Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 10
Ngay sau đó đến lượt Mạnh Thắng.
Trong hội trường phía sau phòng thi, nam sinh mập mạp đã bị Mạnh Thắng làm ngã trước đó đang nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Mạnh Thắng xuất hiện trên màn hình lớn, cậu không khỏi liếc thêm vài cái.
Chợt thấy Mạnh Thắng lấy từ trong túi ra một miếng giẻ lau.
Miếng giẻ đã bị vấy máu.
Gã béo chợt nhớ ra, đó là nửa ống tay áo mà Mạnh Thắng dùng để lau máu cho mình.
Cậu ta không thể hiểu được hành vi của Mạnh Thắng.
Ở giữa sân, Mạnh Thắng buộc ống tay áo đẫm máu của mình vào ngọn thương và gật đầu với giám thị.
Ngay sau đó, một con ve sói đã được thả ra.
Ngay khi con ký sinh trùng cự thú này, chỉ có kích thước như chó sói bước vào đấu trường, nó lao về phía Mạnh Thắng như điên.
Khi đến gần, nó vồ mạnh, cách mặt đất ba mét, cắm phập vào đầu ngọn thương.
Cú va chạm khiến chân Mạnh Thắng trượt ra sau, nhưng cậu vẫn dùng trường thương để chịu lực va chạm.
Lúc này, con ve sói đã bị ngọn thương xuyên qua cơ thể.
Nó vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Cường độ vùng vẫy dần yếu đi.
Cuối cùng tắt thở.
Trên màn ảnh, Mạnh Thắng buông trường thương, xoay người rời đi.
Hội trường im lặng.
Toàn bộ quá trình.
Không quá 10 giây.
Hơn nữa, việc này cũng không phải nói là Mạnh Thắng giết con ve sói.
Nói cách khác, con ve sói đi tự sát.
Cái này.......
"Tôi hiểu rồi."
"Ve sói gặp máu sẽ điên cuồng mất trí."
"Cậu ta dùng vải máu làm mồi nhử con ve sói vào bẫy."
"Đù má."
"Thông minh."
Người nam sinh mập quay đầu lại, một thanh niên cao gầy đeo kính không gọng đang đứng bên cạnh cậu ta.
Cậu ta đã tiết lộ bí mật về chiến thắng của Mạnh Thắng.
Giải quyết những nghi ngờ trong tâm trí của nam sinh mập.
Nhưng.........
Cơ bắp trên mặt gã mập giật giật.
"Đợi đã, thằng đó vừa nãy đã lau máu cho mình."
"Cũng không phải là biết sai."
"Mà để dùng máu của mình giết ve sói?"
Hai giờ sau, kỳ thi kết thúc.
Đài phát thanh vang lên.
"Đã có kết quả thi tuyển của học viện."
"Trong đợt đánh giá này, có 68 tân sinh viên đạt điểm trung bình từ 80 trở lên."
"Danh sách trúng tuyển và điểm số sẽ được công bố sau."
"Các học sinh được đọc tên của mình, xin trở về hội trường tập hợp."
"Những học sinh chưa đọc tên, xin hãy tiếp tục cố gắng."
"Bắt đầu công bố danh sách, bảng xếp hạng này không theo thứ tự."
"Trần Văn Triết, 81 điểm, thông qua!"
"Nguyễn Tấn Nguyên, 85 điểm, thông qua!"
"Phạm Sơn, 87 điểm, thông qua!"
Mạnh Thắng vểnh tai lên và chăm chú nghe phát thanh.
Bên cạnh cậu, những học sinh được xướng tên đều tỏ ra vô cùng phấn khích.
Ví dụ, một nam sinh cao lớn tên là Phạm Sơn, đôi mắt đỏ hoe vì vui mừng và giơ tay mừng rõ.
Vô cùng bắt mắt.
Cũng có một số người ổn định và trưởng thành hơn.
Ví dụ, nam sinh Trần Hoàng Bách cao gầy và sạch sẽ, đeo kính.
Ngoài ra còn có một nam sinh trẻ tuổi nổi bật, nhưng tổng thể cảm thấy rất khó gần.
Có rất nhiều “tay chân” bên cạnh cậu ta.
"An Dĩ Thanh, 91 điểm, thông qua!"
Khi cái tên được xướng lên trên đài phát thanh, nhiều người đã hò reo bên cạnh nam sinh trẻ khó gần kia.
"Chúc mừng anh Thanh, 91 điểm, điểm số này quá cao!"
"Đúng vậy, tôi thấy, đợt tân sinh viên lần này, anh Thanh chắc chắn đứng đầu!"
Hóa ra cậu ta là “An Dĩ Thanh”!
Con trai của một người tên là An Dương Long!
Khi Mạnh Thắng nhìn sang, nam sinh u ám kia cũng nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
An Dĩ Thanh khẽ mỉm cười.
Thể hiện sự thân thiện.
Nhưng khi Mạnh Thắng quay đi, trong mắt An Dĩ Thanh lại lóe lên một tia thâm ý khác.
Lúc này, phát thanh lại vang lên: "Trần Hoàng Bách, 92 điểm, thông qua!"
Nụ cười của An Dĩ Thanh đông cứng ngay lập tức.
Đám tay chân bên cạnh cũng sửng sốt.
Thông báo đến sau này như cái tát vào mặt
Tuy nhiên, đây không phải là kết thúc.
"Đỗ Uyên, 95 điểm, thông qua!"
95 điểm!
Các tân sinh viên lập tức điên đảo.
Điểm số này quá cao.
Hơn nữa, nhìn từ cái tên, rõ ràng là một nữ sinh.
Tuy nhiên, ngay khi các sinh viên đang tìm kiếm “Đỗ Uyên” là ai.
Bộ đàm lại vang lên: “Mạnh Thắng, 98 điểm, đậu!"
Tại thời điểm này.
An Dĩ Thanh mặt đã không còn biểu lộ nào.
Hội trường thậm chí còn chết lặng hơn.
98 điểm!
Trong số 100 điểm, có người thực sự ghi được 98 điểm.
Giám thị có khi nào phạm sai lầm không?
Vẻ mặt ngơ ngác, sửng sốt, nghi hoặc của sinh viên.
Tất cả đều được nhìn thấy bởi một ông già.
Học viện, văn phòng Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Phan Mạnh Quỳnh cười khúc khích nói: "Tên nhóc do Đoàn Lăng giới thiệu thực sự không đơn giản. Đám nhóc sống trong thành phố của chúng ta không thể so sánh với kinh nghiệm sinh tồn của nó trên mặt đất."
Lúc này, hình ảnh trên màn hình đã được cố định trên người Mạnh Thắng.
Vị hiệu trưởng già trạc ngoài sáu mươi, dáng người thấp bé, mái tóc bạc trắng buộc thành bím.
Đằng sau ông ta.
Giảng viên đã công bố danh tính của Mạnh Thắng trong hội trường trước đó nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng, ngài có thực sự định thu sinh viên này sao?"
"Đoàn Lăng đã nói."
"Trên đường đi, một viên phi công đã uy hiếp đến nó, bị nó giết chết."
"Nó có thể là một quả bom hẹn giờ."
Phan Mạnh Quỳnh cười và nói: "Thế thì sao đâu, tôi khi còn trẻ còn tàn nhẫn hơn tên nhóc này rất nhiều, nó còn hiền chán."
"Hay là chúng ta giáo sư Phong của chúng ta đang sợ?"
Giáo sư trung niên ho e hèm vài tiếng, sau đó nói: "Hiệu trưởng, ngài đừng có khích tướng tôi."
"Chỉ cần ngài dám nhận, thì tôi dám dạy sinh viên này."
"Cự thú xâm lấn, Canopy xuất hiện."
"Thời điểm này thực sự cần người tàn nhẫn, hung ác như vậy."
"Mới có hy vọng giành lại bề mặt trái đất khỏi móng vuốt của những con thú đó, và lấy lại quê hương của chúng ta."
Phan Mạnh Quỳnh khẽ gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Còn nữa, Đoàn Lăng nói."
"Tên nhóc này cũng có nguyên tắc."
"Hai người kia trước hết là có ác ý với nó."
"Nếu không, nó mà giết người vô tội."
"Cho dù là “Đồng cảm tự nhiên” đi nữa', Đoàn Lăng cũng sẽ không để nó sống đến bây giờ, càng đừng nói là đem nó mang về Quảng Đinh."
"Dạy dỗ nó thật tốt, giáo sư Phong."
Giáo sư Phong vuốt nhẹ gọng kính: "Được."
…
Sau khi danh sách 68 học sinh lần lượt được công bố, những người thông qua tiến vào hội trường.
Những người không vượt qua thì tiếc nuối trở về.
Mạnh Thắng đi giữa đám đông.
Cậu đi gần các cạnh tường.
Như thường lệ, duy trì trạng thái có thể thoát ra bất cứ lúc nào.
Ba năm trên mặt đất.
Mặc dù khuôn viên học viện này trông rất an toàn, nhưng nó không thể thay đổi những thói quen mà Mạnh Thắng đã hình thành.
Trong sảnh hội trường.
Mạnh Thắng nhìn thấy giáo sư Phong.
Giáo sư Phong chắp tay sau lưng nhìn xung quanh.
"Tôi tên là Đình Đằng Phong."
"Là chủ nhiệm phòng giáo dục."
"Đầu tiên, chúc mừng các cô cậu thành công thông qua kỳ thi."
"Từ giờ phút này trở đi, các cô cậu được gọi là 'Phi công dự bị' của thành phố Quảng Đinh, được hưởng đãi ngộ cấp bốn."
Tiếng hoan hô nổ ra.
Nhiều người thậm chí còn đỏ cả mắt vì phấn khích.
Mạnh Thắng không biết đãi ngộ cấp bốn là gì.
Nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của các sinh viên xung quanh, chắc cũng không tệ.
Đình Đằng Phong nói tiếp: "Kế tiếp, căn cứ vào điểm số của các cô cậu, chúng tôi sẽ sắp xếp ký túc xá cho mỗi người."
"Cô cậu hôm nay cũng mệt."
"Trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bắt đầu lên lớp."
Đình Đằng Phong dừng một chút, sau đó nói: "Kết quả thi tại học viện của các cậu đã được đổi lấy “học phần”, và “Học phần' có thể đổi lấy các vật tư khác nhau trong bộ phận hậu cần."
"Trong tương lai, các cô cậu sẽ được khen thưởng dưới dạng '”học phần” cho thành tích học tập của mình."
"Đó là tất cả những gì tôi phải nói."
Nói xong, Đình Đằng Phong liếc Mạnh Thắng một cái, rời khỏi đại sảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook