1/2 Prince
Quyển 3 - Chương 7: Chiến tranh bắt đầu

“Vũ Liên, còn thiếu nhiều tiền lắm không?” Xú Lang hỏi. Anh âu yếm nhìn cô vợ vì túng tiền mà mấy ngày nay đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt.

“Rất, rất nhiều ấy chứ.” Cô nhíu mày mỗi lúc một chặt hơn khi cùng thảo luận việc tài chính với Dục Băng Phượng Hoàng. Cả hai người mặt mũi đều vô cùng khó coi.

“Không được rồi. Nếu không tìm được phương án kiếm tiền ngay bây giờ, thành phố nhất định không chịu nổi.” Dục Băng Phượng Hoàng âu sầu nói. Cô ném xấp tài liệu xuống bàn và day lấy day để hai bên thái dương.

“Nhưng chúng ta đều đã bắt mọi người làm tất cả việc gì có thể kiếm ra tiền rồi mà. Trong một, hai tuần tới, quản lí sẽ thu hồi tất cả các NPC bảo vệ lại, như vậy một số thành viên trong Kiếm Vô Tội đang kiếm tiền cho ta sẽ buộc phải bảo vệ Vô Ngân Thành. Đến lúc đó, vấn đề tài chính của chúng ta sẽ càng thảm thương hơn.” Vũ Liên chán nản nói.

“Lúc đó chẳng phải sẽ có người chơi đến bỏ tiền sao?” Xú Lang hỏi.

“Không, thành phố ta mới triển khai xây dựng, vì vậy chắc chắn chúng ta chưa thể mở cửa đón khách trong thời gian tới được. Chúng ta không đủ nhân sự để mở quán hàng, bảo đảm quốc phòng, quân sự thì càng ít người, đã vậy lại phải chiêu nạp thêm người mới và huấn luyện họ…Tính riêng khoản này thôi đã đủ đau đầu lắm rồi, chưa kể đến thực tế chúng ta vẫn còn phải xây dựng thành phố. Hiện tại nếu không có tới mười vạn pha lê, nhất định không đủ dùng.” Phượng Hoàng phân tích tình hình.

Xú Lang cúi đầu nghĩ “Đồ án thành phố của Du đã gần hoàn tất rồi. Hay là bảo cậu ta đi Nhật, Nguyệt, Tinh thành hát rong kiếm tiền nhỉ?”

“Được, được.” Vũ Liên nhanh chóng ghi lại ý tưởng gia tăng thu nhập với vẻ mặt nghiêm túc.

“Còn bên em lừa được bao nhiêu tiền rồi hả Tiểu Long Nữ?” Xú Lang hỏi Tiểu Long Nữ, cô gái đang nhàn tản tựa người vào bức tường gần đó.

“Hơn một trăm ngàn pha lê em chôm chỉa của người ta tiêu sạch lâu lắm rồi anh ạ.” Tiểu Long Nữ trả lời, cô đảo mắt qua chỗ Xú Lang, “Em trở thành tội phạm bị truy nã trong toàn dân rồi. Anh chẳng biết chứ người ta treo cáo thị mặt em với thủ đoạn khắp Nhật, Nguyệt, Tinh thành rồi. Lừa không được nữa đâu.”

“Thật là đáng tiếc…”

“Nếu Vương Tử mà ở đây, anh ta có thể cùng Du đi hát rong trên phố,” Tiểu Long Nữ nhíu mày, “Ảnh hát cũng hay, mà cộng thêm gương mặt đẹp trai nữa thì, anh ta sẽ là cây vàng hái ra bộn tiền chứ chẳng chơi.”

“Vương Tử hát hay lắm sao?” Phượng Hoàng đắm mình trong dòng suy tưởng…

“Như vậy, sau khi Vương Tử quay về, chúng ta cứ tống khứ nó đi hát rong ngoài đường cùng Du. Với tiềm năng của mình, nếu thằng nhỏ nghiêm túc kiếm tiền, chúng ta bán thêm vài bảo vật nữa, nhất định có thể hoàn vốn.” Vũ Liên tính toán lia lịa.

“Vấn đề là, làm sao bắt tên tưng tửng đó nghiêm túc kiếm tiền cho được chứ?” Tiểu Long Nữ không đồng ý lắm nói.

…Cái đó lại là một vấn đề lớn nữa!

“Rắc rối to rồi.” Nam Cung Túy vừa nói vừa chậm chạp bước vào, gương mặt ảo não.

“Đừng có mở lời bằng mấy câu kích động như vầy được không? Giờ ai mà chẳng biết thành phố đang vướng phải rắc rối lớn chứ?” Tiểu Long Nữ nói, lừ mắt nhìn Nam Cung Túy.

Nam Cung Túy lờ luôn câu nói của Tiểu Long Nữ. Giọng anh thoáng tức giận, “Phạm đang chiêu mộ binh sĩ. Hắn sẽ tấn công Vô Ngân Thành ngay khi đội NPC bảo vệ rời đi.”

“Phạm?” Phượng Hoàng vừa nghe tên người yêu cũ liền nhíu mày, đáy lòng xao động mất năm phần.

“Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo*.” Mặt Vũ Liên đại tẩu tối sầm, “Giờ ta lại phải chiêu mộ thêm binh lính.”

(*Đã nghèo còn mắc cái eo: Nguyên tác là ‘Tuyết càng thêm sương’. Hai cụm từ này có nét nghĩa khá tương tự nhau, để cho thuần Việt và dễ hiểu, tôi xin sửa lại một chút, bạn đọc không vừa lòng có thể đóng góp ý kiến để sửa chữa. – meomeo)

“Vương Tử vẫn chưa về à?” Nam Cung Túy bình tĩnh hỏi.

“Ờmm, về chuyện đó…” Mấy người trong Phi Thường Đội bắt đầu lắp bắp.

Nam Cung Túy quay sang Dục Băng Phượng Hoàng, bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, anh nói, “Phượng Hoàng, em ra ngoài một lúc đi. Anh có vài việc cần bàn riêng với Phi Thường Đội.”

Mặc dù tâm không muốn rời, nhưng Phượng Hoàng cũng tự biết nhìn thời cuộc. Cô lí nhí nói “Vâng” rồi ngoan ngoãn bước ra.

Nam Cung Túy nhìn cánh cửa sau lưng Phượng Hoàng khép lại, rồi quay ra nhìn thẳng vào Phi Thường Đội.

“Rốt cuộc thì Vương Tử đã xảy ra chuyện gì? Nói đi.”

Sự im lặng kéo dài khắp gian phòng…

“Tôi biết tuy cậu Vương Tử này thực lực hơn người, lại trọng tình trọng nghĩa, song cậu ta cũng vô cùng khinh suất, hơn ngốc một tí, lại còn hoàn toàn mù hướng nữa.” Nam Cung Túy nói giọng đều đều.

“Sao không nói sớm!” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là anh đã biết Vương Tử thực ra là cái dạng gì, đã vậy anh phải nói với chúng tôi sớm chứ, làm người ta lo muốn chết!” Tiểu Long Nữ vỗ vỗ ngực, hồi phục tinh thần sau một trận kinh hồn.

“Vậy rốt cuộc Vương Tử ở đâu?” Nam Cung Túy vẫn kiên nhẫn hỏi.

“Ở Lục địa Phía Đông.” Xú Lang thẳng thừng, giờ chẳng cần che giấu sự thật nữa.

Nam Cung Túy nhăn mày khó hiểu, “Ở đấy làm gì?”

“Cái đó là do anh ta say rượu đi lộn đường mà nên.” Sắc mặt Tiểu Long Nữ vô cùng âm u.

“…” Mặc dù đã biết bộ mặt thật của Vương Tử, Nam Cung Túy cũng không khỏi sửng sốt một hồi. “Bao giờ thì cậu ta về?”

“Chúng tôi chịu.” Tiểu Long Nữ thành thực nói.

“Mấy người thật chẳng quan tâm đến Vương Tử gì cả.” Giọng nói của Nam Cung Túy rất nhẹ nhàng, nhưng trong âm điệu lại phảng phất sự bất mãn.

“Không phải là chúng tôi không quan tâm, chỉ là chưa đến lúc cầm tù hắn thôi.” Tiểu Long Nữ điềm nhiên nói.

Nam Cung Túy nhìn cô khó hiểu.

“Rồi sau này cậu sẽ rõ thôi.” Vũ Liên mỉm cười nói thêm.

Du một cước đạp cửa vào phòng, mở mồm đã phun ra, “Rắc rối to rồi.”

Hậu quả là hắn phải lãnh vài ánh mắt hình viên đạn.

“Lại gì nữa đây?” Tiểu Long Nữ chán nản nói.

“Tà Linh bảo là Vương Tử sẽ phải về trễ hơn dự định.” Du vẻ mặt vô cùng bi phẫn.

“Tên chết toi đấy còn làm gì nữa đây?” Gân xanh nổi hằn trên trán Tiểu Long Nữ.

Tà Linh bước vào sau Du, cau mày, “Em ấy không chịu nói, nhưng nghe chừng cũng có vẻ quan trọng lắm. Em ấy chỉ bảo là sẽ về sớm hết sức có thể thôi.”

“Càng sớm càng tốt? Hết sức có thể? Nước dâng đến đầu gối rồi kia kìa. Kẻ thù thì sắp chiếm kinh thành, thế mà lãnh chúa thì lại nhởn nhơ mãi đâu đâu tận Lục Địa Phía Đông là sao?” Tiểu Long Nữ đột ngột đứng phắt dậy, “Không, Tà Linh, bảo Vương Tử làm thế nào thì làm trong ba ngày nữa phải có mặt ở Vô Ngân Thành ngay, bỏ cái việc quái quỷ hắn đang làm đi. Thành bị đánh, dân chiến đấu, lãnh chúa thì đi chơi, thế thì đánh cái quái gì?”

“Tôi sẽ chuyển tin dùm cho.” Tà Linh gật đầu, nhưng nghĩ thấy không ổn, anh lại nói thêm, “Nhưng tôi không thể đoán trước em ấy sẽ làm gì đâu.”

“Tên đó đến mình làm gì hắn cũng không đoán được, nói quái gì anh.” Tiểu Long Nữ trả lời, xoa xoa hai bên thái dương. Giọng mỏi mệt, cô nói tiếp, “Chúng chỉ có thể hi vọng anh ta sẽ về kịp trước khi Phạm đặt chân tới thành phố thôi. Nói cho cùng, dù sao Vương Tử cũng là tâm lực của Vô Ngân Thành mà.”

~*~

“Hahaha!” Tôi cười một mình như điên, nghĩ thầm, Tìm mấy mảnh bản đồ này đúng là dễ như ăn bánh. Tất cả những gì tôi phải làm là trả lời vài câu hỏi về ẩm thực của nhà tiên tri phương Bắc và lắc xí ngầu đoán Đại Tiểu* thắng nhà tiên tri phương Đông, thế là cả 3 mảnh bản đồ đã nằm trọn trong tay ta. Nhiệm vụ này này thật quá đơn giản!

(*Đại Tiểu: Là trò đỏ đen từ thời xưa của Trung Quốc. Cầm ba con xúc xắc lắc lên, người chơi đoán Đại (tổng 3 xúc xắc lớn hơn 10 và nhỏ hơn 18) hoặc Tiểu (tổng 3 con xúc xắc lớn hơn 3 và nhỏ hơn 11), đoán trúng là thắng. – nhóm PR)

“Làm sao một người có thể phân biệt được 20 loại rau củ khác nhau và cả 10 loại thịt cá nữa chứ? Lại còn gọi được cả tên?” Vân choáng váng. Đối với cậu ta thì mấy thứ kia cái nào trông cũng giống nhau cả, ăn vào miệng cũng không khác là bao.

“Và làm sao người đó có thể lắc xí ngầu 10 lần thắng cả 10 ván liên tiếp được cơ chứ?” Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Tinh. Nói là vận phân chó cũng là miêu tả không chuẩn nha.

“Kenshin, bản đồ này khó ráp kinh khủng. Ghép hộ tôi rồi đưa cho Tinh đi.” Tôi nói sau một hồi vô ích ngồi quần ba mảnh bản đồ và chán đời vứt cho Kenshin xử lí.

Tuy nhiên, người đó lại chẳng thể ghép nổi ba mảnh bản đồ vào với nhau…Vân và Tinh nghĩ, sững sờ nhìn gã bạn đồng hành, Có phải quá cường điệu không vậy?

Kenshin nhanh chóng bắt lấy mấy mảnh ghép và đặt chúng lên mặt bàn. Anh đang định bắt đầu ráp chúng lại với nhau…

“Uầy, Kenshin, anh ghép nhanh thật đó. Nhoắng cái đã xong rồi.” Tôi nói, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ ráp hoàn thiện đặt trên bàn, vội vã ra hiệu cho Tinh, “Tinh, nhanh lên nào, xem này!”

“…” Kenshin chỉ chăm chú nhìn tấm bản đồ đã hoàn thành, cau mày, cũng không nói tiếng nào.

“Em có thể xác định chính xác vị trí rồi.” Tinh có chút đăm chiêu nói.

“Tốt rồi, ta đi ngay thôi.” Tôi nhăn trán suy tính, Theo lời Trác ca ca bảo thì tôi chỉ còn ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ và đón Dương Quang, vậy nên tôi phải cong mông chạy cho nhanh thôi.

“Cao thật đấy.” Tôi đứng dưới chân Trạm Lam Sơn nhìn lên trên, đỉnh núi khuất dạng sau màn mây dày nặng trắng lóa, trong lòng dấy lên loại dự cảm chẳng lành… Với thân thủ của tôi và Kenshin, chắc leo lên một ngọn núi không hề hấn gì đâu nhỉ? Mong là vậy…

Tôi quay sang nhìn Tinh và Vân, “Hai đứa không phải là chiến binh, nên có lẽ sẽ khó cho cả hai khi leo núi, vậy nên các em cứ dựng trại ở đây đợi anh với Kenshin về là được rồi.”

“Vâng, Đại ca.” Tinh và Vân gật đầu.

“Đi nào, Kenshin.” Kenshin cũng gật đầu với tôi, tôi nhấc chân phải lên, sẵn sàng cho cuộc leo núi, nhưng…tôi lại quay đầu lại, ngoắc ngoắc Vân, “Này, trả Bé Bao đây cho anh.”

Vô vàn cảm xúc như bàng hoàng, thất vọng đau đớn và miễn cưỡng đồng loạt hiện hữu trên gương mặt Vân, cậu ta giàn dụa nước mắt trả Bé Bao lại cho tôi, “Bé Bao Bao, em phải về sớm đấy. Chứ không anh sẽ chết vì chán mất.”

“Bé Bao Bao sẽ về sớm mà. Đừng khóc khóc Vân Vân.” Mắt của Bé Bao cũng ậng nước.

Bầu không khí chia li thật sầu ảm não nề. Lúc này, một chàng trai một bánh bao đang nhìn nhau mà cõi lòng tan nát, như thể hai người là một đôi uyên ương buộc phải chia lìa. Thỉnh thoảng, hai người thật chí còn nhìn tôi xin xỏ, nhưng thể muốn cầu xin hung thủ độc ác dã man tàn bạo vô nhân đạo không tim không phổi lỡ chia uyên rẽ thúy tôi đây rủ lòng thương buông tha hai người… Buông buông cái đầu mày! Tôi cốc vào đầu Vân đánh bốp.

“Đi thôi, Bé Bao.” Trán tôi phập phồng hai mạch gân xanh. Tôi quay ngoắt và bước thẳng.

“Vâng, mama.” Bé Bao nhảy sau tôi, trong mắt tràn ngập vui vẻ, bỏ lại đằng sau thằng nhỏ Vân nhìn tôi bằng ánh mắt oán phụ.

“Rồi, ta bắt đầu leo nào.” Tôi nhìn lên Trạm Lam Sơn đỉnh mờ trong mây, và những gì tôi thấy đây không còn là ngàn mây trập trùng nữa, trong mắt tôi chỉ có hình ảnh khuôn mặt của đồng đội tôi trong Phi Thường Đội mà thôi.

~*~

“Còn bao lâu nữa?” Nam Cung Túy bình tĩnh hỏi Không Không và Tiểu Long Nữ.

“Chắc chắn nửa ngày nữa chúng sẽ tới đây.” Không Không giận dữ nói.

“Phạm dẫn theo tầm 700 người, 2/3 lực lượng là chiến binh, phần còn lại chủ yếu là ma pháp sư và tế ti. Sức chiến đấu của bọn họ rất đáng gờm. Không dễ đối phó đâu!” Tiểu Long Nữ vẻ mặt âm u phân tích tình hình.

Nam Cung Túy nghĩ đến lực lượng quốc phòng của Vô Ngân Thành, trong đó có tầm 200 chiến binh, 50 cung thủ, 50 ma pháp sư, 20 tế ti và 20 đạo tặc… hầy, nếu bên giặc không phải là Phạm, kẻ thù chẳng đội trời chung với anh, có lẽ anh sẽ ra ngoài trực tiếp đầu hàng luôn cho nhanh.

Nam Cung Túy thở dài. Dù sao chăng nữa anh cũng phải bảo vệ Vô Ngân Thành cho Vương Tử chứ. Nói cho cùng, Kiếm Vô Tội dù gì cũng đã đổ bao xương máu để xây dựng thành phố này mà. “Bạch Điểu, chị ngồi đây chủ trì hội nghị đi.”

Bạch Điểu cũng cau mày nhẹ. Tình hình khá nghiêm trọng, nhưng người xưa có nói, thủ thành thì dễ, công thành mới khó. Cô tin tưởng rằng, miễn là họ lên kế hoạch cẩn thận, thì chiếm Vô Ngân Thành nhất định không phải là việc dễ dàng.

“Tất cả các tổ báo cáo công việc.”

“Các cổng Đông, Tây và Nam tôi đều đã đóng chặt, chắc chắn bọn chúng sẽ không mở được. Ngoài trừ cổng Bắc, muốn vào thành, quân của Phạm chỉ có cách trèo tường mà vào, những chúng tôi đã chuẩn bị sẵn dầu nóng để đổ lên người chúng. Chỉ sợ giặc đông mà số lượng dầu lại có hạn…” Vừa nói Du vừa nhíu chặt mày, “Chúng tôi cũng chỉ vừa mới xây xong mấy cái cổng thôi… Hầyyy, chi phí xây lại mấy cái cổng và sửa chữa thành phố sau chiến tranh nhất định sẽ khiến người ta phải ngã ngửa.”

Ngược với tính tình tự do phóng thoáng thường ngày, Tình Thiên đeo một cặp kính gọng đen, tay phải cầm bản thống kê dài quết đất; tay trái cầm cái bàn tính, cô phân tích tỉ mỉ, “May mắn thay, chúng tôi đã sử dụng một khoản tiền vô cùng lớn để xây dựng thành trì. Thành này đảm bảo mười phần chắc chắn. Muốn phá vỡ tường thành, trung bình một đội quân khoảng 500 người sẽ mất tầm…1 tháng, 15 ngày, 3 giờ và 46 phút, nhưng vì đây là game online, nên tôi chắc chắn rằng chẳng ai có thể đeo máy chơi game ngủ cả tháng mà không phát ốm được. Với lại, cổng thành khá chắc chắn. Thậm chí nếu dùng phép thuật tấn công thì ít nhất bọn chúng cũng đi tong mất mấy ngày.”

Vũ Liên thở dài và day lấy day để hai bên thái dương, “Rồi đào đâu ra tiền mà sửa chữa cổng thành đây?! Hầyyyy, Phượng Hoàng, em báo cáo bên em đi, chị đi lấy tách trà nóng uống cho bớt căng dây thần kinh.”

Phượng Hoàng nhanh nhạy mở miệng, “Do số lượng cung thủ thiếu trầm trọng nên các chiến binh sẽ được trang bị thêm mỗi người một cây cũng loại trung và cấp tên bắn. Mặc dù khả năng của họ chẳng thấm vào đâu so với cung thủ chuyên nghiệp, nhưng với sức mạnh của họ ít nhất cũng đủ để kẻ địch bị thương hay tử vong rồi…Nhưng chuyện này sẽ làm bộ tài chính căng như dây đàn.” Phượng Hoàng cũng không khỏi muốn ngất khi báo cáo xong.

“Còn về thuốc bổ trợ và lương thực thì sao?” Bạch Điểu trầm ngâm. Bất kể tình trạng tài chính có thậm hụt đến mắc nào cũng không thể thiếu được thuốc và đồ ăn. Nếu không có đủ thuốc hỗ trợ và lương thực, đánh thế quái nào cũng không thắng được.

“Chúng tôi đã theo danh sách bộ quân sự đề ra mà mua đan dược và lương thực dự trữ.” Khi nhận được bản danh sách thuốc và đồ ăn các loại dài và khủng khiếp như vải bó chân của các bà các mẹ thời Trung Quốc cổ, Vũ Liên và Dục Băng Phượng Hoàng thiếu điều ôm lấy nhau mà khóc rống lên. Nhưng đây là sự thật tàn khốc (Nói đúng hơn đây là uy quyền ghê rợn tàn khốc của Bạch Điểu) nên họ chỉ biết đá Tiểu Long Nữ ra ngoài cố lừa thêm thật nhiều kẻ ngốc thôi.

“Bên ma pháp sư thế nào?”

Giọng Mai Khôi dịu dàng mà kiên định nói, “Em đã huấn luyện họ và giải thích cho họ về nhiệm vụ chính là duy trì lá chắn phòng thủ và ngăn các pháp sư quân của Phạm phá cổng thành, em chỉ sợ chúng ta không đủ người chọi lại lực lượng của Phạm. Nhưng em chắc chắc bọn em đều là pháp sư chuyên nghiệp cả đấy.”

“Ngay cả có phải uống mana như nước thì họ cũng phải trụ lại đến cùng, hiểu không?” Bạch Điểu kiên quyết.

Mai Khôi và Phượng Hoàng thở dài, nhưng vẫn trả lời, “Dạ hiểu.”

“Bộ ngoại giao đâu, mọi người có tìm được ai tiếp viện không?” Bạch Điểu tuy không ôm nhiều hy vọng, vẫn quay sang hỏi bộ ngoại giao.

Phong Vô Tình lắc đầu quầy quậy, thở dài, “Tìm quân tiếp viện đâu phải một sớm một chiều mà được. Vô Ngân Thành gây dựng chưa bao lâu, mấy ai mà sẵn lòng giúp chúng ta chứ?”

Trán Tiểu Long Nữ lại lộ gân xanh, “Đồ chập mạch chết tiệt, anh suốt ngày rong chơi rồi tán gái ngoài đường, trong khi tôi đây bị bộ tài chính chộp lấy xoay như chong chóng, phải lao tâm khổ tứ thế này mà coi được à? Anh không tìm được lấy 1 người sao?”

Phong Vô Tình lạnh lùng, “Lao tâm khổ tứ? Có mà lao đi làm Hồ Ly Tinh*!”

(*Hồ Ly Tinh: Hồ Ly Tinh trong văn hóa Trung Quốc là cáo luyện thành tinh, thường xuất hiện dưới hình dạng một thiếu nữ xinh đẹp, thi thoảng là một người đàn ông đẹp trai. Loại yêu quái này dùng sắc đẹp dụ dỗ con người để hút dương khí của họ, vì vậy mà trong văn hóa Trung Quốc, hồ ly tinh tượng trưng cho sự giảo hoạt và xấu xa, ngoài ra cũng có nghĩa là cô gái lẳng lơ, dụ dỗ người khác – nhóm PR)

“Ngươi!” Tiểu Long Nữ vừa hùng hổ túm lấy cổ áo Phong Vô Tình, Xú Lang liền lập tức tóm cô giật lại, cứu Vô Tình một mạng khỏi bị bóp chết.

Vẻ mặt Vô Tình vốn lạnh te như nước đá liền biến đổi, cậu cười nhẹ, “Tôi tìm được không nhiều lắm, chỉ có 120 chiến binh, 30 pháp sư và 10 tế ti giúp sức thôi.” Tiếc là bà chị đã từ chối giúp đỡ, nếu không rất nhièu anh rể đã giúp mình rồi. Đúng là đồ chị gái ích kỉ, thành phố người ta đang lâm nguy mà cứ làm ngơ.

Tiểu Long Nữ mắt chữ A mồm chữ O. Cô đưa ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Phong Vô Tình, nói, “Anh…anh…làm sao anh tìm được nhiều người thế?”

Phong Vô Tình cọ cọ ngón tay vào mũi, thành thật thừa nhận, “Cha mẹ tôi cũng chơi game này, với lại mẹ tôi là nhà văn nổi tiếng, nên tôi đã triệu tập câu lạc bộ người hâm mộ trung thành của mẹ tôi đến giúp.”

“Tên ngốc lười biếng này.” Tiểu Long Nữ khinh bỉ nói.

“Cô…”

“Chuyện cài bẫy sao rồi?” Bạch Điểu ngó lơ cặp đôi oan gia đang cãi nhau chí chóe, quay sang hỏi đạo tặc Không Không.

Không Không gật đầu nói, “Em đã tập hợp tất cả các đạo tặc sẵn sàng, tụi em đặt vô số bẫy xung quanh Vô Ngân Thành rồi, chỉ để lại vài cung đường hẹp để đi qua thôi. Hừ, nếu tên Phạm lăng nhăng chết tiệt đó mà dám bén mảng lại gần Vô Ngân Thành, dám chắc hắn không nổ tan xác pháo thì sẽ bị chôn sống ngay thôi.”

“Tiếp theo là tổ quan trọng nhất – bộ quân sự của chúng ta.” Bạch Điểu nói rồi quay sang Nam Cung Túy, Tà Linh, Đoạn Kiếm và Xú Lang.

“Kiếm Vô Tội đã được huấn luyện rất chăm chỉ từ ngày đầu đặt chân đến Vô Ngân Thành. Mặc dù các thành viên tham gia sau này khả năng và độ ăn ý đều kém hơn các thành viên kì cựu của đoàn, nhưng một tháng vừa qua họ đã có rất nhiều tiến bộ vượt bậc. Cấp bậc trung bình của họ là 50, vậy cũng coi là tạm được.” Nam Cung Túy báo cáo nghiêm túc.

Xú Lang chậm rãi nói, “Tôi đã bố trí thêm một số người mà Vô Tình mời ở cổng Bắc. Thậm chí cổng thành có bị phá thì 100 người đó có thể tạm thời cầm cự đến khi có quân chi viện. Những người chơi còn lại sẽ được bố trí đứng trên tường thành và bảo vệ thành trì bằng cách dùng phép thuật tấn công tầm xa và bắn tên để làm chậm bước tiến của kẻ thù. Cùng với 50 chiến binh tinh nhuệ, Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng Đội sẽ bảo vệ tháp trung tâm.”

Đoạn Kiếm nhìn Legolas, người kia liền gật đầu, “Legolas và tôi đảm bảo rằng tất cả các chiến binh đều đã học được kĩ năng bắn tên cơ bản. Mặc dù độ chính xác và sức mạnh của họ chưa bằng các cung thủ chuyên nghiệp nhưng họ cầm cung và bắn tên cũng không đến nỗi nào.”

“Tôi đã chia các người chơi thành những nhóm nhỏ, dựa theo khả năng làm việc theo nhóm và nhiều yếu tố khác. Tôi tin rằng việc đó sẽ chứng tỏ khả năng của họ khi đánh xáp lá cà.” Tà Linh cũng báo cáo tiến độ làm việc của mình rất nghiêm túc.

Các tổ đã báo cáo đầy đủ, Bạch Điểu bắt đầu giải thích chiến lược trận đấu tới, “Trước tiên, tôi muốn thông báo, điểm trọng sinh của Vô Ngân Thành sẽ phải đóng lại phòng chuyện kẻ thù trọng sinh ngay trong lòng thành phố ta, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Mặc dù việc đóng điểm trọng sinh tạm thời sẽ làm cản trở việc trọng sinh của người chơi phe ta, nhưng việc này vô cùng cần thiết. Mọi người hiểu chứ?”

Tất cả những người có mặt đều gật đầu.

Bạch Điểu tiếp tục giải thích, “Một điều nữa tất cả mọi người cần lưu ý: chúng ta là bên thủ thành, vì vậy nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ trung tâm thành phố. Dù thế nào ta cũng phải bảo vệ tháp trung tâm và bảo thạch của Vô Ngân Thành, khi bảo thạch thành bị phá hủy thì Vô Ngân Thành sẽ không còn là của ta nữa. Tôi tin rằng mọi người đều hiểu được mức độ quan trọng của vấn đề này, vì vậy có chết chúng ta cũng phải liều mình bảo vệ bảo thạch thành.”

(Tác giả xin lưu ý: Tất cả các thành do người chơi làm chủ đều có tháp trung tâm. Trong tháp có bảo thạch thành. Thông thường, các tháp trung tâm là bất khả xâm phạm, nhưng khi thành phố bị bao vây, người chơi có thể dùng vũ lực mở cửa tháp để phá hủy bảo thạch. Bất cứ ai phá hủy được bảo thạch sẽ trở thành lãnh chúa mới, người cai trị cũ bị tước quyền quản lí và trục xuất khỏi thành phố.)

“Liều mình bảo vệ bảo thạch thành!” Tất cả mọi người cùng hét vang.

Cuối cùng, Bạch Điểu không đừng được, vọt miệng hỏi câu mà Nam Cung Túy không khuyến khích cô hỏi, “Vậy lãnh chúa bao giờ về đây?”

Mọi người đều quay ra nhìn Phi Thường Đội, Phi Thường Đội lại chỉnh tề nhất loại quay ra nhìn Tà Linh, Tà Linh lại ngắn gọn trả lời, “Tôi không biết.”

Giọng nói của Bạch Điểu đầy thất vọng, “Tạm chấp nhận chuyện lãnh chúa vắng mặt cả tháng trời nay, nhưng thành trì mất đến nơi mà cũng không chịu ló mặt về là sao? Nghe hơi bị quá rồi đấy.”

“Vương Tử sẽ về, chắc chắn ảnh sẽ về mà.” Tiểu Long Nữ nhìn Bạch Điểu vững vàng.

Bạch Điểu nhìn thẳng vào Tiểu Long Nữ, “Cũng mong là vậy.”

Cũng mong là vậy… Ánh mắt Tiểu Long Nữ kiên định không rời, lưng cô lại mướt mát mồ hôi, Trời phù hộ Vương Tử đần độn đừng có đi lạc nữa đi!

~*~

“Đám này phải đến cả ngàn người chứ ít gì.” Ngay cả Bạch Điểu Lệ Nhân can trường cũng tái mặt, lung lay ít nhiều khi nhìn thấy đám quân đông như kiến, trang bị áp giáp mũ trụ, thương đao gươm kiếm tối tân lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Ngoài ra còn có vô số pháo, súng thần công và thang dài… Sự khủng bố này mà gia tăng, chỉ sợ cô sẽ lập tức nhảy xuống khỏi thành.

Khuôn mặt họ đều tái nhợt đi, Nam Cung Túy vẫn bình tĩnh nói, “Chúng ta phải trụ vững, tôi không muốn làm Vương Tử thất vọng.”

Tà Linh nhíu mày, “Tôi tuyệt đối không để sự thất vọng hiện lên trong mắt em ấy.”

“Khuôn mặt thất vọng chẳng hợp với Vương Tử chút nào.” Du nói lạnh lùng.

Nam Cung Túy bước lên phía trước, nơi tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh và đột nhiên tuốt gươm ra. Tiếng thép thanh lạnh vang trong không khí kích thích tâm trí những người có mặt. Sau khi nhìn đoàn quân một lượt, Nam Cung Túy hùng hồn gầm lên, “Vì Vô Ngân Thành, thề chết quyết chiến!”

“THỀ CHẾT QUYẾT CHIẾN!” Các chiến binh điên cuồng hét lên, tiếng hô vang vọng bốn bề.

Nam Cung Túy chú mục Phạm, kẻ cũng đang chằm chằm nhìn anh đằng xa kia, anh thì thầm khe khẽ, “Lên đi, Phạm, kết thúc vụ này nào.”

“Cũng thủ, lên dây cung, chuẩn bị và đợi lệnh tấn công đồng loạt. Sẵn sàng bắn loạt tên đầu tiên.” Legolas ra lệnh, anh là người chỉ huy đội ngũ cung thủ.

“Chiến binh, chuyển các vạc dầu nóng về vị trí, trước tiên dùng tên tấn công! Một khi kẻ địch bắt đầu trèo lên tường thành, lập tức đổ dầu nóng lên người bọn chúng. Ngoài ra, hãy chú ý bảo vệ cung thủ và ma pháp sư quân ta.” Tà Linh nhanh chóng mà điềm tĩnh ra lệnh.

“Ma pháp sư, thiết lập màng chắn!” Vũ Liên cùng các pháp sư khác ngay lập tức vào vị trí dàn sẵn sau tường thành, tập trung sức mạnh và trí lực để thiết lập lớp lá chắn đủ rộng bao phủ toàn bộ Vô Ngân Thành.

Chiến tranh sẵn sàng nổ ra bất cứ khi nào!

“Vương Tử, ta sẽ lôi ngươi xuống khỏi ngai lãnh chúa Vô Ngân Thành.” Mặc dù nụ cười của Phạm hết sức dịu dàng, nhưng ai quen hắn lâu đều có thể khẳng định rằng chỉ có băng giá tràn ngập và khát vọng trả được mối thù sâu đậm lóe lên trong mắt hắn.

“Tất cả mọi người, chuẩn bị tấn công, Vô Ngân Thành sẽ là của chúng ta!” Phạm ra lệnh tuyên chiến Vô Ngân Thành, tựa vị chủ soái thống lĩnh đoàn thiên binh thiên tướng bất tử sẵn sàng cho trận quyết chiến.

“Nhanh lên, nhanh lên! Đổ dầu nóng chặn đường chúng leo lên đi!” Tà Linh điên cuồng gầm thét giữa đám binh lính sau thành, “Vũ Liên, mau ra lệnh cho đội ma pháp sư phá thang đi!”

Vũ Liên vội đáp, “Được rồi. Phượng Hoàng, ở lại đây chỉ huy duy trì lá chắn. Minh Hoàng và tổ ma pháp sư thứ nhất, theo chị.”

“Chết tiệt, chênh lệch quân số nhiều quá.” Chẳng ngờ Phạm lại có nhiều chuyện gia thông thạo việc tháo lắp thế kia, bao nhiêu bẫy cũng đều vô dụng cả, Nam Cung Túy nghĩ, lầm bầm chửi rủa trong lòng khi anh hạ sát hàng loạt mớ kẻ thù đông như kiến đang tấn công trường thành. Anh chỉ biết cố gắng kìm lại nỗi hoảng loạn trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh ra lệnh cho mọi người, mà chính mình cũng giương cung nạp tên, hi vọng loạt tên này nốt loạt tên sau có thể ngăn chặn tầng tầng lớp lớp quân địch đùn lên…Thỉnh thoảng, anh khẽ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lại thấy Phạm lẫm liệt đứng không chút động tĩnh, trên mặt lại phảng phất nụ cười như thể thành đã nằm trong tay hắn.

“Túy, cổng thành sắp bị phá rồi!” Xú Lang nén lại bối rối trong lòng nói.

“Cái gì?!” Nam Cung Túy kêu lên, “Ma pháp sư không ngăn chúng lại sao?”

“Họ đã cố rồi. Nhưng có lẽ là ma pháp sư kẻ thù quá đông…Chẳng hiểu sao bọn chúng lại phá được cổng thành nhanh đến thế, chẳng lẽ Du và Tình Thiên lại tính toán sai sao?” Xú Lang cau mày, “Tóm lại, chúng ta nên mau cắt cử vài chiến binh quay lại giữ cổng thành ngay.”

“Tuyến phòng thủ trên thành vẫn còn đang cố sức ngăn Phạm phá tường. Không thể chuyển bất cứ ai đi bảo vệ cổng thành được đâu.” Nam Cung Túy tâm hoảng ý loạn trả lời. Hay là lấy người trong tháp trung tâm ra trợ giúp? Không được, tháp trung tâm vô cùng quan trọng, không thể nào cắt người ở đó đi được…nhưng để địch tràn vào theo lối cổng thành, hậu quả cũng khủng khiếp không tưởng nổi.

Xú Lang thấy sắc mặt Nam Cung Túy mỗi lúc một trầm trọng, bản thân anh cũng thấu hiểu. Dù sao, đến giờ Xú Lang cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, nên mới ôm tâm lí cầu mong kì tích xuất hiện đến hỏi Túy, xem người kia có sáng kiến gì không, “Túy…làm sao đây?”

“…” Nam Cung Túy nhìn chằm chằm lên trời, chẳng ngăn nổi tiếng thở dài oán thán, “Nếu tôi có thêm một tháng nữa, hoặc giả như ngân quỹ tăng gấp đôi, lực lượng của Vô Ngân Thành đã chẳng đến nỗi tàn tạ thế này.”

Nghe vậy, Xú Lang cũng gãi đầu, “Hy vọng thằng nhỏ Vương Tử có thể về kịp.”

Nam Cung Túy mỉm cười cay đắng, “Ngay cả Vương Tử có về kịp, cũng chỉ thêm được một người, có gì khác biệt chứ?”

“Tôi không biết.” Xú Lang trả lời, vuốt mặt, “Nhưng…Vương Tử chính là hiện thân của kì tích.”

Nam Cung Túy cau mày khó hiểu và nhìn Xú Lang hồ nghi.

Xú Lang mỉm cười, “Chẳng phải cậu đến đây cũng vì phép lạ của Vương Tử sao?”

Nam Cung Túy mỉm cười, lắc đầu, “Hầyyy, lần này chúng ta không thể nào trông đợi kì tích được nữa rồi.”

Tà Linh bỗng chạy tới chỗ họ, giữa chiến hỏa hỗn loạn chung quanh, lại mang một vẻ trầm tĩnh đến dị thường, “Chúng tôi hết dầu rồi, tường thành sắp bị phá mà các cổng thành đều đã vô dụng. Tôi đề nghị mọi người lui về tháp trung tâm bảo vệ.”

Tà Linh và Xú Lang nhìn Nam Cung Túy dò hỏi.

Lòng nặng như đá, Nam Cung Túy chỉ huy, “Tất cả quân đội, rút về tháp trung tâm.”

Nhận được lệnh, tất cả các tổ miễn cưỡng lui về tháp trung tâm. Lúc này, có thể thấy lợi ích của việc huấn luyện chia nhóm thể hiện rất rõ nét, rõ ràng mỗi thành viên trong nhóm đều phối hợp vô cùng ăn ý. Nhờ các chiến binh lãnh việc che chắn và bảo vệ nên cung thủ và ma pháp sư vẫn có thể vừa rút vừa tấn công được, thậm chí họ còn hạ sát kha khá kẻ thù. Hơn nữa, các đội cũng có thể tương trợ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn. Trong lúc này, các chiến sĩ của Vô Ngân Thành đã chiến đấu và rút về quảng trường trước tháp trung tâm, cố gắng chống chọi lại những kẻ thù đang tiến tới cướp lấy Vô Ngân Thành.

“Cung thủ, Bắn!” Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu Nam Cung Túy ra lệnh bắn tên rồi. Những tia sáng trên bầu trời dày như pháo hoa, nhưng số lượng kẻ thù dường như chẳng giảm được bao nhiêu. 1000 người thôi ư? Chỉ sợ số lượng còn lớn hơn nhiều. Anh mỗi lúc một lo lắng.

“Ngươi nên đầu hàng đi, Nam Cung Túy. Nếu ngươi chấp thuận, ta có thể xem xét cho ngươi một chỗ be bé trong quân ta.” Nụ cười của Phạm ra vẻ nhân từ ban phước, chẳng có lấy một dấu tích của sự phẫn nộ.

“Hừ!” Nam Cung Túy cười mũi khinh bỉ. Mặc dù quân của Phạm giăng kín trong ngoài Vô Ngân Thành nhưng vẫn là phe công thành. Những vạc dầu sôi đã giết chết rất nhiều quân của hắn. Còn nữa, Kiếm Vô Tội đã được đào tạo bài bản để giao tranh trong những cuộc đại chiến, có rất nhiều cao thủ, cũng không hẳn Phạm không có bất lợi. Nghĩ vậy, lòng Nam Cung Túy cũng khẽ rung lên.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Phạm lạnh lùng, “Giết!”

Trong lòng bỗng dâng đầy hoài nghi, Nam Cung Túy bất ngờ bị một lực đẩy ngã xuống đất. Vai anh tê dại đi giây lát, rồi cơn đau bùng cháy trong cơ thể. Liếc qua vai mình, anh nhận thấy Tiểu Long Nữ vừa đẩy anh nay đã ngã lăn ra đất, còn Bạch Điểu Lệ Nhân đang hồ nghi nhìn vẻ hoảng hốt của Phượng Hoàng. Ánh mắt của Phượng Hoàng lại không dám nhìn thẳng vào Phạm. Nam Cung Túy thở dài, “Phượng Hoàng, em…”

“Phượng Hoàng, em làm gì vậy?” Bạch Điểu không dám tin nhìn em gái mình. Phượng Hoàng muốn ám sát Nam Cung Túy sao? Và rõ ràng là cô đã nghe theo lệnh Phạm; không phải cô đã quay sang yêu Vương Tử sao?

“Em…” Mắt thấy Nam Cung Túy không chết, Phượng Hoàng đâm ra bối rối tay chân. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Phạm, cô lập tức hạ quyết tâm. Phượng Hoàng ra một ma pháp, nhằm thẳng hướng Nam Cung Túy bắn tới.

“Cô coi tôi là xác chết đấy à?” Tiểu Long Nữ lạnh lùng đá hất Phượng Hoàng lùi về phía sau, rồi bình tĩnh quật ngã người kia xuống đất.

Nam Cung Túy nửa tiếng cũng không thể nói, câm lặng đứng lên, trong lòng chứa một khối băng hàn. Anh luôn đối xử tốt với Phượng Hoàng như em gái mình, anh tha thứ mọi lỗi lầm của cô hết lần này đến lần khác, bảo vệ cô, dung túng cô, lo lắng cô sẽ cảm thấy tội lỗi, thấy khó chịu…Vậy mà kết quả vẫn là như thế.

“Túy…” Bạch Điểu áy náy nhìn Nam Cung Túy tâm tro ý lạnh rồi nhìn tới cô em gái xấu hổ đến nước vùi hẳn mặt vào đất. Cô lại thở dài. Tại sao lại thế, tại sao em gái cô cứ luôn mù quáng hy sinh tất cả mọi thứ vì tình yêu ích kỉ của mình? Lại còn biến chính mình thành gián điệp…

“Cổng thành là do cô âm thầm giở trò, phải không?” Mặc dù câu nói có ý hỏi, nhưng giọng điệu của Du lại mười phần khẳng định. Anh tự biết tính toán của anh chính xác từng li từng tí, không chút sai sót, vì vậy chắc chắn phải có người ngấm ngầm động tay động chân, bằng không, không đời nào kẻ thù lại phá cổng thành nhanh đến vậy.

Nghe Du hỏi vậy, tất cả những người có mặt đều cùng hiểu ra và đau đớn nhìn về phía Phượng Hoàng, mặt cô lại càng cúi gằm xuống đất hơn nữa.

Mọi người đều đã rất cố gắng, đổ bao công lao vất vả bảo vệ thành phố, thế mà lại có nội gián, mà lại là người vô cùng thân thuộc với họ. Nghĩ vậy, những người bảo vệ Vô Ngân Thành thoáng ngã lòng. Phạm muốn nắm lấy cơ hội giở trò và bắt đầu tấn công. Vẻ như thứ Vô Ngân Thành bảo vệ chỉ còn bảo thạch thành, và vòng bảo vệ bên ngoài bắt đầu gãy nát. Nam Cung Túy và đội của anh lại đang chìm trong hoảng loạng vì tội lỗi và ngờ vực…

Không tiếp tục án binh bất động nữa, Phạm chỉ huy tấn công, và những người chơi bảo vệ Vô Ngân Thành bấy giờ thực sự đã tàn hết nhuệ khí đến nỗi quân địch mau chóng áp sát được Nam Cung Túy.

“Nam Cung Túy, đến cuối cùng ngươi vẫn cứ thua.” Phạm nhẹ nhàng nói, hài lòng mỉm cười.

Nam Cung Túy đưa đôi mắt mờ đục trống trải nhìn Phạm, cất giọng khàn khàn, “Ngươi muốn hành hạ ta ra sao thì làm, nhưng xin hãy buông tha cho Phượng Hoàng đi!”

Phạm cười phá lên như điên, “Buông tha cho Phượng Hoàng? Hahaha, chính cô ta lại chẳng muốn ta buông tha cơ đấy! Còn ngươi, Nam Cung Túy, xem ta sẽ làm gì ngươ…”

“Ááááá! Phía dưới cẩn thận!” Tiếng kêu thảm thiết từ trên cao đột ngột vọng xuống. Giọng ai mà nghe quen quen?

~*~

BỊCH!

Chó chết, sớm biết thế này thì tôi đã chẳng giở chứng hâm hâm đứng lên rồi. Vầy nên người ta mới nói là “ngồi máy bay*” chứ không phải là “đứng máy bay”, mà ngồi thảm bay cũng vậy thôi nha! Tôi khóc không ra nước mắt, cái thân khốn khổ muốn tan ra làm từng mảnh… Tôi ngửa mặt lên giời nhìn mấy người đang ngồi chồm hỗm trên tấm thảm. Kenshin và Dương Quang đang bình thản thưởng trà, còn Vân và Tinh thì nhìn há mồm trợn mắt nhìn con người xấu số vừa rớt máy bay… ý lộn, là rớt thảm bay tôi đây.

(*ngồi máy bay: đây là một cụm từ cố định trong tiếng Trung Quốc. – nhóm PR)

À, tiện thể giải thích một chút, cái thảm bay đặc sản Ả Rập kia đương nhiên là bảo bối riêng tư của anh bạn Dương Quang rồi. Ơn trời nhờ có nó nên chúng tôi mới trở về Vô Ngân Thành sớm như vầy.

Cả người vặn vẹo đau đớn khi tôi đứng lên, lại thấy cả đoàn Vô Ngân Thành đang chăm chú ngó tôi. Tôi bình thản, “Hờ hờ, cũng may là mặt đất khá mềm, tí nữa thì ngã chết.”

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn tôi, rồi đột nhiên đồng loạt dán mắt xuống dưới chân tôi. Sau vài giây bối rối, tôi cũng nhìn xuống dưới chân… Ồ, hóa là mình lấy người làm đệm thịt giẫm lên sao? Sao cái đệm thịt này nhìn quen quá vậy? Tôi dùng chân hẩy quả đầu công tử bột cùng mớ tóc của ‘cái đệm’ ra để nhìn cho rõ mặt hắn. Phạm? Tôi nghĩ, gãi đầu, Uầy, vậy là lương tâm của tôi cuối cùng cũng có thể thanh thản rồi. Đáng loại người này thật đáng bị giẫm chết nha.

“Vương Tử!” Phạm phun ra một ngụm máu rồi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi.

“Lại là ngươi!” Tôi nhanh chóng nhận xét, “Ta đến phát ốm vì câu mở lời của ngươi, đổi mới chút coi có được không?

“Này đừng có nhìn ta trừng trừng như thế, ta cũng không biết thế quái nào lại đáp xuống trúng đầu ngươi đâu. Có khi bát tự* đôi ta không hợp thì phải?” Tôi nghiêng đầu qua 1 bên, nghĩ thầm, Hình như lần nào gặp mặt mình cũng hành hạ Phạm thì phải? Hay là tại tên hắn là ‘cơm**’ nên trời sinh bắt tôi phải nấu hắn?“À ừ, mà ngươi đến Vô Ngân Thành làm gì? Ngắm cảnh à? Thành phố mở cửa đón khách từ bao giờ thế?” Tôi nghi hoặc hỏi.

(*bát tự: là ngày sinh tháng đẻ của một người. Đây chỉ có ý trêu đùa. Khi người Trung Quốc nói bát tự của hai người nào đó không hợp, chính là hai người đó rất hay cãi nhau, không hợp tính nhau. Tính bát tự cũng là một trong những nghi lễ để chọn vợ chồng thời xưa. – meomeo.

**cơm: Đây là phép chơi chữ. Phạm, bính âm là fan, giống với cách đọc của từ “phạn”, nghĩa là cơm. Như trước đây tôi có nói, vốn trong bản Convert tên của Nam Cung Túy được ghi là Nam Cung Tội, nhưng do từ “Tội” này tôi chịu không được, lại tìm được bính âm là “Zui”, đồng âm với Túy, tức là rượu. Vì vậy tôi đã sử dụng Túy thay cho Tội. Tác giả có một số dụng ý dùng tên để chỉ sự đối nghịch hoặc song hành, như Phạm và Túy (Cơm và Rượu), Tinh và Vân (Sao và Mây). Đấy là ý kiến cá nhân, bạn đọc cảm thấy không đúng có thể liên hệ để sửa chữa. – nhóm PR và meomeo.)

“…” Mọi người lại tiếp tục nhìn tôi bất lực.

Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh thường và cáu kỉnh gắt, “Hắn đến cướp thành!”

“Lãnh chúa đần độn của chúng ta cuối cùng cũng tìm được đường về nhà rồi.” Minh Hoàng miệng chó không thốt ra được ngà voi đứng một bên bình thản cạnh khóe.

“Ồồồồ!” Mắt tôi nheo lại. Hắn muốn cướp thành của chúng tôi? Gan lớn ghê! Tôi ngay lập tức đấm Phạm đấm quả trời giáng, cho hắn nằm đo đất luôn. Thấy Phạm thò tay vào túi định lấy ra binh máu, tôi nhướn lông mày lên và dùng chân giẫm mạnh lên mu bàn tay hắn ta.

“Tên hèn hạ chết tiệt nhà ngươi, có ngon thì công bằng đấu một trận đi!” Phạm thấy mình sắp bị giết đến nơi, bèn yếu ớt rống lên.

Tôi nhìn Phạm, nở nụ cười khát máu, nói giọng hờ hững, “Một chọi một? Được thôi, nhưng đợi ta quét sạch lũ bạn bè của ngươi đã chứ.”

Tôi nhìn lại hình ảnh thân tàn ma dại đáng thương của Phạm, chợt nhớ ra có lần Trác ca ca đã gọi điện bảo tôi là Tiểu Long Nữ bắt tôi phải làm vẻ mặt Huyết Yêu lúc về…Hầy! Tôi chẳng mấy hứng thú với ý tưởng này, nhưng chống lại lời chị gái Tiểu Long Nữ thì sau này sống làm sao? Thôi thì số bảo sao anh em ta làm vậy…Tôi rút Hắc Đao ra, nhẹ nhàng liếm lưỡi đao, không quên nở nụ cười nhàn nhạt, “Có nhiều người để giết như vậy, vui thật!”

Tôi hài lòng nhìn kẻ thù, nhận thấy có kẻ trừng mắt nhìn tôi, có kẻ lại nuốt nuốt nước bọt… Này cái anh đằng kia, có cần thiết phải sợ đến vãi ra quần không? Trông tôi đáng sợ lắm sao? Tôi đây tuổi đời mới có 20 cái xuân xanh, xinh đẹp động lòng người, lại dịu dàng như ho…

“Vương Tử, đội thủ thành bên Vô Ngân Thành sĩ khí kém quá. Trước tiên anh thu phục lòng người chút xíu đi.” Tiểu Long Nữ đột nhiên PM tôi, làm gián đoạn giây phút tự sướng của tôi. Bao giờ mà cổ dùng cái giọng nghiêm trọng như vầy thì hãy coi chừng, hẳn đã có chuyện gì đó to tát lắm xảy ra rồi đây.

“Có gì không ổn?”

“Phượng Hoàng thích anh thực ra là giả. Cô ta làm vậy chỉ để trở thành gián điệp trong Vô Ngân Thành. Cô ta ngấm ngầm phá cổng thành, còn suýt nữa giết Nam Cung Túy.” Tiểu Long Nữ nặng nề nói. “Vương Tử, nếu có thể, cố gắng đánh cho Phạm te tua vào. Để xem cô nàng Phượng Hoàng kia có thể hồi tâm chuyển ý đổi sang yêu anh không.”

Mồ hôi lạnh mướt đầm sống lưng tôi. Phượng Hoàng… Vận hoa đào của cô xem ra cũng ‘được’ lắm nha, không yêu một thằng lăng nhăng thì lại phải yêu một thằng nhân yêu như tôi sao? Nhưng mà, như đã nói ở trên, chống lại Tiểu Long Nữ, chính là tự tuyệt đường sống của mình.

Tôi nhìn Nam Cung Túy. Quả nhiên anh đang bày ra một bộ dang sống không bằng chết, khiến tôi đây cực kì ngứa mắt. Sau đó, tôi dùng chân giẫm nát hai tay Phạm, cho hắn khỏi giở trò lôi thuốc ra uống, rồi tôi thong thả bước đến chỗ Nam Cung Túy, và trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi đấm ảnh. Không kịp đề phòng, Nam Cung Túy ngã sấp xuống đất, anh đưa đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn tôi.

Tôi nhướn một bên mày, “Chuyện của em gái anh, để em giải quyết sau, bây giờ anh theo em giết người phát tiết hận thù đi.”

Nam Cung Túy đứng dậy, miễn cưỡng cười khổ nghĩ thầm, Chuyện yêu yêu đương đương này Vương Tử làm được gì cơ chứ? Tuy nhiên, có thể giết Phạm xả hận, anh cũng cảm thấy hưng phấn hơn ít nhiều. “Được.”

“Này, phía trên kia rốt cuộc đã uống xong trà chưa? Còn chưa chịu xuống nữa? Đánh tới nơi rồi đây này!” Tôi bâng quơ.

Cái thảm bay từ từ hạ xuống, Dương Quang, Tinh và Vân lùi về phía cánh phòng thủ, còn tôi, Kenshin, Túy, Đoạn Kiếm, và cả Tà Linh đang đứng cạnh tôi thân là chiến binh, vai kề vai dẫn đầu cả đội. Cười nhạt, tôi phun mấy từ, “Game, start!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương