Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 14 quyển 2: Nhặt xác Bạch Cốt Tháp
Tôn Tiểu Thúi cũng giật mình, liên tục giật lùi về sau mấy bước, tương truyền dưới quan tài thời xưa có cái chống, đó là một tấm gỗ có thể chuyển động, dùng một cây gậy gỗ nối liền với nắp quan tài, giả sử có trộm mộ mở nắp quan tài ra, thì sẽ khởi động tấm ván dưới thân người chết, khiến cho người chết đột nhiên ‘ngồi’ dậy, làm thế để dọa lui tên trộm mộ. Tôn Tiểu Thúi lùi về phía sau, mượn ánh trăng nhìn ra phía sau nữ thi trong quan tài có ván chống, nhưng không ngờ nữ thi mở mắt ra thật, hai hàng huyết lệ vừa đen vừa dính chảy xuống từ lỗ đen, một mùi tanh tưởi tản ra, xông thẳng lên đầu người. Tôn Tiểu Thúi cho rằng là thi biến*, vậy thì y không sợ, đào mồ ăn thúi nhiều năm như vậy, có xác chết nào y chưa thấy qua? So với người chết y càng sợ người sống hơn, toàn là người sống bắt nạt y, y chỉ có thể bắt nạt người chết. Lúc này vừa lúc khoe khoang sự can đảm của mình trước mặt đám tuần cảnh, miệng lớn lối chửi bậy, tung người nhảy lên giữa không trung, cầm xà beng đập mạnh xuống một cái, đánh thẳng lên đầu nữ thi, chỉ nghe một tiếng trầm vang, cái ván chống sập xuống, người chết thuận thế ngã xuống quan tài.
Tuần cảnh xung quanh đều sợ choáng váng, đờ ra tại chỗ giống như tượng gỗ, không ai dám tiến lên. Tôn Tiểu Thúi cũng sang bên, chờ một lát, thấy trong quan tài không còn dị trạng mới tiến lên kiểm tra, thấy đầu nữ thi đã bị xà beng đập bẹp, máu đen tuôn ra ngoài thất khiếu, vật bồi táng bên cạnh rất nhiều, vàng bạc châu ngọc lấp lánh dưới ánh trăng, khiến lòng y ngứa vô cùng. Chỉ là đây là Sở Cảnh sát, cho Tôn Tiểu Thúi thêm mấy lá gan cũng không dám hạ thủ, chỉ đành nuốt các ực, đang định đóng nắp quan tài thì một dế trắng nhảy ra khỏi đó. Tôn Tiểu Thúi bừng tỉnh, nói theo lời mê tín trước đây, người chết phạm sát bị thất khiếu chảy máu, thật ra là vì có thứ gì đi vào quan tài, người chết trong đấy mới mục ra, bình thường đa phần là chuột, rắn vào, cũng có không ít nhím, cáo vân vân, không ngờ trong chiếc quan tài này có con dế trắng. Không cầm đi vàng bạc châu ngọc bồi táng được, con dế chui ra từ cơ thể nữ thi lại không quan trọng, dù sao người khác cũng không dám đưa tay đi bắt, vậy nên tiện nghi cho Tôn Tiểu Thúi. Việc Lưu Hoành Thuận đấu dế đã truyền khắp Thiên Tân Vệ, Tôn Tiểu Thúi cũng có nghe nói đến, tiểu tử này phiên thi đảo cốt trước nay không có gì kiêng kỵ, thả người nhảy vào quan tài bắt lấy con dế, một đường đi thẳng tới tìm Lưu Hoành Thuận hiến vật quý.
Tôn Tiểu Thúi nghĩ thế này, cùng với đổi dế lấy tiền, còn không bằng đưa cho Lưu Hoành Thuận, nghe nói hai ngày nay Lưu gia tranh đấu với dế Nam lộ, trước sau thua bốn mươi đồng bạc, nếu dùng dế tốt của tt lật người được, nhất định sẽ có vài phần kính trọng với y, có Phi mao thối Lưu Hoành Thuận của đội Truy nã làm chỗ dựa, còn ai dám bắt nạt Tôn Tiểu Thúi y?
Lưu Hoành Thuận ngồi ở tiệm nhị huân nghe Tôn Tiểu Thúi kể lại chân tướng, trong lòng cũng hiểu được, có điều tiểu tử này không giỏi uống, nốc ba chén rượu gạo vô là ngồi đó ba hoa chích chòe, càng nói càng không ra tiếng người, sau đó lại nằm lên bàn ngáy. Lưu Hoành Thuận cũng không thể ném y ở đó được, đành phải bảo chủ tiệm nhị huân tìm cho Tôn Tiểu Thúi một chỗ ngủ, anh trả tiền đứng dậy ra ngoài, kích động về nhà với dế tốt trong ngực, vừa đi vừa không nhịn được móc hộp dế ra, mượn ánh trăng nhiều lần quan sát, con dế này không chỉ có màu lạ, lại còn có mặt sinh tử đúng chuẩn, răng móc, đầu răng lượn vào trong như hai chiếc móc câu, vừa dày vừa dài, bên trong có gai ngược, con dế như vậy anh hiểu chiến đấu nhất. Lưu Hoành Thuận càng nhìn càng đắc ý, lòng nói: “Giờ thì tốt rồi, trời giúp ta có được con dế này, đấu bại bá vương đầu vàng không phải chỉ là lời nói chơi!” Càng nghĩ trong lòng càng thoải mái hơn, tung chân chạy nhanh, mắt thấy sắp về nhà, thì có một lão đạo bước ra từ con đường bên cạnh, người mặc pháp y, mặt xanh xám, không phải ai khác, chính là lão đạo gặp được lúc sáng.
Lão đạo nhìn thấy Lưu Hoành Thuận, miệng tụng đạo hào: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo kính cẩn chờ đợi đã lâu.”
Lưu Hoành Thuận ngạc nhiên nói: “Giờ cũng đã nửa đêm canh ba, lão đạo mũi trâu hành tẩu giang hồ như ông tìm tôi làm gì?”
Lão đạo vung phất trần, tự xưng là Vân Du đạo nhân Lý Tử Long, gần đây ở lại Bạch Cốt Tháp bên ngoài Tây Môn, nhặt xác chôn xương, tích nhiều thiện đức, báo xong gia môn, lại hỏi kết quả Lưu Hoành Thuận đấu dế hôm nay thế nào.
Lưu Hoành Thuận liếc nhìn Lý lão đạo: “Không sai, ông đoán đúng rồi, vua dế đại tướng quân đầu quan tài tôi bắt được Cổ Lộ Câu không phải đối thủ của người ta, lại thua một trận.”
Lý lão đạo nói: “Vua dế Cổ Lộ Câu chưa chắc không địch lại dế Nam lộ, chỉ là ngươi không tin lời của bần đạo, vì vậy không thể thắng được.”
Lưu Hoành Thuận cười khẩy, chìa cái hộp dế trong tay ra: “Lão đạo, đừng cố làm ra vẻ huyền bí, ông biết đây là gì không?”
Lý lão đạo cười: “Nhìn ý này, là ngài lấy được bảo à?”
Lưu Hoành Thuận nói: “Ông lại đoán đúng rồi, hai con dế trước đó của ta, đại lão hổ đầu đen cũng được gọi là dế tốt, đại tướng quân đầu quan tài càng gọi được là vua dế, mà nay tôi có thêm một con dế tốt – Lý Tồn Hiếu giáp trắng!” Anh ta khó nén sự hưng phấn trong lòng, càng nói càng đắc ý, thuận miệng lấy cho một cái tên. Dân gian truyền miệng ‘tướng bất quá Lý, vương bất quá Bá’. Lý Tồn Hiếu là một trong thập tam thái bảo cuối đời Đường, lực lớn vô cùng, kiêu dũng thiện chiến, nổi danh với Hạng Vũ Bá Vương Tây Sở.
Lý lão đạo nói: “Vậy nhất định là dế tốt nổi tiếng rồi, nghe cái tên này còn là người trong tộc lão đạo ta nữa, có thể cho ta mở mang tầm mắt chút không?”
Lưu Hoành Thuận vừa uống rượu xong, lại đang vui vẻ, cho lão đạo ông coi cũng được, đi vào trong phòng đặt dưới đèn, đặt hộp xong thì nghĩ xem thế nào xem thế nào, trợn trừng cả mắt ra ngoài cũng không sao. Nhưng không biết anh ta bị điên hay thế nào, đứng ở cửa phòng mở nắp hộp ra, muốn cho Lý lão đạo thêm kiến thức, quan sát kỹ con dế tốt này, chặn cái miệng chim của ông ta lại, không ngờ vừa mở nắp ra, ‘Lý Tồn Hiếu giáp trắng’ bị nhốt trong đó dồn sức lên chân sau, bật ra ngoài.
Cái này vừa nhảy phát đúng là lo, con dế khác bật cao một thước đã ghê lắm rồi, dế này chỉ bật một cái đã nhảy lên nóc nhà, ánh trăng chiếu lên thân dế, lấp lánh rực rỡ, nó ở trên mái hiên tách ra hai cánh kêu vang mấy tiếng, tiếng kêu vang xa truyền đi hai dặm, quả đúng là không giống bình thường. Lưu Hoành Thuận thầm kêu không xong, nếu như khiến con dế này chạy mất, vậy chẳng bắt được ở chỗ nào nữa, sáng sớm mình còn trông cậy vào nó lật bàn nữa! Lùi bước cong eo vừa định nhảy lên phòng, đột nhiên một con mèo hoang nhảy lên nóc nhà, thừa dịp bất ngờ ngoạm ngay con dế vào miệng, nhai nuốt mau lẹ, quay đầu nhìn Lưu Hoành Thuận bên dưới, liếm mép nhảy bắn đi, nháy mắt chẳng biết đã chạy đi đâu.
Lưu Hoành Thuận ngẩn ra, rất giống bị tạt cho một gáo nước lạnh vào đầu, không thua gì bước hẫng trên lầu cao vạn trượng, dế tốt không dễ có được, thực sự là cho cả núi vàng cũng không đổi, không ngờ lại thành đồ ăn cho mèo hoang. ‘Lý Tồn Hiếu giáp trắng’ vào bụng mèo hoang, lại móc ra cũng vô ích. Lưu Hoành Thuận trơ mắt không nói được gì, đành phải lấy Lý lão đạo hết giận, hận không thể xé nát lão tạp mao này tại chỗ, nếu không phải là Lý lão đạo cứ muốn xem dế tốt, cần gì bị như vậy?
Lý lão đạo vội vàng nói: “Lưu gia khoan thả ngọn lửa lôi đình, từ từ hẵng phát uy thế hổ lang, hãy để lão đạo ta nói một câu, con dế này của ngươi tuy tốt, nhưng vẫn không thắng chỉ bại, mang tới cũng không phải là đối thủ của dế Nam lộ, chẳng qua ngươi cho rằng đang đấu dế, nhưng người ta lại đấu trận với ngươi!”
*Thi biến: chỉ xác chết vì nhân tố bên ngoài nào đó mà đột nhiên sống lại, nhưng xác chết sống lại đó đã mất đi nhân tính, chỉ là một xác sống không có ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook