Giám Đốc Muốn Nằm Kèo Trên
-
Chương 39: Tạo bất ngờ
Ninh Thiệu Huy bắt lấy tay Diệp Ân nắm chặt, lời thốt ra như chứa đựng cả chân tình.
Diệp Ân vẫn còn do dự, rất muốn nói sẽ cho anh ta cơ hội, nhưng con chữ cứ nghẹn ở cổ họng không tài nào phát ra được.
Cả người cô cứng đờ như tượng, không chấp thuận cũng không có ý phản kháng.
Dường như sự im lặng của cô càng khiến Ninh Thiệu Huy được đà lấn tới, anh ta hạ thấp người tiến sát cô hơn.
Hơi thở của anh ta cô gần như cảm nhận được rõ ràng, anh ta sắp hôn cô, đây là những gì cô muốn, một nụ hôn để bắt đầu một mối quan hệ mới, mối quan hệ này thậm chí còn cho cô nhiều lợi ích về sau, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?
Đôi mắt cô từ từ nhắm nghiền, như đón chờ sự chủ động của anh ta, anh ta liền mím môi cười, cô hành động như vậy xem như thay lời đồng ý rồi.
Ninh Thiệu Huy vẫn tiếp tục tiến tới, mi mắt chậm rãi nhắm lại để tận hưởng phút giây mà anh ta mong chờ đã lâu. Cho đến khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, chỉ còn cách một lớp không khí mỏng manh thì đột nhiên Diệp Ân lại thay đổi ý định.
Dây thần kinh trong đầu cô căng thẳng như sắp đứt, hoàn toàn không có cảm giác rung động nào, chỉ có sự khó chịu bứt rứt như bị ai đó ép phải làm việc mình không muốn.
Lần thử này cô đã thất bại, cô thật sự không làm được, không muốn hôn anh ta, cũng không muốn để anh ta chạm vào mình.
Cô bất ngờ giật tay ra khỏi người anh ta và đứng dậy lùi xa mấy bước, khó xử lên tiếng.
"Em nhất thời chưa thích ứng kịp, hãy cho em thời gian suy nghĩ."
Khoảnh khắc sắp chạm vào ước mơ bấy lâu của bản thân nhưng chợt nó lại vụt tan ngay tức khắc, Ninh Thiệu Huy không tránh khỏi bày ra dáng vẻ thất vọng.
Nhưng anh ta hiểu, tình cảm không thể cưỡng cầu, chỉ có thể từ từ vung đắp. Anh ta đã đợi nhiều năm rồi, cảm giác mất mát cũng trải qua rồi thì có gì anh ta không dám bỏ ra nữa.
"Không sao, mới chỉ ngày đầu gặp lại sau nhiều năm mà đã tiến triển được đến mức như thế này rồi, ngày tháng sau này, nhất định anh sẽ nung chảy được trái tim em."
Ninh Thiệu Huy dõng dạc tuyên bố, nét mặt vô cùng tự tin, ngược lại càng khiến cho Diệp Ân thêm áy náy.
Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc chẳng thể nào chợp mắt, ra ban công định hút một hơi thuốc cho thoải mái đầu óc, nào ngờ chỉ vừa rít một ít liền ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, ngay đến thứ vô tri như thuốc lá cũng muốn làm khó cô, không cho cô thư giãn.
Sang ngày hôm sau, tại căn nhà nhỏ nhắn của Thời Phong, mọi thứ trong căn nhà đều ngăn nắp như vậy, vẫn lắp lánh với những thứ đồ trang trí mà Diệp Ân mua. Nhưng thời gian gần đây nó lại thiếu vắng tiếng người, chỉ có âm thanh đóng mở cửa phát ra thường xuyên, bầu không khí trông vô cùng ãm đạm.
Thời Phong đã hứa không tìm cô thì anh đã làm được, nhưng anh rất nhớ cô, muốn được nhìn thấy cô, muốn được nghe giọng của cô, còn muốn được ôm cô nữa.
Ngày qua ngày, khi anh trở về nhà đều tưởng tượng ra cảnh cô đã ở bên trong đợi mình, nhưng khi mở cửa ra, chỉ là một màu đen kịt chào đón.
Anh nằm ngủ ngay trên sofa, đến khi mở mắt thức giấc lại nhận ra mình đã trãi qua thêm một đêm trống vắng nữa.
"Lại một ngày nữa em không đến, chỉ còn vài ngày nữa thôi, nếu em không xuất hiện, anh thật sự sẽ không thể nhìn thấy em nữa rồi."
Thời Phong thở dài, gương mặt thiếu niên nhưng chất chứa bộn bề ưu tư.
Anh sắp phải đi Mexico thi đấu, lần này đi phải mất gần hai tháng, vừa đúng thời gian kết thúc hợp đồng với đám cho vay nặng lãi kia. Nếu nơi này không còn thứ gì để anh vương vấn, anh sẽ ở lại đó vĩnh viễn và quên hết những ký ức không vui vẻ về nơi này.
Đột nhiên, âm thanh chuông điện thoại của anh reo lên, xé tan không gian tĩnh lặng. Khi anh nhấc máy, gương mặt chai lì cảm xúc không có lấy một chút giật mình khi bất ngờ nghe một giọng thét chói tai như bật loa phóng đại âm thanh.
"Này, đến giờ tập luyện rồi sao còn chưa thấy bản mặt của cậu? Không biết hôm nay phải tập sớm sao? Muốn tôi báo cáo với cấp trên cậu lười biếng à, tội lười biếng biết bị phạt gia hạn hợp đồng thêm bao lâu nữa không hả thằng nhãi?"
Giọng Đinh Bái gắt gỏng, không còn bao lâu nữa Thời Phong được tự do rồi, ông ta đang tranh thủ từng giây từng phút để trả đũa đủ thậm chí là hơn những nhục nhã mà nhiều năm trước ông ta đã nhận.
Kỳ Đồng ngày nào cũng nghe ông ta hết la rồi hét, nhưng lỗ tai của cậu ta không chịu đựng giỏi bằng Thời Phong, những lúc như vậy liền bầm bầm chửi bới để thoả cơn bực mình.
"Thằng cha già này, một ngày không la lối là ăn cơm không ngon hay sao ấy."
Kỳ Đồng cố nhẫn nhịn nốt khoảng thời gian cuối cùng này, đợi Thời Phong rời đi, cậu ta cũng không ở lại cái xó xỉnh chết tiệt này nữa, để xem cái trung tâm thối nát này còn tồn tại được bao lâu.
Vừa luôn miệng nhép nhép nhại theo rồi mắng chửi, Kỳ Đồng vừa cặm cụi lau lau mấy dụng cụ tập thường ngày.
Bỗng dưng, trước mặt cậu ta từ đâu bất ngờ xuất hiện một cô gái mặc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt quen thuộc khiến cậu ta sửng sốt há to mồm.
"Bách…"
Cô gái ngay lập tức đưa tay lên miệng suỵt một tiếng ngăn cậu ta nói to, khuôn mặt nhí nhảnh nháy một mắt ra vẻ thần bí.
"Nhỏ tiếng thôi, em muốn tạo bất ngờ cho Thời Phong."
…
Lại một ngày nữa trôi qua một cách không hề nhàn nhã đối với Diệp Ân, đáng lẽ ra sau khi trả thù Cao Minh xong cô phải sống những ngày tháng ung dung vui vẻ mới đúng.
Vậy mà giờ cô phải đối mặt với hai sự lựa chọn lớn. Một bên lý trí mách bảo, một bên trái tim hướng tới, cô bị kẹp ở giữa vô cùng đau đầu, đến bây giờ mọi thứ vẫn còn mơ hồ chưa thể quyết định được.
Cô mệt mỏi nằm sải dài ra bàn, không để ý đến mặt trời đã lặn mất tăm từ khi nào, cho đến khi giọng Mạn Thư vang lên.
"Giám đốc còn chưa tan ca sao? Đã hết giờ làm hơn một tiếng rồi đấy."
Diệp Ân giật mình nhìn đồng hồ treo tường, mới ngỡ ra là mình đã rơi vào trạng thái lơ lửng lâu như vậy, vốn dĩ cô đang sắp xếp lại tài liệu, chuẩn bị kết thúc công việc của hôm nay rồi.
Cô thở hắt ra một hơi, vội đứng dậy xách túi ra về, vừa đi về phía Mạn Thư cô vừa hỏi.
"Bây giờ tôi về đây, mà sao cô còn ở đây?"
Mạn Thư nhìn cô, môi chúm chím lại cười, e ngại nói.
"Em đợi bạn trai. Anh ấy xong việc muộn nên giờ mới đến đón em được. Em đi trước đây giám đốc."
Mạn Thư vẫy vẫy tay rồi bỏ lại cô chạy đi trước.
Nhìn sự hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của Mạn Thư như vậy mà Diệp Ân cũng ước ao. Không cần là một thứ tình yêu gì quá lớn lao, chỉ cần bình dị một chút, yên ả một chút, điều mà tưởng chừng như đơn giản mà cô lại chẳng làm được.
Lúc này cô chợt nhận ra, không phải là cô không làm được mà vì cô quá nhát gan, không dám vượt qua nỗi ám ảnh của kiếp trước mà khiến bản thân đặt ra một định kiến và bảo thủ trung thành với nó.
Nhưng cô của hiện tại đã khác rồi, không còn cả tin, mù quáng, quan trọng nhất là cô tin vào bản lĩnh hiện tại của mình, sẽ không yếu kém đến mức để bản thân bị lợi dụng lần nữa.
Cô trọng sinh không chỉ để báo thù, mà còn phải sống thật vui vẻ, trọn vẹn thay cho bất hạnh ở kiếp trước.
Nghĩ đến đây, dường như Diệp Ân không còn cảm thấy khó khăn trong việc phải chọn lựa nữa, có lẽ trong đầu cô đã có cho mình một đáp án chắc chắn.
Diệp Ân vẫn còn do dự, rất muốn nói sẽ cho anh ta cơ hội, nhưng con chữ cứ nghẹn ở cổ họng không tài nào phát ra được.
Cả người cô cứng đờ như tượng, không chấp thuận cũng không có ý phản kháng.
Dường như sự im lặng của cô càng khiến Ninh Thiệu Huy được đà lấn tới, anh ta hạ thấp người tiến sát cô hơn.
Hơi thở của anh ta cô gần như cảm nhận được rõ ràng, anh ta sắp hôn cô, đây là những gì cô muốn, một nụ hôn để bắt đầu một mối quan hệ mới, mối quan hệ này thậm chí còn cho cô nhiều lợi ích về sau, đó chẳng phải là chuyện tốt sao?
Đôi mắt cô từ từ nhắm nghiền, như đón chờ sự chủ động của anh ta, anh ta liền mím môi cười, cô hành động như vậy xem như thay lời đồng ý rồi.
Ninh Thiệu Huy vẫn tiếp tục tiến tới, mi mắt chậm rãi nhắm lại để tận hưởng phút giây mà anh ta mong chờ đã lâu. Cho đến khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, chỉ còn cách một lớp không khí mỏng manh thì đột nhiên Diệp Ân lại thay đổi ý định.
Dây thần kinh trong đầu cô căng thẳng như sắp đứt, hoàn toàn không có cảm giác rung động nào, chỉ có sự khó chịu bứt rứt như bị ai đó ép phải làm việc mình không muốn.
Lần thử này cô đã thất bại, cô thật sự không làm được, không muốn hôn anh ta, cũng không muốn để anh ta chạm vào mình.
Cô bất ngờ giật tay ra khỏi người anh ta và đứng dậy lùi xa mấy bước, khó xử lên tiếng.
"Em nhất thời chưa thích ứng kịp, hãy cho em thời gian suy nghĩ."
Khoảnh khắc sắp chạm vào ước mơ bấy lâu của bản thân nhưng chợt nó lại vụt tan ngay tức khắc, Ninh Thiệu Huy không tránh khỏi bày ra dáng vẻ thất vọng.
Nhưng anh ta hiểu, tình cảm không thể cưỡng cầu, chỉ có thể từ từ vung đắp. Anh ta đã đợi nhiều năm rồi, cảm giác mất mát cũng trải qua rồi thì có gì anh ta không dám bỏ ra nữa.
"Không sao, mới chỉ ngày đầu gặp lại sau nhiều năm mà đã tiến triển được đến mức như thế này rồi, ngày tháng sau này, nhất định anh sẽ nung chảy được trái tim em."
Ninh Thiệu Huy dõng dạc tuyên bố, nét mặt vô cùng tự tin, ngược lại càng khiến cho Diệp Ân thêm áy náy.
Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc chẳng thể nào chợp mắt, ra ban công định hút một hơi thuốc cho thoải mái đầu óc, nào ngờ chỉ vừa rít một ít liền ho sặc sụa đến đỏ cả mặt, ngay đến thứ vô tri như thuốc lá cũng muốn làm khó cô, không cho cô thư giãn.
Sang ngày hôm sau, tại căn nhà nhỏ nhắn của Thời Phong, mọi thứ trong căn nhà đều ngăn nắp như vậy, vẫn lắp lánh với những thứ đồ trang trí mà Diệp Ân mua. Nhưng thời gian gần đây nó lại thiếu vắng tiếng người, chỉ có âm thanh đóng mở cửa phát ra thường xuyên, bầu không khí trông vô cùng ãm đạm.
Thời Phong đã hứa không tìm cô thì anh đã làm được, nhưng anh rất nhớ cô, muốn được nhìn thấy cô, muốn được nghe giọng của cô, còn muốn được ôm cô nữa.
Ngày qua ngày, khi anh trở về nhà đều tưởng tượng ra cảnh cô đã ở bên trong đợi mình, nhưng khi mở cửa ra, chỉ là một màu đen kịt chào đón.
Anh nằm ngủ ngay trên sofa, đến khi mở mắt thức giấc lại nhận ra mình đã trãi qua thêm một đêm trống vắng nữa.
"Lại một ngày nữa em không đến, chỉ còn vài ngày nữa thôi, nếu em không xuất hiện, anh thật sự sẽ không thể nhìn thấy em nữa rồi."
Thời Phong thở dài, gương mặt thiếu niên nhưng chất chứa bộn bề ưu tư.
Anh sắp phải đi Mexico thi đấu, lần này đi phải mất gần hai tháng, vừa đúng thời gian kết thúc hợp đồng với đám cho vay nặng lãi kia. Nếu nơi này không còn thứ gì để anh vương vấn, anh sẽ ở lại đó vĩnh viễn và quên hết những ký ức không vui vẻ về nơi này.
Đột nhiên, âm thanh chuông điện thoại của anh reo lên, xé tan không gian tĩnh lặng. Khi anh nhấc máy, gương mặt chai lì cảm xúc không có lấy một chút giật mình khi bất ngờ nghe một giọng thét chói tai như bật loa phóng đại âm thanh.
"Này, đến giờ tập luyện rồi sao còn chưa thấy bản mặt của cậu? Không biết hôm nay phải tập sớm sao? Muốn tôi báo cáo với cấp trên cậu lười biếng à, tội lười biếng biết bị phạt gia hạn hợp đồng thêm bao lâu nữa không hả thằng nhãi?"
Giọng Đinh Bái gắt gỏng, không còn bao lâu nữa Thời Phong được tự do rồi, ông ta đang tranh thủ từng giây từng phút để trả đũa đủ thậm chí là hơn những nhục nhã mà nhiều năm trước ông ta đã nhận.
Kỳ Đồng ngày nào cũng nghe ông ta hết la rồi hét, nhưng lỗ tai của cậu ta không chịu đựng giỏi bằng Thời Phong, những lúc như vậy liền bầm bầm chửi bới để thoả cơn bực mình.
"Thằng cha già này, một ngày không la lối là ăn cơm không ngon hay sao ấy."
Kỳ Đồng cố nhẫn nhịn nốt khoảng thời gian cuối cùng này, đợi Thời Phong rời đi, cậu ta cũng không ở lại cái xó xỉnh chết tiệt này nữa, để xem cái trung tâm thối nát này còn tồn tại được bao lâu.
Vừa luôn miệng nhép nhép nhại theo rồi mắng chửi, Kỳ Đồng vừa cặm cụi lau lau mấy dụng cụ tập thường ngày.
Bỗng dưng, trước mặt cậu ta từ đâu bất ngờ xuất hiện một cô gái mặc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt quen thuộc khiến cậu ta sửng sốt há to mồm.
"Bách…"
Cô gái ngay lập tức đưa tay lên miệng suỵt một tiếng ngăn cậu ta nói to, khuôn mặt nhí nhảnh nháy một mắt ra vẻ thần bí.
"Nhỏ tiếng thôi, em muốn tạo bất ngờ cho Thời Phong."
…
Lại một ngày nữa trôi qua một cách không hề nhàn nhã đối với Diệp Ân, đáng lẽ ra sau khi trả thù Cao Minh xong cô phải sống những ngày tháng ung dung vui vẻ mới đúng.
Vậy mà giờ cô phải đối mặt với hai sự lựa chọn lớn. Một bên lý trí mách bảo, một bên trái tim hướng tới, cô bị kẹp ở giữa vô cùng đau đầu, đến bây giờ mọi thứ vẫn còn mơ hồ chưa thể quyết định được.
Cô mệt mỏi nằm sải dài ra bàn, không để ý đến mặt trời đã lặn mất tăm từ khi nào, cho đến khi giọng Mạn Thư vang lên.
"Giám đốc còn chưa tan ca sao? Đã hết giờ làm hơn một tiếng rồi đấy."
Diệp Ân giật mình nhìn đồng hồ treo tường, mới ngỡ ra là mình đã rơi vào trạng thái lơ lửng lâu như vậy, vốn dĩ cô đang sắp xếp lại tài liệu, chuẩn bị kết thúc công việc của hôm nay rồi.
Cô thở hắt ra một hơi, vội đứng dậy xách túi ra về, vừa đi về phía Mạn Thư cô vừa hỏi.
"Bây giờ tôi về đây, mà sao cô còn ở đây?"
Mạn Thư nhìn cô, môi chúm chím lại cười, e ngại nói.
"Em đợi bạn trai. Anh ấy xong việc muộn nên giờ mới đến đón em được. Em đi trước đây giám đốc."
Mạn Thư vẫy vẫy tay rồi bỏ lại cô chạy đi trước.
Nhìn sự hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của Mạn Thư như vậy mà Diệp Ân cũng ước ao. Không cần là một thứ tình yêu gì quá lớn lao, chỉ cần bình dị một chút, yên ả một chút, điều mà tưởng chừng như đơn giản mà cô lại chẳng làm được.
Lúc này cô chợt nhận ra, không phải là cô không làm được mà vì cô quá nhát gan, không dám vượt qua nỗi ám ảnh của kiếp trước mà khiến bản thân đặt ra một định kiến và bảo thủ trung thành với nó.
Nhưng cô của hiện tại đã khác rồi, không còn cả tin, mù quáng, quan trọng nhất là cô tin vào bản lĩnh hiện tại của mình, sẽ không yếu kém đến mức để bản thân bị lợi dụng lần nữa.
Cô trọng sinh không chỉ để báo thù, mà còn phải sống thật vui vẻ, trọn vẹn thay cho bất hạnh ở kiếp trước.
Nghĩ đến đây, dường như Diệp Ân không còn cảm thấy khó khăn trong việc phải chọn lựa nữa, có lẽ trong đầu cô đã có cho mình một đáp án chắc chắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook