Thân thể phản bội khiến Triệu Tĩnh xấu hổ đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn cho rồi, hắn không tin dưới tình huồng này mà mình cũng sẽ cương. Bây giờ hắn chỉ thầm nghĩ muốn chết mà thôi.

“Ư ư…” Yết hầu một lần nữa lại bị cự vật đâm vào, một luồng chất lỏng nóng rực phun ra, khiến Triệu Tĩnh sặc đến thở không nổi mà ngất đi.

Đại Sơn rút hung vật ra, buông đầu Triệu Tĩnh xuống, nhìn đầu Triệu Tĩnh lệch sang một bên, miệng đầy chất lỏng màu trắng theo khóe miệng chảy xuống, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng mê hoặc.

“Hắn sẽ không chết đấy chứ? Huynh tìm đệ đến làm cùng có sao không?”

“Yên tâm, không chết được đâu, chỉ bất tỉnh thôi mà, huống hồ, nhìn bộ dáng của hắn là biết, đây không phải là lần đầu tiên đâu. Dù sao người kia chỉ bảo chúng ta đừng chơi đùa chết hắn, cũng không nói ta không được tìm thêm người… Đệ xem, cái thứ kia của ngươi lại cương lên rồi kìa, chẳng lẽ không muốn tiếp tục?”

“Đừng nói đùa, lão đệ có làm cả buổi cũng không thành vấn đề!”

Tháng hai khí trời thường bị bao phủ bởi âm vũ sương mù dày đặc, khiến kẻ khác không có ý định ra ngoài du ngoạn.

Triệu Hồng Lân cũng vậy, y ngẩn người trong thư phòng, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, nhưng trong lòng thỉnh thoảng lại cảm thấy bứt rứt khó chịu, y đứng dậy đi đi lại lại. Cho dù dùng nội công tâm pháp cũng không cách nào yên tĩnh được, cuối cùng khó chịu quá, y đành phải gọi quản gia vào giúp y mài mực, để y luyện chữ tĩnh tâm.

Bút hạ, nhưng hiện ra không phải chữ, mà là một bức tranh. Người trong tranh có một khuôn mặt u buồn, mi tâm nhíu lại, trông vô cùng ưu sầu.

Là hoàng đế Triệu Tĩnh?

Đừng nói đến quản gia đang mài mực ở bên, mà ngay cả Triệu Hồng Lân cũng sửng sốt, sao mình lại vẽ ra khuôn mặt Triệu Tĩnh thế này?

Oán hận mà vứt bút long đi, Triệu Hồng Lân xé nát bức tranh. Đang trong cơn giận dữ, chợt nghe bên ngoài có người hô bắt thích khách, không khỏi cười lạnh. Ban ngày ban mặt mà cũng dám tới Cần vương phủ giương oai, không muốn sống nữa sao?

Y phi thân ra cửa sổ, làm bụi hồng trang trí bên ngoài rung lên.

Đi vào vườn, giương mắt nhìn hắc y nhân bịt mặt đứng ở nóc nhà đối diện, thân hình nhẹ nhàng, khinh công cũng thuộc dạng khá. Y liếc mắt ý bảo bọn thị vệ không cần đuổi theo, còn mình thì phi thân như sao băng đuổi theo người kia, nháy mắt đã biến mất.

Hắc y nhân tựa hồ biết khinh công của y tuyệt hảo, cho nên cố hết sức nhảy về những nơi hẻo lánh để núp. Triệu Hồng Lân mặc dù tiến lại gần được người này, nhưng người này hình như vô cùng quen thuộc y, tại thời điểm bị y sắp bắt được, người này lại có thể đào thoát khỏi tay y.

Hai người càng đuổi càng xa, một lúc sau đã tới thành đông.

Nếu để người kia trốn được vào núi thì rất khó bắt, Triệu Hồng Lân rốt cục cũng thu hồi cái trò chơi mèo đuổi chuột, xuất ra mười thành công lực, như tia chớp mà bắn về phía bóng đen.

Mà hắc y nhân cũng không đơn giản, lắc mình một cái, liền mất đi bóng dáng, đợi đến khi Triệu Hồng Lân phát hiện, thì hắc y nhân cũng đã ẩn ẩn hiện hiện trên đường lên núi.

Triệu Hồng Lân cười lạnh một tiếng, vội vàng đuổi theo, y muốn xem người kia có thể chơi đùa cái gì.

Sau mấy lần ẩn hiện, làm Triệu Hồng Lân sinh nghi, người nay như đang dụ y vào bẫy?

Đang muốn quay đầu trở về, đã thấy bên trái sơn đình có hình bóng người đang di chuyển, như sợ kinh động đến đối phương. Triệu Hồng Lân chần chờ trong chốc lát, người kia cũng không có ý rời đi. Chẳng lẽ muốn dụ y tới nơi này?

Không rõ ý đồ của đối phương, Triệu Hồng Lân lén lút đi tới, đứng ở một chỗ cách nơi kia khá xa nhìn tình hình. Bỗng một cơn gió thổi tới, mang theo tiếng thở hổn hển như dã thú cũng tiếng rên rỉ đầy *** mỹ, Triệu Hồng Lân hiểu rõ người trong sơn đình kia đang làm chuyện gì.

“Đừng… buông ta ra… a a…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương