Hãy Ở Bên Anh
-
Chương 76
Khoảng một tiếng sau khi sắp xếp xong mọi việc,theo kế hoạch giờ này đám người bí mật được Phong cử đi, trước đó đã cho người đưa nó đến một nơi an toàn. Kế hoạch lần này là do hắn chỉ đạo,sẽ có hai nhóm vận chuyển,tên Tiểu Minh sẽ đi trước qua trạm kiểm tra của lũ cảnh sát,có nhiệm vụ đánh lạc hướng bọn chúng và thám thính tình hình,còn hắn sẽ đi một đường tắt thông qua khu rừng trực tiếp đến nơi thực hiện giao dịch,sở dĩ hắn làm việc này chính là hắn không tin tưởng bất cứ ai,ngay cả tên quản lý của mình. Hắn rời khỏi biệt thự,không đi bằng xe riêng của mình mà là một chiếc xe nghiệp vụ,có xe riêng bí mật đi theo bảo vệ. Nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn ung dung sắp xếp mọi việc thì nó đã bị một đám xã hội đen đưa đến một nơi khác. Vừa lúc Phong nhận được cuộc gọi từ tên tiểu Minh
- cậu chủ,đúng là lũ cảnh sát có mặt rất đông tại trạm kiểm soát.
- cứ dừng xe để bọn chúng kiểm tra như bình thường,không cần lo lắng.
- vâng,em hiểu rồi!
- sau khi qua trạm kiểm tra lập tức đi đường vòng quành lại vị trí cũ,ở đó có một chiếc xe thương vụ,trở một lượng lớn rượu vào hòn đảo, sẽ có người chờ ngươi ở đó.
- vâng thưa cậu chủ!!
Phong cúp máy,trên một con đường rừng khá hoang vu,hầu như nơi đây chỉ dành riêng cho những người bản địa sống tách biệt lui đến.Sở dĩ phải để tên Tiểu Minh đi trước chính là vì có trời mới biết là hắn vừa mới có lệnh triệu tập của cảnh sát chỉ trước đây vài giờ về vụ án đã cách đây cả 7 năm.Chính là vì không muốn lỡ kế hoạch nên hắn đã phớt lờ thông báo của lũ cảnh sát,thế mà hắn lại cảm giác có chuyện gì đó chẳng lành,liền lập tức gọi điện đến một tên quản lý được giao nhiệm vụ đưa nó đến nơi an toàn, chính xác là khoảng 5tieng trước,chắc chắn giờ này đã có mặt tại sân bay,sau khi xong việc hắn sẽ cùng nó rời khỏi đây đến nơi của mẹ nó. Phong nhấc máy,điện thoại ngay lập tức được kết nối với đầu dây của tên quản lý, một giọng nói lạ lùng vang lên,Phong chợt đứng hình mất vài giây.
- Không ngờ đến lúc này anh mới gọi điện đến cho tôi- giọng một người phụ nữ đanh lại,tiếng cười khinh khỉnh ngay cả trên điện thoại Phong cũng cảm nhận chắc chắn đã xảy ra chuyện.
- Cô là ai? Tên quản lý đâu? Tôi nhớ không nhầm thì trong nhóm không có ai phụ nữ!!- hắn cố gắng dùng một chút lý trí còn sót lại để có thể bình tĩnh hỏi cô ta những câu vừa rồi,trước khi tức giận.Trái lại Phong, Y trân ả bình thản trả lời
- rất lấy làm tiếc,lũ quản lý của anh bọn chúng đã chết hết rồi!
- *** khốn khiếp!! Cô là ai? Thiên Hy,cô ấy đâu!!! Nếu cô động vào cô ấy,tôi sẽ gϊếŧ cô!!- Phong giận mình,tay nắm thành nắm đấm như thể muốn gϊếŧ người ngay lúc này,nỗi lo lắng tột độ khi chính hắn cũng không thể nghĩ được đến kẻ nào lúc này lại muốn đưa nó đi,chẳng phải tên khốn Lâm Thần đó giờ này đã tan xác tại đống đổ lát đó sao. "Không,chắc chắn hắn có còn sống đưa nó đi thì cũng không rảnh sai cô ta đến gọi điện cho hắn" Phong im lặng,đầu dây bên kia là tiếng cười hả hê cùng thích thú của ả. Trong vài giây im lặng trôi qua,khi tiếng cười có phần đáng sợ của ả dần tắt lịm,một giọng tên con trai vừa được nối máy.
- khu nhà thồ phía Nam thành phố, tôi sẽ chờ anh ở đó,30phut nữa không đến cô ta sẽ chết!!- sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của nó khi bị đánh đập,chính là để hắn biết tiếng hét bi thương đó chính là người hắn yêu nhất.
- mày là thằng khốn nào!!! Không được động vào cô ấy!! -Phong chỉ còn nghe tiếng tút tút từ điện thoại,hắn là tên nào,hắn biết rõ nơi anh đang di chuyển càng biết rõ anh sẽ đi qua khu nhà thồ đó để đến được khu nhà máy cũ giao hàng.Phong sợ hãi liên tục chửi thề, kẻ nào lại làm những chuyện này,hắn muốn anh phải lựa chọn sao,không thể là lão già đó được,lão thì có liên quan gì đến nó,chắc hẳn lão không điên đến độ muốn mình bị mất đi vụ làm ăn này. Phong không còn nhiều thời gian nữa, hắn lập tức gọi cho tên Tiểu Minh để thay đổi kế hoạch. Hắn sẽ để tên quản lý của mình đến giao hàng,còn hắn sẽ lái xe riêng đến nơi nó bị bắt.
Thời gian chưa đến giây thứ mười của phút 20 trước khi đi đến nơi đã hẹn,Phong đã kịp đưa chiếc vali đựng thứ thuốc đó cho Tiểu Minh,hắn đã xem đoạn đường từ nơi gặp tên quản lý của mình đến đó chỉ khoảng chừng 10 phút tức là hắn đã đến nơi và chờ hắn đến lấy hàng, tên Tiểu Minh không biết rằng đã xảy ra chuyện gì mà cậu chủ lại vội vàng thay đổi kế hoạch như vậy, nên hắn đã nhanh chóng nhận lấy nhiệm vụ lập tức rời đi. Âu Phong dẫn theo một đám vệ sĩ cùng thuốc súng,phòng trường hợp bất chắc,nơi này giống như trước đây hắn từng lui đến,7 năm về trước,chính xác là khoảng thời gian đó,nhưng có chết đi lúc này Phong cũng không thể nghĩ ra được kẻ nào lại bắt nó đi.
Thời gian đã gần rạng sáng,khu nhà thồ này dường như đã bị bỏ hoang,nếu có cũng chỉ vài đám không nơi ăn chỗ ở lui đến,bốc mùi hôi thối,khiến hắn muốn ói.Phong rút điện thoại gọi đến số máy vừa rồi
- tôi đến nơi rồi!
- tốt lắm!!- tên con trai ung dung trả lời,cùng nét mặt vô cùng hài lòng.Nghiễn cúp máy,dụi chiếc xì gà xuống gạt tàn,nhếch mép cười,đám thuộc hạ từ bên ngoài cũng chạy vào đưa tin
"- cậu chủ,hắn đến rồi,không mang theo nhiều người!"
- giải quyết chúng đi,còn hắn nhất định phải sống"
- vâng,em hiểu rồi!!!"-tên vệ sĩ tuân lệnh,sau đó lui đi. Bên ngoài,Phong vẫn đứng trước ở căn nhà hoang tồi tàn,khu nhà thồ này lối đi cũng vô cùng rắc rối,lại thêm bao nhiêu năm bỏ hoang,những căn nhà đã sớm đổ nát khiến cả con đường đều bị che khuất. Phong đứng thấp thỏm,cũng không quên để ý xung quanh cảnh giác,vài tên cũng đã cầm súng,nên đạn sẵn sàng xả súng bất kì lúc nào
"Phằng" phằng"- vài tiếng súng vang nên cũng là lúc vài tên trong số chúng gục xuống. Phong liền sợ hãi,hắn quay lại,vài tên cũng gục xuống theo tiếng súng tiếp theo. hắn cũng lên đạn bắn về phía xung quanh
- bọn mày nếu có gan thì ra đây!- bóng đêm bao trùm,khiến hắn có phần hoảng loạn,đứng không vững nữa.
"Aaa" Phong hét lên tiếng hét đau đớn,súng trên tay trong phút chốc rơi xuống,tay còn lại ôm chặt lấy cổ tay,viên đạn bay đến không chệch một ly nhắm vào tay Phong khiến hắn khuỵ xuống. Khi hắn mất cảnh giác vì đau đớn thì phía sau một bóng người lao ra đưa chân đá hắn từ phía sau,lần này cả người hắn nhào về phía trước.Một người phụ nữ từ trong đám vệ sĩ bước ra phủi tay ra lệnh
Hai bên,hai người giữ hắn ngẩng lên
- thế nào, đau lắm phải không? Nhưng thế này vẫn chưa đủ so với những gì tao đã phải chịu đựng!- Y Trân vừa dứt câu liền đạp một nhát vào bụng hắn. Phong đau đớn nhìn lên ả phụ nữ đang đứng trước mặt,có chút gì đó rất quen,một gương mặt với vết sẹo dài trên mặt,nhìn mặt ả thật kinh dị.Cuối cùng Phong cũng biết rằng mình đã mắc một sai lầm cực kì lớn là không gϊếŧ ả của 7 năm về trước.
- Hahaaaa!!!! -tiếng cười dài hả hê cùng bất cần của Phong khiến Trân ngạc nhiên,thì ra hắn đã sớm nhận ra cô
- thì ra là cô! Thì ra là cô đã tìm cách trả thù tôi! Vết sẹo hẳn là đã khiến cô tốn không ít lần đi phẫu thuật!!!- đúng là lúc này Phong vẫn có gan nói ra những điều này,thì thật chỉ khiến Trân muốn gϊếŧ hắn ngay lập tức
- mày!!!! - Trân tức giận vừa nói vừa đạp hắn,lời hắn nói giống như con dao sắc cứa vào vết đau trên khuôn mặt cô.Khiến cô phải đeo mặt lạ từng đấy năm,huỷ hoại cuộc sống của cô,thù này Trân không trả thì không còn là ả.
- mày!! Mày sẽ chết bây giờ thôi!! Thằng ***!!- Trân rút súng dí vào đầu hắn nên đạn
"Cậu chủ!!!" Vài tên đứng bên cạnh ra nhận ra sự hiện diễn của Nghiễn
- Y Trânnn!!- một giọng nói trầm ấm vang lên,Nghiễn đã đến từ lúc nào đưa tay đặt vào miệng súng ngăn lại, Trân nhìn thấy Nghiễn cơ hồ nỗi tức giận cũng nguôi lại nhìn lên tỏ thái độ bất mãn
- cậu chủ,để em gϊếŧ hắn cho rồi!
- đây không phải mối thù của riêng em! Lui ra sau đi!!-Nghiễn ra lệnh cho Trân
- cậu chủ!!!- Trân bực tức,hai tên đã giữ lấy lôi sang một bên.
- thì ra là mày!! Thế nào không lo chuẩn bị đám tang cho thằng em trai của mày sao? Thằng đó giờ này có lẽ đã chết không còn xác nữa rồi!!- Phong nói giọng đả kích,thực lòng hắn có chút bất ngờ,nhưng hắn lúc này có vẻ bình tĩnh được một chút,sở dĩ tên đó không gϊếŧ hắn ngay nhất định là còn có chuyện. Nghiễn có vẻ như tỉnh bơ đi mọi lời đả kích của Phong bây giờ. hắn bước gần lại mặt hơi cúi xuống,nhìn thẳng vào mắt Phong rồi đưa tay lên ra lệnh
- đưa cô ta ra đây!!!
Từ bên trong một nhà thồ,một đứa con gái tay chân chói chặt,miệng bịt kín,mái tóc dài rủ xuống,nó mặc một bộ váy đen tuyền,trên làn da trắng muốt chính là những vết thương do bị đánh đập.
- Thiên Hy!!! Thả cô ấy ra,bọn mày đã làm gì cô ấy!!!- Phong giằng co,nhưng sức hắn không lại hai tên lực lưỡng đang giữ lấy mình
- làm cho cô ta tỉnh dậy đi!
- vâng,thưa cậu chủ!!-theo lệnh Nghiễn một tên mang một xô nước lạnh đổ vào người nó,hắn cũng không lương tay thấy nó chưa tỉnh dậy liền vung tay tát mạnh
- bọn khốn!! Thả tao ra,tao sẽ gϊếŧ mày!!
- gϊếŧ tao sao,còn chưa phải lúc!!- Nghiễn đạp vào bụng hắn khiến phong đau đớn quằn quại
- cậu chủ,cô ta tỉnh dậy rồi!!!
- oh,cô khiến thằng em trai tôi cùng thằng khốn kia điên cuồng vì cô,nói cũng không nói ngoa chút nào,xinh đẹp như cô chẳng trách!!!- Nghiễn tặc lưỡi,tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nó lên. Hy như tỉnh lại sau hai xô nước lạnh buốt,những vết thương trên người khiến cả người nó bất giác run lên, đầu óc quay cuồng,nhỏ cố gắng giẫy dụa nhưng không được,miệng cũng bị bịt kín,không nhúc nhích,mắt chăm chăm nhìn lên. Lúc này đây,những ngỡ ngàng đều trở thành căm ghét,rốt cuộc thì nhỏ cũng đoán ra được chuyện gì, nhỏ nên hận hắn hay nên cảm ơn hắn mới phải,sau tất cả mọi chuyện,nó cũng chỉ là một nước cờ trong tay hắn.
- cô có phải đang rất căm phẫn tôi không? Trước khi để hắn thấy cô chết,tôi cũng rất muốn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện,có lẽ đây là món quà cuối cùng dành cho cô!!- Nghiễn vừa nói vừa cười một cách đáng sợ,trông anh ta lúc này thực sự đã trở thành một người khác. Mặc Phong ra sức chống cự,nó thì bình tĩnh hơn,chỉ im lặng nhìn lên,Nghiễn nhẹ nhàng quay người,hắn châm điếu thuốc đưa lên,rồi từ từ nói ra hết thảy...
- cậu chủ,đúng là lũ cảnh sát có mặt rất đông tại trạm kiểm soát.
- cứ dừng xe để bọn chúng kiểm tra như bình thường,không cần lo lắng.
- vâng,em hiểu rồi!
- sau khi qua trạm kiểm tra lập tức đi đường vòng quành lại vị trí cũ,ở đó có một chiếc xe thương vụ,trở một lượng lớn rượu vào hòn đảo, sẽ có người chờ ngươi ở đó.
- vâng thưa cậu chủ!!
Phong cúp máy,trên một con đường rừng khá hoang vu,hầu như nơi đây chỉ dành riêng cho những người bản địa sống tách biệt lui đến.Sở dĩ phải để tên Tiểu Minh đi trước chính là vì có trời mới biết là hắn vừa mới có lệnh triệu tập của cảnh sát chỉ trước đây vài giờ về vụ án đã cách đây cả 7 năm.Chính là vì không muốn lỡ kế hoạch nên hắn đã phớt lờ thông báo của lũ cảnh sát,thế mà hắn lại cảm giác có chuyện gì đó chẳng lành,liền lập tức gọi điện đến một tên quản lý được giao nhiệm vụ đưa nó đến nơi an toàn, chính xác là khoảng 5tieng trước,chắc chắn giờ này đã có mặt tại sân bay,sau khi xong việc hắn sẽ cùng nó rời khỏi đây đến nơi của mẹ nó. Phong nhấc máy,điện thoại ngay lập tức được kết nối với đầu dây của tên quản lý, một giọng nói lạ lùng vang lên,Phong chợt đứng hình mất vài giây.
- Không ngờ đến lúc này anh mới gọi điện đến cho tôi- giọng một người phụ nữ đanh lại,tiếng cười khinh khỉnh ngay cả trên điện thoại Phong cũng cảm nhận chắc chắn đã xảy ra chuyện.
- Cô là ai? Tên quản lý đâu? Tôi nhớ không nhầm thì trong nhóm không có ai phụ nữ!!- hắn cố gắng dùng một chút lý trí còn sót lại để có thể bình tĩnh hỏi cô ta những câu vừa rồi,trước khi tức giận.Trái lại Phong, Y trân ả bình thản trả lời
- rất lấy làm tiếc,lũ quản lý của anh bọn chúng đã chết hết rồi!
- *** khốn khiếp!! Cô là ai? Thiên Hy,cô ấy đâu!!! Nếu cô động vào cô ấy,tôi sẽ gϊếŧ cô!!- Phong giận mình,tay nắm thành nắm đấm như thể muốn gϊếŧ người ngay lúc này,nỗi lo lắng tột độ khi chính hắn cũng không thể nghĩ được đến kẻ nào lúc này lại muốn đưa nó đi,chẳng phải tên khốn Lâm Thần đó giờ này đã tan xác tại đống đổ lát đó sao. "Không,chắc chắn hắn có còn sống đưa nó đi thì cũng không rảnh sai cô ta đến gọi điện cho hắn" Phong im lặng,đầu dây bên kia là tiếng cười hả hê cùng thích thú của ả. Trong vài giây im lặng trôi qua,khi tiếng cười có phần đáng sợ của ả dần tắt lịm,một giọng tên con trai vừa được nối máy.
- khu nhà thồ phía Nam thành phố, tôi sẽ chờ anh ở đó,30phut nữa không đến cô ta sẽ chết!!- sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của nó khi bị đánh đập,chính là để hắn biết tiếng hét bi thương đó chính là người hắn yêu nhất.
- mày là thằng khốn nào!!! Không được động vào cô ấy!! -Phong chỉ còn nghe tiếng tút tút từ điện thoại,hắn là tên nào,hắn biết rõ nơi anh đang di chuyển càng biết rõ anh sẽ đi qua khu nhà thồ đó để đến được khu nhà máy cũ giao hàng.Phong sợ hãi liên tục chửi thề, kẻ nào lại làm những chuyện này,hắn muốn anh phải lựa chọn sao,không thể là lão già đó được,lão thì có liên quan gì đến nó,chắc hẳn lão không điên đến độ muốn mình bị mất đi vụ làm ăn này. Phong không còn nhiều thời gian nữa, hắn lập tức gọi cho tên Tiểu Minh để thay đổi kế hoạch. Hắn sẽ để tên quản lý của mình đến giao hàng,còn hắn sẽ lái xe riêng đến nơi nó bị bắt.
Thời gian chưa đến giây thứ mười của phút 20 trước khi đi đến nơi đã hẹn,Phong đã kịp đưa chiếc vali đựng thứ thuốc đó cho Tiểu Minh,hắn đã xem đoạn đường từ nơi gặp tên quản lý của mình đến đó chỉ khoảng chừng 10 phút tức là hắn đã đến nơi và chờ hắn đến lấy hàng, tên Tiểu Minh không biết rằng đã xảy ra chuyện gì mà cậu chủ lại vội vàng thay đổi kế hoạch như vậy, nên hắn đã nhanh chóng nhận lấy nhiệm vụ lập tức rời đi. Âu Phong dẫn theo một đám vệ sĩ cùng thuốc súng,phòng trường hợp bất chắc,nơi này giống như trước đây hắn từng lui đến,7 năm về trước,chính xác là khoảng thời gian đó,nhưng có chết đi lúc này Phong cũng không thể nghĩ ra được kẻ nào lại bắt nó đi.
Thời gian đã gần rạng sáng,khu nhà thồ này dường như đã bị bỏ hoang,nếu có cũng chỉ vài đám không nơi ăn chỗ ở lui đến,bốc mùi hôi thối,khiến hắn muốn ói.Phong rút điện thoại gọi đến số máy vừa rồi
- tôi đến nơi rồi!
- tốt lắm!!- tên con trai ung dung trả lời,cùng nét mặt vô cùng hài lòng.Nghiễn cúp máy,dụi chiếc xì gà xuống gạt tàn,nhếch mép cười,đám thuộc hạ từ bên ngoài cũng chạy vào đưa tin
"- cậu chủ,hắn đến rồi,không mang theo nhiều người!"
- giải quyết chúng đi,còn hắn nhất định phải sống"
- vâng,em hiểu rồi!!!"-tên vệ sĩ tuân lệnh,sau đó lui đi. Bên ngoài,Phong vẫn đứng trước ở căn nhà hoang tồi tàn,khu nhà thồ này lối đi cũng vô cùng rắc rối,lại thêm bao nhiêu năm bỏ hoang,những căn nhà đã sớm đổ nát khiến cả con đường đều bị che khuất. Phong đứng thấp thỏm,cũng không quên để ý xung quanh cảnh giác,vài tên cũng đã cầm súng,nên đạn sẵn sàng xả súng bất kì lúc nào
"Phằng" phằng"- vài tiếng súng vang nên cũng là lúc vài tên trong số chúng gục xuống. Phong liền sợ hãi,hắn quay lại,vài tên cũng gục xuống theo tiếng súng tiếp theo. hắn cũng lên đạn bắn về phía xung quanh
- bọn mày nếu có gan thì ra đây!- bóng đêm bao trùm,khiến hắn có phần hoảng loạn,đứng không vững nữa.
"Aaa" Phong hét lên tiếng hét đau đớn,súng trên tay trong phút chốc rơi xuống,tay còn lại ôm chặt lấy cổ tay,viên đạn bay đến không chệch một ly nhắm vào tay Phong khiến hắn khuỵ xuống. Khi hắn mất cảnh giác vì đau đớn thì phía sau một bóng người lao ra đưa chân đá hắn từ phía sau,lần này cả người hắn nhào về phía trước.Một người phụ nữ từ trong đám vệ sĩ bước ra phủi tay ra lệnh
Hai bên,hai người giữ hắn ngẩng lên
- thế nào, đau lắm phải không? Nhưng thế này vẫn chưa đủ so với những gì tao đã phải chịu đựng!- Y Trân vừa dứt câu liền đạp một nhát vào bụng hắn. Phong đau đớn nhìn lên ả phụ nữ đang đứng trước mặt,có chút gì đó rất quen,một gương mặt với vết sẹo dài trên mặt,nhìn mặt ả thật kinh dị.Cuối cùng Phong cũng biết rằng mình đã mắc một sai lầm cực kì lớn là không gϊếŧ ả của 7 năm về trước.
- Hahaaaa!!!! -tiếng cười dài hả hê cùng bất cần của Phong khiến Trân ngạc nhiên,thì ra hắn đã sớm nhận ra cô
- thì ra là cô! Thì ra là cô đã tìm cách trả thù tôi! Vết sẹo hẳn là đã khiến cô tốn không ít lần đi phẫu thuật!!!- đúng là lúc này Phong vẫn có gan nói ra những điều này,thì thật chỉ khiến Trân muốn gϊếŧ hắn ngay lập tức
- mày!!!! - Trân tức giận vừa nói vừa đạp hắn,lời hắn nói giống như con dao sắc cứa vào vết đau trên khuôn mặt cô.Khiến cô phải đeo mặt lạ từng đấy năm,huỷ hoại cuộc sống của cô,thù này Trân không trả thì không còn là ả.
- mày!! Mày sẽ chết bây giờ thôi!! Thằng ***!!- Trân rút súng dí vào đầu hắn nên đạn
"Cậu chủ!!!" Vài tên đứng bên cạnh ra nhận ra sự hiện diễn của Nghiễn
- Y Trânnn!!- một giọng nói trầm ấm vang lên,Nghiễn đã đến từ lúc nào đưa tay đặt vào miệng súng ngăn lại, Trân nhìn thấy Nghiễn cơ hồ nỗi tức giận cũng nguôi lại nhìn lên tỏ thái độ bất mãn
- cậu chủ,để em gϊếŧ hắn cho rồi!
- đây không phải mối thù của riêng em! Lui ra sau đi!!-Nghiễn ra lệnh cho Trân
- cậu chủ!!!- Trân bực tức,hai tên đã giữ lấy lôi sang một bên.
- thì ra là mày!! Thế nào không lo chuẩn bị đám tang cho thằng em trai của mày sao? Thằng đó giờ này có lẽ đã chết không còn xác nữa rồi!!- Phong nói giọng đả kích,thực lòng hắn có chút bất ngờ,nhưng hắn lúc này có vẻ bình tĩnh được một chút,sở dĩ tên đó không gϊếŧ hắn ngay nhất định là còn có chuyện. Nghiễn có vẻ như tỉnh bơ đi mọi lời đả kích của Phong bây giờ. hắn bước gần lại mặt hơi cúi xuống,nhìn thẳng vào mắt Phong rồi đưa tay lên ra lệnh
- đưa cô ta ra đây!!!
Từ bên trong một nhà thồ,một đứa con gái tay chân chói chặt,miệng bịt kín,mái tóc dài rủ xuống,nó mặc một bộ váy đen tuyền,trên làn da trắng muốt chính là những vết thương do bị đánh đập.
- Thiên Hy!!! Thả cô ấy ra,bọn mày đã làm gì cô ấy!!!- Phong giằng co,nhưng sức hắn không lại hai tên lực lưỡng đang giữ lấy mình
- làm cho cô ta tỉnh dậy đi!
- vâng,thưa cậu chủ!!-theo lệnh Nghiễn một tên mang một xô nước lạnh đổ vào người nó,hắn cũng không lương tay thấy nó chưa tỉnh dậy liền vung tay tát mạnh
- bọn khốn!! Thả tao ra,tao sẽ gϊếŧ mày!!
- gϊếŧ tao sao,còn chưa phải lúc!!- Nghiễn đạp vào bụng hắn khiến phong đau đớn quằn quại
- cậu chủ,cô ta tỉnh dậy rồi!!!
- oh,cô khiến thằng em trai tôi cùng thằng khốn kia điên cuồng vì cô,nói cũng không nói ngoa chút nào,xinh đẹp như cô chẳng trách!!!- Nghiễn tặc lưỡi,tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nó lên. Hy như tỉnh lại sau hai xô nước lạnh buốt,những vết thương trên người khiến cả người nó bất giác run lên, đầu óc quay cuồng,nhỏ cố gắng giẫy dụa nhưng không được,miệng cũng bị bịt kín,không nhúc nhích,mắt chăm chăm nhìn lên. Lúc này đây,những ngỡ ngàng đều trở thành căm ghét,rốt cuộc thì nhỏ cũng đoán ra được chuyện gì, nhỏ nên hận hắn hay nên cảm ơn hắn mới phải,sau tất cả mọi chuyện,nó cũng chỉ là một nước cờ trong tay hắn.
- cô có phải đang rất căm phẫn tôi không? Trước khi để hắn thấy cô chết,tôi cũng rất muốn nói cho cô biết tất cả mọi chuyện,có lẽ đây là món quà cuối cùng dành cho cô!!- Nghiễn vừa nói vừa cười một cách đáng sợ,trông anh ta lúc này thực sự đã trở thành một người khác. Mặc Phong ra sức chống cự,nó thì bình tĩnh hơn,chỉ im lặng nhìn lên,Nghiễn nhẹ nhàng quay người,hắn châm điếu thuốc đưa lên,rồi từ từ nói ra hết thảy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook