Hằng Ôn
-
Chương 18
Da mặt Hứa Kính Hằng không thể dày đến mức có thể nói cho tất cả mọi người y giả vờ mất trí nhớ, vì vậy thống nhất nói với người ngoài là đã hồi phục trí nhớ.
Cả nhà họ Ôn sau khi biết được thì hết sức cao hứng, để ăn mừng, một nhà năm người đi nhà hàng ăn một bữa ngon, ai ngờ buổi tối sau khi về đến nhà, cha Ôn bị tiêu chảy nôn mửa không ngừng, thậm chí dạ dày cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi ông không thể đứng thẳng, mổ hôi lạnh tuôn như suối.
Mọi người cuống quít đem ông đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra lại là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ung thư dạ dày…… giai đoạn cuối……
Ôn Duy Viễn đột nhiên nhớ tới lúc trước Hứa Kính Hằng có nói với mình chuyện cha bị nôn mửa, cũng bảo mình dẫn cha mẹ đi bệnh viện kiểm tra, cuối cùng bởi vì công việc bận rộn, hắn không để tâm đến chuyện này, không nghĩ tới lại dẫn đến ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Mẹ Ôn nghe tin dữ, trong nháy mắt già đi rất nhiều, bà vịn vách tường, ngây ra như phỗng.
Ôn Duy Viễn dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, đi làm thủ tục nhập viện, Hứa Kính Hằng về nhà lấy quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày, lúc trở lại lại chứng kiến Ôn Duy Viễn ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, ảo não vò đầu bứt tóc, Hứa Kính Hằng đau lòng ôm lấy hắn, ngăn cản hành vi tự ngược này.
“Kính Hằng, đều là lỗi của anh, nếu như anh dẫn cha đi kiểm tra sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không để đến giai đoạn cuối.” Sống đến ngần này tuổi, ngoại trừ trên TV, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Ôn Duy Viễn khóc, khóc đến bi thương và thê lương như vậy.
Tâm Hứa Kính Hằng vì tiếng khóc này mà như xoắn lại, y vuốt đầu Ôn Duy Viễn, an ủi: “Bác sĩ nói ung thư dạ dày tiến triển cần rất nhiều thời gian, nói không chừng……” Nói không chừng thật ra khi đó đã là giai đoạn cuối. Nhưng y chưa kịp nói hết, đã bị ngắt lời.
“Chính em cũng nói là “không chừng”! Biết đâu lúc đó chỉ là giai đoạn đầu? Cha bị ung thư dạ dày, là ung thư, phát hiện sớm chữa trị sớm, khả năng chữa được là rất cao, nhưng bây giờ là giai đoạn cuối rồi……” Nói đến đó, Ôn Duy Viễn không thể nói thêm nữa, Hứa Kính Hằng cũng không thể nghĩ ra được lời nào an ủi, hai người cứ như vậy dựa vào hành lang bệnh viện, thật lâu thật lâu.
Cha Ôn từ khi nằm viện, tinh thần không được như trước, lại bởi vì bị ung thư dạ dày, ông không có cảm giác thèm ăn, người cũng dần dần gầy đi.
Ôn Giác còn nhỏ, vẫn phải đi học, mẹ Ôn mỗi ngày đều đem chút đồ ăn thanh đạm vào cho cha Ôn, Hứa Kính Hằng cùng Ôn Duy Viễn cùng ở trong bệnh viện một tấc cũng không rời ông, tự tay giúp ông hàng ngày thay đồ lau người.
Bọn họ bao hẳn một phòng bệnh, hai người thay phiên gác đêm, ai mệt thì đến chiếc giường còn lại trong phòng nằm nghỉ một chút.
Hai thánh đầu mới vào viện, ông vẫn còn có thể nói chuyện phiếm với họ, ăn chút ít thức ăn lỏng thanh đạm, về sau thì dù ăn bất cứ cái gì, đa phần đều nôn hết, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng.
Tin tức bệnh tình chuyển biến xấu cứ từng cái từng cái đánh tới, Ôn Duy Viễn chịu áp lực tinh thần rất lớn, nhưng vẫn bắt buộc mình phải hàng ngày cười nói làm bạn bên giường bệnh của cha.
Có nhiều lần Hứa Kính Hằng nhìn thấy hắn trộm quay đi lau khóe mắt, người đàn ông sắt đá đó, cuối cùng vẫn bị bệnh tật của cha mình đánh bại.
Ôn Duy Viễn cả ngày ở bên cha, thời gian ngủ càng ngày càng ít, sức ăn cũng không được như trước, khuôn mặt vốn có da có thịt, bây giờ đã gầy đến nỗi xương gò má nhô ra.
Hứa Kính Hằng khuyên hắn đi nghỉ ngơi, Ôn Duy Viễn lắc đầu không muốn, chỉ đến khi cha Ôn cố hết sức khuyên hắn đi ngủ một chút, Ôn Duy Viễn mới hít hít mũi, để nguyên quần áo mà nằm lên giường.
Rõ ràng vài ngày không hề chợp mắt, nhưng nằm ở trên giường lại không buồn ngủ chút nào, nghĩ đến cha mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối phần lớn là do chính mình gây ra, Ôn Duy Viễn vẫn không cách nào ngủ được.
Hứa Kính Hằng khuyên hắn rất nhiều lần, không cần phải ôm hết trách nhiệm vào mình, thậm chí cả cha Ôn cũng nói là không có liên hệ đến hắn. Ôn Duy Viễn tuy rằng gật đầu hứa sẽ không nghĩ lung tung nữa, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng không mảy may giảm bớt chút nào.
Thời gian cha Ôn phụ hôn mê càng ngày càng dài, những lúc ngẫu nhiên tỉnh lại, nhìn hai người luôn túc trực tại giường bệnh của mình, ông lại cười giữ chặt tay của bọn họ nói: “Hai con hãy bên nhau hạnh phúc cả đời, cha không có cách nào nhìn thấy được, nhưng mà hy vọng các con có thể cùng nhau đi đến hết đời.”
Hai người liền gật đầu nói: “Sẽ, chúng con sẽ như vậy, cha cũng có thể chứng kiến mà.”
Ai cũng biết lời này là gạt người, nhưng cũng không ai vạch trần.
Ông nằm viện bốn tháng, rốt cục vĩnh biệt cõi đời.
Ngày tang lễ có rất nhiều người đến viếng, cha Ôn cả đời làm giáo sư, đã dạy vô số học trò, ai đến viếng cũng không ngờ người thầy hào hoa phong nhã ngày xưa, vậy mà đã không còn nữa.
Sau khi tang lễ kết thúc, Ôn Duy Viễn đổ bệnh nặng, sốt cao liên tục ba ngày mới giảm dần.
Vốn người đã không còn bao nhiêu thịt, lại bởi vì cơn bệnh này mà gầy thêm. Bành Đông Lai không nhận thêm công việc nào cho hắn nữa, anh biết rõ Ôn Duy Viễn chưa thể thoát ra từ nỗi đau mất cha.
Hứa Kính Hằng cũng nói Thôi Tiệp và Giang Thành giúp mình từ chối tất cả công việc, y không chỉ là con của cha Ôn, mà còn là người yêu của Ôn Duy Viễn, vào lúc người yêu suy sụp, y có trách nhiệm cùng nghĩa vụ vực hắn dậy, lôi hắn ra khỏi sự dày vò.
Ở nhà, Hứa Kính Hằng cả ngày ở bên hắn, rảnh thì liền kéo Ôn Duy Viễn ra ngoài tản bộ giải sầu.
Thế nhưng Ôn Duy Viễn nói gì cũng không thông, bất luận Hứa Kính Hằng khuyên gì, hắn trước sau đều ôm hết tội lỗi về cái chết của cha hắn vào mình, thời điểm mà bệnh cha hắn còn nhẹ có nhiều khả năng chữa khỏi, cũng bởi vì hắn không để ý đến người nhà, mới có thể làm cho cha mình ra đi như vậy.
Người nào cũng biết những biểu hiện của ung thư dạ dày là tim đập nhanh, chán ăn, nôn mửa, tiêu chảy và đau trướng bụng, cha Ôn đến giai đoạn cuối mới phát hiện, những biểu hiện này diễn ra không chỉ một hai lần, nhưng ông không chú ý, ông thậm chí còn không nói cho ai mình đau nhức, nếu như không phải lần đó đau đến đổ mồ hôi lạnh, có lẽ đến một ngày nào đó cha Ôn bất ngờ chết đi, ông cũng vẫn chưa nói.
Nói với Ôn Duy Viễn những lời này, cũng không phải vì muốn rũ bỏ trách nhiệm, Hứa Kính Hằng chỉ là hy vọng Ôn Duy Viễn có thể buông bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, cái chết của cha hắn không phải là trách nhiệm của một mình hắn, cha hắn cũng chỉ nghĩ không muốn tăng gánh nặng cho hắn, không muốn làm hắn phân tâm khi đang công tác bận rộn, mới giấu diếm bệnh tật.
Thế nhưng Ôn Duy Viễn hết lần này tới lần khác chui vào ngõ cụt, mẹ Ôn ở bên cha Ôn hàng ngày cũng không hề phát hiện những triệu chứng này, nhưng khi bà nói cho hắn nếu có tội thì tội của bà phải lớn hơn hắn nhiều lắm, Ôn Duy Viễn lắc đầu nói: “Không, không phải do mẹ, tất cả là lỗi của con.”
Cả nhà chứg kiến bộ dáng này của Ôn Duy Viễn, không ai cảm thấy nhẹ nhõm nổi.
Người đàn ông kiên cường này vì cái chết của cha mình mà gục ngã, ngắn ngủn mấy tháng mà hắn đã gầy đi mười kí, râu trên cằm mọc lởm chởm, hắn cũng không cạo, không quản ngày đên ngồi trong thư phòng, lật xem những bản giáo án lúc còn sống cha hắn đã soạn để đi dạy, không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Kính Hằng không biết hắn khi nào mới có thể nghe lời khuyên của mình, y không nề hà khuyên bảo, làm bạn bên cạnh hắn, hy vọng Ôn Duy Viễn có thể vượt qua khỏi nỗi đau.
Trong cuộc sống mỗi người đều phải trải qua những lúc suy sụp, cái chết của cha Ôn đối với Ôn Duy Viễn mà nói, chính là suy sụp nặng nề nhất cho hắn, Hứa Kính Hằng tin tưởng vững chắc, chỉ cần Ôn Duy Viễn có thể vượt qua được lần này, trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể đánh gục hắn.
Chính là Ôn Duy Viễn còn chưa vượt qua được giai đoạn khó khăn này, một cái hố khác loại xuất hiện trước mặt hắn.
Ôn Duy Viễn giống như mọi ngày sau khi rời giường thì đi đọc sách, Bành Đông Lai đột nhiên mang đến một quyển tạp chí.
Bìa tạp chí là hình Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng đang làm tình, gương mặt Ôn Duy Viễn rất rõ ràng, gương mặt Hứa Kính Hằng lại bị xử lí làm mờ. Trong tạp chí, ngoại trừ bức ảnh làm tình, còn có ảnh chụp hai người sóng vai cùng nhau đi dạo, nắm tay nhau đứng trước cửa nhà.
Điểm chung của những bức ảnh này là có thể nhìn rất rõ ràng mặt Ôn Duy Viễn nhưng lại không thể nhận ra Hứa Kính Hằng.
Tiêu đề của tạp chí là – Tình yêu đồng tính kích tình của Ôn Duy Viễn, cảnh sex nóng bỏng chấn động.
Ôn Duy Viễn mở tạp chí ra xem, lông mày cau lại, sau khi phát hiện Hứa Kính Hằng không bị lộ, sắc mặt mới tốt hơn một chút, rồi sau đó một chữ không nói đem tạp chí bỏ lại trên bàn trà.
Hứa Kính Hằng hỏi Bành Đông Lai: “Đây là có chuyện gì?”
Bành Đông Lai nói: “Bị chụp ảnh, rất rõ ràng, tôi đã điều tra, việc không lộ mặt cậu không phải là chuyện tạp chí làm. Những ảnh này hoàn toàn không phải họ chụp mà là được gửi từ một người nặc danh, ngay từ đầu lúc họ nhận được ảnh, mặt của cậu trên đó đều đã bị xóa đi, là sau khi bọn họ dùng máy tính xử lí, mới biến chỗ trống kia thành xử lí làm mờ.”
Hứa Kính Hằng suy đoán nói: “Người này có cừu oán với Ôn Duy Viễn?”
Bành Đông Lai gật gật đầu, nói: “Không chỉ như vậy, người chụp ảnh rất có thể là người hâm mộ của cậu.”
Không hề lộ mặt Hứa Kính Hằng, thật rất có khả năng này, nhưng cũng có thể là người hận Ôn Duy Viễn, nhưng không muốn làm cho Hứa Kính Hằng liên lụy mà thân bại danh liệt.
Dù sự thật là gì, phải đợi sau khi tra ra được manh mối mới có thể biết được, bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là chuyện này.
Hứa Kính Hằng cau mày hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Bành Đông Lai nói: “Phải trở về thảo luận với cấp trên ở công ty thì mới biết được.”
“Không cần.” Ôn Duy Viễn nhàn nhạt nhìn bọn họ, “Hợp đồng với công ty cũng sắp chấm dứt, tôi cũng không muốn gia hạn tiếp, chuyện này cũng không cần phải giải thích.”
Hứa Kính Hằng và Bành Đông Lai không tin vào tai mình nữa, ý của Ôn Duy Viễn là muốn rời khỏi giới giải trí sao?
Ôn Duy Viễn sau khi ném ra những lời này, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào thư phòng.
Cả nhà họ Ôn sau khi biết được thì hết sức cao hứng, để ăn mừng, một nhà năm người đi nhà hàng ăn một bữa ngon, ai ngờ buổi tối sau khi về đến nhà, cha Ôn bị tiêu chảy nôn mửa không ngừng, thậm chí dạ dày cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi ông không thể đứng thẳng, mổ hôi lạnh tuôn như suối.
Mọi người cuống quít đem ông đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra lại là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ung thư dạ dày…… giai đoạn cuối……
Ôn Duy Viễn đột nhiên nhớ tới lúc trước Hứa Kính Hằng có nói với mình chuyện cha bị nôn mửa, cũng bảo mình dẫn cha mẹ đi bệnh viện kiểm tra, cuối cùng bởi vì công việc bận rộn, hắn không để tâm đến chuyện này, không nghĩ tới lại dẫn đến ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Mẹ Ôn nghe tin dữ, trong nháy mắt già đi rất nhiều, bà vịn vách tường, ngây ra như phỗng.
Ôn Duy Viễn dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, đi làm thủ tục nhập viện, Hứa Kính Hằng về nhà lấy quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày, lúc trở lại lại chứng kiến Ôn Duy Viễn ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, ảo não vò đầu bứt tóc, Hứa Kính Hằng đau lòng ôm lấy hắn, ngăn cản hành vi tự ngược này.
“Kính Hằng, đều là lỗi của anh, nếu như anh dẫn cha đi kiểm tra sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không để đến giai đoạn cuối.” Sống đến ngần này tuổi, ngoại trừ trên TV, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Ôn Duy Viễn khóc, khóc đến bi thương và thê lương như vậy.
Tâm Hứa Kính Hằng vì tiếng khóc này mà như xoắn lại, y vuốt đầu Ôn Duy Viễn, an ủi: “Bác sĩ nói ung thư dạ dày tiến triển cần rất nhiều thời gian, nói không chừng……” Nói không chừng thật ra khi đó đã là giai đoạn cuối. Nhưng y chưa kịp nói hết, đã bị ngắt lời.
“Chính em cũng nói là “không chừng”! Biết đâu lúc đó chỉ là giai đoạn đầu? Cha bị ung thư dạ dày, là ung thư, phát hiện sớm chữa trị sớm, khả năng chữa được là rất cao, nhưng bây giờ là giai đoạn cuối rồi……” Nói đến đó, Ôn Duy Viễn không thể nói thêm nữa, Hứa Kính Hằng cũng không thể nghĩ ra được lời nào an ủi, hai người cứ như vậy dựa vào hành lang bệnh viện, thật lâu thật lâu.
Cha Ôn từ khi nằm viện, tinh thần không được như trước, lại bởi vì bị ung thư dạ dày, ông không có cảm giác thèm ăn, người cũng dần dần gầy đi.
Ôn Giác còn nhỏ, vẫn phải đi học, mẹ Ôn mỗi ngày đều đem chút đồ ăn thanh đạm vào cho cha Ôn, Hứa Kính Hằng cùng Ôn Duy Viễn cùng ở trong bệnh viện một tấc cũng không rời ông, tự tay giúp ông hàng ngày thay đồ lau người.
Bọn họ bao hẳn một phòng bệnh, hai người thay phiên gác đêm, ai mệt thì đến chiếc giường còn lại trong phòng nằm nghỉ một chút.
Hai thánh đầu mới vào viện, ông vẫn còn có thể nói chuyện phiếm với họ, ăn chút ít thức ăn lỏng thanh đạm, về sau thì dù ăn bất cứ cái gì, đa phần đều nôn hết, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng.
Tin tức bệnh tình chuyển biến xấu cứ từng cái từng cái đánh tới, Ôn Duy Viễn chịu áp lực tinh thần rất lớn, nhưng vẫn bắt buộc mình phải hàng ngày cười nói làm bạn bên giường bệnh của cha.
Có nhiều lần Hứa Kính Hằng nhìn thấy hắn trộm quay đi lau khóe mắt, người đàn ông sắt đá đó, cuối cùng vẫn bị bệnh tật của cha mình đánh bại.
Ôn Duy Viễn cả ngày ở bên cha, thời gian ngủ càng ngày càng ít, sức ăn cũng không được như trước, khuôn mặt vốn có da có thịt, bây giờ đã gầy đến nỗi xương gò má nhô ra.
Hứa Kính Hằng khuyên hắn đi nghỉ ngơi, Ôn Duy Viễn lắc đầu không muốn, chỉ đến khi cha Ôn cố hết sức khuyên hắn đi ngủ một chút, Ôn Duy Viễn mới hít hít mũi, để nguyên quần áo mà nằm lên giường.
Rõ ràng vài ngày không hề chợp mắt, nhưng nằm ở trên giường lại không buồn ngủ chút nào, nghĩ đến cha mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối phần lớn là do chính mình gây ra, Ôn Duy Viễn vẫn không cách nào ngủ được.
Hứa Kính Hằng khuyên hắn rất nhiều lần, không cần phải ôm hết trách nhiệm vào mình, thậm chí cả cha Ôn cũng nói là không có liên hệ đến hắn. Ôn Duy Viễn tuy rằng gật đầu hứa sẽ không nghĩ lung tung nữa, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng không mảy may giảm bớt chút nào.
Thời gian cha Ôn phụ hôn mê càng ngày càng dài, những lúc ngẫu nhiên tỉnh lại, nhìn hai người luôn túc trực tại giường bệnh của mình, ông lại cười giữ chặt tay của bọn họ nói: “Hai con hãy bên nhau hạnh phúc cả đời, cha không có cách nào nhìn thấy được, nhưng mà hy vọng các con có thể cùng nhau đi đến hết đời.”
Hai người liền gật đầu nói: “Sẽ, chúng con sẽ như vậy, cha cũng có thể chứng kiến mà.”
Ai cũng biết lời này là gạt người, nhưng cũng không ai vạch trần.
Ông nằm viện bốn tháng, rốt cục vĩnh biệt cõi đời.
Ngày tang lễ có rất nhiều người đến viếng, cha Ôn cả đời làm giáo sư, đã dạy vô số học trò, ai đến viếng cũng không ngờ người thầy hào hoa phong nhã ngày xưa, vậy mà đã không còn nữa.
Sau khi tang lễ kết thúc, Ôn Duy Viễn đổ bệnh nặng, sốt cao liên tục ba ngày mới giảm dần.
Vốn người đã không còn bao nhiêu thịt, lại bởi vì cơn bệnh này mà gầy thêm. Bành Đông Lai không nhận thêm công việc nào cho hắn nữa, anh biết rõ Ôn Duy Viễn chưa thể thoát ra từ nỗi đau mất cha.
Hứa Kính Hằng cũng nói Thôi Tiệp và Giang Thành giúp mình từ chối tất cả công việc, y không chỉ là con của cha Ôn, mà còn là người yêu của Ôn Duy Viễn, vào lúc người yêu suy sụp, y có trách nhiệm cùng nghĩa vụ vực hắn dậy, lôi hắn ra khỏi sự dày vò.
Ở nhà, Hứa Kính Hằng cả ngày ở bên hắn, rảnh thì liền kéo Ôn Duy Viễn ra ngoài tản bộ giải sầu.
Thế nhưng Ôn Duy Viễn nói gì cũng không thông, bất luận Hứa Kính Hằng khuyên gì, hắn trước sau đều ôm hết tội lỗi về cái chết của cha hắn vào mình, thời điểm mà bệnh cha hắn còn nhẹ có nhiều khả năng chữa khỏi, cũng bởi vì hắn không để ý đến người nhà, mới có thể làm cho cha mình ra đi như vậy.
Người nào cũng biết những biểu hiện của ung thư dạ dày là tim đập nhanh, chán ăn, nôn mửa, tiêu chảy và đau trướng bụng, cha Ôn đến giai đoạn cuối mới phát hiện, những biểu hiện này diễn ra không chỉ một hai lần, nhưng ông không chú ý, ông thậm chí còn không nói cho ai mình đau nhức, nếu như không phải lần đó đau đến đổ mồ hôi lạnh, có lẽ đến một ngày nào đó cha Ôn bất ngờ chết đi, ông cũng vẫn chưa nói.
Nói với Ôn Duy Viễn những lời này, cũng không phải vì muốn rũ bỏ trách nhiệm, Hứa Kính Hằng chỉ là hy vọng Ôn Duy Viễn có thể buông bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, cái chết của cha hắn không phải là trách nhiệm của một mình hắn, cha hắn cũng chỉ nghĩ không muốn tăng gánh nặng cho hắn, không muốn làm hắn phân tâm khi đang công tác bận rộn, mới giấu diếm bệnh tật.
Thế nhưng Ôn Duy Viễn hết lần này tới lần khác chui vào ngõ cụt, mẹ Ôn ở bên cha Ôn hàng ngày cũng không hề phát hiện những triệu chứng này, nhưng khi bà nói cho hắn nếu có tội thì tội của bà phải lớn hơn hắn nhiều lắm, Ôn Duy Viễn lắc đầu nói: “Không, không phải do mẹ, tất cả là lỗi của con.”
Cả nhà chứg kiến bộ dáng này của Ôn Duy Viễn, không ai cảm thấy nhẹ nhõm nổi.
Người đàn ông kiên cường này vì cái chết của cha mình mà gục ngã, ngắn ngủn mấy tháng mà hắn đã gầy đi mười kí, râu trên cằm mọc lởm chởm, hắn cũng không cạo, không quản ngày đên ngồi trong thư phòng, lật xem những bản giáo án lúc còn sống cha hắn đã soạn để đi dạy, không biết suy nghĩ cái gì.
Hứa Kính Hằng không biết hắn khi nào mới có thể nghe lời khuyên của mình, y không nề hà khuyên bảo, làm bạn bên cạnh hắn, hy vọng Ôn Duy Viễn có thể vượt qua khỏi nỗi đau.
Trong cuộc sống mỗi người đều phải trải qua những lúc suy sụp, cái chết của cha Ôn đối với Ôn Duy Viễn mà nói, chính là suy sụp nặng nề nhất cho hắn, Hứa Kính Hằng tin tưởng vững chắc, chỉ cần Ôn Duy Viễn có thể vượt qua được lần này, trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể đánh gục hắn.
Chính là Ôn Duy Viễn còn chưa vượt qua được giai đoạn khó khăn này, một cái hố khác loại xuất hiện trước mặt hắn.
Ôn Duy Viễn giống như mọi ngày sau khi rời giường thì đi đọc sách, Bành Đông Lai đột nhiên mang đến một quyển tạp chí.
Bìa tạp chí là hình Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng đang làm tình, gương mặt Ôn Duy Viễn rất rõ ràng, gương mặt Hứa Kính Hằng lại bị xử lí làm mờ. Trong tạp chí, ngoại trừ bức ảnh làm tình, còn có ảnh chụp hai người sóng vai cùng nhau đi dạo, nắm tay nhau đứng trước cửa nhà.
Điểm chung của những bức ảnh này là có thể nhìn rất rõ ràng mặt Ôn Duy Viễn nhưng lại không thể nhận ra Hứa Kính Hằng.
Tiêu đề của tạp chí là – Tình yêu đồng tính kích tình của Ôn Duy Viễn, cảnh sex nóng bỏng chấn động.
Ôn Duy Viễn mở tạp chí ra xem, lông mày cau lại, sau khi phát hiện Hứa Kính Hằng không bị lộ, sắc mặt mới tốt hơn một chút, rồi sau đó một chữ không nói đem tạp chí bỏ lại trên bàn trà.
Hứa Kính Hằng hỏi Bành Đông Lai: “Đây là có chuyện gì?”
Bành Đông Lai nói: “Bị chụp ảnh, rất rõ ràng, tôi đã điều tra, việc không lộ mặt cậu không phải là chuyện tạp chí làm. Những ảnh này hoàn toàn không phải họ chụp mà là được gửi từ một người nặc danh, ngay từ đầu lúc họ nhận được ảnh, mặt của cậu trên đó đều đã bị xóa đi, là sau khi bọn họ dùng máy tính xử lí, mới biến chỗ trống kia thành xử lí làm mờ.”
Hứa Kính Hằng suy đoán nói: “Người này có cừu oán với Ôn Duy Viễn?”
Bành Đông Lai gật gật đầu, nói: “Không chỉ như vậy, người chụp ảnh rất có thể là người hâm mộ của cậu.”
Không hề lộ mặt Hứa Kính Hằng, thật rất có khả năng này, nhưng cũng có thể là người hận Ôn Duy Viễn, nhưng không muốn làm cho Hứa Kính Hằng liên lụy mà thân bại danh liệt.
Dù sự thật là gì, phải đợi sau khi tra ra được manh mối mới có thể biết được, bất quá chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là chuyện này.
Hứa Kính Hằng cau mày hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Bành Đông Lai nói: “Phải trở về thảo luận với cấp trên ở công ty thì mới biết được.”
“Không cần.” Ôn Duy Viễn nhàn nhạt nhìn bọn họ, “Hợp đồng với công ty cũng sắp chấm dứt, tôi cũng không muốn gia hạn tiếp, chuyện này cũng không cần phải giải thích.”
Hứa Kính Hằng và Bành Đông Lai không tin vào tai mình nữa, ý của Ôn Duy Viễn là muốn rời khỏi giới giải trí sao?
Ôn Duy Viễn sau khi ném ra những lời này, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào thư phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook