Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 12
Trần Vĩnh Long ngay lập tức đoán, cái này có thể liên quan chuyện tranh giành thành chủ của An Dương Long.
Rốt cuộc, Mạnh Thắng đã được giới thiệu bởi đoàn trưởng Lăng.
Và Đoàn Lăng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của An Dương Long!
"Anh Thanh, anh muốn em giúp gì không." Trần Vĩnh Long biết rằng đây là một cơ hội hiếm có.
Cậu biết vị thế của mình là gì.
Tuy may mắn trúng tuyển, nhưng để nổi bật trong học viện không phải chuyện dễ dàng.
Nếu hoàn thành chuyện lần này cho An Dĩ Thanh.
Về sau, người trước mặt này chắc chắn sẽ chống đỡ cho cậu, ít nhất, không cần lo lắng cơm ăn áo mặc .
An Dĩ Thanh cầm ly rượu lên, ánh mắt lạnh lùng: "Phế nó đi, thậm chí “giết” nó, thế nào cũng được."
Trần Vĩnh Long há hốc mồm.
Cậu không nghĩ An Dĩ Thanh sẽ làm đến cùng như vậy!
"Làm sao, mày không dám?" An Dĩ Thanh nhàn nhạt nhìn nam sinh mập mạp.
Trần Vĩnh Long cười miễn cưỡng : "Anh Thanh, cái này có ổn không?"
"Yên tâm đi, chỉ cần sau này đừng khai ra tao là được."
"Ngay cả khi mày bị tống vào tù, tao sẽ đưa mày ra ngoài."
An Dĩ Thanh cười, và uống một ngụm rượu ngon trong ly.
Ở bên cạnh.
Trần Triết và Tiêu An cũng tham gia.
“Vĩnh Long, trước đó thằng đó lợi dụng cậu, còn nhớ chứ?”
"Nó dùng máu của cậu để dụ con ve sói tự sát, khiến nó vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng."
"Có biết người ta nói gì về cậu không?"
"Mọi người đều nói cậu ngu, bị thằng nhà quê lợi dụng, vậy mà còn có mặt mũi đi học."
Trần Vĩnh Long vô cùng tức giận khi vết sẹo của mình bị lộ ra, cậu ta bất ngờ uống hết ly rượu, trầm giọng nói: "Anh Thanh, em sẽ làm chuyện này!"
Thế là chuyện này đã được giải quyết.
Sau khi ba người Trần Vĩnh Long rời đi.
Bạn cùng phòng của An Dĩ Thanh.
Một cái thanh niên mặt hồng hỏi: “Anh Thanh, việc này có cần nói cho ông chủ không?"
An Dĩ Thanh lắc nhẹ ly rượu và nói.
"Người tên Mạnh Thắng là do Đoàn Lăng tiến cử."
"Tên đó cũng đạt điểm cao nhất trong kỳ thi."
"Mày nghĩ tại sao Đoàn Lăng mất công làm cái này?"
"Ông ta muốn nói với mọi người rằng ông ta có tầm nhìn, vì vậy ông ta có thể dẫn dắt Quảng Đinh đến vinh quang."
"Cho nên tao xử lý cái tên quê mùa Mạnh Thắng kia."
"Là để ủng hộ cho ông ta thôi."
"Hơn nữa, giết một tên quê mùa trên mặt đất."
"Thì có khác gì đạp chết một con kiến đâu?"
"Có cần nói với phụ huynh vì muốn đạp chết một con kiến không?"
Dứt lời, cậu ta liếc nhìn bạn cùng phòng một chút.
Thanh niên mặt hồng liên tục khen ngợi cậu ta, không còn dám đề cập đến việc thông báo cho An Dương Long.
…
Khi trở lại ký túc xá lần nữa, Mạnh Thắng có thêm một chiếc ba lô.
Cậu đã đổi học phần của mình để lấy thuốc giảm đau 'Kuva' ở bộ phận hậu cần, cũng như dây thép, máy mài di động và những thứ linh tinh khác.
Giá cho thuốc là 2 tín chỉ.
Ngược lại, mấy cái vụn vặt chỉ tiêu 1 tín chỉ.
Thuốc giảm đau đó có thể làm dịu 'Kuva' để nó không trở nên tồi tệ hơn và không phát tác nữa.
Nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài trong một tháng.
Mạnh Thắng cảm thấy tuyệt vời khi có thể làm dịu 'Kuva' bằng cách tiêu 1 tín chỉ mỗi tháng.
Quay trở lại ký túc xá.
Sau khi đóng cửa, Mạnh Thắng bắt đầu làm việc.
Sử dụng máy mài di động, cậu bắt đầu với tơ thép, mài các cạnh của nó.
Quá trình này rất nhàm chán, nhưng ở trên mặt đất trong ba năm, Mạnh Thắng đã làm công việc còn nhàm chán hơn thế này rất nhiều.
Miễn là cậu có thể sống sót, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Thời gian trôi qua trong công việc lặp đi lặp lại.
Không biết có chóng mặt không nữa.
Mạnh Thắng đột nhiên phát hiện ra một chữ số nổi trên dây thép mà cậu đang đánh bóng: 86.
Và, khi mép dây thép đỏ lên, mỏng đi và sắc bén, con số tiếp tục tăng lên.
90...94...100.
Mạnh Thắng lập tức dừng lại.
Cậu nhìn đi chỗ khác.
Khi nhìn đến cửa kính trong suốt lắp trần đến sàn, cậu ngay lập tức nhận được dữ liệu, chiều rộng 5 mét và chiều cao 2 mét.
Nhìn vào đồ nội thất khác.
Con số nhảy ra khỏi mắt Mạnh Thắng ngày càng nhiều.
Ngoài chiều dài và chiều rộng, bây giờ còn có chiều cao, độ dốc và độ dày.
Một lượng lớn dữ liệu từ các nguồn không xác định khiến cậu cay mắt và khó chịu.
Mạnh Thắng vội vàng nhắm mắt lại.
Sau một lúc.
Cậu lại mở mắt ra.
Nhìn xung quanh, không có con số nào xuất hiện.
Cái chuyện này....
Mạnh Thắng cố gắng mở 'Vọng Khí Nhãn'.
Chẳng mấy chốc, mắt cậu cảm thấy hơi cay.
Mọi thứ trong tầm nhìn trở nên trong suốt, chỉ còn lại một vài đường kẻ, và xung quanh những đường kẻ này tạo nên hình dáng của các vật thể, lại một lần nữa xuất hiện các dữ liệu khác nhau.
Mạnh Thắng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cậu chắc chắn rằng một có thay đổi đã diễn ra trong “Vọng Khí Nhãn” của cậu.
Nhưng cậu không biết sự thay đổi này đến từ đâu.
Đột nhiên.
Mạnh Thắng nhớ đến mô hình “Tinh không” trước đó.
Cậu nhanh chóng tìm thấy một chiếc gương.
Nhìn một cái.
Trong đôi mắt đỏ rực, xung quanh con ngươi hiện lên một vòng tròn điểm sáng màu bạc.
Đây là hiện tượng bất thường từ trước đến nay chưa từng có.
Và, khi ngắm mình trong gương.
Mạnh Thắng cũng nhìn thấy màu xám sinh mệnh của mình.
Nhưng khác với bình thường.
Có những màu sắc khác trong màu sắc xám sinh mệnh hình dạng con người này.
Một vòng có màu đỏ rực và vòng còn lại có màu vàng tươi.
Hai loại ánh sáng.
Khi Mạnh Thắng đáp xuống vòng ánh sáng đỏ rực, một dãy số xuất hiện gần đó: 108.
Và khi anh ấy nhìn chằm chằm vào vòng màu vàng sáng, cậu nhận được một dãy số khác: 97.
Hai số này đại diện cho điều gì?
Nói cách khác, ánh sáng đỏ rực và vàng tươi.
Mỗi cái này là chỉ cái gì?
Mạnh Thắng nhắm mắt lại và đóng 'Vọng Khí Nhãn' của mình.
Bây giờ cậu có thể chắc chắn rằng đồng thuật của cậu đã thay đổi.
Trên cơ sở giữ lại các chức năng trước đó, còn có nhìn xuyên vật cản và tầm nhìn kỹ thuật số cũng được thêm vào.
Đặc biệt là cái sau.
Khả năng thu được số liệu chi tiết và chính xác.
Ngoài ra, ánh sáng màu xám sinh mệnh giờ đây có thêm hai màu sắc rực rỡ khác nhau.
Đây chắc là một vài loại biểu tượng quan trọng.
Chà, cậu có thể hỏi một chút với giảng viên sau giờ học ngày mai.
Nhưng.......
Hòn đá bạch ngọc, hoa văn “Tinh không”, đồng thuật xảy ra dị biến.
Ba điều này hẳn là có liên quan với nhau.
Từ góc nhìn này, nguyên nhân đồng thuật thay đổi có liên quan đến hòn đá bạch ngọc đó.
Cái quái gì thế?
Mạnh Thắng lắc đầu, theo thói quen đặt những vấn đề vô lý sang một bên.
Cậu buộc chặt sợi dây thép mài nhẵn gần cửa sổ.
'Các biện pháp an toàn' khác sau đó được triển khai.
Vì vậy, cậu đã bận rộn cho đến tối.
Đêm khuya.
Trần Vĩnh Long, Trần Triết và Tiêu An thận trọng rời khỏi ký túc xá.
Họ đi lòng vòng.
Đến gần ký túc xá của Mạnh Thắng.
Nhìn vào những ô cửa sổ sát đất kiểu u ở phía xa, Trần Vĩnh Long lấy ra một chai rượu.
Ừng ực đổ vào miệng, và cuối cùng đổ phần còn lại lên người.
Ngay lập tức có mùi rượu.
"Uầy, ý tưởng của mày có thể thực hiện được không?" Trần Vĩnh Long nhìn bạn cùng phòng của mình tâm thái không chắc chắn.
Trần Triết cười nói: "Tao đảm bảo sẽ không có vấn đề."
"Bọn tao sẽ xuất hiện 'đúng lúc' sau khi mày đi vào và giết tên đó."
Tiêu An gật đầu: "Cứ nhận định là mày say rượu, say rồi đâm ra bị điên, cũng không phải cố ý hại người."
Sau khi nghe họ nói, Trần Vĩnh Long gật đầu và lấy ra một con dao găm.
Đây là do An Dĩ Thanh gửi đến.
Rất sắc nét.
Cạ nó lên cổ một phát.
Liền xong việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook