Người đàn ông trước mặt là người mà cô đã gặp hai lần sau kỳ thi. Cô mơ hồ nhớ lại khi cô đi nhầm vào phòng bao, bạn bè của anh gọi anh là Cận Tập Ngôn. Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu lên và nhìn tấm bảng “Cận Viên” trên đầu, trong một khoảnh khắc, não cô dừng hoạt động, không biết phản ứng ra sao.

Không thấy cô đáp lại, Cận Tập Ngôn nhìn thẳng vào Hướng Vãn Vãn, một lúc sau, đôi mắt đẹp đó nheo nheo nói một cách chắc chắn: “Em lại bắt đầu theo dõi tôi?”

Câu hỏi này đã mở ra ký ức của Hướng Vãn Vãn, cô nhớ lại việc mình uống say sau đó tàn nhẫn chế nhạo, dày vò, gặm cắm và lên án người đàn ông này như thế nào.

Dựa theo tên và tuổi tác mà cô đoán, nếu không có gì ngoại lệ, thì người đàn ông này chắc hẳn là con trai của chủ nhà. Hơn nữa, anh ta cũng chính là người đàn ông mà sắp tới sẽ cùng cô sống chung dưới một mái nhà. Hướng Vãn Vãn có chút khó tin, ngoài sự kinh ngạc, trong lòng cô còn chút vui vẻ không tên.

Một lúc sau, vẫn không thấy cô đáp lại, người đàn ông không còn kiên nhẫn, bước tới cửa gõ hai tiếng.

Hướng Vãn Vãn bừng tỉnh, ngoan ngoãn đáp lại người đàn ông.

“Chào anh trai.”

Đột nhiên thấy cô lễ phép với mình, Cận Tập Ngôn nhướng mày.

Đối với ánh mắt dò xét của anh, Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt giải thích: “ Anh à, là anh hiểu nhầm rồi, em cũng không có đi theo anh nha.”

“Ồ?” Cận Tập Ngôn có vẻ không tin lắm nhìn cô.

Thấy vậy, Hướng Vãn Vãn vốn muốn gân cổ cãi lại anh, sau đó chế nhạo người đàn ông này, nhưng nghĩ tới việc sắp tới sẽ cùng anh chung sống dưới cùng một mái nhà, cô lại nuốt xuống tất cả những lời sắp nói ra.

Cô bày ra vẻ mặt đáng yêu, dịu dàng nói: “Anh trai, là em đến ở nhờ nhà anh.”

“Em là con gái của bác sĩ Mã Dao sao?”

“Đúng vậy.”

“Chậc.” Cận Tập Ngôn giật giật khóe miệng.

Hướng Vãn Vãn rất muốn hỏi cái “chậc” của anh rốt cuộc là ý gì, nhưng thấy không hợp lý nên kìm nén lại.

Tuy nhiên, người đàn ông lạnh lùng nói, như đoán được cô đang nghĩ gì: “Bác sĩ Mã hiền lành như vậy, em sinh ra chắc mang toàn gen lặn thôi nhỉ.”

“…”

Hướng Vãn Vãn sửng sốt trước câu nói của anh, mãi sau mới hiểu được ẩn ý, cô cau mày: “Anh trai, anh có ác cảm với em à?”

“Haha” Cận Tập Ngôn cười lạnh một tiếng.

Cận Tập Ngôn mặc một bộ âu phục đơn giản màu đen, toàn thân toát ra khí chất như người mẫu. Ánh sáng mặt trời chiếu vào người anh, khiến các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt kia trở nên dịu dàng có chút cảm giác không chân thực.

Hướng Vãn Vãn âm thầm an ủi mình, vì anh đẹp trai nên xứng đáng được tha thứ. Vì vậy cô lựa chọn im lặng, tránh cho mình mở miệng lại nói sai.

Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc.

Cận Tập Ngôn lạnh lùng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Nhìn cái gì?”

Hướng Vãn Vãn lẩm bẩm trong lòng “nhìn anh chứ ai”, nhưng ngoài miệng lại nịnh nọt nói: “Do anh đẹp trai quá, nên em nhìn tới ngẩn người thôi.”

“Tôi cảm thấy rất quan ngại khi sống cùng với một người luôn luôn thèm muốn mình thế này.”

“Anh trai, anh đang kể chuyện cười à?”

“Trông tôi giống như đang đùa sao?”

“…”

Nghe giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc của người đàn ông, trong đầu Hướng Vãn Vãn hiện lên cảnh tượng người cao 1m5 là cô sàm sỡ và đè thân hình cao hơn 1m8 là anh xuống giường. Cô cảm thấy cũng không tồi đâu, nhưng không dám nói ra trước mặt anh.

Hướng Vãn Vãn đưa tay so sánh chiều cao của mình với chiều cao của Cận Tập Ngôn: “Kém nhau nhiều như thế này, anh trai, anh thấy có khả năng không?”

Cận Tập Ngôn hừ lạnh một tiếng.

Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt, trong lòng lại nghĩ cũng không phải là không thể.

Trong lúc hai bên đang im lặng, Cận Tập Ngôn vươn tay cầm lấy hành lý của Hướng Vãn Vãn, dù mặt lạnh lùng nhưng với giáo dưỡng từ bé, anh vẫn biết phải ga lăng với phụ nữ. Tay còn lại duỗi ra chỉ vào một bông hoa được chạm khắc phía bên phải cánh cửa: “Chuông cửa ở đây.”

Vừa nói vừa ấn chuông, chuông cửa vang lên vài tiếng, cửa tự động mở ra. Hướng Vãn Vãn đi theo anh vào trong sân, cả đường đi vẫn không ngừng mắng thầm nhân viên thiết kế, không biết đây là người biến thái thế nào mới có thể nghĩ ra cách thiết kế chuông cửa thành một trong hàng trăm bông hoa đang được chạm khắc trên cửa.

Phong cảnh bên trong rất đẹp rất đẹp, toát lên vẻ nguy nga cổ kính, đậm chất tư bản lắm tiền nhiều của. Hướng Vãn Vãn đi phía sau Cận Tập Ngôn một đoạn mới nhìn thấy một căn nhà phía trước, một người phụ nữ trung niên từ bên trong bước ra: “Tập Ngôn, tại sao con bảo đi chạy bộ, mà lại mang cô bé nào về nhà thế này.”

Cận Tập Ngôn: “Con gái của bác sĩ Mã.”

“À, cháu là Hướng Vãn Vãn?” Khang Phương Bội cười nói:

“Cô gái nhỏ thật xinh đẹp và dễ thương.”

Không biết có phải nghe nhầm hay không, nhưng khi thấy Khang Phương Bội khen cô, Hướng Vãn Vãn cảm thấy người đàn ông bên cạnh hình như nhếch khóe miệng cười nhạo cô. Cô mới lười tranh cãi với anh, lễ phép đáp: “Chào dì Khang, cháu là Hướng Vãn Vãn ạ.”

“Mẹ cháu đã nói trước với dì rằng cháu sẽ đến, dì cũng đang định ra ngoài đón cháu.” Nói xong, dì nhìn về phía hai người: “Nhưng mà vì sao hai đứa lại về cùng nhau?”

Hướng Vãn Vãn: “Cháu và anh ấy gặp nhau ngoài cửa ạ.”

Lúc hai người đang nói chuyện, một nam sinh trẻ tuổi đi tới, nhận lấy chiếc vali từ trong tay Cận Tập Ngôn: “Thiếu gia, vali này đặt ở đâu ạ?”

Cận Tập Ngôn nhướng mày không đáp.

Khang Phương Bội nói: “Tập Ngôn, sức khỏe của lão gia đã tốt hơn rồi. Ông ấy để bác sĩ Mã chuyển đến căn nhà phía Tây, còn nói sẽ để bác ấy kiểm tra sức khỏe cho cháu. Nhà phía Tây bên kia tầng 1 không còn phòng, cháu xem trên tầng hai có phòng nào trống, để Vãn Vãn chuyển vào ở tạm được không?”

Hướng Vãn Vãn không biết Khang Phương Bội nói có ý gì, cô chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ dì ấy sắp xếp chỗ cho mình. Không biết vì sao, Cận Tập Ngôn nghe xong những lời của Khang Phương Bội liền nhướng mày nhìn dì ấy, trầm mặc một lúc sau mới nói:

“Đặt vali này ở phòng cuối cùng tầng hai đi.”

“Vâng, thiếu gia.” Người thanh niên kéo chiếc vali đi, Khang Phương Bội cười cười nhìn Cận Tập Ngôn.

“Còn chuyện gì khác không?”

“Không có gì.” Nét cười trên khóe miệng của Khang Phương Bội càng sâu hơn. Cận Tập Ngôn xoay người nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy vậy, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Anh ấy làm sao thế ạ?”

“Chắc lại làm mình làm mẩy thôi.” Khang Phương Bội cười nói: “Đi nào, dì đưa cháu đi gặp mẹ.”

—————–

Khi Hướng Vãn Vãn đi theo Khang Phương Bội đi tìm Mã Dao, bà ấy đang ở phòng thuốc tập trung sắc thuốc đông y.

Khang Phương Bội rời đi để thu xếp dọn dẹp phòng của Hướng Vãn Vãn, cô ngồi trên ghế bên ngoài phòng thuốc nhìn xung quanh. Mã Dao vẫn đang tập trung, không nhận ra sự xuất hiện của cô cho đến khi sắc xong thuốc mới ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi Mã Dao dặn dò một số điều với trợ lý bên cạnh, bà bước ra khỏi phòng thuốc: “Vãn Vãn con đến rồi.”

“Mẹ” Hướng Vãn Vãn vươn tay ôm lấy eo của bà, ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người bà, trong lòng cô vô cùng thoải mái.

“Lớn vậy rồi mà còn làm nũng mẹ.” Mã Dao xoa đầu cô, dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bà hỏi: “Vừa rồi dì Khang đưa con tới à?”

“Vâng ạ.”

“Dì ấy sắp xếp cho con ở phòng nào?” Mã Dao bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ con có thể ở cùng phòng với mẹ, nhưng ban đêm mẹ thường xuyên phải đi kiểm tra sức khỏe của ông cụ, sợ sẽ làm con tỉnh giấc. Mà dì Khang lại nói còn khá nhiều phòng trống, sẽ sắp xếp cho con một phòng riêng.”

Mặc dù rất muốn cùng mẹ ở chung phòng, nhưng Hướng Vãn Vãn biết mẹ nói như vậy cũng là muốn tốt cho cô.

“Hình như là phòng cuối cùng tầng hai của tòa nhà phía Tây ạ.” Hướng Vãn Vãn đáp.

“Tầng hai tòa phía Tây?” Trên mặt Mã Dao lộ ra vẻ khó có thể tin được.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, mẹ chỉ là có chút ngạc nhiên thôi.”

Hướng Vãn Vãn thắc mắc: “ Có gì ngạc nhiên vậy ạ?”

“Vị thiếu gia này vốn là người thích sự yên tĩnh, tầng hai tòa phía Tây bên kia trước này chỉ có một mình cậu ấy ở. Khi mẹ chuyển sang sẽ chỉ ở tầng 1, nhưng tầng 1 hiện tại đã không còn phòng trống nữa rồi. Mẹ tưởng dì Khang sẽ sắp xếp phòng ở tòa khác cho con, nhưng không ngờ, cậu ấy lại đồng ý cho con lên ở tầng hai.” Mã Dao trên mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

“Đi thôi, mẹ đưa con lên phòng.”

“Vâng ạ.”

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cận Tập Ngôn hiện lên trong đầu Hướng Vãn Vãn, cô đột nhiên không muốn ở một mình, muốn cùng phòng với mẹ: “Mẹ, người mẹ đang nói là Cận Tập Ngôn sao?”

“Đúng vậy, chính là cậu ấy.” Mã Dao xoay người: “Nhưng làm sao mà con lại biết tên của cậu ấy?”

“Lúc con mới đến có đụng phải anh ta ở trước cửa, là anh ta đưa con vào.”

“Đứa bé Tập Ngôn này thật ra cũng rất tốt bụng.” Mã Dao rất tán thưởng anh. Hướng Vãn Vãn rất ít khi thấy mẹ biểu lộ loại cảm xúc này, có chút ghen tị nói: “Mẹ, mẹ không có lo lắng chút khi con và người đàn ông khác giới cùng sống một tầng với nhau sao?”

“Lo lắng?” Mã Dao suy nghĩ một chút: “ Thật sự có chút đáng lo.”

Khi nói xong câu nói đó, Hướng Vãn Vãn đột nhiên có hơi hối hận, cô sợ mẹ sẽ suy nghĩ lại, sau đó nhờ dì Khang sắp xếp phòng khác cho mình, nếu vậy cô sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian ở chung thú vị sắp tới.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy hơi khó chịu, muốn quay ngược thời gian lại tự tát mình hai cái, nhưng cũng có chút không muốn.

Mã Dao: “Mẹ đúng là có chút lo lắng cho Tập Ngôn.”

Hướng Vãn Vãn: “???”

Mã Dao nhìn cô với vẻ mặt “Mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ còn không hiểu con à” nói: “Vãn Vãn, trước đây những poster con treo trong phòng toàn bộ đều là các anh chàng đẹp trai đấy.”

Hướng Vãn Vãn: “…”

“Con đừng có đi trêu ghẹo bắt nạt người ta.”

Hướng Vãn Vãn: “…”

Cuộc trò chuyện kết thúc một cách không mấy vui vẻ, hai người vừa bước chân vào tòa nhà phía Tây, đã thấy Cận Tập Ngôn vừa mới tắm rửa thay quần áo bước xuống.

“Tập Ngôn, cháu ra ngoài à?”

“Vâng” Cận Tập Ngôn nhìn hai mẹ con.

Mã Dao lấy từ túi áo khoác hai bình nhỏ đựng thuốc đông y đưa cho anh: “Đây là thuốc của buổi sáng và buổi trưa.”

“Cảm ơn bác.” Người đàn ông mặt không chút biểu cảm đưa tay ra nhận lấy.

Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn vẻ kháng cự rõ ràng trong mắt anh, cô luôn cảm thấy rất quen thuộc. Sau khi nghĩ kỹ lại, biểu cảm đó giống hệt lúc cô còn nhỏ cũng sợ uống thuốc như vậy. Lúc này, mẹ cô lại dặn dò: “Nhớ uống trước bữa sáng nhé.”

“Vâng” Người đàn ông nhíu mày, hai ngón tay vặn vặn nắp bình thuốc. Hướng Vãn Vãn cảm thấy anh muốn thủ tiêu chiếc bình này.

Nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt của anh, tầm mắt của Hướng Vãn Vãn chuyển động, cô kéo ống tay áo của mẹ: “Mẹ, anh trai sợ uống thuốc.”

Cận Tập Ngôn dừng tay, hạ tầm mắt nhìn cô.

“Vừa rồi nhất định anh trai đang suy nghĩ cách đổ bình thuốc kia đi.” Hướng Vãn Vãn cao giọng nói, có chút ý tứ mách lẻo: “Mẹ, để ý những chậu hoa ở ngoài sân kia mẹ nhé. Có lẽ anh trai sẽ đổ thuốc vào chậu nào đó cũng nên.”

Trên mặt Cận Tập Ngôn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất. Anh không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn.

————————–

Tác giả có điều muốn nói:

Sau khi Hướng Vãn Vãn làm xong bài tập về nhà, cô thả lỏng người, xoay xoay cái cổ đang mỏi nhừ. Phát hiện Cận Tập Ngôn đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt khó chịu.

Hướng Vãn Vãn: “Anh làm sao vậy?”

Cận Tập Ngôn: “Em nói anh rất đẹp trai.”

Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Đúng vậy, anh đẹp trai siêu cấp vô địch.”

Cận Tập Ngôn: “Nhưng em thậm chí còn không nhìn anh, không để ý anh hai tiếng đồng hồ rồi.”

Hướng Vãn Vãn: “Nhưng em đang làm bài tập mà.”

Cận Tập Ngôn: “Anh còn không bằng được đống bài tập của em à?”

Hướng Vãn Vãn: “ Hừmmmmm, không phải anh trước đây đã nói, dù em có nhìn chằm chằm anh, anh vẫn cảm thấy không an toàn mà?”

Cận Tập Ngôn: “Không nhìn thì càng không an toàn hơn.”

Hướng Vãn Vãn: “…”

Vương Cảnh Trạch thật muốn cười nói, bạn học Cận, cuối cùng cậu cũng có ngày này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương