Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch)
-
Chương 40
"Thần nữ đại nghĩa, việc này ta sẽ lập tức đi làm, đồng thời, về sau Cửu Thiên Giáo Tuấn Châu, ta sẽ tận hết khả năng vì Cửu Thiên, còn có thể hỗ trợ tuyên dương.”
Cái này thay vì nói là Hà Đức hỗ trợ, không bằng nói là hắn ôm lấy một cái đùi.
Bí pháp có thể trị liệu một Châu.
Thuật sư có bí pháp trị liệu thì chuyện tiêu hao cũng không nhỏ, cho dù đặc thù của bí pháp này tiêu hao rất thấp.
Phải hiểu, đây chính là trị liệu cho người của một Châu.
Điều này có chứng tỏ thực lực của Thần nữ này phải mạnh hơn Hồ Tứ Tài.
Hơn nữa sau một phen cứu chữa, Cửu Thiên Giáo Tuấn Châu có thể nói là lòng dân đều hướng tới.
Coi như không có hắn ủng hộ, ngày sau cũng nhất định có thể phát triển đến một cái trình độ khổng lồ.
Hà Đức cũng thấy rõ điểm này.
Phía sau lại tỉ mỉ một chút, trong quá trình tập trung bệnh nhân, phải chú ý phòng hộ, sau một đoạn về khử độc và các vấn đề vệ sinh khác.
Xong tất các, Hà Đức mới cáo lui.
…………
Kết quả là, sau khi trở về, Hà Đức liền lập tức ban bố chính sách liên quan.
Toàn bộ Tuấn Châu vận chuyển.
Hà Đức có thể nói là tràn đầy nhiệt tình, dịch bệnh ở Tuấn Châu hoàn toàn được thống trị, như vậy trong sách lịch sử, hắn cũng có thể được nhắc đến.
Công lao này cũng không nhỏ, phải biết dịch bệnh bùng nổ từ xưa đến nay, cũng không có triều đại nào có thể dùng cái giá nhỏ như vậy, liền giải quyết được nó.
Phần lớn đều là để cho người mắc dịch bệnh, đợi một chỗ chờ chết.
Nhưng hiện tại dưới thời của hắn còn có thể được cứu chữa.
Đồng thời Hà Đức lại dâng thư lên triều đình, tỏ vẻ dịch bệnh lần này hắn có năng lực giải quyết.
…
Một lượng lớn người dân bị nhiễm bệnh được tập trung.
Quan viên các nơi liên hợp thông báo, bệnh đến không đi nổi thì trực tiếp khiêng đi.
Trên mặt đất Tuấn Châu, nhấc lên một hồi di chuyển nhân khẩu cực lớn.
Dân chúng từ xưa đến nay nhẫn nhục chịu đựng, phần lớn đều đi theo chỉ dẫn của quan phủ đến địa điểm chỉ định tập trung.
Nhưng cũng có một bộ phận nhỏ, có tâm tư khác.
Thanh niên A Tín, mang theo mẫu thân mình trốn vào trong một đống cỏ.
Chờ đợi sau khi quan viên tuần tra rời đi, hắn liền cõng mẹ trên lưng, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn muốn chạy khỏi thị trấn, đi tìm đại phu cứu mẹ mình.
“A Tín, ngươi tội gì phải như vậy? Để đám quan phủ kia dẫn ta đi chữa bệnh đi.”
Lão mẫu thân nhìn nhi tử mệt mỏi này của mình mà đau lòng, càng lo lắng nhi tử mình làm như vậy sẽ bị quan phủ bắt được, rồi bị trừng phạt.
“Mẹ, con đã nói với mẹ, quan phủ không thể tin, bọn họ căn bản sẽ không kéo mẹ đi chữa bệnh.”
Lý do thoái thác của quan phủ, Thần nữ? Tập trung điều trị dịch bệnh......
Hắn sẽ không tin, bởi vì hắn đã nhìn thấy một số thôn, nghe nói cũng là có dịch bệnh.
Khi đó hắn giúp người đi đưa hàng, căn bản không vào được.
Toàn bộ thôn bị quan binh vây chật như nêm cối, hắn nhìn thấy một nữ nhân mặt đầy mủ muốn chạy ra ngoài.
Nhưng lại bị một mũi tên bắn chết.
Sau đó thi thể đã bị kéo lê, trực tiếp thiêu hủy.
Ngay tại thôn bên cạnh, nơi đó còn có dấu vết củi lửa thiêu đốt, đây đã không phải là chuyện đầu tiên.
Từ khi đó trở đi, hắn liền hiểu được cái gọi là phương pháp trị liệu dịch bệnh của quan phủ.
Hoặc là phong thôn chờ tự sinh tự diệt, hoặc là kéo tất cả người nhiễm bệnh đi xử lý.
Cửa thôn có người trông coi, hắn cõng mẹ già của mình chạy tới thôn bên cạnh, một tòa tường thấp vây trong sân, nhảy ra khỏi đó sẽ có thể chạy ra ngoài.
Trong lúc đó vẫn tạo ra một chút tiếng động, quấy nhiễu đến một hộ gia đình.
Gia đình này cầm một con dao phay chạy ra.
Hơn nữa còn lớn tiếng hô: "Người đâu, nháo tặc.”
Tiếng động này đánh thức không ít người.
Mà A Tín vừa mới nhảy ra ngoài thôn, lập tức cõng mẹ mình chui vào trong rừng nhỏ bên cạnh.
Dọc theo đường đi, A Tín lặn lội đường xa không dễ dàng mới chạy đến thị trấn, chuẩn bị đưa mẹ mình lên thị trấn tiếp nhận trị liệu.
Còn chưa tiến vào trong trấn, thì đã nhìn thấy quan binh áp giải một đám người bị nhiễm dịch bệnh.
A Tín tuyệt vọng, trong trấn cũng đang lục soát người mắc dịch bệnh.
Bất quá một lát sau, hắn tỉnh táo lại, nếu trên trấn không có, vậy thì đi vào trong thành, nếu như trong thành không có, hắn liền đi tìm những đại phu hương dã.
Hắn cũng không tin không tìm được một đại phu có thể trị liệu cho mẫu thân.
Đoạn đường này đi tới, hắn nhiều lần nhìn thấy có quan binh áp giải người có dịch bệnh ở trên đường, mỗi lần từ xa nhìn thấy, hắn liền trốn ở một bên.
Trong mắt hắn, những người này đều không có cơ hội sống.
Mẫu thân hắn nhìn đau lòng, dọc theo đường đi chân hắn đều đã nổi bọt.
Nhưng hiện tại bà cũng không làm được gì, dịch bệnh đã gây tổn thương quá lớn cho bà, hơn nữa tuổi tác đã cao, tay chân căn bản không còn chút sức lực nào.
Dần dần trên mặt A Tín cũng xuất hiện đốm đỏ.
“A Tín, thả mẹ xuống, tự con đi tìm đại phu, mẹ sống hơn nửa đời người cũng đủ rồi.”
“Không được, không được.....”
A Tín bướng bỉnh như một con nghé con.
Cho đến cuối cùng, bệnh tật cùng mệt nhọc đè bẹp hắn, làm cho hắn ngã xuống đường.
Mẹ hắn đã sớm rơi vào hôn mê.
Cho dù ngã xuống đất, hắn vẫn dùng sức nắm tay bò lên.
Ngay khi tinh thần hắn hoảng hốt.
Một làn gió thơm đánh úp tới, một nữ tử tuyệt mỹ mặc quần áo hoa lệ xuất hiện trước mặt
“Ta...đây là…sắp chết rồi sao?”
“Còn chưa đây, vận khí của ngươi rất tốt, gặp được ta.”
Đây là câu trả lời của nữ nhân.
Sau đó nhét hai viên thuốc vừa đen vừa hôi thối vào miệng của hắn và mẹ.
Sau khi làm xong, nữ nhân liền đứng dậy.
“Uy tín của quan phủ cũng không cao, ta cảm thấy Hà Châu Mục phải tăng cường một khối này.”
Lão giả ở phía sau không ngừng gật đầu trả lời.
“Rõ......”
“Nhưng đợi những người được Thần nữ cứu chữa trở về thì đám người đó không tin cũng phải tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook