Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta
Chương 969: 969: Hoắc Vũ Hạo Đệ Nhị Hồn Hoàn Cùng Đệ Nhị Võ Hồn1


- Thiên Mộng ca, chúng ta vẫn hướng bắc muốn đi bao xa?(Hoắc Vũ Hạo)
- Ngươi quyết định phương hướng là phía Bắc không sai, cứ như vậy tiến lên sẽ nhanh chóng tiến vào lãnh địa của Băng Bích Hoàng Hạt tộc.

Hy vọng, gặp được Băng Bích Đế Hoàng Hạt khiến nó thành ngươi thứ hai Võ Hồn.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Đoạn đường này nhưng là tương đương không gần.

Ngươi không phải tại học viện kia thời điểm thường thường luyện tập phụ trọng chạy bộ sao? Lần này ngươi không cần phụ trọng cũng đủ ngươi chạy.

Dựa theo ngươi vừa nãy tốc độ, chí ít cần thời gian 10 ngày chúng ta mới có thể đến tới chỗ cần đến.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Thiên Mộng ca, chúng ta này là muốn đi đâu a? Làm sao muốn lâu như vậy.

Tốc độ của ta bây giờ cũng không chậm.

Nếu như toàn lực ứng phó, một ngày chạy xuống, liền tính không có ngàn dặm cũng sẽ không thấp hơn tám trăm dặm.

Nếu như là mười ngày, cái kia nhưng chỉ là 8000 dặm.(Hoắc Vũ Hạo)
- Nơi ta muốn dẫn ngươi tới là quê nhà ta, Cực Bắc Chi Địa.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Nơi đó khoảng cách quá xa.

Ta sau khi trở về còn muốn tham gia thăng cấp kiểm tra đây.

Có đến hay không không bằng a! Lẽ nào chỉ có ngươi bên kia mới có Tinh Thần thuộc tính Hồn thú sao?(Hoắc Vũ Hạo)
- Cũng không phải chỉ tại Cực Bắc Chi Địa có Tinh Thần thuộc tính Hồn thú, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng có nhưng ngươi muốn thu được không chỉ là một cái Hồn hoàn đơn giản như vậy mà trọng yếu nhất là thức tỉnh ngươi đệ nhị Võ Hồn.

Đệ nhị Võ Hồn nhất định phải muốn tại Cực Bắc Chi Địa thu hoạch.

Ta từ lâu vì ngươi kế hoạch dự tính rồi.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Ngươi có phí lời công phu không bằng gia mau một chút tốc độ, sớm một chút đến bên kia, ngươi dĩ nhiên là có nhiều thời gian hơn.

Nếu như tất cả thuận lợi, trong vòng một tháng chúng ta trở về Sử Lai Khắc Học viện.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy điều chỉnh hô hấp của mình hướng về phía Bắc mà chạy đi.

Hắn hôm qua trời đã tại căn tin đóng gói hai ngày đồ ăn, chí ít đầu hai ngày không cần vì làm ăn cơm lo lắng.

Hơn nữa Phàm Vũ cho hắn một trăm cái kim hồn tệ, thêm vào hắn nguyên bản dự trữ dọc theo con đường này là đầy đủ dùng.

Một năm khổ tu, dưỡng thành Hoắc Vũ Hạo bền gan vững chí tính cách.

Có thể chịu được nhàm chán tu luyện cũng không phải bất kỳ một tên Hồn Sư cũng có thể làm đến.
Trong nháy mắt đã qua thời gian ba ngày.

Hoắc Vũ Hạo đã rõ ràng cảm giác được không khí bắt đầu trở nên càng ngày càng lạnh.

Lạnh giá tập kích làm hắn không thể không chậm lại bước chân, tiến vào một toà thành thị mua áo dày phục đồng thời tiến hành một ít tiếp liệu.

Đặc biệt là mua một tờ bản đồ.
- Chiếu theo tiêu ký mà lão sư cho ta trên bản đồ thì lãnh địa của Băng Hùng Vương gần nhất, chúng ta đi tới đó trước sao?
- Cũng tốt, gặp Băng Hùng Vương trước cũng được, trách lãnh phí thời gian.

Nếu Băng Hùng Vương đồng ý thì chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo hết tốc lực chạy thì tới ngày thứ tám mới đến được Thiên Hồn Đế Quốc phía Bắc, hắn dừng lại nghỉ ngơi thì miệng thổi ra hàn khí.

Hoắc Vũ Hạo lôi kéo áo bông mũ, che chắn lạnh lẽo gió lạnh nhưng lạnh lẽo hàn khí vẫn như cũ dường như đao nhỏ tử bình thường từ trong khe hở hướng về trong cơ thể hắn chui vào.

Tỉ mỉ nhìn địa đồ, Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút buồn bực, địa đồ đến vị trí của hắn.

Lại hướng bắc, chính là tảng lớn trống trải.

Mặt trên có một hàng chữ nhỏ chú giải.
Cực Bắc Chi Địa, nhân loại cấm địa.

Hồn thú qua lại, NGUY HIỂM!
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy trên bản đồ tiêu ký ba nơi hồng sắc, hắn đối chiếu vị trí mà Đường Long cho mình phát hiện ra nơi vị trí đánh dấu là nằm ở hồng sắc khu vực.
- Thiên Mộng ca, chớ ngủ, ta đã đến địa phương.

Đón lấy có thể liền cần ngươi chỉ đường.(Hoắc Vũ Hạo)
- Chỉ đường? Chỗ này ta cũng không nhận ra.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Cái gì? Thiên Mộng ca không thể nói đùa a! Ta dựa theo lời ngươi nói, một đường hướng Bắc đầy đủ chạy 8 ngày mới tới đây.

Ngươi cũng không nhận ra.

Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?(Hoắc Vũ Hạo)
Thiên Mộng Băng Tằm thấy Hoắc Vũ Hạo bối rối nín cười nhưng nhớ tới lời dặn của Đường Long đành phải thu hồi trò đùa của mình.
- Xem đem tiểu tử ngươi gấp rồi, không đùa giỡn với ngươi.

Không sai, ta là không nhận ra đường nhưng ngươi đã quên ca có Tinh Thần Lực mạnh mẽ.

Ta căn bản không cần nhận thức đường, chỉ cần dựa theo ta Tinh Thần Lực chỉ dẫn, tìm tới chúng ta muốn tìm mục tiêu, không phải liền hoàn thành? Đúng rồi, ngươi trước tiên đem quần áo cỡi hết.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Cỡi quần áo làm gì? Nơi này trời đất ngập tràn băng tuyết, Thiên Mộng ca, ngươi muốn đông chết ta.(Hoắc Vũ Hạo)
- Đồ ngốc, không thoát thì ngươi chết ta cũng chết theo đấy.

Nơi này khoảng cách chân chính lạnh giá vẫn kém quá xa mà chúng ta muốn tìm mục tiêu chính là tại này Cực Bắc Chi Địa hạt nhân.

Nơi đó nhiệt độ thấp là ngươi không thể nào tưởng tượng được.

Ngươi bây giờ mau nhanh cỡi quần áo để ta giúp ngươi xử lý một thoáng, nếu không thì tiếp tục hướng Bắc không dùng đến hai ngày, ngươi liền muốn xong đời.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo nghe Thiên Mộng Băng Tằm nói vậy thì rùng mình, hắn lập tức cởi hết quần áo ra để cho Thiên Mộng Băng Tằm triển khai, hắn không muốn mình chưa báo được cừu đã phải bỏ mình ở nơi lạnh giá này.
Ngay Hoắc Vũ Hạo cảm giác mình muốn đông cứng.

Đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh biến đổi, một tầng màu vàng kim nhàn nhạt hào quang từ hắn đầu chậm rãi tuôn ra.

Kim quang kia tản ra, đem chu vi hàn ý toàn bộ khu trừ tại bên ngoài, cảm giác ấm áp nhất thời truyền khắp toàn thân.
Ngay sau đó, một đoàn nhu hòa bạch quang đột nhiên từ bộ ngực hắn vị trí phiêu bay ra, Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc phát hiện, tựa hồ đó là từ bộ ngực mình nơi bay ra một đoàn da dẻ.

Bạch quang trên không trung khuếch tán, rất nhanh sẽ đã biến thành cùng Hoắc Vũ Hạo một kích cỡ tương đương, sau đó sẽ từ từ hướng về trên người bám vào.
- Thiên Mộng ca, cái này…(Hoắc Vũ Hạo)
- Đây là ca lưu lại vỏ xác của mình, chính là ngươi gặp gỡ nguyên lai thân thể kia.

Trước đó bất nhất trực thiếp hợp tại bộ ngực ngươi.

Hiện tại triển khai đưa ngươi bao phúc ở trong đó.

Ca chính là tại loại này nơi cực hàn lớn lên, chẳng lẽ còn sẽ sợ lạnh hay sao?(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Ta xác không chỉ thông khí tính cực cường hơn nữa thủy hỏa bất xâm, thông khí tính vô cùng tốt.

Hơn nữa có thể ẩn dấu ngươi khí tức.


Bằng không, chỉ bằng ngươi chút năng lực nhỏ nhoi ấy, mạo muội tiến vào Cực Bắc Chi Địa chỉ có thể là muốn chết.

Mau nhanh mặc quần áo vào đi, để trần rất dễ nhìn sao?(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo phiền muộn không thôi, hắn là nghe Thiên Mộng Băng Tằm thoát hết quần áo của mình.

Giờ bị Thiên Mộng Băng Tằm hỏi ngược lại.
- Vũ Hạo, bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải hoàn toàn nghe ta chỉ huy, một điểm chỗ sơ suất không thể có.

Nếu không thì, không chỉ ngươi muốn vĩnh viễn lưu lại nơi này Cực Bắc Chi Địa, ca vì thế mà liên lụy bàn giao ở chỗ này.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Ừm.(Hoắc Vũ Hạo)
Hoắc Vũ Hạo biết nơi này là sân nhàn của Thiên Mộng Băng Tằm, thay vì đánh bậy đánh bạ thì nghe lời Thiên Mộng Băng Tằm chỉ huy đỡ phiền phức cùng đẩy nhanh tiến độ.
Thiên Mộng Băng Tàm hiếm thấy không có ở ngủ, không ngừng chỉ dẫn Hoắc Vũ Hạo thay đổi đi tới phương hướng, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có thể cảm giác được Thiên Mộng Băng Tàm tựa hồ trước sau tại thả ra một cỗ lực lượng tinh thần tại thân thể của mình mặt ngoài.

Hắn cũng không biết Thiên Mộng Băng Tàm tại tìm kiếm ngoại giới cái gì.
Trong nháy mắt, lại là hai ngày trôi qua.

Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn thâm nhập đến hoang tàn vắng vẻ Cực Bắc Chi Địa.

Trên đường, hắn cũng gặp qua một ít Hồn thú nhưng ở Thiên Mộng Băng Tàm chỉ dẫn hạ, một lần cũng không từng từng tao ngộ đối với hắn có uy hiếp tồn tại.
Thời gian hai ngày, hắn tốc độ tuy rằng giảm bớt không ít, nhưng ít ra cũng thâm nhập Cực Bắc Địa bốn trăm dặm trở lên mà Thiên Mộng Băng Tàm để hắn thay đổi phương hướng tần suất cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng nhanh.
Hoắc Vũ Hạo đang đi đột nhiên nghe được giọng Thiên Mộng Băng Tằm hốt lên gấp gáp.
- Nhanh gục trên mặt đất, đem chính mình chôn bên trong tuyết, hơi động cũng không muốn động.

Cho dù có cái gì đụng chạm đến ngươi thân thể cũng không có thể động.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo không chút do dự làm theo, tuy chôn mình trong tuyết nhưng có Tinh Thần Dò Xét nên Hoắc Vũ Hạo đối với ngoại giới nhận thức rõ ràng.

Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng khủng bố, cỗ khí tức này tại sau khi xuất hiện trong nháy mắt, hắn toả ra tại bên ngoài lực lượng tinh thần lại trong nháy mắt liền nát tan.

Căn bản liền người tới thân thể hình thái đều không có nhìn ra.
Tại Hoắc Vũ Hạo nhận biết bên trong.

Người tới thể tích rất lớn, khí tức càng là khủng bố đến cực hạn.

Tự hồ chỉ muốn thổi một hơi đều có thể đem hắn hủy diệt tựa như.

Ngay sau đó, Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được trên lưng một cỗ áp lực nặng nề truyền đến, đem hắn thân thể mạnh mẽ giẫm xuống đất.
Hoắc Vũ Hạo trốn dưới tuyết chờ đợi hồi lâu mới dám chui ra khỏi tuyết.
- Thiên Mộng ca, đó là Hồn thú gì?(Hoắc Vũ Hạo)
- Mụ, suýt chút nữa liền trở về vị trí cũ.

Gia hoả này bản thân cũng có Tinh Thần thuộc tính, không ngờ lại che đậy ta dò xét, may là ca lực lượng tinh thần muốn vượt xa hắn, khi hắn tiếp cận đến nhất định khoảng cách lúc vẫn bị ta phát hiện.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Tiểu tử ngươi vận may thật tốt, không ngờ lại đụng phải Cực Bắc Chi Địa Tam Đại Thiên Vương một trong Thái Thản Tuyết Ma vương.

Còn tốt, gia hoả này vẫn bị ta giấu diếm được.

Bằng không thì đừng nói là ngươi, coi như là ca trạng thái toàn thịnh lúc gặp nó cũng chỉ có một chữ "chết".(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Cực Bắc Chi Địa Tam Đại Thiên Vương một trong Thái Thản Tuyết Ma vương có tu vi 30 vạn năm.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Thái Thản Tuyết Ma Vương? Đó là chủng tộc Hồn thú nào?(Hoắc Vũ Hạo)
- Tam Đại Thiên Vương địa vị giống như mấy Hung thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.


Mới vừa mới qua đi tên đại gia hoả kia, nghe nói là Thượng Cổ Băng Thần lâm hạnh Thái Thản Cự Nhân di lưu lại đời sau.

Bổn tộc tên là Thái Thản Tuyết Ma, nói riêng về chủng tộc, không thể nghi ngờ chúng nó bộ tộc này tại nơi cực hàn là cường đại nhất.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Chuyện Thái Thản Tuyết Ma tại nơi cực hàn là cường đại nhất thì ta đồng ý nhưng ngươi tiết lộ nhiều tin tức như vậy cho ngoại nhân mà ngươi coi được sao?(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
- Ngọa tào, ngươi từ đâu xuất hiện?(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Đừng tưởng rằng mình có Tinh Thần Lực cao là không bị ta phát hiện, Thiên Mộng.(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
Hoắc Vũ Hạo giật mình khi sau lưng mình không biết từ lúc nào mà Thái Thản Tuyết Ma Vương đã ở sau lưng mình.

Hoắc Vũ Hạo rung rẩy xoay đầu lại nhìn thân ảnh cao lớn của Thái Thản Tuyệt Ma Vương.
- Thiên Mộng, có phải hắn là người mà chủ thượng chọn không?(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
- Đúng vậy.(Thiên Mộng Băng Tằm)
[Ở đây, Thiên Mộng Băng Tằm và Thái Thản Tuyết Ma Vương nói chuyện với nhau bằng Tinh Thần Lực]
- Thái Thản, ngươi biết Băng Hùng Vương với Băng Bích Đế Hoàng Hạt ở đâu không? Ta dự tính để cho hắn thu hoạch được thứ hai Hồn hoàn cùng Đệ nhị Võ Hồn của mình.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Thiên Mộng Băng Tằm biết Thái Thản Tuyết Ma Vương có thể cảm ứng được vị trí của Băng Hùng Vương với Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Thái Thản Tuyết Ma Vương sâu sắc nhìn Hoắc Vũ Hạo hay nói đúng hơn là nhìn Hoắc Vũ Hạo Đan Điền ở trong Thiên Mộng Băng Tằm.
- Ta mang các ngươi đi.

Nói trước, ta không cam đoan Băng Hùng Vương với Băng Bích Đế Hoàng Hạt sẽ đồng ý.(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
Thái Thản Tuyết Ma Vương đưa tay bắt lấy Hoắc Vũ Hạo góc áo nhấc bổng lên đặt lên vai mình sau đó nện từng bước chân bước tới địa bàn của Băng Hùng Vương.
- Thiên Mộng ca có chút khiến cho Băng Hùng Vương hoặc Băng Bích Đế Hoàng Hạt đồng ý không?(Hoắc Vũ Hạo)
- Băng Hùng Vương thì ta không chắc nhưng Băng Bích Đế Hoàng Hạt thì ta có lòng tin.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Nhờ có Thái Thản Tuyết Ma Vương trợ giúp mà Hoắc Vũ Hạo đỡ tốn chút thời gian tiến vào Cực Bắc Chi Địa hạch tâm, Hoắc Vũ Hạo tại đây gặp được rất nhiều Băng thuộc tính Hồn thú cường đại.

Tuy nhiệt độ thấp nhưng nhờ có Thiên Mộng Băng Tằm lớp vỏ cùng Thái Thản Tuyết Ma Vương khí tức che chở nên Hoắc Vũ Hạo không có gặp trở ngại.
- Đến rồi, theo ta cảm nhận thì nơi này có khí tức của Băng Bích Đế Hoàng Hạt.(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
- Đa tạ.(Hoắc Vũ Hạo)
- Ngươi so với những nhân loại khác có chút khác biệt, chả trách mà chủ thượng chọn ngươi làm đệ tử.

Hy vọng, ngươi không làm hỏng thanh danh của ngài ấy, nếu không ta sẽ tìm ngươi hỏi thăm.(Thái Thản Tuyết Ma Vương)
Thái Thản Tuyết Ma Vương nói xong xoay người rời đi, Hoắc Vũ Hạo nhìn Thái Thản Tuyết Ma Vương đi xa sau đó làm theo lời Thiên Mộng Băng Tằm ẩn mình chờ thời cơ.
- Vũ Hạo, ở chỗ này nhiệt độ thấp bên trong, ngươi phỏng chừng một chút nếu như không có ta lột xác bảo hộ, ngươi có thể kiên trì thời gian bao lâu?(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Toàn lực thôi thúc Hồn lực thì năm phút đồng hồ hẳn là còn có thể nhưng nhiều nhất không thể vượt qua mười phút.(Hoắc Vũ Hạo)
- Ta muốn dẫn gia hoả kia đến, nhất định phải đem ta khí tức phát tán ra sau đó có thể không để nó trở thành ngươi hạt nhân Hồn hoàn then chốt còn muốn rơi vào ta cái này lột xác bên trên.

Bởi vậy, ta đưa nó tới ngươi nhất định là muốn xử lý với không bảo hộ trạng thái một quãng thời gian.

Quãng thời gian này ta còn muốn cùng nó đàm phán.

Ngươi cần phải chịu đựng, bằng không chúng ta liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Thiên Mộng ca, sao không nói sớm để ta chuẩn bị chút y phục giữ ấm.(Hoắc Vũ Hạo)
- Có lão sư ngươi an bài hậu thuẫn phía sau cần gì phải sợ?(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Lão sư an bài hậu thuẫn?(Hoắc Vũ Hạo)
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy giật mình không thôi, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.
- Không cần tìm, ta ở bên cạnh ngươi suốt cả quảng đường.(Uyên Long)
Giọng Uyên Long đột nhiên vang lên dọa cho Hoắc Vũ Hạo giật mình nhảy lùi về sau.

Hoắc Vũ Hạo lúc này nhìn sang bên cạnh mình cách đó 10m, ở đó một bóng hình xinh đẹp hiện ra khiến hắn bị kinh diễm.
- Thu hồi ngươi con mắt, nếu không ta móc mắt ngươi.(Uyên Long)
Uyên Long cảm ứng Hoắc Vũ Hạo nhìn mình chăm chú liền nhíu mày hừ lạnh một cái, Hoắc Vũ Hạo cảm giác đầu mình bị búa gõ vài cái choáng vánh lùi về sau.

Thiên Mộng Băng Tằm ở trong Thức Hải của Hoắc Vũ Hạo kinh hãi để cho Hoắc Vũ Hạo không nên nhìn Uyên Long.
- Vũ Hạo tập trung tinh thần, ta muốn gọi nó ra.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Thiên Mộng ca, nàng là ai?(Hoắc Vũ Hạo)
- Nàng là Hồn thú hóa hình, có tên là Uyên Long.

Bản thể vì Thâm Uyên Băng Ma Long có tu vi 100 vạn năm, mạnh hơn ta nhiều lắm.

Nàng cùng với chủ thượng hay là lão sư ngươi có quan hệ mật thiết.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo rùng mình khi nghe được những lời Thiên Mộng Băng Tằm nói.

Hắn nhìn về phía Uyên Long với vẻ mặt khiêng kỵ không thôi.

- Có vài thứ là ngươi không thể dùng mắt của mình nhìn đâu.(Uyên Long)
- Thiên Mộng, nhanh chóng động thủ để ta còn trở về.(Uyên Long)
- Biết rồi.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Thiên Mộng Băng Tằm nói Uyên Long có thực lực 100 vạn năm Hồn thú cũng không có sai, Uyên Long thực chất là Thần chi Cấp 1 tại Thần giới, vì hạ giới nên đem tu vi giảm xuống còn 100 vạn năm Hồn thú nhưng chiếu đấu thực lực là không ai địch nổi.
- Giờ theo ta mà làm.

Ngươi ở dưới đống tuyết đào một căn hầm cho mình giữ ấm sau đó dùng diêm đốt lửa giữ nhiệt độ.

Ta sẽ tách xác của mình ra khỏi cơ thể ngươi, kế đó dù có xảy ra chuyện gì khi ta chưa gọi ngươi ra thì ngươi không được ra.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Phía dưới ta liền muốn bắt đầu.

Vũ Hạo, lần này có thể không thành công, ngươi muốn quá tam quan, cửa thứ nhất chính là này ngắn ngủi thời gian lạnh giá.

Sau đó là vận may, ta có thể không khắc địch chế thắng vận may, cuối cùng thì cần muốn dựa vào ngươi nghị lực.

Ngươi là ta tuyển ra người, nếu như không thể thành công, như vậy hai người chúng ta liền đồng thời xong đời.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Nếu như thành công, như vậy ta dám nói ngươi ngay lập tức sẽ đem nhảy vọt trở thành Đấu La Đại Lục thiên tài số hai.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Vì sao không phải Đấu La Đại Lục thiên tài số một?(Hoắc Vũ Hạo)
- Hỏi thừa, lão sư ngươi là con quái vật.

Hắn hai Võ Hồn đều biến thái hết, Long Thần Võ Hồn không nói vì mỗi Hồn hoàn đều là 100 vạn năm cấp bậc, Đệ nhị Võ Hồn là 10 vạn năm cất bước mà niên hạn không phải 10 vạn năm Hồn hoàn đơn giản như vậy.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Hắn là cùng thời kỳ với Hải Thần Đường Tam cũng là Sử Lai Khắc Thất quái đời đầu, ngươi nói xem hắn không có Võ Hồn cường đại sao mà đứng hàng thứ nhất trong Thất quái vì mặt sức mạnh.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Ta đoán hắn hai Võ Hồn một trong là Thần cấp Võ Hồn hoặc cả hai đều là Thần cấp Võ Hồn.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Ngươi nghĩ so được sao? Ngươi cùng lắm Song Sinh Võ Hồn mà hắn là bốn Võ Hồn bành thân.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Thiên Mộng Băng Tằm đợi Hoắc Vũ Hạo xây dựng vững chắc băng ốc mới bắt đầu động thủ.

Trong đầu, nồng nặc sóng tinh thần bắt đầu xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy từng đợt mê muội truyền đến, dựa băng ốc vách tường mới làm cho mình không đến nỗi ngã xuống.

Hắn cái kia duy nhất một cái hồn hoàn đã lặng yên hiện ra, trắng noãn hồn hoàn tản ra trơn bóng ánh sáng lộng lẫy, quay chung quanh ở trên người hắn chậm rãi luật động.
Hoắc Vũ Hạo cảm ứng được ngoại giới nhưng cơ thể lại không có hành động vì Thiên Mộng Băng Tằm đang hành động.
Oánh vầng sáng màu trắng bắt đầu chậm rãi biến sắc, do nguyên bản màu trắng dần dần đã biến thành vàng nhạt, sau đó sẽ biến thành sáng màu vàng kim.

Cái kia phân hào quang vàng óng cũng không phải Hoắc Vũ Hạo từng gặp bất kỳ hồn hoàn màu sắc có thể so sánh cùng nhau.
Một cổ ý niệm mạnh mẽ ngay Thiên Mộng Băng Tàm tinh thần thân thể thành hình sau một khắc khuếch tán ra.
- Băng Đế, ta biết ngươi cảm ứng được ta tồn tại khi Thái Thản Tuyết Ma Vương hiện thân đưa chúng ta tới.

Có dám hiện thân đàm luận.(Thiên Mộng Băng Tằm)
Ngay Thiên Mộng Băng Tàm mở miệng đồng thời, một cỗ cường đại đến Hoắc Vũ Hạo không thể nào tưởng tượng được lực lượng tinh thần trong nháy mắt đem hắn thân thể bao trùm ở bên trong, đem hắn tất cả khí tức tất cả đều che đậy tại cái kia băng trong phòng.
- Thiên Mộng, không ngờ tới ngươi lại được chủ thượng mang đi hiến tế cho một nhân loại.(Băng Đế)
Lanh lảnh âm thanh từ bốn phương tám hướng vang lên.

Cái thanh âm này xuất hiện, kèm theo một loại khủng bố sóng âm, trên mặt đất tuyết đọng gần như là trong nháy mắt bay lên ba mét cao, giống như là đột nhiên kích thích bọt nước.

Chỉ có Thiên Mộng Băng Tàm thân thể phụ cận đường kính trăm mét bên trong như trước bình tĩnh, đều bị trên người nó tản mát ra khổng lồ lực lượng tinh thần người thủ hộ.
Ngay Hoắc Vũ Hạo chờ đợi tim đập nhanh hơn, lo lắng, sợ hãi ở ngoài càng có chút toàn thân xao động hưng phấn thời điểm.

Đột nhiên, hắn phát hiện bên ngoài thay đổi.
- Đến rồi.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Băng Đế, ngươi nguyện ý cùng ta trợ hắn trên con đường Hồn Sư sao?(Thiên Mộng Băng Tằm)
Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Dò Xét thấy được ngoại giới Hồn thú đang cùng Thiên Mộng Băng Tằm.
- Băng đế, ngươi biết ta tại sao lựa chọn vào lúc này trở về sao? Bởi vì, ta đoán chắc không ra trăm năm, ngươi muốn đi đến cực hạn.

Đi tới tử lộ.

Đến lúc kia, ngươi không cách nào đột phá tiếp theo đại nạn, liền muốn mất đi tại này lạnh lẽo thế giới.(Thiên Mộng Băng Tằm)
- Cho nên, ta đã trở về.

Ta không thể chờ đợi thêm nữa, dài dằng dặc sinh mệnh đối với ta mà nói đã không có chút ý nghĩa nào, chính ta sinh mệnh cũng không đến bao lâu.

Ta trở về, chính là vì cho ngươi có thể sống xuống, làm cho chúng ta có thể chân chính ở chung một chỗ.(Thiên Mộng Băng Tằm)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương