Hoàng Thượng Bản Cung Thật Sự Muốn Vào Lãnh Cung Mà
-
C7: Chương 7
Vẻ mặt Hoàng thượng nhàn nhạt:
“Mẫu hậu, Hoàng hậu có mệnh phượng hoàng, ở trong lãnh cung cũng xem như là bị trừng phạt rồi. Nếu Hoàng hậu xảy ra chuyện gì thì không tốt cho vận mệnh đất nước. Hay là trẫm để Hoàng hậu quay về cung Khôn Ninh nhé? Mẫu hậu, người quay về trước đi, bữa tối trẫm lại đến thăm người.”
Hắn nói lời này chính là tiễn khách.
Người trong viện đều kinh hãi.
Ngoại trừ tôi.
Đôi mắt như lưỡi rắn của Thái hậu quét qua người tôi, sau đó nhanh chóng trở mặt:
“Ai gia bảo người ta làm món con thích ăn, đến lúc đó mẹ con chúng ta nói chuyện cho rõ ràng. Về phần Hoàng hậu thì vẫn ở đây chép kinh Phật hối lỗi đi.”
Thái hậu vừa đi.
Sân viện lập tức trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn thấy Cảnh Mặc Thần luôn nhìn Thái hậu, đột nhiên thông suốt, kiễng chân lên:
“Anh lại hóng được drama gì vậy?”
Anh ta búng vào trán tôi một cái.
“Drama lớn.”
Nói xong, anh ta xoay người đi về phía phòng chính.
Drama lớn?!
Tôi đảo mắt, đuổi theo anh ta, xua tay áo bảo người ta lui ra hết.
“Mũ miện này nặng quá, cũng phải mười ký, đau cổ quá.”
Thật ra tôi đã bước nửa chân vào giới giải trí, cũng vì nghề này mà hóng được rất nhiều drama.
Cho nên cũng xem như là một quần chúng hóng hớt đủ tiêu chuẩn.
Tôi tiến lên cẩn thận giúp anh ta cởi mũ miện, nịnh nọt cười:
“Rốt cuộc là drama lớn gì vậy?”
Anh ta cứ xoay cổ mãi mà không nhìn tôi:
“Haiz, sao cổ tôi đau thế này.”
Bà mẹ nó!
Cái người này đang bắt chẹt tôi!
Hết cách rồi.
Anh ta có thể nghe được tiếng lòng của Thái hậu, drama lớn đó không phải là drama lớn bình thường.
Tôi nhịn!
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười mà đấm lưng cho anh ta:
“Hoàng thượng, ngài vào triều vất vả rồi, tới cứu tôi cũng vất vả. Tôi bảo Xuân Hoa ngày mai làm cá chua ngọt, vịt bát bảo, thịt kho tàu Thượng Hải cho anh ăn.”
Ai có thể nghĩ tới, Tổng giám đốc Tiểu Cảnh đại danh đỉnh đỉnh lại là một người thích ăn ngọt.
Anh ta hài lòng gật đầu.
Ngón tay thon dài ngoắc ngoắc tôi.
Tôi thò đầu qua.
Anh ta nói một lúc bên tai tôi.
Chân tôi mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
Bàn tay lớn của anh ta móc một cái, tôi ngã lên người anh ta.
“Anh nói thật chứ? Hoàng thượng thật sự không phải…”
Tôi còn chưa nói hết lời, ngón tay anh ta đã chặn môi tôi lại:
“Đừng nói, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Tôi đánh tay anh ta.
Hơi thở dồn dập.
Hoàng thượng lại không phải là con trai ruột của Thái hậu.
Má ơi!
Đây thật sự là một drama siêu lớn đó!
*
“Cô nghĩ gì vậy?”
Mãi đến khi hơi thở ấm áp của Cảnh Mặc Thần phả vào mặt tôi, tôi mới phản ứng được, tư thế bây giờ của chúng tôi quá mờ ám.
Tôi giãy giụa đứng dậy khỏi người anh ta.
Tai nóng lên.
Tôi cầm lấy nước trên bàn uống hai ngụm mới ổn định được tâm trạng:
“Vậy Hiền Vương thì sao?”
Cảnh Mặc Thần nhìn tôi, gật đầu cười.
Hả?
Nếu như Thái hậu có con trai ruột, còn là con trưởng, sao lại để người không phải là con trai ruột của mình thượng vị chứ.
Hình như Cảnh Mặc Thần nhìn ra được tâm tư của tôi, anh ta trầm giọng nói:
“Ban nãy tôi nghe được trong lòng bà ta luôn mắng đại sư kia, mắng tiên đế bất công, mắng một người phụ nữ tên Chỉ Lan.”
Tôi mở miệng thật to.
Anh ta chỉ vào chính mình, nói tiếp:
“Vị này có thể thượng vị đoán chừng là do đại sư tính ra được vận mệnh, còn nữa, hình như mẹ ruột còn là người trong lòng của tiên hoàng.”
Tôi kinh ngạc.
Thì ra là thế.
Nhất Minh đại sư quả thật rất có bản lĩnh.
Cho dù là tiên hoàng hay là Hoàng thượng thì đều vô cùng tin tưởng ông ấy.
Tiên hoàng thật sự quá trâu bò.
Nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết Hoàng thượng không phải là con ruột.
Cha tôi cũng chưa từng nói.
Tôi chợt nhớ tới một việc, hình như là khi bảy tuổi Hoàng thượng được phong làm Thái tử thì Thái hậu mới được phong làm Hoàng hậu.
Lẽ nào đây là sự bù đắp dành cho Thái hậu?
Tôi còn cảm thấy rất hứng thú với chuyện khác:
“Hiền Vương biết chuyện này không? Hiền Vương có thích Liễu Nhữ Yên không?”
Khuôn mặt Cảnh Mặc Thần chợt thay đổi, hai mắt trừng trừng nhìn tôi:
“Cô thích Cảnh Mặc Hiên à?”
Tôi chẳng hiểu ra sao mà nhìn anh ta chằm chằm:
“Hắn không phải là gu của tôi.”
Khóe miệng anh ta hơi vểnh lên:
“Hắn quả thật không ra sao. Mấy lần tôi gặp hắn thì không nhìn ra được là hắn biết chuyện này. Có lẽ là hắn thích Liễu Nhữ Yên đó, bởi vì Hiền Vương phi là do hắn xin cưới.”
Tôi ngồi xuống, nghĩ đến người nào đó, cảm thán nói:
“Hoàng gia thật đúng là có giống si tình. Hoàng thượng thích Liễu Nhữ Yên, nhưng tôi là Hoàng hậu do số mệnh định đoạt, hắn không nỡ để người phụ nữ hắn yêu vào cung chịu tủi thân, bèn nhìn người mình yêu làm chị dâu của mình.”
Tôi nghĩ có lẽ Hoàng thượng thật lòng thật dạ yêu Liễu Nhữ Yên.
Cho nên mới không để Liễu Nhữ Yên tiến cung.
“Hắn chính là đồ hèn nhát, người phụ nữ của mình thì tự đi mà che chở, tặng cho người đàn ông khác mà cũng được xem là đàn ông à?!”
Cảnh Mặc Thần khinh thường cười nói.
Tôi chợt nhớ tới một việc, giả vờ như không thèm để ý mà hỏi:
“Bình thường anh thích đọc tiểu thuyết không?”
Cảnh Mặc Thần run lên, nhún vai:
“Từ nhỏ tôi đã không thích đọc sách rồi, đọc sách đau đầu. Không phải cô là biên kịch à? Còn viết tiểu thuyết nữa?”
Tôi vô thức lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng phải, là tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Andy là con gái mà.
*
Sau khi Thái hậu rời khỏi lãnh cung thì đã bệnh nặng một trận, không còn ai dám xuất hiện ở lãnh cung nữa.
Ai cũng biết Hoàng hậu trên danh nghĩa tôi đây cuối cùng cũng “được sủng ái”.
Đủ loại đồ tốt được Hoàng thượng đưa đến lãnh cung liên tục không ngừng.
Tôi và Cảnh Mặc Thần phát hiện được siêu năng lực của hệ thống, lại đòi các công thức có lợi cho dân sinh như xà bông, nước hoa, thủy tinh, xi măng, thuốc Đông y, thuốc Tây, vân vân.
Có cách làm rồi thì cái gì cũng dễ xử lý.
Ngày một tháng chín là ngày giỗ của cha tôi.
Tôi đang ở trong phòng bếp nhỏ làm mì thịt bằm cải xanh, đây là món mì cha tôi thích ăn nhất, cũng là món mì duy nhất tôi từng làm cho cha.
Đúng lúc này.
Hồ công công đi vào, thần bí nói với tôi là Hoàng thượng chờ tôi ở Thần Vũ Môn.
Hôm nay Cảnh Mặc Thần mặc một bộ áo trắng, tay cầm quạt, nhìn lại giống như một thư sinh.
Ở trên xe ngựa cho dù tôi hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta cũng không chịu nói.
Mãi đến khi chúng tôi tới trước của phủ Trấn Bắc Tướng quân, nước mắt của tôi chảy xuống mà không có dấu hiệu gì.
Lão quản gia mang theo mọi người trong phủ quỳ đầy đất:
“Chào mừng cô chủ về phủ.”
Một năm rồi.
Tôi cùng tôi cũng về nhà của tôi ở Đại Hạ.
Mọi thứ ở đây trông chẳng thay đổi gì.
Bàn đu dây mà cha làm cho tôi vẫn còn đó.
Vườn hoa mà mẹ tôi thích nhất vẫn còn có.
Tôi dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng tôi chạy trong sân, mẹ răn dạy tôi không có dáng vẻ của con gái, cha che chở cho tôi…
Chân tôi hơi mềm đi.
Bên hông được người ta đỡ lấy.
Là Cảnh Mặc Thần.
Khuôn mặt anh ta mỉm cười, giọng nói thanh thúy êm tai như chuông đá:
“Đi, chúng ta đi thăm Tướng quân và phu nhân.”
Tôi chóng mặt bị anh ta kéo đến từ đường của Mạnh gia.
Sau khi cha mẹ mất, tôi luôn không về nhà, cũng không dám về.
Nhìn tên cha mẹ trên bia mộ, từ đầu đến chân tôi đều lạnh toát.
Đờ đẫn dâng hương cho cha mẹ.
Không ngờ rằng Cảnh Mặc Thần cũng ngoan ngoãn thắp ba nén nhang.
Người của phủ Tướng quân quỳ đầy ngoài phòng.
Tôi bảo má Lưu thưởng cho bọn họ rồi để bọn họ giải tán.
Ngồi trên bậc thang trước từ đường, tôi muốn ở bên cha mẹ một lúc nữa.
Cảnh Mặc Thần ngồi xuống theo.
“Hôm nay cảm ơn anh, cậu Cảnh.”
Tôi thật sự cảm ơn anh ta có thể sẵn lòng đưa tôi xuất cung vào hôm nay để tôi tận hiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook