Sau khi Đình Đằng Phong rời đi, một giảng viên nữ bước tới và nói.

"Trước khi đến ký túc xá, trường sẽ thu thập dữ liệu thể chất của từng học sinh để đánh giá thể chất."

"Sẽ không mất nhiều thời gian của mọi người đâu."

"Các học sinh được gọi tên, mời qua bên kia."

Giáo viên chỉ vào một thiết bị giống cổng an ninh sân bay.

"Trịnh Thị An..."

"Trần Ngọc Anh..."

"Phạm Văn Anh..."

Học sinh xếp hàng để qua cổng kiểm tra, có nhân viên cầm máy tính bảng đứng cạnh cổng để nhập liệu.

Khi đến lượt Mạnh Thắng, cậu bước qua cổng kiểm tra.

Đèn trên cửa bật sáng.

"Hình như có gì đó không ổn."

"Cậu kia, đi lại đi."

Mạnh Thắng làm theo.

Đèn trên cửa kiểm tra vẫn sáng.

Lúc này, nữ giảng viên đi tới: "Làm sao vậy?"

Nhân viên công tác có chút không xác định nói: "Học sinh này tựa hồ là tu luyện qua quan tưởng thuật."

"Đây là trình độ chỉ có thể đạt tới sau khi hoàn thành huấn luyện cơ bản."

"Ngoài ra..."

"Cậu học sinh này 'Thiên linh' đã mở ra, 'Khai mở' thức tỉnh 'Thần tàng."

"Thần tàng của cậu ta là. . . Vọng Khí Nhãn."

Đột nhiên.

Hàng chục mắt nhìn trong hội trường.

Quét tới quét lui trên người Mạnh Thắng.

Trong những ánh mắt này, có sự ngạc nhiên, hâm mộ và ghen tị.

Và như thế.

Mạnh Thắng không biết họ đang nói về cái gì.

Nhưng cái tên 'Vọng Khí Nhãn' là cái tên nghe rất lạ với tầm nhìn thần kỳ của cậu, nhưng vì có chữ “nhãn” nên cậu có thể hiểu.

Rồi có người nói.

"Không có gì hiếm lạ khi hoàn thành cơ sở tu luyện mà mọi người."

"Thành phố có cả đống người hoàn thành cơ sở tu luyện. Bất kỳ ai trong thành phố của chúng ta có đủ điều kiện mua được cơ cở tu luyện, đều đã bắt đầu tu luyện trước khi nhập học."

Một giọng nói khác nói.

"Hơn nữa, 'Vọng Khí Nhãn' cũng không phải Thần Tàng hiếm thấy gì, đồng thuật thuộc về siêu cảm giác hệ."

"Cái này 'Vọng Khí Nhãn”, nếu như nhớ không nhầm, là thuộc siêu cảm giác hệ phổ biến nhất, là loại bình thường không có gì đặc biệt a."

Các sinh viên đã nói rất nhiều.

Những ánh mắt hâm mộ và ghen tị vừa rồi đã dịu đi rất nhiều.

Nghe nói rằng "Vọng Khí Nhãn" rất phổ biến, Mạnh Thắng nếu nói cậu không thất vọng, đó là một lời nói dối.

Nhất là khi nữ giảng viên nhìn sang, trong mắt hiện lên ánh mắt “tội nghiệp”'.

Điều đó càng khiến Mạnh Thắng cảm thấy khó chịu hơn.

Nhưng cậu không nói gì cả.

Cậu tự an ủi mình.

Tuy rằng "Vọng Khí Nhãn" rất bình thường, nhưng Đoàn Lăng cũng nói qua.

Cậu là một 'đồng cảm tự nhiên'.

Không cón chuyện gì là thập toàn

Có đuợc cái này, thì thiếu khuyết thứ khác cũng là bình thường

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của cậu lại trở nên rõ ràng.

Không hối tiếc nữa.

Sau khi “Kiểm tra sức khỏe” xong.

Tiếp theo, quản lý ký túc xá dẫn tân sinh viên về ký túc xá.

"Học sinh đứng top 3 trong kỳ thi có thể có ký túc xá độc lập."

"Nhưng nó không phải là được sử dụng mãi mãi."

"Mỗi quý, trường sẽ đánh giá các sinh viên."

"Một khi điểm số giảm xuống, liền không cách nào hưởng thụ ký túc xá độc lập, cho nên top ba sinh viên nhất định phải cảnh giác."

"Các bạn kém điểm không cần nản lòng. Chỉ cần các bạn chăm chỉ, các bạn cũng sẽ có cơ hội được ở ký túc xá độc lập."

Quản lý ký túc xá vừa đi vừa nói.

Nghe được những lời này, cảm giác cạnh tranh giữa các sinh viên dâng lên.

Rất nhanh, Mạnh Thắng đi vào phòng của mình.

Ký túc xá độc lập, sống một mình.

Phòng ngủ được tích hợp với phòng khách.

Có phòng tắm riêng.

Môi trường thông thoáng, tố hơn gấp trăm lần chỗ cũ của cậu trong cống rãnh.

Nhưng.......

Mạnh Thắng nhíu mày, thầm nghĩ: "Giường và cửa sổ khoảng cách quá gần."

"Cửa sổ không có lan can, lại là cửa sổ kính lắp từ trần nhà đến sàn nên rất dễ bị tấn công."

"Không có biện pháp thoát thân. Trong trường hợp xảy ra tai nạn, cơ hội sống sót gần như bằng không."

Đánh giá từ kinh nghiệm sống trên mặt đất trong ba năm của cậu.

Ngoài môi trường tốt và diện tích lớn.

Phòng ký túc xá này không an toàn như chỗ cũ của cậu.

Nghĩ đến đây, cậu quyết định sau đó sẽ đến bộ phận hậu cần.

Xem liệu cậu có thể trao đổi “học phần” để đổi lấy một số công cụ được hay không.

Được sử dụng để 'gia cố' ký túc xá của cậu.

Tại thời điểm này.

Một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Những tia sáng đó lặng lẽ trôi nổi, vạch ra một mô hình tương tự như “Tinh không”.

Một lúc sau, bức vẽ bầu trời đầy sao xuất hiện trong con ngươi của Mạnh Thắng đang tiêu tan.

Nhưng không tan biến hoàn toàn.

Những ánh sáng trắng đó chìm vào sâu trong đôi mắt đỏ của Mạnh Thắng.

Nó biến thành những biểu tượng màu trắng bạc mịn như bụi và không ngừng thay đổi.

Phân phối đều xung quanh nhãn cầu.

Sau một hoặc hai giây, vòng tròn ký hiệu ngôi sao đã được cố định.

Không còn thay đổi nữa.

Sau đó, ánh sáng trắng biến mất, và không có gì bất thường.

Mạnh Thắng sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến hòn đá bạch ngọc bị hấp thu trên đường đi.

Bởi vì trên miếng bạch ngọc kia cũng xuất hiện hoa văn giống như vậy.

Trong lòng cậu có nghi hoặc, nhưng tạm thời không hiểu được, chỉ có thể gạt qua một bên.

Ra khỏi ký túc xá.

Mạnh Thắng thấy nhiều sinh viên đến từ xa nhìn vào phòng của mình.

Có người chỉ trỏ, có người cười nhạt.

Cậu đi dọc bức tường hành lang, cố gắng đến bộ hậu cận.

Đột nhiên cậu dừng lại.

Có một thân hình mập mạp trước mặt cậu.

Chính là mập mạp bị cậu ném ngã xuống đất cho chảy máu đầu .

Nam sinh mập tên là Trần Vĩnh Long, cậu ta may mắn đạt được 83 điểm và trở thành một trong những người thông qua.

Cậu ta cũng nhìn thấy Mạnh Thắng.

Nghĩ đến việc Mạnh Thắng giết ve sói bằng chính máu của mình.

Ngay lập tức, trở nên tức giận.

Cậu vẫn kiềm chế bản thân, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Thắng một cái rồi đi vào ký túc xá của mình.

Ký túc xá là phòng bốn người.

Có hai giường tầng.

Trần Vĩnh Long đồng loạt ném hành lý lên giường trên nhưng lại ngồi xuống giường dưới.

Rõ ràng là muốn chiếm hai tầng.

Khi bạn cùng phòng của cậu ta bước vào.

Họ lần lượt là Trần Triết và Tiêu An.

Một người là 81 điểm và còn lại là 85 điểm.

Ba người có điểm số tương tự nhau và được xếp vào cùng một phòng.

Sau khi đóng cửa, ba người tự giới thiệu.

Sau đó, Trần Triết, người gầy hơn, đã chủ động: "Trần Vĩnh Long, muốn gặp người nổi tiếng không?"

Trần Vĩnh Long tâm trạng không vui, tức giận nói: "Người nổi tiếng gì."

"An Dĩnh Thanh, con trai của ông chủ tập đoàn công nghiệp nặng Khải Minh."

Trần Vĩnh Long đột ngột ngẩng đầu lên.

Không có ai ở thành phố Quảng Đinh không biết tập đoàn công nghiệ nặng Khải Minh.

Đây là tập đoàn xây dựng đã đảm nhận phần lớn cơ sở hạ tầng và công trình công cộng của thành phố đấy.

Hơn nữa, An Dương Long, ông chủ của tập đoàn Khải Minh, đã chi rất nhiều tiền trong năm nay để tranh cử vị trí thành chủ.

Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ổng là Đoàn Lăng, chỉ huy của 'Quân đoàn thăm dò mặt đất'!

Không ngờ công tử của tập đoàn lớn như vậy lại cùng khóa năm nay.

Trần Vĩnh Long, xuất thân điều kiện bình dân, ngay lập tức đứng dậy và nở một nụ cười: "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?"

Sau một lúc.

Trong ký túc xá hai người.

Trần Vĩnh Long đã gặp An Dĩ Thanh.

Đối phương trực tiếp bưng rượu ngon ra tiếp đãi.

Sau ba chén, An Dĩ Thanh cười nói: "Vĩnh Long, có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Trần Vĩnh Long được tâng bốc: "Anh Thanh, có chuyện gì vậy?"

"Tao muốn cho cái thằng Mạnh Thắng kia biết điều một chút." An Dĩ Thanh sắc mặt bình tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương