Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 223: Ngoại truyện 2: Gian xảo như hồ ly

Triển Dĩ Mặc hoàn toàn không biết nơi xa có người thăm dò, anh giống như hải yêu, dùng âm thanh trầm thấp ** mê hoặc người phụ nữ: "Đừng vội cự tuyệt tôi, tuổi tác cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề, huống chi. . . . . . Cô rất trẻ tuổi, ai cho cô tự tiện xếp mình vào loại lớn tuổi! Cô không thua bất kỳ thiếu nữ mười mấy tuổi nào, trong mắt của tôi, cô xinh đẹp không gì sánh bằng ——"

Hàn Tập nhìn khuôn mặt yêu nghiệt không ngừng phóng đại trước mắt cái này, bất tri bất giác đỏ mặt.

Mặc dù cô đã thành thục chững chạc rèn luyện tại trường kinh doanh, đã sớm không trông mặt mà bắt hình dong; mặc dù cô từ lúc tiến vào Triển thị dường như mỗi ngày đều thấy khuôn mặt hoàn mỹ của tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch, đã sớm học được bình tĩnh, nhưng xét đến cùng, vẫn chỉ là phụ nữ, đối với một số chuyện, vĩnh viễn sẽ không miễn dịch.

Cho dù cô lớn hơn Triển Dĩ Mặc bảy tuổi, nhưng khi khuôn mặt đẹp trai vô song này của Triễn Dĩ Mặc đến gần, khi anh hếch đôi mắt đào hoa lên phóng điện điện với cô, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự!

"Hàn Tập, tôi đã thay vị trí của đại ca được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mấy vị tinh anh của phòng tổng hợp, có phải phòng tổng hợp đều xinh đẹp giống như cô không. . . . . ." Triển Dĩ Mặc toàn lực gia tăng công lực phóng điện, anh thậm chí vươn ngón tay khớp xương rõ ràng ra, không nghiêm túc nâng cằm Hàn Tập, giống như tình nhân bộc lộ tâm sự nói, "Hôm nay chúng ta cũng gặp nhau ở phòng giải khát, đây chính là duyên phận trong truyền thuyết! Cô không cần kháng cự ý chỉ của trời, không nên nghĩ tôi thành người xấu —— nha!"

"Triển tổng, xin tự trọng!" Hàn Tập lại chợt ngẩng đầu lên, khuỷu tay cô vung lên, hung hăng đánh bụng của Triển Dĩ Mặc, khiến anh đau đến khom người xuống.

Mắt cô đâu còn một chút cô gái e lệ và mảnh mai, chỉ còn lại tức giận và tức giận, vừa rồi ngượng ngùng chỉ là ảo giác chợt lóe lên, cô rất nhanh sẽ tỉnh lại từ ảo giác, phân rõ hiện thực.

Cô nhìn Triển Dĩ Mặc không ngừng kêu đau trước mắt, nhớ lại những lời nói hành động quấy rầy vừa rồi có thể tạo thành tính của anh kia, chỉ có thể cắn răng hoài nghi.

Anh thật sự là em trai ruột cùng cha cùng mẹ của Liên tổng sao? ! Tại sao anh một chút cũng không có thành thục chững chạc lãnh khốc của Liên tổng, mà tính cách hoa hoa công tử (playboy) như vậy!

"Còn dám trêu chọc tôi, tôi thật sự sẽ không khách khí với anh đâu!" Hàn Tập ôm ngực tức giận hừ nói, "Triển tổng, anh vẫn chưa thấy qua người của phòng tổng hợp, là bởi vì trước khi Liên tổng nghĩ phép đã bảo chúng tôi, cố dắng ít đến gần anh, có thể không lộ diện liền tuyệt đối không lộ diện! Sớm biết anh có tính cách này, sớm biết Liên tổng nói chính là ý này, hôm nay tôi cũng không nên tốt bụng đi tới tầng chót, chuẩn bị giúp anh bổ sung và thay đổi các loại cà phê trà bánh trong phòng giải khát!"

"Cô ——" Đôi mắt đen của Triển Dĩ Mặc chớp động, anh nhìn xuống và sẵng giọngvới Hàn Tập, kéo dài âm thanh lời nói mang theo uy hiếp hỏi, "Cô thật to gan, dám nói chuyện với toi như vậy, có phải hiện tại liền muốn cuốn gói về nhà hay không!"

"Thật xin lỗi, bổ nhiệm và sa thải tôi chỉ có thể do Liên tổng tự mình quyết định!" Hàn Tập không sợ hãi gì hừ lạnh, "Chờ Liên tổng trở lại, Triển tổng anh tự nhiên phải về bộ phận PR, dù thế nào cũng không quản được trên đầu tất cả chi tiết hoạt động của cao ốc Triển thị sở hữu của bộ phận tổng hợp! Hàn Băng Tâm dien<dan>le<quy>don

Hàn Tập nói xong, liền đẩy Triển Dĩ Mặc ra, sải bước đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng giải khát, cô bỗng nhiên xoay người lại, uy hiếp Triển Dĩ Mặc nói: "Triển tổng, quên nói cho anh biết, trước khi Liên tổng nghỉ phép dặn dò chúng tôi ghi chép công việc hàng ngày của công ty, tôi sẽ nhớ đem tất cả biểu hiện của anh lúc ở công ty thay mặt tổng giám đốc báo lại cho Liên tổng! Hi vọng Liên tổng sẽ không quá mức thất vọng với biểu hiện của anh, cũng hi vọng anh có thể thản nhiên đón nhận lửa giận của ngài ấy. . . . . ."

Nói xong, Hàn Tập phịch một tiếng khép cửa phòng lại, hoàn toàn đi xa.

Triển Dĩ Mặc đưa mắt nhìn Hàn tập đi ra khỏi phòng giải khát, khẽ cười nhún nhún vai, ngón tay nâng cằm lên, nụ cười phong lưu ác bá không nghiêm túc trên mặt anh cũng biến mất trong nháy mắt.

"Hàn Tập, Phó giám đốc của bộ phận tống hợp được anh cả đánh giá cao, tôi hi vọng cô có thể mau sớm báo chuyện của tôi cho anh cả, cành nhanh càng tốt. . . . . ."

Triển Dĩ Mặc nhẹ nhàng thì thầm với không khí, anh hi vọng biểu hiện xấu của mình ở Triển thị có thể mau sớm truyền đến tai anh cả, để cho anh ấy có vợ liền quên em trai như vậy trở lại công ty sớm một chút!

Anh ước gì anh cả cho rằng anh coi Triển thị là món đồ chơi, cho rằng anh là con sâu làm rầu nồi canh, trêu chọc mọi người quấy rối trật tự, chỉ có như vậy, anh cả mới có thể trở lại sớm một chút!

Biểu hiện của anh càng không biết điều, anh cả càng không thể yên tâm giao Triển thị và FL cơ nghiệp lớn như vậy vào tay anh, kết hôn cũng đừng hưởng tuần trăng mật, anh cả phải nhanh một chút tới cứu công ty mới đúng. . . . . .

Bộ phận tống hợp đã trêu chọc rồi, kế tiếp đó, anh còn có thể khiêu khích ai nha? Còn có nhân viên cao cấp nào có thể ảnh hưởng đến ý kiến của anh cả, có thể khiến Liên Tĩnh Bạch trở về sớm chút đây?

Đôi mắt đen như vì sao của Triển Dĩ Mặc tràn đầy tính toán, khóe môi anh nâng lên nụ cười gian xảo như hồ ly, cũng chầm chậm ra khỏi phòng giải khát.

Đi tới cửa phòng, anh chợt bất giác xoay người liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mơ hồ, anh hình như cảm nhận một chút nguy hiểm. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

Nhưng xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng giải khát, nhìn cao ốc đối diện không sót gì, nơi đó không có bất kỳ người nào đang nhìn qua Triển thị, không tồn tại bất kỳ đáng nghi.

Triển Dĩ Mặc sờ sờ mũi, có thể, do anh cảm giác sai thôi.

Anh yên lặng trở về phòng làm việc của tổng giám đốc, giờ đã qua nửa buổi chiều, anh thông qua phương thức này giàm bớt mệt nhọc, thời gian kế tiếp, vẫn phải tiếp tục quay lại làm việc.

Mặc dù không thích làm các chuyện rườm rà trong công ty, mặc dù không cam tâm mất đi tự do bị trói ở trong phòng làm việc, mặc dù đang trong cao ốc trêu ghẹo nhân viên, nhưng Triển Dĩ Mặc tuyệt đối sẽ không không phân rõ chuyện nặng nhẹ, sẽ không không có trách nhiệm làm bậy ở công ty.

Khi anh đang xử lý công việc luôn có đầy đủ chuyên tâm và năng lực, lật một phần văn kiện, anh chăm chỉ đưa ra quyết sách hoàn mỹ cho từng vấn đề.

"Ầm! Rầm ——"

Chợt, một viên đạn bay nhanh phá vỡ kính trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nghe thấy âm thanh rạn nứt lớn, ngàn cân treo sợi tóc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương