Sáng hôm nay là một buổi sáng đầy nắng ấm áp của đầu mùa thu.
Hôn lễ được tổ chức tại một bãi biển thuộc sở hữu của Trình gia, Tiêu Lạc ngồi trong phòng trang điểm, một lúc sau thì đã thấy đám bạn của cô đến đông đủ hết.
Diệp Sương cười cười nhìn cô, Lộ Khiết đã vội ôm cô rưng rưng nước mắt.
" Trời ạ, con bạn em nó bỏ bạn bè để lấy chồng rồi.

"
" Đâu có đâu, vẫn chơi với nhau được còn gì! " Tiêu Lạc khẽ mỉm cười nhìn Lộ Khiết.
Cả đám bạn học của cô cũng vừa tới kịp lúc, chứng kiến cảnh tượng này thì đúng là cạn lời với Lộ Khiết mà.
Ai cũng đều đã có người yêu, đều đến đông đủ cả.

Mộng Đình cùng với anh người yêu mấy năm trước bị nó cho leo cây, bây giờ lại thành một đôi.

Diệp Sương thì có anh họ của cô, Bạc Mặc Ân.

Còn Lộ Khiết, cô nàng đang bức xúc vì lí do này đây.

" Trời ạ, tại sao ai cũng đều đã có người yêu hết vậy? Còn tao thì sao, ổn định hơn cả Mộng Đình và Diệp Sương cơ mà, sao vẫn còn bị ăn cơm chó? "
Cả đám lại có một tràng cười sảng khoái.
Tư Hà bước vào phòng, bế theo một bé gái nhỏ hai tuổi rưỡi rất dễ thương, Tiêu Lạc ngước nhìn, cười vui vẻ.
" Aglaya chào dì… " Đứa nhỏ được Tư Hà bế mỉm cười giơ tay chào cô bằng tiếng Anh non nớt, đôi mắt màu xanh nước biển long lanh nhìn cô, hai má lúm đồng tiền hiện lên trông xinh đẹp vô cùng.
" Aglaya, Chị, cuối cùng cũng đến rồi.

" Cô đưa tay ôm lấy Aglaya, mỉm cười.

Tháng trước, khi Tiêu Lạc gửi thiệp cưới đến những người bạn của cô, ai nấy cũng đều tỏ ra một biểu cảm giống nhau, là ngạc nhiên, hết sức ngạc nhiên.
Thanh Thanh cầm trong tay tấm thiệp mà không khỏi kinh ngạc.
" Mỹ nữ của lớp à, tại sao lại phải vội vàng như thế? Cậu vừa mới ra trường đấy! "
Cô cười đến xinh đẹp, nghiêng đầu không nói gì cả.
" Tiêu Lạc, cậu nói đi, rốt cuộc là người nào dám dụ dỗ cậu lộ liễu như thế? Tiêu Lạc của chúng ta cái gì cũng giỏi, không thể để một thằng ất ơ nào đấy lừa được.

" Đứa bạn ngồi cạnh cô tức giận, muốn điều tra rõ về tên tuổi của Trình Tranh.
Diệp Sương mới cười cười nói cho họ nghe một số: " Không phải ất ơ đâu, là đại gia đấy! Nói chung là rất tốt, rất biết cách chăm sóc Lạc Lạc của chúng ta.

"
" Là ai vậy? Tiêu Lạc, cậu quen người ta được bao nhiêu tháng rồi? " Thanh Thanh ngơ ngác, thay mặt cho cả một đám hỏi cô.
" Gần ba năm, là Trình Tranh.

" Tiêu Lạc đến giờ mới mở miệng trả lời, khuôn mặt vẫn là một nụ cười tươi.
" … " Cả đám.
" Cái gì? Những ba năm? Cậu cũng giỏi thật đấy! "
" Còn là Trình Tranh nữa, trời ạ "

Hôn lễ bắt đầu diễn ra, Lăng Trạch và Mạt Na vừa tới, Mạt Na cười tươi nhìn về phía cô.
Tiêu Lạc cũng không ngại gì mà cười chào đáp lại, một nụ cười xán lạn thật khiến cho người khác xiêu lòng.


" Trình Tranh, con có đồng ý chung sống với Tô Tiêu Lạc cả đời, cho dù nghèo khó hay giàu sang, có trải qua bao nhiêu sóng gió thì vẫn luôn tin tưởng và ở bên cạnh cô ấy hay không? " Cha xứ nhìn Trình Tranh hỏi.
" Con đồng ý.

" Trình Tranh cong khóe miệng, từ tốn trả lời, anh đồng ý lấy Tiêu Lạc.
" Tô Tiêu Lạc, con có đồng ý chung sống với Trình Tranh cả đời, cho dù nghèo khó hay giàu sang, có trải qua bao nhiêu sóng gió thì vẫn luôn tin tưởng và ở bên cạnh anh ấy hay không? " Cha xứ lại quay sang hỏi Tiêu Lạc.
" Con đồng ý.

" Tiêu Lạc nở một nụ cười xán lạn, gật đầu nói.
Cha xứ mỉm cười, tuyên bố hai người trở thành vợ chồng.
Sau khi cha xứ tuyên bố, Trình Tranh cầm tay tay của cô hôn nhẹ lên đó, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út.
" Trong sự hiện diện của gia đình chúng tôi và bạn bè, tôi dành lời thề này đến người bạn đời của mình: Anh hứa sẽ yêu em vô điều kiện.

Sẽ luôn ủng hộ và luôn tôn trọng em.

Sẽ là người bạn trung thành nhất của em trong khó khăn lẫn hạnh phúc.

Anh sẽ luôn là một người chồng, người cha tốt cho tới những giây phút cuối cùng của cuộc đời này." Anh nói rõ ràng từng chữ một, khuôn mặt hiện lên tia hạnh phúc.
Tiêu Lạc cũng tiếp tục công việc, trao nhẫn cho người yêu trước mặt.
" Tô Tiêu Lạc em sẽ mãi yêu anh, luôn ủng hộ, tôn trọng anh.


Ở bên cạnh anh mãi không rời.

"
Trước sự náo nhiệt của mọi người, cô e ngại ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh dần khép lại, Trình Tranh cúi người xuống hôn cô.
Một nụ hôn êm ả, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua mặt nước vài giây, chứa đựng tất cả sự dịu dàng mà anh đem đến cho cô.
" Bảo bối ngoan, em có vui không? "
Tiêu Lạc ôm lấy cổ Trình Tranh, khoé mắt rơi xuống gò má vài giọt nước mắt.
" Vui chứ! Giờ nếu em không vui thì anh sẽ làm gì? "
Trình Tranh nâng khoé môi, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Tiêu Lạc vốn là một con người hiện thực, trải qua một tuổi thơ đầy rẫy những sợ hãi, lớn lên theo một cách mạnh mẽ riêng của mình, học tập điên cuồng vì muốn chứng tỏ bản thân.
Thế mà lại bị một Trình Tranh xuất hiện trong cuộc đời, đảo lộn trật tự sống của cô, đem sự cưng chiều của anh biến cô từ một người rất ưu tú, trưởng thành trở nên dáng vẻ của một con mèo nhỏ vô lý, hay khóc.
Trình Tranh lạnh lùng cao ngạo lại hạ thấp mình xuống, dùng sự cưng chiều ôn nhu hiếm hoi của mình để dỗ dành một cô gái, để cô ấy được vui vẻ.
Họ sẽ nắm tay nhau, yêu đương cuồng nhiệt, tạo ra cho họ những kỉ niệm đẹp đẽ nhất thuộc về riêng họ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương