Hôn Trộm Ánh Trăng
-
Chương 29
Edit+Beta: Cam/Rine
Sự thật là cô vẫn luôn đợi Tống Dương tỉnh lại, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh. Quý Dạng lại không biết nói cái gì.
Cô và Tống Dương đã không liên lạc với nhau hơn hai tháng, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc áy náy cùng khổ sở đều thi nhau xông tới.
Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn qua Tống Dương.
Quý Dạng vẫn giữ im lặng.
Tống Dương vẫn nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông khóa chặt bóng dáng của cô, bởi vì nói không thành lời nên những cảm xúc kia đều ngưng đọng lại trong ánh mắt. Là loại cảm xúc gì, ngay cả chính bản thân Tống Dương cũng không nói rõ được, chỉ là vào thời khắc sinh tử, anh muốn có được cô, muốn gặp cô và cuối cùng là muốn được nhìn thấy cô.
Có rất nhiều cảm xúc nếu không phải trước đó xảy ra những chuyện này thì có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không nhận ra được.
Ngày nói với Quý Dạng anh sẽ kết hôn, Tống Dương rất khó chìm vào giấc ngủ, anh đã thức trắng đêm, đến quán bar của Bàng Thời Gia uống rượu giải sầu, lại bị anh ta cười nhạo: “Người thất tình rốt cuộc là anh hay là A Dạng vậy, em ấy còn chưa từng tới một lần mà ngược lại anh thì ngồi ở đây.”
Nghe Chu Duy nói, Quý Dạng càng ngày càng gầy.
Anh lập tức nấu cơm cho cô rồi tự mình đem tới trường học.
Có đôi khi, anh chỉ có thể đứng cách rất xa mới có thể nhìn thấy Quý Dạng.
Cô gái ôm sách, đôi khi cùng Chu Duy tan học, đôi khi sẽ ngồi cùng bạn học, lúc tan học cô hòa vào dòng người, chậm rãi đi về phía trước.
Hay chạy trên đường vào ban đêm, nhìn thấy cô ngồi một mình ở đó, ngửa đầu nhìn những vì sao, nước mắt lăn dài rơi xuống.
Chứng kiến Quý Dạng ở mọi lúc mọi nơi, anh mới cảm thấy cái gì gọi là đau lòng.
Lúc đó Tống Dương đứng ở một góc đường, cắn điếu thuốc trong bóng tối, mở ra đóng lại chiếc bật lửa, phảng phất như quay lại quá khứ, biến thành thiếu niên mười mấy tuổi, máu trong cơ thể cuồn cuộn, muốn bước qua lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lồng ngực, khảm cô vào sâu bên trong xương cốt mình.
Tim anh như bị ai đào rỗng.
Cho đến giờ phút này, anh mới nhận ra nhiều năm như vậy, tình cảm của anh dành cho Quý Dạng là gì.
Là yêu thương, là cưng chiều, là không có đạo lý mà dịu dàng với cô, chỉ cần cô muốn, anh sẽ luôn đáp ứng một cách vô điều kiện, cho dù cô muốn anh phải chết anh cũng nguyện ý chấp nhận.
Thì ra nhiều năm như vậy, anh luôn lấy tư cách là một người đàn ông mà đối xử với Quý Dạng.
Chỉ là chính mình lại không phát hiện ra.
Có chút buồn cười, lại có chút đau đớn.
Làm sao có thể cam lòng cho đi…?
Làm sao có thể cam lòng buông bỏ…?
Tống Dương cảm thấy gặp được nhau vào ngày hè đó ở thị trấn Cửu Long, cô gái nhỏ ghé vào quầy hàng, đôi mắt to tròn lúng liếng đảo quanh nhìn anh, giống như số mệnh đã định rằng cả đời này, anh không có cách nào từ bỏ Quý Dạng.
Màu sắc quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh không phải là buổi chiều hoàng hôn vào mùa hè năm ấy ở thị trấn Cửu Long, mà… chính là cô.
Là khi cô nói với anh là cô đã được 9 tuổi.
Là đêm giao thừa ngày đó, cô đem sủi cảo mang đến cho anh, nhưng chính mình lại thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Là khi cô nhét hình của mình vào trong tay anh để làm quà sinh nhật.
Là khi cô…
Vô số những hình ảnh.
Vô số Quý Dạng.
Đều khiến trái tim anh luôn rạo rực, đập liên hồi không có cách nào khống chế được.
Thật ra Tống Dương không có dự định xuất ngoại, xuất ngoại hoàn toàn là một quyết định tạm thời.
Bởi vì vào cuối tháng 11, anh trai của Tống Dương, anh ta có gửi cho anh một bưu kiện. Bên trong không có lời nhắn hay một chữ nào, chỉ có duy nhất một tấm ảnh, mà người trong bức ảnh đó chính là Quý Dạng.
Khi thấy bức ảnh này, Tống Dương cảm thấy máu trong cơ thể như bị đóng băng.
Anh biết rõ bản thân mình đang ở trong hố lửa, trong cái hố lửa này tuyệt đối không thể có người thứ hai, huống chi người đó là Quý Dạng.
Đã không thể xuống dưới, vậy anh muốn thử một lần xem có thể leo ra hay không.
Hoặc là sau đó sống cùng với cô, hoặc là chết hóa thành tro.
Nhưng ít ra đã bảo vệ được Quý Dạng.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tống Dương liên hệ với anh trai mình, quyết định xuất ngoại.
Nhìn bên ngoài thì cuộc đàm phán có vẻ như được tiến hành thuận lợi, nhưng anh trai anh đã sắp xếp cho người mai phục từ trước, sau khi phát hiện mình bị bao vây, anh muốn liều mạng một trận.
Kết quả rất tốt đẹp, anh ta đã bị bắt và những người thuộc tổ chức phi pháp cơ bản đều bị tóm gọn.
Về mặt khác cũng không có gì quá quan trọng.
…
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Quý Dạng có thể nghe được tiếng thở của mình.
Thật lâu sau, cô nuốt nước mắt vào, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh à, lần sau anh đừng đi làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.”
Tống Dương nhìn cô mấp máy môi.
Anh có thể lên tiếng, chỉ là giọng nói ấm ách vô cùng: “… Được.”
Quý Dạng lại nói: “Cho dù có chuyện gì thì cũng phải nói một tiếng với bọn em.” Cô hơi dừng lại, cảm thấy cái mũi mình nghẹn hết rồi: “Đừng có không nói một tiếng mà đã đi mất.”
Tống Dương: “… Ừ.”
Yết hầu anh trượt xuống, nhìn qua cô, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một chút, anh muốn cười với cô như lúc trước: “… Đừng khóc.”
Quý Dạng gật đầu.
Thế nhưng nước mắt lại không nghe lời.
Một bên cô lau nước mắt, một bên nói: “Em không khóc.”
Cuối cùng, Quý Dạng nhịn không được nữa khóc thành tiếng, chôn mặt trên giường bệnh khóc nức nở.
Tống Dương khẽ quay đầu qua nhìn Quý Dạng.
Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, cả người cũng không quá tỉnh táo, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ. Anh hơi cử động ngón tay, cố gắng để mình tỉnh táo, chạm khẽ vào gương mặt cô, thay cô lau đi nước mắt.
Tống Dương nhắm mắt lại, nghĩ thầm.
Cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện này.
Quý Dạng cảm thấy sau chuyện này, những suy nghĩ trước kia của mình đối với Tống Dương bỗng chốc không còn nữa.
Mấy ngày sau, khi Tống Dương được chuyển về phòng bệnh thường, cô giống như trở thành một cô em gái thực sự, bận trước bận sau, chăm sóc cho anh, chỉ cần là việc cô có thể làm thì nhất định sẽ không để đến người khác, ví dụ như do Tống Dương bị thương ở vai khiến tay cũng bất tiện, nên cô sẽ đút cơm cho anh, hay giúp anh cầm nắm đồ đạc, thậm chí… Là cài cúc áo sơ mi.
Chỉ hi vọng anh có thể sớm khỏe lại.
Không có suy nghĩ khác.
Tống Dương thì ngược lại, anh đã khác lúc trước rất nhiều.
Dù cho cô làm việc gì, Tống Dương vẫn luôn nhìn cô.
Anh uy nghiêm, lạnh lùng. Mặc dù đang nằm trên giường bệnh nhưng cũng không nhìn ra được dáng vẻ chật vật, chỉ đưa đôi mắt đen như mực nhìn cô, mỗi lần như vậy, cô đều có thể chạm phải ánh mắt anh, như mang theo loại cảm xúc gì đó, đôi khi lại rất dịu dàng, ánh mắt kia nóng rực, khiến cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng, Quý Dạng cũng không nhịn được, hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Tống Dương dời ánh mắt, nhàn nhạt cong khóe môi: “Xem dáng vẻ công chúa nhỏ khi chăm sóc người bệnh là như thế nào.”
Quý Dạng bưng cháo nóng ra, sửa lời anh: “Là chăm sóc cho người bệnh hoạn, là một ông già.”
Tống Dương: “…”
Anh không nói chuyện, nhìn cô nhẹ nhàng thổi hơi nóng trong chén cháo rồi đưa tới bên môi anh.
Quý Dạng rũ mắt xuống cố gắng không nhìn vào Tống Dương: “Sau này anh già rồi, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy.”
Trong phòng bệnh im lặng chốc lát.
Quý Dạng vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Tống Dương.
Tống Dương lúc ngồi cũng cao hơn so với cô, anh hơi nhìn xuống, liếc cô. Thật lâu sau anh mới chậm rãi ngồi thẳng người, tiến gần hơn một chút, giọng nói cũng trầm hơn: “Không đúng.” Anh thoáng ngừng lại, nhìn vào mắt cô: “Cho dù già rồi, cũng phải là anh chăm sóc em”
Tay Quý Dạng run lên.
Suýt chút nữa làm đổ cháo.
Cô không biết Tống Dương có phải là bị thương tổn hại đến đầu óc rồi không.
Quý Dạng đã xin nghỉ ở trường, nói là người thân ở nước ngoài gặp chuyện không may nên bị thương, cần có người chăm sóc, còn làm hẳn một tờ đơn, giảng viên cũng phê chuẩn rất nhanh.
Đã qua hơn một tuần, Tống Dương có thể cử động, Chu Duy về nước trước, mỗi ngày đều gửi cho Quý Dạng các ghi chú trên lớp.
Những lúc rảnh rỗi, Quý Dạng thường ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của Tống Dương để chép lại bài tập ở trường, dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến gần.
Hôm nay, Quý Dạng mượn máy tính mà Tống Dương mang sang nước ngoài để làm báo cáo tư liệu, cũng không chú ý thời gian đã muộn, cô vẫn ngồi viết bài báo cáo trên PowerPoint cho đến khi Tống Dương đang ngồi đọc sách bên cạnh đột nhiên mở miệng, cũng không biết là đùa giỡn hay là có ý gì, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Tiếng em gõ bàn phím sao nghe như tiếng súng máy vậy?”
Quý Dạng liếc nhìn qua góc phải màn hình máy tính mới phát hiện đã 11 giờ rồi.
Cô ôm máy tính: “Em ra ngoài làm xong bài báo cáo đã, anh ngủ đi.”
Tống Dương lại nói: “Quay lại đây.”
Quý Dạng đang định đi thì dừng lại.
Tống Dương đặt sách ở bên cạnh: “Làm bài báo cáo gì, cho anh xem một chút.”
Quý Dạng không biết anh định làm gì.
Cô ôm máy tính trở về bên cạnh giường, cũng không lấy ghế, trực tiếp ngồi xổm bên cạnh giường anh, còn tưởng rằng anh muốn hướng dẫn cho mình, kiên nhẫn chờ anh xem lần lượt từng bài báo cáo một.
Tống Dương nhìn màn hình, xem xong toàn bộ bài báo cáo cũng không nói gì, khép máy tính lại, rũ mắt nhìn cô: “Vừa chăm sóc bệnh nhân, lại còn phải làm bài tập, có mệt không?”
Quý Dạng: “Em không sao, cũng không mệt lắm”
Tống Dương nhất thời cũng không nói gì.
Phòng bệnh im lặng thật lâu.
Hình như không khí có hơi kỳ quái.
Quý Dạng không biết Tống Dương muốn nói gì.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn mình.
Dưới ánh đèn sáng choang từ đèn sợi đốt, anh cứ nhìn cô như vậy.
Nhất thời, cô không xác định được cảm xúc trong đáy mắt anh.
Qua rất lâu sau, Tống Dương mới hỏi: “Xin phép nghỉ tới khi nào?”
Quý Dạng: “Ngày 5 tháng 1.”
Tống Dương thoáng suy nghĩ, vẫn như trước rũ mắt nhìn cô: “Tháng 1 anh sẽ xuất viện.”
Quý Dạng nhìn anh.
Tống Dương: “Lúc trở về sẽ quá giang đến Thụy Sĩ, không phải trước kia em nói muốn đi trượt tuyết sao? Đưa em đi vài ngày, nếu thuận tiện thì có thể đến nước Pháp chơi một chút.”
Quý Dạng sửng sốt.
Tống Dương nhìn cô, chậm rãi bổ sung: “Đúng lúc anh cũng có một cuộc họp muốn tổ chức ở Pháp.”
Hóa ra là như vậy.
Quý Dạng một lần nữa cúi đầu xuống: “Nhưng sức khỏe của anh chỉ vừa mới tốt lên đã phải đi nhiều nơi như vậy…” Dừng một chút: “Hơn nữa, em cũng không phải rất muốn đi trượt tuyết, đều là chuyện của trước kia rồi…”
Tống Dương thản nhiên nói: “Nếu như thời gian cho phép, anh sẽ đưa em đi Phần Lan xem cực quang.”
Quý Dạng dừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tống Fương.
Trong mắt đều là kinh ngạc, không biết nên nói gì.
Khi cô nhìn anh, lại lờ mờ trông thấy người thiếu niên ở trấn Cửu Long năm đó, nói là sẽ đưa cô ra biển, đưa cô đi đến sườn núi thả diều, còn dẫn cô đi tham gia lễ hội văn hóa…
Tại sao đột nhiên lại nói muốn dẫn cô đi Thụy Sĩ, đi Pháp, còn đi Phần Lan?
Những nơi này đều là những nơi cô đã từng nói cho anh nghe là cô rất muốn đến, chỉ có điều năm đó phải thi Đại học. Sau này Tống Dương cũng bề bộn nhiều việc, nào là đi uống rượu xã giao, đi công tác đến mức ngã bệnh nên cũng dần dần quên mất việc này.
Tống Dương không nói gì, đáy mắt đen đặc dâng lên một tầng cảm xúc nhàn nhạt, anh vuốt tóc cô: “Quay về ngủ đi, bài báo cáo làm tốt lắm, đừng học quá muộn.”
Quý Dạng ở một phòng bên cạnh phòng Tống Dương.
Bây giờ cô vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, chuẩn bị ôm máy tính rời đi.
Nhưng không ngờ do ngồi xổm quá lâu nên chân đã tê cứng.
Quý Dạng muốn đứng lên nhưng lại không đứng vững, một cơn tê từ dưới lòng bàn chân đi lên, khắp chân đều giống như bị kiến cắn.
Cô thật sự nhịn không được nhẹ “A” một tiếng, rồi ngồi trên mặt đất.
Quý Dạng muốn tự mình xoa bóp chân, kết quả là Tống Dương đã xuống giường.
Rõ ràng trên vai bị thương nặng còn chưa lành hẳn, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì, ngồi xổm bên người cô: “Đau ở đâu?”
Quý Dạng: “Vết thương của anh…”
Tống Dương nhấc mi mắt, liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch: “Được em quan tâm nhiều ngày như vậy, sớm đã đỡ hơn rồi.”
Quý Dạng thấy anh muốn đưa tay tới, giật mình co chân lại: “Không đau, chỉ hơi tê thôi.”
Cuối cùng vẫn bị Tống Dương cầm chặt mắt cá chân.
Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ xoa bóp bắp chân cho cô, động tác rất nhẹ, nhưng lực lại không nhỏ, thật sự đem cơn tê giảm đi không ít.
Dù cách một lớp quần, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, ấm áp, có chút nóng hổi.
Quý Dạng nhìn Tống Dương.
Ngọn đèn chiếu vào gương mặt anh, từng đường nét anh tuấn trên khuôn mặt đều rõ ràng, không biết có phải là do ánh sáng có vấn đề hay không mà cô có thể nhìn thấy rõ bóng đổ trên sống mũi anh, còn nhìn thấy rõ trên tai anh còn lưu lại một lỗ khuyên.
Trong phòng bệnh ấm áp, Tống Dương mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, hình xăm trên cánh tay anh như giương nanh múa vuốt.
Rõ ràng có thể khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình, nhưng hết lần này đến lần khác, đối với cô lúc nào cũng dịu dàng.
Tựa như thiếu niên ngày trước.
Sự thật là cô vẫn luôn đợi Tống Dương tỉnh lại, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh. Quý Dạng lại không biết nói cái gì.
Cô và Tống Dương đã không liên lạc với nhau hơn hai tháng, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc áy náy cùng khổ sở đều thi nhau xông tới.
Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn qua Tống Dương.
Quý Dạng vẫn giữ im lặng.
Tống Dương vẫn nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông khóa chặt bóng dáng của cô, bởi vì nói không thành lời nên những cảm xúc kia đều ngưng đọng lại trong ánh mắt. Là loại cảm xúc gì, ngay cả chính bản thân Tống Dương cũng không nói rõ được, chỉ là vào thời khắc sinh tử, anh muốn có được cô, muốn gặp cô và cuối cùng là muốn được nhìn thấy cô.
Có rất nhiều cảm xúc nếu không phải trước đó xảy ra những chuyện này thì có lẽ đến tận bây giờ anh cũng không nhận ra được.
Ngày nói với Quý Dạng anh sẽ kết hôn, Tống Dương rất khó chìm vào giấc ngủ, anh đã thức trắng đêm, đến quán bar của Bàng Thời Gia uống rượu giải sầu, lại bị anh ta cười nhạo: “Người thất tình rốt cuộc là anh hay là A Dạng vậy, em ấy còn chưa từng tới một lần mà ngược lại anh thì ngồi ở đây.”
Nghe Chu Duy nói, Quý Dạng càng ngày càng gầy.
Anh lập tức nấu cơm cho cô rồi tự mình đem tới trường học.
Có đôi khi, anh chỉ có thể đứng cách rất xa mới có thể nhìn thấy Quý Dạng.
Cô gái ôm sách, đôi khi cùng Chu Duy tan học, đôi khi sẽ ngồi cùng bạn học, lúc tan học cô hòa vào dòng người, chậm rãi đi về phía trước.
Hay chạy trên đường vào ban đêm, nhìn thấy cô ngồi một mình ở đó, ngửa đầu nhìn những vì sao, nước mắt lăn dài rơi xuống.
Chứng kiến Quý Dạng ở mọi lúc mọi nơi, anh mới cảm thấy cái gì gọi là đau lòng.
Lúc đó Tống Dương đứng ở một góc đường, cắn điếu thuốc trong bóng tối, mở ra đóng lại chiếc bật lửa, phảng phất như quay lại quá khứ, biến thành thiếu niên mười mấy tuổi, máu trong cơ thể cuồn cuộn, muốn bước qua lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lồng ngực, khảm cô vào sâu bên trong xương cốt mình.
Tim anh như bị ai đào rỗng.
Cho đến giờ phút này, anh mới nhận ra nhiều năm như vậy, tình cảm của anh dành cho Quý Dạng là gì.
Là yêu thương, là cưng chiều, là không có đạo lý mà dịu dàng với cô, chỉ cần cô muốn, anh sẽ luôn đáp ứng một cách vô điều kiện, cho dù cô muốn anh phải chết anh cũng nguyện ý chấp nhận.
Thì ra nhiều năm như vậy, anh luôn lấy tư cách là một người đàn ông mà đối xử với Quý Dạng.
Chỉ là chính mình lại không phát hiện ra.
Có chút buồn cười, lại có chút đau đớn.
Làm sao có thể cam lòng cho đi…?
Làm sao có thể cam lòng buông bỏ…?
Tống Dương cảm thấy gặp được nhau vào ngày hè đó ở thị trấn Cửu Long, cô gái nhỏ ghé vào quầy hàng, đôi mắt to tròn lúng liếng đảo quanh nhìn anh, giống như số mệnh đã định rằng cả đời này, anh không có cách nào từ bỏ Quý Dạng.
Màu sắc quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh không phải là buổi chiều hoàng hôn vào mùa hè năm ấy ở thị trấn Cửu Long, mà… chính là cô.
Là khi cô nói với anh là cô đã được 9 tuổi.
Là đêm giao thừa ngày đó, cô đem sủi cảo mang đến cho anh, nhưng chính mình lại thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Là khi cô nhét hình của mình vào trong tay anh để làm quà sinh nhật.
Là khi cô…
Vô số những hình ảnh.
Vô số Quý Dạng.
Đều khiến trái tim anh luôn rạo rực, đập liên hồi không có cách nào khống chế được.
Thật ra Tống Dương không có dự định xuất ngoại, xuất ngoại hoàn toàn là một quyết định tạm thời.
Bởi vì vào cuối tháng 11, anh trai của Tống Dương, anh ta có gửi cho anh một bưu kiện. Bên trong không có lời nhắn hay một chữ nào, chỉ có duy nhất một tấm ảnh, mà người trong bức ảnh đó chính là Quý Dạng.
Khi thấy bức ảnh này, Tống Dương cảm thấy máu trong cơ thể như bị đóng băng.
Anh biết rõ bản thân mình đang ở trong hố lửa, trong cái hố lửa này tuyệt đối không thể có người thứ hai, huống chi người đó là Quý Dạng.
Đã không thể xuống dưới, vậy anh muốn thử một lần xem có thể leo ra hay không.
Hoặc là sau đó sống cùng với cô, hoặc là chết hóa thành tro.
Nhưng ít ra đã bảo vệ được Quý Dạng.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tống Dương liên hệ với anh trai mình, quyết định xuất ngoại.
Nhìn bên ngoài thì cuộc đàm phán có vẻ như được tiến hành thuận lợi, nhưng anh trai anh đã sắp xếp cho người mai phục từ trước, sau khi phát hiện mình bị bao vây, anh muốn liều mạng một trận.
Kết quả rất tốt đẹp, anh ta đã bị bắt và những người thuộc tổ chức phi pháp cơ bản đều bị tóm gọn.
Về mặt khác cũng không có gì quá quan trọng.
…
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Quý Dạng có thể nghe được tiếng thở của mình.
Thật lâu sau, cô nuốt nước mắt vào, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh à, lần sau anh đừng đi làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.”
Tống Dương nhìn cô mấp máy môi.
Anh có thể lên tiếng, chỉ là giọng nói ấm ách vô cùng: “… Được.”
Quý Dạng lại nói: “Cho dù có chuyện gì thì cũng phải nói một tiếng với bọn em.” Cô hơi dừng lại, cảm thấy cái mũi mình nghẹn hết rồi: “Đừng có không nói một tiếng mà đã đi mất.”
Tống Dương: “… Ừ.”
Yết hầu anh trượt xuống, nhìn qua cô, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một chút, anh muốn cười với cô như lúc trước: “… Đừng khóc.”
Quý Dạng gật đầu.
Thế nhưng nước mắt lại không nghe lời.
Một bên cô lau nước mắt, một bên nói: “Em không khóc.”
Cuối cùng, Quý Dạng nhịn không được nữa khóc thành tiếng, chôn mặt trên giường bệnh khóc nức nở.
Tống Dương khẽ quay đầu qua nhìn Quý Dạng.
Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, cả người cũng không quá tỉnh táo, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ. Anh hơi cử động ngón tay, cố gắng để mình tỉnh táo, chạm khẽ vào gương mặt cô, thay cô lau đi nước mắt.
Tống Dương nhắm mắt lại, nghĩ thầm.
Cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện này.
Quý Dạng cảm thấy sau chuyện này, những suy nghĩ trước kia của mình đối với Tống Dương bỗng chốc không còn nữa.
Mấy ngày sau, khi Tống Dương được chuyển về phòng bệnh thường, cô giống như trở thành một cô em gái thực sự, bận trước bận sau, chăm sóc cho anh, chỉ cần là việc cô có thể làm thì nhất định sẽ không để đến người khác, ví dụ như do Tống Dương bị thương ở vai khiến tay cũng bất tiện, nên cô sẽ đút cơm cho anh, hay giúp anh cầm nắm đồ đạc, thậm chí… Là cài cúc áo sơ mi.
Chỉ hi vọng anh có thể sớm khỏe lại.
Không có suy nghĩ khác.
Tống Dương thì ngược lại, anh đã khác lúc trước rất nhiều.
Dù cho cô làm việc gì, Tống Dương vẫn luôn nhìn cô.
Anh uy nghiêm, lạnh lùng. Mặc dù đang nằm trên giường bệnh nhưng cũng không nhìn ra được dáng vẻ chật vật, chỉ đưa đôi mắt đen như mực nhìn cô, mỗi lần như vậy, cô đều có thể chạm phải ánh mắt anh, như mang theo loại cảm xúc gì đó, đôi khi lại rất dịu dàng, ánh mắt kia nóng rực, khiến cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng, Quý Dạng cũng không nhịn được, hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Tống Dương dời ánh mắt, nhàn nhạt cong khóe môi: “Xem dáng vẻ công chúa nhỏ khi chăm sóc người bệnh là như thế nào.”
Quý Dạng bưng cháo nóng ra, sửa lời anh: “Là chăm sóc cho người bệnh hoạn, là một ông già.”
Tống Dương: “…”
Anh không nói chuyện, nhìn cô nhẹ nhàng thổi hơi nóng trong chén cháo rồi đưa tới bên môi anh.
Quý Dạng rũ mắt xuống cố gắng không nhìn vào Tống Dương: “Sau này anh già rồi, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy.”
Trong phòng bệnh im lặng chốc lát.
Quý Dạng vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Tống Dương.
Tống Dương lúc ngồi cũng cao hơn so với cô, anh hơi nhìn xuống, liếc cô. Thật lâu sau anh mới chậm rãi ngồi thẳng người, tiến gần hơn một chút, giọng nói cũng trầm hơn: “Không đúng.” Anh thoáng ngừng lại, nhìn vào mắt cô: “Cho dù già rồi, cũng phải là anh chăm sóc em”
Tay Quý Dạng run lên.
Suýt chút nữa làm đổ cháo.
Cô không biết Tống Dương có phải là bị thương tổn hại đến đầu óc rồi không.
Quý Dạng đã xin nghỉ ở trường, nói là người thân ở nước ngoài gặp chuyện không may nên bị thương, cần có người chăm sóc, còn làm hẳn một tờ đơn, giảng viên cũng phê chuẩn rất nhanh.
Đã qua hơn một tuần, Tống Dương có thể cử động, Chu Duy về nước trước, mỗi ngày đều gửi cho Quý Dạng các ghi chú trên lớp.
Những lúc rảnh rỗi, Quý Dạng thường ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của Tống Dương để chép lại bài tập ở trường, dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến gần.
Hôm nay, Quý Dạng mượn máy tính mà Tống Dương mang sang nước ngoài để làm báo cáo tư liệu, cũng không chú ý thời gian đã muộn, cô vẫn ngồi viết bài báo cáo trên PowerPoint cho đến khi Tống Dương đang ngồi đọc sách bên cạnh đột nhiên mở miệng, cũng không biết là đùa giỡn hay là có ý gì, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: “Tiếng em gõ bàn phím sao nghe như tiếng súng máy vậy?”
Quý Dạng liếc nhìn qua góc phải màn hình máy tính mới phát hiện đã 11 giờ rồi.
Cô ôm máy tính: “Em ra ngoài làm xong bài báo cáo đã, anh ngủ đi.”
Tống Dương lại nói: “Quay lại đây.”
Quý Dạng đang định đi thì dừng lại.
Tống Dương đặt sách ở bên cạnh: “Làm bài báo cáo gì, cho anh xem một chút.”
Quý Dạng không biết anh định làm gì.
Cô ôm máy tính trở về bên cạnh giường, cũng không lấy ghế, trực tiếp ngồi xổm bên cạnh giường anh, còn tưởng rằng anh muốn hướng dẫn cho mình, kiên nhẫn chờ anh xem lần lượt từng bài báo cáo một.
Tống Dương nhìn màn hình, xem xong toàn bộ bài báo cáo cũng không nói gì, khép máy tính lại, rũ mắt nhìn cô: “Vừa chăm sóc bệnh nhân, lại còn phải làm bài tập, có mệt không?”
Quý Dạng: “Em không sao, cũng không mệt lắm”
Tống Dương nhất thời cũng không nói gì.
Phòng bệnh im lặng thật lâu.
Hình như không khí có hơi kỳ quái.
Quý Dạng không biết Tống Dương muốn nói gì.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì thấy anh cũng đang nhìn mình.
Dưới ánh đèn sáng choang từ đèn sợi đốt, anh cứ nhìn cô như vậy.
Nhất thời, cô không xác định được cảm xúc trong đáy mắt anh.
Qua rất lâu sau, Tống Dương mới hỏi: “Xin phép nghỉ tới khi nào?”
Quý Dạng: “Ngày 5 tháng 1.”
Tống Dương thoáng suy nghĩ, vẫn như trước rũ mắt nhìn cô: “Tháng 1 anh sẽ xuất viện.”
Quý Dạng nhìn anh.
Tống Dương: “Lúc trở về sẽ quá giang đến Thụy Sĩ, không phải trước kia em nói muốn đi trượt tuyết sao? Đưa em đi vài ngày, nếu thuận tiện thì có thể đến nước Pháp chơi một chút.”
Quý Dạng sửng sốt.
Tống Dương nhìn cô, chậm rãi bổ sung: “Đúng lúc anh cũng có một cuộc họp muốn tổ chức ở Pháp.”
Hóa ra là như vậy.
Quý Dạng một lần nữa cúi đầu xuống: “Nhưng sức khỏe của anh chỉ vừa mới tốt lên đã phải đi nhiều nơi như vậy…” Dừng một chút: “Hơn nữa, em cũng không phải rất muốn đi trượt tuyết, đều là chuyện của trước kia rồi…”
Tống Dương thản nhiên nói: “Nếu như thời gian cho phép, anh sẽ đưa em đi Phần Lan xem cực quang.”
Quý Dạng dừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tống Fương.
Trong mắt đều là kinh ngạc, không biết nên nói gì.
Khi cô nhìn anh, lại lờ mờ trông thấy người thiếu niên ở trấn Cửu Long năm đó, nói là sẽ đưa cô ra biển, đưa cô đi đến sườn núi thả diều, còn dẫn cô đi tham gia lễ hội văn hóa…
Tại sao đột nhiên lại nói muốn dẫn cô đi Thụy Sĩ, đi Pháp, còn đi Phần Lan?
Những nơi này đều là những nơi cô đã từng nói cho anh nghe là cô rất muốn đến, chỉ có điều năm đó phải thi Đại học. Sau này Tống Dương cũng bề bộn nhiều việc, nào là đi uống rượu xã giao, đi công tác đến mức ngã bệnh nên cũng dần dần quên mất việc này.
Tống Dương không nói gì, đáy mắt đen đặc dâng lên một tầng cảm xúc nhàn nhạt, anh vuốt tóc cô: “Quay về ngủ đi, bài báo cáo làm tốt lắm, đừng học quá muộn.”
Quý Dạng ở một phòng bên cạnh phòng Tống Dương.
Bây giờ cô vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, chuẩn bị ôm máy tính rời đi.
Nhưng không ngờ do ngồi xổm quá lâu nên chân đã tê cứng.
Quý Dạng muốn đứng lên nhưng lại không đứng vững, một cơn tê từ dưới lòng bàn chân đi lên, khắp chân đều giống như bị kiến cắn.
Cô thật sự nhịn không được nhẹ “A” một tiếng, rồi ngồi trên mặt đất.
Quý Dạng muốn tự mình xoa bóp chân, kết quả là Tống Dương đã xuống giường.
Rõ ràng trên vai bị thương nặng còn chưa lành hẳn, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì, ngồi xổm bên người cô: “Đau ở đâu?”
Quý Dạng: “Vết thương của anh…”
Tống Dương nhấc mi mắt, liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch: “Được em quan tâm nhiều ngày như vậy, sớm đã đỡ hơn rồi.”
Quý Dạng thấy anh muốn đưa tay tới, giật mình co chân lại: “Không đau, chỉ hơi tê thôi.”
Cuối cùng vẫn bị Tống Dương cầm chặt mắt cá chân.
Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ xoa bóp bắp chân cho cô, động tác rất nhẹ, nhưng lực lại không nhỏ, thật sự đem cơn tê giảm đi không ít.
Dù cách một lớp quần, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, ấm áp, có chút nóng hổi.
Quý Dạng nhìn Tống Dương.
Ngọn đèn chiếu vào gương mặt anh, từng đường nét anh tuấn trên khuôn mặt đều rõ ràng, không biết có phải là do ánh sáng có vấn đề hay không mà cô có thể nhìn thấy rõ bóng đổ trên sống mũi anh, còn nhìn thấy rõ trên tai anh còn lưu lại một lỗ khuyên.
Trong phòng bệnh ấm áp, Tống Dương mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, hình xăm trên cánh tay anh như giương nanh múa vuốt.
Rõ ràng có thể khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình, nhưng hết lần này đến lần khác, đối với cô lúc nào cũng dịu dàng.
Tựa như thiếu niên ngày trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook