Gặp nhau hai lần thì cả hai lần xã giao đều đi vào lòng đất. Lâm Dục Thư bắt đầu ngẫm lại, rốt cục là tại mình hay tại Tống Khải Minh? Nhưng lần này người gặp vấn đề lớn hơn chắc chắn là Tống Khải Minh – hắn không như những sếp nhà họ Thiệu khác, không bao giờ nói nhảm trước mặt Lâm Dục Thư. Có lẽ sau này gặp nhau trên bàn đàm phán, Tống Khải Minh không nên thẳng thắn như vậy.

Lát sau là đến giờ xuất phát. 20 chiếc xe đua lần lượt tiến tới vạch xuất phát, chờ đèn chỉ thị sáng lên.

Nghe điện thoại xong, Thiệu Quang Kiệt trở lại chỗ ngồi, hơi nghiêng đầu về phía Lâm Dục Thư, ghé vào tai y hỏi: “Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

Bốn phía huyên náo, nói không lớn không nhỏ thì không khác nào nói thầm.

Không muốn đào sâu hiểu lầm, Lâm Dục Thư định kéo giãn khoảng cách, khóe mắt lại thoáng liếc thấy Tống Khải Minh, phát hiện hắn đang tập trung nhìn đường đua, không hề để ý bên này.

Chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì mấy giây sau, đèn hiệu chớp tắt, sóng âm ngập trời đập vào mặt. Lúc này Lâm Dục Thư cũng không đoái hoài tới Thiệu Quang Kiệt, bất giác đứng lên giống như Tống Khải Minh để quan sát các đội xuất phát.

Cuộc chiến căng thẳng nhất ở Lượt 1, một ô tô bất ngờ trượt bánh và va chạm với 2 ô tô khác khiến khán đài ồ lên.

Khi hơn chục chiếc xe lần lượt rời khỏi khúc quanh số 1, khán đài yên tĩnh lại, Lâm Dục Thư ngồi trở lại chỗ của mình, trả lời: “Hắn hỏi tôi là ai.”

“Cậu nói sao?”

Về điểm này thì bọn họ giống nhau đến lạ: cả hai đều hiếu kỳ đối với hàng đính kèm.

Lâm Dục Thư quay đầu về phía Thiệu Quang Kiệt, hơi hếch cằm, ghé sát vào tai hắn.

Câu trả lời đã đến bên miệng lại khựng lại, vì lúc này chiếc xe an toàn với đèn cam (*) của ban tổ chức lái tới đây, đồng nghĩa với việc mười mấy chiếc xe đua chen chúc nhau theo sau, tiếng động cơ dồn lại cùng một lúc, ầm ĩ tới mức mọi người trên khán đài căn bản không thể nói chuyện bình thường.

Tầm mắt mọi người đều nhìn theo xe đua từ trái sang phải, bao gồm cả Tống Khải Minh.

Hắn xoay đầu sang vừa đúng lúc Lâm Dục Thư đang định trả lời Thiệu Quang Kiệt, thế là hai người chạm mắt nhau sau lưng Thiệu Quang Kiệt. Lúc này Lâm Dục Thư vẫn còn đang ghé sát vào tai Thiệu Quang Kiệt, trông có vẻ thân mật, cũng không biết Tống Khải Minh nhìn thấy lại hiểu thành như thế nào.

Ánh mắt Tống Khải Minh trắng trợn nhìn Lâm Dục Thư, mang theo mấy phần ý vị đùa giỡn: các người đang nói xấu gì tôi? Khóe miệng Lâm Dục Thư giật giật, dùng ánh mắt trả lời: anh nghĩ quá nhiều rồi.

Mặc dù mặt mũi thản nhiên nhưng Lâm Dục Thư ít nhiều có chút chột dạ, bởi vì y và Thiệu Quang Kiệt đúng là đang nói chuyện về Tống Khải Minh.

“Không biết.” Lâm Dục Thư ma xui quỷ khiến lại sửa lại lời định nói.

Một là lương tâm cắn rứt, hai là y chợt nghĩ, nếu Thiệu Quang Kiệt kêu y đi điều tra quan hệ giữa Tống Khải Minh và người kia thì chẳng phải y đang tự chuốc lấy phiền phức sao? Nói không biết thì đỡ rắc rối.

Thiệu Quang Kiệt đương nhiên không biết hai người đã chạm mắt sau lưng mình, không hỏi thêm gì nữa, chỉ cúi đầu quẹt điện thoại.

Kết thúc chặng đua kéo dài hai giờ, Ferrari đã giành vị trí nhất và nhì chặng đua Singapore.

Truyền thống sau cuộc đua là đi vòng quanh đường đua, người xem có thể nhặt một chút cao su mòn rớt ra từ lốp xe để làm kỷ niệm, nhưng thư ký của Thiệu Quang Kiệt đã lên lịch chuyến bay vào tối nay, vì vậy cả hai phải về ngay lập tức.

Lâm Dục Thư cũng không để ý, vì thà về sớm còn hơn cùng Thiệu Quang Kiệt đi vòng quanh đường đua. Thấy bóng lưng Tống Khải Minh biến mất trên khán đài, y lại ít nhiều có chút tiếc nuối, có lẽ về công việc đỡ bận thì y cũng sẽ có thể giống như Tống Khải Minh, tập trung thưởng thức giải đấu.

Lâm Dục Thư về đến nhà lúc bốn giờ sáng, tranh thủ đánh một giấc ngắn rồi đi làm như ngày thường.

Nghe nói Thiệu Quang Kiệt vắng mặt trong cuộc họp buổi sáng của công ty. Thật ra Lâm Dục Thư cũng có thể xin phép nghỉ, nhưng y không muốn. Là một kẻ nghiện công việc, lại đang trong guồng, trừ phi có chuyện gì lớn, nếu không y sẽ không nghỉ.

Buổi chiều, y như thường lệ đến gặp Thiệu Chấn Bang, báo cáo tiến độ đàm phán trước mắt, Thiệu Chấn Bang không có chỉ thị cụ thể nào, Lâm Dục Thư biết như vậy là ông cụ đã ngầm đồng ý với cách xử lý của mình. Trở lại công ty làm việc đến sáu giờ, Lâm Dục Thư hiếm thấy là người đầu tiên trong phòng tan tầm. Cũng không phải y vội về nghỉ ngơi, mà là đã hẹn trước cuối tuần về nhà ăn cơm, nhưng bị Thiệu Quang Kiệt đột xuất kéo đi Singapore nên đổi lại thành hôm nay ăn bù.

Vào nhà, chị dâu đã dọn một bàn đầy ắp món ăn. Lâm Dĩ Tắc từ trong thư phòng đi ra, bất mãn trách, “Sao chú còn bận hơn cả anh thế?”

“Anh.” Lâm Dục Thư lấy lòng đáp, “Dạo này công ty em nhiều chuyện lắm.”

Không đợi Lâm Dĩ Tắc tiếp tục trách móc, Lâm Dục Thư ngồi luôn vào bàn, nói với Hà Yến Quân: “Chị dâu, bắt đầu được chưa? Em đói sắp chết.”

“Mau ăn mau ăn, cứ kệ anh ấy đi.” Hà Yến Quân đưa bát đũa cho y.

Lâm Dục Thư về cơ bản là do anh trai Lâm Dĩ Tắc nuôi nấng. Lâm Dĩ Tắc năm nay 41 tuổi, hơn Lâm Dục Thư 12 tuổi, cha mẹ đều mất sớm, Lâm Dĩ Tắc là anh cả trong nhà.

“Từ từ ăn đi, cẩn thận nghẹn.” Lâm Dĩ Tắc đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư, vẻ mặt không mấy dễ chịu nhưng giọng điệu lại tràn đầy quan tâm.

Lâm Dục Thư nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chị dâu tay nghề quá chuẩn, anh, anh thật có mắt chọn đó.”

“Bớt nịnh bợ đi.” Lâm Dĩ Tắc cầm bát đũa lên, hỏi: “Gần đây chú bận cái gì thế, mua gì vậy?”

“Ừm, ” Lâm Dục Thư thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, “Nếu lần này thu mua thất bại, Vĩnh Tinh sợ là sẽ sập.”

“Nhà họ Thiệu gia thế lớn, làm ăn lớn, làm gì đến nỗi khoa trương như vậy.” Lâm Dĩ Tắc lẩm bẩm, “Nếu thật sự sập thì chú về nhà mà làm, anh nói bao nhiêu lần rồi, công ty thiếu người mà cứ đòi ở lại Vĩnh Tinh.”

Lâm Dục Thư khó xử đáp: “Thầy bảo em sang đó, em không thể không đi.”

Lâm Dĩ Tắc không chút lưu tình vạch mặt, “Anh thấy chú chê công ty nhà mình nhỏ thì đúng hơn.”

“Nghe nói quý 3 lượng tiêu thụ chừng 30 vạn chiếc?” Lâm Dục Thư kịp thời đổi chủ đề, “Không có em, công ty nhà chúng ta vẫn phát triển rất tốt mà.”

Bố của Lâm Dục Thư trước kia làm về pin, về sau anh của y tiếp nhận xí nghiệp, chuyển sang làm xe ô tô sử dụng nguồn năng lượng mới. Dưới chính sách ưu tiên năng lượng sạch của chính phủ, mấy năm nay nhà họ phát triển nóng, trở thành nhãn hiệu ô tô tăng trưởng nhanh nhất trong nước, thậm chí nhanh hơn nhiều so với Vĩnh Tinh. Thương hiệu Fast Move nhà họ lại tập trung vào chỉ làm xe điện, đồng thời lựa chọn chiến lược giá thấp lãi ít, phần lớn xe điện bán giá chừng mười vạn đến hai mươi vạn.

Mà Vĩnh Tinh cũng quả thực không nhanh nhẹn như đối thủ —— mặc dù Thiệu Quang Kiệt thử phát triển xe điện, nhưng xe của Vĩnh Tinh dù thế nào cũng không thể xuống được giá hơn mười vạn như Fast Move, bởi vậy giữa hai bên khác biệt hoàn toàn về phân khúc thị trường, không thể cạnh tranh trực tiếp.

Đầu năm nay, Fast Move thành công lên sàn chứng khoán, đây là một bước tiến lớn.

Nếu như theo cách hiểu thông thường, Lâm Dục Thư chính là con nhà giàu, từ bé đã ngậm thìa vàng, học trường quốc tế, đại học lẫn thạc sĩ đều là đi du học. Cũng chính là vì xuất thân như vậy, y mới có thể nhanh chóng phát triển trong giới tài chính, xử lý những chuyện nhà họ Thiệu cũng trơn tru như nước chảy.

“Hiện tại công ty đã vốn hóa thị trường rồi, càng cần có chú hơn.” Lâm Dĩ Tắc nói, “Ở bên đó chú tích lũy đủ kinh nghiệm rồi, cũng đã đến lúc trở về. ”

Lâm Dục Thư vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Ừm.”

“Nghe nói lần thu mua này, Vĩnh Tinh tất thắng đúng không?” Lâm Dĩ Tắc nhắc nhở đủ rồi, bắt đầu nói chuyện phiếm, “Anh thấy giá cổ phiếu của họ đang tăng nhẹ.”

Cuối cùng vượt qua chủ đề liên miên bất tận nhức đầu nhất, Lâm Dục Thư cũng bắt đầu nói nhiều hơn: “Tất thắng hay không thì chưa biết, nhưng nhất định phải thành công, không thì giá cổ phiếu Vĩnh Tinh sẽ lại sụt giảm.”

Dù sao tin tức cũng đã được tung ra, nếu đàm phán thất bại, cổ đông sẽ trở nên không tin tưởng vào quản lý của Vĩnh Tinh.

“Đúng rồi,” Lâm Dĩ Tắc lại nói, “Thế là chú có thể gặp được thần tượng của mình rồi nhỉ? ”

Lâm Dục Thư đang gắp thức ăn thì khựng lại: “Thần tượng gì?”

“Tống Khải Minh đó. Không phải chú thường xuyên nhắc đến hắn sao? Lần nào đua xe đoạt giải gì, cải tiến động cơ lớn bao nhiêu mã lực…”

Lâm Dục Thư buông đũa xuống, vội vàng ngắt lời: “Vậy không gọi là thần tượng. ”

“Cái gì mà thần tượng chứ,” Hà Yến Quân tiếp lời, “Đấy chỉ gọi là tán thưởng thôi. Dục Thư ham tìm tòi về chế tạo ô tô.”

Cô lại quay sang nói với Lâm Dục Thư, “Chị nhớ chú còn từng nói là muốn được hắn độ xe cho nhỉ?”

“Không có gì.” Lâm Dục Thư trợn tròn mắt, nghiêm túc nhấn mạnh: “Em follow anh ta là vì công việc, công việc là công việc, sở thích là sở thích, em sẽ không lẫn lộn công việc với sở thích.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương