Hôn Nhân Là Ngục Tù
-
Chương 7: Mẹ chồng
Sơn Hạ hốt hoảng hỏi.
" tôi bắt buộc phải học hết sao? nhiều như vậy sao?"
Thư ký minh gật đầu rồi nói.
" Phu nhân rất thông minh nếu chỉ trả lời sơ sài bà ấy sẽ phát hiện, mong cô hiểu cho."
Sơn Hạ không còn cách nào khác ngoài việc phải học thuộc hết đống tài liệu về Quân Vũ.
" Thích ăn đồ ngọt cụ thể là bánh ngọt, dễ thương ghê. Sợ con gián haha có gì mà phải sợ chứ."
Thư ký Minh bèn lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Sơn Hạ.
" Lúc nhỏ khi đang chơi với bà ngoại tức là lão phu nhân quá cố thì một con gián thình lình xuất hiện bà ấy vừa sợ gián lại lớn tuổi vì quá hoảng hốt bệnh tim tái phát và qua đời."
" Lúc đó chú ấy đã làm gì?"
" Giám đốc đi tìm người đến giúp khi quay lại thì tim của bà ngưng đập rồi, lúc đó ngài ấy vừa sợ vừa hận mấy con gián đó. Sơn Hạ tôi cảnh cáo trước, nếu có muốn chọc tức ngài ấy thì cũng đừng lấy mấy con gián ra mà doạ"
" Ồ thì ra đó là lý do điều khoản 4 trong hợp đồng ra đời."
" Mong cô đừng tùy tiện kể với ai hay nói thẳng điều đó trước mặt giám đốc ngài ấy sẽ không thích đâu."
Sơn Hạ gật đầu đồng ý rồi tiếp tục học. Đang ngồi học thì thư ký Minh lên tiếng.
" Tới nhà rồi thưa cô."
" Khoan đã tôi còn chưa thuộc hết."
" Nếu cứ đứng mãi mà không chịu xuống xe phu nhân sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Sơn Hạ lên tiếng than vãn với anh.
" Vậy thì anh phải nói sớm chứ."
Thư ký Minh xin lỗi cô rồi nói tiếp.
" Tôi cứ nghĩ giám đốc đã nói rồi hoá ra là chưa, lỗi của tôi."
" Rồi rồi tôi biết rồi, không phải lỗi anh cũng không phải lỗi tôi lỗi của tên giám đốc chết bầm đó. Ăn chơi cho đã rồi bây giờ mới nhớ mà kêu tôi học à? tên khốn xấu xa."
Sơn Hạ hít một hơi thật sâu rồi bước vô căn biệt thự, nó rộng lớn cứ như là lâu đài vậy rất tráng lệ, Ánh sáng của sự giàu sang khiến cô loé mắt, lần đầu cô được bước chân vào một nơi lộng lẫy như vậy. Đang ngắm nhìn thì bất ngờ mẹ chồng lại xuất hiện kế bên làm cô giựt mình, khi thấy bà cô lễ phép chào hỏi, bà cũng lịch sự chào lại. Giây phút chiến tranh bất đầu từ đây.
Bà mời cô ngồi vào bàn vừa vuốt ve tay của cô vừa ngọt giọng hỏi thật ra là bà đang thăm dò. Lúc nãy trong đầu cô chỉ toàn là những hào quang lấp lánh nào còn nhớ tới thứ phải học thuộc. Khi được hỏi cô cứng miệng trả lời đại cho qua, còn căng thẳng hơn thi đại học.
" Con với Quân Vũ quen nhau bao nhiêu lâu rồi?"
" Dạ... 1 năm rồi."
Bà hỏi lại với vẻ mặt hoài nghi.
" Sao mẹ không biết chuyện đó nhỉ?"
Sơn Hạ lại buộc miệng nói.
" Mẹ à đâu phải chuyện gì về anh ấy mẹ cũng biết đâu."
" Vậy sao này con có sẵn sàng cho mẹ biết không?"
" Dạ.... có"
Sơn Hạ đâu còn cách nào khác phải đồng ý. Bà ta trong lòng đã có chút chắc chắn đây là mối hôn nhân giả tạo bà hỏi một câu cuối cùng để chốt hạ lại nghi ngờ trong lòng.
" Con yêu nó ở điểm nào?"
" Dạ... con yêu anh ấy vì.. vì anh ấy biết quan tâm và rất dịu dàng. Trước đây khi cần chỉ cần một cuộc gọi là anh ấy sẽ đến, trước đây mỗi khi thấy con có một mình là anh ấy sẽ chạy đến bắt chuyện với con."
Sơn Hạ vừa nói với đôi mắt rưng rưng, thật ra đây điều là những lời thật lòng nhưng chủ nhân của câu chuyện lại không phải là Quân Vũ. Cô lại nói tiếp
" Mặc dù có rất nhiều điều về anh ấy con không biết nhưng anh ấy thật sự rất tốt. có một lần con bị tai nạn xe anh ấy đưa con tới bệnh viện và túc trực ở đó cho đến khi con xuất viện không rời nửa bước."
Nghe xong câu này đến cả một người đa nghi như phu nhân Quỳnh còn phải tin, bà bất đầu tin những chuyện cô nói là sự thật và cũng buông bỏ suy nghĩ cô cưới Quân Vũ chỉ là hợp đồng để hợp tác.
Lúc này Gia Khiêm đứng ở ngoài nghe hết tất cả biết rõ cô đang kể về mình nên cậu nở một nụ cười đắc ý, Minh Hằng cũng bước ra thấy anh thì hỏi.
" Anh làm gì vậy? không vào đi?"
" Mẹ em đang nói chuyện với Sơn Hạ anh không muốn xen ngang."
Minh Hằng và Gia Khiêm bước vào chào hỏi mẹ và Sơn Hạ. Minh Hằng là con ruột của bà nên bà hết mực cưng chiều đứa con gái này không muốn cô đi làm dâu chịu cực khổ nên đã bắt Gia Khiêm ở rể. Gia Khiêm đồng ý ở rể nhà Minh Hằng vì hắn biết Sơn Hạ cũng sẽ ở nhà này. Bà vui vẻ nắm tay Sơn Hạ và Minh Hằng rồi nói
" Sau này chúng ta sẽ cùng sống chung một mái nhà, đông vui như vậy khiến ta cũng cảm thấy vui vẻ hơn."
"Sống chung một mái nhà?" Sơn Hạ thầm hỏi trong lòng vậy là cô sẽ làm dâu gia tộc họ Cao vậy mà cô lại không biết chuyện này. Cô thầm mắng trong lòng tên vô lại Quân Vũ chỉ biết ăn chơi để cô phải một mình giải quyết hết đóng rất rối này.
" tôi bắt buộc phải học hết sao? nhiều như vậy sao?"
Thư ký minh gật đầu rồi nói.
" Phu nhân rất thông minh nếu chỉ trả lời sơ sài bà ấy sẽ phát hiện, mong cô hiểu cho."
Sơn Hạ không còn cách nào khác ngoài việc phải học thuộc hết đống tài liệu về Quân Vũ.
" Thích ăn đồ ngọt cụ thể là bánh ngọt, dễ thương ghê. Sợ con gián haha có gì mà phải sợ chứ."
Thư ký Minh bèn lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Sơn Hạ.
" Lúc nhỏ khi đang chơi với bà ngoại tức là lão phu nhân quá cố thì một con gián thình lình xuất hiện bà ấy vừa sợ gián lại lớn tuổi vì quá hoảng hốt bệnh tim tái phát và qua đời."
" Lúc đó chú ấy đã làm gì?"
" Giám đốc đi tìm người đến giúp khi quay lại thì tim của bà ngưng đập rồi, lúc đó ngài ấy vừa sợ vừa hận mấy con gián đó. Sơn Hạ tôi cảnh cáo trước, nếu có muốn chọc tức ngài ấy thì cũng đừng lấy mấy con gián ra mà doạ"
" Ồ thì ra đó là lý do điều khoản 4 trong hợp đồng ra đời."
" Mong cô đừng tùy tiện kể với ai hay nói thẳng điều đó trước mặt giám đốc ngài ấy sẽ không thích đâu."
Sơn Hạ gật đầu đồng ý rồi tiếp tục học. Đang ngồi học thì thư ký Minh lên tiếng.
" Tới nhà rồi thưa cô."
" Khoan đã tôi còn chưa thuộc hết."
" Nếu cứ đứng mãi mà không chịu xuống xe phu nhân sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Sơn Hạ lên tiếng than vãn với anh.
" Vậy thì anh phải nói sớm chứ."
Thư ký Minh xin lỗi cô rồi nói tiếp.
" Tôi cứ nghĩ giám đốc đã nói rồi hoá ra là chưa, lỗi của tôi."
" Rồi rồi tôi biết rồi, không phải lỗi anh cũng không phải lỗi tôi lỗi của tên giám đốc chết bầm đó. Ăn chơi cho đã rồi bây giờ mới nhớ mà kêu tôi học à? tên khốn xấu xa."
Sơn Hạ hít một hơi thật sâu rồi bước vô căn biệt thự, nó rộng lớn cứ như là lâu đài vậy rất tráng lệ, Ánh sáng của sự giàu sang khiến cô loé mắt, lần đầu cô được bước chân vào một nơi lộng lẫy như vậy. Đang ngắm nhìn thì bất ngờ mẹ chồng lại xuất hiện kế bên làm cô giựt mình, khi thấy bà cô lễ phép chào hỏi, bà cũng lịch sự chào lại. Giây phút chiến tranh bất đầu từ đây.
Bà mời cô ngồi vào bàn vừa vuốt ve tay của cô vừa ngọt giọng hỏi thật ra là bà đang thăm dò. Lúc nãy trong đầu cô chỉ toàn là những hào quang lấp lánh nào còn nhớ tới thứ phải học thuộc. Khi được hỏi cô cứng miệng trả lời đại cho qua, còn căng thẳng hơn thi đại học.
" Con với Quân Vũ quen nhau bao nhiêu lâu rồi?"
" Dạ... 1 năm rồi."
Bà hỏi lại với vẻ mặt hoài nghi.
" Sao mẹ không biết chuyện đó nhỉ?"
Sơn Hạ lại buộc miệng nói.
" Mẹ à đâu phải chuyện gì về anh ấy mẹ cũng biết đâu."
" Vậy sao này con có sẵn sàng cho mẹ biết không?"
" Dạ.... có"
Sơn Hạ đâu còn cách nào khác phải đồng ý. Bà ta trong lòng đã có chút chắc chắn đây là mối hôn nhân giả tạo bà hỏi một câu cuối cùng để chốt hạ lại nghi ngờ trong lòng.
" Con yêu nó ở điểm nào?"
" Dạ... con yêu anh ấy vì.. vì anh ấy biết quan tâm và rất dịu dàng. Trước đây khi cần chỉ cần một cuộc gọi là anh ấy sẽ đến, trước đây mỗi khi thấy con có một mình là anh ấy sẽ chạy đến bắt chuyện với con."
Sơn Hạ vừa nói với đôi mắt rưng rưng, thật ra đây điều là những lời thật lòng nhưng chủ nhân của câu chuyện lại không phải là Quân Vũ. Cô lại nói tiếp
" Mặc dù có rất nhiều điều về anh ấy con không biết nhưng anh ấy thật sự rất tốt. có một lần con bị tai nạn xe anh ấy đưa con tới bệnh viện và túc trực ở đó cho đến khi con xuất viện không rời nửa bước."
Nghe xong câu này đến cả một người đa nghi như phu nhân Quỳnh còn phải tin, bà bất đầu tin những chuyện cô nói là sự thật và cũng buông bỏ suy nghĩ cô cưới Quân Vũ chỉ là hợp đồng để hợp tác.
Lúc này Gia Khiêm đứng ở ngoài nghe hết tất cả biết rõ cô đang kể về mình nên cậu nở một nụ cười đắc ý, Minh Hằng cũng bước ra thấy anh thì hỏi.
" Anh làm gì vậy? không vào đi?"
" Mẹ em đang nói chuyện với Sơn Hạ anh không muốn xen ngang."
Minh Hằng và Gia Khiêm bước vào chào hỏi mẹ và Sơn Hạ. Minh Hằng là con ruột của bà nên bà hết mực cưng chiều đứa con gái này không muốn cô đi làm dâu chịu cực khổ nên đã bắt Gia Khiêm ở rể. Gia Khiêm đồng ý ở rể nhà Minh Hằng vì hắn biết Sơn Hạ cũng sẽ ở nhà này. Bà vui vẻ nắm tay Sơn Hạ và Minh Hằng rồi nói
" Sau này chúng ta sẽ cùng sống chung một mái nhà, đông vui như vậy khiến ta cũng cảm thấy vui vẻ hơn."
"Sống chung một mái nhà?" Sơn Hạ thầm hỏi trong lòng vậy là cô sẽ làm dâu gia tộc họ Cao vậy mà cô lại không biết chuyện này. Cô thầm mắng trong lòng tên vô lại Quân Vũ chỉ biết ăn chơi để cô phải một mình giải quyết hết đóng rất rối này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook