Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
-
Chương 6
– Heo mập….Heo mập….
– Ai? Ai đang gọi tôi…..- Cô mơ hồ nghe tiếng gọi tên mình, cái tên mà lâu rồi cô không nghe thấy, mà cũng không muốn nhắc đến.
– Quên rồi sao? – Giọng hỏi có chút chế giễu nghe thât chói tai người.
– Quên rồi.
– Để nhắc cho nhớ nhé. Tôi là Quần …Lót…Rùa…
Từng chữ một được kéo dài đến đáng sợ, khiến Như Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Cô thở hồng hộc, cảm thấy cả người lạnh toát, đưa tay lau mồ hôi, Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi mắng thầm : “Đồ khốn, dám ám ảnh bà trong cả giấc mơ”
Như Nguyệt buồn bực đứng bật dậy rót ình ly nước đun sôi để nguội uống một hơi, trút hết sự khó chịu mà giấc mơ kia đem lại.
Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có 5 giờ sáng thôi, đưa tay dụi dụi mắt, thế là hết cả buồn ngủ. Như Nguyệt uốn người vài cái rồi nói:
– Lâu rồi không chạy bộ, thi xong rồi, ăn ngủ nghỉ cũng đã đời rồi. Mình phải vận động lại thôi.
Nghĩ tới mấy chữ :” Heo mập, heo mập” tự nhiên Như Nguyệt cảm thấy ngứa ngấy chân tay vô cùng, không thể nào không tập thể dục được.
Như Nguyệt quay đầu đi lấy áo khoát, ra khỏi phòng, mang đôi giày thể thao bị bỏ xó lâu ngày trong góc tủ. Cô cảm thấy thoải mái vô cùng, còn nhún nhún chân vài cái thật thoải mái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trời sớm, sương mờ còn giăng phủ, có chút lạnh lẽo, thế nhưng Như Nguyệt đã lâu không được ngửi cảm giác này rồi, cô vội hít lấy hít để. Khí lạnh vào trong người thì thấy tinh thần càng sảng khoái vô cùng, Như Nguyệt khởi động vài cái rồi mở cửa cổng bắt đầu những bước chân nhịp nhàng của mình.
Khu cô từ ngày phát triển đến nay, người dân càng có cuộc sống tốt hơn. Tuy có nhiều người rời bỏ ruộng đồng, đi vào các nhà máy xí nghiệp , thế nhưng cứ đến mùa là trên những cánh đồng ngập tràn màu xanh mát, và kết mùa luôn là màu vàng rực rỡ.
Cô thích cuộc sống êm đềm nơi đây hơn là cuộc sống ồn ào trên thành phố, nhất là…
Nghĩ đến thành phố, cô vội vàng gạt phăng, cô chẳng muốn nghĩ đến nơi đó chút nào nữa. Đó là nơi chất chứa những kỷ niêm cay đắng trong đời của cô, cứ nghĩ đến bản thân mình khi đó, là cô lại cảm thấy bực mình vô cùng. Nếu như cho cô quay trở về thời quá khứ đó, cô tin chắc sẽ khiến cái tên khốn đó phải quỳ gối khóc lóc cầu xin cô mới hả giận.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong bao la biển người, không biết cô và hắn có gặp lại nhau nữa hay không? Cái tên đó, nếu cô nhớ không nhằm thì cũng là một thằng công tử con nhà giàu. Mà với cái hoàn cảnh như tên khốn đó, thì có hai khả năng xảy ra.
– Một là, hắn ta là một tên dốt nát, ham chơi hơn ham học. Nghĩa là…con đường học hành của hắn ta chấm dứt ở ngưỡng cửa đại học. Cũng có thể hắn ta được gia đình đút lót chạy chọt ột trường đại học nào đó. Nhưng chắc chắn không phải trường đại học mà cô đã thi đậu vào.
– Hai là , tên đó là một học sinh khá giỏi, đã thi đậu địa học. Mà theo cung cách nhà giàu thường thấy, người ta sẽ lập tức lo thủ tục cho con họ đi du học, học hỏi kiến thức và kinh nghiệm của nước ngoài.
Tổng kết lại là, cô và hắn ta vô phương gặp lại.
Nghĩ đến đây, Như Nguyệt cảm thấy hài lòng vô cùng. Cô lôi viên bi trắng có chứa con thỏ ngọc ra khỏi chiếc áo khoát , nhìn nó thật lâu, rồi xiết chặt, hài lòng nói:
– Đại học à, thành phố à. Chờ tao, tao đến đây…
– Dzô…dzô …nào . Hôm nay nhất định không say không về – Thằng Khải , đứa bạn đầu đất gào lên trong bữa tiệc ăn mừng chúc cô đậu vào đại học như ước nguyện.
Cả đám chơi thân từ nhỏ đến lớn, tuy không đồng tuổi, nhưng cũng sàn sàn tuổi nhau nên xem nhau như bạn bè. Mấy đứa này, đứa nào cũng đều học ở gần, chỉ có cô học tít trên thành phố, cho nên cũng có thể xem bữa tiệc này là bữa tiệc chia tay tiễn cô lên thành phố học.
– Này…này…ông đừng có tập tành cho Nguyệt uống bia chứ. Lên thành phố rồi, dễ sa chân lắm đó. Bia bọt nó cám dỗ ghê lắm – Một đứa bạn khẽ nhắc.
– Nguyệt! Bà phải nhớ là lên đó, không để bị dụ dỗ biết chưa? Con trai thành phố toàn một lũ khốn không thôi. Tụi nó hay đi lừa gái quê …- Thằng Khải không nói tiếp mà dùng tay tạo một phần nhô trên bụng ám chỉ.
– Có khốn cũng chẳng bằng đồ khốn nhà ông đâu – Nguyệt lườm đứa bạn mắng, cô biết cái đầu đen tối của đứa bạn nghĩ cái gì, sau đó cô cười thoải mái và nói – Yên tâm đi, chẳng ai ức hiếp được tui đâu, ông chớ lo.
Tụi bạn thi nhau mỗi người một câu dặn dò, chỉ có Như Ngọc là ngồi im lìm. Như Ngọc với Nguyệt là hai đứa bạn thân nhất, học chung từ thời cấp 2, đi thi cũng thi chung, cho nên hai người cứ như hình với bóng. Lần này hai người thi chung trường, nhưng khác ngành, thi xong, Ngọc cứ như bị khủng hoảng, mà người ta gọi la hậu thi cử. Cứ nhắc đến việc thi, Như Ngọc lại im lặng thu mình vào một góc không nói năng gì. Ai cũng nghĩ do Như Ngọc làm bài thi không được nên buồn rầu như thế, cũng chẳng ai dám nhắc đến.
Nguyệt thấy Như Ngọc ngồi im lìm trong góc, không vui cũng không buồn. Cô cho rằng Ngọc rớt đại học, nên ngồi xuống bên cạnh Ngọc mà nói:
– Thôi đừng buồn nữa, năm sau thi lại là được.
– Năm sau tao không thi lại – Ngọc lắc lắc đầu nói.
– Bà điên quá, rớt đại học thôi mà, đầy người rớt mà.
– Phải đó, tụi này cũng có đậu đại học đâu, cao đẳng, trung cấp đều tốt mà – Bạn bè cũng hàu vào an ủi.
Ngọc lắc đầu, hít một hơi, lôi trong túi quần ra một tờ giấy:
– Tao đậu đại học rồi.
– hả…
Cả một bọn tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn Ngọc, Khải nhanh tay giật lấy tờ giấy báo trên tay của Ngọc.
– Con Ngọc nó đậu thiệt rồi tụi mày ơi.
Cả đám đều trú đầu vào xem, quả nhiên chữ “Đậu” hiện rõ trên tờ giấy. Tất cả vừa vui mừng vừa tức nhìn Ngọc.
– Trời ơi , vậy mà làm tụi này tưởng….
– Đập chết nhỏ này đi, vậy mà cái mặt nó cứ buồn so.
– Tao…tao còn tưởng tao đang bị hoa mắt nè – Ngọc rầu rỉ than – Tụi bây cũng biết tao bị cận mà, biết đâu nhìn tới nhìn lui nhìn không ra chữ “Không” trong chữ “ Không đậu” thì sao. Tao hổng dám đưa cho ba má tao coi luôn.
Nguyệt nhìn Ngọc vui mưng rồi ôm Ngọc reo:
– Ngọc ơi, vậy là tao với mày tiếp tục học chung nhau rồi, tao không lẻ loi, vui quá đi mất.
– Vậy là tao đậu thiệt hả tụi bây – Ngọc ngây ngô hỏi lại.
– Hổng tin đưa đây tụi tao đập ày mỗi đứa một cái là biết liền hà – Nguyệt cười hề hề bảo.
– Á…tao đâu có ngu – Ngọc đứng bật dậy – Tao pahi3 về báo má tao biết, á tao mừng.
Nói rồi Ngọc bỏ chạy đi ngay lập tức, vừa đi Ngọc vừa gào: “ Ba má ơi, con đậu đại học rồi”
Cả đám nhìn theo Ngọc thì cười nắc nẻ, ai cũng vui mừng cho Ngọc.
– Ai? Ai đang gọi tôi…..- Cô mơ hồ nghe tiếng gọi tên mình, cái tên mà lâu rồi cô không nghe thấy, mà cũng không muốn nhắc đến.
– Quên rồi sao? – Giọng hỏi có chút chế giễu nghe thât chói tai người.
– Quên rồi.
– Để nhắc cho nhớ nhé. Tôi là Quần …Lót…Rùa…
Từng chữ một được kéo dài đến đáng sợ, khiến Như Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Cô thở hồng hộc, cảm thấy cả người lạnh toát, đưa tay lau mồ hôi, Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi mắng thầm : “Đồ khốn, dám ám ảnh bà trong cả giấc mơ”
Như Nguyệt buồn bực đứng bật dậy rót ình ly nước đun sôi để nguội uống một hơi, trút hết sự khó chịu mà giấc mơ kia đem lại.
Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có 5 giờ sáng thôi, đưa tay dụi dụi mắt, thế là hết cả buồn ngủ. Như Nguyệt uốn người vài cái rồi nói:
– Lâu rồi không chạy bộ, thi xong rồi, ăn ngủ nghỉ cũng đã đời rồi. Mình phải vận động lại thôi.
Nghĩ tới mấy chữ :” Heo mập, heo mập” tự nhiên Như Nguyệt cảm thấy ngứa ngấy chân tay vô cùng, không thể nào không tập thể dục được.
Như Nguyệt quay đầu đi lấy áo khoát, ra khỏi phòng, mang đôi giày thể thao bị bỏ xó lâu ngày trong góc tủ. Cô cảm thấy thoải mái vô cùng, còn nhún nhún chân vài cái thật thoải mái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trời sớm, sương mờ còn giăng phủ, có chút lạnh lẽo, thế nhưng Như Nguyệt đã lâu không được ngửi cảm giác này rồi, cô vội hít lấy hít để. Khí lạnh vào trong người thì thấy tinh thần càng sảng khoái vô cùng, Như Nguyệt khởi động vài cái rồi mở cửa cổng bắt đầu những bước chân nhịp nhàng của mình.
Khu cô từ ngày phát triển đến nay, người dân càng có cuộc sống tốt hơn. Tuy có nhiều người rời bỏ ruộng đồng, đi vào các nhà máy xí nghiệp , thế nhưng cứ đến mùa là trên những cánh đồng ngập tràn màu xanh mát, và kết mùa luôn là màu vàng rực rỡ.
Cô thích cuộc sống êm đềm nơi đây hơn là cuộc sống ồn ào trên thành phố, nhất là…
Nghĩ đến thành phố, cô vội vàng gạt phăng, cô chẳng muốn nghĩ đến nơi đó chút nào nữa. Đó là nơi chất chứa những kỷ niêm cay đắng trong đời của cô, cứ nghĩ đến bản thân mình khi đó, là cô lại cảm thấy bực mình vô cùng. Nếu như cho cô quay trở về thời quá khứ đó, cô tin chắc sẽ khiến cái tên khốn đó phải quỳ gối khóc lóc cầu xin cô mới hả giận.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong bao la biển người, không biết cô và hắn có gặp lại nhau nữa hay không? Cái tên đó, nếu cô nhớ không nhằm thì cũng là một thằng công tử con nhà giàu. Mà với cái hoàn cảnh như tên khốn đó, thì có hai khả năng xảy ra.
– Một là, hắn ta là một tên dốt nát, ham chơi hơn ham học. Nghĩa là…con đường học hành của hắn ta chấm dứt ở ngưỡng cửa đại học. Cũng có thể hắn ta được gia đình đút lót chạy chọt ột trường đại học nào đó. Nhưng chắc chắn không phải trường đại học mà cô đã thi đậu vào.
– Hai là , tên đó là một học sinh khá giỏi, đã thi đậu địa học. Mà theo cung cách nhà giàu thường thấy, người ta sẽ lập tức lo thủ tục cho con họ đi du học, học hỏi kiến thức và kinh nghiệm của nước ngoài.
Tổng kết lại là, cô và hắn ta vô phương gặp lại.
Nghĩ đến đây, Như Nguyệt cảm thấy hài lòng vô cùng. Cô lôi viên bi trắng có chứa con thỏ ngọc ra khỏi chiếc áo khoát , nhìn nó thật lâu, rồi xiết chặt, hài lòng nói:
– Đại học à, thành phố à. Chờ tao, tao đến đây…
– Dzô…dzô …nào . Hôm nay nhất định không say không về – Thằng Khải , đứa bạn đầu đất gào lên trong bữa tiệc ăn mừng chúc cô đậu vào đại học như ước nguyện.
Cả đám chơi thân từ nhỏ đến lớn, tuy không đồng tuổi, nhưng cũng sàn sàn tuổi nhau nên xem nhau như bạn bè. Mấy đứa này, đứa nào cũng đều học ở gần, chỉ có cô học tít trên thành phố, cho nên cũng có thể xem bữa tiệc này là bữa tiệc chia tay tiễn cô lên thành phố học.
– Này…này…ông đừng có tập tành cho Nguyệt uống bia chứ. Lên thành phố rồi, dễ sa chân lắm đó. Bia bọt nó cám dỗ ghê lắm – Một đứa bạn khẽ nhắc.
– Nguyệt! Bà phải nhớ là lên đó, không để bị dụ dỗ biết chưa? Con trai thành phố toàn một lũ khốn không thôi. Tụi nó hay đi lừa gái quê …- Thằng Khải không nói tiếp mà dùng tay tạo một phần nhô trên bụng ám chỉ.
– Có khốn cũng chẳng bằng đồ khốn nhà ông đâu – Nguyệt lườm đứa bạn mắng, cô biết cái đầu đen tối của đứa bạn nghĩ cái gì, sau đó cô cười thoải mái và nói – Yên tâm đi, chẳng ai ức hiếp được tui đâu, ông chớ lo.
Tụi bạn thi nhau mỗi người một câu dặn dò, chỉ có Như Ngọc là ngồi im lìm. Như Ngọc với Nguyệt là hai đứa bạn thân nhất, học chung từ thời cấp 2, đi thi cũng thi chung, cho nên hai người cứ như hình với bóng. Lần này hai người thi chung trường, nhưng khác ngành, thi xong, Ngọc cứ như bị khủng hoảng, mà người ta gọi la hậu thi cử. Cứ nhắc đến việc thi, Như Ngọc lại im lặng thu mình vào một góc không nói năng gì. Ai cũng nghĩ do Như Ngọc làm bài thi không được nên buồn rầu như thế, cũng chẳng ai dám nhắc đến.
Nguyệt thấy Như Ngọc ngồi im lìm trong góc, không vui cũng không buồn. Cô cho rằng Ngọc rớt đại học, nên ngồi xuống bên cạnh Ngọc mà nói:
– Thôi đừng buồn nữa, năm sau thi lại là được.
– Năm sau tao không thi lại – Ngọc lắc lắc đầu nói.
– Bà điên quá, rớt đại học thôi mà, đầy người rớt mà.
– Phải đó, tụi này cũng có đậu đại học đâu, cao đẳng, trung cấp đều tốt mà – Bạn bè cũng hàu vào an ủi.
Ngọc lắc đầu, hít một hơi, lôi trong túi quần ra một tờ giấy:
– Tao đậu đại học rồi.
– hả…
Cả một bọn tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn Ngọc, Khải nhanh tay giật lấy tờ giấy báo trên tay của Ngọc.
– Con Ngọc nó đậu thiệt rồi tụi mày ơi.
Cả đám đều trú đầu vào xem, quả nhiên chữ “Đậu” hiện rõ trên tờ giấy. Tất cả vừa vui mừng vừa tức nhìn Ngọc.
– Trời ơi , vậy mà làm tụi này tưởng….
– Đập chết nhỏ này đi, vậy mà cái mặt nó cứ buồn so.
– Tao…tao còn tưởng tao đang bị hoa mắt nè – Ngọc rầu rỉ than – Tụi bây cũng biết tao bị cận mà, biết đâu nhìn tới nhìn lui nhìn không ra chữ “Không” trong chữ “ Không đậu” thì sao. Tao hổng dám đưa cho ba má tao coi luôn.
Nguyệt nhìn Ngọc vui mưng rồi ôm Ngọc reo:
– Ngọc ơi, vậy là tao với mày tiếp tục học chung nhau rồi, tao không lẻ loi, vui quá đi mất.
– Vậy là tao đậu thiệt hả tụi bây – Ngọc ngây ngô hỏi lại.
– Hổng tin đưa đây tụi tao đập ày mỗi đứa một cái là biết liền hà – Nguyệt cười hề hề bảo.
– Á…tao đâu có ngu – Ngọc đứng bật dậy – Tao pahi3 về báo má tao biết, á tao mừng.
Nói rồi Ngọc bỏ chạy đi ngay lập tức, vừa đi Ngọc vừa gào: “ Ba má ơi, con đậu đại học rồi”
Cả đám nhìn theo Ngọc thì cười nắc nẻ, ai cũng vui mừng cho Ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook