Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
-
Chương 1357: Đại kết cục(97)
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu mang thai!
Xét theo truyền thống Trung Quốc, mang thai chưa đầy ba tháng, không được công bố tin vui, thư ký trưởng Hoàn Cầu tức khắc lịeên lạc với mọi người của Bộ thông tin, tạm thời làm công tác bảo mật thật tốt, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi hân hoan như vậy, nhất là Diệp Mạn Nghi nhớ tới ngày đi làm lễ nạp thái nghe “Song long” thuyết pháp, lòng bà tức khắc dâng trào không ngớt, lập tức gọi Giai Kỳ cùng Dĩnh Hồng tới, phân phó các cô những ngày kế tiếp, nhất định phải bảo vệ, đồng thời còn phải tập hợp những bác sĩ tốt nhất, toàn bộ thời gian mang thai bắt mạch điều trị cho Đường Khả Hinh, dù sao cô cũng mang song thai a! Suy nghĩ một chút cũng đã hưng phấn, bà lại kêu dì Lý, đến Trang gia truyền lời, từ hôm nay trở đi, bất luận nghi thức tiệc cưới có bao nhiêu long trọng, giống như tránh cho đóng đinh thì phải đâm tường, thậm chí trang trí bên trong tòa nhà toàn bộ đều ngừng lại, lại để dì Lý tức khắc chuẩn bị cống phẩm cùng hoa quả, ba ngày sau chính là ngày lành “Phượng hoàng về tổ”, nhất định phải đích thân tế lễ tạ thần.
“Đúng rồi, bà Chu xác thực không phải người bình thường! Bất kể là lễ giáo truyền thống, hay là các nghi thức khác khác, bà ấy dường như đều rõ như lòng bàn tay, trước bởi vì là quan hệ với Tô tiểu thư, cho nên mới mời được bà ấy xuống núi chủ trì hôn lễ một chút, ta hi vọng trong thời gian mang thai ba tháng này, có thể có một nhân vật đức cao vọng trọng như vậy, ở Trang gia chủ trì một vài việc lớn nhỏ, thật là hoàn mỹ.” Diệp Mạn Nghi đứng ở hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ, mới lại nhìn về phía dì Lý nói: “Dì Lý, bà tức khắc liên lạc với bà Chu, dò hỏi xem bà ấy có nguyện ý như vậy không, dù sao chúng ta mở miệng, bà ấy cho dù có mọi lý do, cũng thoái thác không được, như vậy chính là miễn cưỡng người khác.”
“Vâng, phu nhân!” Dì Lý tức khắc lên tiếng trả lời.
Diệp Mạn Nghi phân phó mọi chuyện xong xuôi, cảm thấy tạm thời không sai biệt lắm chỉ có những thứ này, liền mới quay người đi đến phòng bệnh Ân Nguyệt Dung, người kia cư nhiên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bà thở dài một hơi, nghĩ người này bản thân còn chưa trưởng thành, sẽ phải làm bà rồi, bà liền một trận dở khóc dở cười, quẹo cua đi vào bên trong!
Bên trong phòng bệnh!
Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc, còn có vợ chồng Đường Chí Long đều đi theo và lo lắng cho tình huống của Ân Nguyệt Dung, nhất là Trang Tĩnh Vũ còn chưa kịp vui sướng vì được làm ông, liền bị vợ mình dọa cho nhảy dựng lên, ông hiện trái tim còn chưa khôi phục lại, may mắn cha mẹ vợ không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi, nghe nói sắp có chắt, tức khắc đi sửa chữa văn kiện di truyền Tào gia, đưa cho cháu dâu thật nhiều lễ vật, đại gia đình đối với việc con dâu mang thai, đúng là đại sự, đứng là người thừa kế đế quốc tài phú tương lai!
Ân Nguyệt Dung vẫn như trong mộng, thân nằm trên giường bệnh trắng tuyết ngủ say, Trang Tĩnh Vũ ở bên cạnh, nhẹ nắm tay bà, lo lắng nhìn, khẩn trương kêu nhỏ: “Bà à... Bà mau tỉnh dậy đi...”
Tưởng Vĩ Quốc thủ ở một bên, thật sự không thấy được một chút khẩn trương, thậm chí khinh bỉ liếc mắt nhìn Ân Nguyệt Dung một cái, mới chậm rãi nói; “Ông lo lắng cái gì? Bà ấy cũng không phải thân thể không thoải mái ngất đi, bà ấy muốn có cháu lâu như vậy rồi, đoán chừng là muốn hung hăng ngủ một giấc, mới có thể phục hồi tinh thần lại. Nhưng cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy ngất đi, thực sự mất thể diện, ngủ luôn thì càng tốt, tỉnh dậy thật mất mặt!”
Trang Tĩnh Vũ nhất thời im lặng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc!
Ân Nguyệt Dung dường như nghe thấy lời này của Tưởng Vĩ Quốc, bà trong nháy mắt mở to hai mắt, mặt lại bộc lộ vẻ khiếp sợ như vừa mới nghe được tiếng tim đập bang bang kia, bá một cái, kích động ngồi dậy, nhìn chồng mình cùng Tưởng Vĩ Quốc đang bên cạnh mình, bà tức khắc vươn tay, nắm chặt tay chồng, run rẩy vui mừng hỏi: “Ông à! Ông! Mau nói cho tôi biết! Tôi không phải mới vừa nằm mơ chứ, viện trưởng xác thực là nói với chúng ta, Khả Hinh mang thai, hơn nữa còn là song thai, đúng không? Tôi không có nghe lầm chứ!?”
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, tức khắc bất đắc dĩ nhìn về phía vợ mình, mỉm cười kích động gật đầu nói; “Đúng vậy, bà à, Khả Hinh đúng là mang thai, hơn nữa còn mang song thai, tiếng tim đập vừa rồi bà nghe thấy, chính là thai âm mà bác sĩ khoa sản cố ý truyền cho chúng ta nghe! Thai nhi đã được sáu tuần tuổi!”
Ân Nguyệt Dung tức khắc cả người giống như bị chấn động mạnh, cũng không quản ánh mắt cười chế nhạo của Tưởng Vĩ Quốc, mà dường như sau khi trải qua một trận thâm tư thục lự, bà trong nháy mắt bá một cái, nhảy xuống giường hệ tnhư nữ hiệp, vốn dĩ vẫn là một người mù đường, cư nhiên liền lao ra khỏi phòng bệnh, dọc theo cửu khúc thập tam loan(*) trực tiếp tìm được phòng bệnh VIP của Đường Khả Hinh, tươi cười vui vẻ kích động đi qua ————————
(*): Ý muốn nói Ân Nguyệt Dung mặc dù không nhớ đường nhưng vì quá kích động nên cũng lần mò ra phòng bệnh của Đường Khả Hinh.
“Bà à, bà đi chậm một chút, không vội không vội...” Mấy người Trang Tĩnh Vũ vừa sốt ruột đuổi theo phía trước, vừa lo lắng thân thể của bà.
Trang Hạo Nhiên đang nằm bên giường bệnh, ôm lấy vợ mình đau lòng, hôn từ mặt cô đến bên tai, còn cúi đầu cảm tính khàn khàn nói nhỏ: Em biết không? Em sáng nay đã bất tỉnh, thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết, anh kỳ thực lúc đó còn tưởng rằng không phải là đêm qua cùng em quá mãnh liệt, thương tổn đến thân thể em... Thế nhưng bà xã đúng là rất ngọt a, khiến cho người khác không ngừng muốn nếm a...”
Anh vừa dứt lời, liền vươn tay tiến vào trong chăn, nhẹ vuốt ve bụng bằng phẳng của vợ mình, không ngừng cúi mặt, hôn nhẹ mặt cô, dái tai cô, lại đến cổ cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô, chính mình liền dâng trào không ngớt.
Đường Khả Hinh tim cũng khuynh khắc dâng trào, mặt bộc lộ nụ cười ngượng ngùng, dù sao cũng là sau ngày tân hôn, cô tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trái tim cũng bang bang nhảy nói; “Hôm qua... Em thật sự rất vui...”
“Thật vậy chăng?” Trang Hạo Nhiên nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vừa ôn nhu nhìn cô, vừa cúi mặt hôn nhẹ tay cô, lại giống như đêm qua ngậm lấy.
“Đừng... Đây đang ở bệnh viện đấy...” Đường Khả Hinh muốn rút tay trở lại.
“Sợ cái gì... Cũng sẽ không có người tiến vào...” Trang Hạo Nhiên bỗng chốc ôm chặt thân thê rmềm mại của vợ mình, cực độ khát vọng cứi người vừa mút cánh môi cô...
Cửa, trong nháy mắt bị đẩy ra! Ân Nguyệt Dung hưng phấn đi tới, kêu to; “Khả Hinh!! Bảo bối của mẹ —————— “
Hai người giật mình, rất nhanh lúng túng tách ra, Đường Khả Hinh mắc cỡ mặt đỏ bừng ngồi trên giường bệnh, Trang Hạo Nhiên cũng một trận thẹn thùng nhanh chóng đứng lên, nhìn mẹ mình dẫn theo nhiều trưởng bối như vậy đi tới, nhất là cha mẹ vợ, anh liền một trận khốn khổ nuốt nơi cổ họng khô cạn, gọi: “Mẹ!! Người thật là dọa chết người! Như vậy dọa đến bảo bảo làm sao bây giờ?”
“Đúng đúng đúng!” Ân Nguyệt Dung tức khắc hưng phấn nhào tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ nũng nịu của con dâu, bộc lộ vẻ xấu hổ như vậy, bà đầu tiên là một trận kích động, lại vẫn có chút tim gan run sợ cầm tay con dâu, hỏi: “Khả Hinh! Con mau nói cho mẹ biết!! Tối hôm qua... Con và Hạo Nhiên có hay không uống rượu giao bôi kia? Đó là rượu mạnh a? Hơn nữa vào thời gian xử lý hôn lễ của con, có hay không chạm vào loại rượu khác?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt cô đỏ bừng, nhất là trước mặt nhiều vị trưởng bối như vậy, cô đầu tiên là do dự một hồi, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói; “Không... Không uống! Thời gian mang thai hẳn là cũng không có, bởi vì bác Phúc nói với con, trận thi đấu lớn qua đi, thân thể con mệt mỏi tổn thương, phải kỵ cồn ba tháng... Hiện tại xem ra, ông ấy hình như có nhìn xa!”
Trang Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng, lại ngọt ngào cười.
Ân Nguyệt Dung nghe lời này, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đường Khả Hinh kích động dâng trào vừa khóc lại cười nói: “Mẹ thật là muốn quỳ xuống lạu bác Phúc!! Ông ấy thật là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta!! Dì Lý!! Mau mau mau! Mau sai người mời bác Phúc tới đây, mặc kệ đã có bao nhiêu trung y cùng tây y xem rồi, cũng phải mời bằng được ông ấy đến đây bắt mạch, toàn bộ thời gian trong quá trình mang thai, liền giao cho ông ấy hết!”
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, cũng không phải thập phần yên tâm nghi hoặc dò hỏi: “Nguyệt Dung, bà nói bác Phúc này, có tin được hay không, cũng không phải chỉ là một thầy thuốc Đông y, bà chưa từng thấy mặt, đều cảm thấy là người tốt a! Bà vẫn luôn có tật xấu này!”
“Mạn Nghi bà không biết bác Phúc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại đâu! Quả thực chính là thần y a!” Ân Nguyệt Dung lại trái tim bang bang nhảy, kích động muốn khóc lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền trong nháy mắt đem con dâu bảo bối này ôm vào trong ngực, rơi lệ nói: “Bảo bối của mẹ, mẹ thật là quá yêu con! Con thật sự không để mẹ chịu thua kém!! Cư nhiên thoáng cái cho mẹ hai bảo bảo!! Mẹ sẽ có thưởng! Có thưởng lớn! Sau này tiền của cha con, của mẹ, của Hạo Nhiên, hết thảy tất cả, đều là của con!”
Phốc!! Mấy người Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, còn có Trang Tĩnh Vũ cùng nhau bật cười.
Trang Ngải Lâm mới vừa đi vào, nghe lời này của mẹ, cùng mọi người cười rộ lên, sau đó Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cũng một lần nữa ôm hai bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, dương cười cất bước đi tới, nói; “Đến thăm người mẹ xinh đẹp hạnh phúc đây a!”
Đường Khả Hinh kinh hỉ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ ôm hai bó hoa hồng đỏ thật lớn, đưa tới trước mặt mình, tâm tình cô tức khắc vui mừng tiếp nhận bó hoa kia, cười rộ lên nói: “Cám ơn hai người.”
“Không cần cảm ơn... Em vừa rồi thật là làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng có chuyện gì rồi?” Tô Thụy Kỳ theo góc độ của bác sĩ, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
“Xin lỗi, để các anh lo lắng rồi...” Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng kia, hơi cúi đầu ngửi hương thơm ngọt ngào kia, lại ngọt ngào tươi cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng thập phần an ủi nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên lại vào thời khắc này, kéo cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng hướng bên ngoài phòng bệnh đi!!
Tưởng Thiên Lỗi có vài phần kỳ quái, theo Trang Hạo Nhiên lôi kéo, hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh, đứng giữa hành lang, anh mới nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trang Hạo Nhiên hưng phấn nắm chặt cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, hệt như nhìn người yêu, thật sâu cấp thiết, kích động nói: “Thân ái! Anh cũng nghe chuyện Khả Hinh mang thai rồi chứ? Mọi người đều rất kích động, rất vui vẻ, hơn nữa cô ấy còn mang song thai!!”
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, bởi vì rất hiểu Trang Hạo Nhiên, cảm giác có một loại dự cảm chẳng lành, chậm rãi giống như côn trùng nhỏ bay lên, anh không dám có phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ... Sau đó thì sao?”
Trang Hạo Nhiên kích động dâng trào nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười rộ lên nói; “Tôi hiện ở trong lòng có một kế hoạch vĩ đại, chính là tính toán hướng ngài xin nghỉ năm năm!! Trong thời gian năm năm tôi nghỉ này, sẽ toàn tâm toàn ý bầu bạn với Khả Hinh, bầu bạn với đứa nhỏ!”
Phanh!!! Cái chảo thật lớn của Thượng đế, phịch một tiếng, đập mạnh vào sau ót Tưởng Thiên Lỗi!
Anh không thể tin nổi nhìn về phía người điên trước mặt mình, mặt run run rẩy rẩy, nhăn nhó, lại khiếp sợ cùng phẫn nộ kêu lên: “Cậu nói cái gì? Cậu nói... Cậu... Bà xã cậu mang thai... Cậu muốn xin nghỉ năm năm?”
“Đúng!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục hưng phấn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vui vẻ dương cười nói: “Tôi không bao giờ có bất luận suy nghĩ tiếc nuối gì! Tôi còn tính toán sửa sang lại nhà, tôi cảm thấy trong nhà vẫn quá nhỏ, không đủ hai đứa nhỏ chơi đùa! Anh có thời gian đến chơi!”
Nhà cậu ta có 270 phòng, anh lại còn cảm thấy trong nhà quá nhỏ!!
Tưởng Thiên Lỗi cả người như bị cái chảo đập cho thất lăng bát tán, tức giận sôi trào, mới vừa bị giày vò lăn qua lăn lại trong hôn lễ người này, mệt đến mức ngã trâu, hiện tại cậu ta lại muốn bởi vì bà xã mang thai, xin nghỉ năm năm!! Năm năm ———
“Thiên Lỗi, anh cảm thấy thế nào?” Trang Hạo Nhiên vẫn còn mở to mắt, hỏi người ta!
“Người này cậu bị bệnh thần kinh à!! Cậu mang thai, tôi liền duyệt cho cậu nghỉ năm năm! Đi chết đi!” Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể nhịn được nữa, thật CMN cảm giác mình thiếu nợ người này, anh trong nháy mắt mang theo lửa giận ngút trời, tức giận xoay người nhanh chóng rời xa người này.
Phu nhân tổng giám đốc Hoàn Cầu mang thai!
Xét theo truyền thống Trung Quốc, mang thai chưa đầy ba tháng, không được công bố tin vui, thư ký trưởng Hoàn Cầu tức khắc lịeên lạc với mọi người của Bộ thông tin, tạm thời làm công tác bảo mật thật tốt, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi hân hoan như vậy, nhất là Diệp Mạn Nghi nhớ tới ngày đi làm lễ nạp thái nghe “Song long” thuyết pháp, lòng bà tức khắc dâng trào không ngớt, lập tức gọi Giai Kỳ cùng Dĩnh Hồng tới, phân phó các cô những ngày kế tiếp, nhất định phải bảo vệ, đồng thời còn phải tập hợp những bác sĩ tốt nhất, toàn bộ thời gian mang thai bắt mạch điều trị cho Đường Khả Hinh, dù sao cô cũng mang song thai a! Suy nghĩ một chút cũng đã hưng phấn, bà lại kêu dì Lý, đến Trang gia truyền lời, từ hôm nay trở đi, bất luận nghi thức tiệc cưới có bao nhiêu long trọng, giống như tránh cho đóng đinh thì phải đâm tường, thậm chí trang trí bên trong tòa nhà toàn bộ đều ngừng lại, lại để dì Lý tức khắc chuẩn bị cống phẩm cùng hoa quả, ba ngày sau chính là ngày lành “Phượng hoàng về tổ”, nhất định phải đích thân tế lễ tạ thần.
“Đúng rồi, bà Chu xác thực không phải người bình thường! Bất kể là lễ giáo truyền thống, hay là các nghi thức khác khác, bà ấy dường như đều rõ như lòng bàn tay, trước bởi vì là quan hệ với Tô tiểu thư, cho nên mới mời được bà ấy xuống núi chủ trì hôn lễ một chút, ta hi vọng trong thời gian mang thai ba tháng này, có thể có một nhân vật đức cao vọng trọng như vậy, ở Trang gia chủ trì một vài việc lớn nhỏ, thật là hoàn mỹ.” Diệp Mạn Nghi đứng ở hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ, mới lại nhìn về phía dì Lý nói: “Dì Lý, bà tức khắc liên lạc với bà Chu, dò hỏi xem bà ấy có nguyện ý như vậy không, dù sao chúng ta mở miệng, bà ấy cho dù có mọi lý do, cũng thoái thác không được, như vậy chính là miễn cưỡng người khác.”
“Vâng, phu nhân!” Dì Lý tức khắc lên tiếng trả lời.
Diệp Mạn Nghi phân phó mọi chuyện xong xuôi, cảm thấy tạm thời không sai biệt lắm chỉ có những thứ này, liền mới quay người đi đến phòng bệnh Ân Nguyệt Dung, người kia cư nhiên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bà thở dài một hơi, nghĩ người này bản thân còn chưa trưởng thành, sẽ phải làm bà rồi, bà liền một trận dở khóc dở cười, quẹo cua đi vào bên trong!
Bên trong phòng bệnh!
Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Vĩ Quốc, còn có vợ chồng Đường Chí Long đều đi theo và lo lắng cho tình huống của Ân Nguyệt Dung, nhất là Trang Tĩnh Vũ còn chưa kịp vui sướng vì được làm ông, liền bị vợ mình dọa cho nhảy dựng lên, ông hiện trái tim còn chưa khôi phục lại, may mắn cha mẹ vợ không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi, nghe nói sắp có chắt, tức khắc đi sửa chữa văn kiện di truyền Tào gia, đưa cho cháu dâu thật nhiều lễ vật, đại gia đình đối với việc con dâu mang thai, đúng là đại sự, đứng là người thừa kế đế quốc tài phú tương lai!
Ân Nguyệt Dung vẫn như trong mộng, thân nằm trên giường bệnh trắng tuyết ngủ say, Trang Tĩnh Vũ ở bên cạnh, nhẹ nắm tay bà, lo lắng nhìn, khẩn trương kêu nhỏ: “Bà à... Bà mau tỉnh dậy đi...”
Tưởng Vĩ Quốc thủ ở một bên, thật sự không thấy được một chút khẩn trương, thậm chí khinh bỉ liếc mắt nhìn Ân Nguyệt Dung một cái, mới chậm rãi nói; “Ông lo lắng cái gì? Bà ấy cũng không phải thân thể không thoải mái ngất đi, bà ấy muốn có cháu lâu như vậy rồi, đoán chừng là muốn hung hăng ngủ một giấc, mới có thể phục hồi tinh thần lại. Nhưng cư nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy ngất đi, thực sự mất thể diện, ngủ luôn thì càng tốt, tỉnh dậy thật mất mặt!”
Trang Tĩnh Vũ nhất thời im lặng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc!
Ân Nguyệt Dung dường như nghe thấy lời này của Tưởng Vĩ Quốc, bà trong nháy mắt mở to hai mắt, mặt lại bộc lộ vẻ khiếp sợ như vừa mới nghe được tiếng tim đập bang bang kia, bá một cái, kích động ngồi dậy, nhìn chồng mình cùng Tưởng Vĩ Quốc đang bên cạnh mình, bà tức khắc vươn tay, nắm chặt tay chồng, run rẩy vui mừng hỏi: “Ông à! Ông! Mau nói cho tôi biết! Tôi không phải mới vừa nằm mơ chứ, viện trưởng xác thực là nói với chúng ta, Khả Hinh mang thai, hơn nữa còn là song thai, đúng không? Tôi không có nghe lầm chứ!?”
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, tức khắc bất đắc dĩ nhìn về phía vợ mình, mỉm cười kích động gật đầu nói; “Đúng vậy, bà à, Khả Hinh đúng là mang thai, hơn nữa còn mang song thai, tiếng tim đập vừa rồi bà nghe thấy, chính là thai âm mà bác sĩ khoa sản cố ý truyền cho chúng ta nghe! Thai nhi đã được sáu tuần tuổi!”
Ân Nguyệt Dung tức khắc cả người giống như bị chấn động mạnh, cũng không quản ánh mắt cười chế nhạo của Tưởng Vĩ Quốc, mà dường như sau khi trải qua một trận thâm tư thục lự, bà trong nháy mắt bá một cái, nhảy xuống giường hệ tnhư nữ hiệp, vốn dĩ vẫn là một người mù đường, cư nhiên liền lao ra khỏi phòng bệnh, dọc theo cửu khúc thập tam loan(*) trực tiếp tìm được phòng bệnh VIP của Đường Khả Hinh, tươi cười vui vẻ kích động đi qua ————————
(*): Ý muốn nói Ân Nguyệt Dung mặc dù không nhớ đường nhưng vì quá kích động nên cũng lần mò ra phòng bệnh của Đường Khả Hinh.
“Bà à, bà đi chậm một chút, không vội không vội...” Mấy người Trang Tĩnh Vũ vừa sốt ruột đuổi theo phía trước, vừa lo lắng thân thể của bà.
Trang Hạo Nhiên đang nằm bên giường bệnh, ôm lấy vợ mình đau lòng, hôn từ mặt cô đến bên tai, còn cúi đầu cảm tính khàn khàn nói nhỏ: Em biết không? Em sáng nay đã bất tỉnh, thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết, anh kỳ thực lúc đó còn tưởng rằng không phải là đêm qua cùng em quá mãnh liệt, thương tổn đến thân thể em... Thế nhưng bà xã đúng là rất ngọt a, khiến cho người khác không ngừng muốn nếm a...”
Anh vừa dứt lời, liền vươn tay tiến vào trong chăn, nhẹ vuốt ve bụng bằng phẳng của vợ mình, không ngừng cúi mặt, hôn nhẹ mặt cô, dái tai cô, lại đến cổ cô, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô, chính mình liền dâng trào không ngớt.
Đường Khả Hinh tim cũng khuynh khắc dâng trào, mặt bộc lộ nụ cười ngượng ngùng, dù sao cũng là sau ngày tân hôn, cô tựa vào lòng Trang Hạo Nhiên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trái tim cũng bang bang nhảy nói; “Hôm qua... Em thật sự rất vui...”
“Thật vậy chăng?” Trang Hạo Nhiên nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vừa ôn nhu nhìn cô, vừa cúi mặt hôn nhẹ tay cô, lại giống như đêm qua ngậm lấy.
“Đừng... Đây đang ở bệnh viện đấy...” Đường Khả Hinh muốn rút tay trở lại.
“Sợ cái gì... Cũng sẽ không có người tiến vào...” Trang Hạo Nhiên bỗng chốc ôm chặt thân thê rmềm mại của vợ mình, cực độ khát vọng cứi người vừa mút cánh môi cô...
Cửa, trong nháy mắt bị đẩy ra! Ân Nguyệt Dung hưng phấn đi tới, kêu to; “Khả Hinh!! Bảo bối của mẹ —————— “
Hai người giật mình, rất nhanh lúng túng tách ra, Đường Khả Hinh mắc cỡ mặt đỏ bừng ngồi trên giường bệnh, Trang Hạo Nhiên cũng một trận thẹn thùng nhanh chóng đứng lên, nhìn mẹ mình dẫn theo nhiều trưởng bối như vậy đi tới, nhất là cha mẹ vợ, anh liền một trận khốn khổ nuốt nơi cổ họng khô cạn, gọi: “Mẹ!! Người thật là dọa chết người! Như vậy dọa đến bảo bảo làm sao bây giờ?”
“Đúng đúng đúng!” Ân Nguyệt Dung tức khắc hưng phấn nhào tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ nũng nịu của con dâu, bộc lộ vẻ xấu hổ như vậy, bà đầu tiên là một trận kích động, lại vẫn có chút tim gan run sợ cầm tay con dâu, hỏi: “Khả Hinh! Con mau nói cho mẹ biết!! Tối hôm qua... Con và Hạo Nhiên có hay không uống rượu giao bôi kia? Đó là rượu mạnh a? Hơn nữa vào thời gian xử lý hôn lễ của con, có hay không chạm vào loại rượu khác?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, mặt cô đỏ bừng, nhất là trước mặt nhiều vị trưởng bối như vậy, cô đầu tiên là do dự một hồi, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói; “Không... Không uống! Thời gian mang thai hẳn là cũng không có, bởi vì bác Phúc nói với con, trận thi đấu lớn qua đi, thân thể con mệt mỏi tổn thương, phải kỵ cồn ba tháng... Hiện tại xem ra, ông ấy hình như có nhìn xa!”
Trang Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng, lại ngọt ngào cười.
Ân Nguyệt Dung nghe lời này, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đường Khả Hinh kích động dâng trào vừa khóc lại cười nói: “Mẹ thật là muốn quỳ xuống lạu bác Phúc!! Ông ấy thật là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta!! Dì Lý!! Mau mau mau! Mau sai người mời bác Phúc tới đây, mặc kệ đã có bao nhiêu trung y cùng tây y xem rồi, cũng phải mời bằng được ông ấy đến đây bắt mạch, toàn bộ thời gian trong quá trình mang thai, liền giao cho ông ấy hết!”
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, cũng không phải thập phần yên tâm nghi hoặc dò hỏi: “Nguyệt Dung, bà nói bác Phúc này, có tin được hay không, cũng không phải chỉ là một thầy thuốc Đông y, bà chưa từng thấy mặt, đều cảm thấy là người tốt a! Bà vẫn luôn có tật xấu này!”
“Mạn Nghi bà không biết bác Phúc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại đâu! Quả thực chính là thần y a!” Ân Nguyệt Dung lại trái tim bang bang nhảy, kích động muốn khóc lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền trong nháy mắt đem con dâu bảo bối này ôm vào trong ngực, rơi lệ nói: “Bảo bối của mẹ, mẹ thật là quá yêu con! Con thật sự không để mẹ chịu thua kém!! Cư nhiên thoáng cái cho mẹ hai bảo bảo!! Mẹ sẽ có thưởng! Có thưởng lớn! Sau này tiền của cha con, của mẹ, của Hạo Nhiên, hết thảy tất cả, đều là của con!”
Phốc!! Mấy người Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, còn có Trang Tĩnh Vũ cùng nhau bật cười.
Trang Ngải Lâm mới vừa đi vào, nghe lời này của mẹ, cùng mọi người cười rộ lên, sau đó Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cũng một lần nữa ôm hai bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, dương cười cất bước đi tới, nói; “Đến thăm người mẹ xinh đẹp hạnh phúc đây a!”
Đường Khả Hinh kinh hỉ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ ôm hai bó hoa hồng đỏ thật lớn, đưa tới trước mặt mình, tâm tình cô tức khắc vui mừng tiếp nhận bó hoa kia, cười rộ lên nói: “Cám ơn hai người.”
“Không cần cảm ơn... Em vừa rồi thật là làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng có chuyện gì rồi?” Tô Thụy Kỳ theo góc độ của bác sĩ, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
“Xin lỗi, để các anh lo lắng rồi...” Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng kia, hơi cúi đầu ngửi hương thơm ngọt ngào kia, lại ngọt ngào tươi cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng thập phần an ủi nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên lại vào thời khắc này, kéo cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng hướng bên ngoài phòng bệnh đi!!
Tưởng Thiên Lỗi có vài phần kỳ quái, theo Trang Hạo Nhiên lôi kéo, hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh, đứng giữa hành lang, anh mới nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trang Hạo Nhiên hưng phấn nắm chặt cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, hệt như nhìn người yêu, thật sâu cấp thiết, kích động nói: “Thân ái! Anh cũng nghe chuyện Khả Hinh mang thai rồi chứ? Mọi người đều rất kích động, rất vui vẻ, hơn nữa cô ấy còn mang song thai!!”
Tưởng Thiên Lỗi nheo mắt, bởi vì rất hiểu Trang Hạo Nhiên, cảm giác có một loại dự cảm chẳng lành, chậm rãi giống như côn trùng nhỏ bay lên, anh không dám có phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ... Sau đó thì sao?”
Trang Hạo Nhiên kích động dâng trào nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười rộ lên nói; “Tôi hiện ở trong lòng có một kế hoạch vĩ đại, chính là tính toán hướng ngài xin nghỉ năm năm!! Trong thời gian năm năm tôi nghỉ này, sẽ toàn tâm toàn ý bầu bạn với Khả Hinh, bầu bạn với đứa nhỏ!”
Phanh!!! Cái chảo thật lớn của Thượng đế, phịch một tiếng, đập mạnh vào sau ót Tưởng Thiên Lỗi!
Anh không thể tin nổi nhìn về phía người điên trước mặt mình, mặt run run rẩy rẩy, nhăn nhó, lại khiếp sợ cùng phẫn nộ kêu lên: “Cậu nói cái gì? Cậu nói... Cậu... Bà xã cậu mang thai... Cậu muốn xin nghỉ năm năm?”
“Đúng!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục hưng phấn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vui vẻ dương cười nói: “Tôi không bao giờ có bất luận suy nghĩ tiếc nuối gì! Tôi còn tính toán sửa sang lại nhà, tôi cảm thấy trong nhà vẫn quá nhỏ, không đủ hai đứa nhỏ chơi đùa! Anh có thời gian đến chơi!”
Nhà cậu ta có 270 phòng, anh lại còn cảm thấy trong nhà quá nhỏ!!
Tưởng Thiên Lỗi cả người như bị cái chảo đập cho thất lăng bát tán, tức giận sôi trào, mới vừa bị giày vò lăn qua lăn lại trong hôn lễ người này, mệt đến mức ngã trâu, hiện tại cậu ta lại muốn bởi vì bà xã mang thai, xin nghỉ năm năm!! Năm năm ———
“Thiên Lỗi, anh cảm thấy thế nào?” Trang Hạo Nhiên vẫn còn mở to mắt, hỏi người ta!
“Người này cậu bị bệnh thần kinh à!! Cậu mang thai, tôi liền duyệt cho cậu nghỉ năm năm! Đi chết đi!” Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể nhịn được nữa, thật CMN cảm giác mình thiếu nợ người này, anh trong nháy mắt mang theo lửa giận ngút trời, tức giận xoay người nhanh chóng rời xa người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook