Hạ Tuế Thiên 2014 Ảo Cảnh FULL
-
Chương 7
Thân thủ và trạng thái của người này, sao mà xa lạ đến vậy, hay là vì tôi cách hắn một lớp ảo giác, cho nên cảm giác có chút sai lệch? Nhưng tôi cũng thực hoài nghi, hay có lẽ, đây là dáng vẻ vào thời điểm ban đầu của hắn.
Khi chúng tôi mới quen biết, cái cảm giác nhợt nhạt và thoát ly nhân thế này cũng rõ rệt như thế, song, khi đó tôi chỉ là một tên gà mờ, cái gì cũng tò mò, cho nên sự nhợt nhạt và xa cách ấy đối với tôi là hết sức mới lạ.
Mà giờ đây, tôi đã khác xưa quá nhiều, không phải là tôi đã đuổi kịp theo bước chân hắn ta, hắn ta vẫn sống trong một thế giới mà tôi không thể nào hiểu nổi.
Tôi cũng vĩnh viễn không thể cùng hắn ta kề vai sát cánh làm bất cứ chuyện gì.
Mà cảm nhận của tôi đối với các sự vật, đã trở nên trầm tĩnh hơn, hồi mới đầu, sự khiếp hãi cực độ đối với cổ mộ đã khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự kỳ quái của bản thân con người, mà bây giờ, tôi đã có thể trầm tĩnh mà quan sát hết thảy mọi thứ xung quanh.
Cho nên, điểm kỳ quái của bản thân hắn ta, lại trở nên càng rõ rệt hơn nữa.
Quả thực, giống như nhiều lần suy đoán của tôi, hắn ta hồi đầu chính là như thế này.
Mà hắn ta về sau, chung quy vẫn có một ít thay đổi.
Những thay đổi này, là chúng tôi đã đem đến cho hắn.
Đối với tôi mà nói, không nghi ngờ gì, đây đúng là một sự cổ vũ.
Chỉ là, những thay đổi này quá lớn.
Tiếng còi ma của Phượng Hoàng vang lên vài tiếng, ý nói an toàn.
Chúng tôi đi tới, chỉ thấy trên tầng hai là một phòng ngủ, giường gỗ kê trong góc, đồ gia dụng là mấy cái tủ mây.
Phòng ngủ bé hơn nhiều, nhưng vẫn kín mít như cũ, Phượng Hoàng mở một cái tủ con, lấy ra một bộ quần áo vải thô của người Di, mặc vào.
Không quá vừa người, có hơi nhỏ quá.
Tay áo và ống quần đều ngắn hơn một đoạn.
Nhưng lại khiến vóc người cô ta càng thêm yểu điệu.
Một bên vách tường treo ba khẩu súng, tôi tiến lên xem, bảo quản rất tốt, chắn hẳn đây là một người thợ săn kỹ tính.
Trong phòng ngủ không có bất kỳ dấu vết đánh nhau hay bị uy hiếp nào, được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
"Quái thật." Phượng Hoàng nói với chúng tôi: "Người trong nhà hình như là tự đi ra ngoài hết."
"Các cửa sổ đều đóng." Muộn Du Bình cũng tìm cho mình một bộ quần áo vải mà mặc, rồi lôi ra từ dưới gầm giường một thanh Di đao.
"Cũng đúng." Phượng Hoàng đến bên cửa sổ, cánh cửa là một tấm liếp vuông tết bằng mây tre, dùng cành cây chống lên mới mở được cửa sổ.
Cô ta đẩy tấm liếp lên, nhìn ra bên ngoài một chút: "Các căn nhà đối diện, tất cả các cửa sổ đều đóng im ỉm, đúng là không phải ngẫu nhiên."
"Tản ra xem xem." Muộn Du Bình lấy vải bọc thanh đao, bẻ hai hai đoạn.
Di đao rất dài, hiển nhiên là dài quá hắn không thích.
Sau đó, nửa đoạn đầu thanh đao hắn ném xuống gầm giường, còn nửa đoạn đao còn lại hắn nhét vào "thủy kháo" – "thủy kháo" cuốn lại trông cũng rất giống một bao gươm.
Lúc này, tôi chợt nhận ra, hiện giờ tôi đang là người ít nói nhất trong nhóm nhỏ này.
Ít nhiều có chút ngại ngùng, xưa nay tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ vớ phải ký ức của một kẻ còn ít nói hơn cả Muộn Du Bình, ít nhiều có chút uất nghẹn, nỗi thầm oán của tôi e là đã căng phồng đến mức chưa từng thấy.
Từ trong thung lũng lại vang lên một tiếng tù và trầm thấp.
Tôi bắt đầu tìm kiếm đường ra, Muộn Du Bình tựa vào một bên cửa sổ, mở cửa sổ lên, huýt một tiếng cực kỳ sắc nhọn, huýt một tràng tiếng chim hót hướng ra dòng sông bên ngoài thung lũng.
Thông báo với người của bọn tôi ở ngoài rằng: Chúng tôi đã an toàn vào trong.
Mấy phút sau, có tiếng hồi âm truyền lại, hồi âm cực kỳ nhỏ: "Trảo Tử và A Tát không trở về, trong bản này có trá, chia nhau hành sự."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook