Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
-
Quyển 5 - Chương 2: Giấc mộng thứ năm (2)
Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Vừa thoát khỏi luồng sáng loá mắt, Nguyễn Mặc liền rơi vào khoảng không đen nhánh vô định, cơ thể nhẹ nhàng du đãng, không thể nhìn thấy cũng không thể cảm nhận.
Mỗi lần tỉnh mộng nhập mộng, đều sẽ trải qua một đoạn thời gian như vậy, nàng sớm tập thành thói quen, không có chút sợ hãi, chờ tới khi thân thể từ hư hóa thật, gót chân liền kiên định đặt xuống đất, chậm rãi mở hai mắt.
Ánh sáng dần dần lọt vào tầm mắt, có khoảng mười người vây quanh, trang điểm lòe loẹt lộng lẫy như hoa, dung nhan mỹ lệ phi thường, mặc dù nàng là một cô nương, cũng nhịn không được muốn tinh tế thưởng thức một phen.
"Ngươi... Làm bộ làm tịch!"
Giọng nói bén ngọn lợi hại như mũi kiếm hung hăng đâm tới, Nguyễn Mặc cả kinh, theo bản năng nhìn lại, không ngờ gặp phải một khuôn mặt cùng với bàn tay nắm chén trà thằng đắp hắt lên mặt nàng.
Khoảng cách cực gần, tốc độ cực nhanh, công kích xảy ra bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị, nháy mắt tiếp theo, chất lỏng lạnh lẽo liền khiến hai mắt đau như vô số kim đâm, cả người bủn rủn, nàng tức khắc nhắm mắt lùi lại hai bước.
" Bất quá chỉ là một Chiêu Dung, Đức phi nương nương chưa mở miệng, người dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?" Đúng là vừa rồi Nguyễn chiêu Dung vừa tới liền khởi xướng châm chọc Lệ chiêu nghi, chén trà trong tay không còn sót lại một giọt rơi xuống, trên mặt đất còn có một hạt chanh nằm không chớp mắt.
Đức phi ngây ngẩn cả người, làm như chưa từng dự đoán sẽ phát sinh một màn như vậy, mày nhăn lại, nhưng t vài vị bên cạnh từng bị Nguyễn chiêu Dung coi thường đều lấy khăn che mặt cười trộm không thôi.
Đâu ngờ, một nam nhân khoác long bào đột nhiên bước tới, mấy người kia tức khắc không cười nổi.
Đan Dật Trần chưa đổi triều phục, hiển nhiên vừa hạ chiều không lâu, khuôn mặt Tuấn Mỹ tuyệt luân lạnh lùng như sương, duỗi tay bế Nguyễn Mặc đang chật vật bất kham lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua các nàng một vòng, không nói gì, xoay người đi tới Tễ Nguyệt Cung.
Thái giám tổng quản Tần công công vẫn luôn theo sát Hoàng Thượng, tự nhiên cũng đem một màn vừa rồi thu vào đáy mắt, sau khi phân phó cung nhân đi tỉnh Thái y, mặt vô biểu tình mà hướng các vị nương nương hành lễ, rồi chuyển mắt tới Lệ Chiêu nghi sớm đã sắc mặt trắng bệch, hòa thanh nói: "Chiêu Nghi nương nương, người... phải tự giải quyết cho tốt."
Những lời này, giống như một chậu nước lạnh lẽo dội vào người.
Quả nhiên... Quả nhiên!
Nguyễn Chiêu Dung lời nói chung ngạo, khí thế bức người, chắc chắn là biết Hoàng Thượng sẽ lại đây, mới bỗng nhiên giả vờ ủy khuất... Nàng đây là ngu xuẩn cỡ nào, mới bị tiện nhân ấy kích đến phát giận, ngây ngốc trúng kế của nàng ta mà không biết? A, giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng đã thấy, còn không nói hai lời đã mang người đi, nàng liền không có cơ hội giải thích, càng không cần phải nói Nguyễn chiêu Dung sẽ thêm mắm thêm muối tính kế nàng...
Tần công công bất quá là thuận miệng nhắc nhở, cũng không đỗi lưu ý biểu tình nàng ta, vung cây phất trần, bước nhanh đuổi theo chủ tử nhà mình.
*******
Tễ Nguyệt cung.
Thúy nhi bị Nguyễn Chiêu Dung bắt ở lại, cung nữ đi theo hầu hạ là một người khác, cho nên khi thấy Hoàng Thượng ôm nương nương đi tới từ xa, nàng lập tức hiểu được trong Ngự Hoa Viên nhất định đã xảy ra chuyện gì, quay qua phân phó người pha trà, điểm tâm, lại phòng vạn nhất mà chuẩn bị một chậu nước trong, sau đó cùng các cung nhân tế Nguyệt cung quỳ xuống nghênh đón thánh giá.
Nguyễn Mặc được ôm trong lồng ngực vững chắc chắc, vây quanh bởi hơi thở quen thuộc mà ấm áp, dù mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trong lòng đã xác định chín phần.
Nhiều lần, lại nghe một đám người cùng hô: "Cung nghênh thánh giá, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng Thượng?
Vậy là, trong trận mộng này, Đan Dật Trần... là Hoàng Thượng?
Nàng có thể trở thành một người trong hoàng cung...
Aizz, chắc lại là cung nữ hầu hạ người trước mặt nữa? Ngàn vạn lần đừng vậy, hai tràng mộng trước thực sự không dễ, mong có thể đổi một thân phận nhẹ nhàng hơn chút, bằng không, nếu cứ khổ như vậy, nàng thật sự... thật sự...
Không chờ Nguyễn Mặc tự hỏi, một đạo âm thanh lạnh lùng trầm thấp mà không kiên nhẫn vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Thái y ở đâu."
Cách đó không xa có một trận động tĩnh, như là có cái gì lăn vài vòng vòng, sau đó liền có người run giọng đáp lời: "Vi, vi, vi thần tham kiến Hoàng Thượng..."
"Còn chưa cút lại đây."
"Vâng, vâng..."
Nàng thấy mình bị thả xuống, ngồi trên giường, nhưng người đó không có rời đi, cũng ngồi xuống, lồng ngực rắn chắc đỡ lấy nàng, nhiệt độ cơ thể nóng cháy xuyên thấu qua lớp vải chậm, rãi thấm vào, có chút nóng, nóng đến nỗi trong lòng nàng cũng ấm lên.
Đầu ngón tay ai đặt trên vải dệt mềm mại trơn nhẵn, lành lạnh, sờ rất thoải mái, nàng nhẹ nhàng vuốt ve trong vô thức, lại thấy hắn chợt ghé sát bên tai, chậm chạp nói: "Ái phi, thái y hỏi mắt nàng còn đau không."
Có lẽ là những khí của hắn quá mức ôn nhu, nên gợi lên ký ức xa xăm nào đó, trong chớp mắt nàng có một ảo giác, như thế vừa thấy chính mình trong giấc mộng cũ. Mỗi lần kết mộng là lúc hắn trút bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt, đem làng ôm vào ngực, ôn thanh nói nhỏ, không có lời nói hoa lệ dễ nghe, nhưng lại đầy thành thật nhiệt tình.
Đáng tiếc lý trí nhắc nhở, nàng biết mình vừa Lọt vào một mộng mới, lúc này đang giặt Trần chắc chắn không hề có ý rung động, trước hành động không hợp lẽ thường như vậy, đại khái... Là vì che giấu chuyện gì nên mới giả vờ?
Còn có... Ái phi?
Có phải nàng đây là gặp phải cảnh nông nô đổi đời? Trong loại thoại bản này, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ yên lặng làm phi tần hậu cung chờ người hầu hạ...
"Nói đi." Hắn ghé sát vào hơn chút, hơi thờ ấm áp nhẹ nhàng phả sau tai, có chút hơi ngứa.
"Uhm..." Nguyễn Mặc lấy lại tinh thần sau kích động, theo bản năng rụt cổ, hai mắt tuy vẫn khô khốc không thể mở nhưng nhức mỏi sau cổ đã tan không ít, nước mắt cũng dần ngừng liền trả lời, "Khá hơn so với khi nãy nhiều..."
"Nương nương, không biết thứ gì bay vào mắt người khi nãy?" Thái y hỏi.
Nàng không quen với kiểu xưng hô này, cũng không nhìn thấy, sửng sốt chốc lát mới ý thức được là đang nói đến mình. May mà Tần công công cho rằng nàng đang suy tư không đáp, ngước mắt nhìn về phía Đan Dật Trần, tới khi hắn gật đầu mới khom người đáp: "Là nước trà chanh."
Thái y vừa nghe, cả người tức khắc buông lỏng, cúi đầu đáp: "Thứ ấy có tính kích thích, hai mắt sưng đỏ rơi lệ là phản ứng bình thường, cũng không đáng ngại. Mới vừa rồi nước mắt của nương nương đã hòa tan rất nhiều, chỉ cần lấy nước sạch rửa lại là ổn."
Thúy nhi bên cạnh rất khẩn trương, nghe Thái y nói không sao cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chờ Thái y lui đi, nàng liền bưng nước trong vừa chuẩn bị tới, làm ướt khăn, đang muốn rửa sạch cho nương nương, trước mặt lại có một bàn tay duỗi đến, khớp xương rõ ràng, nhẫn ngọc ban chỉ đeo trên ngón cái xanh sẫm thanh nhuận, phát sáng nhàn nhạt.
"Đưa trẫm."
"... Vâng." Thúy nhi nhi chần chờ đặt khăn lên tay hắn, lặng lẽ hướng mặt hắn liếc mắt một cái cái, rồi thu tay, rũ mi mắt, trong lòng lại vui vẻ.
Xem ra Hoàng Thượng xác thật sủng ái nương nương vô cùng, rõ ràng Thái y đã nói không sao, vẫn luôn lo lắng cau mày, còn tự mình lau sạch nước chanh còn sót lại cho nương nương, động tác tinh tế mềm nhẹ, khiến người khen ngợi... Thử hỏi trong hậu cung, có vị chủ từ nào so được thánh tâm với nương nương nhà nàng?
Không chỉ có Thúy nhi nghĩa vậy, người nào thấy một màn, này dù trên mặt bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, hiện tại địa vị cao nhất trong hậu cung chỉ có Hoàng Hậu, Đức phi, có ba phi vị bỏ trống, nếu không phải Nguyễn chiêu Dung không sinh được con nối dõi, lấy sủng ái của Hoàng Thượng, ít nhất có thể chiếm một phi vị.
"Còn đau không?" Đan Dật Trần lau lại hai mắt nàng vài lần, đặt khăn vào tay Thúy nhi, cánh tay vòng qua đặt đầu nàng dựa lên khuỷu tay hắn, "Không đau liền mở mắt ra, để trẫm nhìn một cái."
Nguyễn Mặc cảm giác trong mắt đầy nước, hít mắt chớp chớp, mới miễn cưỡng mở ra.
Mắt hạnh dù rửa sạch nhưng vừa hồng vừa sưng, tròng trắng mắt đầy tơ máu nhỏ, như thể vừa khóc trắng đêm, thật không thể nói là đẹp, hắn liếc một cái liền rồi tầm mắt đi, cui người đặt nàng lên giường, trấn an nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc phải làm, lát lại quay lại tìm nàng."
Nguyễn Mặc ngơ ngác mà nhìn hắn, lại không trả lời, đáy mắt có vài phần suy tư, hắn cũng không lưu ý, không chờ làng trả lời, đứng dậy liền hướng ra cửa điện,
"Chăm sóc tốt Chiêu Dung nương nương."
Làm thái dám chưởng quản trong hoàng cung nhiều năm, Tần công công thanh âm tiêm tế lại không mất khí thế, không cao không thấp ném xuống một câu, các cung Tễ Nguyệt Nguyệt cung đều không dám ngầm đầu, cung thanh đáp lời.
Nguyễn Mặc nằm trên giường phảng phất như không nghe thấy, trong đầu xuất hiện nhiều màn ký ức, nàng tập trung tinh thần mà nhìn kỹ, sợ bỏ qua chi tiết nào.
Nguyên chủ xuất thân nhà thương nhân, gia nghiệp hùng hậu, giàu có một vùng. Nhưng trong triều trọng nông nhẹ thương, gia tộc không có một nửa chức quan, thế nào cũng làm người xem thường. Nếu gia phụ không tiêu phí đại lượng vàng bạc, khổ tâm quan hệ để có một chức quan nhàn tản, lấy thân phận tiểu thư thương gia của nàng căn bản không có tư cách tham gia tuyển tú.
Sau khi vào cung, nguyên chủ một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ cho là mỹ mạo của mình hấp dẫn Hoàng Thượng, mới giành được ân sủng như vậy.
Nhưng người ngoài cuộc tình táo hơn, Nguyễn Mặc nhìn vào ký ức, cảm thấy Hoàng Thượng không phải là bị sắc đẹp làm mê người. Vừa rồi nàng mở mắt, lặng lẽ nhìn ánh mắt hắn, tĩnh lặng hờ hững, mặc dù hành động ôn nhu, cặp mắt thâm thúy lại không có nổi nửa điểm tình tứ,
Có phải vì bối cảnh gia thế của nàng không thể so với đại gia tộc tôn quý, nên dù được sủng, cũng không thể phát triển quyền thế nhà ngoại?
Nhưng theo nàng biết hậu phi tiến cung có thân phận tương tự nàng không phải không có, nên đây không phải nguyên nhân duy nhất.
Nguyễn Mặc nghi hoặc trong lòng, tiếp tục xem.
Nguyên chủ được Hoàng Thượng sủng ái, mặt ngoài nhìn xuân phong mãn diện, đắc ý phi thường, kỳ thật trong lòng cũng dần dần lần nảy lên một tia nóng nảy. Rõ ràng Hoàng Thượng sủng hạnh nàng vô số lần, vì sao thật lâu vẫn chưa có tin vui? Chẳng lẽ là thân mình nành xảy ra vấn đề?
Nghi ngờ làm nàng sốt ruột, cầu xin Hoàng Thượng cho phép mẫu thân vào cung gặp mặt, mẫu thân sau đó nói rằng nhà mẹ đẻ không có ai có bệnh trạng như vậy. Lại nghĩ khi tuyển tú thân mình đã kiểm tra, nào ngờ không những thuận lợi thông qua ra còn có thể lên làm tài tử, giờ đã muộn rồi, mẫu thân cũng không nói nhiều.
Beta: Chanh
Vừa thoát khỏi luồng sáng loá mắt, Nguyễn Mặc liền rơi vào khoảng không đen nhánh vô định, cơ thể nhẹ nhàng du đãng, không thể nhìn thấy cũng không thể cảm nhận.
Mỗi lần tỉnh mộng nhập mộng, đều sẽ trải qua một đoạn thời gian như vậy, nàng sớm tập thành thói quen, không có chút sợ hãi, chờ tới khi thân thể từ hư hóa thật, gót chân liền kiên định đặt xuống đất, chậm rãi mở hai mắt.
Ánh sáng dần dần lọt vào tầm mắt, có khoảng mười người vây quanh, trang điểm lòe loẹt lộng lẫy như hoa, dung nhan mỹ lệ phi thường, mặc dù nàng là một cô nương, cũng nhịn không được muốn tinh tế thưởng thức một phen.
"Ngươi... Làm bộ làm tịch!"
Giọng nói bén ngọn lợi hại như mũi kiếm hung hăng đâm tới, Nguyễn Mặc cả kinh, theo bản năng nhìn lại, không ngờ gặp phải một khuôn mặt cùng với bàn tay nắm chén trà thằng đắp hắt lên mặt nàng.
Khoảng cách cực gần, tốc độ cực nhanh, công kích xảy ra bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị, nháy mắt tiếp theo, chất lỏng lạnh lẽo liền khiến hai mắt đau như vô số kim đâm, cả người bủn rủn, nàng tức khắc nhắm mắt lùi lại hai bước.
" Bất quá chỉ là một Chiêu Dung, Đức phi nương nương chưa mở miệng, người dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?" Đúng là vừa rồi Nguyễn chiêu Dung vừa tới liền khởi xướng châm chọc Lệ chiêu nghi, chén trà trong tay không còn sót lại một giọt rơi xuống, trên mặt đất còn có một hạt chanh nằm không chớp mắt.
Đức phi ngây ngẩn cả người, làm như chưa từng dự đoán sẽ phát sinh một màn như vậy, mày nhăn lại, nhưng t vài vị bên cạnh từng bị Nguyễn chiêu Dung coi thường đều lấy khăn che mặt cười trộm không thôi.
Đâu ngờ, một nam nhân khoác long bào đột nhiên bước tới, mấy người kia tức khắc không cười nổi.
Đan Dật Trần chưa đổi triều phục, hiển nhiên vừa hạ chiều không lâu, khuôn mặt Tuấn Mỹ tuyệt luân lạnh lùng như sương, duỗi tay bế Nguyễn Mặc đang chật vật bất kham lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua các nàng một vòng, không nói gì, xoay người đi tới Tễ Nguyệt Cung.
Thái giám tổng quản Tần công công vẫn luôn theo sát Hoàng Thượng, tự nhiên cũng đem một màn vừa rồi thu vào đáy mắt, sau khi phân phó cung nhân đi tỉnh Thái y, mặt vô biểu tình mà hướng các vị nương nương hành lễ, rồi chuyển mắt tới Lệ Chiêu nghi sớm đã sắc mặt trắng bệch, hòa thanh nói: "Chiêu Nghi nương nương, người... phải tự giải quyết cho tốt."
Những lời này, giống như một chậu nước lạnh lẽo dội vào người.
Quả nhiên... Quả nhiên!
Nguyễn Chiêu Dung lời nói chung ngạo, khí thế bức người, chắc chắn là biết Hoàng Thượng sẽ lại đây, mới bỗng nhiên giả vờ ủy khuất... Nàng đây là ngu xuẩn cỡ nào, mới bị tiện nhân ấy kích đến phát giận, ngây ngốc trúng kế của nàng ta mà không biết? A, giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng đã thấy, còn không nói hai lời đã mang người đi, nàng liền không có cơ hội giải thích, càng không cần phải nói Nguyễn chiêu Dung sẽ thêm mắm thêm muối tính kế nàng...
Tần công công bất quá là thuận miệng nhắc nhở, cũng không đỗi lưu ý biểu tình nàng ta, vung cây phất trần, bước nhanh đuổi theo chủ tử nhà mình.
*******
Tễ Nguyệt cung.
Thúy nhi bị Nguyễn Chiêu Dung bắt ở lại, cung nữ đi theo hầu hạ là một người khác, cho nên khi thấy Hoàng Thượng ôm nương nương đi tới từ xa, nàng lập tức hiểu được trong Ngự Hoa Viên nhất định đã xảy ra chuyện gì, quay qua phân phó người pha trà, điểm tâm, lại phòng vạn nhất mà chuẩn bị một chậu nước trong, sau đó cùng các cung nhân tế Nguyệt cung quỳ xuống nghênh đón thánh giá.
Nguyễn Mặc được ôm trong lồng ngực vững chắc chắc, vây quanh bởi hơi thở quen thuộc mà ấm áp, dù mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trong lòng đã xác định chín phần.
Nhiều lần, lại nghe một đám người cùng hô: "Cung nghênh thánh giá, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng Thượng?
Vậy là, trong trận mộng này, Đan Dật Trần... là Hoàng Thượng?
Nàng có thể trở thành một người trong hoàng cung...
Aizz, chắc lại là cung nữ hầu hạ người trước mặt nữa? Ngàn vạn lần đừng vậy, hai tràng mộng trước thực sự không dễ, mong có thể đổi một thân phận nhẹ nhàng hơn chút, bằng không, nếu cứ khổ như vậy, nàng thật sự... thật sự...
Không chờ Nguyễn Mặc tự hỏi, một đạo âm thanh lạnh lùng trầm thấp mà không kiên nhẫn vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Thái y ở đâu."
Cách đó không xa có một trận động tĩnh, như là có cái gì lăn vài vòng vòng, sau đó liền có người run giọng đáp lời: "Vi, vi, vi thần tham kiến Hoàng Thượng..."
"Còn chưa cút lại đây."
"Vâng, vâng..."
Nàng thấy mình bị thả xuống, ngồi trên giường, nhưng người đó không có rời đi, cũng ngồi xuống, lồng ngực rắn chắc đỡ lấy nàng, nhiệt độ cơ thể nóng cháy xuyên thấu qua lớp vải chậm, rãi thấm vào, có chút nóng, nóng đến nỗi trong lòng nàng cũng ấm lên.
Đầu ngón tay ai đặt trên vải dệt mềm mại trơn nhẵn, lành lạnh, sờ rất thoải mái, nàng nhẹ nhàng vuốt ve trong vô thức, lại thấy hắn chợt ghé sát bên tai, chậm chạp nói: "Ái phi, thái y hỏi mắt nàng còn đau không."
Có lẽ là những khí của hắn quá mức ôn nhu, nên gợi lên ký ức xa xăm nào đó, trong chớp mắt nàng có một ảo giác, như thế vừa thấy chính mình trong giấc mộng cũ. Mỗi lần kết mộng là lúc hắn trút bỏ vẻ ngoài lạnh nhạt, đem làng ôm vào ngực, ôn thanh nói nhỏ, không có lời nói hoa lệ dễ nghe, nhưng lại đầy thành thật nhiệt tình.
Đáng tiếc lý trí nhắc nhở, nàng biết mình vừa Lọt vào một mộng mới, lúc này đang giặt Trần chắc chắn không hề có ý rung động, trước hành động không hợp lẽ thường như vậy, đại khái... Là vì che giấu chuyện gì nên mới giả vờ?
Còn có... Ái phi?
Có phải nàng đây là gặp phải cảnh nông nô đổi đời? Trong loại thoại bản này, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ yên lặng làm phi tần hậu cung chờ người hầu hạ...
"Nói đi." Hắn ghé sát vào hơn chút, hơi thờ ấm áp nhẹ nhàng phả sau tai, có chút hơi ngứa.
"Uhm..." Nguyễn Mặc lấy lại tinh thần sau kích động, theo bản năng rụt cổ, hai mắt tuy vẫn khô khốc không thể mở nhưng nhức mỏi sau cổ đã tan không ít, nước mắt cũng dần ngừng liền trả lời, "Khá hơn so với khi nãy nhiều..."
"Nương nương, không biết thứ gì bay vào mắt người khi nãy?" Thái y hỏi.
Nàng không quen với kiểu xưng hô này, cũng không nhìn thấy, sửng sốt chốc lát mới ý thức được là đang nói đến mình. May mà Tần công công cho rằng nàng đang suy tư không đáp, ngước mắt nhìn về phía Đan Dật Trần, tới khi hắn gật đầu mới khom người đáp: "Là nước trà chanh."
Thái y vừa nghe, cả người tức khắc buông lỏng, cúi đầu đáp: "Thứ ấy có tính kích thích, hai mắt sưng đỏ rơi lệ là phản ứng bình thường, cũng không đáng ngại. Mới vừa rồi nước mắt của nương nương đã hòa tan rất nhiều, chỉ cần lấy nước sạch rửa lại là ổn."
Thúy nhi bên cạnh rất khẩn trương, nghe Thái y nói không sao cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chờ Thái y lui đi, nàng liền bưng nước trong vừa chuẩn bị tới, làm ướt khăn, đang muốn rửa sạch cho nương nương, trước mặt lại có một bàn tay duỗi đến, khớp xương rõ ràng, nhẫn ngọc ban chỉ đeo trên ngón cái xanh sẫm thanh nhuận, phát sáng nhàn nhạt.
"Đưa trẫm."
"... Vâng." Thúy nhi nhi chần chờ đặt khăn lên tay hắn, lặng lẽ hướng mặt hắn liếc mắt một cái cái, rồi thu tay, rũ mi mắt, trong lòng lại vui vẻ.
Xem ra Hoàng Thượng xác thật sủng ái nương nương vô cùng, rõ ràng Thái y đã nói không sao, vẫn luôn lo lắng cau mày, còn tự mình lau sạch nước chanh còn sót lại cho nương nương, động tác tinh tế mềm nhẹ, khiến người khen ngợi... Thử hỏi trong hậu cung, có vị chủ từ nào so được thánh tâm với nương nương nhà nàng?
Không chỉ có Thúy nhi nghĩa vậy, người nào thấy một màn, này dù trên mặt bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, hiện tại địa vị cao nhất trong hậu cung chỉ có Hoàng Hậu, Đức phi, có ba phi vị bỏ trống, nếu không phải Nguyễn chiêu Dung không sinh được con nối dõi, lấy sủng ái của Hoàng Thượng, ít nhất có thể chiếm một phi vị.
"Còn đau không?" Đan Dật Trần lau lại hai mắt nàng vài lần, đặt khăn vào tay Thúy nhi, cánh tay vòng qua đặt đầu nàng dựa lên khuỷu tay hắn, "Không đau liền mở mắt ra, để trẫm nhìn một cái."
Nguyễn Mặc cảm giác trong mắt đầy nước, hít mắt chớp chớp, mới miễn cưỡng mở ra.
Mắt hạnh dù rửa sạch nhưng vừa hồng vừa sưng, tròng trắng mắt đầy tơ máu nhỏ, như thể vừa khóc trắng đêm, thật không thể nói là đẹp, hắn liếc một cái liền rồi tầm mắt đi, cui người đặt nàng lên giường, trấn an nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc phải làm, lát lại quay lại tìm nàng."
Nguyễn Mặc ngơ ngác mà nhìn hắn, lại không trả lời, đáy mắt có vài phần suy tư, hắn cũng không lưu ý, không chờ làng trả lời, đứng dậy liền hướng ra cửa điện,
"Chăm sóc tốt Chiêu Dung nương nương."
Làm thái dám chưởng quản trong hoàng cung nhiều năm, Tần công công thanh âm tiêm tế lại không mất khí thế, không cao không thấp ném xuống một câu, các cung Tễ Nguyệt Nguyệt cung đều không dám ngầm đầu, cung thanh đáp lời.
Nguyễn Mặc nằm trên giường phảng phất như không nghe thấy, trong đầu xuất hiện nhiều màn ký ức, nàng tập trung tinh thần mà nhìn kỹ, sợ bỏ qua chi tiết nào.
Nguyên chủ xuất thân nhà thương nhân, gia nghiệp hùng hậu, giàu có một vùng. Nhưng trong triều trọng nông nhẹ thương, gia tộc không có một nửa chức quan, thế nào cũng làm người xem thường. Nếu gia phụ không tiêu phí đại lượng vàng bạc, khổ tâm quan hệ để có một chức quan nhàn tản, lấy thân phận tiểu thư thương gia của nàng căn bản không có tư cách tham gia tuyển tú.
Sau khi vào cung, nguyên chủ một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ cho là mỹ mạo của mình hấp dẫn Hoàng Thượng, mới giành được ân sủng như vậy.
Nhưng người ngoài cuộc tình táo hơn, Nguyễn Mặc nhìn vào ký ức, cảm thấy Hoàng Thượng không phải là bị sắc đẹp làm mê người. Vừa rồi nàng mở mắt, lặng lẽ nhìn ánh mắt hắn, tĩnh lặng hờ hững, mặc dù hành động ôn nhu, cặp mắt thâm thúy lại không có nổi nửa điểm tình tứ,
Có phải vì bối cảnh gia thế của nàng không thể so với đại gia tộc tôn quý, nên dù được sủng, cũng không thể phát triển quyền thế nhà ngoại?
Nhưng theo nàng biết hậu phi tiến cung có thân phận tương tự nàng không phải không có, nên đây không phải nguyên nhân duy nhất.
Nguyễn Mặc nghi hoặc trong lòng, tiếp tục xem.
Nguyên chủ được Hoàng Thượng sủng ái, mặt ngoài nhìn xuân phong mãn diện, đắc ý phi thường, kỳ thật trong lòng cũng dần dần lần nảy lên một tia nóng nảy. Rõ ràng Hoàng Thượng sủng hạnh nàng vô số lần, vì sao thật lâu vẫn chưa có tin vui? Chẳng lẽ là thân mình nành xảy ra vấn đề?
Nghi ngờ làm nàng sốt ruột, cầu xin Hoàng Thượng cho phép mẫu thân vào cung gặp mặt, mẫu thân sau đó nói rằng nhà mẹ đẻ không có ai có bệnh trạng như vậy. Lại nghĩ khi tuyển tú thân mình đã kiểm tra, nào ngờ không những thuận lợi thông qua ra còn có thể lên làm tài tử, giờ đã muộn rồi, mẫu thân cũng không nói nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook