Hận Thù
-
Chương 14
Nó trở về nhà. Ông Tuấn đang ngồi ở phòng khách dùng trà. Thấy nó bước vào, ông cười hiền nhìn nó:- Con đi đâu về trễ vậy ?
- Không liên quan tới ông
Nó lạnh lùng lướt qua người ông . Ông nhìn theo bóng nó một lúc lâu, đôi môi ông thì thầm:
- Papa xin lỗi con
Cách đó không xa, đằng sau bức tường là người phụ nữ xinh đẹp, nước mắt rơi xuống ướt đẫm gò má, bà Tú cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng nấc. " Mày vui chưa, Cảm Tú ? Phá hoại gia đình của người khác rồi, mày vui chưa ? " Bà khụy xuống. " Lỗi là do mình, do mình tất cả ..... " Nana ôm chầm lấy bà, nhỏ nói trong nước mắt:
- Mama à, đừng buồn mà
Bà ngước mắt nhìn đứa con gái nhỏ của mình:
- Là mama, lỗi là do mama .... tất cả tất xả là do mama hết
Nhỏ ôm chặt bà hơn:
- Ko... chúng ta ko có lỗi
Bà nhìn chằm chằm vào đứa con giá trước mặt:
- Lỗi là do ta... là do ta....
- Không ... mama ko biết gì hết... chị ta thì có gì tội nghiệp kia chứ ... là do chị ta cố chấp... là chị ta cố chấp mà thôi
" Chát "
- Mama .... tát con sao
Nhỏ nói trong hàng nước mắt. Bà Tú giận dữ:
- Con ... không được nói Yumi như vậy
Nhỏ gục xuống:
- Gì chứ ? Ít nhất chị ta còn có tuổi thơ hạnh phúc. Còn con thì sao chứ ? Tuổi thơ thiếu vắng tình thuơng của cha. Mỗi tháng chỉ gặp cha 1 2 lần. Có lần con lén đi theo cha ... Mẹ biết sao ko ? Con thấy cha vui vẻ với một người phụ nữ khác, cha xoa đầu, nâng niu đứa trẻ khác. Thấy ba vỗ về đứa trẻ đó và nói: Papa yêu Yumi. Mẹ làm sao biết chứ ? Đi học, bạn bè bảo con là đứa không cha, họ chửi rủa, cô lập con. Mẹ làm sao biết chứ ?
Bà ôm nhỏ vào lòng. Trước giờ bà quá vô tâm, đứa con yêu quý của bà .. cô đơn như vậy mà bà chẳng biết. Bà thật là một người mẹ tồi tệ. Bà nhrj nhàng nói:
- Mẹ xin lỗi con,
Hai người ôm chầm lấy nhau. Một giọng nói lạnh lùng cất lên:
- 2 người ... thôi cái màn khóc lóc ấy đi
Nhỏ đứng phắt dậy:
- Chị ... chị
Bà Tú kéo tay nhỏ lại, lau sơ nước mắt và cười hiền nhìn nó:
- Con ăn gì ko để dì nấu cho ?
Nhỏ tức tối xoay người bỏ đi. Nó lạnh giọng:
- Mì ý
Bà đẩy ghế cho nó ngồi, nó chỉ nhêcgs môi khinh bỉ:
- Bà .. trông giống giúp việc nhỉ ?
Bà sững sờ nhìn nó:
- Con thật nhẫn tâm
Nói rồi bà đi vào bếp. Lát sau bà đem ra cho nó một suất mì ý. Nó ngồi ăn ngon lành. Bà chợt nhận ra, von bà vẫn chưa ăn gì hết. Bà bước vào bếp một lần nữa, đem ra một to cháo chuẩn bị đem lên cho nhỏ thì bị giọng nói của nó cắt ngang:
- Đem lên cho nhỏ đó à ?
Bà cười hiền nhìn nó:
- Ừ, nó đang bệnh nên dì nấu cháo cho nó
Nó chẳng nói gì nữa nên bà cũng quay đi. Đợi bà đi khuất thì một giọng nói đượm buồn vang lên:
- Mẹ tôi ... cũng từng như vậy
Nó nhớ cái lần ní bị ốm, mẹ nó tận tay nấu cho nó một tô cháo như vậy, một li sữa và đem lên phòng cho nó. Đôi mắt tím vô cảm có một giọt nước mắt lăn dài.
- Không liên quan tới ông
Nó lạnh lùng lướt qua người ông . Ông nhìn theo bóng nó một lúc lâu, đôi môi ông thì thầm:
- Papa xin lỗi con
Cách đó không xa, đằng sau bức tường là người phụ nữ xinh đẹp, nước mắt rơi xuống ướt đẫm gò má, bà Tú cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng nấc. " Mày vui chưa, Cảm Tú ? Phá hoại gia đình của người khác rồi, mày vui chưa ? " Bà khụy xuống. " Lỗi là do mình, do mình tất cả ..... " Nana ôm chầm lấy bà, nhỏ nói trong nước mắt:
- Mama à, đừng buồn mà
Bà ngước mắt nhìn đứa con gái nhỏ của mình:
- Là mama, lỗi là do mama .... tất cả tất xả là do mama hết
Nhỏ ôm chặt bà hơn:
- Ko... chúng ta ko có lỗi
Bà nhìn chằm chằm vào đứa con giá trước mặt:
- Lỗi là do ta... là do ta....
- Không ... mama ko biết gì hết... chị ta thì có gì tội nghiệp kia chứ ... là do chị ta cố chấp... là chị ta cố chấp mà thôi
" Chát "
- Mama .... tát con sao
Nhỏ nói trong hàng nước mắt. Bà Tú giận dữ:
- Con ... không được nói Yumi như vậy
Nhỏ gục xuống:
- Gì chứ ? Ít nhất chị ta còn có tuổi thơ hạnh phúc. Còn con thì sao chứ ? Tuổi thơ thiếu vắng tình thuơng của cha. Mỗi tháng chỉ gặp cha 1 2 lần. Có lần con lén đi theo cha ... Mẹ biết sao ko ? Con thấy cha vui vẻ với một người phụ nữ khác, cha xoa đầu, nâng niu đứa trẻ khác. Thấy ba vỗ về đứa trẻ đó và nói: Papa yêu Yumi. Mẹ làm sao biết chứ ? Đi học, bạn bè bảo con là đứa không cha, họ chửi rủa, cô lập con. Mẹ làm sao biết chứ ?
Bà ôm nhỏ vào lòng. Trước giờ bà quá vô tâm, đứa con yêu quý của bà .. cô đơn như vậy mà bà chẳng biết. Bà thật là một người mẹ tồi tệ. Bà nhrj nhàng nói:
- Mẹ xin lỗi con,
Hai người ôm chầm lấy nhau. Một giọng nói lạnh lùng cất lên:
- 2 người ... thôi cái màn khóc lóc ấy đi
Nhỏ đứng phắt dậy:
- Chị ... chị
Bà Tú kéo tay nhỏ lại, lau sơ nước mắt và cười hiền nhìn nó:
- Con ăn gì ko để dì nấu cho ?
Nhỏ tức tối xoay người bỏ đi. Nó lạnh giọng:
- Mì ý
Bà đẩy ghế cho nó ngồi, nó chỉ nhêcgs môi khinh bỉ:
- Bà .. trông giống giúp việc nhỉ ?
Bà sững sờ nhìn nó:
- Con thật nhẫn tâm
Nói rồi bà đi vào bếp. Lát sau bà đem ra cho nó một suất mì ý. Nó ngồi ăn ngon lành. Bà chợt nhận ra, von bà vẫn chưa ăn gì hết. Bà bước vào bếp một lần nữa, đem ra một to cháo chuẩn bị đem lên cho nhỏ thì bị giọng nói của nó cắt ngang:
- Đem lên cho nhỏ đó à ?
Bà cười hiền nhìn nó:
- Ừ, nó đang bệnh nên dì nấu cháo cho nó
Nó chẳng nói gì nữa nên bà cũng quay đi. Đợi bà đi khuất thì một giọng nói đượm buồn vang lên:
- Mẹ tôi ... cũng từng như vậy
Nó nhớ cái lần ní bị ốm, mẹ nó tận tay nấu cho nó một tô cháo như vậy, một li sữa và đem lên phòng cho nó. Đôi mắt tím vô cảm có một giọt nước mắt lăn dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook