Hỏa thần: Cửu Hà long xà (BẢN DỊCH)
-
Chapter 11 quyển 2: Nhặt xác Bạch Cốt Tháp
Thiên Tân Vệ hẹp Đông Tây, dài Năm Bắc, chợ dế ở miếu Thổ địa thành Nam, Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần ở ngoài Bắc Môn, đôi chân của Lưu Hoành Thuận đi tới đâu cũng như bay, còn nhanh hơn cả ngồi xe cưỡi ngựa, xuyên thẳng qua Bắc Đại Quan đi đấu dế, thấy sắc trời còn sớm, trên đường đi có xe đẩy bán bánh chiên bánh rán, bèn muốn đến mua đồ ăn sáng. Người bán biết Lưu Hoành Thuận, hỏi anh: “Lưu gia, anh trả tiền hay là rút thăm?” Nghe đúng là kỳ, bán bánh thì sao lại rút thăm được? Không nói thì bạn không rõ, trước đây rất nhiều nơi buôn bán nhỏ đều như vậy, cũng là một thủ đoạn để kinh doanh, ví dụ như năm đồng một thăm, người mua có thể tốn một đồng rút thăm trước, rút trúng thì thắng được một phần bánh vừng bánh rán, có thể bớt đi bốn đồng, rút không trúng thì lại thêm năm đồng nữa, tương đương với lại trả thêm một cái, đây cũng là đạo của buôn bán. Trong đầu Lưu Hoành Thuận toàn chuyện đấu dế, không có tâm trạng rút thăm, anh cũng không phải người thích chiếm tiện nghi, đưa hết tiền cầm bánh vừng bánh rán lên, tìm nơi bán sữa đậu nành bên cạnh tùy tiện ngồi xuống ghế đẩu, nói với người bán: “Nhớ tách váng!” Thời điểm ấy sữa đậu nành đặc, không toàn nước như bây giờ, có thể đặt được một lớp da lên đấy, nếu vẫn luôn để váng trong nồi sôi, thì không chỉ phí lửa mà còn dễ cháy nồi, mùi vị khi uống cũng sẽ không ngon nữa. Cho nên bình thường hay đặt một vại váng đậu bên cạnh nồi nóng, mở nồi ra thì lập tức múc đổ một muôi sống vào, rồi đổ vào bát, khi đó váng không tách ra, nên Lưu Hoành Thuận mới phải dặn câu như vậy, vừa nghe là biết người thành thạo. Người bán mau tay múc một bát sữa đậu nành lớn cho Lưu Hoành Thuận: “Chén lớn đây nhé, chén nhỏ váng đậu múc chén lớn, cút ngay!” Làm ăn nhỏ đâu dám bảo tuần quan cút ngay, đó là chán sống, ‘cút ngay’ trong miệng người bán có ý đã nấu sôi sữa, bán sữa đậu phải la như vậy, váng đậu gặp gió còn chưa ổn định thì đã đông lại rồi, nói rõ sữa này chưa đổi nước, lại gắp miếng cà muối, món này miễn phí tùy tiện ăn, cũng không phải thứ đáng giá gì, không phải cải ngâm trộn dầu ớt, uống sữa đậu nành phải ăn món này, rau ngâm bát bảo của Lục Tất Cư ngon, nhưng lại không ăn ra mùi này. Trước đây có mấy tên thích chiếm món lợi nhỏ, thường tự mang theo bánh, chỉ mua một chén sữa đậu nành mà cứ liều mạng ăn dưa muối của người ta, mấy người bán sữa ghét nhất những kẻ như vậy, bèn đặt cho bọn họ một biệt hiệu ‘lừa no rau’.
Lưu Hoành Thuận lấy đũa vớt ăn lớp váng trên sữa trước, chính là mùi đậu này, rồi ăn bánh vừng bánh rán, uống hớp sữa vùi đầu ăn uống ở đây, nghe bên kia có người bắt chuyện với anh, vừa mới mở miệng đã tụng đạo hiệu: “Vô Lượng Thiên Tôn, vị này chính là Lưu gia Lưu Hoành Thuận Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần sao?” Lưu Hoành Thuận ghé mắt nhìn, thấy đó là một lão đạo, ông ta đúng là đầu tư, ăn mặc đầy đủ hết: Đầu đội mũ đạo sĩ đỏ tím, trâm bạc cắm ngang, người mặc bộ tiên y bát quái giống màu mũ, trước sau cá âm dương, trên thêu càn tam liên gồm khôn lục đoạn, ly trung hư, khảm trung mãn, eo buộc sợi dây thủy hỏa, rũ xuống như đuôi đèn lồng, giày dưới chân không nhiễm hạt bụi, tay vung phất trần, sau lưng đeo thanh bảo kiếm, mặc xanh xám, mày tằm mắt Phục Hy, mũi thẳng mặt vuông, tai to râu dài, trông rất tiên phong đạo cốt, nếu không phải ngồi trên ghế đẩu bưng bát sữa đậu nành, cũng ăn không ít rau ngâm miễn phí, thì sẽ thực sự cho rằng là thần tiên đắc đạo.
Ngày thường Lưu Hoành Thuận tuần tra khắp nơi, lại chưa từng gặp người này trên phố, cho rằng đây là nhị lão đạo đi giang hồ kiếm cơm, muốn lại gần chài kéo anh. Trước kia trên giang hồ ‘buôn bán’ và ‘làm ăn’ không giống nhau, kinh doanh không phân cao thấp, chỉ nói đem vốn cầu lợi, mua vào một đồng bán ra hai đồng, đây gọi là buôn bán; làm ăn thì lại khác, ít nhiều gì cũng mang theo vài ý xấu, thường chỉ mấy trò giang hồ lừa bịp. Lưu Hoành Thuận là cảnh sát mặc đồ quan, há sẽ tin tưởng lời của nhị lão đạo bán quẻ lừa người? Thế nên khoát tay chặn lời lão đạo: “Dừng, Lưu gia ta còn có chính sự cần làm, không rảnh phí lời với ông.”
Lão đạo lại không nóng nảy, từ tốn nói: “Chính sự này không làm cũng được, bần đạo thấy mặt ngươi mang vẻ bại tướng, hôm nay đi đấu dế chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Lúc ấy Lưu Hoành Thuận sửng sốt, nghĩ một nhị lão đạo ngoại lai như ông sao lại biết tôi muốn đi đấu dế? Nghĩ lại cũng thấy không lạ, Thiên Tân Vệ mấy ai không biết Lưu Hoành Thuận ta, chắc chắn chuyện ta đấu dế với lão khách đã bị truyền đi, lão đạo muốn mượn cơ hội này gạt tiền của ta, đầu tiên nói ta không thắng chỉ bại, khiến ta thấy cồn cào, cầu ông ta xin một biện pháp, cũng không nhìn xem ta là ai? Mới sáng sớm, ông lại đứng đây niệm kinh với tôi, chẳng phải muốn khiến tôi khó chịu sao? Tức khắc trầm mặt xuống, nói với lão đạo: “Nếu ông nhận ra tôi, hẳn là cũng biết tôi làm gì, không cần phí lời nữa, chọc giận tôi tôi bắt tên lão đạo mũi trâu là ông lại giờ.” Lão đạo nghe đến đây, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu uống sữa tiếp. Lưu Hoành Thuận không thèm để ý tới ông ta nữa, đặt tiền bữa sáng lên bàn, đứng dậy đi luôn, xuyên phố qua hẻm đi tới miếu Thổ địa thành Nam, thấy lão khách đấu dế đã tới từ sớm chờ anh ở đấy.
Mấy người rảnh rỗi xem náo nhiệt thấy Lưu Hoành Thuận tới, lập tức xúm lại gần, có người hỏi: “Thế nào Lưu gia? Hôm nay mang dế tốt gì thế?”
Lưu Hoành Thuận cũng không đáp lời, chỉ một hộp trong ngực ra đặt lên bàn, trên mặt toàn là đắc ý. Mọi người nhìn vô, không khỏi tán thán, con dế trong hộp kia, muốn dáng có dáng, râu, đầu, cổ, chân, đuôi, nơi nào cũng nổi bật, đen sáng bóng loáng, loáng thoáng thấy được tí màu tím nữa, có câu ‘dế tốt khoác hai màu’, đây chắc chắn là vua rồi!
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi Lưu Hoành Thuận: “Lưu gia, đây là dế tốt lấy được từ đâu vậy? Có tên không?”
Lưu Hoành Thuận nói: “Các vị, đây là đại tướng quân đầu quan tài đánh bại rắn độc ở Cổ Lộ Câu!”
Có người giơ ngón tay cái tán thưởng: “Vậy thì đúng là khó lường, cũng chỉ có Lưu gia, chứ người khác nào dám tới Cổ Lộ Câu bắt dế? Có khi bị hù chết cũng nên! Hôm nay hãy khiến lão khách kia lĩnh giáo sự lợi hại của dế Bắc lộ chúng ta, miễn cho ông ta trở về rồi cứ nói dài nói ngắn.”
Cũng có người nói với Lưu Hoành Thuận: “Bá vương đầu vàng của lão khách kia có thể thắng liên tiếp mười bốn trận trong một ngày, chắc chắn không phải hạng tầm thường, bây giờ nghỉ một đêm, dù đại tướng quân đầu quan tài dũng mãnh, chỉ sợ cũng không thắng nổi nó!”
Người bên cạnh nghe không lọt tai: “Dế mèn là thần trùng, ai có thể nhìn thấu? Chỉ dựa vào mắt nhìn là có thể đoán ra thắng bại, vậy còn đấu làm gì? Không cắn sao biết có đấu thắng hay không? Theo ta thấy con dế này của Lưu gia cũng ghê gớm đấy.”
Nói thật, ngày trước Lưu Hoành Thuận đã biết được sự lợi hại của ‘bá vương đầu vàng’, dù bắt được 'đại tướng quân đầu quan tài’ ở Cổ Lộ Câu, nhưng không chắc mình sẽ thắng được nữa, có điều không thể thua khí thế được. Lại đánh giá lão khách phía đối diện, vẫn là đầu đội mũ quả dưa, tay trái cầm chiếc lồng chim rỗng, tay phải nâng cái ấm trà, cũng không biết có trà trong đấy không, chẳng thấy ông ta uống bao giờ, ngồi đấy rất ung dung.
Hai người không nói thêm nhiều lời, chắp tay với nhau rồi đặt dế lên cân tiểu ly, sau đó trực tiếp đấu luôn. ‘Đại tướng quân đầu quan tài’ của Lưu Hoành Thuận, đấu với ‘bá vương đầu vàng’ của lão khách, giống như hổ lên núi gặp hổ xuống núi, rồng trong mây gặp rồng trong sương, đầu đối đầu, nanh cạp nanh, giết đến trời đất tối mù. Người xem ở đây đều là người bản xứ, lúc này nói thế nào cũng không thể cổ vũ cho người ngoại lai được, vì vậy không ai đặt cược gì, chỉ liên tục trợ uy cho ‘đại tướng quân đầu quan tài’. Đấu được năm sáu hiệp, ‘bá vương đầu vàng’ không đỡ được xoay người chạy. Người xem ào ào vỗ tay, Lưu Hoành Thuận cũng thở phào một hơi, cho rằng thắng bại đã phân, không phí công tới Cổ Lộ Câu bắt dế. Nào ngờ bá vương đầu vàng đột nhiên nhảy lên thành hộp, lại nhảy ra sau đại tướng quân đầu quan tài, cắn răng lại cắp lấy chân sau của đại tướng quân đầu quan tài. Người xem ngây ra như phỗng, không ai lên tiếng. Không cần nhiều lời, Lưu Hoành Thuận lại thất bại thêm một lần, hai trận đấu thua trọn bốn mươi đồng bạc. Lão khách cười đùa nói: “Đại tướng quân đầu quan tài của huynh đài đúng là giỏi thiệt, có thể nói là trong trăm có một, nhưng mà so với dế Nam lộ của ta vẫn còn thua kém ba phần, thế nào? Có dám chơi lại ngày mai tái chiến không?”
Cái này gọi là khinh người quá đáng, tục ngữ nói, làm gì cũng không nên quá phận. Lưu Hoành Thuận há có thể bị lão khách kia hù được, người sống vì một hơi, Phật vì một lò hương, lại bại trận nữa cũng không sao, cùng lắm là đập nồi bán sắt chặt tay cắt chân bồi thường cho ông ta, cũng không thể khiến người ta huênh hoang vậy được, nếu lúc này nói ra hai chữ ‘không dám’, sau này còn mặt mũi nào để ra ngoài nữa? Không sợ ăn không đủ no, chỉ sợ cơn tức khó nhịn, lập tức viết giấy tờ cho lão khách kia, giao hẹn trời vừa tảng sáng thì tái chiến, một trận bốn mươi đồng, Lưu Hoành Thuận thắng thanh toán xong, thua thì trả cho lão khách tám mươi đồng. Lưu Hoành Thuận nổi giận đùng đùng ra khỏi miếu Thổ địa, trở về thay cảnh phục, tới làm ở Sở Cảnh sát Miếu Hỏa Thần, càng nghĩ càng thấy bó tay. ‘Đại tướng quân đầu quan tài’ ở Cổ Lộ Câu có thể nói là vua dế Bắc lộ, có thể cắn chạy rắn độc, nhưng vẫn không địch lại bá vương đầu vàng, hôm nay lại phải trực ở Sở Cảnh sát, đi đâu kiếm dế bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook