Hợp Tác Thành Đôi
-
Chương 48
Ngày hôm sau khi quay chương trình tạp kĩ, Lục Tu Mộc và Cao Hâm lại đến công ty của Khâu Hành Phong. So với lần trước chỉ nhằm chế ra tin tức hợp tác giả tạo, lần này mới đúng là “công khai” chạy đến.
Mọi thứ xoay chuyển một vòng lớn, cuối cùng chẳng hiểu sao lại về “vạch xuất phát”.
Bên trong phòng họp, Giang Tùy nhìn bảng số liệu phân tích, nói: “Tôi đã gửi “bằng chứng hẹn hò” của Tu Mộc và Hành Phong cho mấy tài khoản marketing rồi, hai ngày nữa sẽ đăng lên. Đến lúc đó khẳng định trên mạng sẽ có rất nhiều bình luận hỗn tạp, hai người không cần trả lời.”
Cao Hâm nói: “Chương trình hôm qua quay nửa tháng sau sẽ lên sóng, để tôi đi chào hỏi đối phương trước, để bọn họ không cắt phần tương tác giữa hai người.”
Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong ra hiệu đã hiểu.
Màn thổ lộ hôm qua gần như là bước quan trọng nhất để công khai rồi. Cao Hâm đã thảo luận với Giang Tùy, so với bị phóng viên chụp trộm hay bị người ta cố ý lợi dụng thì chẳng bằng tự nổ luôn.
Giang Tùy thả “bằng chứng hẹn hò” ra sẽ khiến fan có rất nhiều suy đoán, mà đến lúc chương trình lên sóng hẳn sự thảo luận của bọn họ đã đến phần cao trào rồi. Chọn lúc ấy để thông báo chính thức có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người ở mức độ nào đó, sẽ có fan CP nói với fan only, như kiểu “đã sớm nói bọn họ ở bên nhau rồi, mấy người cứ nhất quyết không tin”.
Quan hệ giữa ngôi sao và fan gần giống “cộng sinh”, nói thẳng ra thì các ngôi sao chỉ đang kinh doanh “món ăn tinh thần”, lúc cần thiết, fan sẽ là sự ủng hộ vững chắc cho bọn họ. Còn vai trò của quản lý là khiến tấm chắn này trở nên “không gì phá nổi”.
“Sau khi công khai tình cảm, khẳng định sẽ có người thoát fan.” Giang Tùy nói. “Chẳng qua bây giờ fan hai người chủ yếu là hướng về sự nghiệp, Tu Mộc nhờ “Hỉ yến” cũng đã chuyển hình tượng thành công, sẽ không có quá nhiều sơ suất. Phiền toái duy nhất là–”
Khâu Hành Phong xen vào: “Những người từng là fan CP của Như Mộc Xuân Phong.”
“Đúng.” Cao Hâm gật đầu. “Theo ý kiến của tôi, đừng trực tiếp đáp trả những câu hỏi về chuyện tách ra lúc trước. Về sau bọn họ bằng lòng ship tiếp thì tốt, còn nếu không thì cũng chẳng thể ép buộc được.”
Lục Tu Mộc ngơ ngác: “… Không giải thích à?”
Cậu và Khâu Hành Phong từ hợp tác giả tạo mà thành đôi thật, ấy chính là cái gai không thể nhổ được trong lòng mọi người. Lục Tu Mộc chưa từng nhận mình là người có ranh giới đạo đức cao, cậu có thể hợp tác với người khác để “tẩy trắng”, đồng thời dùng sự “ngọt ngào” để che khuất con mắt của fan, nhưng không có nghĩa là cậu có thể “lợi dụng” những fan vô tội mà chẳng có khúc mắc gì.
Bọn họ đã từng hi vọng chân thành vào mối quan hệ giữa Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong, bất kể là về tình hay lý, Lục Tu Mộc đều nợ fan CP một lời giải thích.
“Chủ yếu vì chuyện này khó giải quyết lắm.” Giang Tùy bóp trán. “Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đấy, nhưng lúc trước Tu Mộc tách ra hấp tấp quá, nói là mình có người thích rồi. Nếu bây giờ chúng ta nhắc lại, tất nhiên sẽ liên lụy đến “đối tượng thầm mến” đấy–”
Không đợi Giang Tùy nói hết, Khâu Hành Phong đã nhảy ra như bao che cho con: “Người bảo em ấy làm thế là tôi.”
Giang Tùy lại bị “nhét cơm chó”, dài giọng: “Vâng– Mặc kệ là đề nghị của ai, cho tôi nói tiếp được không?”
Khâu Hành Phong vung tay: “Duyệt.”
“…” Giang Tùy thầm mắng tên “hôn quân” này trong lòng, nói tiếp. “Mặc dù là “đối tượng thầm mến”, nhưng sau cùng chuyện này không có người thứ ba làm chứng, nếu chúng ta chủ động kéo sự chú ý về lại đây, Lục Tu Mộc sẽ khó tránh được việc bị gán cho cái danh “không chung tình”. Còn nếu muốn giải thích Hành Phong chính là người ấy thì lại phải công khai cả chứng rối loạn… Tóm lại đều không đáng đi sâu vào. Không bằng để mọi người nghĩ hai người tách ra vì bị công ty chèn ép, hiện tại thật sự không giấu được việc “yêu đương bí mật” nên mới phải công khai.”
Lục Tu Mộc cụp mắt suy nghĩ một lúc, nhìn Giang Tùy: “Được, vậy thì theo ý của anh Giang đi. Vất vả rồi.”
“Đừng, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi.” Giang Tùy thu dọn đống hồ sơ trên mặt bàn. “Việc của tôi là giúp hai người ngày càng đi lên, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì chịu khó một chút, đừng bỏ rơi Hành Phong, nếu không tôi sợ bệnh của hắn không dễ gì biến chuyển tốt lại tái phát mất.”
Lục Tu Mộc cười, vừa định nói “yên tâm” thì bị Khâu Hành Phong siết lấy phần eo. Đối phương chẳng chút xấu hổ đặt cằm lên cổ cậu, ra chiều uy hiếp: “Nghe thấy chưa, thầy Lục. Em phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân đấy.”
Giang Tùy ho khan, lừa mình dối người mà tự che mắt. Biểu cảm của Cao Hâm cũng sứt sẹo, chuyển chủ đề một cách khô khốc: “Gần đây pheromone của Ảnh đế Khâu ổn định không?”
“Sau khi làm ký hiệu tạm thời, về cơ bản không có vấn đề gì.” Khâu Hành Phong hỏi lại. “Nhiếp Nghiêu không nhắc qua với anh à?”
Nói đến đây, Cao Hâm còn ỉu xìu hơn: “Cả tháng nay tôi không gặp em ấy rồi, người khác thì bị Alpha đẹp trai phá đám, đến lượt tôi lại là mấy số liệu y học tẻ nhạt. Bực nhất là tôi không thể làm ảnh hưởng đến công việc của em ấy nữa chứ.”
Lục Tu Mộc nghe được ý khác trong lời của anh: “Anh… cuối cùng đã xóa tan mây mù, theo đuổi được rồi à?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi của Cao Hâm reo lên, tiếng chuông còn gây “ô nhiễm” vô cùng– Cục cưng của bạn đang gọi, cục cưng của bạn đang gọi!
Cao Hâm không chú ý đến ánh mắt khinh bỉ của ba người kia, vẻ mặt hạnh phúc nghe máy, vậy nhưng người mà anh nhớ thương mở miệng ra nói câu đầu tiên là: “Tu Mộc đang ở cạnh anh không, tôi tìm cậu ấy có việc.”
Nụ cười của Cao Hâm cứng lại: “…”
Vốn “nói gì nghe nấy” với Nhiếp Nghiêu, Cao Hâm thẳng thừng bỏ qua yêu cầu ở cùng bạn trai của Lục Tu Mộc, lôi người đến bệnh viện. Dọc đường đi anh còn oán giận, nhỏ giọng lầm bầm: “Một tháng rồi bọn anh không gặp mặt, thế mà em ấy gọi cho anh chỉ để gặp em!”
“…” Lục Tu Mộc không để ý đến người đang lên cơn. “Bác sĩ Nhiếp tìm em có chuyện gì?”
Nhiếp Nghiêu không nói rõ trong điện thoại, Cao Hâm suy đoán: “Tám phần mười là muốn sắp xếp bệnh nhân mới cho em.”
“Nếu chỉ thế thì bác sĩ Nhiếp liên hệ trực tiếp là được rồi.” Lục Tu Mộc nói.
Cao Hâm nhún vai, biểu thị mình cũng không rõ.
Hai người mờ mịt đẩy cửa phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu ra, phát hiện trong phòng còn một người đàn ông đeo kính gọng vàng nữa. Nhiếp Nghiêu giới thiệu, người này là viện trưởng của bọn họ, cũng là người phát động hạng mục trấn an pheromone, tiến sĩ Trương Kỳ.
Lục Tu Mộc vẫn mông lung, song Trương Kỳ đã chủ động chào hỏi, còn pha trà ngon mời bọn họ ngồi xuống trò chuyện. Lục Tu Mộc nhìn lá trà lơ lửng trong chén, liếc mắt thấy Cao Hâm cũng mang vẻ mặt nghi hoặc như mình.
“Ngài Lục, cậu là tình nguyện viên của bệnh viện chúng tôi, nên tôi xin phép nói thẳng.” Trương Kỳ đưa cho Lục Tu Mộc một bản bảo cáo. “Đây là đề tài của tôi và Nhiếp Nghiêu về chứng rối loạn, bên trong có cả nguồn gốc và phương án chữa trị.”
Lục Tu Mộc không mở ra. Cậu mím môi suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra ngài Kỳ có thể nói thẳng mà.”
Trương Kỳ ngạc nhiên, sau đó bật cười ha hả: “Chẳng trách Tiểu Nhiếp nói cậu là lựa chọn tốt nhất.”
Không đợi Lục Tu Mộc hỏi lại, Trương Kỳ đã đổi lời, không hề có ý thừa nước đục thả câu: “Bọn tôi là bác sĩ, không chỉ dốc sức cứu giúp bệnh nhân, mà quan trọng hơn còn phải giúp mọi người có nhận thức rõ ràng hơn về một số chứng bệnh. Cách đây không lâu, một bài báo đã xuất hiện trên NCBI* về chứng rối loạn đã gây ra tiếng vang trong giới y học. Tôi và một vài người bạn cùng thảo luận, cho rằng đây là lúc để tổ chức một hội thảo khoa học về chứng rối loạn, hay nói cách khác–”
(*) Không chắc bên Trung có khác không, nhưng tổ chức có tên viết tắt là NCBI nổi tiếng nhất là National Center for Biotechnology Information (Trung tâm Thông tin về Công nghệ sinh học quốc gia) của Mỹ
Ông nở nụ cười: “Đây là một chương trình nhằm phổ cập kiến thức cho đại chúng.”
Lục Tu Mộc và Cao Hâm liếc mắt nhìn nhau, chần chờ nói: “Ừm… Tôi không hiểu biết về phương diện này lắm, chỉ có thể chúc ngài thành công.”
“Không, cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi.” Trương Kỳ trễ môi tự giễu. “Mặc dù nói đây là chương trình để phổ cập kiến thức, nhưng sẽ không có ai bằng lòng xem mấy lão già năm chục tuổi đọc luận văn đâu. Chúng tôi muốn chọn một người có tầm ảnh hưởng, đồng thời có hiểu biết về chứng rối loạn làm người tuyên truyền cho hoạt động này.”
Lục Tu Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra ngài tìm tôi vì chuyện này… Tôi tình nguyện làm “đại sứ tuyên truyền”, ngài có thể gửi thời gian và yêu cầu cụ thể của hoạt động này cho Cao Hâm, chúng ta có thể thảo luận chi tiết sau–”
Trương Kỳ lắc đầu, ngắt lời cậu: “Nếu chỉ cần vậy, tôi đã thông qua Tiểu Nhiếp để liên lạc với quản lý của cậu rồi.”
Ông nhìn Lục Tu Mộc, giọng nói kiên định, đầy nghị lực: “Tôi mong… Không, tôi xin cậu, cậu có thể tham gia hoạt động này, nói ra chuyện mình là tình nguyện viên–”
“Không được!” Cao Hâm quả quyết từ chối. “Viện trưởng Trương, tôi hiểu ý của ngài. Ngài muốn thông qua sự kiện này để cho mọi người biết trao đổi pheromone không phải chuyện dơ bẩn, đồng thời muốn lợi dùng sức ảnh hưởng của Tu Mộc để lôi kéo nhiều người làm tình nguyện viên hơn. Nhưng chuyện này đối với Tu Mộc có sự rủi ro quá cao, thành kiến của đại chúng đối với chuyện trao đổi pheromone không chỉ hình thành trong một ngày, hiển nhiên cũng không thể xóa bỏ lập tức được. Nếu thân phận tình nguyện viên của Tu Mộc bị lộ, khả năng cao công chúng sẽ cho rằng cậu ấy không đứng đắn, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con đường phát triển sau này của cậu ấy.”
Lời này của anh rất nặng nề, thậm chí còn nói ra hai chữ “lợi dụng”.
Nhiếp Nghiêu có phần nghe không nổi: “Cao Hâm, anh nói quá rồi, hơn nữa anh cũng là người cứu trợ chuyên nghiệp mà–”
“Cục cưng, xin lỗi.” Cao Hâm khó có lúc đứng ở lập trường khác biệt với Nhiếp Nghiêu. “Tu Mộc là nghệ sĩ của anh, anh phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, cũng như em có trách nhiệm với bệnh nhân vậy.”
Nhiếu Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Cao Hâm.
Mà Cao Hâm nhận lấy ánh mắt nóng rực như thế vẫn không hề đổi giọng: “Xin lỗi.”
Mắt thấy bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, Lục Tu Mộc há miệng, muốn nói gì đó, không ngờ vậy mà Nhiếp Nghiêu lại chủ động kéo tay Cao Hâm: “Đúng là tôi không chống được sự quyến rũ của anh khi làm việc mà.”
Cao Hâm cũng ngoắc lấy tay đối phương: “Anh không ngại em giám sát đâu. Tốt nhất là về sau em dính lấy anh mỗi khi làm việc ấy.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu im lặng, cuối cùng đã hiểu việc mình và Khâu Hành Phong không coi ai ra gì mà khoe tình cảm chướng mắt như thế nào.
Trương Kỳ dường như cũng không chịu được cách thức yêu đương thẳng thắn quá mức này của giới trẻ, cười ngại ngùng: “Vậy là ngài Lục từ chối tôi à?”
Cao Hâm bày tỏ sự áy náy một lần nữa, đồng thời cũng lui một bước, nói nếu cần tuyên truyền, anh vẫn sẽ để nghệ sĩ cùng công ty chia sẻ trên Weibo.
Trương Kỳ có chút tiếc nuối: “Không sao, yêu cầu này của tôi cũng làm khó người khác mà. Mặc dù tôi vẫn mong hai người có thể suy nghĩ thêm, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của ngài Lục.”
Đúng lúc này, Lục Tu Mộc đột nhiên nói: “Tôi nhận.”
Cao Hâm nhìn phắt về phía cậu: “Tu Mộc!”
Anh cố gắng hết sức để giữ hòa khí, muốn nói chuyện riêng với Lục Tu Mộc. Chờ đến khi Nhiếp Nghiêu và Trương Kỳ đã rời khỏi thì lập tức bùng nổ: “Em điên rồi à?! Công ty vốn không biết chuyện em làm tình nguyện viên, nếu lãnh đạo cấp cao biết, khả năng cao sẽ khai trừ em ngay lập tức! Em nghĩ cho kĩ đi, đây không phải chuyện nhỏ đâu, bản thân em đã vì chuyện đánh dấu fan cuồng kia mà bị giảm danh tiếng rồi, nếu giờ chuyện em trao đổi pheromone với người lạ bị lộ ra thì kiếp diễn viên của em đi tong luôn đấy!”
Lục Tu Mộc ngồi một bên, im lặng “ừ” một tiếng.
“Ừ cái rắm!” Cao Hâm khó chịu với dáng vẻ ấy của cậu nhất. “Nghe cho rõ này, kể cả khi chứng rối loạn được mọi người công nhận, hình tượng của em vẫn bị tổn hại! Em cho rằng chuyện trao đổi pheromone có ý nghĩa thế nào— nó là hành vi tiệm cận với làm tình đấy!”
“Nhưng nếu em không làm gì, em còn căm hận quyết định của mình hơn.” Lục Tu Mộc nói bình tĩnh.
Cao Hâm ngẩn người.
Anh nghe Lục Tu Mộc nói tiếp: “Sau khi cha qua đời, em đã lạc hướng một thời gian, muốn ngụy trang thành “Chúa cứu thế” để bù đắp cho sai lầm ấy của mình. Nếu không gặp được thầy Khâu, em không biết mình sẽ trở thành gì nữa. Anh ấy từng nói với em, phải học được cách chấp nhận chuyện đã xảy ra, hiểu được những “sai lầm tất nhiên” trong tiến trình lịch sử. Nhưng giờ lại có một cơ hội như thế này, em có thể thay đổi– hoặc ít nhất là ảnh hưởng đến tiến trình ấy.”
Cao Hâm á khẩu, anh hiểu đây là đoạn quá khứ mà Lục Tu Mộc không thể vượt qua, đồng thời cũng hiểu cậu nói đến vậy thì anh chẳng thể khuyên nhủ được gì nữa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Tu Mộc, anh xin em nghĩ lại đi. Đây không phải là chuyện của một mình em, em và Ảnh đế sắp công khai rồi, ở một mức độ nào đó, hành động của em sẽ ảnh hưởng đến hắn–”
Lục Tu Mộc lấy điện thoại ra, lắc trước mặt Cao Hâm: “Nên mấy phút trước em đã nhắn tin cho anh ấy rồi.”
Trên màn hình là hai tin nhắn.
[Mộc]: Chuyện công khai dời lại đi, nguyên nhân cụ thể tối nay em sẽ nói với anh.
Mấy chữ ngắn ngủi này chứa đựng lượng thông tin to lớn, có quá nhiều chi tiết để đào sâu vào, nhưng ngoài dự liệu của Cao Hâm, Khâu Hành Phong trả lời vô cùng dứt khoát.
[Đại Ảnh đế]: Được. Tôi báo một tiếng với Giang Tùy.
Cao Hâm nửa hết cách nửa vui mừng, một mặt cảm thán lòng tin tuyệt đối Khâu Hành Phong dành cho Lục Tu Mộc, mặt khác lại muốn Khâu Hành Phong hỏi thêm mấy câu, sau đó bác bỏ suy nghĩ hoang đường ấy của Lục Tu Mộc.
“Lúc nào cũng có người nói em là lưu lượng, là thần tượng.” Lục Tu Mộc giương mắt. “Dù em không thích cách nói ấy, nhưng nếu em đã là thần tượng trong lòng bọn họ, hãy để em làm một việc xứng với hai chữ này đi.”
Mọi thứ xoay chuyển một vòng lớn, cuối cùng chẳng hiểu sao lại về “vạch xuất phát”.
Bên trong phòng họp, Giang Tùy nhìn bảng số liệu phân tích, nói: “Tôi đã gửi “bằng chứng hẹn hò” của Tu Mộc và Hành Phong cho mấy tài khoản marketing rồi, hai ngày nữa sẽ đăng lên. Đến lúc đó khẳng định trên mạng sẽ có rất nhiều bình luận hỗn tạp, hai người không cần trả lời.”
Cao Hâm nói: “Chương trình hôm qua quay nửa tháng sau sẽ lên sóng, để tôi đi chào hỏi đối phương trước, để bọn họ không cắt phần tương tác giữa hai người.”
Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong ra hiệu đã hiểu.
Màn thổ lộ hôm qua gần như là bước quan trọng nhất để công khai rồi. Cao Hâm đã thảo luận với Giang Tùy, so với bị phóng viên chụp trộm hay bị người ta cố ý lợi dụng thì chẳng bằng tự nổ luôn.
Giang Tùy thả “bằng chứng hẹn hò” ra sẽ khiến fan có rất nhiều suy đoán, mà đến lúc chương trình lên sóng hẳn sự thảo luận của bọn họ đã đến phần cao trào rồi. Chọn lúc ấy để thông báo chính thức có thể chuyển dời sự chú ý của mọi người ở mức độ nào đó, sẽ có fan CP nói với fan only, như kiểu “đã sớm nói bọn họ ở bên nhau rồi, mấy người cứ nhất quyết không tin”.
Quan hệ giữa ngôi sao và fan gần giống “cộng sinh”, nói thẳng ra thì các ngôi sao chỉ đang kinh doanh “món ăn tinh thần”, lúc cần thiết, fan sẽ là sự ủng hộ vững chắc cho bọn họ. Còn vai trò của quản lý là khiến tấm chắn này trở nên “không gì phá nổi”.
“Sau khi công khai tình cảm, khẳng định sẽ có người thoát fan.” Giang Tùy nói. “Chẳng qua bây giờ fan hai người chủ yếu là hướng về sự nghiệp, Tu Mộc nhờ “Hỉ yến” cũng đã chuyển hình tượng thành công, sẽ không có quá nhiều sơ suất. Phiền toái duy nhất là–”
Khâu Hành Phong xen vào: “Những người từng là fan CP của Như Mộc Xuân Phong.”
“Đúng.” Cao Hâm gật đầu. “Theo ý kiến của tôi, đừng trực tiếp đáp trả những câu hỏi về chuyện tách ra lúc trước. Về sau bọn họ bằng lòng ship tiếp thì tốt, còn nếu không thì cũng chẳng thể ép buộc được.”
Lục Tu Mộc ngơ ngác: “… Không giải thích à?”
Cậu và Khâu Hành Phong từ hợp tác giả tạo mà thành đôi thật, ấy chính là cái gai không thể nhổ được trong lòng mọi người. Lục Tu Mộc chưa từng nhận mình là người có ranh giới đạo đức cao, cậu có thể hợp tác với người khác để “tẩy trắng”, đồng thời dùng sự “ngọt ngào” để che khuất con mắt của fan, nhưng không có nghĩa là cậu có thể “lợi dụng” những fan vô tội mà chẳng có khúc mắc gì.
Bọn họ đã từng hi vọng chân thành vào mối quan hệ giữa Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong, bất kể là về tình hay lý, Lục Tu Mộc đều nợ fan CP một lời giải thích.
“Chủ yếu vì chuyện này khó giải quyết lắm.” Giang Tùy bóp trán. “Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đấy, nhưng lúc trước Tu Mộc tách ra hấp tấp quá, nói là mình có người thích rồi. Nếu bây giờ chúng ta nhắc lại, tất nhiên sẽ liên lụy đến “đối tượng thầm mến” đấy–”
Không đợi Giang Tùy nói hết, Khâu Hành Phong đã nhảy ra như bao che cho con: “Người bảo em ấy làm thế là tôi.”
Giang Tùy lại bị “nhét cơm chó”, dài giọng: “Vâng– Mặc kệ là đề nghị của ai, cho tôi nói tiếp được không?”
Khâu Hành Phong vung tay: “Duyệt.”
“…” Giang Tùy thầm mắng tên “hôn quân” này trong lòng, nói tiếp. “Mặc dù là “đối tượng thầm mến”, nhưng sau cùng chuyện này không có người thứ ba làm chứng, nếu chúng ta chủ động kéo sự chú ý về lại đây, Lục Tu Mộc sẽ khó tránh được việc bị gán cho cái danh “không chung tình”. Còn nếu muốn giải thích Hành Phong chính là người ấy thì lại phải công khai cả chứng rối loạn… Tóm lại đều không đáng đi sâu vào. Không bằng để mọi người nghĩ hai người tách ra vì bị công ty chèn ép, hiện tại thật sự không giấu được việc “yêu đương bí mật” nên mới phải công khai.”
Lục Tu Mộc cụp mắt suy nghĩ một lúc, nhìn Giang Tùy: “Được, vậy thì theo ý của anh Giang đi. Vất vả rồi.”
“Đừng, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi.” Giang Tùy thu dọn đống hồ sơ trên mặt bàn. “Việc của tôi là giúp hai người ngày càng đi lên, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì chịu khó một chút, đừng bỏ rơi Hành Phong, nếu không tôi sợ bệnh của hắn không dễ gì biến chuyển tốt lại tái phát mất.”
Lục Tu Mộc cười, vừa định nói “yên tâm” thì bị Khâu Hành Phong siết lấy phần eo. Đối phương chẳng chút xấu hổ đặt cằm lên cổ cậu, ra chiều uy hiếp: “Nghe thấy chưa, thầy Lục. Em phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân đấy.”
Giang Tùy ho khan, lừa mình dối người mà tự che mắt. Biểu cảm của Cao Hâm cũng sứt sẹo, chuyển chủ đề một cách khô khốc: “Gần đây pheromone của Ảnh đế Khâu ổn định không?”
“Sau khi làm ký hiệu tạm thời, về cơ bản không có vấn đề gì.” Khâu Hành Phong hỏi lại. “Nhiếp Nghiêu không nhắc qua với anh à?”
Nói đến đây, Cao Hâm còn ỉu xìu hơn: “Cả tháng nay tôi không gặp em ấy rồi, người khác thì bị Alpha đẹp trai phá đám, đến lượt tôi lại là mấy số liệu y học tẻ nhạt. Bực nhất là tôi không thể làm ảnh hưởng đến công việc của em ấy nữa chứ.”
Lục Tu Mộc nghe được ý khác trong lời của anh: “Anh… cuối cùng đã xóa tan mây mù, theo đuổi được rồi à?”
Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi của Cao Hâm reo lên, tiếng chuông còn gây “ô nhiễm” vô cùng– Cục cưng của bạn đang gọi, cục cưng của bạn đang gọi!
Cao Hâm không chú ý đến ánh mắt khinh bỉ của ba người kia, vẻ mặt hạnh phúc nghe máy, vậy nhưng người mà anh nhớ thương mở miệng ra nói câu đầu tiên là: “Tu Mộc đang ở cạnh anh không, tôi tìm cậu ấy có việc.”
Nụ cười của Cao Hâm cứng lại: “…”
Vốn “nói gì nghe nấy” với Nhiếp Nghiêu, Cao Hâm thẳng thừng bỏ qua yêu cầu ở cùng bạn trai của Lục Tu Mộc, lôi người đến bệnh viện. Dọc đường đi anh còn oán giận, nhỏ giọng lầm bầm: “Một tháng rồi bọn anh không gặp mặt, thế mà em ấy gọi cho anh chỉ để gặp em!”
“…” Lục Tu Mộc không để ý đến người đang lên cơn. “Bác sĩ Nhiếp tìm em có chuyện gì?”
Nhiếp Nghiêu không nói rõ trong điện thoại, Cao Hâm suy đoán: “Tám phần mười là muốn sắp xếp bệnh nhân mới cho em.”
“Nếu chỉ thế thì bác sĩ Nhiếp liên hệ trực tiếp là được rồi.” Lục Tu Mộc nói.
Cao Hâm nhún vai, biểu thị mình cũng không rõ.
Hai người mờ mịt đẩy cửa phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu ra, phát hiện trong phòng còn một người đàn ông đeo kính gọng vàng nữa. Nhiếp Nghiêu giới thiệu, người này là viện trưởng của bọn họ, cũng là người phát động hạng mục trấn an pheromone, tiến sĩ Trương Kỳ.
Lục Tu Mộc vẫn mông lung, song Trương Kỳ đã chủ động chào hỏi, còn pha trà ngon mời bọn họ ngồi xuống trò chuyện. Lục Tu Mộc nhìn lá trà lơ lửng trong chén, liếc mắt thấy Cao Hâm cũng mang vẻ mặt nghi hoặc như mình.
“Ngài Lục, cậu là tình nguyện viên của bệnh viện chúng tôi, nên tôi xin phép nói thẳng.” Trương Kỳ đưa cho Lục Tu Mộc một bản bảo cáo. “Đây là đề tài của tôi và Nhiếp Nghiêu về chứng rối loạn, bên trong có cả nguồn gốc và phương án chữa trị.”
Lục Tu Mộc không mở ra. Cậu mím môi suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra ngài Kỳ có thể nói thẳng mà.”
Trương Kỳ ngạc nhiên, sau đó bật cười ha hả: “Chẳng trách Tiểu Nhiếp nói cậu là lựa chọn tốt nhất.”
Không đợi Lục Tu Mộc hỏi lại, Trương Kỳ đã đổi lời, không hề có ý thừa nước đục thả câu: “Bọn tôi là bác sĩ, không chỉ dốc sức cứu giúp bệnh nhân, mà quan trọng hơn còn phải giúp mọi người có nhận thức rõ ràng hơn về một số chứng bệnh. Cách đây không lâu, một bài báo đã xuất hiện trên NCBI* về chứng rối loạn đã gây ra tiếng vang trong giới y học. Tôi và một vài người bạn cùng thảo luận, cho rằng đây là lúc để tổ chức một hội thảo khoa học về chứng rối loạn, hay nói cách khác–”
(*) Không chắc bên Trung có khác không, nhưng tổ chức có tên viết tắt là NCBI nổi tiếng nhất là National Center for Biotechnology Information (Trung tâm Thông tin về Công nghệ sinh học quốc gia) của Mỹ
Ông nở nụ cười: “Đây là một chương trình nhằm phổ cập kiến thức cho đại chúng.”
Lục Tu Mộc và Cao Hâm liếc mắt nhìn nhau, chần chờ nói: “Ừm… Tôi không hiểu biết về phương diện này lắm, chỉ có thể chúc ngài thành công.”
“Không, cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi.” Trương Kỳ trễ môi tự giễu. “Mặc dù nói đây là chương trình để phổ cập kiến thức, nhưng sẽ không có ai bằng lòng xem mấy lão già năm chục tuổi đọc luận văn đâu. Chúng tôi muốn chọn một người có tầm ảnh hưởng, đồng thời có hiểu biết về chứng rối loạn làm người tuyên truyền cho hoạt động này.”
Lục Tu Mộc không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra ngài tìm tôi vì chuyện này… Tôi tình nguyện làm “đại sứ tuyên truyền”, ngài có thể gửi thời gian và yêu cầu cụ thể của hoạt động này cho Cao Hâm, chúng ta có thể thảo luận chi tiết sau–”
Trương Kỳ lắc đầu, ngắt lời cậu: “Nếu chỉ cần vậy, tôi đã thông qua Tiểu Nhiếp để liên lạc với quản lý của cậu rồi.”
Ông nhìn Lục Tu Mộc, giọng nói kiên định, đầy nghị lực: “Tôi mong… Không, tôi xin cậu, cậu có thể tham gia hoạt động này, nói ra chuyện mình là tình nguyện viên–”
“Không được!” Cao Hâm quả quyết từ chối. “Viện trưởng Trương, tôi hiểu ý của ngài. Ngài muốn thông qua sự kiện này để cho mọi người biết trao đổi pheromone không phải chuyện dơ bẩn, đồng thời muốn lợi dùng sức ảnh hưởng của Tu Mộc để lôi kéo nhiều người làm tình nguyện viên hơn. Nhưng chuyện này đối với Tu Mộc có sự rủi ro quá cao, thành kiến của đại chúng đối với chuyện trao đổi pheromone không chỉ hình thành trong một ngày, hiển nhiên cũng không thể xóa bỏ lập tức được. Nếu thân phận tình nguyện viên của Tu Mộc bị lộ, khả năng cao công chúng sẽ cho rằng cậu ấy không đứng đắn, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con đường phát triển sau này của cậu ấy.”
Lời này của anh rất nặng nề, thậm chí còn nói ra hai chữ “lợi dụng”.
Nhiếp Nghiêu có phần nghe không nổi: “Cao Hâm, anh nói quá rồi, hơn nữa anh cũng là người cứu trợ chuyên nghiệp mà–”
“Cục cưng, xin lỗi.” Cao Hâm khó có lúc đứng ở lập trường khác biệt với Nhiếp Nghiêu. “Tu Mộc là nghệ sĩ của anh, anh phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, cũng như em có trách nhiệm với bệnh nhân vậy.”
Nhiếu Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Cao Hâm.
Mà Cao Hâm nhận lấy ánh mắt nóng rực như thế vẫn không hề đổi giọng: “Xin lỗi.”
Mắt thấy bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, Lục Tu Mộc há miệng, muốn nói gì đó, không ngờ vậy mà Nhiếp Nghiêu lại chủ động kéo tay Cao Hâm: “Đúng là tôi không chống được sự quyến rũ của anh khi làm việc mà.”
Cao Hâm cũng ngoắc lấy tay đối phương: “Anh không ngại em giám sát đâu. Tốt nhất là về sau em dính lấy anh mỗi khi làm việc ấy.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu im lặng, cuối cùng đã hiểu việc mình và Khâu Hành Phong không coi ai ra gì mà khoe tình cảm chướng mắt như thế nào.
Trương Kỳ dường như cũng không chịu được cách thức yêu đương thẳng thắn quá mức này của giới trẻ, cười ngại ngùng: “Vậy là ngài Lục từ chối tôi à?”
Cao Hâm bày tỏ sự áy náy một lần nữa, đồng thời cũng lui một bước, nói nếu cần tuyên truyền, anh vẫn sẽ để nghệ sĩ cùng công ty chia sẻ trên Weibo.
Trương Kỳ có chút tiếc nuối: “Không sao, yêu cầu này của tôi cũng làm khó người khác mà. Mặc dù tôi vẫn mong hai người có thể suy nghĩ thêm, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của ngài Lục.”
Đúng lúc này, Lục Tu Mộc đột nhiên nói: “Tôi nhận.”
Cao Hâm nhìn phắt về phía cậu: “Tu Mộc!”
Anh cố gắng hết sức để giữ hòa khí, muốn nói chuyện riêng với Lục Tu Mộc. Chờ đến khi Nhiếp Nghiêu và Trương Kỳ đã rời khỏi thì lập tức bùng nổ: “Em điên rồi à?! Công ty vốn không biết chuyện em làm tình nguyện viên, nếu lãnh đạo cấp cao biết, khả năng cao sẽ khai trừ em ngay lập tức! Em nghĩ cho kĩ đi, đây không phải chuyện nhỏ đâu, bản thân em đã vì chuyện đánh dấu fan cuồng kia mà bị giảm danh tiếng rồi, nếu giờ chuyện em trao đổi pheromone với người lạ bị lộ ra thì kiếp diễn viên của em đi tong luôn đấy!”
Lục Tu Mộc ngồi một bên, im lặng “ừ” một tiếng.
“Ừ cái rắm!” Cao Hâm khó chịu với dáng vẻ ấy của cậu nhất. “Nghe cho rõ này, kể cả khi chứng rối loạn được mọi người công nhận, hình tượng của em vẫn bị tổn hại! Em cho rằng chuyện trao đổi pheromone có ý nghĩa thế nào— nó là hành vi tiệm cận với làm tình đấy!”
“Nhưng nếu em không làm gì, em còn căm hận quyết định của mình hơn.” Lục Tu Mộc nói bình tĩnh.
Cao Hâm ngẩn người.
Anh nghe Lục Tu Mộc nói tiếp: “Sau khi cha qua đời, em đã lạc hướng một thời gian, muốn ngụy trang thành “Chúa cứu thế” để bù đắp cho sai lầm ấy của mình. Nếu không gặp được thầy Khâu, em không biết mình sẽ trở thành gì nữa. Anh ấy từng nói với em, phải học được cách chấp nhận chuyện đã xảy ra, hiểu được những “sai lầm tất nhiên” trong tiến trình lịch sử. Nhưng giờ lại có một cơ hội như thế này, em có thể thay đổi– hoặc ít nhất là ảnh hưởng đến tiến trình ấy.”
Cao Hâm á khẩu, anh hiểu đây là đoạn quá khứ mà Lục Tu Mộc không thể vượt qua, đồng thời cũng hiểu cậu nói đến vậy thì anh chẳng thể khuyên nhủ được gì nữa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Tu Mộc, anh xin em nghĩ lại đi. Đây không phải là chuyện của một mình em, em và Ảnh đế sắp công khai rồi, ở một mức độ nào đó, hành động của em sẽ ảnh hưởng đến hắn–”
Lục Tu Mộc lấy điện thoại ra, lắc trước mặt Cao Hâm: “Nên mấy phút trước em đã nhắn tin cho anh ấy rồi.”
Trên màn hình là hai tin nhắn.
[Mộc]: Chuyện công khai dời lại đi, nguyên nhân cụ thể tối nay em sẽ nói với anh.
Mấy chữ ngắn ngủi này chứa đựng lượng thông tin to lớn, có quá nhiều chi tiết để đào sâu vào, nhưng ngoài dự liệu của Cao Hâm, Khâu Hành Phong trả lời vô cùng dứt khoát.
[Đại Ảnh đế]: Được. Tôi báo một tiếng với Giang Tùy.
Cao Hâm nửa hết cách nửa vui mừng, một mặt cảm thán lòng tin tuyệt đối Khâu Hành Phong dành cho Lục Tu Mộc, mặt khác lại muốn Khâu Hành Phong hỏi thêm mấy câu, sau đó bác bỏ suy nghĩ hoang đường ấy của Lục Tu Mộc.
“Lúc nào cũng có người nói em là lưu lượng, là thần tượng.” Lục Tu Mộc giương mắt. “Dù em không thích cách nói ấy, nhưng nếu em đã là thần tượng trong lòng bọn họ, hãy để em làm một việc xứng với hai chữ này đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook