Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
-
Chương 276: Lựa chọn con đường khó đi
Sau khi Ron rời đi, Harry và Hermione cũng mỗi người 1 ngả. Hermione muốn yên tĩnh một mình, cô cần suy nghĩ về những gì mà Ron đã nói. Về cái gì đã khiến cho cô nghi ngờ Thomas.
Còn về phía Harry, sau khi chia tay Hermione, cậu quay ngược trở lại văn phòng của Thomas. Vừa rồi, cậu bị cuốn theo vấn đề của Ron về Malfoy mà quên mất vấn đề của tự thân mình. Harry bức thiết muốn biết nguyên nhân mà cậu chưa thể gọi ra thần hộ mệnh của bản thân.
Khi Harry đang tính gõ cửa thì cánh cửa văn phòng đã tự động mở ra.
“Vào đi Harry.” - Giọng nói của Thomas vọng ra từ bên trong.
Harry bước qua và cánh cửa tự động khép lại. Cậu tiến vào trong và nhìn thấy Thomas đang loay hoay với một đống giấy da dê. Có vẻ như đó là bài luận của năm lớp 7, Harry nghe được từ các học sinh khác rằng học sinh năm lớp 7 mới được giao cho 1 bài thi NEWTs thử vô cùng khủng khiếp từ Thomas.
Thomas không ngẩng đầu lên, cậu đoán được Harry quay lại với mục đích gì, nhưng hiện tại thì đống bài luận trước mặt này quan trọng hơn.
“Ngồi ghế đợi mình một lúc. Nếu cậu thấy nhàm chán thì có thể lấy 1 quyển sách ở giá sách cạnh cửa sổ.”
Dứt lời, Thomas tiếp tục tập chung vào đống bài luận của học sinh năm thứ 7 muốn tham gia NEWTs. Thomas hi vọng rằng có thể thông qua các bài thi thử (bao gồm bài luận và phần thi thực hành đã được thực hiện trước đó) này để phân loại tài năng của các học sinh này một cách nhanh nhất.
Tuy nói rằng chỉ các học sinh xuất sắc và cố gắng mới có ý định tham gia NEWTs, nhưng tài năng thì cũng có dăm bảy loại và không phải loại tài năng nào cũng là thứ mà Thomas cần. Đó là chưa kể tới trong đám học sinh có những người vô cùng tài năng nhưng lại không hề có hứng thú gì với việc tham gia NEWTs.
Hai tiếng trôi qua kể từ khi Thomas đọc bài luận của đám học sinh. Thực sự đáng tiếc là trong số đó chỉ có không tới 1/5 là phù hợp với yêu cầu của cậu ta. Trừ đi việc phân bố hợp lý đám người thì cuối cùng chả còn ai phù hợp làm 1 chiến binh tham gia vào lớp học đặc biệt mà cậu sắp mở.
Điều này có lẽ cũng do cách giáo dục của Hogwarts, tập trung và lý thuyết quá nhiều cũng như thiếu hẳn những nơi cho học sinh tập chiến đấu như Câu lạc bộ Đấu tay đôi. Đám học sinh của Hogwarts hiện tại đa phần thuộc về kiểu phù thủy lý thuyết nhiều hơn.
Đưa tay xoa trán, dù đã có dự đoán trước nhưng Thomas không tránh khỏi có phần thất vọng. Nhưng Thomas rất nhanh lấy lại tinh thần. Không có học sinh lớp 7 xét một khía cạnh nào đó cũng là 1 điều tốt. Các học sinh khác sẽ có nhiều thời gian để học cách chiến đấu hơn.
Đứng dậy từ bàn làm việc, Thomas đi thẳng tới bàn trà, Rót một ly nước đầy và uống cạn. Sau khi thỏa mãn cơn khát, Thomas quăng mình xuống ghế sofa, hỏi:
“Cậu quay lại vì mắc kẹt với thần chú thần hộ mệnh đúng không?”
Harry gật đầu một cách sốt ruột. Thần chú thần hộ mệnh gặp trục trặc đã khiến cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày nay. Và nếu như có thể thì Harry muốn giải quyết nó càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước khi lớp học đặc biệt bắt đầu.
“Cậu có tìm ra nguyên nhân không Thomas. Mình đã cố gắng suốt thời gian dài mà không có bất cứ tiến triển. Nó vẫn cứ là 1 cái màn sương bạc mờ ảo như vậy.” – Harry nói, tay vò đầu khiến cái mái tóc vốn đã không được quản lý kỹ dần có xu hướng biến thành 1 cái tổ quạ.
Thomas nhướng mày, có vẻ như vấn đề nghiêm trọng hơn bản thân cậu đã đoán. Harry đặc biệt quan tâm tới bùa chú thần hộ mệnh; có lẽ là bị ảnh hưởng từ lũ giám ngục.
“Bình tĩnh đi. Mình đã có chút manh mối về việc đó rồi.” – Thomas lên tiếng – “Có điều trường hợp của cậu khá phức tạp.”
“Thật? Cậu đã tìm ra nguyên nhân?” – Harry đua người về phía trước.
Trái với sự sốt sắng của Harry, Thomas tỏ ra vô cùng bình thản. Cậu ta bắt đầu giải thích cho Harry rằng bản thân chỉ mới có suy đoán mà thôi, hoàn toàn không phải là cái gì chắc chắn.
Theo lời của Thomas, nguyên nhân khiến thần hộ mệnh của Harry không thể định hinh là do bản thân Harry không thể hoàn toàn tập trung vào 1 ký ức nhất định.
Như đã biết, thần hộ mệnh được tạo ra từ những ký ức hạnh phúc, vui vẻ… và những suy nghĩ, cảm xúc tích cực. Những ký ức, cảm xúc đó càng mạnh mẽ thì thần hộ mệnh cũng sẽ mạnh mẽ theo.
Trong trường hợp của Harry, thần hộ mệnh của cậu được Thomas đánh giá là rất mạnh. Nguyên nhân khiến nó không thể định hình không phải là do ký ức và cảm xúc không đủ mà là do những ký ức đau buồn của cậu quá lớn.
Nếu như trước đó, những ký ức đau buồn đó chỉ nằm trong tiềm thức sâu thẳm của Harry thì nó sẽ không ảnh hưởng gì cả bởi cậu ta không biết đến nó. Nhưng bây giờ, khi những ký ức kinh hoàng đó bị đám giám ngục gợi nhớ lại thì nó tạo thành một vết thương khủng khiếp trong tâm hồn của Harry. Và chính vết thương đó khiến cho thần hộ mệnh không thể định hình. Nói nôm na thì: Harry bị chấn thương tâm lý rất nặng nên không thể định hình được thần hộ mệnh 1 cách bình thường.
Ngoài lý do kể trên, còn 1 lý do nữa mà Thomas cho rằng cũng là nguyên nhân gây lên sự trì trệ: mảnh hồn của Voldemort. Thomas không tin rằng kột mảnh linh hồn có thể nói là hắc ám và bẩn thỉu nhất thế gian lại không gây ảnh hưởng tới một thần chú như thần chú hô thần hộ mệnh. Nhưng lý do này Thomas không nói cho Harry biết. Chí ít thì bây giờ chưa phải là lúc.
Sau khi nghe phán đoán của Thomas, Harry ngồi thừ người ra trên ghế. Cậu không ngờ rằng nguyên nhân lại tới từ những ký ức của mình.
“Có cách nào không Thomas?” – Harry hỏi – “Mình không thể nào quên đi những ký ức đó được.”
“Không phải là không có cách. Vấn đề là cậu có muốn chấp nhận nó hay không thôi.”
“Cậu nói thử xem.”
“Cách đầu tiên: mình sẽ dùng thần chú xóa sạch đi những ký ức kinh hoàng đó. Như vậy nó sẽ không thể ảnh hưởng tới cảm xúc và cậu sẽ có thể định hình thần hộ mệnh 1 cách bình thường. Yên tâm, mình hoàn toàn có thể làm việc này mà không để lại chút hậu quả nào.” – Thomas nghiêm giọng – “Có điều… cậu có muốn xóa đi những ký ức đó không?”
Harry bị câu hỏi của Thomas làm cho im lặng. Cậu dựa người ra sau ghế, trán cau lại.
Thomas có thể nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp trên mặt của Harry. Cậu lôi từ ngăn kéo đặc biệt ra 1 ly kem ra chậm rãi thưởng thức nó trong khi đợi câu trả lời của Harry.
Chỉ một thoáng do dự, Harry ngẩng đều lên, nhìn Thomas và nói:
“Mình sẽ giữ lại những ký ức đó.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy!”
“Giữ lại những ký ức đó đồng nghĩa với việc cậu có thể sẽ mãi mãi không thể gọi ra 1 thần hộ mệnh hoàn chỉnh.” – Thomas nói – “Và cậu chắc chắn muốn giữ chúng lại.”
Lúc này, Harry nở 1 nụ cười thản nhiên:
“Đúng vậy. Mình sẽ giữ chúng lại dẫu cho cả đời này mình không thể gọi ra một vị thần hộ mệnh hoàn chỉnh. Dẫu sao thì… đó cũng là những ký ức chân thực nhất mà mình có được về cha mẹ.
Dù chúng đau đớn và tàn khốc nhưng chúng là những ký ức chân thực duy nhất về cha mẹ mà mình có. Không phải qua hình ảnh, không phải qua những lời kể của người khác mà là tự thân chứng kiến. Mình sẽ không đánh đổi chúng vì bất cứ điều gì!
Huống chi mình không phải là không có cơ hội để hoàn chỉnh câu thần chú.”
Thomas nhìn Harry, ánh mắt lóe lên vài tia sáng kỳ dị. Người bạn này luôn đưa ra một vài quyết định khiến Thomas cảm thấy bất ngờ trước độ quyết đoán của cậu ta. Lần này cũng vậy, cậu ta không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định giữ lại nhứng ký ức thống khổ của mình, bất chấp vì nó mà bỏ qua cơ hội hoàn thiện 1 trong những thần chú mạnh mẽ và tuyệt vời bậc nhất trong thế giới phù thủy.
“Một lần nữa, cậu lại con đường khó đi rồi. Chẳng phải lần đầu tiên mấy chuyện kiểu này xảy ra.” – Thomas nói – “Cậu mang nhóm máu M hả Harry?”
“Nhóm máu M? Cậu đang nói cái gì vậy?” – Harry một mặt mờ mịt hỏi. Cậu ta không hiểu Thomas đang nói cái gì. Harry có biết về nhóm máu, nhưng nó thì liên quan gì ở đây? Và có cái nhóm máu gọi là nhóm M?
Thomas phẩy tay ra hiệu Harry không cần phải xoắn xuýt về lời đùa cợt của mình.
“Nếu như cậu đã đưa ra lực chọn, mình sẽ cho cậu biết về phương pháp khác để hoàn thiện thần chú của cậu”
Harry ngồi thẳng người dậy. Cậu biết rằng phần quan trọng nhất đã tới.
“Cách đầu tiên: cố gắng luyện tập Bế quan Bí thuật. Một khi cậu đạt trình độ nhất định, cậu có thể điều khiển tâm trí của mình 1 cách hoàn toàn chủ động. Tới lúc đó, cậu sẽ có thể gọi ra Thần hộ mệnh hoàn chỉnh.
Cách thứ 2: chờ đợi thời gian trôi qua và chữa lành những đau thương cậu đã gặp phải.
Cách cuối cùng mà mình nghĩ tới: điều chỉnh thần chú. Thay đổi thần chú Thần hộ mệnh để nó trở lên thích hợp với tình trạng của cậu.”
Lung lay chiếc thìa kem trong tay, Thomas tiếp tục:
“Cả 3 loại phương pháp đều có những ưu và khuyết điểm riêng. Mình tin là cậu cũng có thể nhìn ra được. Quyền lực chọn là ở cậu, còn mình với tư cách bạn bè sẽ hỗ trợ cậu hết mình.”
Kết thúc, Harry rời đi, trên khuôn mặt tràn đầy tâm sự.
Thomas trở về bàn làm việc, cậu cũng nghe Harry nói về cuộc cãi vã giữa Ron và Hermione. Tuy nhiên Thomas không có ý định tham dự vào trong đó. Cậu ta có nhiều thứ cần quan tâm hơn mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi đó.
Còn về phía Harry, sau khi chia tay Hermione, cậu quay ngược trở lại văn phòng của Thomas. Vừa rồi, cậu bị cuốn theo vấn đề của Ron về Malfoy mà quên mất vấn đề của tự thân mình. Harry bức thiết muốn biết nguyên nhân mà cậu chưa thể gọi ra thần hộ mệnh của bản thân.
Khi Harry đang tính gõ cửa thì cánh cửa văn phòng đã tự động mở ra.
“Vào đi Harry.” - Giọng nói của Thomas vọng ra từ bên trong.
Harry bước qua và cánh cửa tự động khép lại. Cậu tiến vào trong và nhìn thấy Thomas đang loay hoay với một đống giấy da dê. Có vẻ như đó là bài luận của năm lớp 7, Harry nghe được từ các học sinh khác rằng học sinh năm lớp 7 mới được giao cho 1 bài thi NEWTs thử vô cùng khủng khiếp từ Thomas.
Thomas không ngẩng đầu lên, cậu đoán được Harry quay lại với mục đích gì, nhưng hiện tại thì đống bài luận trước mặt này quan trọng hơn.
“Ngồi ghế đợi mình một lúc. Nếu cậu thấy nhàm chán thì có thể lấy 1 quyển sách ở giá sách cạnh cửa sổ.”
Dứt lời, Thomas tiếp tục tập chung vào đống bài luận của học sinh năm thứ 7 muốn tham gia NEWTs. Thomas hi vọng rằng có thể thông qua các bài thi thử (bao gồm bài luận và phần thi thực hành đã được thực hiện trước đó) này để phân loại tài năng của các học sinh này một cách nhanh nhất.
Tuy nói rằng chỉ các học sinh xuất sắc và cố gắng mới có ý định tham gia NEWTs, nhưng tài năng thì cũng có dăm bảy loại và không phải loại tài năng nào cũng là thứ mà Thomas cần. Đó là chưa kể tới trong đám học sinh có những người vô cùng tài năng nhưng lại không hề có hứng thú gì với việc tham gia NEWTs.
Hai tiếng trôi qua kể từ khi Thomas đọc bài luận của đám học sinh. Thực sự đáng tiếc là trong số đó chỉ có không tới 1/5 là phù hợp với yêu cầu của cậu ta. Trừ đi việc phân bố hợp lý đám người thì cuối cùng chả còn ai phù hợp làm 1 chiến binh tham gia vào lớp học đặc biệt mà cậu sắp mở.
Điều này có lẽ cũng do cách giáo dục của Hogwarts, tập trung và lý thuyết quá nhiều cũng như thiếu hẳn những nơi cho học sinh tập chiến đấu như Câu lạc bộ Đấu tay đôi. Đám học sinh của Hogwarts hiện tại đa phần thuộc về kiểu phù thủy lý thuyết nhiều hơn.
Đưa tay xoa trán, dù đã có dự đoán trước nhưng Thomas không tránh khỏi có phần thất vọng. Nhưng Thomas rất nhanh lấy lại tinh thần. Không có học sinh lớp 7 xét một khía cạnh nào đó cũng là 1 điều tốt. Các học sinh khác sẽ có nhiều thời gian để học cách chiến đấu hơn.
Đứng dậy từ bàn làm việc, Thomas đi thẳng tới bàn trà, Rót một ly nước đầy và uống cạn. Sau khi thỏa mãn cơn khát, Thomas quăng mình xuống ghế sofa, hỏi:
“Cậu quay lại vì mắc kẹt với thần chú thần hộ mệnh đúng không?”
Harry gật đầu một cách sốt ruột. Thần chú thần hộ mệnh gặp trục trặc đã khiến cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày nay. Và nếu như có thể thì Harry muốn giải quyết nó càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước khi lớp học đặc biệt bắt đầu.
“Cậu có tìm ra nguyên nhân không Thomas. Mình đã cố gắng suốt thời gian dài mà không có bất cứ tiến triển. Nó vẫn cứ là 1 cái màn sương bạc mờ ảo như vậy.” – Harry nói, tay vò đầu khiến cái mái tóc vốn đã không được quản lý kỹ dần có xu hướng biến thành 1 cái tổ quạ.
Thomas nhướng mày, có vẻ như vấn đề nghiêm trọng hơn bản thân cậu đã đoán. Harry đặc biệt quan tâm tới bùa chú thần hộ mệnh; có lẽ là bị ảnh hưởng từ lũ giám ngục.
“Bình tĩnh đi. Mình đã có chút manh mối về việc đó rồi.” – Thomas lên tiếng – “Có điều trường hợp của cậu khá phức tạp.”
“Thật? Cậu đã tìm ra nguyên nhân?” – Harry đua người về phía trước.
Trái với sự sốt sắng của Harry, Thomas tỏ ra vô cùng bình thản. Cậu ta bắt đầu giải thích cho Harry rằng bản thân chỉ mới có suy đoán mà thôi, hoàn toàn không phải là cái gì chắc chắn.
Theo lời của Thomas, nguyên nhân khiến thần hộ mệnh của Harry không thể định hinh là do bản thân Harry không thể hoàn toàn tập trung vào 1 ký ức nhất định.
Như đã biết, thần hộ mệnh được tạo ra từ những ký ức hạnh phúc, vui vẻ… và những suy nghĩ, cảm xúc tích cực. Những ký ức, cảm xúc đó càng mạnh mẽ thì thần hộ mệnh cũng sẽ mạnh mẽ theo.
Trong trường hợp của Harry, thần hộ mệnh của cậu được Thomas đánh giá là rất mạnh. Nguyên nhân khiến nó không thể định hình không phải là do ký ức và cảm xúc không đủ mà là do những ký ức đau buồn của cậu quá lớn.
Nếu như trước đó, những ký ức đau buồn đó chỉ nằm trong tiềm thức sâu thẳm của Harry thì nó sẽ không ảnh hưởng gì cả bởi cậu ta không biết đến nó. Nhưng bây giờ, khi những ký ức kinh hoàng đó bị đám giám ngục gợi nhớ lại thì nó tạo thành một vết thương khủng khiếp trong tâm hồn của Harry. Và chính vết thương đó khiến cho thần hộ mệnh không thể định hình. Nói nôm na thì: Harry bị chấn thương tâm lý rất nặng nên không thể định hình được thần hộ mệnh 1 cách bình thường.
Ngoài lý do kể trên, còn 1 lý do nữa mà Thomas cho rằng cũng là nguyên nhân gây lên sự trì trệ: mảnh hồn của Voldemort. Thomas không tin rằng kột mảnh linh hồn có thể nói là hắc ám và bẩn thỉu nhất thế gian lại không gây ảnh hưởng tới một thần chú như thần chú hô thần hộ mệnh. Nhưng lý do này Thomas không nói cho Harry biết. Chí ít thì bây giờ chưa phải là lúc.
Sau khi nghe phán đoán của Thomas, Harry ngồi thừ người ra trên ghế. Cậu không ngờ rằng nguyên nhân lại tới từ những ký ức của mình.
“Có cách nào không Thomas?” – Harry hỏi – “Mình không thể nào quên đi những ký ức đó được.”
“Không phải là không có cách. Vấn đề là cậu có muốn chấp nhận nó hay không thôi.”
“Cậu nói thử xem.”
“Cách đầu tiên: mình sẽ dùng thần chú xóa sạch đi những ký ức kinh hoàng đó. Như vậy nó sẽ không thể ảnh hưởng tới cảm xúc và cậu sẽ có thể định hình thần hộ mệnh 1 cách bình thường. Yên tâm, mình hoàn toàn có thể làm việc này mà không để lại chút hậu quả nào.” – Thomas nghiêm giọng – “Có điều… cậu có muốn xóa đi những ký ức đó không?”
Harry bị câu hỏi của Thomas làm cho im lặng. Cậu dựa người ra sau ghế, trán cau lại.
Thomas có thể nhìn thấy được vẻ mặt phức tạp trên mặt của Harry. Cậu lôi từ ngăn kéo đặc biệt ra 1 ly kem ra chậm rãi thưởng thức nó trong khi đợi câu trả lời của Harry.
Chỉ một thoáng do dự, Harry ngẩng đều lên, nhìn Thomas và nói:
“Mình sẽ giữ lại những ký ức đó.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy!”
“Giữ lại những ký ức đó đồng nghĩa với việc cậu có thể sẽ mãi mãi không thể gọi ra 1 thần hộ mệnh hoàn chỉnh.” – Thomas nói – “Và cậu chắc chắn muốn giữ chúng lại.”
Lúc này, Harry nở 1 nụ cười thản nhiên:
“Đúng vậy. Mình sẽ giữ chúng lại dẫu cho cả đời này mình không thể gọi ra một vị thần hộ mệnh hoàn chỉnh. Dẫu sao thì… đó cũng là những ký ức chân thực nhất mà mình có được về cha mẹ.
Dù chúng đau đớn và tàn khốc nhưng chúng là những ký ức chân thực duy nhất về cha mẹ mà mình có. Không phải qua hình ảnh, không phải qua những lời kể của người khác mà là tự thân chứng kiến. Mình sẽ không đánh đổi chúng vì bất cứ điều gì!
Huống chi mình không phải là không có cơ hội để hoàn chỉnh câu thần chú.”
Thomas nhìn Harry, ánh mắt lóe lên vài tia sáng kỳ dị. Người bạn này luôn đưa ra một vài quyết định khiến Thomas cảm thấy bất ngờ trước độ quyết đoán của cậu ta. Lần này cũng vậy, cậu ta không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định giữ lại nhứng ký ức thống khổ của mình, bất chấp vì nó mà bỏ qua cơ hội hoàn thiện 1 trong những thần chú mạnh mẽ và tuyệt vời bậc nhất trong thế giới phù thủy.
“Một lần nữa, cậu lại con đường khó đi rồi. Chẳng phải lần đầu tiên mấy chuyện kiểu này xảy ra.” – Thomas nói – “Cậu mang nhóm máu M hả Harry?”
“Nhóm máu M? Cậu đang nói cái gì vậy?” – Harry một mặt mờ mịt hỏi. Cậu ta không hiểu Thomas đang nói cái gì. Harry có biết về nhóm máu, nhưng nó thì liên quan gì ở đây? Và có cái nhóm máu gọi là nhóm M?
Thomas phẩy tay ra hiệu Harry không cần phải xoắn xuýt về lời đùa cợt của mình.
“Nếu như cậu đã đưa ra lực chọn, mình sẽ cho cậu biết về phương pháp khác để hoàn thiện thần chú của cậu”
Harry ngồi thẳng người dậy. Cậu biết rằng phần quan trọng nhất đã tới.
“Cách đầu tiên: cố gắng luyện tập Bế quan Bí thuật. Một khi cậu đạt trình độ nhất định, cậu có thể điều khiển tâm trí của mình 1 cách hoàn toàn chủ động. Tới lúc đó, cậu sẽ có thể gọi ra Thần hộ mệnh hoàn chỉnh.
Cách thứ 2: chờ đợi thời gian trôi qua và chữa lành những đau thương cậu đã gặp phải.
Cách cuối cùng mà mình nghĩ tới: điều chỉnh thần chú. Thay đổi thần chú Thần hộ mệnh để nó trở lên thích hợp với tình trạng của cậu.”
Lung lay chiếc thìa kem trong tay, Thomas tiếp tục:
“Cả 3 loại phương pháp đều có những ưu và khuyết điểm riêng. Mình tin là cậu cũng có thể nhìn ra được. Quyền lực chọn là ở cậu, còn mình với tư cách bạn bè sẽ hỗ trợ cậu hết mình.”
Kết thúc, Harry rời đi, trên khuôn mặt tràn đầy tâm sự.
Thomas trở về bàn làm việc, cậu cũng nghe Harry nói về cuộc cãi vã giữa Ron và Hermione. Tuy nhiên Thomas không có ý định tham dự vào trong đó. Cậu ta có nhiều thứ cần quan tâm hơn mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook