CHƯƠNG 16: THÚ NHÂN – Á THÚ NHÂN

Thư Thư không lạ gì chuyện động dục nữa, chuột đồng đực rất dễ động dục, chuột cái lúc động dục thì lại rất nhiệt tình, trước đây thân là chuột đồng cậu cũng động dục mấy lần, nhưng vì sự nghiệp thành người, phải nhịn xuống!

Đương nhiên, đây cũng là vì cậu không muốn có con với chuột cái chưa mở ra linh trí... Ở với chuột cái không hiểu chuyện và một đám tiểu chuột đồng, lại trơ mắt nhìn bọn họ từng người một chết đi, này đối với cậu mà nói cũng quá tàn nhẫn...

Bởi vậy, dù trước đây chủ nhân cậu kiếm về một con chuột đồng nhốt vào lồng với cậu, sớm tối ở chung nhưng cậu vẫn thờ ơ không động lòng, khiến chủ nhân tưởng cậu là chuột vô sinh.

Thư Thư hơi hoài niệm chuyện trước kia, sau đó nhìn bộ vị nào đó của mình một chút.

Từ khi tới đây, biến thành bộ dáng nửa người nửa chuột, vì trong lòng luôn lo lắng nên chưa từng động dục bao giờ, hiện tại đột nhiên lại... Thư Thư thiệt muốn tìm chỗ nào đấy cọ xát một tí.

Dù phải giữ vững thân thể trong sạch, chà xát vẫn có thể, cũng thoải mái nữa...

Đang nghĩ thế, Thư Thư chẳng biết vì sao đột nhiên cảm thấy không khỏi có chút sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn thấy rắn bự nhìn mình chăm chăm, ánh mắt kia, quả thực chính là muốn ăn tươi mình mà!

Thư Thư cứng đờ, bộ vị nào đó đang cương lập tức mềm nhũn, tâm tư kiều diễm mới bay lên từ đáy lòng cũng tiêu tan trong chớp mắt. Lúc này cậu đã quên sạch ý niệm tìm nơi cọ xát rồi, chỉ muốn chôn kín mình trong đống cỏ thôi.

Thực tế, cậu quả thật đã làm như vậy.

Chôn mình trong đống cỏ trong phòng ngủ xong, Thư Thư cảm thấy mất mặt cực kỳ, cậu lại bị đồ đệ hù nữa, quả thực không nhẫn nhịn được mà!

Edgar thấy Thư Thư hoảng quá trốn vào hang động, cả mình rắn như bị xối nước lạnh, đông cứng tại chỗ, ý nghĩ mới rồi vừa dâng lên hóa thành tro.

Hắn yêu tiểu á thú nhân mang dòng máu chuột này, mới vừa nhìn thấy tiểu á thú nhân vén vảy cỏ lên, lộ ra bộ vị riêng tư kia, chỉ cảm thấy có dòng khí nóng vọt thẳng lên đầu, thân thể rắn cũng có phản ứng, sau đó cũng không nhớ có chuyện gì khác nữa.

Một khắc kia, hắn thật sự rất muốn đè tiểu á thú nhân ra làm chuyện cầm thú, may mà dáng vẻ kinh hoảng của cậu đã giúp hắn khôi phục thần trí.

Dù vậy, Edgar vẫn còn đang lo – cứ tiếp tục như thế, liệu một ngày kia có khi nào hắn không khống chế được mình nữa không?

Ở đế quốc Thú Nhân, chia ra làm hai loại người, thú nhân và á thú nhân, thú nhân phụ trách bảo vệ quê hương, á thú nhân phụ trách sinh con đẻ cái.

Dù là á thú nhân hay thú nhân cũng đều đẻ trứng, trứng á thú nhân sinh ra một thời gian sau sẽ nở, hài tử bên trong phá vỏ chui ra.

Nếu chui ra là động vật thì là thú nhân, vừa ra đời đã mang hình thú, một thời gian sau có thể tùy ý chuyển đổi hình thái, thân hình cao lớn thực lực cường hãn, còn có vài năng lực thiên phú, am hiểu chiến đấu, giữa vũ trụ, đế quốc Thú Nhân có được địa vị như bây giờ, có thể nói, đều là nhờ có các thú nhân.

Nếu chui ra từ trong trứng là đứa trẻ con người, chỉ lộ ra chút hình thú, ví như tai hay đuôi, đó chính là á thú nhân.

Thân thể á thú nhân không bì được với thú nhân, đa số đều chết yểu, hiện tại tuy có khoa học kỹ thuật hỗ trợ đã khá hơn, bọn họ vẫn rất gầy yếu, nhưng vì các thú nhân đã khắc trong cốt tủy là phải bảo vệ họ, cho nên mới không bị bắt nạt.

Đương nhiên, á thú nhân hiện tại đã không còn sinh hoạt như trước chỉ có thể dựa dẫm thú nhân nữa, nhiều á thú nhân gặt hái nhiều thành tựu ở nhiều lĩnh vực khác nhau, thậm chí về phương diện khoa học, thiên phú của họ cao hơn hẳn thú nhân, dù sao nhiều thú nhân chỉ là đầu óc ngu si tứ chi phát triển thôi.

Thú nhân và á thú nhân bù đắp cho nhau cùng sinh sống, phi thường hài hòa, cũng sẽ có bất ngờ.

Mỗi thú nhân từ khi sinh ra đều mang trong mình hai viên thú hạch, giống như ngọc của thú vậy.

Thú hạch dùng để ký kết hôn ước giữa thú nhân và á thú nhân. Mà nó cũng là cội nguồn sức mạnh, giúp cho thú nhân có thể chuyển đổi hình thái giữa người và thú.

Không còn thú hạch, thú nhân không còn là thú nhân, chỉ còn là thú hoang, tới lúc đó, ý chí không đủ kiên định thú nhân sẽ nhanh chóng bị bản năng khống chế, nếu ý chí vững vàng thú nhân vẫn sẽ nhớ mình không phải thú hoang, nhưng sẽ phải chịu ảnh hưởng từ một vài bản tính hoang dã, ví dụ như thời kỳ động dục.

Sở dĩ đọa thú (thú nhân mất tinh hạch) từ xưa đến nay vẫn luôn bị thú nhân và á thú nhân bài xích là vì từng có rất nhiều đọa thú từng xâm hại á thú nhân.

Thậm chí hơn 50 năm về trước, đế quốc Thú Nhân đã xảy ra một vụ thảm án – một thú nhân mạnh mẽ vì bảo vệ á thú nhân của mình mà thú hạch vỡ vụn, á thú nhân của hắn không đành lòng trục xuất hắn, liền giấu hắn trong nhà, lúc đầu hai người này sinh hoạt phi thường yên ổn, nhưng 5 năm sau, con thú trong thân thể thú nhân dần khôi phục bản tính hoang dã, gặp phải thời kỳ động dục rốt cục khắc chế không nổi, cưỡng ép xâm phạm á thú nhân của chính mình.

Thân thể á thú nhân căn bản không thể chịu nổi hành động ấy, á thú nhân kia thoi thóp suýt chết, thú nhân tỉnh táo lại thấy cảnh tượng này, thống khổ vạn phần, cuối cùng thú nhân biến thành đọa thú ấy đưa bạn đời đến bệnh viện xong liền lựa chọn tự sát.

Thực ra, như vậy là tốt nhất, vài thú nhân biến thành đọa thú rồi lại thống hận thú nhân và á thú nhân, còn chủ động giết người... Cho nên bây giờ, tất cả các đọa thú đều sẽ bị đưa đến một tinh cầu tách biệt, để bọn họ sinh sống ở đó.

Các thú nhân sẽ không chủ động giết người từng là đồng loại, nhưng cũng không cho phép bọn họ xuất hiện trước mặt mình, á thú nhân càng phi thường chán ghét bọn họ.

Trước kia, Edgar vẫn cảm thấy mình tự chủ đủ kinh người, nhất định sẽ khắc chế được bản năng, nhưng tới giờ, hắn lại không chắc chắn.

Đứng trước tiểu á thú nhân dáng vẻ dụ hoặc, suýt chút nữa hắn đã mất khống chế lao tới.

Nếu hắn thực sự làm thương tổn tiểu á thú nhân... Bây giờ trong dạng rắn, to lớn vô cùng, chỉ một lần dây dưa cũng đủ làm tiểu á thú nhân mất mạng!

Trước đó Edgar còn muốn bồi tiếp tiểu á thú nhân tới tận mùa xuân sang năm, nhưng giờ lại không dám nữa.

Lặng lẽ thở dài , Edgar bò ra phía cửa động.

Chờ Thư Thư khôi phục tâm tình từ trong phòng ngủ đi ra thì đã thấy rắn bắt cho mình một con mồi, thậm chí mang da hổ dính đầy tro rửa lại sạch sẽ về, đặt ở cửa động.

"Rắn bự ngươi thiệt lợi hại!" Thư Thư kính nể nhìn Edgar.

Edgar có chút ảm đạm trốn trong góc, không dám nhìn Thư Thư.

CHƯƠNG 17: NGỦ ĐÔNG VÀ TU LUYỆN

Qua 3, 4 ngày sau, da hổ mới hoàn toàn khô ráo.

Edgar tuy rẳng đã xoa tro nhiều lần, nhưng da hổ vẫn không đủ mềm mại, ít nhất muốn dùng làm quần áo thì không thích hợp, nếu dùng làm nệm giường... càng không.

Thư Thư chờ da hổ khô xong, liền đem nó trải trong phòng ngủ, còn vuốt ve tỉ mỉ, trong mắt tràn ngập si mê.

Da hổ a! Đây chính là da hổ a!

Động vật quý hiểm cần được bảo hộ, trên thế giới này có mấy người được nằm trên da hổ đâu?

Trên TV chỉ là nhân vật ghê gớm mới có thảm da hổ, hiện giờ cậu cũng có rồi!

Thư Thư có thể chán ghét lão hổ, nhưng đối với da hổ một chút phản cảm cũng không có... Thật là ấm áp dễ chịu, cậu muốn cởi hết ra cọ cho đã!

Phòng ngủ Thư Thư thông với đại sảnh, buổi tối khi ngủ sẽ đóng kín cửa, nhưng ban ngày không được. Edgar bắt được lợn rừng trở về đúng lúc thấy tiểu á thú nhân đang dụi dụi da hổ.

Tâm tình Edgar lập tức sa sút, quả nhiên á thú nhân vẫn thích thú nhân lông dài hơn... Mẫu thân hắn thân mật như thế còn có lúc ghét bỏ bản thể phụ thân hắn, cảm thấy chính mình không thể biến thành nguyên hình mà ôm người mình yêu ngủ thật thiệt thòi.

Tiểu á thú nhân sau này sẽ gặp được rất nhiều người, trong đó có cả những thú nhân cao lớn, uy mãnh, suất khí sao?

Không cần biết ra sao, chắc chắn không tới lượt một con thú hoang như hắn.


"Ngươi về rồi!" Thấy Edgar trở về, Thư Thư nhô đầu ra khỏi phòng ngủ, sau đó cười với hắn.

Cậu vẫn sợ rắn bự lắm, nhưng không có chán ghét hắn, thậm chí rất thích rắn bự, dù sao hiện tại cũng chỉ có hắn để chuyện trò.

Thấy nụ cười của tiểu á thú nhân, Edgar vô thức cong đuôi, vẫy trái vẫy phải, vẫy xong mới cảm thấy mình có chút ngốc, chóp đuôi nhất thời cuốn lên.

Thư Thư chú ý tới tình cảnh này, mới vừa thấy hơi đáng yêu, ai dè đuôi rắn vươn ra, đành quay sang xem con mồi hắn mới mang về.

"Rắn bự à, mấy ngày nay ngày nào cũng bắt mồi về, khiến cho ta cả ngày ngoài làm thịt khô không còn thời gian làm việc khác!" Thư Thư nói xong, nhảy xuống, "Còn nữa, bỏ hết nội tạng rồi à? Đồ tốt cả đó..."

Da lông của lợn rừng không mấy hữu dụng, Edgar đã lột rồi, hiện tại mang thịt rửa sạch về, còn lại vứt hết, điều này khiến cậu tiếc hùi hụi.

Phải biết những thú hoang khác bắt được mồi đều thích ăn từ giữa ăn ra, bởi vì nội tạng nhiệt lượng cao, cũng bởi vitamin nhiều dinh dưỡng phong phú, trong đó có vitamin A rất bổ mắt.

Rắn bự ăn chay không hiểu, muốn bổ sung vitamin phải ăn nhiều nội tạng một chút sao?

Edgar chăm chú nghe Thư Thư giảng giải. Mặc dù cậu cho là hắn không hiểu gì hết, thao thao bất tuyệt không kiêng dè, thực tế, hắn có thể nghe hiểu được đa phần rồi.

Tiểu á thú nhân đang tiếc nội tạng lợn rừng? Nhưng hắn cũng thương tiểu á thú nhân a, không muốn thấy cậu phải vất vả xử lý đám nội tạng ấy, còn hắn thì... Bây giờ hắn là rắn, không tay chân dựa cả vào miệng, bất tiện lắm...

Edgar nằm bên cạnh, làm bộ không hiểu gì hết nhìn tiểu á thú nhân bận đến bận đi.

Tiểu á thú nhân tích trữ càng ngày càng nhiều lương thực, qua ít ngày nữa, hắn nên rời đi thôi. Hắn là rắn, mùa đông có thể ngủ đông, lúc đó về hang ổ của mình, tránh xa tiểu á thú nhân được chút nào hay chút ấy.

Bằng không... Nếu cả mùa đông sớm chiều bên nhau, hắn thật sự không dám chắc liệu mình có làm gì cậu ấy hay không.

"Lợn rừng lớn như vậy a, rắn bự ngươi thật lợi hại! Hôm nay chúng ta ăn một nửa, còn lại làm thịt khô!" Thư Thư vừa làm thịt vừa nói với rắn. Vốn cậu không có dao, xử lý con mồi hoàn toàn dùng móng vuốt, 2 hôm trước Edgar có mang về cho cậu một con dao sắc, cậu cầm dùng luôn.

Thư Thư cắt lát thịt ra, sau đó thả lại trong miếng đá giả làm nồi luộc, cũng do rắn kiếm về, một cục đá lòng sâu.

Vì nồi đá khá dày, luộc thịt hơi lâu, không thể xào rau, nhưng mà yêu cầu của Thư Thư với đồ ăn không cao, Edgar hiện tại không có nhu cầu, hai bọn họ đều hài lòng rồi.

Thư Thư ăn một miếng thịt heo thật to, ăn xong lăn xuống nằm trên da hổ, vừa thỏa mãn xoa bụng mình, vừa câu được câu không nói chuyện với rắn.

Trước đây lúc cậu nói chuyện, rắn dù không nói được cũng sẽ dùng đuôi đập đất đáp lại, rất nể mặt nha, nhưng mấy bữa nay sao cứ trầm mặc, ít nói thế nào ấy.

Cho nên, Thư Thư không khỏi buồn bực: "Rắn bự, ngươi làm sao vậy? Dạo này uể oải lắm nha!"

Edgar liếc nhìn tiểu á thú nhân một cái, hắn biết tiểu á thú nhân muốn được mình đáp lại, nhưng hắn không có hứng...

Suốt khoảng thời gian sau đó, Edgar càng ngày càng chán nản, đồ ăn mang về vẫn nhiều như thế, khiến Thư Thư chỉ có thể nghĩ biện pháp mở rộng kho lương mới có đủ chỗ chứa thịt khô.

"Rắn bự, rốt cục ngươi bị sao vậy a?" Thoắt cái một tháng đã trôi qua, cất trữ lương thực xong, Thư Thư băn khoăn nhìn Edgar đang lười biếng, sốt sắng hỏi thăm.

Rõ ràng rắn bự ăn rất nhiều mà, sao đột nhiên... trở nên chán chường như vậy?

Edgar tuy lo lắng nhưng vẫn đứng cách xa Thư Thư liếc qua một cái, lắc lắc đuôi.

"Ngươi là... Muốn ngủ đông sao?" Thư Thư suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra.

Rắn bự là rắn a! Là rắn thì nhất định phải ngủ đông, cho nên chắc là vì vậy đi.

Rắn là động vật máu lạnh, giờ trời lạnh rồi nên không có tinh thần cũng phải. Về phần bắt mồi nhiều thế, đây là vì vỗ béo mình cộng với tích trữ lương thực đi!

Edgar nghe Thư Thư nói, hơi sững sờ, sau đó gật gật đầu.

Thư Thư đã dạy Edgar gật đầu lắc đầu, giữa hai người có thể giao lưu đơn giản một chút, thế nhưng... Thư Thư nghĩ nghĩ, mình hình như không có dạy Edgar từ ngủ đông mà?

Cậu không biết rằng Edgar nghe cậu từng nói những từ liên quan đến mùa đông, giấc ngủ các loại, khi nghe cậu nói ếch ngủ đông, đã đoán được nghĩa của từ ngủ đông rồi. Cậu tiếp tục hỏi: "Ngươi buồn ngủ sao? Lạnh, ngủ?"

Edgar lại gật đầu một cái.

"Ta đào hang cho ngươi! Đào cái động!" Thư Thư nói.

Edgar có chút vui mừng, lại lắc đầu, hắn về hang cũ ngủ là được rồi, tuy nơi đó hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng ngủ đông cũng tạm ổn.

Nghĩ thế, Edgar bò ra ngoài.

Gần đây Thư Thư có thêm vài miếng da lông, thấy Edgar ra ngoài, liền lấy lông hươu choàng lên người, sau đó phủ thêm miếng da, đi cùng Edgar.

Bên ngoài hơi lạnh, da lông tuy rằng vừa dày vừa ấm áp nhưng có chỗ hở, Thư Thư rụt cổ lại, khó hiểu hỏi: "Rắn bự, trời sắp tối rồi, ngươi còn muốn đi đâu a?"

Edgar đương nhiên không thể trả lời, Thư hỏi xong mới nhớ ra, liền nói tiếp: "Ngươi muốn đi săn à?"

Edgar lắc lắc đầu.

"Ngươi muốn đi bài tiết?"

Edgar lắc lắc đầu.

Thư Thư hỏi liền mấy cái, Edgar đều lắc đầu, đột nhiên nhớ tới đề tài lúc trước: "Đừng nói ngươi muốn đi ngủ nha?"

Edgar gật đầu.

Thư Thư giờ mới phát hiện, Edgar đúng là đang bò về phía hang rắn, nhất thời cả kinh.

Gần đây cậu cảm thấy ra khỏi động để đi cầu quá lạnh đi, mà lại không thích làm bẩn hang nhà mình, cuối cùng... Mỗi lần đều chạy tới hang rắn a!

Cậu cứ tưởng rắn bự sẽ không về ở nữa, cho nên biến nó thành nhà cầu của mình luôn, bây giờ rắn bự làm sao quay lại được nữa?

"Chờ đã!" Thư Thư chạy lên ngăn cản: "Ngươi theo ta trở lại đi." Tuyệt đối không thể để rắn bự nhìn thấy bên trong hang động hắn có bao nhiêu dơ bẩn được!

Thấy rắn bự không phản ứng lại, Thư Thư lại nói: "Thư Thư, rắn bự, ngủ chung. Trở lại, ngủ!"

Thư Thư thấy rắn bự lắc đầu, càng xoắn xuýt, không biết làm sao ngăn rắn bự được đây, mãi tới khi nhớ ra một chuyện mình đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Tu luyện! Cậu còn muốn dạy rắn bự tu luyện mà! Có thể dùng nó dụ rắn bự trở lại!


CHƯƠNG 18: RẮN BỰ LÀ THIÊN TÀI

"Rắn bự, ta dạy ngươi tu luyện, chúng ta trở lại đi." Thư Thư vui vẻ nói: "Ngươi tu luyện đi, đừng ngủ đông nữa, đừng ngủ."

Rắn tu luyện, khỏi ngủ đông được không? Ân, kể cả giờ không được, sau này chắc chắn sẽ được!

Edgar không để ý tới tu luyện nghĩa là gì, khó hiểu nhìn Thư Thư, mơ hồ có chút thích thú – Thư Thư ngăn không cho hắn trở về, chứng tỏ cậu rất coi trọng hắn.

"Rắn bự, bất động!" Thư Thư nói với Edgar.

Edgar ngoan ngoãn làm theo.

Một trận gió lạnh thổi qua, Thư Thư theo bản năng run lên, vội vã trùm kín da lông, sau đó vòng tới bên Edgar, duỗi một tay ra đặt lên mình rắn.

Thư Thư đã sớm muốn dạy rắn bự tu luyện rồi, trước kia chưa bắt tay vào làm là vì giao lưu có chút khó khăn, cũng là vì... Cậu không biết phải dạy thế nào.

Việc tu luyện của chính cậu lúc đầu cũng mơ mơ màng màng, ai biết phải dạy người khác thế nào đâu!

Thế nhưng bây giờ, cậu xem như là bị tức nước vỡ bờ rồi...

Trước đó vài ngày trị thương cho rắn bự, đã biết kinh mạch của hắn, cấu tạo cơ thể của rắn với chuột hoàn toàn khác nhau, cậu thực sự không biết nên vận hành linh lực trong cơ thể rắn theo đường nào...

Thư Thư yên lặng truyền linh lực cho thân thể rắn, dù hiện tại cậu chưa thể dạy rắn bự tu luyện, nhưng vẫn có thể để hắn cảm thụ sự tồn tại của linh lực một chút.

Hồng ngọc ơi! Ngươi có thể giúp ta tu luyện, vậy có thể giúp cả rắn bự không? Thư Thư buồn bực dùng tinh thần lực đâm đâm hạt châu trong cơ thể mình.

Đúng lúc đó, trên bề mặt hồng ngọc toát ra một luồng khí nóng hết sức quen thuộc với Thư Thư, sau đó thuận theo tay cậu, tiến vào cơ thể rắn khổng lồ.

Đây chính là... Luồng khí nóng giúp ngươi tu luyện a!

Lúc trước chỉ là chuột đồng, căn bản không biết phải tu luyện thế nào, cũng không muốn mỗi lần tu luyện dòng khí này sẽ nhảy nhót lung tung trong người, bất tiện lắm, có khi đang đi cầu đột nhiên luồng khí này lại lưu động, thế là cậu liền tiểu không ra...

Bất quá, luồng khí nóng này cuối cùng cũng hữu dụng, nó lưu động trong cơ thể cậu xong, cậu liền dẫn vào cơ thể rắn, làm cho rắn thông minh ra sẽ dễ tu luyện hơn, biến hắn thành yêu tinh giống cậu.

Khí nóng vào đến cơ thể rắn bự, rắn bự cũng có thể tu luyện, chỉ không biết là phải lưu động bao lần mới có thể học được đây.

Dù thế nào, rắn bự cũng nên học được đi, rồi không cần về hang...

Khí nóng không có Thư Thư khống chế nữa, Thư Thư hơi thất thần, Edgar thì còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn.

Hắn biết tiểu á thú nhân có một loại sức mạnh thần kỳ có thể giúp người trị thương, tuy kỳ quái nhưng không đáng sợ gì, bất kể là á thú nhân hay thú nhân đều có một ít kỹ năng thiên phú, đủ loại đủ kiểu, khống chế gió lửa, trị liệu, xói mòn, thôi miên, phun độc... Không thiếu món nào, tiểu á thú nhân cũng không tính là trường hợp cá biệt.

Nói đến mới nhớ, kỹ năng thiên phú trước đây của hắn chính là điều khiển gió và nước, hoàng thất thú nhân bọn họ xưa nay đều có thể đạp sóng cưỡi gió.

Chỉ là thú nhân muốn triển khai kỹ năng thiên phú cần có thú hạch, cho nên hiện tại hắn... Không dùng được gì cả.

Tiểu á thú nhân có thiên phú không lạ gì, nhưng cái luồng khí này rốt cuộc là cái gì?

Edgar lúc cảm nhận được nó lưu chuyển trong cơ thể mình, tựa hồ có thứ gì truyền cho mình sức mạnh như tiểu á thú nhân từng làm, nhưng không tiêu tán giống vậy mà cứ lưu lại trong cơ thể hắn trêu đùa.

Khí nóng chạy qua thân thể một lần, lần nữa, lần đầu còn chưa hiểu tình hình, lần thứ hai hắn đã nhớ kỹ tất cả con đường nó chảy qua.

Sau đó hắn liền cảm nhận trong cơ thể có một khối không khí nho nhỏ, không biết có ích gì không, nhưng hắn biết mình có thể khống chế nó, nhất định là thứ tốt.

Khí nóng bắt đầu lưu đồng lần thứ ba.

Edgar không chế được khối không khí và cả luồng khí nóng đang lưu động, mà hắn làm vậy xong, năng lượng tràn vào cơ thể ngày càng nhiều, khối không khí cũng lớn dần lên.

Lần thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu...

Không biết từ lúc nào, luồng khí nóng đã rời khỏi thân thể, nhưng Edgar vẫn đang tu luyện, hết lần này tới lần khác.

Khí nóng trở về với Thư Thư, cậu trợn tròn mắt.

Ai mau tới nói cho cậu biết, tại sao rắn bự mới tiếp xúc có một lần đã tiến nhập tu luyện rồi đi? Còn nữa, linh lực xung quanh đều đang bị hắn thu hút?

Thật nhiều linh lực! Nhiều quá, tốt quá rồi!

Trước đây ở địa cầu, linh lực ít ỏi, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không hấp thụ nhiều được, ở đây có nhiều hơn, nhưng cậu mới độ kiếp có một nửa, thân thể không thích hợp, cho nên hấp thu không vào!

Nhìn nhận lại bản thân rồi lại nhìn rắn bự trước mắt dang nhanh chóng hấp thụ linh lực xung quanh, Thư Thư cảm thấy thật đắng lòng.

Không, kỳ thực chưa tới mức ấy, đây là đồ đệ mình mà, đồ đệ lợi hại nhất định là do sư phụ dạy dỗ tốt, hơn nữa rắn bự tu luyện nhanh như vậy, có thể sớm biến thành người hơn a!

Thư Thư nghĩ vậy xong cảm thấy thiệt thỏa mãn, tiếp đó lại run lập cập!

Quá lạnh đi!

Thư Thư rất trở về động nhỏ của mình, nhưng rắn bự lại tu luyện giữa đường, còn rất nhập tâm, cho nên nhất định phải có người canh chừng cho hắn...

Thư Thư thở dài đào một cái hố nhỏ cạnh rắn bự vừa đủ để chui vào tránh rét, lại trùm da lông lên chắn gió nữa, nhàm chán ngồi tu luyện cùng.

Mà vừa tu luyện liền phát hiện ra một vấn đề - linh lực xung quanh đều phóng tới người rắn bự, còn thế mà không cướp được một miếng nào! Thật sự là một chút cũng không!

Làm đồ đệ sao có thể ngăn cản sư phụ tu luyện như thế?

Thư Thư hết cách rồi, cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất làm ổ tại chỗ, chờ rắn bự tu luyện xong.

Vô số linh lực tràn vào cơ thể Edgar, hắn khống chế chúng lưu chuyển xong, khối không khí trong người sẽ phồng ra. Chờ nó đạt tới trình độ nhất định lại bắt đầu thu nhỏ, thời gian trôi qua, cuối cùng nó ngưng tụ thành một hạt ngọc nước nho nhỏ.

Edgar chấn động, đột nhiên tỉnh táo hẳn, hắn phát hiện vết thương cũ đều đã triệt để khỏi hẳn rồi.


Thân thể của hắn trước đây chưa từng khá hơn, tự khống chế cũng chưa ổn lắm. Trước đây bị bản tính hoang dại ảnh hưởng ít nhiều, giờ gần như không còn nữa.

Tiểu á thú nhân đến cùng là dạy hắn cái gì vậy?

Edgar giật giật thân thể, nhìn xung quanh mới phát hiện thế giới này rõ ràng hơn không ít, tâm tình kích động cực kỳ.

Thực lực của hắn sắp khôi phục rồi!

Tiểu á thú nhân ngay bên cạnh mình... Edgar nhìn về phía hố đất bên người, rồi thiếu niên ngồi bên trong, chỉ cảm thấy trái tim lần nữa được lấp đầy.

Tiểu tử này tại sao lại thành thật như thế? Công pháp này cứ vậy cho đi sao?

CHƯƠNG 19: CÙNG CHUNG SỐNG

Thư Thư cảm giác có động tĩnh, tỉnh lại liền nhìn thấy một cái đầu rắn to khủng khiếp đang nhìn mình chằm chằm.

Theo bản năng cậu thu mình trốn xuống đáy hố, một lát sau mới sực nhớ đây là đồ đệ mình không cần sợ hãi, lập tức mạnh miệng nói vọng từ dưới lên: "Nhìn cái gì! Ngươi mau tránh ra để ta ra ngoài!"

Edgar yên lặng lùi về sau, tránh sang một bên, sau đó thấy tiểu á thú nhân nhanh chóng nhảy khỏi hố chạy mất.

Chạy một hồi, tiểu á thú nhân liền trở lại: "Ngươi theo ta về đi."

Về ư? Chóp đuôi Edgar cao hứng cuốn lên, kỳ thực hắn đâu muốn đi như vậy đâu... Hắn dự định mấy ngày nữa mới đi, nhưng giờ đột nhiên luyện được môn công pháp này, thương thế khỏi hắn thực lực khôi phục rồi, cảm thấy mình thu được ít tin tức từ tiểu á thú nhân, liền theo tiểu á thú nhân trở về.

Về tới nơi, Thư Thư bắt đầu giải thích chuyện tu luyện cho Edgar hiểu.

"Ngươi rèn luyện xong sẽ trở nên rất rất lợi hại! Sau này có thể biến thành giống ta như này nè!" Thư Thư nói tới nói lui mấy lần, nỗ lực khoa tay múa chân.

Edgar tin tưởng rằng, nếu không phải năng lực ngôn ngữ của mình cực kỳ xuất chúng, chắc chắn chẳng thể hiểu nổi ý tứ mấy lời truyền đạt này đâu.

Thế nhưng dù hắn nghe hiểu, nhưng vẫn còn thắc mắc, hắn chịu khó tu luyện sẽ biến thành bộ dáng tiểu á thú nhân bây giờ? Biến thành một á thú nhân sao? Chuyện gì vậy a?

Tiểu á thú nhân nói như vậy thật mơ hồ, tuy nhiên công pháp này nếu luyện tuyệt đối giúp ích hắn nhiều lắm, chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng khả năng ghi nhớ của hắn thôi cũng đã tăng lên rất nhiều rồi!

Trước đây trí nhớ của hắn đã rất siêu việt, gặp qua là không quên được, nhưng khi trở thành đọa thú thì không còn giữ được nữa, giờ phút này đây, trí nhớ nguyên bản của hắn đang dần trở về.

Mỗi một câu nói của tiểu á thú nhân hắn không cần dụng tâm phân tích cũng có thể hiểu và ghi nhớ rõ ràng... Edgar thấy thật mừng rỡ - điều này liệu có phải là, hắn sẽ không giống các đọa thú khác, dần quên đi mình đã từng là một thú nhân?

"Ta muốn qua xem chút, ngươi tu luyện tới đâu rồi." Thư Thư nói, thì thầm vài câu "bất động", mãi đến tận khi Edgar bất động xong mới tới bên cạnh hắn.

Đặt tay lần nữa lên mình rắn, Thư Thư cẩn thận săm soi.

Lúc trước khí nóng trong người phun trào gần năm trời, mới luyện được một khối khí bé xíu xiu, xem như chính thức bước vào con đường yêu tinh tu luyện, thế mà rắn bự thì...

Thiên phú thật tốt, hôm qua hấp thụ nhiều tinh lực như vậy, sợ là đã luyện được khối không khí kia rồi đi?

Linh lực tiến nhập thân thể rắn, nhanh chóng tìm được đan điền, nhưng không có gì bất thường.

Xem ra thiên phú cũng chỉ nhiêu đó, còn cần cậu chỉ bảo dài dài!

Khoan đã, đó là cái gì?

Thư Thư đột nhiên thấy một giọt chất lỏng linh lực ngưng tụ ra đang treo trong đan điền rắn! Cậu phải tu luyện một năm mới ngưng tụ được linh lực, tu luyện 200 năm mới đem nó hóa thành chất lỏng.

Gần 200 năm mới đạt tới cảnh giới, rắn bự một buổi tối liền hoàn thành!

Này không khoa học!

Thư Thư trợn tròn hai mắt, lại cảm thấy oan ức quá đi, cuộc đời sao nỡ bất công như vậy, mặc dù vẫn biết chuột đồng thiên phú tu luyện rất kém cỏi, nhưng không kém đến mức đó chớ!

Yêu tinh tu luyện so với người thường thì gian nan hơn rất nhiều, trong quá trình đó phải thông qua cửa ải đầu tiên đó chính là suy nghĩ thông suốt, trên đời này động vật có thể khai thông cũng chỉ vài con mà thôi.

Thông suốt xong, bọn họ phải học luyện khí, chính là khối không khí tuần hoàn trong người, tương đương Luyện Khí kỳ của nhân loại, sau đó để khí ngưng tụ thành chất lỏng, liền tiến vào Trúc cơ kỳ.

Đối với Thư Thư Luyện Khí kỳ dài 200 năm, Trúc cơ kỳ sẽ còn dài hơn, cho nên có khi là cả đời không có cơ hội luyện đan hóa thành hình người, dứt khoát trở thành sủng vật cho con người đi.

Tuy nói sủng vật không được tự do, nhưng cậu tự do đã mấy trăm năm rồi, cho nên không để ý chút nào hết.

Kết quả, sau nhiều năm làm sủng vật, không biết là cơ duyên nào đột phá, ngưng kết ra yêu đan cho chính mình!

Nắm giữ yêu đan liền vượt qua thiên kiếp của yêu tinh, có thể biến thành hình người, nhưng đáng tiếc cậu mới độ đến một nửa, yêu đan đã hết sạch không thấy tăm hơi, biến hình lỡ dở...

Thư Thư nghĩ tới đây không khỏi thở dài, sau đó ghen tỵ liếc nhìn rắn bự.

Một buổi tối ngươi đã nhảy từ Luyện Khí kỳ tiến nhập Trúc cơ kỳ, có phải thêm một tối nữa liền luyện xong yêu đan biến thành người luôn không?

Làm sao có thể nhanh như vậy!

Thư Thư tức giận trừng rắn bự hồi lâu, lại nghĩ, rắn biến thành người thì mình sẽ không sợ hắn nữa, liền cao hứng trở lại, còn cọ cọ vào người rắn, cố nén xúc động muốn chạy đi vỗ vỗ đầu rắn to: "Ngươi tu luyện cho tốt vào nha!"

Edgar chỉ trỏ đầu mình, ý nói đã hiểu rồi.

Thư Thư càng thêm hài lòng với tên đồ đệ này.

Thư Thư cho là rắn bự chưa tới mấy ngày sẽ biến được thành người, nhưng điều này hiển nhiên là không thể.

Mấy ngày kế tiếp, Edgar mỗi ngày rảnh rỗi liền chuyên tâm tu luyện, nhưng cũng chỉ tăng được một ít thực lực thôi, muốn kết đan thì còn xa lắm.

Bởi vậy, Thư Thư lúc đầu còn đố kị tốc độ tu luyện của hắn giờ lại hơi buồn bực: "Ngươi luyện gì mà chậm vậy a?"

Nghe tiểu á thú nhân nói vậy, Edgar không khỏi hổ then, hắn lo lắng bản thân sinh tâm tư khác với tiểu á thú nhân cho nên cứ có thời gian rảnh đều dùng để tu luyện, thật không ngờ vẫn chậm chạp quá.

Nhưng mà, công pháp này tốt thật đây, hắn cứ bắt đầu tu luyện thì cả người liền tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng có thể đè xuống bản năng lẫn dục vọng được, bởi vậy, hắn không cần lo lắng mình sẽ thương tổn đến tiểu á thú nhân nữa.

Hắn có thể yên tâm thoải mái ở lại, thật tốt.

Cái động trước kia là Edgar tùy tiện chọn đại một cái, một miếng tình cảm gắn bó cũng không có, từ khi được ở lại chỗ Thư Thư xong, hắn cũng không nghĩ sẽ về xem làm gì, còn Thư Thư...

Không ngửi thấy mùi rắn bự trong nhà vệ sinh của mình, cậu rốt cục cũng an lòng.

Rắn bự đi sẵn thú hàng ngày, thậm chí còn dùng đuôi cuộn bó củi lửa mang về động, Thư Thư không cần chạy khắp nơi kiếm đồ như trước nữa.

Cứ để rắn bự làm hết mọi việc đi, cậu càng thoải mái hơn, thậm chí có thể cả ngày không cần ra khỏi cửa.

Đối với việc này, Thư Thư cực kỳ thỏa mãn, mùa đông dài không muốn ra ngoài đây, có người nuôi là tốt nhất!

Không, bây giờ không phải là có người nuôi, phải nói là có người hầu hạ mới đúng!

"Rắn bự, ngươi đục mấy cái lỗ cho ta đi." Lấy ra khối da tương đối mềm mại mới có gần đây, chỉ vào sát mép da mà nói, thả xuống xong liền chạy ra xa.

Rắn bự liếc mắt nhìn tiểu á thú nhân không dám áp sát quá gần mình, hé miệng dùng hàm răng cắn mấy cái trên miếng da lông.

Thư Thư cầm về, dùng cỏ dài sợi chắc xuyên qua mấy cái lỗ, may hai tấm da lại với nhau thành một bộ y phục cho mình, rồi lại làm tới cái khác.


Edgar nằm nhoài bên cạnh đống lửa, nhìn tiểu á thú nhân làm quần áo, trong lòng thấy ấm áp hẳn.

Hắn vẫn luôn không ưa nổi á thú nhân, hiện tại mới phát hiện có tiểu á thú nhân bên người hóa ra lại là chuyện tươi đẹp như vậy...

Thư Thư làm quần áo cho mình, sau đó sửa sang lại cho ngủ cho rắn bự một lần.

Rắn bự tu luyện xong, quả nhiên không ngủ đông nữa, nhưng nhiệt độ quá thấp sẽ khiến hắn khó chịu, Thư Thư cũng làm cho hắn một cái ổ ấm áp vậy.

Vốn là cậu thấy còn nhiều da lông, muốn làm thêm vài bộ quần áo, nhưng đáng tiếc rắn bự cứ thẳng đuột một đường thế kia, quần áo nào mặc vào cũng trôi tuột hết thôi, bò sát mà mặc quần áo thì bò thế nào đây... Cuối cùng Thư Thư đành bỏ qua ý định này.

Edgar nghe Thư Thư lẩm bẩm chuyện này, chỉ cảm thấy tiếc đứt ruột.

Nếu hắn có chân tay thì tốt biết mấy... Nhưng mà, rắn thì mọc chân tay chỗ nào được đây?

Cà cà tảng đá bên cạnh cho đỡ ngứa bụng, Edgar thầm thở dài.

CHƯƠNG 20: TINH LINH TRONG RỪNG

Khoảng thời gian này, Edgar luôn thấy trong bụng mình ngưa ngứa sao ấy.

Lúc đầu chỉ là có hơi không khỏe, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cọ cọ trên tảng đá, thậm chí lén lút thả một tảng đá lên ổ mình, tiện lúc nào gãi lúc đó.

Hắn không hiểu mình bị làm sao, mùa này không lột da chứ, kỳ thực đã lâu lắm rồi hắn không lột da...

Edgar hiện tại mỗi tối đều tu luyện chăm chỉ, hắn có thể cảm giác được chuyện này đối với hắn có bao nhiêu tác dụng.

Hôm nay đang tu luyên, tự dưng ngứa quá lại phải ngưng, cuốn cục đá trong ổ tới, vừa cọ vừa gác đầu lên cỏ lau tiểu á thú nhân chuẩn bị cho hắn, hơi buồn buồn.

Cọ không biết bao lâu sau, Edgar liền thấy có ánh sáng từ cửa thông gió chiếu vào – một ngày mới lại đến, tiểu á thú nhân cũng nên tỉnh rồi.

Nghĩ vậy, Edgar nhìn vào hang động tiểu á thú nhân nằm, quả nhiên thấy tiểu á thú nhân đang mơ mơ màng màng bò ra.

Trên người cậu mặc một tấm áo da thú khâu may đơn giản, hai cánh tay trắng trẻo non nớt lộ ra ngoài, tuy da thú kia hình trụ thẳng đuột, nhưng Edgar vẫn thấy cậu rất xinh đẹp.

Đột nhiên hắn rất muốn đưa đuôi tới, cho tiểu á thú nhân đạp một cước... tiểu á thú nhân luôn đi chân trần trong động, cái chân nho nhỏ kia đạp lên đuôi hắn nhất định phi thường thoải mái.

Có thể như vậy sẽ hù dọa tiểu á thú nhân mất... Edgar cuối cùng chỉ có thể dẹp ý định này qua một bên.

Không biết liệu có thể nào, đến một ngày kia, tiểu á thú nhân sẽ không còn sợ hắn nữa...

Thư Thư mắt nhắm mắt mở ra khỏi động, đi thẳng một mạch ra cửa, sau đó xốc mành cỏ lên, nhấc hòn đá trước cửa rồi ra ngoài.

Gió lạnh thổi tới giúp cậu tỉnh táo lại không ít, sau đó háo hức ngó ra ngoài: "Tuyết rơi rồi!"

Đúng vậy, bên ngoài tuyết rơi rồi, hoa tuyết bay bay trên không trung, chạm xuống mặt đất, biến toàn bộ thế giới thành một màu trắng xóa, thoạt nhìn mỹ lệ cực kỳ.

Thư Thư trước đây không thích tuyết rơi, dù sao nó cũng biểu hiện cho giá rét, nhưng lúc này nhìn thấy tuyết trắng tinh khôi như vậy, không khỏi có chút thích thú.

"Có tuyết rồi có thể đắp người tuyết, ném tuyết, chờ tuyết ngừng, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Thư Thư nói với rắn bự bên cạnh, sau đó mới nhớ, Edgar hẳn là sẽ không thích tuyết đông lạnh mình thành cây cột băng đâu, liền nói lại: "Đúng rồi chắc ngươi không thích ra ngoài, vậy ta đi một mình cũng được!"

Cứ tưởng tượng ra bộ dáng con rắn động vật máu lạnh kia bị đông cứng thành cây cột dài dài, Thư Thư lại cười khúc khích.

Edgar quả thực không ưa lạnh, hắn đã mấy ngày rồi không ra ngoài đi săn, bởi vì con mồi xung quanh cũng ít đi, mà bên ngoài lại lạnh thế, ảnh hưởng tới hành động của hắn ít nhiều.

Bất quá... Tiểu á thú nhân muốn chơi ở gần đây, hắn vẫn có thể phụng bồi!

Edgar nhìn tiểu á thú ngắt một nắm tuyệt ở cửa động mang vào trong, sau đó nặn hình này hình kia, ném qua ném lại quả cầu tuyết chơi đùa, biểu tình ngày càng nhu hòa.

Thư Thư bắt được quả cầu tuyết, chơi một hồi, cầu tuyết trên tay sơ sẩy liền nện xuống đất, cậu có chút ủy khuất bĩu môi, liền ngắt một nắm tuyết nữa trở về chơi tiếp.

Edgar vừa nhìn Thư Thư, vừa cọ bụng mình, cọ cọ, hắn đột nhiên thấy có gì đó không đúng.

Cúi đầu nhìn, Edgar bối rối – vảy hắn bị cọ rụng luôn rồi, mà rụng khá nhiều nữa!

Vảy của hắn rất cứng, trước kia chiến đấu cùng lão hổ, nếu không phải trên người vốn có thương tích, chưa mọc vảy, con cọp kia chắc chắn không thể nào phạm được tới hắn.

Nhưng bây giờ, vảy hắn bị cọ xuống, hơn nữa không thấy đau... Hắn đây là... Thoát xác?

Rụng tóc quá độ thì trọc đầu, hắn đây thoát xác xong sẽ biến thành côn thịt mất!

Thư Thư không phát hiện thấy bất thường ấy, chủng tộc khác nhau nên không hiểu được biểu tình của rắn, bây giờ cậu còn đang bận làm điểm tâm cho rắn đây.

Thịt đun trong nước một chút, để phần rắn bự ăn, còn cậu, thịt khô không luộc kèm khoai lang nướng.

Khoai lang để càng lâu nướng càng ngọt, Thư Thư thích vô cùng, ăn một củ hết sạch, sau đó bắt đầu lôi thịt khô ra cắn cho đỡ ngứa răng, răng rắc, răng rắc...

Edgar ăn xong thịt khô đun sôi, lẳng lặng nhìn tiểu á thú nhân đang gặm khí thế.

Chạng vạng tối, tuyết ngừng rơi, trên đất phủ một tầng dày.

Thư thư hoan hô một tiếng bước ra ngoài, một lát sau liền run rẩy chạy trở về, đem tất cả da thú trong hang động đắp lên người.

Mãi tới khi cuộn tròn một cục, Thư Thư mới ra khỏi động lần nữa, vì thân hình mập mạp nên phải nói là nhích từng bước ra ngoài.

Giữa nền tuyết, một người trùm da thú xuất hiện, trùm kín đến độ chỉ lộ ra hai con mắt, thoạt nhìn xấu hề hềm nhưng Edgar vẫn cảm thấy cậu đẹp như một tinh linh.

Ngày hôm nay trời lạnh như vậy, tiểu á thú nhân chơi xong tốt nhất là nên uống canh thịt nóng... Thịt khô luộc xong nước không ngon lắm, hay là hắn đi săn mồi?

Nếu có thể bắt được con gà, tiểu á thú nhân sẽ được uống canh gà rồi!

Vận chuyển linh lực toàn thân, cảm thấy bản thân không bị lạnh lắm, Edgar nhanh chóng vọt ra ngoài.

Rừng rậm sau khi tuyết phủ còn yên tĩnh hơn bình thường nhiều, nhưng vẫn có động vật hoạt động, Edgar bắt gặp một con sói gầy trơ xương tách khỏi đàn, ra uy một cái nó liền sợ cong đuôi chạy mất, hắn lại tiếp tục bò đi.

Một bụi cây bị tuyết bao trùm lấy mơ hồ truyền ra tiếng gà gáy, Edgar cẩn thận tới gần, vẫy đuôi một cái, đập bụi cây kia nát tươm.

Vài con gà rừng từ trong bụi cây bay ra, tẩu tán tứ phía, Edgar nhìn lướt qua, chọn con béo nhất túm lấy, đang muốn rời khỏi chợt nghe thấy tiếng người.

"Đại ca, phía trước có tiếng động!"

"Gà rừng, gà rừng bay tới kìa, mập ghê!"

"Phía trước liệu có ổ gà hay không?"

...

Ngôn ngữ quen thuộc của đế quốc Thú Nhân văng vẳng bên tai, Edgar cứng ngắc tại chỗ, mãi tới khi con gà rừng hắn ngậm trong miệng chưa bị cắn chết giãy lên, hắn mới thức tỉnh, sau đó, mấy nam nhân cao lớn đã xuất hiện trước mắt.

Đây là những thú nhân chuyên săn thú trong rừng sâu.

Hắn vẫn muốn mang tiểu á thú nhân tới gặp thú nhân, nhưng không ngờ còn chưa đưa cậu ra ngoài thì đã có người tìm tới...

Hắn và tiểu á thú nhân phải chia tay nhau tại đây rồi sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương