Hà Tần Hợp Lý
-
Chương 18: Cô không vui
Cẩm Hoành Quốc Tế là một dãy cao ốc hình L, diện tích mỗi một tầng khoảng chừng 1000m2. Lầu 1, lầu 2 là mấy nhà hàng ăn uống, Phàm Nhân Hiên cũng ở trong đó. Lầu 3 đến lầu 9 phân chia thành diện tích lớn nhỏ không đồng đều, cho những công ty khác nhau thuê, lầu 10 là thuộc về tập đoàn Trung Cần.
Còn về phần từ lầu 11 đến lầu 13 là gì, người biết không nhiều, người từng đi lên qua lại càng ít hơn.
Lúc này, Hà Đường đang mở to hai mắt sửng sốt, nhìn vương quốc Tần Lý vì chính mình mà tạo nên.
Nói đơn giản, 3 tầng lầu này, hơn 3000m2, là thuộc về một mình Tần Lý.
Anh chính là ông vua ở đây.
Lầu 12 chính là nhà của Tần Lý.
Anh nói với Hà Đường: “Tầng này là chỗ ở của tôi với em tôi, chúng tôi mỗi người có một gian phòng hơn 200m2, ngoài phòng khách, phòng ăn, còn lại là phòng dành cho người làm.
Theo phép lịch sự, Hà Đường không đi vào phòng của Tần Lý, chỉ đi theo anh đến phòng khách.
Phòng khách rộng lớn với kiến trúc mở, phong cách trang trí mạnh mẽ, phóng khoáng, nhìn thoáng qua có thể nhận ra là thuộc về chỗ ở của nam giới. Giữa phòng khách có một sofa lớn đến dọa người nhưng nhìn cũng rất thoải mái, bên cạnh là cửa sổ với cửa kính sát đất với rèm cửa màu trắng. Toàn bộ không gian không có những vật thừa thải, bởi vì tất cả đồ dùng đều được chọn bởi kiến trúc sư, đơn giản những lại không thiếu cảm giác tình thú.
Hà Đường ngơ ngác nhìn chung quanh, nghĩ thầm, sau giờ ngọ (*) ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ngồi ở chỗ như vầy xem phim uống trà, nếu mệt thì cứ việc ngủ một giấc trên ghế sofa, nhất định là sự hưởng thụ tuyệt vời.
(*) giờ ngọ: 11h-13h trưa
Rời chỗ ở của Tần Lý, hai người dọc theo hành lang trở ra.
Nửa đường, Tần Lý chỉ những gian phòng khác cho Hà Đường nói: “Những phòng này là phòng của phụ tá của tôi, phòng của hộ lý, và phòng của chị giúp việc. Họ là một nhóm, sắp xếp thay phiên nhau để trợ giúp tôi 24/24. Trong phòng của tôi và xe lăn đều có chuông gọi, khi nào tôi gọi thì họ đến. Cô đã gặp qua Quan Kính, chính là một trong những hộ lý của tôi, Mã Hữu Kiệt còn là trợ lý của tôi trong công việc.”
Hà Đường gật gật đầu tỏ ý hiểu, Tần Lý liền đưa cô xuống lầu 11.
Ở đây, xe lăn điện của anh hoạt động hết sức tự nhiên, Hà Đường đi theo bên cạnh anh, chỉ thấy anh ngồi xe lăn linh hoạt đi về phía trước, lui về phía sau, quẹo cua, thân thể giống như kết hợp cùng xe lăn vạn phần ăn ý, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm khái.
Hai người đến lầu 11. Lầu 11 là một nơi thần kỳ khác, để cho Hà Đường mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi.
Ở đây có các dạng nghỉ ngơi cùng không gian ăn cơm với phong cách khác nhau, bao gồm rạp nhỏ chiếu phim, quầy cà phê, quầy rượu, phòng trò chơi, phòng đánh cờ chơi bài, KTV (*), thậm chí còn có một gian phòng để chơi bóng bàn . Tóm lại, chỉ cần ở ngoài có loại hình vui chơi giải trí trong nhà thế nào, thì ở đây đều có như vậy, theo hình dạng thu nhỏ.
(*) KTV: karaoke có TV
Tần Lý nhìn Hà Đường hỏi: “Cô có muốn chơi cái gì đó hay ăn chút gì không? Bây giờ có thể thử nghiệm một chút. Tất cả thiết bị ở đây đều là cao cấp nhất, hiệu quả cũng không tệ. Hơn nữa chỗ này hoạt động quanh năm, Hà Đường, nếu như cô muốn chơi, lúc nào cũng có thể tới.”
Hà Đường có chút hoảng, co quắp khoát tay: “Không cần, tôi … thăm một chút là được rồi.”
Tần Lý chép miệng, không có miễn cưỡng.
Trong lúc đi thăm, Hà Đường thấy mấy người nam nữ mặc đồng phục phục vụ đang làm việc, Tần Lý nói cho cô biết: “Họ cũng là một nhóm, giống nhau, cũng là sắp xếp công việc 24/24, chuyên môn phụ trách cuộc sống thường ngày của tôi. Trong số họ có đầu bếp đặc biệt, cũng có người pha rượu xuất sắc, sư phụ pha cà phê, thợ làm bánh kem. Bình thường, tôi cũng không thường xuyên ra ngoài, muốn chơi cái gì hay thưởng thức cái gì, tới đây là có thể thực hiện.”
Hà Đường trợn mắt há miệng. Cô cảm thấy Tần Lý quả thật là điên cuồng. Mỗi một không gian nhỏ kia, lại dường như có thể bao gồm tất cả trạng thái cuộc sống của một người.
Người khác phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể hưởng thụ được này nọ, Tần Lý không cần bước chân ra khỏi nhà, vẫn hưởng thụ được tất cả.
Ý thức được điểm này, Hà Đường cảm thấy rõ ràng hơn, cô với Tần Lý giống như sống ở hai thế giới khác nhau.
Đi thăm hết lầu 11, Tần Lý đưa Hà Đường đi tầng cao nhất. Xuyên qua một vườn hoa, lại đi qua một lối đi nhỏ, Hà Đường hoàn toàn ngây dại.
Cô nhìn thấy một hồ bơi, một hồ bơi tư nhân.
Ánh mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh trong suốt rọi trên mặt nước, quang ảnh lòe lòe nhấp nháy, nước chuyển động lăn tăn. Hà Đường đột nhiên dừng bước, xe lăn Tần Lý vẫn đi về phía trước, không nghe thấy cô đi theo sau, anh dừng xe lăn, vòng trở lại.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Hà Đường nhìn anh: “Tầng lầu này trừ hồ bơi này ra, còn có gì nữa?”
Tần Lý nói: “Còn có phòng thể dục, suối nước nóng, phòng mát-xa và tắm hơi. Ừm…… bên ngoài còn có một phòng lộ thiên, có thật nhiều thực vật xinh đẹp thú vị, có thể ngồi ở nơi đó phơi nắng uống trà chiều.”
“Ừ.” Hà Đường nhìn giống như hăng hái không cao, nói, “Những cái đó không cần coi đâu, chúng ta đi xuống đi.”
Tần Lý sửng sốt nói: “Tôi đang định đưa cô đi phòng lộ thiên ngồi một chút, cô không cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp sao?”
Hà Đường mím môi dùng sức lắc đầu một cái, giọng điệu kiên định: “Không cần đi, tôi muốn xuống lầu.”
Tần Lý nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lúc lâu, rốt cục gật đầu: “Được rồi.”
Hai người cuối cùng trở lại lầu 12, Tần Lý đưa Hà Đường đến phòng bếp. Trước đó Quan Kính nói đã đem nguyên liệu nấu ăn đến, Hà Đường rửa tay, bắt đầu chuẩn bị làm nhân để gói sủi cảo.
Phòng bếp nhà Tần Lý cơ hồ lớn hơn cả gian phòng thuê mà Hà Đường đang ở, trang trí màu sắc thanh thoát ấm áp, có đầy đủ đồ dùng nấu nướng tinh xảo. Hà Đường nhìn chung quanh rồi hỏi Tần Lý: “Có tạp dề không?”
Tần Lý chuyển xe lăn đi một vòng, mở ra mấy cái cửa tủ rồi nói: “Chắc là có, nhưng tôi không biết ở đâu.”
“Không có cũng không sao.” Hà Đường lấy ra cây tể thái đưa đến bồn rửa chén, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Rửa xong nguyên liệu rồi có cái rổ để đựng không?”
“Ách ……” Tần Lý vô tội nhìn cô, thở dài nói, “Để tôi tìm người hỏi một chút đã.”
Lúc chị Kim chạy tới phòng bếp, vô cùng kinh ngạc. Tần Lý giới thiệu chị ta và Hà Đường với nhau. Chị Kim từ các nơi lấy ra những dụng cụ mà Hà Đường cần, lại hỏi Tần Lý: “A Lý, cần chị ở lại giúp một tay không?”
Tần Lý chỉ chỉ Hà Đường: “Chị hỏi cô ấy xem.”
Hà Đường đang mặc tạp dề, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Không cần, một mình tôi là được rồi.”
Chị Kim không ở lâu, sau khi chị ta rời đi, Tần Lý nhìn Hà Đường rửa rau, xắt thức ăn. Động tác của cô thuần thục, đều đâu vào đấy, Tần Lý cảm thấy mới lạ lại thú vị.
Hà Đường vô tình quay đầu lại, thấy Tần Lý cười tủm tỉm, không khỏi nói: “Anh không cần ở lại chỗ này đâu.”
Tần Lý nghiêm túc nói: “Tôi muốn xem tôi có thể giúp được gì hay không.”
Hà Đường lắc đầu: “Không cần.”
“Nhưng cô là khách mà, thân là chủ nhà như tôi mà một chút cũng không giúp được gì, có phải là quá vô dụng phải không?.”
Nghe anh nói vậy, Hà Đường tò mò hỏi: “Vậy anh sẽ làm gì đây? Anh biết nấu cơm sao?”
Tần Lý nháy mắt đối diện với cô, cuối cùng thừa nhận: “Được rồi, tôi không biết nấu.”
Hà Đường “xích” một chút cười ra tiếng, cũng không thúc giục anh rời đi nữa, quay đầu lại tiếp tục xắt thức ăn.
Lúc nhào bột, Tần Lý đợi bên cạnh Hà Đường, thấy động tác nhào bột của cô thành thạo, không nhịn được tán thưởng: “Trông cô gầy gầy vậy mà có sức thật nha.”
Hà Đường đưa mu bàn tay xoa mồ hôi trên trán nói: “Hồi còn rất nhỏ tôi đã biết làm những thứ này, nhào bột tính là gì, tôi 12 tuổi đã bắt đầu nấu ăn cho cả nhà rồi.”
Tần Lý ngẩn ngơ: “12 tuổi?”
“Đúng vậy, còn chưa tốt nghiệp tiểu học đó.” Hà Đường cúi đầu tiếp tục chăm chú nhào bột, ánh mắt thanh thanh đạm đạm, không có nhiều cảm xúc.
Tần Lý luôn cảm thấy, cô xem ra có vẻ như không quá cao hứng.
Anh không biết có phải mình đã làm sai điều gì hay không, hình như từ lúc đưa cô đi thăm nhà, cô cũng đã không được bình thường.
Nhưng anh thật không có ác ý, nếu như vương quốc của anh làm Hà Đường cảm thấy bất an, Tần Lý sẽ cảm thấy tiếc nuối mà lại bất đắc dĩ.
Không gian này là kết tụ toàn bộ tâm huyết của anh, là kiệt tác mà cho tới giờ là niềm kiêu hãnh nhất trong đời anh. Anh keo kiệt, không muốn chia sẻ với toàn thế giới, nhưng lại muốn để vài bạn bè thân thiết cùng hưởng vinh quang của anh.
Hà Đường đã trở thành một người trong đó, có điều, cô dường như không cảm kích chút nào.
Hà Đường đã bắt đầu can da sủi cảo, cô có chút trầm mặc.
Tần Lý quan sát một lúc, rốt cuộc hỏi ra miệng: “Hà Đường, cô làm sao vậy?”
Hà Đường ngưng lại động tác trong tay, ngước mắt nhìn anh, tựa hồ không biết tại sao anh lại hỏi vậy: “Có ý gì?”
“Cô không vui.” Tần Lý nói.
“Không có.” Hà Đường nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ là nghĩ đến một chuyện thật lâu trước đây thôi.”
Cô lại tiếp tục cán da bánh trẻo, cúi đầu, rũ ánh mắt, đôi môi hơi mím lại. Tần Lý đột nhiên nói: “Có đôi khi, tôi thật không hiểu nổi, sao mọi người lại hay có chuyện để phiền não chứ.”
Khuỷu tay của anh chống trên tay vịn xe lăn, bàn tay trái nâng cằm, giọng nói nhẹ phiêu.
Hà Đường càng thêm dùng sức can da sủi cảo, động tác thật nhanh. Cô vẫn như cũ không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Chỉ cần là người thì đều có thất tình lục dục. Có thất tình lục dục (*), thì nhất định sẽ có phiền não ưu sầu, ai cũng không ngoại lệ.”
(*) thất tình lục dục: bảy thứ tình cảm lộ ra bên ngoài và sáu thứ ham muốn của con người
-Thất tình : Hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục tương đương với vui mừng, tức giận, thương, ghét, buồn, vui vẻ, muốn.
- Lục dục: Sắc dục ( ham muốn sắc đẹp), thinh dục ( ham muốn nghe âm thanh êm tai), hương dục ( ham muốn ngưởi mùi hương dễ chịu), vị dục ( ham muốn ăn món ăn ngon miệng), vị dục (ham muốn xác thân sung sướng), pháp dục ( ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn) hay ham muốn sắc đẹp, ưa thích diện mạo đẹp đẽ, mong có dáng chững chạc dịu dàng, muốn đụng chạm vào thân xác giữa nam và nữ, say đắm lời ngọt ngào êm dịu, thích người cao lớn đẫy đà gọn gàng
Tần Lý cười nói: “Không nhất định a, cô có tin không, tôi chưa từng có phiền não ưu sầu, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”
“Không tin.” Hà Đường trả lời anh hai chữ đơn giản.
Anh nhướng mày: “Không tin?”
“Không tin.”
“Không tin thì thôi.” Tần Lý có chút quật cường bĩu môi. Nói một câu như vậy xong, cũng không mở miệng nữa.
Đến lúc gói bánh chẻo, Tần Lý nhìn kỹ động tác trong tay Hà Đường, cô gói rất mau, gắp một miếng nhân tôm thịt đặt vào da sủi cảo, gấp mép da lại, hai ngón tay nhanh nhẹn túm nhẹ lại bóp một cái, đã thành một cái sủi cảo mập mạp đáng yêu.
Tần Lý nhìn cô gói mấy cái bèn nói: “Điêu luyện thật đó, ai, tôi có thể thử một chút không?”
Nhìn ánh mắt anh nóng lòng muốn thử, Hà Đường không nỡ cự tuyệt. Cô cầm lên một miếng da sủi cảo, sau khi bỏ nhân vào, dùng tốc độ rất chậm rất chậm làm mẫu quá trình gói sủi cảo một lần, vừa làm vừa giảng giải.
Tần Lý nhìn thật cẩn thận. Hà Đường làm mẫu hai lần, liền đem một miếng da bánh chẻo đặt trong tay Tần Lý.
Anh chỉ có thể dùng tay trái, Hà Đường giúp anh gắp nhân bỏ vào da bánh chẻo, Tần Lý nhớ lại động tác trước đó của Hà Đường, ngón tay thu hẹp da bánh chẻo, đầu ngón tay hơi dùng sức, khi mép da bánh chẻo vừa khép lại, anh bóp qua từng điểm từng điểm dọc theo mép bánh chẻo, không ngờ lúc gấp đến cuối thì mép sủi cảo đầu kia chưa dính lại, nên nhân bánh lọt ra.
Tần Lý một tay còn chưa kịp dọn dẹp, Hà Đường nhanh nhẹn cầm lấy bánh chẻo gấp mép lại, rồi rút khăn giấy, nắm tay trái Tần Lý để lau vết bẩn trên tay giúp anh.
Tay của cô dính đầy bột mì nên tay của anh cũng bị dính một chút.
Hà Đường vừa lau vừa cúi đầu nhìn tay trái Tần Lý. Bàn tay này so với tay của những người đàn ông khác cũng không khác nhiều, thậm chí hình như còn đẹp hơn.
Làn da trắng hồng, năm ngón tay thon dài, ngón tay cong lên ở chỗ khớp xương tạo thành đường vòng cung đặc biệt đẹp mắt, dường như có thể dùng tất cả mỹ từ để hình dung.
Nhưng tay phải của anh đặt trên tay vịn xe lăn so với tay trái lại tạo thành tương phản mãnh liệt. Bàn tay kia tái nhợt, gầy yếu, vô lực, năm ngón tay cuộn lại với nhau theo một góc độ quái dị, đầu ngón tay thỉnh thoảng rung nhè nhẹ một cái.
Nói thật, có một chút dọa người.
Hà Đường chột dạ thu hồi tầm mắt, lau sạch sẽ tay trái Tần Lý rồi đem cái sủi cảo anh làm để trên bàn bếp nói: “Được rồi, anh đừng đùa nữa, để tôi mau một chút gói cho xong.”
Tần Lý nhẹ nhàng cười một tiếng: “Được.”
Anh nghiêng đầu nhìn cái sủi cảo mình gói, dù đã được Hà Đường giúp gói lại, hình dáng vẫn là xiêu vẹo sứt sẹo, xen lẫn trong những cái bánh chẻo xinh đẹp do Hà Đường gói, lộ ra đặc biệt cổ quái, thậm chí xấu xí.
******
Tần Lý và Hà Đường ngồi đối diện nhau ở phòng ăn, cùng ăn bữa tối.
Bữa tối không chỉ là sủi cảo, còn có đầu bếp Phàm Nhân Hiên vì họ mà chuẩn bị món ngon.
Hà Đường ăn cơm với tâm trạng không yên, Tần Lý khen cô gói sủi cảo ăn ngon, cô cũng chỉ miễn cưỡng mỉm cười nói tiếng cám ơn.
Trong bữa ăn, không khí có chút trầm mặc.
Tần Lý cầm khăn ăn lau miệng, nói: “Hà Đường, cô biết không, hôm nay cô không giống cô một chút nào hết.”
Hà Đường không lên tiếng.
Anh nói tiếp: “Tôi không biết tại sao cô phải mất hứng, nếu như là vì tôi, tôi muốn biết lý do. Hôm nay tôi mời cô tới nhà tôi, thật lòng tôi muốn mời cô chơi cho vui một chút. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy, chỗ này của tôi ăn chơi cái gì cần có đều có, cho dù mấy ngày không ra khỏi cửa, cũng không làm cho người ta cảm thấy buồn chán. Nhưng cô lại không hề vui vẻ gì cả, Hà Đường, có thể nói cho tôi biết là vì sao không?”
Hà Đường sợ run một hồi, để đũa xuống nhẹ giọng nói: “Chuyện không liên quan đến anh, là vấn đề của chính tôi. Tần Lý, cám ơn anh về bữa ăn tối, nhưng… tôi muốn về nhà.”
Tần Lý không hiểu: “Tôi thật không rõ, cô là một cô gái còn trẻ như vậy, thân thể khỏe mạnh, cha mẹ song toàn, công việc thuận lợi, có thể có vấn đề gì lớn lao chứ. Cô bây giờ, chẳng phải là giai đoạn không buồn không lo, vui vẻ sinh hoạt nhất sao?”
“……” Hà Đường nhìn anh, giật giật đôi môi, cuối cùng nói: “Anh không hiểu.”
“Tôi có cái gì không hiểu đây?” Tần Lý cười, “Hà Đường, cô có muốn nghe chuyện lúc trước của tôi không?”
Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên có chút do dự. Đối với Tần Lý, cô vẫn luôn thật tò mò, nhưng đến lúc thật phải nghe những gì anh đã trải qua, cô lại chùng lòng.
Lev Tolstoi từng nói.
“Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau. Còn những gia đình bất hạnh thì hoàn toàn khác nhau.”
Lev Tolstoi
Hà Đường không xác định,có lẽ là vì mình chưa gặp quá nhiều sự bất hạnh nên không thể nào chịu được việc Tần Lý đã từng trải qua.
Thấy cô không lên tiếng, Tần Lý xem như cô đã đồng ý, nên rất nhanh liền mở miệng.
Anh nói: “Tôi năm nay 27 tuổi, từ lúc sinh ra đến cho đến bây giờ, tôi chưa từng đi đường, một bước cũng không có.”
--- ----ta là vạch phân cách thần thánh---- ---
Còn về phần từ lầu 11 đến lầu 13 là gì, người biết không nhiều, người từng đi lên qua lại càng ít hơn.
Lúc này, Hà Đường đang mở to hai mắt sửng sốt, nhìn vương quốc Tần Lý vì chính mình mà tạo nên.
Nói đơn giản, 3 tầng lầu này, hơn 3000m2, là thuộc về một mình Tần Lý.
Anh chính là ông vua ở đây.
Lầu 12 chính là nhà của Tần Lý.
Anh nói với Hà Đường: “Tầng này là chỗ ở của tôi với em tôi, chúng tôi mỗi người có một gian phòng hơn 200m2, ngoài phòng khách, phòng ăn, còn lại là phòng dành cho người làm.
Theo phép lịch sự, Hà Đường không đi vào phòng của Tần Lý, chỉ đi theo anh đến phòng khách.
Phòng khách rộng lớn với kiến trúc mở, phong cách trang trí mạnh mẽ, phóng khoáng, nhìn thoáng qua có thể nhận ra là thuộc về chỗ ở của nam giới. Giữa phòng khách có một sofa lớn đến dọa người nhưng nhìn cũng rất thoải mái, bên cạnh là cửa sổ với cửa kính sát đất với rèm cửa màu trắng. Toàn bộ không gian không có những vật thừa thải, bởi vì tất cả đồ dùng đều được chọn bởi kiến trúc sư, đơn giản những lại không thiếu cảm giác tình thú.
Hà Đường ngơ ngác nhìn chung quanh, nghĩ thầm, sau giờ ngọ (*) ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ngồi ở chỗ như vầy xem phim uống trà, nếu mệt thì cứ việc ngủ một giấc trên ghế sofa, nhất định là sự hưởng thụ tuyệt vời.
(*) giờ ngọ: 11h-13h trưa
Rời chỗ ở của Tần Lý, hai người dọc theo hành lang trở ra.
Nửa đường, Tần Lý chỉ những gian phòng khác cho Hà Đường nói: “Những phòng này là phòng của phụ tá của tôi, phòng của hộ lý, và phòng của chị giúp việc. Họ là một nhóm, sắp xếp thay phiên nhau để trợ giúp tôi 24/24. Trong phòng của tôi và xe lăn đều có chuông gọi, khi nào tôi gọi thì họ đến. Cô đã gặp qua Quan Kính, chính là một trong những hộ lý của tôi, Mã Hữu Kiệt còn là trợ lý của tôi trong công việc.”
Hà Đường gật gật đầu tỏ ý hiểu, Tần Lý liền đưa cô xuống lầu 11.
Ở đây, xe lăn điện của anh hoạt động hết sức tự nhiên, Hà Đường đi theo bên cạnh anh, chỉ thấy anh ngồi xe lăn linh hoạt đi về phía trước, lui về phía sau, quẹo cua, thân thể giống như kết hợp cùng xe lăn vạn phần ăn ý, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm khái.
Hai người đến lầu 11. Lầu 11 là một nơi thần kỳ khác, để cho Hà Đường mở rộng tầm mắt, xem thế là đủ rồi.
Ở đây có các dạng nghỉ ngơi cùng không gian ăn cơm với phong cách khác nhau, bao gồm rạp nhỏ chiếu phim, quầy cà phê, quầy rượu, phòng trò chơi, phòng đánh cờ chơi bài, KTV (*), thậm chí còn có một gian phòng để chơi bóng bàn . Tóm lại, chỉ cần ở ngoài có loại hình vui chơi giải trí trong nhà thế nào, thì ở đây đều có như vậy, theo hình dạng thu nhỏ.
(*) KTV: karaoke có TV
Tần Lý nhìn Hà Đường hỏi: “Cô có muốn chơi cái gì đó hay ăn chút gì không? Bây giờ có thể thử nghiệm một chút. Tất cả thiết bị ở đây đều là cao cấp nhất, hiệu quả cũng không tệ. Hơn nữa chỗ này hoạt động quanh năm, Hà Đường, nếu như cô muốn chơi, lúc nào cũng có thể tới.”
Hà Đường có chút hoảng, co quắp khoát tay: “Không cần, tôi … thăm một chút là được rồi.”
Tần Lý chép miệng, không có miễn cưỡng.
Trong lúc đi thăm, Hà Đường thấy mấy người nam nữ mặc đồng phục phục vụ đang làm việc, Tần Lý nói cho cô biết: “Họ cũng là một nhóm, giống nhau, cũng là sắp xếp công việc 24/24, chuyên môn phụ trách cuộc sống thường ngày của tôi. Trong số họ có đầu bếp đặc biệt, cũng có người pha rượu xuất sắc, sư phụ pha cà phê, thợ làm bánh kem. Bình thường, tôi cũng không thường xuyên ra ngoài, muốn chơi cái gì hay thưởng thức cái gì, tới đây là có thể thực hiện.”
Hà Đường trợn mắt há miệng. Cô cảm thấy Tần Lý quả thật là điên cuồng. Mỗi một không gian nhỏ kia, lại dường như có thể bao gồm tất cả trạng thái cuộc sống của một người.
Người khác phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể hưởng thụ được này nọ, Tần Lý không cần bước chân ra khỏi nhà, vẫn hưởng thụ được tất cả.
Ý thức được điểm này, Hà Đường cảm thấy rõ ràng hơn, cô với Tần Lý giống như sống ở hai thế giới khác nhau.
Đi thăm hết lầu 11, Tần Lý đưa Hà Đường đi tầng cao nhất. Xuyên qua một vườn hoa, lại đi qua một lối đi nhỏ, Hà Đường hoàn toàn ngây dại.
Cô nhìn thấy một hồ bơi, một hồ bơi tư nhân.
Ánh mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh trong suốt rọi trên mặt nước, quang ảnh lòe lòe nhấp nháy, nước chuyển động lăn tăn. Hà Đường đột nhiên dừng bước, xe lăn Tần Lý vẫn đi về phía trước, không nghe thấy cô đi theo sau, anh dừng xe lăn, vòng trở lại.
“Thế nào?” Anh hỏi.
Hà Đường nhìn anh: “Tầng lầu này trừ hồ bơi này ra, còn có gì nữa?”
Tần Lý nói: “Còn có phòng thể dục, suối nước nóng, phòng mát-xa và tắm hơi. Ừm…… bên ngoài còn có một phòng lộ thiên, có thật nhiều thực vật xinh đẹp thú vị, có thể ngồi ở nơi đó phơi nắng uống trà chiều.”
“Ừ.” Hà Đường nhìn giống như hăng hái không cao, nói, “Những cái đó không cần coi đâu, chúng ta đi xuống đi.”
Tần Lý sửng sốt nói: “Tôi đang định đưa cô đi phòng lộ thiên ngồi một chút, cô không cảm thấy hôm nay thời tiết rất đẹp sao?”
Hà Đường mím môi dùng sức lắc đầu một cái, giọng điệu kiên định: “Không cần đi, tôi muốn xuống lầu.”
Tần Lý nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lúc lâu, rốt cục gật đầu: “Được rồi.”
Hai người cuối cùng trở lại lầu 12, Tần Lý đưa Hà Đường đến phòng bếp. Trước đó Quan Kính nói đã đem nguyên liệu nấu ăn đến, Hà Đường rửa tay, bắt đầu chuẩn bị làm nhân để gói sủi cảo.
Phòng bếp nhà Tần Lý cơ hồ lớn hơn cả gian phòng thuê mà Hà Đường đang ở, trang trí màu sắc thanh thoát ấm áp, có đầy đủ đồ dùng nấu nướng tinh xảo. Hà Đường nhìn chung quanh rồi hỏi Tần Lý: “Có tạp dề không?”
Tần Lý chuyển xe lăn đi một vòng, mở ra mấy cái cửa tủ rồi nói: “Chắc là có, nhưng tôi không biết ở đâu.”
“Không có cũng không sao.” Hà Đường lấy ra cây tể thái đưa đến bồn rửa chén, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Rửa xong nguyên liệu rồi có cái rổ để đựng không?”
“Ách ……” Tần Lý vô tội nhìn cô, thở dài nói, “Để tôi tìm người hỏi một chút đã.”
Lúc chị Kim chạy tới phòng bếp, vô cùng kinh ngạc. Tần Lý giới thiệu chị ta và Hà Đường với nhau. Chị Kim từ các nơi lấy ra những dụng cụ mà Hà Đường cần, lại hỏi Tần Lý: “A Lý, cần chị ở lại giúp một tay không?”
Tần Lý chỉ chỉ Hà Đường: “Chị hỏi cô ấy xem.”
Hà Đường đang mặc tạp dề, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Không cần, một mình tôi là được rồi.”
Chị Kim không ở lâu, sau khi chị ta rời đi, Tần Lý nhìn Hà Đường rửa rau, xắt thức ăn. Động tác của cô thuần thục, đều đâu vào đấy, Tần Lý cảm thấy mới lạ lại thú vị.
Hà Đường vô tình quay đầu lại, thấy Tần Lý cười tủm tỉm, không khỏi nói: “Anh không cần ở lại chỗ này đâu.”
Tần Lý nghiêm túc nói: “Tôi muốn xem tôi có thể giúp được gì hay không.”
Hà Đường lắc đầu: “Không cần.”
“Nhưng cô là khách mà, thân là chủ nhà như tôi mà một chút cũng không giúp được gì, có phải là quá vô dụng phải không?.”
Nghe anh nói vậy, Hà Đường tò mò hỏi: “Vậy anh sẽ làm gì đây? Anh biết nấu cơm sao?”
Tần Lý nháy mắt đối diện với cô, cuối cùng thừa nhận: “Được rồi, tôi không biết nấu.”
Hà Đường “xích” một chút cười ra tiếng, cũng không thúc giục anh rời đi nữa, quay đầu lại tiếp tục xắt thức ăn.
Lúc nhào bột, Tần Lý đợi bên cạnh Hà Đường, thấy động tác nhào bột của cô thành thạo, không nhịn được tán thưởng: “Trông cô gầy gầy vậy mà có sức thật nha.”
Hà Đường đưa mu bàn tay xoa mồ hôi trên trán nói: “Hồi còn rất nhỏ tôi đã biết làm những thứ này, nhào bột tính là gì, tôi 12 tuổi đã bắt đầu nấu ăn cho cả nhà rồi.”
Tần Lý ngẩn ngơ: “12 tuổi?”
“Đúng vậy, còn chưa tốt nghiệp tiểu học đó.” Hà Đường cúi đầu tiếp tục chăm chú nhào bột, ánh mắt thanh thanh đạm đạm, không có nhiều cảm xúc.
Tần Lý luôn cảm thấy, cô xem ra có vẻ như không quá cao hứng.
Anh không biết có phải mình đã làm sai điều gì hay không, hình như từ lúc đưa cô đi thăm nhà, cô cũng đã không được bình thường.
Nhưng anh thật không có ác ý, nếu như vương quốc của anh làm Hà Đường cảm thấy bất an, Tần Lý sẽ cảm thấy tiếc nuối mà lại bất đắc dĩ.
Không gian này là kết tụ toàn bộ tâm huyết của anh, là kiệt tác mà cho tới giờ là niềm kiêu hãnh nhất trong đời anh. Anh keo kiệt, không muốn chia sẻ với toàn thế giới, nhưng lại muốn để vài bạn bè thân thiết cùng hưởng vinh quang của anh.
Hà Đường đã trở thành một người trong đó, có điều, cô dường như không cảm kích chút nào.
Hà Đường đã bắt đầu can da sủi cảo, cô có chút trầm mặc.
Tần Lý quan sát một lúc, rốt cuộc hỏi ra miệng: “Hà Đường, cô làm sao vậy?”
Hà Đường ngưng lại động tác trong tay, ngước mắt nhìn anh, tựa hồ không biết tại sao anh lại hỏi vậy: “Có ý gì?”
“Cô không vui.” Tần Lý nói.
“Không có.” Hà Đường nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ là nghĩ đến một chuyện thật lâu trước đây thôi.”
Cô lại tiếp tục cán da bánh trẻo, cúi đầu, rũ ánh mắt, đôi môi hơi mím lại. Tần Lý đột nhiên nói: “Có đôi khi, tôi thật không hiểu nổi, sao mọi người lại hay có chuyện để phiền não chứ.”
Khuỷu tay của anh chống trên tay vịn xe lăn, bàn tay trái nâng cằm, giọng nói nhẹ phiêu.
Hà Đường càng thêm dùng sức can da sủi cảo, động tác thật nhanh. Cô vẫn như cũ không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Chỉ cần là người thì đều có thất tình lục dục. Có thất tình lục dục (*), thì nhất định sẽ có phiền não ưu sầu, ai cũng không ngoại lệ.”
(*) thất tình lục dục: bảy thứ tình cảm lộ ra bên ngoài và sáu thứ ham muốn của con người
-Thất tình : Hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục tương đương với vui mừng, tức giận, thương, ghét, buồn, vui vẻ, muốn.
- Lục dục: Sắc dục ( ham muốn sắc đẹp), thinh dục ( ham muốn nghe âm thanh êm tai), hương dục ( ham muốn ngưởi mùi hương dễ chịu), vị dục ( ham muốn ăn món ăn ngon miệng), vị dục (ham muốn xác thân sung sướng), pháp dục ( ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn) hay ham muốn sắc đẹp, ưa thích diện mạo đẹp đẽ, mong có dáng chững chạc dịu dàng, muốn đụng chạm vào thân xác giữa nam và nữ, say đắm lời ngọt ngào êm dịu, thích người cao lớn đẫy đà gọn gàng
Tần Lý cười nói: “Không nhất định a, cô có tin không, tôi chưa từng có phiền não ưu sầu, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”
“Không tin.” Hà Đường trả lời anh hai chữ đơn giản.
Anh nhướng mày: “Không tin?”
“Không tin.”
“Không tin thì thôi.” Tần Lý có chút quật cường bĩu môi. Nói một câu như vậy xong, cũng không mở miệng nữa.
Đến lúc gói bánh chẻo, Tần Lý nhìn kỹ động tác trong tay Hà Đường, cô gói rất mau, gắp một miếng nhân tôm thịt đặt vào da sủi cảo, gấp mép da lại, hai ngón tay nhanh nhẹn túm nhẹ lại bóp một cái, đã thành một cái sủi cảo mập mạp đáng yêu.
Tần Lý nhìn cô gói mấy cái bèn nói: “Điêu luyện thật đó, ai, tôi có thể thử một chút không?”
Nhìn ánh mắt anh nóng lòng muốn thử, Hà Đường không nỡ cự tuyệt. Cô cầm lên một miếng da sủi cảo, sau khi bỏ nhân vào, dùng tốc độ rất chậm rất chậm làm mẫu quá trình gói sủi cảo một lần, vừa làm vừa giảng giải.
Tần Lý nhìn thật cẩn thận. Hà Đường làm mẫu hai lần, liền đem một miếng da bánh chẻo đặt trong tay Tần Lý.
Anh chỉ có thể dùng tay trái, Hà Đường giúp anh gắp nhân bỏ vào da bánh chẻo, Tần Lý nhớ lại động tác trước đó của Hà Đường, ngón tay thu hẹp da bánh chẻo, đầu ngón tay hơi dùng sức, khi mép da bánh chẻo vừa khép lại, anh bóp qua từng điểm từng điểm dọc theo mép bánh chẻo, không ngờ lúc gấp đến cuối thì mép sủi cảo đầu kia chưa dính lại, nên nhân bánh lọt ra.
Tần Lý một tay còn chưa kịp dọn dẹp, Hà Đường nhanh nhẹn cầm lấy bánh chẻo gấp mép lại, rồi rút khăn giấy, nắm tay trái Tần Lý để lau vết bẩn trên tay giúp anh.
Tay của cô dính đầy bột mì nên tay của anh cũng bị dính một chút.
Hà Đường vừa lau vừa cúi đầu nhìn tay trái Tần Lý. Bàn tay này so với tay của những người đàn ông khác cũng không khác nhiều, thậm chí hình như còn đẹp hơn.
Làn da trắng hồng, năm ngón tay thon dài, ngón tay cong lên ở chỗ khớp xương tạo thành đường vòng cung đặc biệt đẹp mắt, dường như có thể dùng tất cả mỹ từ để hình dung.
Nhưng tay phải của anh đặt trên tay vịn xe lăn so với tay trái lại tạo thành tương phản mãnh liệt. Bàn tay kia tái nhợt, gầy yếu, vô lực, năm ngón tay cuộn lại với nhau theo một góc độ quái dị, đầu ngón tay thỉnh thoảng rung nhè nhẹ một cái.
Nói thật, có một chút dọa người.
Hà Đường chột dạ thu hồi tầm mắt, lau sạch sẽ tay trái Tần Lý rồi đem cái sủi cảo anh làm để trên bàn bếp nói: “Được rồi, anh đừng đùa nữa, để tôi mau một chút gói cho xong.”
Tần Lý nhẹ nhàng cười một tiếng: “Được.”
Anh nghiêng đầu nhìn cái sủi cảo mình gói, dù đã được Hà Đường giúp gói lại, hình dáng vẫn là xiêu vẹo sứt sẹo, xen lẫn trong những cái bánh chẻo xinh đẹp do Hà Đường gói, lộ ra đặc biệt cổ quái, thậm chí xấu xí.
******
Tần Lý và Hà Đường ngồi đối diện nhau ở phòng ăn, cùng ăn bữa tối.
Bữa tối không chỉ là sủi cảo, còn có đầu bếp Phàm Nhân Hiên vì họ mà chuẩn bị món ngon.
Hà Đường ăn cơm với tâm trạng không yên, Tần Lý khen cô gói sủi cảo ăn ngon, cô cũng chỉ miễn cưỡng mỉm cười nói tiếng cám ơn.
Trong bữa ăn, không khí có chút trầm mặc.
Tần Lý cầm khăn ăn lau miệng, nói: “Hà Đường, cô biết không, hôm nay cô không giống cô một chút nào hết.”
Hà Đường không lên tiếng.
Anh nói tiếp: “Tôi không biết tại sao cô phải mất hứng, nếu như là vì tôi, tôi muốn biết lý do. Hôm nay tôi mời cô tới nhà tôi, thật lòng tôi muốn mời cô chơi cho vui một chút. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy, chỗ này của tôi ăn chơi cái gì cần có đều có, cho dù mấy ngày không ra khỏi cửa, cũng không làm cho người ta cảm thấy buồn chán. Nhưng cô lại không hề vui vẻ gì cả, Hà Đường, có thể nói cho tôi biết là vì sao không?”
Hà Đường sợ run một hồi, để đũa xuống nhẹ giọng nói: “Chuyện không liên quan đến anh, là vấn đề của chính tôi. Tần Lý, cám ơn anh về bữa ăn tối, nhưng… tôi muốn về nhà.”
Tần Lý không hiểu: “Tôi thật không rõ, cô là một cô gái còn trẻ như vậy, thân thể khỏe mạnh, cha mẹ song toàn, công việc thuận lợi, có thể có vấn đề gì lớn lao chứ. Cô bây giờ, chẳng phải là giai đoạn không buồn không lo, vui vẻ sinh hoạt nhất sao?”
“……” Hà Đường nhìn anh, giật giật đôi môi, cuối cùng nói: “Anh không hiểu.”
“Tôi có cái gì không hiểu đây?” Tần Lý cười, “Hà Đường, cô có muốn nghe chuyện lúc trước của tôi không?”
Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên có chút do dự. Đối với Tần Lý, cô vẫn luôn thật tò mò, nhưng đến lúc thật phải nghe những gì anh đã trải qua, cô lại chùng lòng.
Lev Tolstoi từng nói.
“Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau. Còn những gia đình bất hạnh thì hoàn toàn khác nhau.”
Lev Tolstoi
Hà Đường không xác định,có lẽ là vì mình chưa gặp quá nhiều sự bất hạnh nên không thể nào chịu được việc Tần Lý đã từng trải qua.
Thấy cô không lên tiếng, Tần Lý xem như cô đã đồng ý, nên rất nhanh liền mở miệng.
Anh nói: “Tôi năm nay 27 tuổi, từ lúc sinh ra đến cho đến bây giờ, tôi chưa từng đi đường, một bước cũng không có.”
--- ----ta là vạch phân cách thần thánh---- ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook