Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
Chapter 15 quyển 2: Nhặt xác Bạch Cốt Tháp

 

Lý lão đạo nói cho Lưu Hoành Thuận chắc như đinh đóng cột: “Ngày mai ngươi như vậy như kia, như kia như đó, thủ thắng dễ như trở bàn tay, nhỡ đâu lại bại một trận, trên Bạch Cốt Tháp dù một thương đánh chết bần đạo ta cũng không nhiều lời.”

Lưu Hoành Thuận từ trước đến nay không tin tà, nghe Lý lão đạo nói huyền huyền bí bí, sao bằng lòng dễ tin lời ông ta, chỉ có điều dế tốt đã bị mèo hoang ăn, đánh chết lão đạo lỗ mũi trâu này cũng chẳng có tác dụng gì, việc đã đến nước này chỉ còn cách trả tiền cho người ta, nghĩ hẳn đây là số mệnh đã định rồi.

Tới sáng sớm, Lưu Hoành Thuận thuận tay với lấy con dế, ỉu xìu đi tới Miếu Thổ địa thành Nam. Người xem náo nhiệt chờ ở đấy thấy Lưu Hoành Thuận tới, đều muốn nhìn xem anh ta lại mang con dế tốt gì, thò đầu nhìn con dế của Lưu Hoành Thuận ai nấy đều lắc đầu chép miệng, sợ là hôm nay Lưu gia bị bệnh mắt đỏ không nhìn thấy thứ gì, nếu không sao lại mang theo con dế cái tới? Thứ này có thể cắn nhau được à?

Lão khách kia nhìn mà cười thầm trong lòng, cho rằng Lưu Hoành Thuận thua nhiều quá nên mất lí trí, bất chấp tất cả, vậy thì mình ngồi chờ thu tiền là được.

Lưu Hoành Thuận không còn cách nào, đành phải làm theo kế mà Lý lão đạo bày, lỡ mà thua nữa, cùng lắm thì cho người ta phòng ở của mình, dù sao mình cũng độc thân một mình, tới ở Sở Cảnh sát cũng chẳng sao. Lúc này đặt hai con dế lên cân tiểu ly rồi để vào hộp đấu, không đợi lão khách lấy cỏ động thủ, Lưu Hoành Thuận bỗng nhiên giơ tay: “Chớ nóng vội!”

Lão khách giật mình, hỏi: “Anh cảm thấy bốn mươi đồng một trận quá ít? Chẳng lẽ còn muốn gấp lên nữa?”

Lưu Hoành Thuận hừ lạnh: “Gấp mấy lần tôi nghe theo ông, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, thua thì tôi nhận, nhưng có một điều, ông phải bỏ mũ ra!”

Lão khách sửng sốt: “Lưu gia, anh và tôi đấu dế, để quyết định thắng thua, để phân chia được mất, cái mũ của tôi lại không chọc tức anh, cởi mũ ra làm gì?”

Người xem náo nhiệt xung quanh cũng khó hiểu, chưa từng nghe nói đấu dế còn phải cởi mũ, Lưu Hoành Thuận có ý gì? Thua quá nên muốn gây sự à? Theo lý thì không phải vậy chứ, ai chẳng biết Lưu gia là ai, đánh rớt răng cửa nuốt cùng máu, tay gãy thì giấu vào ống áo, đó là người sĩ diện, hôm nay làm vậy là vì sao?

Lưu Hoành Thuận nhếch mày kiếm: “Không muốn cởi mũ cũng được, không phải bên tay ông còn có ấm trà sao, cho tôi mượn uống miếng nước, rồi lại đưa cái lồng chim cho tôi, để tôi xem ông cầm cái lồng không suốt ngày để làm gì?”

Lưu Hoành Thuận đang muốn làm gì thế? Anh ta trợn mắt, ‘cường đạo từng rớt ngựa, thổ phỉ từng giết người’ đều sợ hãi, huống hồ là lão khách này, lập tức trên mặt biến sắc, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Hoành Thuận. Lưu Hoành Thuận đi làm ở đội Truy nã, am hiểu nhất đoán ý xem mặt người khác, thấy sắc mặt đối phương biến ảo chập chờn, trong lòng biết lời Lý lão đạo nói đúng đến tám chín phần mười, không đợi lão khách mở miệng, đã đứng dậy nói với người xung quanh: “Làm phiền các vị, có người cầm tinh trâu, hổ, gà không, ra giúp tôi một chút.”

Trong miếu Thổ địa có một trăm hai mươi người rảnh rỗi, cầm tinh con nào mà chẳng có? Nhưng mọi người không khỏi thấy lạ, lần đầu tiên thấy đấu dế còn phải xem cầm tinh, mặc dù không rõ Lưu Hoành Thuận có dụng ý gì, nhưng mà cũng phải cổ vũ cho người mình chứ, thế là vừa nghe Lưu gia nói vậy, lập tức có hơn mười người đứng ra. Lưu Hoành Thuận để chín người thuộc trâu đứng sau, hai người thuộc hổ ở giữa, một người thuộc gà đứng đầu, bày ra trận thế ở phía sau anh ta, lại cởi giày bên chân trái ra, dùng sức đập xuống phía trước hộp đấu, mặt giày hướng xuống dưới, đế giày hướng lên trên, một chân chống trụ một chân còn lại giẫm lên ghế đẩu, giương cằm nói với lão khách kia: “Đến đây đi, khai đấu!”

Lão khách kia nhìn hộp đấu, lại nhìn Lưu Hoành Thuận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cánh mũi thái dương mồ hôi lạnh chảy ròng, cúi đầu lo nghĩ, rồi đứng dậy ôm quyền với Lưu Hoành Thuận, móc ra bốn mươi đồng bạc, cung kính đặt trước mặt Lưu Hoành Thuận: “Tôi thấy không cần đấu nữa, món nợ phía trước xóa bỏ. Đây là cho trận hôm nay, mong rằng Lưu gia giơ cao đánh khẽ, để lại miếng cơm cho tôi, đừng nói rõ ra hết. Từ nay về sau, tôi cũng không dám bước vào Thiên Tân Vệ lấy nửa bước.” Dứt lời, ‘bá vương đầu vàng’ cũng từ bỏ, xách lồng chim nhét ấm trà, rẽ đoàn người trốn vào đồng hoang.

Mấy ông ở đấy đều nhìn mà choáng váng, ai nấy trợn mắt há mồm, miệng to đến đủ để nhét hai quả trứng vịt, không biết hai người này diễn cái gì thế, vừa nãy lão khách kia còn đang diễu võ dương oai, tại sao bị Lưu Hoành Thuận nói mấy câu lại bất chiến mà bại, dế tốt thắng liên tiếp hơn mười trận cũng từ bỏ? Có ý gì vậy trời?

Trong sách chỉ rõ, thì ra Lý lão đạo chỉ điểm Lưu Hoành Thuận: Ngươi cho rằng đang đấu dế, nhưng người ta lại đấu trận với ngươi, lão khách kia chơi xấu, trên người có tiêu khí, trong tay có xiếc, ba món đồ ông ta mang trên người không thần kỳ, nhưng khi đặt chung lại tạo thành một trận, không phá được trận ấy, tìm được con dế tốt nào cũng không thắng được. Trận ấy tên ‘Thiên Môn trận’, tay trái cầm cái lồng chim xanh, tay phải ấm trà trắng, ứng với tình thế ‘trái Thanh Long, phải Bạch Hổ’, mũ quả dưa trên đầu không có vấn đề, viên tử kim khấu ở giữa lại phải chú ý, nhìn chính diện thì chỉ là một cái tử kim khấu bình thường không có gì lạ, mặt trái lại ngầm khắc cửu cung bát quái. Lúc hai con dế đánh nhau, lão khách sử dụng phương pháp áp yểm, con người không phát giác ra, nhưng lại có thể thao túng con dế, vì vậy trận nào cũng thắng được. Phương Nam dùng trận pháp này thắng tiền, thường phải thắng đến khi đối phương táng gia bại sản. Muốn phá trận này cũng không khó, ông ta có trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, ngươi tìm chín trâu hai hổ một gà, phá tan Thiên Môn Trận của ông ta. Rồi lại để đế giày hướng lên trời đặt lên bàn, cái này gọi là ‘đá ngược tử kim quan’, kể từ đó, có thể cầm hết vận thế của đối phương. Lão khách thấy Lưu Hoành Thuận làm như vậy, hiểu được đối phương khám phá ra trận pháp, chỉ đành bỏ tiền chịu thua.

Lưu Hoành Thuận chỉ bằng mấy câu nói một chiếc giày thắng được bốn mươi đồng bạc, tiền nhiều hay ít chỉ là thứ yếu, bất chiến mà thắng dọa chạy lão khách, kiếm đủ mặt mũi, có thể nói rửa mối nhục xưa, sảng khoái vô cùng. Xung quanh nhiều người như vậy, không ai không giơ ngón cái, tránh không được thổi phồng một phen. Lưu Hoành Thuận là người khôn khéo, nói với mọi người: “Hôm nay nhờ công các vị trợ trận, tôi làm chủ, mời mọi người lên Vĩnh Nguyên Đức ăn lẩu cừu cho đỡ thèm! Có một người là thêm một người, cho Lưu Hoành Thuận tôi mặt mũi là được!” Mọi người ào ào khen hơn, bao quanh Lưu Hoành Thuận ra Miếu Thổ địa như các vì sao vây quanh mặt trăng, ngồi đầy một tầng của Vĩnh Nguyên Đức, bàn nào cũng đặt chiếc nồi đồng lớn, đám tiểu nhị liên tục bê ‘chân sau, cổ, đậu phụ lá, hoa roi, cải trắng, mì, đậu phụ đông’ lên, trộn ‘tương vừng, chao, rau hẹ’ làm đồ chấm. Nồi đồng được nấu bằng than, trong nháy mắt nước đã sôi. Thịt cừu ở Vĩnh Nguyên Đức luận cân không luận đĩa, ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, đặt cả khối thịt cừu lên bàn ăn tới đâu cắt tới đó, đao công của tiểu nhị tốt, từng lát thịt cừu đều mỏng như giấy giống như, được sắp chỉnh tề trên bàn, trước khi lên bàn đảo ngược cái khay lại đã, để bạn xem thịt này không rơi xuống được, không rơi xuống mới là thịt cừu tươi mới chưa rửa gì, dùng đôi đũa gắp hai miếng quấy trong nồi, chấm nước chấm rồi bỏ vào miệng, rất ngon rất ngon, thật sự có thể khiến người ngã lộn đầu.

Lưu Hoành Thuận phát tài, mời mọi người ăn no uống đủ một lần, thế nhưng lại không gặp lão đạo Lý Tử Long trên đường nữa, biết rõ Lý lão đạo nói dăm ba câu là vạch trần được Thiên Môn trận, tuyệt đối là một dị nhân, có lòng muốn cảm tạ ông ta, chỉ có điều không có cơ hội thích hợp, nên cũng đành gác ngang việc này. Nhắc tới cũng là trùng hợp, ngày bắn chết Toản Thiên Báo ở bãi ngói Tiểu Lưu Trang, người đến liệm thi chính là Lý lão đạo. Có câu nói thế này -- người tốt không quen tăng đạo, Lưu Hoành Thuận mặc đồ quan, không tiện tiến lên gặp mặt, chắp tay từ xa với Lý lão đạo. Nhìn Lý lão đạo dùng chiếu cuốn thi thể Toản Thiên Báo lại đặt lên một chiếc xe đẩy gỗ, trong tay lắc chuông, đẩy thẳng tới Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Quan. Vốn tưởng rằng vụ án này đã xong rồi rồi, nào biết chuyến đi của Lý lão đạo lại dẫn cô hồn dã quỷ tìm tới cửa!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương