Như Nguyệt nhiệt tình ngồi một chỗ ăn uống, trong khi Như Ngọc và Hoàng Tuấn đã đi tìm đối tượng ình. Cô vừa ăn vừa đưa ánh mắt căm hờn nhìn Viễn hinh, hận không nhai tên này ra làm trăm mảnh. Xem Viễn hinh cả buổi cứ đi theo Diệp Hân mà cảm thương , cô cảm thấy tên này ích ỷ nhỏ nhen mà còn nhát nữa chứ. Yêu mà chẳng dám tỏ tình với người ta.

Như Nguyệt nhìn mãi, chẳng thấy Thiên Phong ở đâu, cô hơi buồn chán . Thấy mọi người bắt đầu ra sàn nhảy với nhau, cô thấy mình như lạc lòi. Đang định bỏ ra ngoài thì một bàn tay xòe ra trước mặt cô hỏi:

– Có muốn khiêu vũ cùng thầy không?

Trái tim Như Nguyệt đập mạnh, cô gật đầu cái rụp , đứng dậy nắm tay Thiên Phong đi vào sàn đầy hứng khởi mà quên mất một điều là mình chẳng biết khiếu vũ.

– Xin lỗi, xin lỗi thầy – Cô liên tục mở miệng với vẻ mặt ăn năn khi liên tục đạp lên chân của Thiên Phong. Đây là lần đầu tiên cô nhảy, hơn nữa lại ở gần Thiên Phong như thế khiến cô hồi hộp vô cùng. Còn nữa, cô chỉ mang đôi giày búp bê thấp, nên khi nhảy càng không được đẹp.

– Không sao. Mới lần đầu ai cũng vậy – Thiên Phong cười hiền nói.

– Diệp hân lần đầu nhảy là biết nhảy luôn, có đạp chân anh bao giờ đâu – Viễn Hinh từ đâu xuất hiện bên cạnh cười chế giễu.

Như Nguyệt lườm Viễn hinh thầm nguyền rủa, thấy Viễn Hinh cùng Diệp Hân đang cùng nhay nhảy rất vui vẻ rất bài bảng. Trong lúc lơ đễnh cô lần nữa dậm phải chân Thiên Phong. Cô đưa tay lên miệng cắn, ánh mắt như cún con tội nghiệp nhìn Thiên Phong.

– Chúng ta đổi bạn nhảy đi, nếu không lát nữa chân anh phải bó bột cả tháng mất – Viễn Hinh buông Diệp Hân ra rồi kéo tay Như Nguyệt về phía mình giễu cợt nói. Sau đó trừng mắt nhìn cô bảo – Thử giậm chân 1 cái xem.

Như Nguyệt đưa ánh mắt cầu cứu, nhưng Thiên phong và Diệp Hân đã nắm tay nhau khiêu vũ rồi. Viễn Hinh ôm chặt lấy eo không cho cô chạy thoát. Dưới sự dìu dắt của Viễn Hinh , Như Nguyệt ít dẫm lên chân cậu hơn, bởi vì cô phải nhón ngót mà nhảy, lưng cũng vì vậy mà thằng đờ, chân mỏi, lưng nhức đúng là một sự hành hạ chết người.

Trời ơi, giờ cô đã biết trong đời cô ghét nhất là tên Viễn Hinh – quần lót rùa, ghét thứ hai là khiêu vũ.

Sau khi được thả ra, Như Nguyệt boải hoải ngồi dựa vào ghế sofa, cô ước gì mọi người biến mất hết để cô có thể thoải mái nằm dài trên ghế. Nhớ lại cực hình nhiều năm trước của Viễn hinh với cô mà ghiến răng ghiến lợi, đúng là cô bị trả thù mà.

Giận nhất là Như Ngọc và Hoàng Tuấn dám bỏ mặc cô, kẻ mê trai, kẻ hám gái, về sẽ biết tay cô.

– Mệt lắm hả? – Diệp Hân đi vào, trên tay là một ly nước ép thơm ngon đưa cho cô.

Như Nguyệt cảm động muốn khóc, thế gian này chỉ có Diệp Hân là tốt với cô nhất.

Diệp Hân ngồi xuống bên cạnh Như Nguyệt , cô liếm môi cân nhắc xong rồi mới nói:

– Như Nguyệt nè, liệu mình có nên tỏ tình trong ngày sinh nhật hay không?

Như Nguyệt hai mắt sáng rực khi nghe Diệp Hân nói, cô nghĩ đến tên Viễn Hinh, xem như lần này có lợi cho hắn ta lắm rồi, nên cô lập tức gật đầu tán thành nói:

– Tỏ tình trong ngày sinh nhật rất có lợi. Nếu người kia chưa có bạn gái, nhất định sẽ suy nghĩ lời tỏ tỉnh này vì không muốn Hân buồn trong ngày sinh nhật.

Nói chung là cô vô cùng ủng hộ Diệp Hân với tên quần lót rùa Viễn Hinh kia. Thứ nhất, cô thấy tên này thích Diệp Hân từ lúc nhỏ, cho nên muốn tác thành cho hắn ta. Thứ hai, sau này hắn có thể biết ơn cô đã giúp hắn kết đôi với Diệp Hân sẽ không gây khó dễ cho cô nữa. Một tên trúng hai đích.

Ai ngờ, Diệp Hân gật gù đứng lên nói:

– Được rồi. Vậy hôm nay mình quyết định sẽ tỏ tình với anh Thiên Phong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương