Giao Ước Định Mệnh
-
Chương 13
Ngày 22 tháng 5 năm 1893.
Langford bồn chồn.
Trong mười lăm năm qua, buổi tối của ông bao gồm bữa tối, một điếu xì gà, tờ báo hàng ngày Times , và tiếng đồng hồ cuối cùng dành để nghiên cứu. Và trong mười ba năm của mười lăm năm nay, hai lần trong tuần, người tình của ông ở Luân Đôn đến vừa khi ông để cuốn Những cuộc đối thoại của Plato hay Myrmidons của Aeschylus xuống. Năm đầu tiên quay lại Devonshire , ông đã cố gắng để thiết lập một mối quan hệ địa phương hơn, nhưng thất bại liên tục. Khoảng hai mươi tháng qua, ông đã sống hoàn toàn độc thân.
Ông chưa bao giờ là một người theo đuổi chủ nghĩa độc thân, và bây giờ ông cũng không phải thế. Có lẽ, ông chỉ đơn giản là đã trở thành một tên nhà quê đần thộn để có thể làm vài vòng quanh thị trường tươi mát của Luân Đôn. Hoặc có lẽ ông cũng không còn nhu cầu đối với những ham muốn xác thịt cổ lỗ đó. Ông đã sớm trở nên thờ ơ với dục vọng, kết quả của sự kết hợp giữa tình trạng cô độc và việc theo đuổi nghiệp nghiên cứu.
Và ông đã không nhớ nó lắm, cho đến tối nay. Ông không thấy phiền phức gì biết rằng một người đàn bà đang bước ra khỏi chuyến tàu lúc 9 giờ 23 phút ở thành phố Totnes vào lúc đó, và sẽ di chuyển hết bốn dặm về hướng đông nam hướng đến Ludlow Court.
Sự yên tĩnh của thư viện đã trở nên tẻ nhạt. Lịch trình các buổi tối của ông, với nhiều loại xì gà được lựa chọn cẩn thận, rượu punch, và đôi khi là một cuốn tiểu thuyết, bỗng lại khô khan như con gà trống mà đầu bếp của ông phục vụ vào các ngày thứ Năm. Ngay cả bữa tráng miệng trong tối nay cũng không làm được gì để thay đổi sự đơn điệu nặng nề, ngoại trừ làm ông cảm thấy cực kỳ lố bịch.
Vấn đề không nằm ở trạng thái thờ ơ vốn vẫn phiền nhiễu ông. Mà là ông đang chịu đựng tình trạng dư thừa năng lượng. Ông đang đi lại như một chú lính quà tặng Giáng sinh đứng cuối hàng dưới quyền chỉ huy của một chú bé ba tuổi.
Có tiếng gõ ở cửa thư viện. Reeves, người quản gia bước vào mang theo thư từ buổi tối. Langford lướt qua ba cái phong bì. Hai lá từ những học giả khác, một người Đức, một người Hy Lạp. Lá cuối cùng là từ em họ ông, Caroline, hay còn được biết là quý bà Avery, người có niềm say mê cuồng tín đối với tội lỗi của những người khác và là một kẻ thương người, thường lấy việc chia sẻ kiến thức chung về những chuyện nóng nổi nhất trong xã hội thượng lưu quanh một ấm trà làm niềm vui.
Ông cho Reeves lui và mở lá thư của Caro, sẵn lòng cho vài tin tức vớ vẩn. Ngày trước, việc đầu tiên Caro và nữ công tước chị gái của cô, quý bà Somersby, đã thường làm là đến thăm ông vào buổi sáng, căn vặn những người đầy tớ nơi ở của quý bà nào mà ông đã thăm viếng đêm trước hoặc có những ả gái điếm nào - con số chính xác - đã được đưa về nhà ông. Ông đã đích thân giám sát “tai nạn” những thùng nước lạnh đổ ập xuống khi họ đang đứng trước cửa nhà ông rung chuông trong một buổi sáng. Nhưng lòng cống hiến đáng sợ cho những mẩu tin của họ lớn đến mức họ trở lại vào ngày hôm sau với những chiếc ô.
Có lẽ, những mẩu tin giật gân ngon lành về ông đã góp phần đưa họ lên đứng đầu những người yêu thích tin đồn, vì thế mà Caro viết cho ông hàng tháng về những vụ xì xầm mới nhất. Trong những ngày bắt đầu sống ẩn dật theo ý mình, ông đã vứt những lá thư chưa mở đó vào lò sưởi. Nhưng nhiều năm trôi qua, sự dai dẳng đều đặn của cô em gái đã làm mòn sự kháng cự của ông. Ông xấu hổ không dám thừa nhận, nhưng thực sự ông đã dần nghiện những mẩu tin vụn vặt về ngoại tình, những chuyện khoe mẽ và điên rồ.
Bản tin tháng này là quý bà Southwell đã sinh một đứa trẻ khác trông không giống quý ngài Southwell chút nào, nhưng lại mang tất cả những nét tương đồng với nghị sĩ Rumford, ngài Roland George đã xếp hai người tình vào ở trong cùng một ngôi nhà, và quý ông Whitney Wyld danh tiếng đã bị bắt gặp cùng với hôn thê của anh trai trong một cái tủ. Nhưng Caro đã để dành tin hay nhất cuối cùng - một vụ ly dị thực sự, liên quan đến không phải ai khác mà là một trong những nữ thừa kế giàu có nhất nước và người thừa kế của một công tước, người cũng có số lượng của cải vô tận của riêng mình. Caro viết một cách vòng vèo và dài dòng về quyết tâm kết hôn với người tình trẻ tuổi của nữ hầu tước, những ý định kỳ quặc của hầu tước, và những phỏng đoán nhiều chiều đang xoay vòng trong thành phố liên quan đến kết quả của vụ việc này. Họ đã khoác lên vẻ ngoài thân thiện nhất trước mặt những người khác, nhưng đằng sau những cánh cửa thì chuyện gì đang xảy ra?
Liệu họ có cho thuốc độc vào cà phê của nhau không? Hay rêu rao những tin đồn sai trái về nhau? Hoặc, không có khả năng nhưng không phải là không thể, chia sẻ tiếng cười giòn tan với nhau về ngài Frederick Stuart khờ khạo kia? Nữ thừa kế đường sắt, Caro đã gọi Nữ hầu tước của Tremaine như thế. Nữ thừa kế đường sắt đã suýt kết hôn với một công tước, sau đó xoay xở thành công để cưới em họ của vị hôn phu đã chết trong một khoảng thời gian ngắn một cách không đúng đắn, nhưng chưa bao giờ đội được chiếc mũ công tước.
Ông cau mày và đột nhiên nhận ra ông đã nhìn thấy bà Rowland ở đâu trước đây. Ngay ở đây, trên chính vùng đất này, trước chính ngôi nhà đó. Thời điểm đó phải đến ba mươi năm trước. Ông từ trường Eton về nhà nghỉ lễ, chán nản cùng cực, ngứa ngáy muốn làm gì đó ngông cuồng và ngu ngốc nhưng không muốn tin tức lan đến tai cha mẹ ông.
Cha ông đã nằm liệt giường trong nhiều năm và sẽ chết trong một vài tuần nữa. Nhưng Langford đã không tin như thế vào thời điểm đó. Ông vẫn bực bội với vẻ ốm yếu bất tận dường như là vô nghĩa của đấng sinh thành. Ở trường, ông có thể nói kháy về tấm quan tài treo lơ lửng thường trực ở Ludlow Court với những lời đùa cợt nhẫn tâm về sản phẩm đầu ra của người cha vô dụng và cô hầu trung tuổi mặt tròn xử lý thứ xú uế mà ông cho là kinh tởm với vẻ hân hoan vui sướng. Ở nhà, ông không thể mong đợi những việc như thế. Vì vậy ông cố gắng ra khỏi nhà càng nhiều càng tốt. Vậy nên ông thực hiện những chuyến đi bộ dài. Và ông nhìn thấy bà trong một chuyến đi bộ khi bà xuất hiện từ trong nhà đi đến một cỗ xe tứ mã đang đợi trên lối đi.
Bà có vẻ đẹp làm người khác phải trễ cằm xuống. Đã mất sự trong trắng của mình vài tháng trước, ông coi mình là một người sành sỏi. Nhưng ông đã trố mắt ra nhìn một cách ngờ nghệch. Không những khuôn mặt của bà đáng yêu, mà dáng vẻ của bà cũng tuyệt đẹp. Bà chuyển động với vẻ duyên dáng của một nữ thần và vẻ lả lướt của một nàng tiên cá.
Một người đàn ông mà ông nghĩ là cha bà trèo vào trong xe sau bà. Nhưng sau đó một người đàn ông khác, tóc xám và lưng gù, tiến đến gần cỗ xe. Bà nghiêng người ra và hôn vào má ông ta, “Tạm biệt cha!”.
Bà đã ở trong tâm trí ông khá nhiều trong những ngày sau đó. Ông biết được bà đã thực sự kết hôn với ai đó gấp đôi tuổi mình, một người đàn ông sản xuất đường ray xe lửa và máy móc công nghiệp. Một điều đáng hổ thẹn, ông nghĩ, mặc dù vì sao nó là một điều đáng hổ thẹn thì ông chưa bao giờ khám phá. Ông chắc chắn không có ý định kết hôn với bà, mặc dù ông sẽ rất thích nếu quyến rũ được bà.
Sau đó cha ông mất đi, và nỗi dằn vặt gặm nhấm ông. Hình ảnh bà đã mờ dần trong ký ức. Ông lao vào một cuộc sống buông thả cho đến khi quay lại Devon . Bà đã quay lại bao lâu rồi? Họ đã sống bên cạnh nhau trong nhiều năm mà không hề có chút giao tiếp như những người hàng xóm.
Cho đến bây giờ. Đến khi bà lao vào lối đi của ông với tất cả sự tinh tế của một trận tuyết lở. Ông tự hỏi tại sao ông lại để mình bị lôi kéo vào kế hoạch của bà với quá ít sự kháng cự như vậy. Có lẽ phần nào đó trong ông đã nhận ra bà trước cả bộ não tỉnh táo của ông. Có lẽ định mệnh lại giở trò xỏ lá cũ mèm. Hay có lẽ ông đơn giản là một người đàn ông bị tước khỏi những tiếp xúc với phụ nữ và bà vẫn là người phụ nữ đẹp nhất ông từng nhìn thấy.
Victoria tìm hiểu được nhiều điều về Công tước của Perrin hơn là bà muốn. Bà đã có một bữa tối thân mật nhưng cáu tiết với Camden ở khách sạn khi bà ở Luân Đôn. Cậu ta trơn trượt như một con lươn và trả lời bà bằng những câu lịch sự mà nếu ngẫm nghĩ kỹ hơn sẽ thấy chính xác không có gì là thực chất.
Sau khi Camden ra về, bà tự đến nhà hát, nơi bà được quý bà Avery và chị gái bà ta, quý bà Somersby tháp tùng một cách nhiệt tình nhất, hai người phụ nữ mà bà đã quen biết ở mức độ sơ đẳng nhất. Tất nhiên, họ đang săn lùng tin tức về Gigi.
Victoria đành phải đi theo. Bà nói với họ rằng Gigi đang suy nghĩ lại. Ai lại không chứ? Cứ nhìn ngài Tremaine mà xem. Quý bà Avery và quý bà Somersby nhất loạt đồng ý, bà Somersby còn vẫy cái khăn tay để nhấn mạnh. Ngài Tremaine tuyệt vời, đơn giản là tuyệt vời. Bà cũng nói với họ rằng Camden đang hành động một cách tinh tế để giành lại Gigi. Không, không phải cậu ấy đã thú nhận điều gì như vậy với bà, nhưng cậu ấy đã ăn tối với bà tối nay - thật tử tế làm sao - và bà thấy cậu ấy không có gì vội vã tiến hành thủ tục ly dị. Thực ra, hai người họ sẽ đến thăm nhà bà sớm thôi. Hừm, bà chẳng việc gì phải nghe lời họ mà kể với họ sự thật, đúng không nhỉ?
Quý bà Avery và quý bà Somersby rất vui vẻ với những “thông tin” bà cung cấp và mời bà đến ngồi cùng lô của họ. Vẫn còn giận dỗi với Gigi , Victoria đã đồng ý.
“Chúng tôi rất ít gặp bà ở trong thành phố”, quý bà Somersby than thở khi cảnh thứ hai của vở Rigoletto diễn ra được một nửa.
“Tôi cho rằng đó là bởi vì Devon thực sự đẹp hơn”.
“Anh họ tôi sống ở Devon đấy!”, quý bà Avery thốt lên.
“Đúng rồi”, quý bà Somersby đồng ý, “Chính xác là ông ấy ở đâu nhỉ?”
“Giữa Totnes và một ngôi làng nhỏ gọi là Stoke Gabriel”, quý bà Avery nói.
“Bà Rowland chắc đã nghe về ông ấy. Anh họ tôi là Công tước của Perrin”.
Lần đầu tiên, Victoria không biết nên nói gì, “À, ừ, tôi có lẽ đã nghe về ngài ấy”.
“Sao mà bà có thể không nghe thấy cơ chứ?”, quý bà Somersby cười khúc khích, “Chao ôi, tôi thực nhớ anh chàng đáng yêu đó. Ông ấy khiến chúng ta bận rộn suốt, đúng không, trong thời trai trẻ của ông ấy”.
“Bà có nhớ lần ông ấy thắng mười nghìn bảng trong một đêm, và thua hai mươi nghìn trong đêm tiếp theo, và sau đó thắng chín nghìn nữa trong đêm thứ ba không?”
“Ồ, có chứ. Nhưng ông ấy đã thắng bảy nghìn bảng trước đó. Vì thế ông ấy mua một đàn ngựa hồng mới và bao tất cả những cô gái của tú bà Mignonne trong một tuần”.
“Thế còn những tranh cãi ầm ĩ về ông ấy thì sao, giữa cô nàng người Mỹ đó và quý bà Harriet Blakeley ấy? Họ đập vào mặt nhau như hai mụ hàng cá. Và sau đó cả hai phát hiện ra ông ấy cũng đang vụng trộm với quý bà Fancot nữa!”
“Chắc chắn...”, Victoria lẩm bẩm, “Chắc chắn những tin đồn này đã được phóng đại rất nhiều nhỉ”.
Quý bà Somersby và Avery trao đổi một cái nhìn, như thể Victoria vừa nói một điều khủng khiếp. “Bà Rowland thân mến”, quý bà Somersby nói, thốt ra từng âm tiết nhằm nhấn mạnh, “Đây không phải là tin đồn. Những sự kiện này xảy ra đúng như chúng tôi nói, tính chân thật của nó là không thể nghi ngờ gì, như tính chân thật của Kinh Thánh. Nếu chúng tôi muốn buôn bán những tin đồn, chúng tôi đã kể với bà về những gì nghe được liên quan đến cuộc tình của ông ấy với quý bà Fancot”.
Quý bà Avery phấn khởi gật đầu, “Dây, roi, xích và những vật dụng mà những mô tả về chúng vượt xa tầm hiểu biết của chúng ta, ngoại trừ việc chúng được sản xuất ở nước ngoài và là những thứ tội lỗi”.
Victoria cảm thấy như phát sốt. Chắc chắn, Gigi không phải một bông hoa violet co rúm. Nhưng dây, roi, xích, và những... những thứ khác! Sau đó bà kinh hoàng nhớ ra là mình vẫn còn nợ Công tước của Perrin một buổi tối đánh bạc, chỉ hai người, đối diện nhau qua một chiếc bàn đánh bài. Phải chăng ông ta có mục đích gì ngoài hứng thú mơ hồ của trò cá cược? Liệu ông ta có định treo ngược bà lên bằng những sợi dây buộc màn cửa và... và gì nữa? Bà rên rỉ.
“Chính xác”, quý bà Avery nói với không ít sự hài lòng, “Và chúng ta sẽ không nói đến chuyện ông ấy đốt lửa trên giường của quý bà Wimpey”.
Langford bồn chồn.
Trong mười lăm năm qua, buổi tối của ông bao gồm bữa tối, một điếu xì gà, tờ báo hàng ngày Times , và tiếng đồng hồ cuối cùng dành để nghiên cứu. Và trong mười ba năm của mười lăm năm nay, hai lần trong tuần, người tình của ông ở Luân Đôn đến vừa khi ông để cuốn Những cuộc đối thoại của Plato hay Myrmidons của Aeschylus xuống. Năm đầu tiên quay lại Devonshire , ông đã cố gắng để thiết lập một mối quan hệ địa phương hơn, nhưng thất bại liên tục. Khoảng hai mươi tháng qua, ông đã sống hoàn toàn độc thân.
Ông chưa bao giờ là một người theo đuổi chủ nghĩa độc thân, và bây giờ ông cũng không phải thế. Có lẽ, ông chỉ đơn giản là đã trở thành một tên nhà quê đần thộn để có thể làm vài vòng quanh thị trường tươi mát của Luân Đôn. Hoặc có lẽ ông cũng không còn nhu cầu đối với những ham muốn xác thịt cổ lỗ đó. Ông đã sớm trở nên thờ ơ với dục vọng, kết quả của sự kết hợp giữa tình trạng cô độc và việc theo đuổi nghiệp nghiên cứu.
Và ông đã không nhớ nó lắm, cho đến tối nay. Ông không thấy phiền phức gì biết rằng một người đàn bà đang bước ra khỏi chuyến tàu lúc 9 giờ 23 phút ở thành phố Totnes vào lúc đó, và sẽ di chuyển hết bốn dặm về hướng đông nam hướng đến Ludlow Court.
Sự yên tĩnh của thư viện đã trở nên tẻ nhạt. Lịch trình các buổi tối của ông, với nhiều loại xì gà được lựa chọn cẩn thận, rượu punch, và đôi khi là một cuốn tiểu thuyết, bỗng lại khô khan như con gà trống mà đầu bếp của ông phục vụ vào các ngày thứ Năm. Ngay cả bữa tráng miệng trong tối nay cũng không làm được gì để thay đổi sự đơn điệu nặng nề, ngoại trừ làm ông cảm thấy cực kỳ lố bịch.
Vấn đề không nằm ở trạng thái thờ ơ vốn vẫn phiền nhiễu ông. Mà là ông đang chịu đựng tình trạng dư thừa năng lượng. Ông đang đi lại như một chú lính quà tặng Giáng sinh đứng cuối hàng dưới quyền chỉ huy của một chú bé ba tuổi.
Có tiếng gõ ở cửa thư viện. Reeves, người quản gia bước vào mang theo thư từ buổi tối. Langford lướt qua ba cái phong bì. Hai lá từ những học giả khác, một người Đức, một người Hy Lạp. Lá cuối cùng là từ em họ ông, Caroline, hay còn được biết là quý bà Avery, người có niềm say mê cuồng tín đối với tội lỗi của những người khác và là một kẻ thương người, thường lấy việc chia sẻ kiến thức chung về những chuyện nóng nổi nhất trong xã hội thượng lưu quanh một ấm trà làm niềm vui.
Ông cho Reeves lui và mở lá thư của Caro, sẵn lòng cho vài tin tức vớ vẩn. Ngày trước, việc đầu tiên Caro và nữ công tước chị gái của cô, quý bà Somersby, đã thường làm là đến thăm ông vào buổi sáng, căn vặn những người đầy tớ nơi ở của quý bà nào mà ông đã thăm viếng đêm trước hoặc có những ả gái điếm nào - con số chính xác - đã được đưa về nhà ông. Ông đã đích thân giám sát “tai nạn” những thùng nước lạnh đổ ập xuống khi họ đang đứng trước cửa nhà ông rung chuông trong một buổi sáng. Nhưng lòng cống hiến đáng sợ cho những mẩu tin của họ lớn đến mức họ trở lại vào ngày hôm sau với những chiếc ô.
Có lẽ, những mẩu tin giật gân ngon lành về ông đã góp phần đưa họ lên đứng đầu những người yêu thích tin đồn, vì thế mà Caro viết cho ông hàng tháng về những vụ xì xầm mới nhất. Trong những ngày bắt đầu sống ẩn dật theo ý mình, ông đã vứt những lá thư chưa mở đó vào lò sưởi. Nhưng nhiều năm trôi qua, sự dai dẳng đều đặn của cô em gái đã làm mòn sự kháng cự của ông. Ông xấu hổ không dám thừa nhận, nhưng thực sự ông đã dần nghiện những mẩu tin vụn vặt về ngoại tình, những chuyện khoe mẽ và điên rồ.
Bản tin tháng này là quý bà Southwell đã sinh một đứa trẻ khác trông không giống quý ngài Southwell chút nào, nhưng lại mang tất cả những nét tương đồng với nghị sĩ Rumford, ngài Roland George đã xếp hai người tình vào ở trong cùng một ngôi nhà, và quý ông Whitney Wyld danh tiếng đã bị bắt gặp cùng với hôn thê của anh trai trong một cái tủ. Nhưng Caro đã để dành tin hay nhất cuối cùng - một vụ ly dị thực sự, liên quan đến không phải ai khác mà là một trong những nữ thừa kế giàu có nhất nước và người thừa kế của một công tước, người cũng có số lượng của cải vô tận của riêng mình. Caro viết một cách vòng vèo và dài dòng về quyết tâm kết hôn với người tình trẻ tuổi của nữ hầu tước, những ý định kỳ quặc của hầu tước, và những phỏng đoán nhiều chiều đang xoay vòng trong thành phố liên quan đến kết quả của vụ việc này. Họ đã khoác lên vẻ ngoài thân thiện nhất trước mặt những người khác, nhưng đằng sau những cánh cửa thì chuyện gì đang xảy ra?
Liệu họ có cho thuốc độc vào cà phê của nhau không? Hay rêu rao những tin đồn sai trái về nhau? Hoặc, không có khả năng nhưng không phải là không thể, chia sẻ tiếng cười giòn tan với nhau về ngài Frederick Stuart khờ khạo kia? Nữ thừa kế đường sắt, Caro đã gọi Nữ hầu tước của Tremaine như thế. Nữ thừa kế đường sắt đã suýt kết hôn với một công tước, sau đó xoay xở thành công để cưới em họ của vị hôn phu đã chết trong một khoảng thời gian ngắn một cách không đúng đắn, nhưng chưa bao giờ đội được chiếc mũ công tước.
Ông cau mày và đột nhiên nhận ra ông đã nhìn thấy bà Rowland ở đâu trước đây. Ngay ở đây, trên chính vùng đất này, trước chính ngôi nhà đó. Thời điểm đó phải đến ba mươi năm trước. Ông từ trường Eton về nhà nghỉ lễ, chán nản cùng cực, ngứa ngáy muốn làm gì đó ngông cuồng và ngu ngốc nhưng không muốn tin tức lan đến tai cha mẹ ông.
Cha ông đã nằm liệt giường trong nhiều năm và sẽ chết trong một vài tuần nữa. Nhưng Langford đã không tin như thế vào thời điểm đó. Ông vẫn bực bội với vẻ ốm yếu bất tận dường như là vô nghĩa của đấng sinh thành. Ở trường, ông có thể nói kháy về tấm quan tài treo lơ lửng thường trực ở Ludlow Court với những lời đùa cợt nhẫn tâm về sản phẩm đầu ra của người cha vô dụng và cô hầu trung tuổi mặt tròn xử lý thứ xú uế mà ông cho là kinh tởm với vẻ hân hoan vui sướng. Ở nhà, ông không thể mong đợi những việc như thế. Vì vậy ông cố gắng ra khỏi nhà càng nhiều càng tốt. Vậy nên ông thực hiện những chuyến đi bộ dài. Và ông nhìn thấy bà trong một chuyến đi bộ khi bà xuất hiện từ trong nhà đi đến một cỗ xe tứ mã đang đợi trên lối đi.
Bà có vẻ đẹp làm người khác phải trễ cằm xuống. Đã mất sự trong trắng của mình vài tháng trước, ông coi mình là một người sành sỏi. Nhưng ông đã trố mắt ra nhìn một cách ngờ nghệch. Không những khuôn mặt của bà đáng yêu, mà dáng vẻ của bà cũng tuyệt đẹp. Bà chuyển động với vẻ duyên dáng của một nữ thần và vẻ lả lướt của một nàng tiên cá.
Một người đàn ông mà ông nghĩ là cha bà trèo vào trong xe sau bà. Nhưng sau đó một người đàn ông khác, tóc xám và lưng gù, tiến đến gần cỗ xe. Bà nghiêng người ra và hôn vào má ông ta, “Tạm biệt cha!”.
Bà đã ở trong tâm trí ông khá nhiều trong những ngày sau đó. Ông biết được bà đã thực sự kết hôn với ai đó gấp đôi tuổi mình, một người đàn ông sản xuất đường ray xe lửa và máy móc công nghiệp. Một điều đáng hổ thẹn, ông nghĩ, mặc dù vì sao nó là một điều đáng hổ thẹn thì ông chưa bao giờ khám phá. Ông chắc chắn không có ý định kết hôn với bà, mặc dù ông sẽ rất thích nếu quyến rũ được bà.
Sau đó cha ông mất đi, và nỗi dằn vặt gặm nhấm ông. Hình ảnh bà đã mờ dần trong ký ức. Ông lao vào một cuộc sống buông thả cho đến khi quay lại Devon . Bà đã quay lại bao lâu rồi? Họ đã sống bên cạnh nhau trong nhiều năm mà không hề có chút giao tiếp như những người hàng xóm.
Cho đến bây giờ. Đến khi bà lao vào lối đi của ông với tất cả sự tinh tế của một trận tuyết lở. Ông tự hỏi tại sao ông lại để mình bị lôi kéo vào kế hoạch của bà với quá ít sự kháng cự như vậy. Có lẽ phần nào đó trong ông đã nhận ra bà trước cả bộ não tỉnh táo của ông. Có lẽ định mệnh lại giở trò xỏ lá cũ mèm. Hay có lẽ ông đơn giản là một người đàn ông bị tước khỏi những tiếp xúc với phụ nữ và bà vẫn là người phụ nữ đẹp nhất ông từng nhìn thấy.
Victoria tìm hiểu được nhiều điều về Công tước của Perrin hơn là bà muốn. Bà đã có một bữa tối thân mật nhưng cáu tiết với Camden ở khách sạn khi bà ở Luân Đôn. Cậu ta trơn trượt như một con lươn và trả lời bà bằng những câu lịch sự mà nếu ngẫm nghĩ kỹ hơn sẽ thấy chính xác không có gì là thực chất.
Sau khi Camden ra về, bà tự đến nhà hát, nơi bà được quý bà Avery và chị gái bà ta, quý bà Somersby tháp tùng một cách nhiệt tình nhất, hai người phụ nữ mà bà đã quen biết ở mức độ sơ đẳng nhất. Tất nhiên, họ đang săn lùng tin tức về Gigi.
Victoria đành phải đi theo. Bà nói với họ rằng Gigi đang suy nghĩ lại. Ai lại không chứ? Cứ nhìn ngài Tremaine mà xem. Quý bà Avery và quý bà Somersby nhất loạt đồng ý, bà Somersby còn vẫy cái khăn tay để nhấn mạnh. Ngài Tremaine tuyệt vời, đơn giản là tuyệt vời. Bà cũng nói với họ rằng Camden đang hành động một cách tinh tế để giành lại Gigi. Không, không phải cậu ấy đã thú nhận điều gì như vậy với bà, nhưng cậu ấy đã ăn tối với bà tối nay - thật tử tế làm sao - và bà thấy cậu ấy không có gì vội vã tiến hành thủ tục ly dị. Thực ra, hai người họ sẽ đến thăm nhà bà sớm thôi. Hừm, bà chẳng việc gì phải nghe lời họ mà kể với họ sự thật, đúng không nhỉ?
Quý bà Avery và quý bà Somersby rất vui vẻ với những “thông tin” bà cung cấp và mời bà đến ngồi cùng lô của họ. Vẫn còn giận dỗi với Gigi , Victoria đã đồng ý.
“Chúng tôi rất ít gặp bà ở trong thành phố”, quý bà Somersby than thở khi cảnh thứ hai của vở Rigoletto diễn ra được một nửa.
“Tôi cho rằng đó là bởi vì Devon thực sự đẹp hơn”.
“Anh họ tôi sống ở Devon đấy!”, quý bà Avery thốt lên.
“Đúng rồi”, quý bà Somersby đồng ý, “Chính xác là ông ấy ở đâu nhỉ?”
“Giữa Totnes và một ngôi làng nhỏ gọi là Stoke Gabriel”, quý bà Avery nói.
“Bà Rowland chắc đã nghe về ông ấy. Anh họ tôi là Công tước của Perrin”.
Lần đầu tiên, Victoria không biết nên nói gì, “À, ừ, tôi có lẽ đã nghe về ngài ấy”.
“Sao mà bà có thể không nghe thấy cơ chứ?”, quý bà Somersby cười khúc khích, “Chao ôi, tôi thực nhớ anh chàng đáng yêu đó. Ông ấy khiến chúng ta bận rộn suốt, đúng không, trong thời trai trẻ của ông ấy”.
“Bà có nhớ lần ông ấy thắng mười nghìn bảng trong một đêm, và thua hai mươi nghìn trong đêm tiếp theo, và sau đó thắng chín nghìn nữa trong đêm thứ ba không?”
“Ồ, có chứ. Nhưng ông ấy đã thắng bảy nghìn bảng trước đó. Vì thế ông ấy mua một đàn ngựa hồng mới và bao tất cả những cô gái của tú bà Mignonne trong một tuần”.
“Thế còn những tranh cãi ầm ĩ về ông ấy thì sao, giữa cô nàng người Mỹ đó và quý bà Harriet Blakeley ấy? Họ đập vào mặt nhau như hai mụ hàng cá. Và sau đó cả hai phát hiện ra ông ấy cũng đang vụng trộm với quý bà Fancot nữa!”
“Chắc chắn...”, Victoria lẩm bẩm, “Chắc chắn những tin đồn này đã được phóng đại rất nhiều nhỉ”.
Quý bà Somersby và Avery trao đổi một cái nhìn, như thể Victoria vừa nói một điều khủng khiếp. “Bà Rowland thân mến”, quý bà Somersby nói, thốt ra từng âm tiết nhằm nhấn mạnh, “Đây không phải là tin đồn. Những sự kiện này xảy ra đúng như chúng tôi nói, tính chân thật của nó là không thể nghi ngờ gì, như tính chân thật của Kinh Thánh. Nếu chúng tôi muốn buôn bán những tin đồn, chúng tôi đã kể với bà về những gì nghe được liên quan đến cuộc tình của ông ấy với quý bà Fancot”.
Quý bà Avery phấn khởi gật đầu, “Dây, roi, xích và những vật dụng mà những mô tả về chúng vượt xa tầm hiểu biết của chúng ta, ngoại trừ việc chúng được sản xuất ở nước ngoài và là những thứ tội lỗi”.
Victoria cảm thấy như phát sốt. Chắc chắn, Gigi không phải một bông hoa violet co rúm. Nhưng dây, roi, xích, và những... những thứ khác! Sau đó bà kinh hoàng nhớ ra là mình vẫn còn nợ Công tước của Perrin một buổi tối đánh bạc, chỉ hai người, đối diện nhau qua một chiếc bàn đánh bài. Phải chăng ông ta có mục đích gì ngoài hứng thú mơ hồ của trò cá cược? Liệu ông ta có định treo ngược bà lên bằng những sợi dây buộc màn cửa và... và gì nữa? Bà rên rỉ.
“Chính xác”, quý bà Avery nói với không ít sự hài lòng, “Và chúng ta sẽ không nói đến chuyện ông ấy đốt lửa trên giường của quý bà Wimpey”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook