Hai Kiếp Làm Sủng Phi
-
Chương 80: Ngọc bội
Buổi sáng ba ngày sau, xác Thu Họa được người ta vớt lên từ hồ Ức Xuân. Người trong cung bảo chuyện ngoài ý muốn, do cô bất hạnh trượt chân rơi xuống hồ.
Buổi sáng Tử Phiến nghe được tin này, cả người dại ra, mãi không tỉnh táo lại được. Sau đó, cô ta bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, run rẩy như phát rét.
Thu Họa chết?
Sao cô ta lại có thể chết vào lúc này chứ?
Hay chuyện Thu Họa tính hạ dược Tề Ngọc Yên bị nàng ta biết được, nàng ta sai người xuống tay ư?
Nhưng cũng không giống mà? Nếu Thu Họa có cơ hội ra tay, hẳn sẽ trước tiên nghĩ cách báo với mình rồi chứ?
Còn nếu như không phải, vậy vì sao Thu Họa chết?
Vào lúc Tử Phiến bị chuyện của Thu Họa dọa sợ, có cung nữ đến báo có một tiểu cung nữ bên Trọng Hoa cung tới muốn gặp cô.
Tử Phiến nghe nói có người từ Trọng Hoa cung tới, suy nghĩ đầu tiên là có liên quan tới Thu Họa, vội bảo người dẫn tiểu cung nữ vào.
Tiểu cung nữ mắt sưng đỏ vào phòng, vừa nhắc tới Thu Họa, liền bật khóc. Tử Phiến an ủi cô bé một lúc mà không có tác dụng, đợi cô bé khóc đủ, mới lấy ra một bức thư từ trong ngực, kể rằng đêm trước khi Thu Họa xảy ra chuyện đưa cho cô, bên trong là thư nhà, nhờ Tử Phiến đưa giúp về nhà cô.
Tử Phiến ngơ ngác nhận lấy thư, trong lòng có cảm giác chẳng lành.
Trước kia Thu Họa đưa thư về nhà, đều là tự cô ấy đưa đến. Lần này, cô ấy lại nhờ người khác đưa.
Nếu như Thu Họa xảy ra chuyện trước khi gặp được mình, cố ý nhờ cậy người khác đưa tin cho mình, nói vậy cái chết của Thu Họa không phải ngoài ý muốn, rất có khả năng tự cô ấy nhảy hồ.
Nhưng Thu Họa nhảy hồ vì lý do gì? Trong lòng Tử Phiến không dám tưởng tượng.
Sau khi tiểu cung nữ rời đi, cô về thẳng phòng mình, tay run rẩy mở thư ra, chỉ thấy trên đó viết:
Tử Phiến tỷ tỷ, thấy chữ như thấy người:
Thu Họa phúc mỏng, 10 tuổi đã rời nhà, nhập cung làm nô. Ước nguyện khi còn sống chính là người nhà mạnh khỏe. Chuyện hạ dược, Thu Họa thật sự khó làm nổi, chỉ đành lấy mạng tạ tội. Ngọc bội mà quý nghi tìm nằm trong tráp gỗ tử đàn ở ngăn tủ thứ hai bên trái trong tủ quần áo gỗ lim trạm vàng trong phòng quý phi. Cúi xin quý nghi nể tình Thu Họa từng thật lòng làm việc cho quý nghi mà thương xót tha cho người nhà Thu Họa một con đường sống, cho dù Thu Họa dưới chín suối cũng cảm tạ đại ân đại đức của quý nghi.
Thu Họa tuyệt bút
Bức thư này, chính là thư tuyệt mệnh Thu Họa để lại.
Cô ấy, thật sự tìm đến cái chết.
Lúc này Tử Phiến đã đầm đìa nước mắt. Lòng dạ như bị ai đó quất đánh, đau xót vô cùng.
Thu Họa, là do cô và Phan Dửu Quân bức tử.
Hai tay của mình đã dính đầy máu tươi Thu Họa.
Giờ Thu Họa đã chết. Không có ai trong Trọng Hoa cung có thể làm việc cho Phan Dửu Quân, mình nên báo thế nào cho người đây?
Hôm nay là Thu Họa, liệu rằng mai có là mình?
Cô rùng hết cả mình.
Nhưng cho dù biết kết cục là vậy, cô có thể thay đổi được gì đây? Mạng sống của người nhà mình cũng đang nằm trong tay của Phan gia.
Nghĩ đến đây, Tử Phiến ổn định lại tinh thần, lau khô nước mắt trên mặt, chỉnh sửa lại rồi đi chính điện, báo chuyện này cho Phan Dửu Quân.
Phan Dửu Quân biết Thu Họa tự tử, cũng chấn động.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng ta mới oán hận nói: “Ả Thu Họa tưởng rằng ả ta chết thì có thể giữ được tính mạng người nhà ả ư?”
Tử Phiến nghe xong, nghĩ tới nguyện vọng của Thu Họa là người nhà mạnh khỏe, trong thời gian mình và Thu Họa kết giao, ít nhiều vẫn có chút tình cảm, quả thực không muốn cô ấy chết không nhắm mắt, vội vàng quỳ xuống, cầu xin với Phan Dửu Quân nói: “Xin quý nghi xem trước kia Thu Họa đã giúp quý nghi nhiều chuyện, chuyển nhiều tin tức như vậy, tha cho người nhà cô ấy một con đường sống ạ!” Nói tới đây, hốc mắt Tử Phiến hơi phiếm hồng.
Phan Dửu Quân lại nghiến răng nói: “Nhưng ả cứ vậy mà chết, làm loạn hết kế hoạch của ta, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?”
“Quý nghi, Thu Họa cũng không phải hoàn toàn không được việc, tốt xấu gì cô ấy cũng tra được chỗ để miếng ngọc bội kia. Hơn nữa dù sao Thu Họa cũng không phải thân tín của Tề quý phi, muốn cô ấy dẫn một mình Tề quý phi đi rồi hạ dược quả thật khó khăn cho cô ấy.” Nói tới đây, nước mắt Tử Phiến đã rơi như mưa, “Cầu xin quý nghi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người nhà Thu Họa, để cô ấy có thể nhắm mắt nơi chín suối.” Nói xong Tử Phiến không ngừng dập đầu.
Nhìn bộ dạng Tử Phiến, nghĩ tới những năm này Tử Phiến đã hết lòng hết sức giúp việc cho mình, Phan Dửu Quân hơi mềm lòng: “Một khi đã như vậy, việc này bỏ qua trước, sau này lại nói.”
“Tạ quý nghi.” Tử Phiến dập đầu tạ ơn nói.
Phan Dửu Quân quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Nếu như đã mất người có thể dùng trong Trọng Hoa cung, xem ra, kế hoạch này phải thay đổi.” Nói xong ánh mắt nàng ta nheo lại, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Bên trong Trọng Hoa cung, tuy rằng Tề Ngọc Yên cảm thấy cái chết của Thu Họa có chút kỳ lạ, nhưng nàng không ngờ lại chính Phan Dửu Quân bức tử cung nữ trong cung mình.
Nàng thấy Thu Họa chết thảm thiết, bèn hạ lệnh chôn cất cẩn thận, rồi sai người đưa tiền trợ cấp cho người nhà Thu Họa, động viên người nhà của cô ấy, sau đó không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Ngày hôm sau, Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an Hoàng hậu theo thường lệ, chuyện trò dăm ba câu với mọi người rồi nàng cùng La Xảo Nhi cáo từ rời đi. Phan Dửu Quân lại muốn ở lại cho Trịnh Chước xem hàng thêu mới.
Lúc nàng rời đi, khi nhìn vào đôi mắt của Phan Dửu Quân, ánh mắt kia mang lại cảm giác là lạ khó tả, khiến tim nàng tự dưng đập loạn lên.
Thời điểm này, nàng bỗng nhớ tới chuyện Phan Dửu Quân hãm hại mình kiếp trước. Nhưng biến cố đó phải gần một năm nữa so với kiếp trước mà. Chẳng lẽ, lại xảy ra biến cố nào khác ư?
Nhưng kiếp này, mình không mang theo Lan Hương vào cung, hầu hạ bên cạnh chỉ có Mai Hương, Trúc Vận đều cực kì đáng tin, thêm nữa mình cũng đề phòng, Phan Dửu Quân hẳn không thể hãm hại mình như kiếp trước được đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên hơi thả lỏng, rồi rời khỏi Khôn Dương cung cùng La Xảo Nhi.
Chờ đám người Tề Ngọc Yên đi rồi, Trịnh Chước mới hỏi Phan Dửu Quân: “Phan quý nghi, ngươi có việc gì muốn nói với bản cung ư?”
“Hoàng hậu nương nương thần cơ diệu toán.” Phan Dửu Quân cười cười, nói tiếp, “Quả thật thần thiếp có chuyện muốn báo cho Hoàng hậu.” Nói xong, nàng đánh mắt xung quanh.
Trịnh Chước hiểu ý, nói với đám cung nhân đứng bên hầu hạ: “Các ngươi lui xuống hết đi!”
“Dạ.” Vân Trụy hành lễ rồi dẫn theo đám cung nhân lui xuống.
“Phan quý nghi, có việc cứ nói.” Trịnh Chước nói xong, liền bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nghe được một chuyện có liên quan tới Hoàng tử Huyên.” Phan Dửu Quân nghiêng người qua, nói với Trịnh Chước.
“Hử?” Trịnh Chước kinh ngạc, sau đó hỏi, “Hiện giờ Huyên Nhi có thể ăn có thể ngủ, còn có chuyện gì nữa?”
“Tần thiếp nghe nói, Hoàng tử Huyên được chăm ở Khôn Dương cung vốn bình an vô sự, do Tề Ngọc Yên liên hợp với thái y Vương Vị, hạ dược Hoàng tử Huyên khiến thằng bé không khỏe, bức nương nương đưa trả Hoàng tử Huyên về cho Tề Ngọc Yên.” Phan Dửu Quân nói.
“Cái gì?” Trịnh Chước vừa nghe lời này, hơi ngạc nhiên, “Ngươi, ngươi có bằng chứng gì không? Tại sao Vương thái y kia lại giúp Tề Ngọc Yên?”
“Hoàng hậu nương nương, người thử nghĩ mà xem, nếu không có người động tay động chân, tại sao cùng là dùng dược của Vương Vị, Hoàng tử Huyên ở Khôn Dương cung thì ốm yếu, vừa về tới Trọng Hoa cung không bao lâu đã khỏe rồi? Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương còn điều chưa biết.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân sáp đến gần, đè thấp tiếng nói, “Vương Vị vừa ý thị nữ Trúc Vận bên cạnh Tề quý phi, sau khi Tề quý phi đồng ý hứa gả Trúc Vận cho Vương Vị, nên y mới giúp Tề quý phi đó.”
Kỳ thật Thu Họa chỉ nói Trúc Vận và Vương Vị có mối quan hệ mập mờ, còn chuyện Vương Vị hạ dược Lý Huyên, mặc dù là sự thật, nhưng do Phan Dửu Quân đoán bừa. Dù sao mục đích của nàng ta là để Trịnh Chước có cớ gây khó dễ cho Tề Ngọc Yên.
Tự mình nàng không có khả năng đánh đổ Tề Ngọc Yên, nhưng Hoàng hậu Trịnh Chước có Thái Hậu chống lưng thì có thể.
Cho nên, nàng nhất định phải mượn lực Trịnh Chước để trừ bỏ Tề Ngọc Yên.
Nghe Phan Dửu Quân nói, Trịnh Chước sửng sốt một hồi. Quả thật, Lý Huyên trở về Trọng Hoa cung không lâu thì thân thể khỏe mạnh, mình vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, xem ra, chuyện có khả năng như lời Phan Dửu Quân.
Nhưng ả Tề Ngọc Yên dám xuống tay với nhi tử mình ư?
Nếu đúng là vậy, làm thế nào mà Phan Dửu Quân biết được?
Nghĩ đến đây, nàng ta nâng mắt, chăm chú nhìn Phan Dửu Quân, hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
“Trong Trọng Hoa cung có cung nữ tên Thu Họa, là đồng hương với thị nữ Tử Phiến của tần thiếp, hai người quan hệ rất tốt, những chuyện này đều là do cô ta kể cho Tử Phiến.” Đến đây, sắc mặt Phan Dửu Quân ảm đạm đi, “Đáng tiếc, hôm trước Thu Họa rơi xuống hồ chết đuối rồi.”
Nói tới đây, vẻ mặt Phan Dửu Quân giận dữ, “Không biết có phải Tề Ngọc Yên biết Thu Họa kể gì cho Tử Phiến không, nên mới ra tay độc ác với cô ấy như vậy.”
Đối với việc Tề Ngọc Yên giết người, Trịnh Chước có chút nửa tin nửa ngờ: “Hẳn Tề Ngọc Yên không có gan làm vậy đâu?”
“Hoàng hậu nương nương, ả nữ nhân này còn dám trù tính người, còn gì ả ta không dám làm?” Phan Dửu Quân lau nước mắt, rồi nói tiếp, “Giờ ả ta hưởng thụ thánh sủng, lá gan chắc lớn lắm! Chuyện Hoàng tử Huyên, chắc chắn Hoàng thượng đã biết, chứ không Sử Viện Chính cũng không giúp ả ta rồi. Ả ỷ vào có Hoàng thượng làm chỗ dựa, đoạt đi Hoàng tử Huyên, tiếp tới, không biết ả còn muốn cướp gì của nương nương nữa?”
“Ả còn có thể cướp gì ư? Đương nhiên là vị trí Hoàng hậu của ta.” Nghĩ đến chuyện Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên lại kết hợp với nhau, cướp Lý Huyên khỏi mình, Trịnh Chước bỗng chốc cảm nhận được cơn giận trong người, nghiến răng nói.
“Hoàng hậu nương nương, người phải nghĩ cách đi.” Phan Dửu Quân nghẹn ngào nói, “Bằng không, sợ trong cung chẳng còn đất cho chúng ta dung thân!”
Trịnh Chước giật mình, lại thở dài nói: “Ta có cách nào được đây? Hoàng thượng bị ả mê hoặc, ta cũng chẳng dễ gì động được vào ả.”
Thấy Trịnh Chước đã dậy tâm với Tề Ngọc Yên, Phan Dửu Quân vội vã rèn sắt khi còn nóng: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp còn biết một chuyện về Tề Ngọc Yên, có là Hoàng thượng cũng không tha thứ được cho ả.”
“Chuyện gì?” Trịnh Chước nghe mà tỉnh cả người.
“Tần thiếp nghe nói, trước khi Tề quý phi tiến cung, từng có tình cảm với ngũ công tử Hoài dương hầu gia Chung Dục, hai nhà còn từng có ý kết thân, việc này bởi vì Tề quý phi bị tuyển vào cung mà xóa bỏ. Chẳng qua, đêm trước khi Tề quý phi vào cung, Chung Dục có tặng cho ả một miếng bạch ngọc bội làm tín vật đính ước, Tề quý phi vẫn giữ miếng ngọc bội đó bên người để tưởng niệm.”
Nói tới đây, Phan Dửu Quân lạnh lùng cười: “Nếu như chúng ta tìm ra được ngọc bội này, vạch trần gian tình hai người họ trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên Hoàng thượng sẽ giận dữ, cho dù ả Tề Ngọc yên không bị phế đi chăng nữa, e rằng cũng chẳng còn có thể được sủng ái lại.”
“Nhưng chỉ một miếng ngọc bội bình thường, sao có thể khiến Hoàng thượng tin là vật đính ước của Tề Ngọc Yên và Chung Dục?” Trịnh Chước mang vẻ do dự.
“Trên miếng ngọc bội kia viết bốn chữ Lam Điền nhật noãn.” Phan Dửu Quân từ tốn nói, “Mà phía sau Lam Điền nhật noãn, Hoàng hậu nương nương cũng biết đó, chính là ba chữ ngọc sinh yên.”
“Vậy thì sao?” Trịnh Chước khó hiểu.
“Ngọc, cho Dục. Yên, cho Yên.” Phan Dửu Quan giải thích cho Trịnh Chước, “Ngọc bội kia hàm ý tên của hai người, không phải tín vật đính ước thì là gì? Hơn nữa ngọc bội đó là từ Phẩm Ngọc phường nổi tiếng khắp kinh thành mà ra, tần thiếp tìm được chưởng quỹ của Phẩm Ngọc phường, chứng thực ngọc bội kia đúng là do Chung Dục bỏ số tiền lớn làm theo yêu cầu. Bốn chữ trên ngọc bội, cũng khắc theo yêu cầu của Chung Dục. Coi như chúng ta không có chứng cứ chứng minh đây là tín vật đính ước của hai người họ, nhưng ngọc bội Chung Dục mua sao lại nằm ở chỗ Tề Ngọc Yên, ả ta cũng chẳng giải thích nổi với Hoàng thượng.”
(Từ “Ngọc” (trong ngọc sinh yên) và từ Dục (trong Chung Dục) phát âm giống nhau, tương tự với chữ “Yên”.)
Nghe vậy, Trịnh Chước gật đầu: “Ra vậy.”
“Hoàng hậu nương nương, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.” Phan Dửu Quân nói, “Cần phải nắm chặt thời cơ. Thu Họa bị hại, không biết Tề Ngọc Yên có cảnh giác hay không. Nếu chậm trễ, ả hủy ngọc bội kia đi, chúng ta sẽ lại không có cách đối phó với ả.”
“Nhưng Hoàng thượng coi trọng ả như thế, ả lại đứng đầu tứ phi, không có Hoàng thượng cho phép, sao ta có thể lấy được ngọc bội chỗ ả?” Trịnh Chước nói.
“Hoàng hậu nương nương không động được ả, Thái hậu có thể mà!” Phan Dửu Quân nhắc nhở.
Trịnh Chước ngẩn ra, hiểu ý của Phan Dửu Quân, gật đầu: “Còn có cách đó. Được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tới ngay Nhân Thọ cung tìm Thái hậu đi.” Nói xong nàng ta liền đứng lên đi ra ngoài.
“Vâng.” Phan Dửu Quân nhanh chóng đi theo.
Nghĩ tới dáng vẻ hết đường chối cãi của Tề Ngọc Yên, trong lòng nàng ta sung sướng vô cùng.
Tề Ngọc Yên, ta cũng muốn xem xem, ngươi còn cái bản lĩnh gì! Cho dù ngươi và Chung Dục không có tư tình, cho dù chứng cứ có xác thực hay không, chỉ cần Hoàng đế nghi ngờ ngươi, thì kiếp này ngươi chẳng có ngày ngóc đầu dậy!
Buổi sáng Tử Phiến nghe được tin này, cả người dại ra, mãi không tỉnh táo lại được. Sau đó, cô ta bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, run rẩy như phát rét.
Thu Họa chết?
Sao cô ta lại có thể chết vào lúc này chứ?
Hay chuyện Thu Họa tính hạ dược Tề Ngọc Yên bị nàng ta biết được, nàng ta sai người xuống tay ư?
Nhưng cũng không giống mà? Nếu Thu Họa có cơ hội ra tay, hẳn sẽ trước tiên nghĩ cách báo với mình rồi chứ?
Còn nếu như không phải, vậy vì sao Thu Họa chết?
Vào lúc Tử Phiến bị chuyện của Thu Họa dọa sợ, có cung nữ đến báo có một tiểu cung nữ bên Trọng Hoa cung tới muốn gặp cô.
Tử Phiến nghe nói có người từ Trọng Hoa cung tới, suy nghĩ đầu tiên là có liên quan tới Thu Họa, vội bảo người dẫn tiểu cung nữ vào.
Tiểu cung nữ mắt sưng đỏ vào phòng, vừa nhắc tới Thu Họa, liền bật khóc. Tử Phiến an ủi cô bé một lúc mà không có tác dụng, đợi cô bé khóc đủ, mới lấy ra một bức thư từ trong ngực, kể rằng đêm trước khi Thu Họa xảy ra chuyện đưa cho cô, bên trong là thư nhà, nhờ Tử Phiến đưa giúp về nhà cô.
Tử Phiến ngơ ngác nhận lấy thư, trong lòng có cảm giác chẳng lành.
Trước kia Thu Họa đưa thư về nhà, đều là tự cô ấy đưa đến. Lần này, cô ấy lại nhờ người khác đưa.
Nếu như Thu Họa xảy ra chuyện trước khi gặp được mình, cố ý nhờ cậy người khác đưa tin cho mình, nói vậy cái chết của Thu Họa không phải ngoài ý muốn, rất có khả năng tự cô ấy nhảy hồ.
Nhưng Thu Họa nhảy hồ vì lý do gì? Trong lòng Tử Phiến không dám tưởng tượng.
Sau khi tiểu cung nữ rời đi, cô về thẳng phòng mình, tay run rẩy mở thư ra, chỉ thấy trên đó viết:
Tử Phiến tỷ tỷ, thấy chữ như thấy người:
Thu Họa phúc mỏng, 10 tuổi đã rời nhà, nhập cung làm nô. Ước nguyện khi còn sống chính là người nhà mạnh khỏe. Chuyện hạ dược, Thu Họa thật sự khó làm nổi, chỉ đành lấy mạng tạ tội. Ngọc bội mà quý nghi tìm nằm trong tráp gỗ tử đàn ở ngăn tủ thứ hai bên trái trong tủ quần áo gỗ lim trạm vàng trong phòng quý phi. Cúi xin quý nghi nể tình Thu Họa từng thật lòng làm việc cho quý nghi mà thương xót tha cho người nhà Thu Họa một con đường sống, cho dù Thu Họa dưới chín suối cũng cảm tạ đại ân đại đức của quý nghi.
Thu Họa tuyệt bút
Bức thư này, chính là thư tuyệt mệnh Thu Họa để lại.
Cô ấy, thật sự tìm đến cái chết.
Lúc này Tử Phiến đã đầm đìa nước mắt. Lòng dạ như bị ai đó quất đánh, đau xót vô cùng.
Thu Họa, là do cô và Phan Dửu Quân bức tử.
Hai tay của mình đã dính đầy máu tươi Thu Họa.
Giờ Thu Họa đã chết. Không có ai trong Trọng Hoa cung có thể làm việc cho Phan Dửu Quân, mình nên báo thế nào cho người đây?
Hôm nay là Thu Họa, liệu rằng mai có là mình?
Cô rùng hết cả mình.
Nhưng cho dù biết kết cục là vậy, cô có thể thay đổi được gì đây? Mạng sống của người nhà mình cũng đang nằm trong tay của Phan gia.
Nghĩ đến đây, Tử Phiến ổn định lại tinh thần, lau khô nước mắt trên mặt, chỉnh sửa lại rồi đi chính điện, báo chuyện này cho Phan Dửu Quân.
Phan Dửu Quân biết Thu Họa tự tử, cũng chấn động.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng ta mới oán hận nói: “Ả Thu Họa tưởng rằng ả ta chết thì có thể giữ được tính mạng người nhà ả ư?”
Tử Phiến nghe xong, nghĩ tới nguyện vọng của Thu Họa là người nhà mạnh khỏe, trong thời gian mình và Thu Họa kết giao, ít nhiều vẫn có chút tình cảm, quả thực không muốn cô ấy chết không nhắm mắt, vội vàng quỳ xuống, cầu xin với Phan Dửu Quân nói: “Xin quý nghi xem trước kia Thu Họa đã giúp quý nghi nhiều chuyện, chuyển nhiều tin tức như vậy, tha cho người nhà cô ấy một con đường sống ạ!” Nói tới đây, hốc mắt Tử Phiến hơi phiếm hồng.
Phan Dửu Quân lại nghiến răng nói: “Nhưng ả cứ vậy mà chết, làm loạn hết kế hoạch của ta, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua?”
“Quý nghi, Thu Họa cũng không phải hoàn toàn không được việc, tốt xấu gì cô ấy cũng tra được chỗ để miếng ngọc bội kia. Hơn nữa dù sao Thu Họa cũng không phải thân tín của Tề quý phi, muốn cô ấy dẫn một mình Tề quý phi đi rồi hạ dược quả thật khó khăn cho cô ấy.” Nói tới đây, nước mắt Tử Phiến đã rơi như mưa, “Cầu xin quý nghi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho người nhà Thu Họa, để cô ấy có thể nhắm mắt nơi chín suối.” Nói xong Tử Phiến không ngừng dập đầu.
Nhìn bộ dạng Tử Phiến, nghĩ tới những năm này Tử Phiến đã hết lòng hết sức giúp việc cho mình, Phan Dửu Quân hơi mềm lòng: “Một khi đã như vậy, việc này bỏ qua trước, sau này lại nói.”
“Tạ quý nghi.” Tử Phiến dập đầu tạ ơn nói.
Phan Dửu Quân quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: “Nếu như đã mất người có thể dùng trong Trọng Hoa cung, xem ra, kế hoạch này phải thay đổi.” Nói xong ánh mắt nàng ta nheo lại, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Bên trong Trọng Hoa cung, tuy rằng Tề Ngọc Yên cảm thấy cái chết của Thu Họa có chút kỳ lạ, nhưng nàng không ngờ lại chính Phan Dửu Quân bức tử cung nữ trong cung mình.
Nàng thấy Thu Họa chết thảm thiết, bèn hạ lệnh chôn cất cẩn thận, rồi sai người đưa tiền trợ cấp cho người nhà Thu Họa, động viên người nhà của cô ấy, sau đó không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Ngày hôm sau, Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an Hoàng hậu theo thường lệ, chuyện trò dăm ba câu với mọi người rồi nàng cùng La Xảo Nhi cáo từ rời đi. Phan Dửu Quân lại muốn ở lại cho Trịnh Chước xem hàng thêu mới.
Lúc nàng rời đi, khi nhìn vào đôi mắt của Phan Dửu Quân, ánh mắt kia mang lại cảm giác là lạ khó tả, khiến tim nàng tự dưng đập loạn lên.
Thời điểm này, nàng bỗng nhớ tới chuyện Phan Dửu Quân hãm hại mình kiếp trước. Nhưng biến cố đó phải gần một năm nữa so với kiếp trước mà. Chẳng lẽ, lại xảy ra biến cố nào khác ư?
Nhưng kiếp này, mình không mang theo Lan Hương vào cung, hầu hạ bên cạnh chỉ có Mai Hương, Trúc Vận đều cực kì đáng tin, thêm nữa mình cũng đề phòng, Phan Dửu Quân hẳn không thể hãm hại mình như kiếp trước được đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên hơi thả lỏng, rồi rời khỏi Khôn Dương cung cùng La Xảo Nhi.
Chờ đám người Tề Ngọc Yên đi rồi, Trịnh Chước mới hỏi Phan Dửu Quân: “Phan quý nghi, ngươi có việc gì muốn nói với bản cung ư?”
“Hoàng hậu nương nương thần cơ diệu toán.” Phan Dửu Quân cười cười, nói tiếp, “Quả thật thần thiếp có chuyện muốn báo cho Hoàng hậu.” Nói xong, nàng đánh mắt xung quanh.
Trịnh Chước hiểu ý, nói với đám cung nhân đứng bên hầu hạ: “Các ngươi lui xuống hết đi!”
“Dạ.” Vân Trụy hành lễ rồi dẫn theo đám cung nhân lui xuống.
“Phan quý nghi, có việc cứ nói.” Trịnh Chước nói xong, liền bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nghe được một chuyện có liên quan tới Hoàng tử Huyên.” Phan Dửu Quân nghiêng người qua, nói với Trịnh Chước.
“Hử?” Trịnh Chước kinh ngạc, sau đó hỏi, “Hiện giờ Huyên Nhi có thể ăn có thể ngủ, còn có chuyện gì nữa?”
“Tần thiếp nghe nói, Hoàng tử Huyên được chăm ở Khôn Dương cung vốn bình an vô sự, do Tề Ngọc Yên liên hợp với thái y Vương Vị, hạ dược Hoàng tử Huyên khiến thằng bé không khỏe, bức nương nương đưa trả Hoàng tử Huyên về cho Tề Ngọc Yên.” Phan Dửu Quân nói.
“Cái gì?” Trịnh Chước vừa nghe lời này, hơi ngạc nhiên, “Ngươi, ngươi có bằng chứng gì không? Tại sao Vương thái y kia lại giúp Tề Ngọc Yên?”
“Hoàng hậu nương nương, người thử nghĩ mà xem, nếu không có người động tay động chân, tại sao cùng là dùng dược của Vương Vị, Hoàng tử Huyên ở Khôn Dương cung thì ốm yếu, vừa về tới Trọng Hoa cung không bao lâu đã khỏe rồi? Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương còn điều chưa biết.” Nói tới đây, Phan Dửu Quân sáp đến gần, đè thấp tiếng nói, “Vương Vị vừa ý thị nữ Trúc Vận bên cạnh Tề quý phi, sau khi Tề quý phi đồng ý hứa gả Trúc Vận cho Vương Vị, nên y mới giúp Tề quý phi đó.”
Kỳ thật Thu Họa chỉ nói Trúc Vận và Vương Vị có mối quan hệ mập mờ, còn chuyện Vương Vị hạ dược Lý Huyên, mặc dù là sự thật, nhưng do Phan Dửu Quân đoán bừa. Dù sao mục đích của nàng ta là để Trịnh Chước có cớ gây khó dễ cho Tề Ngọc Yên.
Tự mình nàng không có khả năng đánh đổ Tề Ngọc Yên, nhưng Hoàng hậu Trịnh Chước có Thái Hậu chống lưng thì có thể.
Cho nên, nàng nhất định phải mượn lực Trịnh Chước để trừ bỏ Tề Ngọc Yên.
Nghe Phan Dửu Quân nói, Trịnh Chước sửng sốt một hồi. Quả thật, Lý Huyên trở về Trọng Hoa cung không lâu thì thân thể khỏe mạnh, mình vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, xem ra, chuyện có khả năng như lời Phan Dửu Quân.
Nhưng ả Tề Ngọc Yên dám xuống tay với nhi tử mình ư?
Nếu đúng là vậy, làm thế nào mà Phan Dửu Quân biết được?
Nghĩ đến đây, nàng ta nâng mắt, chăm chú nhìn Phan Dửu Quân, hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
“Trong Trọng Hoa cung có cung nữ tên Thu Họa, là đồng hương với thị nữ Tử Phiến của tần thiếp, hai người quan hệ rất tốt, những chuyện này đều là do cô ta kể cho Tử Phiến.” Đến đây, sắc mặt Phan Dửu Quân ảm đạm đi, “Đáng tiếc, hôm trước Thu Họa rơi xuống hồ chết đuối rồi.”
Nói tới đây, vẻ mặt Phan Dửu Quân giận dữ, “Không biết có phải Tề Ngọc Yên biết Thu Họa kể gì cho Tử Phiến không, nên mới ra tay độc ác với cô ấy như vậy.”
Đối với việc Tề Ngọc Yên giết người, Trịnh Chước có chút nửa tin nửa ngờ: “Hẳn Tề Ngọc Yên không có gan làm vậy đâu?”
“Hoàng hậu nương nương, ả nữ nhân này còn dám trù tính người, còn gì ả ta không dám làm?” Phan Dửu Quân lau nước mắt, rồi nói tiếp, “Giờ ả ta hưởng thụ thánh sủng, lá gan chắc lớn lắm! Chuyện Hoàng tử Huyên, chắc chắn Hoàng thượng đã biết, chứ không Sử Viện Chính cũng không giúp ả ta rồi. Ả ỷ vào có Hoàng thượng làm chỗ dựa, đoạt đi Hoàng tử Huyên, tiếp tới, không biết ả còn muốn cướp gì của nương nương nữa?”
“Ả còn có thể cướp gì ư? Đương nhiên là vị trí Hoàng hậu của ta.” Nghĩ đến chuyện Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên lại kết hợp với nhau, cướp Lý Huyên khỏi mình, Trịnh Chước bỗng chốc cảm nhận được cơn giận trong người, nghiến răng nói.
“Hoàng hậu nương nương, người phải nghĩ cách đi.” Phan Dửu Quân nghẹn ngào nói, “Bằng không, sợ trong cung chẳng còn đất cho chúng ta dung thân!”
Trịnh Chước giật mình, lại thở dài nói: “Ta có cách nào được đây? Hoàng thượng bị ả mê hoặc, ta cũng chẳng dễ gì động được vào ả.”
Thấy Trịnh Chước đã dậy tâm với Tề Ngọc Yên, Phan Dửu Quân vội vã rèn sắt khi còn nóng: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp còn biết một chuyện về Tề Ngọc Yên, có là Hoàng thượng cũng không tha thứ được cho ả.”
“Chuyện gì?” Trịnh Chước nghe mà tỉnh cả người.
“Tần thiếp nghe nói, trước khi Tề quý phi tiến cung, từng có tình cảm với ngũ công tử Hoài dương hầu gia Chung Dục, hai nhà còn từng có ý kết thân, việc này bởi vì Tề quý phi bị tuyển vào cung mà xóa bỏ. Chẳng qua, đêm trước khi Tề quý phi vào cung, Chung Dục có tặng cho ả một miếng bạch ngọc bội làm tín vật đính ước, Tề quý phi vẫn giữ miếng ngọc bội đó bên người để tưởng niệm.”
Nói tới đây, Phan Dửu Quân lạnh lùng cười: “Nếu như chúng ta tìm ra được ngọc bội này, vạch trần gian tình hai người họ trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên Hoàng thượng sẽ giận dữ, cho dù ả Tề Ngọc yên không bị phế đi chăng nữa, e rằng cũng chẳng còn có thể được sủng ái lại.”
“Nhưng chỉ một miếng ngọc bội bình thường, sao có thể khiến Hoàng thượng tin là vật đính ước của Tề Ngọc Yên và Chung Dục?” Trịnh Chước mang vẻ do dự.
“Trên miếng ngọc bội kia viết bốn chữ Lam Điền nhật noãn.” Phan Dửu Quân từ tốn nói, “Mà phía sau Lam Điền nhật noãn, Hoàng hậu nương nương cũng biết đó, chính là ba chữ ngọc sinh yên.”
“Vậy thì sao?” Trịnh Chước khó hiểu.
“Ngọc, cho Dục. Yên, cho Yên.” Phan Dửu Quan giải thích cho Trịnh Chước, “Ngọc bội kia hàm ý tên của hai người, không phải tín vật đính ước thì là gì? Hơn nữa ngọc bội đó là từ Phẩm Ngọc phường nổi tiếng khắp kinh thành mà ra, tần thiếp tìm được chưởng quỹ của Phẩm Ngọc phường, chứng thực ngọc bội kia đúng là do Chung Dục bỏ số tiền lớn làm theo yêu cầu. Bốn chữ trên ngọc bội, cũng khắc theo yêu cầu của Chung Dục. Coi như chúng ta không có chứng cứ chứng minh đây là tín vật đính ước của hai người họ, nhưng ngọc bội Chung Dục mua sao lại nằm ở chỗ Tề Ngọc Yên, ả ta cũng chẳng giải thích nổi với Hoàng thượng.”
(Từ “Ngọc” (trong ngọc sinh yên) và từ Dục (trong Chung Dục) phát âm giống nhau, tương tự với chữ “Yên”.)
Nghe vậy, Trịnh Chước gật đầu: “Ra vậy.”
“Hoàng hậu nương nương, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.” Phan Dửu Quân nói, “Cần phải nắm chặt thời cơ. Thu Họa bị hại, không biết Tề Ngọc Yên có cảnh giác hay không. Nếu chậm trễ, ả hủy ngọc bội kia đi, chúng ta sẽ lại không có cách đối phó với ả.”
“Nhưng Hoàng thượng coi trọng ả như thế, ả lại đứng đầu tứ phi, không có Hoàng thượng cho phép, sao ta có thể lấy được ngọc bội chỗ ả?” Trịnh Chước nói.
“Hoàng hậu nương nương không động được ả, Thái hậu có thể mà!” Phan Dửu Quân nhắc nhở.
Trịnh Chước ngẩn ra, hiểu ý của Phan Dửu Quân, gật đầu: “Còn có cách đó. Được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tới ngay Nhân Thọ cung tìm Thái hậu đi.” Nói xong nàng ta liền đứng lên đi ra ngoài.
“Vâng.” Phan Dửu Quân nhanh chóng đi theo.
Nghĩ tới dáng vẻ hết đường chối cãi của Tề Ngọc Yên, trong lòng nàng ta sung sướng vô cùng.
Tề Ngọc Yên, ta cũng muốn xem xem, ngươi còn cái bản lĩnh gì! Cho dù ngươi và Chung Dục không có tư tình, cho dù chứng cứ có xác thực hay không, chỉ cần Hoàng đế nghi ngờ ngươi, thì kiếp này ngươi chẳng có ngày ngóc đầu dậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook