1/2 Ngự Miêu
-
Chương 9
"Ngươi mới là Triển Chiêu?" Bạch Ngọc Đường há hốc mồm, chỉ vào thân thể của tôi hỏi, Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu.
"Mà ngươi là cô nương kia?" Bạch Ngọc Đường lại chỉ vào thân thể của Triển Chiêu hỏi tôi, khóe miệng tôi giật giật "Đúng vậy."
"Này…này…này quả thực là…. quả thực là....." Bạch Ngọc Đường kinh ngạc hết nhìn tôi lại nhìn Triển Chiêu, một lúc lâu sau "Ha ha ha ha ha ha, chuyện này quả thực là buồn cười, Triển Tiểu Miêu, ngươi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay sao?!"
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, như là đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng "Triển đại ca, huynh vẫn chưa giới thiệu vị này là ai?"
"Đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, người giang hồ gọi là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường." Triển Chiêu nghe tôi hỏi, liền lập tức giới thiệu.
Tôi đi vòng quanh Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang cười ha hả nửa vòng, sau đó mới tấm tắc lên tiếng "Ngươi chính là Bạch thử (*) thiên hạ đệ nhất phong lưu sao?"
(*Bạch thử: chuột bạch)
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường lập tức ngừng cười "Triển Tiểu Miêu, ngươi!"
"Ngũ đệ nói sai rồi, Triển Chiêu ở bên này." Triển Chiêu hơi hơi nhếch khóe miệng nói.
Tôi lập tức nhảy về phía sau Triển Chiêu trốn, cũng không cần quản hắn hiện tại là đang dùng thân thể của mình, so với tôi rõ ràng thấp hơn một cái đầu, tôi làm một cái mặt quỷ "Bạch thử, chuột bạch, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất phong lưu, đùa giỡn người không nói làm gì, đằng này ngay cả huynh đệ của mình mà ngươi cũng đùa giỡn!"
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh nữ nhân sao?" Tôi không chút sợ hãi mở miệng nói.
"Bạch gia gia ta không bao giờ đánh nữ nhân, hơn nữa, ngươi hiện tại đang dùng thân thể của Triển Chiêu, Bạch gia gia ta đây đã muốn đánh nhau với hắn từ lâu rồi." Bạch Ngọc Đường nhe răng cười, đi tới.
Tôi vội vàng trốn ra phía sau Triển Chiêu.
"Triển Chiêu hiện tại cũng không có nội lực, hắn khó mà bảo vệ cho ngươi được!" Bạch Ngọc Đường nói xong, bổ nhào về phía hai chúng tôi.
Tôi vừa định trốn, đột nhiên đầu choáng váng, khi đã đứng vững lại nhìn lên mới thấy trực diện là Bạch Ngọc Đường, tôi hé miệng cười, thoáng cái lại chạy tới núp ở phía sau Triển Chiêu. Ngay sau đó, Triển Chiêu duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường "Ngũ đệ, hà cớ gì lại đi so đo với một cô nương như vậy."
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường nghi hoặc "Triển Chiêu?"
"Ngũ đệ." Triển Chiêu mỉm cười, ôn nhuận như ngọc.
"Hắc hắc." Tôi từ phía sau lưng Triển Chiêu thò đầu ra, lại làm cái mặt quỷ, còn nhìn hắn đầy khiêu khích. Hừ, vì tôi đã sớm biết, đêm khuya buông xuống, mình sẽ trở lại thân thể của chính mình, nên tôi mới dám làm như vậy chứ, bằng không cho dù tôi có ăn gam hùm mật gấu cũng không dám trả thù hắn nha~. Tuy rằng lúc nãy thân thể hắn đùa giỡn kia bên trong không phải là tôi, bất quá tôi không thể không vì chuyện này mà tức giận được! Tuyệt đối không!
"Xú Miêu, ngươi tránh ra, nha đầu chết tiệt kia mắng ta!" Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường hơi hơi nheo lại, cả giận nói.
"Ta nói thật mà ~." Tôi ỷ vào có người chống lưng, từ phía sau Triển Chiêu thò đầu ra cùng hắn mắng nhau "Ngươi nói xem, ngươi bảo lời ta nói không phải là lời nói thật,là ngươi không trêu chọc người, hay là không trêu chọc huynh đệ của ngươi, cũng đều là ngươi không phải sao Bạch Thử?"
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường tức giận đến cứng họng "Ngươi…. ngươi đi ra cho ta."
"Có là đứa ngốc mới đi ra!" Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn.
"Có bản lĩnh thì đừng trốn ở phía sau người ta."
"Ta không có bản lĩnh, ta phải trốn sau lưng người ta, ngươi muốn thế nào?"
"Hai vị, đều nói ít đi một câu đi." Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn bộ dạng này của hắn, tôi bĩu môi "Được thôi, tôi không nói nữa là được chứ gì."
Bạch Ngọc Đường còn muốn nói điều gì đó, lại thấy Triển Chiêu quét mắt cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên như là nghĩ đến cái gì đó, liền nở nụ cười, nụ cười này còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời "Xú Miêu, ta muốn ở lại."
"Chuyện này để vi huynh sắp xếp, Ngũ đệ đi theo ta." Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường đi, tôi nghĩ đến vẻ mặt đen xì của người nào đó, càng nghĩ càng thấy buồn cười, ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, mới mở cửa phòng ra, tôi liền cả kinh "Triển đại ca, sớm như vậy, có việc gì sao?"
"Sớm." Triển Chiêu chào một câu xong liền nói "Triển Chiêu quả thật có việc."
"Mời nói."
"Hôm qua Ngọc Đường đến, làm cho Triển Chiêu nhớ tới một chuyện." Triển Chiêu khẽ nhíu mày "May mắn hôm qua tới là Ngọc Đường, nếu là những người khác…."
Hắn còn chưa nói hết, tôi đã bừng tỉnh, may mắn là Bạch Ngọc Đường, nếu người tới là kẻ thù chẳng hạn, như vậy lúc tôi và Triển Chiêu bị tráo đổi cơ thể cho nhau, tôi ở trong thân thể của hắn, có nội lực nhưng lại chẳng có võ công, hắn ở trong thân thể của tôi có võ công nhưng lại chẳng có nội lực, đến lúc đó thì phải làm sao?
"Tôi hiểu được, Triển đại ca" tôi âm thầm hạ quyết tâm "Huynh dạy võ công cho tôi đi."
Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức nhoẻn miệng cười "Triển Chiêu đang có ý này!"
Đột nhiên cười sáng lạn như vậy, cơ hồ làm cho tôi hoa hết cả mắt, tôi vỗ vỗ ngực, âm thầm suy nghĩ, về sau có nên nhắc nhở Tiểu Miêu này không cần phải tươi cười loạn như thế này nữa hay không, nếu cứ tiếp tục cười như vậy, chỉ e sẽ xảy ra sự cố.
"Nói đến tập võ, căn bản nhất chính là......"
"Tôi biết." Tôi nhấc tay, cắt ngang lời Triển Chiêu "Ngồi tấn có phải không?"
"Không sai, bất quá từ bước căn bản đến khi bắt đầu học các chiêu thức, tốn rất nhiều thời gian công sức, thời gian cấp bách, cho nên chúng ta trước học chiêu thức, tuy rằng không theo bài bản của việc học võ, nhưng chuyện gấp không cần nhất nhất phải giữ theo đạo thường" Triển Chiêu rút bội kiếm ra "Tôi làm mẫu trước một lần."
"Ừm." Tôi gật đầu, sau đó liền thấy Triển Chiêu một kiếm đâm ra, bảo kiếm múa may xuất ra từng đạo bạch quang, giống như một trận gió quét qua, từng đường kiếm sắc bén tạo thành vòng xoáy quang mang vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Triển Chiêu múa kiếm còn đẹp mắt hơn nhiều so với với diễn viên trong phim.
"Thế nào?" Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ, hỏi.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng "Không hiểu lắm."
"Không sao, chúng ta học từng chiêu một." Triển Chiêu đưa cho tôi một thanh kiếm khác "Chuôi kiếm này vừa nhẹ lại mềm dẻo, nử tử sử dụng rất thích hợp."
"Cám ơn." Tôi tiếp nhận thanh kiếm, nâng lên hạ xuống hai cái, quả thật là không nặng lắm, sử dụng cũng tương đối tiện. Bất quá, đây chính là lần đầu tiên trong đời tôi cầm kiếm, nên cảm thấy rất là mới lạ.
"Chiêu thứ nhất." Triển Chiêu vung kiếm vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt.
"Như thế này sao?" Tôi học bộ dáng của hắn khoa tay múa chân nói.
"Cổ tay không cần dùng sức quá, thắt lưng dùng sức."
Tôi khó hiểu chớp chớp mắt, lại lần nữa dựa theo sự lý giải của mình mà khoa tay múa chân một chút "Như vậy đúng không?"
"Lực đạo tập trung ở nửa người trên, nửa người dùng để đẩy lực đạo ra thì mới có hiệu quả, chân không cần dùng quá sức dậm mạnh."
Tôi ngượng ngùng nhếch nhếch khóe miệng, không thể trách tôi được a~, nhìn đến động tác này, là đã nghĩ ngay đến trận đấu kiếm, cho nên theo bản năng duỗi tay ra, chân dùng sức dậm thật mạnh, tuy rằng tôi cũng biết, người ta đấu kiếm cũng không phải là làm như vậy, nhưng là thoạt nhìn rất giống a~.
Triển Chiêu uốn nắn cho tôi vài lần, tôi tốt xấu gì cũng xem như là đã học xong được một chiêu, một lần nữa khoa tay múa chân một lúc lâu. Triển Chiêu gật đầu, cứ như vậy cho đến buổi trưa, cũng học được mấy chiêu. Đáng tiếc, học cũng chỉ học được bộ dáng, còn lực sát thương ngay đến quỷ cũng biết là yếu đến như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuột bạch có ý đồ xấu, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây~
Không thể tiết lộ a ~ các vị ~
"Mà ngươi là cô nương kia?" Bạch Ngọc Đường lại chỉ vào thân thể của Triển Chiêu hỏi tôi, khóe miệng tôi giật giật "Đúng vậy."
"Này…này…này quả thực là…. quả thực là....." Bạch Ngọc Đường kinh ngạc hết nhìn tôi lại nhìn Triển Chiêu, một lúc lâu sau "Ha ha ha ha ha ha, chuyện này quả thực là buồn cười, Triển Tiểu Miêu, ngươi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay sao?!"
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, như là đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng "Triển đại ca, huynh vẫn chưa giới thiệu vị này là ai?"
"Đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, người giang hồ gọi là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường." Triển Chiêu nghe tôi hỏi, liền lập tức giới thiệu.
Tôi đi vòng quanh Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang cười ha hả nửa vòng, sau đó mới tấm tắc lên tiếng "Ngươi chính là Bạch thử (*) thiên hạ đệ nhất phong lưu sao?"
(*Bạch thử: chuột bạch)
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường lập tức ngừng cười "Triển Tiểu Miêu, ngươi!"
"Ngũ đệ nói sai rồi, Triển Chiêu ở bên này." Triển Chiêu hơi hơi nhếch khóe miệng nói.
Tôi lập tức nhảy về phía sau Triển Chiêu trốn, cũng không cần quản hắn hiện tại là đang dùng thân thể của mình, so với tôi rõ ràng thấp hơn một cái đầu, tôi làm một cái mặt quỷ "Bạch thử, chuột bạch, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất phong lưu, đùa giỡn người không nói làm gì, đằng này ngay cả huynh đệ của mình mà ngươi cũng đùa giỡn!"
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh nữ nhân sao?" Tôi không chút sợ hãi mở miệng nói.
"Bạch gia gia ta không bao giờ đánh nữ nhân, hơn nữa, ngươi hiện tại đang dùng thân thể của Triển Chiêu, Bạch gia gia ta đây đã muốn đánh nhau với hắn từ lâu rồi." Bạch Ngọc Đường nhe răng cười, đi tới.
Tôi vội vàng trốn ra phía sau Triển Chiêu.
"Triển Chiêu hiện tại cũng không có nội lực, hắn khó mà bảo vệ cho ngươi được!" Bạch Ngọc Đường nói xong, bổ nhào về phía hai chúng tôi.
Tôi vừa định trốn, đột nhiên đầu choáng váng, khi đã đứng vững lại nhìn lên mới thấy trực diện là Bạch Ngọc Đường, tôi hé miệng cười, thoáng cái lại chạy tới núp ở phía sau Triển Chiêu. Ngay sau đó, Triển Chiêu duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường "Ngũ đệ, hà cớ gì lại đi so đo với một cô nương như vậy."
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường nghi hoặc "Triển Chiêu?"
"Ngũ đệ." Triển Chiêu mỉm cười, ôn nhuận như ngọc.
"Hắc hắc." Tôi từ phía sau lưng Triển Chiêu thò đầu ra, lại làm cái mặt quỷ, còn nhìn hắn đầy khiêu khích. Hừ, vì tôi đã sớm biết, đêm khuya buông xuống, mình sẽ trở lại thân thể của chính mình, nên tôi mới dám làm như vậy chứ, bằng không cho dù tôi có ăn gam hùm mật gấu cũng không dám trả thù hắn nha~. Tuy rằng lúc nãy thân thể hắn đùa giỡn kia bên trong không phải là tôi, bất quá tôi không thể không vì chuyện này mà tức giận được! Tuyệt đối không!
"Xú Miêu, ngươi tránh ra, nha đầu chết tiệt kia mắng ta!" Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường hơi hơi nheo lại, cả giận nói.
"Ta nói thật mà ~." Tôi ỷ vào có người chống lưng, từ phía sau Triển Chiêu thò đầu ra cùng hắn mắng nhau "Ngươi nói xem, ngươi bảo lời ta nói không phải là lời nói thật,là ngươi không trêu chọc người, hay là không trêu chọc huynh đệ của ngươi, cũng đều là ngươi không phải sao Bạch Thử?"
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường tức giận đến cứng họng "Ngươi…. ngươi đi ra cho ta."
"Có là đứa ngốc mới đi ra!" Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn.
"Có bản lĩnh thì đừng trốn ở phía sau người ta."
"Ta không có bản lĩnh, ta phải trốn sau lưng người ta, ngươi muốn thế nào?"
"Hai vị, đều nói ít đi một câu đi." Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn bộ dạng này của hắn, tôi bĩu môi "Được thôi, tôi không nói nữa là được chứ gì."
Bạch Ngọc Đường còn muốn nói điều gì đó, lại thấy Triển Chiêu quét mắt cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên như là nghĩ đến cái gì đó, liền nở nụ cười, nụ cười này còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời "Xú Miêu, ta muốn ở lại."
"Chuyện này để vi huynh sắp xếp, Ngũ đệ đi theo ta." Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường đi, tôi nghĩ đến vẻ mặt đen xì của người nào đó, càng nghĩ càng thấy buồn cười, ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, mới tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, mới mở cửa phòng ra, tôi liền cả kinh "Triển đại ca, sớm như vậy, có việc gì sao?"
"Sớm." Triển Chiêu chào một câu xong liền nói "Triển Chiêu quả thật có việc."
"Mời nói."
"Hôm qua Ngọc Đường đến, làm cho Triển Chiêu nhớ tới một chuyện." Triển Chiêu khẽ nhíu mày "May mắn hôm qua tới là Ngọc Đường, nếu là những người khác…."
Hắn còn chưa nói hết, tôi đã bừng tỉnh, may mắn là Bạch Ngọc Đường, nếu người tới là kẻ thù chẳng hạn, như vậy lúc tôi và Triển Chiêu bị tráo đổi cơ thể cho nhau, tôi ở trong thân thể của hắn, có nội lực nhưng lại chẳng có võ công, hắn ở trong thân thể của tôi có võ công nhưng lại chẳng có nội lực, đến lúc đó thì phải làm sao?
"Tôi hiểu được, Triển đại ca" tôi âm thầm hạ quyết tâm "Huynh dạy võ công cho tôi đi."
Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức nhoẻn miệng cười "Triển Chiêu đang có ý này!"
Đột nhiên cười sáng lạn như vậy, cơ hồ làm cho tôi hoa hết cả mắt, tôi vỗ vỗ ngực, âm thầm suy nghĩ, về sau có nên nhắc nhở Tiểu Miêu này không cần phải tươi cười loạn như thế này nữa hay không, nếu cứ tiếp tục cười như vậy, chỉ e sẽ xảy ra sự cố.
"Nói đến tập võ, căn bản nhất chính là......"
"Tôi biết." Tôi nhấc tay, cắt ngang lời Triển Chiêu "Ngồi tấn có phải không?"
"Không sai, bất quá từ bước căn bản đến khi bắt đầu học các chiêu thức, tốn rất nhiều thời gian công sức, thời gian cấp bách, cho nên chúng ta trước học chiêu thức, tuy rằng không theo bài bản của việc học võ, nhưng chuyện gấp không cần nhất nhất phải giữ theo đạo thường" Triển Chiêu rút bội kiếm ra "Tôi làm mẫu trước một lần."
"Ừm." Tôi gật đầu, sau đó liền thấy Triển Chiêu một kiếm đâm ra, bảo kiếm múa may xuất ra từng đạo bạch quang, giống như một trận gió quét qua, từng đường kiếm sắc bén tạo thành vòng xoáy quang mang vô cùng đẹp mắt.
Tôi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Triển Chiêu múa kiếm còn đẹp mắt hơn nhiều so với với diễn viên trong phim.
"Thế nào?" Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ, hỏi.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng "Không hiểu lắm."
"Không sao, chúng ta học từng chiêu một." Triển Chiêu đưa cho tôi một thanh kiếm khác "Chuôi kiếm này vừa nhẹ lại mềm dẻo, nử tử sử dụng rất thích hợp."
"Cám ơn." Tôi tiếp nhận thanh kiếm, nâng lên hạ xuống hai cái, quả thật là không nặng lắm, sử dụng cũng tương đối tiện. Bất quá, đây chính là lần đầu tiên trong đời tôi cầm kiếm, nên cảm thấy rất là mới lạ.
"Chiêu thứ nhất." Triển Chiêu vung kiếm vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt.
"Như thế này sao?" Tôi học bộ dáng của hắn khoa tay múa chân nói.
"Cổ tay không cần dùng sức quá, thắt lưng dùng sức."
Tôi khó hiểu chớp chớp mắt, lại lần nữa dựa theo sự lý giải của mình mà khoa tay múa chân một chút "Như vậy đúng không?"
"Lực đạo tập trung ở nửa người trên, nửa người dùng để đẩy lực đạo ra thì mới có hiệu quả, chân không cần dùng quá sức dậm mạnh."
Tôi ngượng ngùng nhếch nhếch khóe miệng, không thể trách tôi được a~, nhìn đến động tác này, là đã nghĩ ngay đến trận đấu kiếm, cho nên theo bản năng duỗi tay ra, chân dùng sức dậm thật mạnh, tuy rằng tôi cũng biết, người ta đấu kiếm cũng không phải là làm như vậy, nhưng là thoạt nhìn rất giống a~.
Triển Chiêu uốn nắn cho tôi vài lần, tôi tốt xấu gì cũng xem như là đã học xong được một chiêu, một lần nữa khoa tay múa chân một lúc lâu. Triển Chiêu gật đầu, cứ như vậy cho đến buổi trưa, cũng học được mấy chiêu. Đáng tiếc, học cũng chỉ học được bộ dáng, còn lực sát thương ngay đến quỷ cũng biết là yếu đến như thế nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuột bạch có ý đồ xấu, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây~
Không thể tiết lộ a ~ các vị ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook