Giam Cầm Muội Muội
-
3: Ngoại Tổ Mẫu
Lúc Tống Oản trở về, trong lòng lại không cảm thấy khổ sở, chỉ có chút trống rỗng.
Nàng lên giường ngủ, đến khi tỉnh lại, hai gò má đã ướt đẫm.
Nàng miễn cưỡng đứng dậy, bảo chúng nha hoàn vào hầu hạ mình rửa mặt.
Nàng nhìn sắc trời, đã là buổi trưa, cũng không có ai dám gọi nàng.
Đây hẳn là không được dạy dỗ mà bọn họ bảo đi.
Nàng nghĩ vậy.
Vừa mới dùng cơm tối, đại nha hoàn Ngọc Trâm bên huynh trưởng tới, hành lễ xong thì đứng dậy, dâng lên một hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương được định chế rất đẹp.
"Đại thiếu gia nói đưa cho cô nương." Ngọc Trâm nói.
Người cũ trong phủ vẫn quen cách gọi đại thiếu gia mà không phải là lão gia hay đại nhân.
Hồi Tống Oản còn ở Tu Thận Đường, người mà Tống Hoài đặc biệt phân phó chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt thường ngày cho nàng chính là Ngọc Trâm.
Ngọc Trâm cũng hai sáu, hay bảy tuổi rồi, nhìn Tống Oản lớn lên, mặc dù cô nương này không phải con của nàng ấy, nhưng nàng ấy lại thương Tống Oản nhất.
Tống Oản dựa vào ngực nàng ấy, lẩm bẩm nói: "Huynh trưởng đâu rồi..."
"Đại thiếu gia bận xong việc của nha môn thì nhất định sẽ tới thăm cô nương." Ngọc Trâm yêu thương xoa phần lưng của nàng.
"Ta biết rồi." Nàng rời khỏi ngực Ngọc Trâm, nhẹ nhàng nói: "Ngươi về trước đi." Ngọc Trâm lại hành lễ rồi rời đi.
Lúc đầu Tống Oản muốn bỏ hộp gỗ lên bàn trang điểm, nhưng nàng vẫn mở ra nhìn một chút.
Khi mở ra, liền thấy một hộp đá quý sáng long lanh, có ngọc mắt mèo, phỉ thúy lục, hồng ngọc...!Những viên đá quý này không phải cứ tìm là dễ dàng thấy được.
Nhà bình thường cho dù có tiền cũng chưa chắc gom được đầy.
Bên trong còn có một tờ giấy mỏng, trên đó là chữ viết ngay ngắn, nét chữ mạnh mẽ.
Viết: Cầm lấy, đánh mấy thứ lên mặt.
Tống Oản đóng hộp lại, đặt trên bàn trang điểm.
Từ trước tới nay nàng không thiếu thứ này, trong cung thường được dì thưởng cho, nhưng một hộp nguyên thạch này cũng coi là quý giá.
Nhưng nàng quá lười để sắp xếp những thứ này.
…
Vài ngày sau, huynh trưởng đều nghỉ ngơi ở nha môn, chưa từng về nhà, đương nhiên không gặp được người.
Đợi đến khi gặp lại, hắn dẫn nàng đến nhà ngoại tổ mẫu.
Sở dĩ hắn muốn đích thân nói chuyện này với nàng, là vì biết nhất định nàng không muốn đi.
Trong phủ, trừ Tống Hoài, nàng là lớn nhất, sao kẻ dưới dám bắt nàng làm chuyện nàng không thích chứ?
"Đã lâu ngoại tổ mẫu không gặp muội rồi.
Muội và ngoại tổ mẫu đến Tây Sơn Tự làm lễ tạ đi, coi như là đi giải sầu." Hắn nói.
Dáng người hắn cao lớn đứng trước mặt nàng, che đi ánh trăng muốn bao phủ nàng.
"Ta không đi." Nàng nói.
"Còn nữa, cho muội gặp mặt một người.
Nếu muội thấy hài lòng thì về nói với ta.
Nếu không thích thì không để ý tới là được." Hắn nói xong, khẽ vuốt tóc mai của nàng, rồi rời đi.
Tuổi nàng còn nhỏ, làm gì hiểu được thế nào là thích.
Hắn muốn chọn cho nàng một vị hôn phu thật tốt, để sau này nàng rời khỏi Tống phủ, rời rồi...!cũng có thể sống cuộc sống hoa tươi trên gấm.
Vẻ mặt Tống Hoài không có biểu cảm gì, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Tống Oản đứng trong phòng, cũng không đuổi theo ra ngoài.
Nàng khó chịu...!Huynh trưởng chưa từng suy nghĩ đến ý nguyện của nàng.
Thứ hắn cho, nàng đều không muốn.
…
Đến nhà ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu yêu thương kéo tay nàng, tiếng gọi xuất phát từ trái tim.
Tổ mẫu xuất thân từ thế gia thanh quý, con gái của bà là Hoàng hậu cao quý, cho dù bây giờ lớn tuổi rồi thì cử chỉ vẫn ưu nhã, chừng mực.
Chỉ có khi nhìn thấy cháu ngoại Tống Oản mà mình yêu thương nhất, mới có thể thất thố như thế.
Tổ mẫu nói liên miên không ngừng, nắm tay nàng lập tức lên xe, trên xe chỉ còn hai bà cháu.
Tổ mẫu đến Tây Sơn Tự để dâng hương làm lễ tạ thần.
Năm ngoài, con dâu thứ hai của cửu mẫu* đã sinh một bé trai, bởi vì lần đầu mang thai cho nên cực kỳ nguy hiểm.
Đứa nhỏ cũng không khỏe mạnh, hai tháng trước bệnh nặng một trận, bây giờ mới tốt hơn.
*Cửu mẫu: mợ.
Đã đến trong miếu, tổ mẫu kéo tay nàng, đi vào trong phật đường trang nghiêm, mùi đàn hương xông đầy khoang mũi.
Nàng và tổ mẫu quỳ trên hai tấm đệm chân riêng biệt.
Nàng nghiêng đầu nhìn tổ mẫu một chút, tổ mẫu đang nhắm mặt thành tâm cầu nguyện.
Nàng lại quay đầu nhìn tượng Phật cao lớn.
Tượng Phật đang cúi đầu, từ bi nhìn nàng.
Thế là Tống Oản cũng nhắm mắt lại, nhưng không cầu Phật Tổ độ nàng.
Bái xong, tổ mẫu kéo nàng, vuốt tay nàng nói: "Bây giờ ta chỉ mong cháu và huynh trưởng của cháu có thể sống bình an, thuận lợi..."
Ra khỏi đại điện thì nói chuyện với mấy phu nhân của thế gia khác, cũng có mấy nhà dẫn tiểu bối theo.
Một lão phu nhân trêu ghẹo nói: "Mấy người trẻ tuổi tự đi chơi đi, tránh ở đây lãng phí thời gian với mấy lão bà này..."
Cười đùa xong, ngoại tổ mẫu không nỡ buông tay nàng.
Bảy, tám người thiếu nam thiếu nữ liền ra khỏi phòng ăn chay, chuẩn bị tới một ngôi điện khác để rút quẻ, theo sau là nha hoàn già và gã sai vặt.
Tống Oản không hề biết chút gì về người mà huynh trưởng nói tới.
Nghe nói thiếu niên kia họ Lâm, dáng người cao lớn, tuấn tú, mặc trường sam màu trắng thêu mây, đeo ngọc bích của quan, tuổi có hơi lớn hơn đám thiếu niên thiếu nữ này một chút, chững chạc hơn những người đi cùng này.
Y đã nhìn thấy Tống Oản, cũng ngây ngẩn cả người.
Gương mặt của thiếu nữ quả là xinh đẹp, thấy mà khó quên.
Có điều vẻ mặt vẫn còn non nớt, nhưng qua mấy năm, nhất định sẽ là tuyệt sắc của kinh thành.
Bình thường các nhà đều có quen biết, chỉ có y đi theo cha nhậm chức, năm nay mới hồi kinh, cho nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương của Tống phủ, chất nữ của Hoàng hậu, muội muội của Đại Lý Tự Khanh.
Tất cả mọi người thấy hắn ngẩn ngơ thì đều cười trộm.
Thiếu niên kia lấy lại tinh thần, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, chắp tay ra hiệu với mọi người.
Tống Oản cũng mỉm cười.
Đến điện rút quẻ, Tống Oản không vào, nàng nói: "Nửa tháng trước ta mới rút quẻ, theo quy định thì không thể cầu tiếp.
Mong các tỷ tỷ thông cảm."
"Được lắm, nhóc láu cá này." Cô nương của Cố gia vươn tay ký đầu nàng, nói: "Ta đang muốn xem ngươi cầu được quẻ gì đó..." Cuối cùng vẫn thả nàng đi, hẹn gặp ở phòng ăn chay.
Thân phận của Tống Oản là cao quý nhất trong đám người này, công chúa mà bệ hạ không phong, chỉ đếm số lần nàng vào cung nhận ban thưởng, đã làm cho người ta cực kỳ hâm mộ rồi.
Nhưng mà chuyện sau này thì ai đoán trước được chứ.
Tống Oản không về phòng ăn chay ngay.
Nàng đến hồ cầu nguyện trong miếu.
Trên hồ có một hòn non bộ vươn cao, dưới đáy hồ trong đầy tiền xu.
Theo sau nàng là ba nha hoàn và một bà mụ, nàng lấy chiếc hộp cất trong tay áo ra, đổ hết những viên ngọc quý không định được giá xuống hồ.
"Rào rào..." Ngọc quý sáng lấp lánh dưới đáy hồ, nhìn thật đẹp.
Nàng đưa chiếc hộp không cho Ngọc Châu.
Thứ đồ đáng giá nghìn vàng, nàng nói vứt là vứt.
Đám người dưới không dám nhiều lời một câu, Tống đại nhân quản nhà như quản chùa, cực kỳ nghiêm khắc.
Nàng nhớ tới ánh mắt tha thiết của tổ mẫu nhìn mình.
Tổ mẫu thương nàng như vậy, nhưng trước giờ đều không ở bên bà ấy lâu.
Hồi nàng bốn, năm tuổi, nghĩ đến trong phủ không có trưởng bối trông nom, huynh trưởng liền đưa nàng tới nhà ngoại tổ mẫu nuôi dưỡng.
Ở nửa năm liền bị đón về, do là cái miệng nát của cửu mẫu nói nàng khắc cha khắc mẹ, truyền đến tai huynh trưởng, nên hắn đó nàng về.
"Cô nương của Tống phủ, đương nhiên do Tống phủ ta chăm nom." Lúc huynh trưởng tới đón nàng đã nói như vậy, giọng điệu rất bình tĩnh.
Khi ấy cửu mẫu cũng ở đó, nghe xong mặt mũi đều trắng bệch.
Quả nhiên, chức quan của con trai cửu mẫu cho tới bây giờ đều bị chèn ép, ngược lại do người thiếp sinh con xong thì leo cao hơn một chút.
Ngoại tổ mẫu cũng lạnh nhạt với cửu mẫu nhiều năm, có điều lâu như vậy rồi, cửu mẫu cũng cho tổ mẫu cháu trai, cháu gái nên ngoại tổ mẫu mới miễn cưỡng cho sắc mặt tốt hơn.
Ngoại tổ mẫu thương nàng, nếu biết nàng có suy nghĩ trái với luân lý làm người trong lòng, là một kẻ bại hoại, không biết xấu hổ thì liệu bà sẽ đau lòng cỡ nào.
Huống chi...!huynh trưởng đã sớm không để ý tới mình nữa.
Bọn họ không còn thân thiết như trước đây nữa rồi.
Có lẽ nàng sai thực sự, là do nàng đại nghịch bất đạo.
Vậy thì cứ thế đi.
Hắn không cho, nàng cũng không cần.
Tống Oản vòng qua hồ cầu nguyện, bước đến nơi rộng rãi thanh tịnh hơn, nàng muốn giải sầu một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook