Hệ Thống Nữ Phụ
Quyển 3 - Chương 12: Nhân vật phản diện là đại thúc (1)

Vài ngày sau, Ngữ Kỳ xuyên vào một quyển tiểu thuyết mới.

Nữ chính của quyển này tên là Tô Vi Vi, gia cảnh nghèo khó mà rất kiên cường và mạnh mẽ. Cô, mẹ và em gái sống nương tựa vào nhau từ nhỏ. Năm cô 18 tuổi mẹ bị bệnh nặng, để mình và em gái có tiền đi học cũng như chi trả tiền thuốc men khổng lồ cho mẹ, cô theo một người đàn ông tên Hàn Thiệu.

Nếu người đàn ông này là nam chính, thì bộ tiểu thuyết này quang minh chính đại xếp vào thể loại cường thủ hào đoạt. Đáng tiếc anh ta chỉ là một nam phụ phản diện, Tô Vi Vi không có tí thiện cảm nào với hắn, phần lớn các cô gái vừa tự ti vừa có lòng kiêu ngạo nào cũng thế. Nếu một người đàn ông giẫm đạp lên lòng tự trọng của mình thì cho dù người đàn ông đó có nhiều tiền, giúp đỡ cô nhiều đến đâu, cô gái vẫn cảm thấy anh ta đang dùng quyền thế làm nhục mình.

Nam chính Lâm Tiêu là giáo sư đại học của cô – một người đàn ông tri thức, tao nhã, dịu dàng. Tô Vi Vi lần đầu tiên học tiết anh dạy đã yêu anh ta. Vì vậy, chẳng biết từ lúc nào thể loại cường thủ hào đoạt biến thành tình yêu cấm kị giữa thầy và trò. Tình tiết ngược nhất là Tô Vi Vi yêu thầy giáo của mình nhưng vì cuộc sống phải ở cùng người đàn ông khác.

Thật ra trong toàn bộ các tiểu thuyết mà Ngữ Kỳ xuyên qua thì Hàn Thiệu ở quyển này được xem là người làm ít chuyện xấu nhất. Điều đáng trách nhất là hắn dùng bạo lực để chiếm lấy nữ chính, không làm theo đạo lý “nếu yêu cô ấy thì hãy buông tay để người mình yêu hạnh phúc”, nên bị gán cho danh hiệu nam phụ phản diện.

Lần này Ngữ Kỳ xuyên vào một cô gái tên Tô Ngữ Kỳ, đúng vậy, cô cũng mang họ Tô, chính xác mà nói là em gái từ nhỏ đã sống nương tựa với nữ chính. Do hai chị em thiếu thốn tình thương của cha từ nhỏ nên thích cùng một kiểu đàn ông. Vì thế sau một lần Tô Ngữ Kỳ và chị gái ăn một bữa với nam chủ dịu dàng Lâm Tiêu thì cũng yêu người đàn ông dịu dàng đó, bắt đầu tranh đoạt người đàn ông trong lòng với chị gái, do đó, được coi là nữ phụ độc ác nhất.

Thật ra nhiệm vụ của Ngữ Kỳ lần này là làm cho nam phụ Hàn Thiệu yêu mình, đâu có thời gian xen vào chuyện giữa chị gái Tô Vi Vi và giáo sư Lâm Tiêu, bởi vậy nhiệm vụ trong cuốn tiểu thuyết này cô có thể hoàn thành.

Nhưng Hàn Thiệu không giản dị dễ gần như Lâm Tiêu, Tô Ngữ Kỳ chưa từng gặp hắn, cũng không có cơ hội thấy hắn. Từ khi Tô Vi Vi đi theo hắn, cô chuyển đến biệt thự làm chim sống trong chiếc lồng vàng, mà Tô Ngữ Kỳ vẫn ở nhà cũ, hằng tháng chị gái sẽ mang tiền sinh hoạt phí tới. Đừng nói khiến Hàn Thiệu thích mình đến việc gặp hắn một lần cũng khó.

Nhưng mà ngày thứ ba sau khi Ngữ Kỳ xuyên qua thì cơ hội đã đến.

Buổi tối cô nhận được điện thoại của Tô Vi Vi.

Ngữ Kỳ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào và thỉnh thoảng nấc thành tiếng của Tô Vi Vi thì biết đối phương đang khóc. Cô ngẩn người sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng “chị”rồi hỏi sao thế. Tô Vi Vi không nói lời nào, sau một lúc lâu dùng giọng nghèn nghẹn nói với cô: “Kỳ Kỳ, tới đón chị được không, chị không có nơi nào để đi”.

Ngữ Kỳ biết ngay cô lại cãi nhau với Hàn thiệu, trực giác nói cho Ngữ Kỳ biết đây là một cơ hội tốt, không thể bỏ qua.

Đột nhiên Tô Vi Vi ý thức rằng giờ không còn sớm, để một cô gái mới học trung học đến đón mình thật sự quá bồng bột. Cho nên cô lấy lại tinh thần cười nói: “Kỳ Kỳ chị nói đùa thôi, chị không sao, không cần tới đón chị đâu, chị tự về được.”

Ngữ Kỳ vội vàng đáp: “Chị đang ở đâu? Em lập tức tới đón chị.”

“Không cần, muộn quá…”

Ngữ Kỳ cắt ngang lời cô, giọng kiên quyết: “Chị đang ở đâu?”

Tô Vi Vi thỏa hiệp, nói ra địa chỉ, Ngữ Kỳ an ủi cô mấy câu rồi cúp máy, thay quần áo chuẩn bị đi, lại nghĩ tới đón chị thì phải hành động cho giống, nên cô lấy một áo măng tô mới của Tô Vi Vi để lại sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Không còn trong một gia đình có gia cảnh tốt như mấy lần trước, Ngữ Kỳ đành phải lấy điện thoại ra xem đường đi, vội vã ngồi xe buýt đến.

Xe buýt càng đi càng thấy sự hẻo lánh, khoảng mười mấy phút sau, Ngữ Kỳ xuống xe, đứng ở trạm xe buýt nhìn xung quanh không một bóng người, trông thấy Tô Vi Vi ngồi trước bậc thềm ngân hàng Công Thương cách đó không xa.

Cô ấy mặc một bộ lễ phục hở lưng đắt tiền màu trắng, đi đôi giày cao gót mười phân, cổ đeo dây chuyền đá quý giá trị xa xỉ, nhưng chẳng hề vui vẻ, ngược lại giống một chú cún đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, đang co ro trong gió rét.

Cô thật sự không thể tin được, trời lạnh thế này mà Tô Vi Vi ăn mặc phong phanh, ngu ngốc đứng ngoài trời gần nửa tiếng!

Tháng cuối năm là lúc thời tiết lạnh nhất ở thành phố này, trong một ngày thời điểm nhiệt độ thấp nhất là từ chập tối. Trên đường lác đác người mặc đồ kín mít vội vã đi qua, dù quấn khăn quàng cổ thì gương mặt vẫn đỏ bừng vì lạnh. Mà Tô Vi Vi thậm chí không có một cái áo khoác, lưng để trần một mảng lớn, cứ như thế ngồi trong gió lạnh buốt.

Ngữ Kỳ chạy tới, choàng áo măng tô vắt trên khủy tay lên người cô.

Tô Vi Vi hơn run một chút, ngẩng đầu thấy Ngữ Kỳ thì cười chua sót, giọng khàn khàn gọi cô: “Kỳ Kỳ.”

Ngữ Kỳ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của chị, lên tiếng, “Chị sao vậy?”

Tô Vi Vi lắc đầu, hai bờ nặng trĩu như có hàng ngàn gánh nặng, khuôn mặt tinh xảo lúc này mang theo sự mệt mỏi, “Chị không muốn ở cạnh hắn nữa, mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi.”

Ngữ kỳ ôm cô vào lòng, dư quang nơi khóe mắt liếc bóng dáng cao gầy mặc cả cây đen chìm trong bóng tối, theo bản năng quay lại nhìn.

Màn đêm đen kịt, mặc dù ngọn đèn của các gia đình đã sáng lên, cũng không thể làm cho đêm đông giá rét trở nên ấm áp. Mà hắn đứng yên tĩnh ở nơi tối nhất, mặc bộ âu phục màu đen, bên ngoài khoác áo măng tô cùng màu, dáng người thẳng tắp như lưỡi kiếm, nhìn từ xa không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm thấy quanh người hắn một loại khí tức nghiêm túc lạnh lùng, giống như một ngọn núi băng ngự trị trên biển đen, khiến người ta rất áp lực.

Ngữ Kỳ không nhịn được hỏi: “Đó là Hàn Thiệu?” Tô Vi Vi nhìn theo tầm mắt cô, chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi, dùng giọng mũi “ừ” một tiếng.

Híp mắt, Ngữ Kỳ ngồi xổm xuống và nhìn thẳng Tô Vi Vi, ánh mắt bình tĩnh: “Chị, tiền trong ngân hàng của chị còn bao nhiêu? Đủ trả mấy ngày tiền thuốc cho mẹ?” Dừng một chút, không đợi Tô Vi Vi trả lời cô nhanh chóng nói: “Còn tiền học phí của em và chị nữa? Không phải chị muốn đi du học à?Những thứ đó cần đến tiền đúng không? Nhưng hiện nay chúng ta không có khả năng kiếm tiền, chúng ta cần anh ta.”

Lông mi Tô Vi Vi run rẩy, sau một lúc mới hạ giọng nói: “Kỳ Kỳ, em không biết, hắn rất…..” Dừng một chút, giống như cô đang tìm từ thích hợp để miêu tả, giọng có chút ngập ngừng: “Hắn là một người tính tình cổ quái, quái gở lạnh lùng rất khó chiều, ở cạnh hắn, chị mệt mỏi cả về tinh thần và thể xác…”

“Vậy để em đi.” Ngữ Kỳ thản nhiên nói, giọng nói mang theo sự bình tĩnh thản nhiên: “Chị nên nghỉ ngơi, từ nay trở đi để em chăm sóc chị và mẹ, chị có thể theo đuổi người mình thích, làm những việc mà mình muốn.”

Tô Vi Vi ngẩn người, sau đó theo bản năng nói: “Không được.”

Ngữ Kỳ không nói gì, đứng dậy ôm lấy nàng, rồi xoay người chạy tới chỗ Hàn Thiệu.

Anh ta không còn ở chỗ cũ mà từ từ đi đến chiếc xe màu đen đậu ven đường, bóng lưng giữa trời đêm vắng lặng, có vẻ rất cô đơn

Khi anh ta bước chân vào trong xe, đóng cửa lại thì cuối cùng Ngữ Kỳ cũng đuổi kịp. Cô thở hổn hển gõ một cái lên cửa xổ xe, nở nụ cười ngoan ngoãn đặc trưng của Tô Ngữ Kỳ.

Một lúc sau, cửa kính từ từ hạ xuống, dựa theo ánh đèn, Ngữ kỳ rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe.

Trong tác phẩm Hàn Thiệu khoảng ba mươi bảy tuổi, đúng vào độ tuổi đàn ông có sức cuốn hút nhất. Hơn nữa, anh ta thật sự bảo dưỡng quá tốt, năm tháng không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt, nhưng vẫn tỏa ra khí chất chín chắn mà nội liễm, mang lại cho người khác cảm giác tin cậy và bình tĩnh.

Anh ta giữ gìn rất tốt, nhìn qua cứ ngỡ mới hơn ba mươi, được ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng trở nên rõ ràng, mà thứ khiến người khác khó quên nhất là ánh mắt của anh ta.

Đôi mắt phượng hẹp sâu thăm thẳm, giống như tất cả ngôi sao trên bầu trời biến mất chỉ còn màn đêm đen, vô cùng huyền bí.

Gió rét như gào thét bên tai, Ngữ Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh: “Hàn tiên sinh, em là Tô Ngữ Kỳ, em gái của Tô Vi Vi.”

Hàn Thiệu gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt cô: “Chào”. Khác hẳn với vẻ ngoài và khí chất lạnh lùng, giọng nói của anh khá ấm áp, rất êm tai, vả lại tốc độ nói chậm rãi rõ ràng, khiến người ta cảm thấy anh ta rất dịu dàng, dễ chung sống.

Ngữ Kỳ mỉm cười, đôi tay đặt lên cửa sổ xe: “Như vậy, ngài thấy em thế nào?’

Cơ thể này giống như Lục Ngữ Kỳ trước đây, mới chỉ mười sáu tuổi, dung mạo chưa nảy nở, mang theo sự ngây thơ non nớt, nhưng không có vẻ đẹp bức người của Lục Ngữ Kỳ, chỉ có thể coi là thanh tú.

Chính xác mà nói, Tô Ngữ Kỳ bây giờ chẳng đẹp bằng Tô Vi Vi, thế nhưng cô dám trực tiếp làm tuần tự từng bước một. Là nhân viên xuất sắc nhất, cô không bao giờ làm việc mà không nắm chắc phần thắng.

Trong nguyên tác từng nhắc tới Hàn Thiệu thích những cô gái nhỏ tuổi, có thể nói anh ta có xu hướng luyến đồng. Khi Tô Vi Vi sống với anh ta 18 tuổi, mà trước đó có hai cô gái theo anh ta, một người 17 tuổi, một người 15 tuổi, đều mềm mại như nụ hoa, khuôn mặt ngây thơ chưa hiểu đời.

Hàn Thiệu quan sát cô, dùng ánh mắt của một quý ông đánh giá một cô gái, sau một lát anh ta ưu nhã nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Tay anh ta nhìn rất đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, có lẽ do nguyên nhân đứng lâu dưới trời lạnh nên ngón tay anh thấm hơi lạnh luôn. Ngữ Kỳ run run vì lạnh, nhưng ngoan ngoãn không lùi về phía sau mà thuận theo thế đó, hơi ngước mặt lên để anh tiện quan sát, nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng không thay đổi.

Qua một lúc, Hàn Thiệu thu tay về, đầu gật nhẹ: “Lên xe.”

Ngữ Kỳ bật cười, nhưng không lập tức lên xe mà nhìn thoáng qua hướng Tô Vi Vi đứng: “Hàn tiên sinh, chị gái em…”

Anh ta lạnh lùng cắt ngang lời cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô nói: “Tiểu Trương, đưa Tô Vi Vi về nhà.”

Người thanh niên ngồi ở ghế phụ vâng dạ, nhanh chóng xuống xe chạy đến chỗ Tô Vi Vi.

Ngữ Kỳ nói: “Cảm ơn”, mở cửa xe ngồi xuống ghế sau.

Chỗ Hàn Thiệu ngồi gần chính giữa, nên sau khi cô lên xe gần như ngồi sát với anh ta, khoảng cách quá gần, có thể ngửi thấy hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng từ anh ta.

Cô không nhát gan trốn qua một bên, không quá nhiệt tình mà tiếp cận anh ta, cô chỉ yên tĩnh ngồi đó, vẫn duy trì sự bình tĩnh cần có, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Sau một lát, Hàn Thiệu liếc cô, vẻ mặt lạnh lùng nhận xét: “Em thông minh hơn chị mình.”

Ngữ Kỳ quay về phía anh ta hơi miệng mỉm cười thì ngay lập tức nghe câu tiếp theo.

“Nhưng tôi không thích con gái quá mức thông minh, tự cho mình là đúng càng phiền toái.”Anh ta nhìn thẳng về phía trước, không liếc cô thêm một lần, “Làm người phụ nữ của tôi không cần quá thông minh, em chỉ cần trở thành bình hoa xinh đẹp, đây là điều tôi muốn, chỉ có vậy.”

Ngữ Kỳ chỉ trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, “Vâng thưa tiên sinh.”

Bỗng nhiên Hàn Thiệu quay đầu nhìn cô, sắc mặt bình thản khiến người ta không đoán ra suy nghĩ, cặp mắt phượng dài hẹp u tối, thấy vậy trong lòng Ngữ Kỳ có chút hồi hộp. Cô bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, nhưng vẫn nở một nụ cười.

Khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, anh ta duỗi tay xoa đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, giống như an ủi thú cưng bị kinh sợ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, giống như một trưởng bối khen ngợi cô, “Cô bé ngoan.”

Lúc trước thì dùng ngôn ngữ sắc bén đả kích cô, sau đó nhẹ nhàng kích lệ khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh (1).

(1) được sủng ái mà hoang mang lo sợ.

Mấy phút sau, Ngữ Kỳ mới có phản ứng: Cái này chính là vừa đấm vừa xoa trong truyền thuyết à, người đàn ông này sử dụng thuần thục, không để lộ chút dấu vết.

Thủ đoạn như vậy lại thêm bản thân anh ta có sức hấp dẫn, muốn thu phục bất kỳ cô gái nào là chuyện rất dễ dàng, Ngữ Kỳ bắt đầu cảm thấy khâm phục Tô Vi Vi vì cô ấy có thể kiên trì, không bị dao động.

Xem chừng nhiệm vụ lần này có vẻ không dễ hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương