*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ely

Beta: Rine

Khi Tống Dương đưa mắt nhìn qua Quý Dạng, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác

Tống Dương: “Còn tê sao?”

Quý Dạng rũ mắt xuống, thu chân lại “Dạ không”

Cô đứng lên, rồi lập tức đi tới, đỡ Tống Dương trở lại giường như một ông già, đắp chăn cho anh, cố gắng không nhìn vào mắt anh: “Vậy em đi về đây”

Tống Dương “ừ” một tiếng, ánh mắt anh rơi trên mặt cô

Quý Dạng ôm máy tính, trước khi đi thuận tiện tắt bóng đèn.

Khi trở về phòng, ngồi ở đó hồi lâu, khi muốn tìm điện thoại để gửi tin nhắn cho Chu Duy, cô mới phát hiện điện thoại di động của mình rơi ở phòng bệnh Tống Dương

Quý Dạng loay hoay hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định quay lại lấy điện thoại

Bởi vì không biết Tống Dương đã ngủ hay chưa, vừa rồi cô phát ngốc và loay hoay 15 phút, vì vậy Quý Dạnh quyết định lén lút mở cửa đi vào, cầm điện thoại rời đi

Quý Dạng đi vào phòng bệnh của Tống Dương, dùng sức lực nhẹ nhất mở cửa, rón rén đi vào

Kết quả đi được một nửa, trong bóng tối cô nghe thấy giọng nói của Tống Dương có chút nhàn nhạt, hơi khàn khàn: “A Dạng?”

Quý Dạng lập tức nói: “ Anh, em để quên điện thoại ở đây, em đến mang về”

Căn phòng im lặng trong phút chốc

Nghe thấy Tống Dương hỏi: “Muốn bật đèn không”

Quý Dạng: “Hả?” Dừng một chút “Cũng được, em thấy không rõ lắm”

Tống Dương chậm rãi nói: “Vậy anh mặc quần áo vào trước đã”

“……”

Quý Dạng sững người tại chỗ

Trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung vậy, toàn bộ trở thành một đống hỗn độn

Quý Dạng không biết mình đang làm gì, rõ ràng biết là không nên nhìn, nhưng cô vẫn vô thức nhìn sang phía giường bệnh của Tống Dương

Trong bóng tối, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng đang đang chậm rãi cài cúc áo

Quý Dạng chợt xoay người: “Không, không cần bật đèn”

Cô bối rối đi đến bên cạnh bàn, tai nóng ran lên, sờ trên bàn qua loa một lần, tìm được điện thoại, cô xoay người rời đi, cũng không biết nói cái gì: “Chúc anh ngủ ngon”

Yên lặng một lát

Tống Dương dường như cười nhẹ: “Ngủ ngon”

Quý Dạng đi tới cửa, cô nhìn không tới phía sau Tống Dương

Cô dừng lại, nghĩ đến gì đó, đứng ở cạnh của hỏi: “Anh, vì sao anh ngủ lại không mặc quần áo?” Dừng một chút “Như vậy sẽ bị cảm cúm”

Tống Dương thản nhiên nói: “Sợ quần áo đụng tới miệng vết thương, hơn nữa trong phòng cũng rất ấm”

Quý Dạng: “À….”

Hơi nóng trên mặt cô vẫn chưa tan đi, cô rũ mắt xuống, yên lặng đóng lại cửa phòng bệnh

Đã qua rất lâu, mới về đến đây

Đột nhiên, Quý Dạng nhớ ra điều gì đó

Mỗi sáng sớm, cô đi tới phòng bệnh của Tống Dương, khi mang đồ ăn sáng cho anh, Tống Dương rõ ràng còn đang ngủ

Có thể anh mặc lại quần áo

Quý Dạng suy nghĩ thật lâu

Rồi cô dần dần phát hiện ra một điều kinh ngạc

Chẳng lẽ mỗi ngày Tống Dương đều thức dậy, mặc quần áo tử tế, rồi lại nằm xuống giả bộ ngủ đấy sao?

Như vậy…Nói như vậy, cô mỗi sáng sớm, cho rằng lúc đó Tống Dương đã ngủ, khi ngồi bên cạnh giường bệnh anh cô đều ngẩn người, chống cằm nhìn anh lâu như vậy…

Không phải là anh biết rõ toàn bộ đấy chứ!

Quý Dạng gần như sụp đổ

Tống Dương xuất viện sớm một ngày

Quý Dạng hơi bất ngờ, khi lên máy bay cô nhìn Tống Dương, nhỏ giọng nói: “Em tưởng anh ngồi máy bay tư nhân”

Tống Dương cảm thấy buồn cười: “Không cần xa hoa như vậy”

Anh bao hết toàn bộ khoảng hạng nhất, khiến khoang hạng nhất chỉ còn hai người họ, tiếp viên hàng không cũng sẽ không tới quấy rầy, thật ra cũng không khác máy bay tư nhân là mấy

Quý Dạng thực sự mong đợi chuyến đi Thụy Sĩ lần này

Cô hỏi Tống Dương: “Phải bao lâu nữa chúng ta mới đến nơi?”

Thời gian xuất phát lần này là bảy giờ tối, cho nên ngoài cửa sổ đã là bạn đêm, trong khoang cũng bật đèn

Tống Dương nhìn cô, nhìn ánh đèn rơi trên lông mi của cô,  giọng nói cũng bỗng nhiên trầm một chút: “Hơn mười tiếng đồng hồ”  Dừng một chút “Chắc là mười hai giờ”

Quý Dạng gật gật đầu, sau đó lại ló đầu ra nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ

Trời tối, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mây mù thổi qua, còn những cái khác thì không thể nhìn thấy

Quý Dạng quay đầu lại, cô muốn nói cái gì đó: “Anh…”

Lời nói còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Tống Dương

Anh đang nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không biết cảm xúc gì, sâu sắc và tĩnh lặng

Những gì Quý Dạng muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng

Một lát sau, Tống Dương mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Dạng mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói: “Em quên rồi”

Tống Dương không nói gì nữa, anh hơi cúi xuống nhìn cô: “Ngủ một giấc?”

Quý Dạng gật gật đầu, cũng không rõ vừa rồi nhịp tim đập là vì cái gì

Tống Dương giơ tay tắt đèn trên đầu, bóng tối phủ xuống trong nháy mắt, giọng nói của anh có chút trầm thấp và khàn khàn: “Ngủ đi, sắp qua ngày mới rồi”

Quý Dạng nhắm mắt lại, cảm thấy suy nghĩ của mình vẫn còn lộn xộn

Một lúc lâu sau, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, thế nhưng chỉ cần người bên cạnh hơi nhúc nhích, dù là động tác rất nhẹ, chỉ phát ra một chút tiếng sột xoạt, đều có thể làm cho cô tỉnh lại, nhưng lại không dám mở mắt. Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, cô thật sự đã mệt mỏi, mê man mà ngủ



Khi cô tỉnh lại, cabin vẫn là một mảng tối

Phải một lúc lâu sau, Quý Dạng mới tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cửa sổ kéo xuống. Cô nhẹ nhàng mở ra một đường nhỏ, nhưng khi đi chuyển, một thứ gì đó trên người cô tuột xuống

Quý Dạng cúi đầu nhìn

Là chăn lông

Cô sửng sốt trong chốc lát, mới quay đầu nhìn lại Tống Dương

Trên người anh không có đắp chăn lông, ôm hai tay, tư thế giống như lúc trước ở phòng bệnh của cô. May mắn khoang hạng nhất chỗ ngồi đủ rộng, không để cho chân dài của anh không có chỗ để

Tống Dương đang ngủ say, hô hấp đều đặn. Trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt sắc nét của anh, sống mũi cao thẳng, gần hơn một chút thì có thể nhìn thấy hàng lông mi đều của anh

Không biết vì sao, khi nhìn Tống Dương, Quý Dạng lại nhớ ra chuyện khác

Anh không muốn kết hôn, cũng không có đối tượng kết hôn

Vậy liệu cô còn có cơ hội không?

Cô ngẩn người nhìn Tống Dương ở bên cạnh rất lâu rất lâu,cô đang định lặng lẽ kéo chăn lên tiếp tục nghỉ ngơi, lại nhìn thấy lông mi Tống Dương khẽ run, nhưng anh cũng không mở mắt ra, khoé môi nhàn nhạt, giọng nói có chút thấp “Anh có thể mở mắt ra không”

Quý Dạng sửng sốt

Một lát sau, một sợi dây trong đầu cô như đứt phựt ra

Quý Dạng ngây người: “Sao…Sao anh không ngủ”

Tống Dương mở mắt ra nhìn cô: “Tỉnh rồi” Dừng một chút “Từ khi em tỉnh lại anh cũng tỉnh”

Quý Dạng cảm thấy có chút mất mặt và khó chịu, hai má nóng bừng bừng, tức giận nói: “Vậy anh giả bộ ngủ làm gì”

Hơn nữa không phải một lần

Tống Dương nhất thời không nói chuyện

Đã qua thật lâu, anh mới vươn tay, nhéo nhẹ gương mặt của cô, rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Không phải có một công chúa nhỏ thích xem anh ngủ sao”

Rõ ràng bình thường cũng véo không ít. Nhưng chẳng biết tại sao trong bóng tối, hành động này lại có một hương vị khác lạ một cách khó hiểu

Tim Quý Dạng đập nhanh hơn một chút

May mắn thay, xung quanh tối đen như vậy, anh cũng không nhìn thấy rõ mặt của cô, có thể đã nóng lên, không biết đã thành cái dạng gì rồi.

Cô gái với vẻ mặt ũ rũ quay đầu đi, cô mở cửa sổ, nhìn vào màn đêm đen kịt không thấy gì, rồi lại dựa vào ghế giả vờ như không có chuyện gì xảy ra

Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được, trong đầu đều là giọng nói và câu nói của anh, còn có khi anh véo mặt cô, cái loại cảm giác này…

Một lúc lâu sau, Quý Dạng vẫn không kìm được mà mở mắt ra: “Anh”

Tống Dương nghiêng đầu: “Ừ”

Quý Dạng không thấy anh, cúi đầu nhìn tay mình, hai tay đang quấn chăn: “Gần đây anh định kết hôn sao?”

“…”

Trầm mặc một lát, Tống Dương nói: “Em hỏi cái này làm gì”

Nghe không ra được cảm xúc trong lời nói của anh

Quý Dạng vẫn cúi đầu: “Không, chỉ hỏi thôi”

Ngập ngừng nói: “Nếu nhà họ Tống thật sự sắp xếp cho anh kết hôn thì anh sẽ kết hôn sao?”

Muốn biết thái độ của anh, chỉ có như vậy, sẽ không hấp tấp đặt hy vọng ở một nơi không thể tiếp cận được nữa.

Thật ra làm anh em cũng không phải chuyện gì to tát cả

Chuyện lần này, làm cho cô cảm thấy chỉ cần anh không sao, đối với cô như vậy cũng đủ rồi

Kết hôn, người yêu, cô đều có thể chịu được…

Trước khi những suy nghĩ bừa bộn kết thúc, Tống Dương đã lên tiếng: “Sẽ không”

Quý Dạng im lặng một lúc, sau đó lấy hết can đảm,  quay lại nhìn anh, giọng nói nhẹ hơn rất nhiều: “Tại sao?”

Trong buồng máy bay im lặng một lúc

Tống Dương không nói chỉ nhìn cô, bóng cô phản chiếu trong đôi mắt đen của anh

Quý Dạng nín thở trong vô thức, cảm giác anh muốn nói gì

Quả nhiên, lúc lâu sau

Tống Dương mở miệng, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy: “Đã yêu thầm một cô gái nhiều năm”

“…”

Tim đập thình thịch

Rõ ràng là máy bay không xảy ra chuyện gì,  nhưng Quý Dạng như bị ném lên trời rồi rơi xuống

Quý Dạng cảm thấy mình sắp khó thở,  đầu óc ngổn ngang không nghĩ ra được lời nói tiếp theo của mình

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Dương và nghi ngờ có lẽ mình đang mơ

Quý Dạng cảm thấy mình như khó thở, đầu óc ngổn ngang không nghĩ ra được gì.

Bao nhiêu năm rồi, cô gái nào…

Cô muốn nói nhưng không nói ra được lời nào

Khoảnh khắc tiếp theo

Tống Dương đột nhiên nói: “Trời sáng rồi”

Đôi mắt anh rơi nhẹ vào cửa sổ phía sau cô trầm giọng nói

Quý Dạng lập tức quay đầu ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt đã bị xé toạc bởi một vệt của ánh sáng mặt trời. Ngay sau đó, trời bắt đầu sáng dần, các rìa của những đám mây dường như được phủ một tầng ánh sáng vàng. Qua những đám mây và sương mù, có thể mơ hồ nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết bên dưới.

Quý Dạng thực sự không có hứng thú nhìn phong cảnh.

Nhưng cô buộc mình phải nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Để ngay cả một giây cũng không phải đau khổ.

Khi Quý Dạng quay lại, Tống Dương cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh chống một tay lên tay vịn, xắn tay áo sơ mi đen, dáng vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt anh tuấn tú. Nhưng bởi vì anh không ở cạnh cửa sổ, khi muốn nhìn ra bên ngoài vẫn phải đến gần.

Mặt của Tống Dương gần trong tầm tay.

Đôi mắt của Quý Dạng đã không còn nơi nào để đặt, cô quay trở lại nhìn ra cửa sổ một lần nữa.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Tống Dương nói: “Chắc đây là đỉnh núi trinh nữ”(*)

Từ gốc: 少女峰 (tiếng Đức là Jungfrau có nghĩa “thiếu nữ/trinh nữ”) là đỉnh núi cao thứ ba của Anpơ Bern sau Finsteraarhorn và Aletschhorn.

Quý Dạng: “…À”

Cô không biết cũng không quan tâm

Sau một lúc im lặng, Tống Dương nói: “Sau khi đến Thụy Sĩ và Pháp, em có thể mua bất cứ thứ gì mình thích”

Quý Dạng nhanh chóng nhìn sang Tống Dương

Một lúc lâu sau, cô phát ra tiếng “hừ”

Không ai trong số họ nói chuyện cho đến khi máy bay hạ cánh

Quý Dạng cứ kìm lại, kìm lại

Cuối cùng cũng đợi được máy bay hạ cánh xuống sân bay Zurich Thụy Sĩ, khi máy bay được dừng ổn định, giọng nói của nhiều du khách khác nhau bắt đầu truyền tới từ khoang phổ thông, được ngăn cách với khoang hạng nhất bằng một tấm rèm.

Cả hai người đều đã ký gửi hành lý, ngoại trừ Quý Dạng có một chiếc ba lô nhỏ là cô có thể xuống máy bay trước.

Trước khi xuống máy bay, Quý Dạng cuối cùng cũng thu hết can đảm.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ giống như chỉ vô tình thuận miệng hỏi: “Cô ấy có điều gì mà khiến anh thích nhiều năm như vậy.”

Tống Dương đã đứng dậy, hai tay cho vào túi quần như mơ hồ mang theo bộ dáng thiếu niên ngày trước, cứ như vậy nhìn cô một lúc.

Một lát sau, anh nở nụ cười thản nhiên nói: “Có một điều”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương