Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài
-
Chương 11: Cho em thêm thời gian
Lệ Tử Sâm nở nụ cười ranh mãnh, anh chế trụ gáy của Vũ Minh Nguyệt, rồi mạnh mẽ hôn xuống. Cô không nghĩ tới Lệ Tử Sâm lại hôn mình, cả người cô cứng ngắt, không dám động đậy. Mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Lệ Tử Sâm lại nhếch môi thích thú, thấy cô không phản kháng, anh lại càng được nước lấn tới, cạy ra răng môi cô mà tiến sâu vào. Quấn lấy lưỡi cô mà liếm mà mút, thăm dò hết mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô.
Vũ Minh Nguyệt cũng không thể kiềm chế, cô cũng ôm lấy eo Lệ Tử Sâm, mà đáp lại bằng nụ hôn nồng nhiệt. Dục vọng của hai người được đẩy lên cao, cả hai cứ quấn quýt lấy nhau, đến quên trời quên đất.
Tay anh bắt đầu với vào chiếc váy chiffon của Vũ Minh Nguyệt, mà lần mò sờ soạng da thịt non mềm của cô. Động tác chậm rãi, từ từ tiến đến đôi gò bồng đảo căng tròn của Vũ Minh Nguyệt.
" Tử Sâm, đừng mà!"
Vũ Minh Nguyệt bất giác tỉnh táo lại, cô ngăn chặn bàn tay Lệ Tử Sâm, rồi dùng hết sức đẩy anh ra kêu lên. Đôi mắt của cô đầy sự sợ hãi, hơi thở của cô nặng nề.
Nhìn cô bắt đầu run rẩy, anh cảm thấy có lỗi vô cùng.
" Xin lỗi, là anh quá hấp tấp rồi! Lệ Tử Sâm dịu dàng nói, rồi hai tay ôm lấy cô vỗ về.
Vũ Minh Nguyệt cũng biết mình đã là vợ hợp pháp của Lệ Tử Sâm, nhưng cô làm sao có thể làm chuyện đó với người mới quen biết vài ngày. Dù cô biết anh rất tốt với mình, nhưng cô vẫn là cần thêm thời gian.
" Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, cho em thêm thời gian!" Vũ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói, vẻ mặt cô ngượng ngùng.
" Anh chờ được! Anh sẽ chờ đến lúc em toàn tâm toàn ý, tự nguyện trao hết mọi thứ cho anh!" Lệ Tử Sâm hôn lên gò má ửng hồng của cô nói.
Vũ Minh Nguyệt thở dài, cô tựa đầu vào vai anh, ngày hôm nay cũng đã có quá nhiều chuyện mệt mỏi rồi. Cô muốn tìm điểm tựa, để xua tan sự mệt nhọc này, mà Lệ Tử Sâm là người cho cô cảm giác an tâm ngay lúc này.
\*\*\*
Ở biệt thự Lưu gia.
Hi Văn đã cùng hai người bọn họ trở về nhà, trên đường đi, Lưu Cao Lãng không nói một lời nào. Điều đó làm cô ta càng thêm lo lắng, chỉ vì sự ghen ghét của mình với Vũ Minh Nguyệt, mà cô ta đã khiến Lưu gia chuẩn bị đón sóng gió từ Lệ gia.
Xe vừa đến cổng biệt thự, Bùi Nhược Phi đã đứng đó chờ sẵn. Bà ta là mẹ của Lưu Phi Phàm, là phu nhân của Lưu gia. Sắc mặt của Bùi Nhược Phi rất khó coi, bà ta đang rất là tức giận, lúc nãy Lưu Cao Lãng cũng có nói sơ mọi chuyện qua điện thoại cho bà ta nghe.
Hi Văn vừa mở cửa bước xuống xe, thì Bùi Nhược Phi đã nhanh chân đi đến. Cô ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đối mặt với bà ta, thì đã ăn trọn một cái tát đau điếng.
" Bốp!" Âm thanh lớn vang lên, nhưng Lưu Phi Phàm và Lưu Cao Lãng chỉ đứng yên đó, không có ý định giúp đỡ cô ta. Hi Văn choáng váng mà ngã ra đất.
" Mẹ, con biết là con sai! Nhưng mẹ không thể đánh con như vậy được, trong bụng con còn có cháu nội của mẹ, người không sợ ảnh hưởng đến đứa bé sao?" Hi Văn ôm mặt gào lên đầy đau đớn, máu ở khóe miệng cũng dần chảy ra.
" Tiện nhân, mày còn dám hỗn hào sao? Nếu không phải mày giúp Phi Phàm lấy được cổ phần của Vũ Minh Nguyệt kia, thì tao đã không cho mày bước vào Lưu gia dù chỉ là nửa bước."
" Nếu không phải mày đang mang cốt nhục của Lưu gia, thì tao đã đánh chết mày tại đây rồi. Mày có biết đắc tội với Lệ gia, hậu quả kinh khủng thế nào không? Ngay từ đầu, tao đã không ưa cái đứa mồ côi không cha không mẹ như mày rồi, nhưng Phi Phàm bị mày bỏ bùa mê thuốc lú, nên nó cứ cố chấp phải cưới mày cho bằng được."
" Tao đúng là sai quá sai, mới mềm lòng cho nó kết hôn với mày, nếu Lưu gia thật sự vì mày mà tan nát. Thì mày cũng đừng mong có thể sống yên ổn trong căn nhà này, tao sẽ cho mày sống không bằng chết." Bùi Nhược Phi cay độc mắng vào mặt cô ta, không một chút lưu tình.
" Phi Phàm!"
Hi Văn đưa mắt nhìn Lưu Phi Phàm cầu cứu, thì hắn cũng ngó lơ cô ta, để mặc cho Bùi Nhược Phi đay nghiến Hi Văn không tiếc lời. Bây giờ thì cô ta cũng cảm thấy hối hận, khi trao hết những thứ quý giá của mình cho hắn, vì hắn mà làm những chuyện xấu xa.
" Mày cứ quỳ ở đây đi! Tao sẽ không cho mày bước vào nhà đâu, đồ sao chổi " Bùi Nhược Phi chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng nhiếc, rồi một nhà ba người máu lạnh đi vào trong.
" Lưu Phi Phàm, đồ khốn nạn! Lưu gia các người là một lũ khốn kiếp! Tôi đã vì các người làm không ít chuyện xấu, bây giờ gặp chuyện thì muốn vứt bỏ tôi. Được lắm, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu." Hi Văn nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta trừng mắt nhìn bọn họ.
Không thể tiếp tục ngu ngốc ở đó, cô ta khó khăn đứng lên, hướng cửa lớn đi thẳng ra ngoài. Dù gì Lưu gia cũng sắp không xong rồi, cô ta tội tình gì mà phải ở đây, tốt nhất là đi bỏ đứa bé này, rồi tìm một đùi lớn khác để bám vào. Cô ta tin rằng, với khả năng của mình, thì có thể tìm được một người tốt hơn hắn gấp trăm lần.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook