Tầng hai của quán bar Hồng Lộc vốn là phòng bi-a, nhưng vì kinh doanh ế ẩm nên hơn một tháng trước ông chủ đã quỵt tiền nhà rồi chuồn đi không nói tiếng nào.
Giang Ngập nhớ trước đó Hoàng Oanh đã lên tầng xem mấy lần, vẻ như đang phân vân có nên mở rộng tầng hai thành quán bar không, hay là trang trí lại rồi tiếp tục hoạt động như phòng bi-a.
Giang Ngập đi lên tầng hai, thấy Giang Bắc đang ngồi trên bàn bi-a, vừa bưng bánh gato ăn vừa xem TV, hai cái chân cách mặt đất nửa mét đong đưa qua lại, thoạt nhìn có tinh thần hơn trạng thái ỉu xìu trước đó rất nhiều.
Khi cậu đi ngang qua Giang Bắc, cô bé ăn bánh dính kem xung quanh môi.

Em nhìn Giang Ngập hỏi: “Buổi chiều có người lén la lén lút quanh quẩn trước cửa quán bar, em chưa thấy bao giờ, có phải tìm anh không?”
Giang Ngập không để ý tới em, đi thẳng đến phía đông ở tầng hai.

Lúc nhìn thấy một cái bánh ngọt khác trên bàn trà, bước chân cậu dừng lại, nhìn chằm chằm cái bánh kia mấy giây.
Đó là bánh gato do Chung Dương và Bành Khả Thi mua, mấy chữ “Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ” đã hòa tan với kem ở xung quanh, hoàn toàn không nhìn rõ nữa.
Trên mặt bàn bên cạnh bánh gato có một cái nắp nhựa không hề ăn khớp với kích thước của nó, trên nắp còn đặt một phong bì giấy da trâu.

Giang Ngập đến gần, cúi người cầm phong bì kia lên, rút một tờ giấy viết thư ở bên trong ra.
Nhanh chóng xem lướt qua nội dung trên tờ giấy, cậu xoay người lại nhìn Giang Bắc: “Bánh gato trong tay em ở đâu ra?”
“Đặt trên bàn trà, ” Giang Bắc xem TV, lại xúc một thìa to cho vào miệng, nói không rõ ràng, “Sao anh lại nhận được hai cái bánh gato?”
Giang Bắc chưa kịp nuốt một miếng bánh gato xuống, Giang Ngập đã đi về phía em, giật lấy bánh gato Giang Bắc đang cầm, không nói lời nào ném nó vào thùng rác bên cạnh, ngay cả lá thư trong tay cũng vo thành một cục rồi ném vào luôn.
Giang Bắc nhìn cậu chằm chằm, Giang Ngập phớt lờ ánh mắt em, cầm thùng rác lên đưa cho cô bé: “Đi đổ rác.”
Giang Bắc không nói gì cả, giơ tay lau sạch kem ở khóe miệng, nhảy xuống bàn bi-a, nhận lấy thùng rác đi đến cửa.
Một chiếc hộp trắng tinh buộc ruy băng được đặt ở cửa tầng hai, lúc đi ngang qua nó Giang Bắc tò mò nhìn thoáng qua, đặt thùng rác sang bên cạnh sau đó cúi người mở ruy băng ra.
Giang Ngập đang dựa vào bàn bi-a xem điện thoại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng thét giật mình của Giang Bắc ngoài cửa.
Cậu đứng thẳng người, nhanh chân đi tới cửa, đỡ lấy Giang Bắc đang lùi lại từng bước: “Sao vậy?”
Giang Bắc vẫn chưa hết sợ hãi, chỉ cái hộp giấy bị em đá ra.


Giang Ngập nhìn về phía hộp giấy trên mặt đất theo hướng mắt cô bé, một cánh tay gãy với vết máu loang lổ nằm chình ình trong hộp.

Vết máu đỏ tươi tương phản rõ ràng với hộp giấy trắng tinh, tạo nên chấn động thị giác cực mạnh.
Giang Ngập đi đến bên cạnh hộp, hơi ngồi xuống lấy “cánh tay cụt” kia ra xem thử, thấp giọng chửi một câu “Đúng là thứ âm hồn bất tán”.

Sau đó cậu bỏ cánh tay cụt giả kia vào hộp, đậy nắp lại và ném luôn vào thùng rác, ánh mắt liếc nhìn Giang Bắc mang theo chút trêu tức: “Em không sợ trời không sợ đất kia mà?”
Giang Bắc mím chặt môi, có lẽ đã bị giật mình, sắc mặt em nhợt nhạt hẳn, tôn lên đôi mắt như hai viên ngọc đen kia.
“Em vào trong đi.” Giang Ngập đứng dậy, tự cầm thùng rác đi xuống cầu thang.
Đổ rác xong trở về, ngồi lại ghế sofa sau bàn trà, Giang Ngập mở bức ảnh kia ra, trong đầu bình tĩnh lên kế hoạch tiếp theo.
Làm thế nào để bức ảnh này phát huy hết tác dụng của nó? Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với Quý Trì, nếu không có Kính Mắt làm trung gian ở giữa, cậu không thể liên hệ trực tiếp với hắn ta.
Mà về phần Tần Thanh Trác, rõ ràng là sự lựa chọn tốt nhất và thực tế nhất của cậu lúc này.

Có điều Kính Mắt nói cũng không sai, tùy tiện cầm bức ảnh này đòi cái giá cắt cổ, có khi còn bị đối phương cắn ngược lại một cái.
Nếu muốn làm được chuyện này, nhất định phải thăm dò sức nặng của bức ảnh này đối với Tần Thanh Trác và ranh giới cuối cùng của anh, rồi mới quyết định bước hành động tiếp theo.

Nếu Tần Thanh Trác thật sự mặc cho mình thao túng vì bức ảnh này, vậy mọi chuyện sau đó sẽ dễ xử lý.

Nhưng nếu anh không dính chiêu này, chuyện sẽ trở nên khó giải quyết hơn, vẫn phải nghĩ những cách khác nữa…
Vậy phải làm thế nào mới có thể thăm dò được giới hạn cuối cùng của Tần Thanh Trác? Nhìn chằm chằm bên mặt Tần Thanh Trác trong bức ảnh, sâu trong đầu Giang Ngập vang lên câu anh đã nói lúc chạng vạng hôm nay – “Nếu trong tập tiếp theo của chương trình vẫn thể hiện như vậy, tôi nghĩ cậu vô cùng rõ ràng kết quả đang chờ các cậu là gì.”
Cụp mắt suy nghĩ vài giây, Giang Ngập mở lịch sử trò chuyện với Trần Gia trong điện thoại.

Mấy ngày trước Trần Gia đã gửi phương thức liên lạc của Tần Thanh Trác cho cậu, nói là thầy Tần khuyến khích các cậu nếu có vấn đề gì cứ liên lạc với anh ấy bất cứ lúc nào.


Nhưng Giang Ngập không quan tâm lắm.
Mở phần mềm chat ra, Giang Ngập nhập một dãy chữ và số do Trần Gia gửi vào trong ô tìm kiếm, sau khi nhấn tìm, trên màn hình xuất hiện một ảnh đại diện là bóng đen ôm guitar.
Ngón tay Giang Ngập chạm nhẹ vào dòng chữ “Thêm vào danh bạ” dưới ảnh đại diện, lặng lẽ chờ đối phương trả lời.
*
Tảng sáng, Tần Thanh Trác chỉnh sửa xong ý tưởng biên khúc của mình cho trận tiếp theo, sau khi gửi cho mấy ban nhạc trong đội, anh mới nhìn thấy tin nhắn Quý Trì gửi tới.
“Thanh Trác ơi, em đang làm gì thế?”
“Vừa xong cảnh đêm, anh mệt quá đi.”
“Video đến thăm hôm nay quay thế nào? Ban nhạc có hợp tác không?”
Đọc hết tin nhắn Quý Trì gửi cho mình, Tần Thanh Trác gọi điện lại cho hắn.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, không phải Quý Trì nghe mà là trợ lý Viên Vũ của hắn: “Anh Trì đang quay phim, anh Thanh Trác tìm anh ấy có việc gì ạ?”
Tần Thanh Trác đứng dậy rót cho mình cốc nước: “Anh ấy bảo quay xong cảnh đêm rồi mà?”
“Vâng… Quay cảnh đêm xong lại bị đạo diễn gọi về quay bổ sung.

Mặt anh Trì bí xị, vốn còn định gọi điện cho anh.”
“Thế hả?” Tần Thanh Trác cười một tiếng, “Vậy chờ anh ấy quay cảnh đêm xong cậu bảo anh ấy gọi cho tôi, tôi chờ anh ấy.”
“Vâng anh Thanh Trác.” Viên Vũ trả lời.
Cúp điện thoại, Tần Thanh Trác đặt cốc lên bàn, cả người vùi vào ghế sofa vươn vai một cái, sau đó dùng điều khiển mở loa, nghe bài nhạc nhẹ êm ái vấn vương trong nhà.

Hiếm khi anh thả lỏng, nhìn không khí thư giãn bản thân một lúc.
Chợt, điện thoại trên bàn rung lên, Tần Thanh Trác cầm lấy nhìn thoáng qua, có vài câu cảm ơn nhạc công gửi đến.
Cùng lúc đó, anh chú ý dưới giao diện có thêm một chấm đỏ, là thông báo thêm bạn.

Bấm mở ra xe, ảnh đại diện của người thêm mình là một cây guitar cũ, thông tin kết bạn cũng rất đơn giản, chỉ có hai chữ – “Giang Ngập”.
Giang Ngập? Hàng lông mày vốn đang giãn ra hơi nhíu lại, trong đầu Tần Thanh Trác vang lên giọng nói của Giang Ngập: “Thầy Tần ơi, tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu được không phải ai cũng như anh, chẳng những có cả đống thời gian để tập luyện, mà còn có thời gian hẹn hò với đàn ông trong đêm khuya.”
Không thể phủ nhận rằng Tần Thanh Trác gần như rúng động khi nghe câu nói đó.
Còn có cái liếc đầy sâu xa mà Giang Ngập nhìn về phía mình sau đó cũng khiến anh nhận ra, giữ cậu thiếu niên mười chín tuổi này trong đội mình chưa chắc đã là quyết định sáng suốt.
Sau khi xác định mình sẽ tiếp tục tham gia ghi hình chương trình, Tần Thanh Trác đã đưa phương thức liên lạc của mình cho tất cả nhạc công trong đội.

Hầu như mọi ban nhạc đều kết bạn với anh từ rất sớm, trừ Giang Ngập.
Tại sao Giang Ngập lại thêm mình vào lúc này? Chắc không hẳn là vì chuyện thi đấu ngày mai đâu nhỉ? Thoạt nhìn đối phương hoàn toàn không coi trọng chương trình này.
Ngón tay Tần Thanh Trác vuốt nhẹ lên màn hình, đồng ý lời mời kết bạn của Giang Ngập.

Anh muốn xem cậu định làm gì.
Gần như là một giây sau khi chấp nhận lời mời, trên ảnh đại diện guitar cũ kia xuất hiện một dấu chấm đỏ, đối phương gửi một bức ảnh.
Tần Thanh Trác mở giao diện trò chuyện với Giang Ngập ra, sau khi nhìn rõ bức ảnh kia, đồng tử của anh đột nhiên co lại.

Vậy mà lại là…hình ảnh anh và Quý Trì hôn nhau trong xe đêm đó.
Mà trong khoảnh khắc Tần Thanh Trác muốn chụp màn hình lại, bức ảnh đã biến mất, trên giao diện trò chuyện chỉ còn lại dòng chữ “Đối phương đã thu hồi một tin nhắn”.
Mạch suy nghĩ của Tần Thanh Trác rối loạn, hình ảnh trong đầu vẫn dừng lại ở bức ảnh vừa rồi.
Trước đó, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu thiếu niên tốt bụng cho mình đi nhờ xe về nhà, lại trở thành kẻ chụp lén có rắp tâm xấu xa.
Tần Thanh Trác không kìm lòng được nhớ về chuyện xảy ra đêm đó sau khi bước xuống khỏi xe mô tô của Giang Ngập.
Vì lo lắng bị chụp lén, Quý Trì đã dừng xe sâu trong con hẻm chờ Tần Thanh Trác từ trước.

Quý Trì luôn rất cẩn thận với chuyện chụp lén, lý do đêm đó to gan hôn môi ở ngoài như vậy, là vì hắn tin chắc rằng xung quanh không có paparazzi theo dõi chụp lén.
Nhưng Tần Thanh Trác sao mà ngờ được, vấn đề lại xảy ra từ phía anh – người đã lùi ra phía sau màn bốn năm.

Rõ ràng xuất phát từ tính cẩn thận, anh còn cố tình xuống xe trước đó một quãng đường rất dài.

Vậy thì Giang Ngập… đêm đó cậu ta cố tình theo dõi, hay vô tình nhìn thấy một màn kia?

Gửi ảnh cho mình rồi nhanh chóng thu hồi, làm cẩn thận như thế, điều này cho thấy Giang Ngập hẳn là có mục đích khác.

Tần Thanh Trác đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi bước quanh phòng.

Mục đích của Giang Ngập là gì? Trận đấu? Tiền? Hay chỉ vì mấy lời răn dạy tối qua của mình khiến cậu ấy sinh ra tâm lý trả thù?
Tần Thanh Trác dừng trước cửa sổ sát đất, ngón tay gõ một dòng chữ trên màn hình, nhấn gửi đi: “Có ý gì?”
Mấy giây sau, Giang Ngập trả lời: “Xin lỗi Thầy Tần, vừa rồi tôi gửi nhầm.”
Gửi nhầm? Tần Thanh Trác biết chắc chắn không phải như vậy.

Anh lại gõ một dòng chữ nữa gửi đi: “Cậu muốn làm gì?”
Đối phương lại trả lời rất nhanh, giọng điệu nho nhã lễ độ: “Thầy Tần à, chúng tôi đã chọn được ca khúc rồi.

Cuộc thi ngày mai, mong anh nhất định phải chọn ban nhạc của tôi.”
Đây là… đe dọa? Tần Thanh Trác nhìn tin nhắn trả lời của Giang Ngập, phỏng đoán mục đích thật sự của đối phương.

Là vì trận đấu? Nhưng rõ ràng chập tối hôm qua, Giang Ngập còn chẳng thèm để ý đến kết quả trận đấu này.
Tần Thanh Trác lại gõ một dòng chữ: “Cậu muốn thăng hạng?”
Giang Ngập kề cà không trả lời.
Tần Thanh Trác bấm một cuộc gọi thoại, nhưng bị đối phương từ chối không nghe.

Sau một lúc lâu chờ đợi, thấy đối phương vẫn không có ý định trả lời, Tần Thanh Trác gửi một tin nhắn thoại: “Giang Ngập, cậu thật sự quan tâm trận đấu này đến vậy ư? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không nhìn ra đấy.

Nếu cậu vì tiền cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo như thế.”
Tin nhắn được gửi đi, mấy phút sau, cuối cùng Tần Thanh Trác cũng nhận được tin nhắn trả lời của Giang Ngập.
“Thầy Tần, mai gặp nhé.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương