Tích tắc, kim đồng hồ quay trở lại một năm trước.Gặp nhau nơi khúc quanh.Khúc quanh, gặp phải, là ai nhỉ? Trong hương thơm tràn ngập mùi cà phê, dưới trời chiều mùa hạ như trân châu.Một bộ áo đầm màu đen ngang gối, mái tóc đen nhánh hơi xoăn tuỳ ý xoã trên vai, ánh mắt ấy đã từng trong suốt linh động, tuy vẫn xinh đẹp như cũ nhưng giờ đây lại giống như bao trùm một tầng bụi đất thật dày, trở nên ảm đạm còn có một chút tang thương.Cô đã không còn là Giang Hạ Sơ không buồn không lo năm đó, thoải mái chạy nhảy ca hát khắp nơi nữa rồi, năm tháng không lấy đi vẻ xinh đẹp nhưng lại mài phẳng góc cạnh hồn nhiên của cô.

Nếu như cô đã từng là ngọc Lưu Ly, thì hôm nay chỉ còn là thủy tinh, mất đi độ ẩm, bề ngoài lạnh lẽo là điều kiện để cô sinh tồn.Dáng vẻ tươi cười, hồn nhiên, đơn giản...! Những thứ tốt đẹp đó Giang Hạ Sơ đều đã vứt bỏ, nếu như nói còn có cái gì không thay đổi, thì chỉ có sống lưng thẳng tắp của cô.1789.

.

.

.

.

.

Một biển số nhà, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt không gợn sóng, Giang Hạ Sơ rủ mi chuyển động ổ khoá màu vàng bên hông cửa, ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm vào khóa cửa.

.

.

.

.

.Két cạch ——Cửa từ từ mở ra, có ánh đèn mờ mờ gõ cửa sáng lên, còn có hộp mì trên tay Giang Hạ Sơ, không có vẻ mặt dư thừa, ngụy trang vân đạm phong khinh đã vô cùng thuần thục.Ánh đèn đổ xuống, bóng lưng đó đập vào tầm mắt Hạ Sơ, quen thuộc mà lại xa lạ.

.

.


.

.

.

Mùi thuốc lá như ẩn như hiện đập vào mặt.

Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, chau mày lại.Đàn ông? Lâm Khuynh Nghiên đâu? Chân mày Giang Hạ Sơ nhíu lại càng chặt hơn, dường như có loại dự cảm không tốt tràn đầy trời đất, ập tới không hề có điềm báo trước.Khoảng cách một cái xoay người, khoảng cách từ Thiên đường đến địa ngục chẳng qua cũng chỉ như thế.Đầu ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đau, rồi lại không có cảm giác.

.

.

.

.

.Cơn ác mộng bị áp chế nhiều năm bắt đầu quay trở lại.Tả Thành.

.

.

.

.

.Người đàn ông chôn cất trái tim Giang Hạ Sơ ở nơi sâu nhất.Người đàn ông chôn cất tất cả của Giang Hạ Sơ.Trước mắt, người đàn ông lại xoá đi không dấu vết.


.

.

.

.

.Anh trầm mặt, cảm xúc trong mắt khiến người khác không nhìn ra, từ từ nhìn mặt cô, từng bước từng bước, dường như dài hơn một quý.

Cô run rẩy, cô không biết làm sao, nghĩ muốn lui bước nhưng lại không có đường nào để lui.Rất gần rất gần, khoảng cách có thể chạm tay đến, chỉ cách một bước, là anh có thể chạm được cô, không phải là đang ở trong mộng, lại giống như trong mộng, đưa tay ra lại không ngừng được run rẩy, đây chính là cô gái trong giấc mơ mỗi đêm nhưng anh lại không dám chạm vào, giống như cảnh mộng yếu ớt, chỉ sợ đưa tay chạm vào sẽ tan như bọt biển.

Một đôi tay xinh đẹp, cứ như vậy luống cuống giơ tay giữa không trung.Nhưng, cô lui về sau.

.

.

.

.

.

Không bao lâu trước kia cô đã từng nói đó là một đôi tay xinh đẹp, hôm nay cô lại tránh như tránh rắn rết.Giang Hạ Sơ, Giang Hạ Sơ.

.

.Chính là cái tên đã khắc vào lòng anh từ mười một năm trước, Tả Thành lại gọi không ra khỏi miệng.

.

.

Ánh mắt nặng nề như sương chiều, vừa lên tiếng lại run rẩy như vậy: "Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."Anh tìm kiếm, anh nhớ nhung, anh mất đi mạch đập theo cô, cuối cùng cũng trở lại rồi, cuối cùng anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.

.

.Cách mấy bước chân, cô lui bước tránh né, ánh mắt lạnh nhạt, giống như chưa từng quen biết: "Tôi vẫn trốn không thoát."Khoảng cách trốn không thoát rất gần, nhưng trái tim đã bao phủ một tầng ngăn cách rất xa, hôm nay bọn họ là người xa lạ mà quen thuộc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương