Hoàng Ân Hạo Đãng
Chương 7: Hình bộ thị lan

Buổi trưa qua đi, Chúc Vân ăn xong tiệc mừng thọ liền dẫn Chúc Vân Tuyên trở về cung, Tạ Hiên Minh có tiễn hai người bọn họ một đoạn đường, trước khi đường ai nấy đi, Chúc Vân Cảnh gọi Tạ Hiên Minh vào xe lần nữa, nhằm dằn dò hắn đôi việc.

“Đi giúp cô tra một chút trong thời gian Hứa Sĩ Hiển cùng Định Viễn hầu qua lại, mặt khác, nếu biểu muội Triệu gia mến mộ Định Viễn hầu, chi bằng cứ giúp nàng một chuyện, chính là khiến cho chuyện hôm nay càng nhiều người biết càng tốt.”

Tạ Hiên Minh gật đầu đáp lại: “Điện hạ yên tâm, cứ giao cho ta.”

Chúc Vân Tuyên hiếu kỳ hỏi Chúc Vân Cảnh: “Thái tử ca ca, huynh cảm thấy Định Viễn hầu quen biết với Hứa hàn lâm kia hay sao? Không phải Hứa hàn lâm mới vừa đăng khóa năm trước hả?”

Chúc Vân Cảnh cười khẽ: “Có chút ít khả năng, Hạ Hoài Linh không giống như loại cố ý tìm cớ chỉ vì muốn làm mất mặt cô, trừ phi Hứa Sĩ Hiển cùng hắn có tư giao, cho nên trong lòng hắn mới có oán khí, giận chó đánh mèo với cô.”

Trong kinh lời đồn đãi một ngày một dạng, nhưng trung tâm đề tài mấy ngày nay vẫn luôn xoay quanh Hạ Hoài Linh, mấy hôm nay còn tăng thêm chuyện yêu đương giữa Định Viễn hầu cùng nữ nhi của Thừa Ân Bá, nào là vữa gặp đã yêu, trao túi thơm đính ước bên hoa dưới trăng. Câu chuyện đi mỗi lúc một chân thật, đến thời gian sau trở thành tin thực ra hai người đã có hôn ước từ sớm, hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, giai ngẫu thiên thành*.

— Giai ngẫu thiên thành: đẹp đôi, tương tự trời sinh một cặp.

Cho dù Hạ Hoài Linh có cảm tưởng gì, thì lời đồn đãi đã truyền đến độ sôi sùng sục, Triệu Tú Chi cũng lấy làm vui vẻ, Chúc Vân Cảnh cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm đó, Chúc Vân Cảnh tiến vào ngự thư phòng thỉnh an, lúc này Chiêu Dương đế đang xem tấu chương, vẻ mặt hình như có hơi không vui, nhìn thấy Chúc Vân Cảnh đến, liền gọi hắn đến trước mặt, sau đó đem tờ tấu chương đưa cho hắn xem.

Đây là của một hạ thần bẩm tấu lên thỉnh cầu vì Hạ Hoài Linh xây một đền Võ Thần, còn nói đây là thỉnh nguyện của tập thể bách tính. Chúc Vân Cảnh nhìn kỹ xong, ngước mắt nhìn về phía Chiêu Dương đế: “Phụ hoàng đang lo lắng gì?”

Chiêu Dương đế thở dài: “Định Viễn hầu là thần tử có công, có ca ngợi sao cũng không quá đáng, chỉ là giang sơn này… Suy cho cùng vẫn là của họ Chúc.”

Chúc Vân Cảnh trầm mặc, trong lòng biết những lời đồn đại kia đã truyền vào trong tai phụ hoàng mình, những chuyện khác không cần người phải nói thêm này.

Chiêu Dương đế cũng không phải hôn quân, thậm chí người còn biết rõ sau lưng những lời đồn kia là có người châm dầu vào lửa. Hạ Hoài Linh tuổi còn trẻ lập được công lớn đương danh lập vạn*, không thể khống có người ghen ghét, truyền ra những lời đồn vô căn cứ. Những người ngu dân vô tri này dễ dàng bị kích động, chuyện này vẫn luôn là điều kiêng kỵ nhất của Chiêu Dương đế, thành ra hiện tại không có cách nào gỡ bỏ khúc mắc này trong lòng.

— Đương danh lập vạn: Chỉ địa vị trong xã hội vô cùng cao, người người đều biết.

Chỉ chốc lát sau, Chiêu Dương đế lắc đầu, rồi nói đến những khác: “Trẫm nghe nói, Định Viễn hầu cùng nha đầu Triệu gia kia hai bên đều có tình ý, vậy ngày ấy con đi vào phủ chúc thọ đại cô, cũng ở đó, vậy chuyện này là thật sao?”

Chúc Vân Cảnh cười nói: “Nhi thần không dám nói dối, Triệu biểu muội quả thực có đưa túi thơm cho Định Viễn hầu, nhưng Định Viễn hầu không nhận, để người ta đưa về, về chuyện có tình ý hay không thì nhi thần cũng không biết, có điều chuyện đã truyền đến mức ai ai cũng biết, thì có thể nói là không có lửa làm sao có khói.”

Chiêu Dương đế cau mày: Thực ra hoàng tổ mẫu con còn có ý để cho con cưới nha đầu Triệu gia kia, hiện tại bên ngoài đều đồn nàng đã sớm có hôn ước với Định Viễn hầu, còn một lòng mến mộ người ta, hiện tại cho dù là thật hay giả, tin đồn này đều làm tổn hại đến khuê dự* của nàng.

— Khuê dự: hiểu nôm na là thanh danh, trinh tiết của con gái.

“Phụ hoàng, lòng Triệu biểu muội đã dành cho Định Viễn hầu, ngày ấy ở quý phủ của đại cô, con cháu dòng dõi khác đều nhìn thấy, hiện tại cũng đã truyền khắp kinh, bây giờ cho dù hoàng tổ mẫu có muốn gả nàng cho nhi thần, thì cũng là lúc không thích hợp.”

“Thôi, ” Chiêu Dương đế uể oải nói, “Nàng quả thực không thích hợp làm thái tử phi, trẫm sẽ giúp con thăm dò nhiều hơn nữa, về bên hoàng tổ mẫu thì trẫm sẽ đi nói chuyện, nếu như nha đầu kia quả thật tình đầu ý hợp cùng Định Viễn hầu, trẫm có thể chỉ hôn cho hai người họ.”

Chúc Vân Cảnh nhẹ nhàng cởi được bao trùm kia, cảm thấy rất chi là đắc ý, bèn chắp tay: “Vậy do phụ hoàng làm chủ.”

Năm mới qua, triều đình ban thánh chỉ, tám mười ngàn quân chinh viễn về kinh phân biên vào đại doanh kinh bắc, kinh nam, hai doanh này sẽ do tổng binh thống lĩnh, còn Hạ Hoài Linh nhận lệnh nhậm chức hình bộ thị lang nhị phẩm.

Hoàng đế không thể không cho Hạ Hoài Linh một chức quan, nhưng không ai có thể nghĩ đến chuyện võ đại tướng quân một thân uy phong lẫm liệt như Hạ Hoài Linh đột nhiên lại trở thành văn thần, chuyện này làm trên dưới triều đình đều xôn xao, Chiêu Dương đế còn đặc biệt giải thích trên triều, nói là trước khi Hạ Hoài Linh xuất chinh, cũng là con người đọc đủ thơ văn một bụng kinh luân, cũng không thể không làm quan văn được.

Mới là lạ! Khi đó Hạ Hoài Linh mới mấy tuổi, cái gì mà đọc đủ thứ thơ một bụng kinh luân, ai mà tin cho nổi!

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Hạ Hoài Linh vẫn chỉ ung dung không vội lĩnh chỉ tạ ơn, không có nửa câu oán hận.

Những người bạn cũ của Hạ Hoài Linh đều bị chia xa điều vào mấy đại doanh trong kinh, Khương Diễn đi tới đại doanh kinh bắc, làm tham tướng tam phẩm.

Còn cái tấu chương xin xây đền võ thần, bị lưu vào bên trong không xử lý, có vẻ sau này cũng không.

Bên trong chính sảnh của phủ Định Viễn hầu, mấy thủ hạ tâm phúc của Hạ Hoài Linh tụ tập một chỗ, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi, mà Hạ Hoài Linh ngồi trên chủ vị chỉ mất trung uống trà, nghe bọn họ oán giận. Khương Diễn đập một phát lên khay trà, căm phẫn sục sôi nói: “Hoàng đế vậy mà lại để tướng quân đi làm quan văn, con mẹ nó quá bắt nạt người rồi!”

Lời Khương Diễn nói có chút đại nghịch bất đạo, nhưng những người còn lại vẫn dồn dập phụ họa theo, đam ba câu vừa ra đều bất mãn với thảnh chỉ này của Chiêu Dương đế. Hạ Hoài trầm giọng ngắt lời bọn họ: “Thánh chỉ đã hạ, đừng nghị luận nữa, các ngươi từng người trở về làm tốt phận sự của chính mình là được.”

“Nhưng tướng quân ngài......”

“Không ngại, hình bộ cũng không tệ, đi rèn luyện một phen thì có sao.”Hạ Hoài Linh nhàn nhạt nói.

Có người không phục nói: “Ngài vốn nên đến đại doanh kinh bắc làm tổng binh, hồi trước Hạ lão tướng quân cũng xuất thân từ đại doanh kinh bắc…”

Hạ Hoài Linh ngắt lời hắn: “Nhậm chức ở đâu là do hoàng thường thượng, đâu ra đạo lý cha truyền con nối, huống hồ đại doanh kinh bắc đã đổi chủ từ lâu, tổng binh đương nhiệm không làm gì sai, hoàng thượng không vì thế mà vô cớ rút đi chức vụ của người ta, hay là nên nói các ngươi cảm thấy ta đi thay phó tướng sẽ tốt hơn?”

“Đương nhiên không phải!” Lúc trước tổng binh ở đại doanh kinh bắc là do Hạ Viễn Chi phụ thân của Hạ Hoài Linh phụ trách, sau khi Hạ Viễn Chi chết trận sa trường, bọn họ cứ cho rằng chức tổng binh này như nằm trong tay Hạ Hoài Linh, nhưng sự thật là, Chiêu Dương đế cũng không phải nghĩ như vậy.

Hạ Hoài Linh lắc lắc đầu: “Trước khi chúng ta về kinh, triều đình cũng đã phái binh mã mới thay thế lưu lại biên quan, khi đó các ngươi nên ngờ tới là sẽ có ngày hôm nay.”

Lúc trước tổng cộng là năm trăm ngàn quân chinh viễn, bây giờ chỉ còn dư lại không tới một nửa, sau khi toàn thắng chỉ để lại năm vạn người trấn thủ biên quan, nhưng người còn lại trên tuyền quân cởi giáp về quê, Hạ Hoài Linh mang tám vạn người còn lại về kinh, từ ngày thứ nhất lên đường, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.

Những tin đồn đại về bản thân hắn trong kinh mỗi lúc một kích liệt cũng đều nằm trong dự đoán của Hạ Hoài Linh, hẳn cũng nên vui bởi Chiếu Dư đế không phải hôn quân mà tin đám thị phi hỗn loạn này, chỉ là do hoàng đế muốn thu bình quyền về trong tay mà thôi, mà hắn cũng không lưu luyến mấy quyền thế này.

Ngày xưa khi hắn theo cha ra trận mới chỉ có mười sáu tuổi, trên chiến trường nhận nhiệm vụ trọng trách lúc lâm nguy gánh vác năm trăm ngàn quân chinh viễn, bây giờ có thể hoàn thành lời dặn của phụ thân, toàn thắng trở về, cũng không còn gì để mà tiếc nuối.. Huống chi, nhị phẩm thị lang vừa qua khỏi tuổi hai mươi, cũng không phải ai cũng có thể với tới, lấy trình độ nào mà nói, thì Chiêu Dương đế đã đủ hào phóng rồi.

Hạ Hoài Linh không muốn nói thêm nữa, chỉ căn dặn mọi người: “Sau này đừng tiếp tục nói mấy chuyện này ra nữa, hiện tại chúng ta đã trở về kinh chứ không phải ở biên quan, mỗi tiếng nói cử động đều phải cực kỳ thận trọng, các ngươi đều trở về đi, về sau.. cũng cố gắng ít đến quý phủ của ta chút.”

Trước lúc Hạ Hoài Linh chính thức nhậm chức, Chiêu Dương đế có triệu hắn tiếng cung, có lẽ là do Chiêu Dương đế cũng nhận ra chuyện mình làm quả thật không đúng, thành ra hổ thẹn rất nhiều với Hạ Hoài Linh, tiếp đó từ sâu trong đáy lòng nói lại chuyện cũ năm xưa giữa người và Hạ Chi Viễn, nói đến xúc động, ngày cảnh vành mắt đỏ au còn rơi mất mấy giọt nước mắt.

Hạ Hoài Linh yên lặng nghe Chiêu Dương đế than ngắn thở dài, thỉnh thoảng sẽ phụ họa vài câu với đối phương, nhưng cũng không nói nhiều, cuối cùng Chiêu Dương đế thở dài nói: “Trẫm biết trong lòng ngươi chắc chắn sẽ oán giận trẫm, năm đó lúc nguy cấp trẫm đẩy phụ thân ngươi tới chiến trường nhưng có đi không về, cũng là do ngươi dốc hết sức gánh vác trọng trách quân chinh viễn, còn tự tay đâm địch thủ, bây giờ đại quân đắc thắng trở về, trẫm lại đưa ngươi đi làm văn thần, khó tránh khỏi chuyện nhân tài không được trọng dụng, nhưng mà trẫm cũng là do bất đắc dĩ, ngươi còn trẻ đã lập xuống công lao bất thế như vậy, trên dưới triều đình không biết bao nhiêu người đỏ mắt nhìn chằm chằm, trẫm điều ngươi đến Hình bộ, cũng là muốn  ngươi có thể tránh đầu sóng ngọn gió*, giấu tài đi, tạm gác lại đợi đến mai sau, hẳn ngươi cũng biết dụng tâm này của trẫm?”

— ví von thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn lánh đi

Hạ Hoài Linh cúi đầu: “Thần biết, bệ hạ dụng tâm sâu, thần không dám oán.”

Chiêu Dương đế thoả mãn gật đầu: “Tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ, không bằng thừa dịp hiện tại thành gia lập nghiệp sớm một chút, cũng có thể cho phụ thân ngươi mỉm cười nơi chín suối. Trẫm nghe nói ngươi cùng nhi nữ Thừa Ân Bá hai bên tình ý, còn sớm có hôn ước, chuyện này là thật sao? Nếu ngươi thật sự có ý, trẫm có thể tự mình chỉ hôn cho các ngươi.”

Hạ Hoài Linh giải thích: “Bệ hạ hiểu lầm, thần cùng Triệu tiểu thư không quen biết, càng không có hôn ước, chỉ là hôm ấy ở phủ trưởng công chúa, Triệu tiểu thư có tặng túi thơm cho thần, nhưng thần ngại nhận nên đem trả lại, tiểu thư Triệu gia ngoại tuệ trung, lan chất huệ tâm*, thần không xứng với nàng, cũng không muốn làm lỡ nàng.”

— Tư chất thông minh, dung mạo xinh đẹp.

Chiêu Dương đế không đồng ý nói: “Ngươi là Định Viễn hầu do trẫm thân phong, sao có thể không xứng với nàng? Hay là trong lòng ngươi đã có người khác?”

“Cũng không, chỉ là do mẫu thân thần mất sớm, phụ thân thì chết trận sa trường, đệ muội trong nhà vẫn còn nhỏ, mà thần vừa hồi kinh, Hầu phủ cũng mới lập, cho nên mọi việc trong phủ đều cần có thần, không có cách nào phân thân, cho nên tạm thời không có dự định thành hôn.”

“Cưới một thê tử giúp ngươi lo liệu việc nhà không phải càng tốt hơn hay sao?” Chiêu Dương đế biết được tình hình của Hạ phủ, sau khi Hạ Viễn Chi vì nước vong thân hiện tại trong nhà chỉ còn hạ Hoài Linh cùng toàn gia người già trẻ nhỏ, còn tưởng rằng Hạ Hoài Linh sẽ suy nghĩ mà sớm ngày khai chi tán diệp*.

— chỉ việc kết hôn sinh con, truyền lại huyết mạch tổ tiên.

“Thần chỉ sợ nếu như lúc này gả cho thần. thì phải thay thần lao tâm lao lực mọi chuyện, làm oan uổng đối phương.”

Hạ Hoài Linh đã nói như vậy, Chiêu Dương đế cũng không thể nói gì hơn. Cho dù không biết lời nói này Hạ Hoài Linh có bao phần đáng tin, nhưng chuyện hắn không muốn kết hôn nữ nhi Triệu gia là sự thực. Chiêu Dương đế vốn đang định dựa vào chỉ hôn này để gửi gấm ân sủng thua thiệt này cho hắn, nếu như giờ buộc hắn tiếp nhận vụ hôn nhân, e là ngày sau cả hai sẽ có thù oán, trái lại không tốt mấy.

“Ngươi nói đúng, là trẫm không cân nhắc chu toàn, sau này không nói việc này nữa.”

“Thần tạ ơn bệ hạ thông cảm.”

Hạ Hoài Linh xin cáo lui ra khỏi ngự thư phòng, mới vừa ra cửa liền vừa đúng lúc đụng lại Chúc Vân Cảnh đang đi vào. Hạ Hoài Linh cung kính chào một cái, Chúc Vân Cảnh nhìn hắn, cong cong khóe môi: “Phụ hoàng đã định chỉ hôn cho Đĩnh Viễn hầu hay chưa? Cô có nên nói một tiếng chúc mừng với Định Viễn hầu hay không?”

Vẻ mặt Hạ Hoài Linh không thay đổi: “Bệ hạ thông cảm dụng tâm của thần, nên việc chỉ hôn coi như không có gì.”

“Thật sao? Vậy xem ra biểu muội Triệu gia chắc chắn là tương tư đơn phương rồi.”

Hạ Hoài Linh không nhiều lời, chỉ chắp tay chào, rồi cáo từ rời đi, đến thời khắc cả hai lướt qua, âm thanh cười cợt của Chúc Vân Cảnh rong chơi bay vào trong tay hắn: “Hầu gia không chịu tiếp nhận chỉ hôn, chẳng lẽ là vì Hứa hàn lâm thủ tiết?”

Hạ Hoài Linh dừng chân lại, ra vẻ đề phòng nhìn về phía Chúc Vân Cảnh, Chúc Vân Cảnh mỉm cười lần hai, sau khi nháy mắt một cái với đối phương, liền nhấc chân đi về hướng ngự thư phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương