Hồ Tiên Ký
-
Chương 7
Lúc chạy đến trạm chờ xe, đã có nhiều người đợi sẵn ở đấy, không có chút nào ngoài ý muốn, Bạch Ất lại thu hút rất nhiều ánh mắt. Bạch Đinh đĩnh đạt bước vào trạm đợi xe, dường như không chú ý đến tình cảnh xấu hổ của Bạch Ất, cô vừa gặm bánh nướng, vừa lẩm nhẩm hát, thỉnh thoảng còn đút vào miệng bạch tiểu miêu vài miếng bánh vụn.
Bạch tiểu miêu ngoan ngoãn nằm trong túi sách của Bạch Đinh, cái đầu đen nho nhỏ thò ra ngoài, tao nhã liếm liếm bánh vụn trên bàn tay của Bạch Đinh.
Mới vừa ăn bánh nướng xong, xe buýt liền tới, Bạch Đinh vỗ vỗ tay lên xe, lúc qua cửa còn bỏ vào thùng hai đồng xu.
Bạch Ất đi sau cô, nhàn nhạt nở nụ cười, lên xe.
“Ai da, tiểu cô nương, là ngươi sao” đại thúc lái xe nghiêng đầu cười tủm tỉm chào hỏi “Ta đã nói rồi nhất định là vợ chồng son cải nhau, đã làm hòa sao?”
Đầu Bạch Đinh đầy hắc tuyến.
“Ngươi xem bạn trai ngươi thật đẹp trai, là diễn viên mới phải không? Chưa nhìn thấy xuất hiện trên tivi bất quá nhìn hắn rất có tiềm năng, nhất định sẽ thành công…” đại thẩm ngồi ở ghế trước nhìn thật hâm mộ, sau đó lại nhiều chuyện kề sát vào tai Bạch Đinh nói nhỏ “Bất quá nhìn bộ dáng này của cô, còn là học sinh phải không, yêu sớm không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Đinh im lặng, tiếp tục rơi hắc tuyến.
Bạch Ất vuốt cằm lễ phép mĩm cười.
Đại thẩm đỏ mặt sợ hãi, quay đầu lại không dám nhìn nữa, điện lực này quá mạnh rồi.
“Cười, cười cái gì mà cười, cười mê người như vậy làm gì, ngươi là tiên chứ không phải yêu quái.” Bạch Đinh oán thầm.
Bạch Ất ngồi bên cạnh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, hạt vừng dính trên mặt cũng không biết, cười khẽ, thật tự nhiên đưa tay phủi hạt vừng ấy xuống.
Bạch Đinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn , sau đó bỗng nhếch miệng cười “Ngươi cũng thật giống bà ngoại ta.”
Bạch Ất dỡ khóc dỡ cười nhìn cô, đưa bánh nướng cho cô “Ăn nữa không?”
Bạch Đinh liếc hắn một cái, không chút khách khí cầm cái bánh nướng của hắn mà cắn. cắn cắn, cô phát hiện mặt Bạch Ất có chút xanh.
“Ngươi sao vậy?” cô nghi ngờ đem miếng bánh nướng cuối cùng nhét vào trong miệng.
Bạch Ất hơi cau mày, lắc đầu.
“Ngươi… sẽ không phải là… say xe đi.” Mắt Bạch Đinh càng mở càng to.
Bạch Ất làm sao biết say xe là cái gì, hắn chỉ biết đã hơn hai ngàn năm chưa có khó chịu như vậy.
“Đầu choáng váng? Muốn phun ra?”
Bạch Ất gật gật đầu, mặt càng lúc càng xanh.
Bạch Đinh biết lúc này mình mà cười thì hơi quá đáng, nhưng cô thật sự không nhịn cười được, phải biết rằng vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi nay lại có biểu tình như vậy thật sự rất… rất mắc cười.
Khóe miệng Bạch Đinh co rút hai cái, rốt cục cười “hì hì”, làm cho sắc mặt Bạch Ất càng thêm khó coi.
Ánh mắt sau mắt kính cong cong, Bạch Đinh ho nhẹ một cái “Tôi đã nói ngươi không cần đi theo tôi thôi.”
Bạch Ất nhíu mày, quay đầu không nói gì, trên thực tế, hắn đã khó chịu đến mức không thể nói.
Rốt cục xe cũng dừng lại, trên loa thông báo một giọng nữ vang lên, “đã đến Giáo xa lộ, xin lên ở cửa trước, xuống ở cửa sau.”
“Đứng lên, đứng lên.” Bạch Đinh vội đứng lên, xốc túi sách có chứa bạch tiểu miêu lên.
Bạch Ất một tay chống ghế dựa, lắc lư lắc lư theo Bạch Đinh xuống xe.
“Này! Ngươi có sao không?” Bạch Đinh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nghẹn cười hỏi
“Đừng lo.” Hắn thản nhiên trả lời, đứng thẳng người.
“Sĩ diện khổ thân, nguwoi nói mình đã sống hai ngàn năm, sao đạo lí như vậy lại không nghĩ ra.” Bạch Đinh nhịn không được xem thường, sau đó đưa tay “Ta giúp ngươi.”
Bạch Ất do dự một chút.
Bạch Đinh xem thường lần thứ hai, ôm thắt lưng hắn, vòng tay hắn qua vai cô, đỡ sức nặng của hắn.
“Nam nữ…”
“Nam nữ thụ thụ bất thân chứ gì, đáng tiếc thời đại này không lưu hành câu này.” Bạch Đinh nhe hàm răng tiểu cương ra “Ngươi còn dài dòng, có tin ta bỏ ngươi lại đây hay không?”
Bạch Ất mím môi, rủ mắt xuống không nói.
Đỡ Bạch Ất đến cửa tiệm sách bên trái cổng trường, cô một cước đá văng cửa ra “Đại thúc, mau giúp.”
“Này, cẩn thận một chút, cửa của ta rất quý đó.” Đại thúc tiệm sách bất mãn ném sách trên tay xuống “Ôi, sao lại có anh đẹp trai, Đinh Đinh ngươi gần đây rất đào hoa a, tên tiểu tử mắt kính ngươi mang đến ngày hôm qua đâu?”
“Ai? À thúc nói Lý Tư Dân sao? hắn là tiểu đệ ta mới thu được.” Bạch Đinh đỡ Bạch Ất ngồi xuống ghế sa lon, sau đó ôm Bạch tiểu miêu trong túi ra, hôn lại hôn, hôn lại hôn, sau đó đặt trên đầu gối Bạch Ất “Bạch tiểu miêu, ngươi ngoan ngoãn ở đây chăm sóc hắn, tan học ta đến đón các người.”
Bạch tiểu miêu ngáp một cái “Meo ~” lên tiếng trả lời.
“Chờ một chút.” Bạch Ất đứng lên “Ta cũng phải đi.”
Bạch tiểu miêu đang dựa trên gối hắn bị hoảng sợ, “Oạch” một cái rớt xuống đất, đại thúc tiệm sách đau lòng ôm lên, ôn nhu trấn an.
“Được rồi, trường học chỉ cách nơi này vài bước, ngươi ở lại đây nghĩ ngơi đi.”
Bạch Ất nhìn nhìn cô , bỗng nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ trên má trái cô một vòng “Cẩn thận một chút.”
Bạch Đinh bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau từng bước, có chút khó hiểu nhìn hắn, sau đó cầm túi sách lên, phẩy tay “Đại thúc tôi đi đây.”
Đại thúc tiệm sách trả lời, lại nhàn nhã tự tại ôm bạch tiểu miêu nằm lên ghế ,vừa nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng một cách hứng thú, vừa đưa tay lấy tách cà phê bên cạnh uống một ngụm.
Bạch Ất nhìn Bạch Đinh ra khỏi cửa, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn nam nhân có chút lôi thôi trước mắt này “Ngươi không phải con người.”
“Phốc…” đại thúc kia vừa uống một ngụm cà phê vội vàng phun ra, vội vàng đứng lên “Ta nói này huynh đệ, mới sáng sớm ngươi mắng chửi người như vậy! tuy rằng ta không làm đại ca đã nhiều năm nhưng thuộc hạ dưới tay ta rất nhiều nha!”
“ngươi không phải con người” Bạch Ất nhìn hắn.
“Ngươi ngươi ngươi…” đại thúc tiệm sách tay run run chỉ vào hắn.
“Ngươi không phải con người.”
“…Xem như ngươi lợi hại.” đại thúc tiệm sách nhún nhún vai “Được rồi, tôi không phải con người.”
Không khí trong tiệm sách lập tức thay đổi, giống như tất cả không khí đều nhưng lại ở trên bàn.
“Được rồi, không cần khẩn trương như vậy ta chỉ là tham luyến nhân gian, không có ác ý gì.” Đại thúc tiệm sách xoay người rót tách cà phê đưa hắn “Đến, uống chút cà phê cho thoải mái tinh thần, khẩn trương như vậy không tốt.”
Bạch Ất không nhận lấy.
“Ngươi muốn thu ta?” đại thúc tiệm sách sờ sờ chút râu dưới cằm, hé mắt, sau đó nhếch môi nở nụ cười “Đinh Đinh biết sẽ tức giận nha, Đinh Đinh vui vẻ với ta, Đinh Đinh và bạch tiểu miêu cũng rất thích thôi, Đinh Đinh…”
Bạch Ất nhắm mắt ngồi xuống ghế.
Đại thúc cười hi hi ha ha, ôm lấy bạch tiểu miêu ngồi xuống ghế bên kia bàn “Cái này đúng rồi, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài ~”
Bạch tiểu miêu ngoan ngoãn nằm trong túi sách của Bạch Đinh, cái đầu đen nho nhỏ thò ra ngoài, tao nhã liếm liếm bánh vụn trên bàn tay của Bạch Đinh.
Mới vừa ăn bánh nướng xong, xe buýt liền tới, Bạch Đinh vỗ vỗ tay lên xe, lúc qua cửa còn bỏ vào thùng hai đồng xu.
Bạch Ất đi sau cô, nhàn nhạt nở nụ cười, lên xe.
“Ai da, tiểu cô nương, là ngươi sao” đại thúc lái xe nghiêng đầu cười tủm tỉm chào hỏi “Ta đã nói rồi nhất định là vợ chồng son cải nhau, đã làm hòa sao?”
Đầu Bạch Đinh đầy hắc tuyến.
“Ngươi xem bạn trai ngươi thật đẹp trai, là diễn viên mới phải không? Chưa nhìn thấy xuất hiện trên tivi bất quá nhìn hắn rất có tiềm năng, nhất định sẽ thành công…” đại thẩm ngồi ở ghế trước nhìn thật hâm mộ, sau đó lại nhiều chuyện kề sát vào tai Bạch Đinh nói nhỏ “Bất quá nhìn bộ dáng này của cô, còn là học sinh phải không, yêu sớm không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Đinh im lặng, tiếp tục rơi hắc tuyến.
Bạch Ất vuốt cằm lễ phép mĩm cười.
Đại thẩm đỏ mặt sợ hãi, quay đầu lại không dám nhìn nữa, điện lực này quá mạnh rồi.
“Cười, cười cái gì mà cười, cười mê người như vậy làm gì, ngươi là tiên chứ không phải yêu quái.” Bạch Đinh oán thầm.
Bạch Ất ngồi bên cạnh nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, hạt vừng dính trên mặt cũng không biết, cười khẽ, thật tự nhiên đưa tay phủi hạt vừng ấy xuống.
Bạch Đinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn , sau đó bỗng nhếch miệng cười “Ngươi cũng thật giống bà ngoại ta.”
Bạch Ất dỡ khóc dỡ cười nhìn cô, đưa bánh nướng cho cô “Ăn nữa không?”
Bạch Đinh liếc hắn một cái, không chút khách khí cầm cái bánh nướng của hắn mà cắn. cắn cắn, cô phát hiện mặt Bạch Ất có chút xanh.
“Ngươi sao vậy?” cô nghi ngờ đem miếng bánh nướng cuối cùng nhét vào trong miệng.
Bạch Ất hơi cau mày, lắc đầu.
“Ngươi… sẽ không phải là… say xe đi.” Mắt Bạch Đinh càng mở càng to.
Bạch Ất làm sao biết say xe là cái gì, hắn chỉ biết đã hơn hai ngàn năm chưa có khó chịu như vậy.
“Đầu choáng váng? Muốn phun ra?”
Bạch Ất gật gật đầu, mặt càng lúc càng xanh.
Bạch Đinh biết lúc này mình mà cười thì hơi quá đáng, nhưng cô thật sự không nhịn cười được, phải biết rằng vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi nay lại có biểu tình như vậy thật sự rất… rất mắc cười.
Khóe miệng Bạch Đinh co rút hai cái, rốt cục cười “hì hì”, làm cho sắc mặt Bạch Ất càng thêm khó coi.
Ánh mắt sau mắt kính cong cong, Bạch Đinh ho nhẹ một cái “Tôi đã nói ngươi không cần đi theo tôi thôi.”
Bạch Ất nhíu mày, quay đầu không nói gì, trên thực tế, hắn đã khó chịu đến mức không thể nói.
Rốt cục xe cũng dừng lại, trên loa thông báo một giọng nữ vang lên, “đã đến Giáo xa lộ, xin lên ở cửa trước, xuống ở cửa sau.”
“Đứng lên, đứng lên.” Bạch Đinh vội đứng lên, xốc túi sách có chứa bạch tiểu miêu lên.
Bạch Ất một tay chống ghế dựa, lắc lư lắc lư theo Bạch Đinh xuống xe.
“Này! Ngươi có sao không?” Bạch Đinh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nghẹn cười hỏi
“Đừng lo.” Hắn thản nhiên trả lời, đứng thẳng người.
“Sĩ diện khổ thân, nguwoi nói mình đã sống hai ngàn năm, sao đạo lí như vậy lại không nghĩ ra.” Bạch Đinh nhịn không được xem thường, sau đó đưa tay “Ta giúp ngươi.”
Bạch Ất do dự một chút.
Bạch Đinh xem thường lần thứ hai, ôm thắt lưng hắn, vòng tay hắn qua vai cô, đỡ sức nặng của hắn.
“Nam nữ…”
“Nam nữ thụ thụ bất thân chứ gì, đáng tiếc thời đại này không lưu hành câu này.” Bạch Đinh nhe hàm răng tiểu cương ra “Ngươi còn dài dòng, có tin ta bỏ ngươi lại đây hay không?”
Bạch Ất mím môi, rủ mắt xuống không nói.
Đỡ Bạch Ất đến cửa tiệm sách bên trái cổng trường, cô một cước đá văng cửa ra “Đại thúc, mau giúp.”
“Này, cẩn thận một chút, cửa của ta rất quý đó.” Đại thúc tiệm sách bất mãn ném sách trên tay xuống “Ôi, sao lại có anh đẹp trai, Đinh Đinh ngươi gần đây rất đào hoa a, tên tiểu tử mắt kính ngươi mang đến ngày hôm qua đâu?”
“Ai? À thúc nói Lý Tư Dân sao? hắn là tiểu đệ ta mới thu được.” Bạch Đinh đỡ Bạch Ất ngồi xuống ghế sa lon, sau đó ôm Bạch tiểu miêu trong túi ra, hôn lại hôn, hôn lại hôn, sau đó đặt trên đầu gối Bạch Ất “Bạch tiểu miêu, ngươi ngoan ngoãn ở đây chăm sóc hắn, tan học ta đến đón các người.”
Bạch tiểu miêu ngáp một cái “Meo ~” lên tiếng trả lời.
“Chờ một chút.” Bạch Ất đứng lên “Ta cũng phải đi.”
Bạch tiểu miêu đang dựa trên gối hắn bị hoảng sợ, “Oạch” một cái rớt xuống đất, đại thúc tiệm sách đau lòng ôm lên, ôn nhu trấn an.
“Được rồi, trường học chỉ cách nơi này vài bước, ngươi ở lại đây nghĩ ngơi đi.”
Bạch Ất nhìn nhìn cô , bỗng nhiên giơ tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ trên má trái cô một vòng “Cẩn thận một chút.”
Bạch Đinh bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, lui về phía sau từng bước, có chút khó hiểu nhìn hắn, sau đó cầm túi sách lên, phẩy tay “Đại thúc tôi đi đây.”
Đại thúc tiệm sách trả lời, lại nhàn nhã tự tại ôm bạch tiểu miêu nằm lên ghế ,vừa nhìn chằm chằm nam nhân áo trắng một cách hứng thú, vừa đưa tay lấy tách cà phê bên cạnh uống một ngụm.
Bạch Ất nhìn Bạch Đinh ra khỏi cửa, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn nam nhân có chút lôi thôi trước mắt này “Ngươi không phải con người.”
“Phốc…” đại thúc kia vừa uống một ngụm cà phê vội vàng phun ra, vội vàng đứng lên “Ta nói này huynh đệ, mới sáng sớm ngươi mắng chửi người như vậy! tuy rằng ta không làm đại ca đã nhiều năm nhưng thuộc hạ dưới tay ta rất nhiều nha!”
“ngươi không phải con người” Bạch Ất nhìn hắn.
“Ngươi ngươi ngươi…” đại thúc tiệm sách tay run run chỉ vào hắn.
“Ngươi không phải con người.”
“…Xem như ngươi lợi hại.” đại thúc tiệm sách nhún nhún vai “Được rồi, tôi không phải con người.”
Không khí trong tiệm sách lập tức thay đổi, giống như tất cả không khí đều nhưng lại ở trên bàn.
“Được rồi, không cần khẩn trương như vậy ta chỉ là tham luyến nhân gian, không có ác ý gì.” Đại thúc tiệm sách xoay người rót tách cà phê đưa hắn “Đến, uống chút cà phê cho thoải mái tinh thần, khẩn trương như vậy không tốt.”
Bạch Ất không nhận lấy.
“Ngươi muốn thu ta?” đại thúc tiệm sách sờ sờ chút râu dưới cằm, hé mắt, sau đó nhếch môi nở nụ cười “Đinh Đinh biết sẽ tức giận nha, Đinh Đinh vui vẻ với ta, Đinh Đinh và bạch tiểu miêu cũng rất thích thôi, Đinh Đinh…”
Bạch Ất nhắm mắt ngồi xuống ghế.
Đại thúc cười hi hi ha ha, ôm lấy bạch tiểu miêu ngồi xuống ghế bên kia bàn “Cái này đúng rồi, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài ~”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook