Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia
-
Chương 9: Triệu gia
"Hoan nghênh ba vị gia nhập vào thôn Luân Hồi. Triệu Hằng, từ hôm nay trở đi, ông chính là phó thôn trưởng của thôn Luân Hồi!" Diệp Thần nhìn về phía lão giả, không chút do dự nói.
Triệu Hằng không khỏi sửng sốt, ông đâu ngờ Diệp Thần sẽ chấp nhận ông làm phó thôn trưởng thôn Luân Hồi.
Nội tình thôn Luân Hồi, ông vừa đến đã cảm ứng được.
Thần cấp Kiến thôn lệnh không phải thứ để trang trí, chưa kể đến các công năng khác, đơn giản mà nói chỉ cần tăng thuộc tính tư chất lên hai cấp, cũng đủ để Triệu Hằng quyết một lòng ở lại thôn Luân Hồi.
Bởi vì, cho dù là hoàng thành, cũng chỉ có thể để tang tư chất dân cư lên một cấp mà thôi.
"Triệu Hằng bái kiến chủ công!" Triệu Hằng vô cùng kích động khom người lạy nói.
"Ting, Triệu Hằng nội tâm cảm động, độ trung thành +10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Hằng đạt 100, lên cấp tử trung, không bao giờ phản bội."
Triệu Hằng trở thành phó thôn trưởng thôn Luân Hồi, về sau có thể sẽ trở thành phó trấn trưởng, thậm chí phó thành chủ cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, nơi này cũng không phải thôn trấn bình thường, nơi này là thôn Luân Hồi, dùng thần cấp Kiến thôn lệnh xây dựng, thảo nào Triệu hằng sẽ kích động như vậy.
Diệp Thần mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Mãnh, mở miệng nói:
"Về sau sĩ binh thôn Luân Hồi sẽ do ngươi điều khiển, ở thôn Luân Hồi, không sợ người có năng lực mạnh, chỉ sợ người không có năng lực, năng lực càng mạnh, trọng trách càng nặng! Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải trung thành! Mặc kệ trước kia cậu làm gì, nhớ kỹ, về sau cậu chính là một thành viên của thôn Luân Hồi, sinh ra là người của thôn Luân Hồi, chết cũng là ma của thôn Luân Hồi!"
Triệu Mãnh nghe đến đó, trong ánh mắt nhất thời hiện lên một tia tinh quang, sau đó quỳ một chân trên đất, nói lớn tiếng:
"Triệu Mãnh bái kiến chủ công!"
"Ting, Triệu Mãnh hết lo âu, độ trung thành +10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Mãnh đạt 100, lên cấp tử trung, không bao giờ phản bội."
Diệp Thần hài lòng gật đầu.
Giá trị võ lực của Triệu Mãnh cao tới 93 điểm, vậy mà lại trở thành dân lưu lạc, nếu như là người khác, có thể sẽ không suy nghĩ nguyên nhân ở bên trong.
Nhưng Diệp Thần không giống vậy, Diệp Thần có trí nhớ kiếp trước.
Người như Triệu Mãnh, cho dù là ở đâu, đều sẽ được trọng dụng, bét nhất cũng sẽ làm ngũ trưởng, bách phu trưởng, thậm chí còn được chỉ định là thống soái một quân.
Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn ta là dân lưu lạc.
Nguyên nhân cụ thể Diệp Thần không rõ lắm, nhưng mà cũng vì bị xa lánh, đắc tội một quý nhân nào đó.
Cho nên Diệp Thần mới chọn nói như thế, hơn nữa nói rõ ràng, nếu không Triệu Mãnh sẽ không thật sự chắc chắn trở thành tử trung.
Lúc này Diệp Thần nhìn về phía Triệu Vũ.
"Cô gái thật xinh đẹp..."
Diệp Thần trước kia không có xem xét tỉ mỉ, giờ sau khi xem xét tỉ mỉ, không khỏi sửng sốt, sau đó mở miệng nói.
Lời đến phân nửa, Diệp Thần vội vàng ngậm miệng.
Ở cổ đại, nói với nữ tử như vậy là lỗ mãng, thậm chí có thể gọi là đùa giỡn, cho dù thực sự rất đẹp cũng không thể nói như vậy.
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
Mẹ kiếp!
Diệp Thần cứng đờ mặt, khóe miệng không tự chủ được giật giật.
Đcm, mồm tiện,... May là... may là không nói tiếp, nói tiếp nữa thì... y sĩ cao cấp sẽ chạy mất...
"Vũ Nhi, không được vô lễ!"
Lúc này Triệu Hằng mới phát hiện Triệu Vũ đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn Diệp Thần, vội vội vàng vàng quát lên.
"Khụ khụ, khụ khụ, không sao, là ta càn rỡ."
Diệp Thần cười khan vài tiếng, phất tay ý bảo không ngại.
DiệpThần vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ đến một chuyện, ba thuộc hạ trước mặt này đều họ Triệu, hơn nữa dường như còn quen biết.
Năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Triệu Hằng rất đỉnh, sau khi phát hiện Diệp Thần nghi hoặc, lập tức mở miệng nói:
"Chủ công, Triệu Mãnh là khuyển tử, Vũ Nhi là hài tử lớn nhất của nhà ta, con bé còn một ca ca, nhưng từ nhỏ đã theo sư phụ vào núi học nghệ, sau một vụ..."
Triệu Hằng nói đến đây, dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: "Sau một vụ xung đột, khuyển tử giết đại công tử… của Vương huyện lệnh Thường Sơn Chân Định, lão già này lúc đó mới mang theo khuyển tử và Vũ Nhi rời xa quê hương."
Triệu Hằng nói xong, liền không nói nữa, không nhúc nhích yên tĩnh chờ Diệp Thần xử lý.
Giết con trai huyện lệnh...
Diệp Thần hơi sững sờ, cũng không nghĩ tới Triệu Mãnh trở thành dân lưu lạc là vì lí do này.
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ -10"
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ -10, quan hệ biến thành chán ghét."
Đcm!
Diệp Thần vội vàng nhìn về phía Triệu Hằng, trầm giọng nói: "Trước kia ta đã nói rồi, sinh ra là người của thôn Luân Hồi, chết là ma của thôn Luân Hồi, đừng nói Triệu Mãnh giết con trai huyện lệnh, có giết con trai hoàng đế thì cũng là người của thôn Luân Hồi!"
"Chủ công!" Trong nháy mắt Triệu Hằng lão lệ tung hoành, Triệu Mãnh cũng siết chặt nắm tay, vô cùng kích động.
"Triệu Mãnh thề chết theo chủ công!" Triệu Mãnh "bịch" một tiếng, quỳ một chân trên đất, quát lớn.
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ + 10, quan hệ thay đổi thành bình thường."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ + 10, quan hệ thay đổi thành thân mật."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ +10."
Đcm, cuối cùng cũng khôi phục, con bà nó, làm chủ công như ta dễ dàng sao, không khỏi thất thần một lát, cô gái nhỏ này...
Diệp Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Triệu Vũ, mở miệng nói: "Về sau y quán của thôn Luân Hồi sẽ do ngươi chủ trì."
"Rõ, chủ công."Triệu Vũ gật đầu, mở miệng đáp.
Diệp Thần cũng gật đầu, cũng không dám tiếp tục nói gì với cô gái nhỏ này nữa, đây chính là một con mèo hoang nhỏ a, động một chút là xù lông.
Ơ?
Chờ đã...
Hình như mình bỏ quên cái gì...
Diệp Thần đột nhiên sững sốt, sau đó tự hỏi.
Một lát sau, Diệp Thần chợt nhìn về phía Triệu Hằng.
"Chủ công?" Triệu Hằng sửng sốt, nghi hoặc kêu lên.
"Các ngươi tới từ Thường Sơn Chân Định?" Diệp Thần vội vã hỏi.
"Đúng vậy, chủ công, lão hủ đến từ Triệu gia trang Thường Sơn Chân Định." Triệu Hằng gật đầu đáp, nhưng mà biểu tình trên mặt lại mơ hồ.
"Có biết Triệu Vân Triệu Tử Long không?" Hai mắt Diệp Thần sáng lên hỏi.
"Nó là ca ca của Vũ Nhi, con cháu lão hủ, chủ công biết hắn?" Vẻ mặt Triệu Hằng không hiểu, hỏi.
Vcl!
Diệp Thần nghe đến đó, nhất thời không khỏi kích động, ánh mắt nhìn về phía Triệu Mãnh Triệu Vũ Triệu Hằng cũng trở nên thân thiết hơn.
Triệu Hằng không khỏi sửng sốt, ông đâu ngờ Diệp Thần sẽ chấp nhận ông làm phó thôn trưởng thôn Luân Hồi.
Nội tình thôn Luân Hồi, ông vừa đến đã cảm ứng được.
Thần cấp Kiến thôn lệnh không phải thứ để trang trí, chưa kể đến các công năng khác, đơn giản mà nói chỉ cần tăng thuộc tính tư chất lên hai cấp, cũng đủ để Triệu Hằng quyết một lòng ở lại thôn Luân Hồi.
Bởi vì, cho dù là hoàng thành, cũng chỉ có thể để tang tư chất dân cư lên một cấp mà thôi.
"Triệu Hằng bái kiến chủ công!" Triệu Hằng vô cùng kích động khom người lạy nói.
"Ting, Triệu Hằng nội tâm cảm động, độ trung thành +10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Hằng đạt 100, lên cấp tử trung, không bao giờ phản bội."
Triệu Hằng trở thành phó thôn trưởng thôn Luân Hồi, về sau có thể sẽ trở thành phó trấn trưởng, thậm chí phó thành chủ cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, nơi này cũng không phải thôn trấn bình thường, nơi này là thôn Luân Hồi, dùng thần cấp Kiến thôn lệnh xây dựng, thảo nào Triệu hằng sẽ kích động như vậy.
Diệp Thần mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Mãnh, mở miệng nói:
"Về sau sĩ binh thôn Luân Hồi sẽ do ngươi điều khiển, ở thôn Luân Hồi, không sợ người có năng lực mạnh, chỉ sợ người không có năng lực, năng lực càng mạnh, trọng trách càng nặng! Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải trung thành! Mặc kệ trước kia cậu làm gì, nhớ kỹ, về sau cậu chính là một thành viên của thôn Luân Hồi, sinh ra là người của thôn Luân Hồi, chết cũng là ma của thôn Luân Hồi!"
Triệu Mãnh nghe đến đó, trong ánh mắt nhất thời hiện lên một tia tinh quang, sau đó quỳ một chân trên đất, nói lớn tiếng:
"Triệu Mãnh bái kiến chủ công!"
"Ting, Triệu Mãnh hết lo âu, độ trung thành +10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Mãnh đạt 100, lên cấp tử trung, không bao giờ phản bội."
Diệp Thần hài lòng gật đầu.
Giá trị võ lực của Triệu Mãnh cao tới 93 điểm, vậy mà lại trở thành dân lưu lạc, nếu như là người khác, có thể sẽ không suy nghĩ nguyên nhân ở bên trong.
Nhưng Diệp Thần không giống vậy, Diệp Thần có trí nhớ kiếp trước.
Người như Triệu Mãnh, cho dù là ở đâu, đều sẽ được trọng dụng, bét nhất cũng sẽ làm ngũ trưởng, bách phu trưởng, thậm chí còn được chỉ định là thống soái một quân.
Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn ta là dân lưu lạc.
Nguyên nhân cụ thể Diệp Thần không rõ lắm, nhưng mà cũng vì bị xa lánh, đắc tội một quý nhân nào đó.
Cho nên Diệp Thần mới chọn nói như thế, hơn nữa nói rõ ràng, nếu không Triệu Mãnh sẽ không thật sự chắc chắn trở thành tử trung.
Lúc này Diệp Thần nhìn về phía Triệu Vũ.
"Cô gái thật xinh đẹp..."
Diệp Thần trước kia không có xem xét tỉ mỉ, giờ sau khi xem xét tỉ mỉ, không khỏi sửng sốt, sau đó mở miệng nói.
Lời đến phân nửa, Diệp Thần vội vàng ngậm miệng.
Ở cổ đại, nói với nữ tử như vậy là lỗ mãng, thậm chí có thể gọi là đùa giỡn, cho dù thực sự rất đẹp cũng không thể nói như vậy.
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ -10."
Mẹ kiếp!
Diệp Thần cứng đờ mặt, khóe miệng không tự chủ được giật giật.
Đcm, mồm tiện,... May là... may là không nói tiếp, nói tiếp nữa thì... y sĩ cao cấp sẽ chạy mất...
"Vũ Nhi, không được vô lễ!"
Lúc này Triệu Hằng mới phát hiện Triệu Vũ đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn Diệp Thần, vội vội vàng vàng quát lên.
"Khụ khụ, khụ khụ, không sao, là ta càn rỡ."
Diệp Thần cười khan vài tiếng, phất tay ý bảo không ngại.
DiệpThần vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ đến một chuyện, ba thuộc hạ trước mặt này đều họ Triệu, hơn nữa dường như còn quen biết.
Năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Triệu Hằng rất đỉnh, sau khi phát hiện Diệp Thần nghi hoặc, lập tức mở miệng nói:
"Chủ công, Triệu Mãnh là khuyển tử, Vũ Nhi là hài tử lớn nhất của nhà ta, con bé còn một ca ca, nhưng từ nhỏ đã theo sư phụ vào núi học nghệ, sau một vụ..."
Triệu Hằng nói đến đây, dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: "Sau một vụ xung đột, khuyển tử giết đại công tử… của Vương huyện lệnh Thường Sơn Chân Định, lão già này lúc đó mới mang theo khuyển tử và Vũ Nhi rời xa quê hương."
Triệu Hằng nói xong, liền không nói nữa, không nhúc nhích yên tĩnh chờ Diệp Thần xử lý.
Giết con trai huyện lệnh...
Diệp Thần hơi sững sờ, cũng không nghĩ tới Triệu Mãnh trở thành dân lưu lạc là vì lí do này.
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ -10"
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ -10, quan hệ biến thành chán ghét."
Đcm!
Diệp Thần vội vàng nhìn về phía Triệu Hằng, trầm giọng nói: "Trước kia ta đã nói rồi, sinh ra là người của thôn Luân Hồi, chết là ma của thôn Luân Hồi, đừng nói Triệu Mãnh giết con trai huyện lệnh, có giết con trai hoàng đế thì cũng là người của thôn Luân Hồi!"
"Chủ công!" Trong nháy mắt Triệu Hằng lão lệ tung hoành, Triệu Mãnh cũng siết chặt nắm tay, vô cùng kích động.
"Triệu Mãnh thề chết theo chủ công!" Triệu Mãnh "bịch" một tiếng, quỳ một chân trên đất, quát lớn.
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ trung thành của Triệu Vũ + 10."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ + 10, quan hệ thay đổi thành bình thường."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ + 10, quan hệ thay đổi thành thân mật."
"Ting, độ hảo cảm của Triệu Vũ +10."
Đcm, cuối cùng cũng khôi phục, con bà nó, làm chủ công như ta dễ dàng sao, không khỏi thất thần một lát, cô gái nhỏ này...
Diệp Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Triệu Vũ, mở miệng nói: "Về sau y quán của thôn Luân Hồi sẽ do ngươi chủ trì."
"Rõ, chủ công."Triệu Vũ gật đầu, mở miệng đáp.
Diệp Thần cũng gật đầu, cũng không dám tiếp tục nói gì với cô gái nhỏ này nữa, đây chính là một con mèo hoang nhỏ a, động một chút là xù lông.
Ơ?
Chờ đã...
Hình như mình bỏ quên cái gì...
Diệp Thần đột nhiên sững sốt, sau đó tự hỏi.
Một lát sau, Diệp Thần chợt nhìn về phía Triệu Hằng.
"Chủ công?" Triệu Hằng sửng sốt, nghi hoặc kêu lên.
"Các ngươi tới từ Thường Sơn Chân Định?" Diệp Thần vội vã hỏi.
"Đúng vậy, chủ công, lão hủ đến từ Triệu gia trang Thường Sơn Chân Định." Triệu Hằng gật đầu đáp, nhưng mà biểu tình trên mặt lại mơ hồ.
"Có biết Triệu Vân Triệu Tử Long không?" Hai mắt Diệp Thần sáng lên hỏi.
"Nó là ca ca của Vũ Nhi, con cháu lão hủ, chủ công biết hắn?" Vẻ mặt Triệu Hằng không hiểu, hỏi.
Vcl!
Diệp Thần nghe đến đó, nhất thời không khỏi kích động, ánh mắt nhìn về phía Triệu Mãnh Triệu Vũ Triệu Hằng cũng trở nên thân thiết hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook