Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên
-
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diễn vòng tay ở trên lưng Mạc Thanh, tay phải dọc theo sống lưng chậm rãi trượt, dừng ở sau gáy của hắn. Hai người môi lưỡi ái muội giao triền, trong miệng tê tê dại dại run rẩy.
Mạc Thanh chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng.
Loại cảm giác luân hãm không khống chế được này quá lạ lẫm, cũng quá làm cho người ta sợ hãi, dường như nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như bị lạc. Mạc Thanh mãnh liệt tách bờ môi ra, trừng Hạ Diễn khẽ thở dốc: “Ngày trước chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn: “Không nhớ ra sao?”
“Không nhớ.”
“Hiện giờ nhớ ra cái gì?”
Mạc Thanh nói khẽ: “Trong núi Lục Lâm, ngươi vì cứu ta mà trọng thương, ta quỳ trước trướng của ngươi ba ngày ba đêm.”
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Diễn nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia rung động không thể thấy rõ: “Ngươi cảm thấy giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Trong lòng có một chút đau đớn, Mạc Thanh khẽ nhếch miệng nói không ra lời.
Không thể nào đâu?
Thời cổ đại phân biệt tầng lớp nghiêm khắc như vậy, hắn chỉ là một tiểu thị vệ, làm sao có thể có loại quan hệ này với Hạ Diễn? Cứ coi như là có tầng quan hệ này cùng y đi, cũng khẳng định không thể là địa vị ngang nhau.
Nghe nói thời xưa công tử nhà quyền quý cũng sẽ phát sinh quan hệ với tiểu tư thanh tú bên người, coi như là tìm bồi giường.
Tiểu tư, thị vệ dường như địa vị không khác nhau lắm, vậy trước kia hắn chính là kẻ làm ấm giường cho Hạ Diễn hay sao?
Mạc Thanh cau mày không chịu nói, một bộ dạng chịu đả kích khó mà tiếp nhận được.
Sắc mặt Hạ Diễn dần dần khó coi, lúc đầu vẫn nhẫn nại không nói ra miệng, rốt cuộc vẫn cúi đầu giọng giễu cợt nói: “Bây giờ lại không tiếp thụ được sao?”
Hắn đột nhiên kéo Mạc Thanh vào trong ngực đè lại, không chút nào thương tiếc ngậm môi của hắn gặm cắn một trận, tựa hồ cố ý muốn làm đau hắn. Mạc Thanh đau đến kêu to: “Ngươi làm cái gì!”
Hạ Diễn lại chậm rãi ngồi dậy: “Ngươi bây giờ ở chỗ đó, rất tốt sao?”
Mạc Thanh vừa kinh hồn lúc này mới bình tĩnh lại, lau môi nói: “Cũng được.”
“Tốt hơn so với nơi này?”
Cái này bảo hắn nói như thế nào đây?
Có bồn cầu tự hoại, có tắm vòi sen, đi ra ngoài có thể ngồi xe, mùa hè có điều hòa, mùa đông có lò sưởi, so với cái xã hội cổ đại lạc hậu này không biết tiện lợi hơn bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất là, hắn ở đó không bị bất luận giai cấp nào chèn ép, là một người tự do tự tại.
Mạc Thanh khẽ gật đầu một cái: “Nói chung thì tốt hơn một chút.”
Hạ Diễn nói khẽ: “Cha mẹ khoẻ mạnh?”
“Ừ.”
“Bằng hữu thế nào?”
Thân thể Mạc Thanh lại bắt đầu run rẩy phát đau, cẩn thận ôm lấy eo Hạ Diễn, dương khí rót vào trong da thịt lập tức tốt lên rất nhiều. Hắn thả chậm giọng nói: “Có mấy người bạn thân cùng chơi từ nhỏ đến lớn.”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, trong lòng Mạc Thanh lộp bộp một cái, vội vàng lúng túng giải thích: “Cũng chỉ là… cũng chỉ là bằng hữu như Lý Thành, không có quan hệ đặc biệt.”
“Lý Thành?” Hạ Diễn khẽ nhíu mày, “Bằng hữu như vậy cách xa bọn họ một chút.”
Mạc Thanh có điểm buồn cười.
Ở trong mắt Hạ Diễn, Lý Thành là đầu sỏ “Dạy hư” Lạc Khiêm, cho tới bây giờ ấn tượng đối với Lý Thành đều cực kỳ kém.
Hạ Diễn ôm Mạc Thanh vào trong ngực.
Mạc Thanh im lặng dựa vào y, nói khẽ: “Tướng quân, ta vừa rồi ở bên kia gặp một người, người đó tướng mạo rất giống ta.”
Hạ Diễn hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm Mạc Thanh nói: “Hắn làm gì?”
———–
Hạ Diễn vòng tay ở trên lưng Mạc Thanh, tay phải dọc theo sống lưng chậm rãi trượt, dừng ở sau gáy của hắn. Hai người môi lưỡi ái muội giao triền, trong miệng tê tê dại dại run rẩy.
Mạc Thanh chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng.
Loại cảm giác luân hãm không khống chế được này quá lạ lẫm, cũng quá làm cho người ta sợ hãi, dường như nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ giống như bị lạc. Mạc Thanh mãnh liệt tách bờ môi ra, trừng Hạ Diễn khẽ thở dốc: “Ngày trước chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn: “Không nhớ ra sao?”
“Không nhớ.”
“Hiện giờ nhớ ra cái gì?”
Mạc Thanh nói khẽ: “Trong núi Lục Lâm, ngươi vì cứu ta mà trọng thương, ta quỳ trước trướng của ngươi ba ngày ba đêm.”
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Diễn nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia rung động không thể thấy rõ: “Ngươi cảm thấy giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Trong lòng có một chút đau đớn, Mạc Thanh khẽ nhếch miệng nói không ra lời.
Không thể nào đâu?
Thời cổ đại phân biệt tầng lớp nghiêm khắc như vậy, hắn chỉ là một tiểu thị vệ, làm sao có thể có loại quan hệ này với Hạ Diễn? Cứ coi như là có tầng quan hệ này cùng y đi, cũng khẳng định không thể là địa vị ngang nhau.
Nghe nói thời xưa công tử nhà quyền quý cũng sẽ phát sinh quan hệ với tiểu tư thanh tú bên người, coi như là tìm bồi giường.
Tiểu tư, thị vệ dường như địa vị không khác nhau lắm, vậy trước kia hắn chính là kẻ làm ấm giường cho Hạ Diễn hay sao?
Mạc Thanh cau mày không chịu nói, một bộ dạng chịu đả kích khó mà tiếp nhận được.
Sắc mặt Hạ Diễn dần dần khó coi, lúc đầu vẫn nhẫn nại không nói ra miệng, rốt cuộc vẫn cúi đầu giọng giễu cợt nói: “Bây giờ lại không tiếp thụ được sao?”
Hắn đột nhiên kéo Mạc Thanh vào trong ngực đè lại, không chút nào thương tiếc ngậm môi của hắn gặm cắn một trận, tựa hồ cố ý muốn làm đau hắn. Mạc Thanh đau đến kêu to: “Ngươi làm cái gì!”
Hạ Diễn lại chậm rãi ngồi dậy: “Ngươi bây giờ ở chỗ đó, rất tốt sao?”
Mạc Thanh vừa kinh hồn lúc này mới bình tĩnh lại, lau môi nói: “Cũng được.”
“Tốt hơn so với nơi này?”
Cái này bảo hắn nói như thế nào đây?
Có bồn cầu tự hoại, có tắm vòi sen, đi ra ngoài có thể ngồi xe, mùa hè có điều hòa, mùa đông có lò sưởi, so với cái xã hội cổ đại lạc hậu này không biết tiện lợi hơn bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất là, hắn ở đó không bị bất luận giai cấp nào chèn ép, là một người tự do tự tại.
Mạc Thanh khẽ gật đầu một cái: “Nói chung thì tốt hơn một chút.”
Hạ Diễn nói khẽ: “Cha mẹ khoẻ mạnh?”
“Ừ.”
“Bằng hữu thế nào?”
Thân thể Mạc Thanh lại bắt đầu run rẩy phát đau, cẩn thận ôm lấy eo Hạ Diễn, dương khí rót vào trong da thịt lập tức tốt lên rất nhiều. Hắn thả chậm giọng nói: “Có mấy người bạn thân cùng chơi từ nhỏ đến lớn.”
Hạ Diễn cúi đầu nhìn hắn, trong lòng Mạc Thanh lộp bộp một cái, vội vàng lúng túng giải thích: “Cũng chỉ là… cũng chỉ là bằng hữu như Lý Thành, không có quan hệ đặc biệt.”
“Lý Thành?” Hạ Diễn khẽ nhíu mày, “Bằng hữu như vậy cách xa bọn họ một chút.”
Mạc Thanh có điểm buồn cười.
Ở trong mắt Hạ Diễn, Lý Thành là đầu sỏ “Dạy hư” Lạc Khiêm, cho tới bây giờ ấn tượng đối với Lý Thành đều cực kỳ kém.
Hạ Diễn ôm Mạc Thanh vào trong ngực.
Mạc Thanh im lặng dựa vào y, nói khẽ: “Tướng quân, ta vừa rồi ở bên kia gặp một người, người đó tướng mạo rất giống ta.”
Hạ Diễn hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm Mạc Thanh nói: “Hắn làm gì?”
———–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook