Giấc Mộng Đom Đóm
-
Chương 9: Câu chuyện 2: Giai điệu của mưa (phần cuối)
Akari ngồi một mình ở bờ sông, buồn chán khi nhiều ngày trôi qua cô vẫn chưa có can đảm gặp cậu. Cô sợ hãi khi nghĩ đến việc nếu như Youji biết được sự thật về cô, thì cậu sẽ như thế nào. Youji sẽ xem cô như dị nhân, đúng không?
Tuy vậy, Akari vẫn luôn mong rằng một lúc nào đó Youji sẽ tìm cô, tiếp tục nghe và nhận xét những bài hát mà cô sáng tác trước khi cô đăng nó lên mạng. Cô vẫn muốn cậu chìa trước mặt cô tấm vé xem phim, hay tươi cười kéo cô đi công viên giải trí lúc cả hai được nghỉ học. Akari đã dần quen với việc Youji luôn bám theo mình, nên cô cảm thấy cô độc khi thiếu mất âm thanh của cậu.
Cô hướng ánh mắt nhìn lên trên, hi vọng sẽ bắt gặp một điều gì đó mà cô luôn chờ đợi, nhưng chỉ thấy một đám trẻ con đang chơi đùa.
- Oái! Ôi!
Akari chợt nghe thấy tiếng lũ trẻ phía trên náo loạn. Cùng lúc ấy, có tiếng một đứa nhóc vang lên:
- Onee-san, bắt nó lại giúp em với!
- Ha... Hả?
...
"Cẩn thận, cẩn thận nào..."
"Cứ đứng yên đó thôi, đừng có trôi ra xa nữa nhé..."
Akari chậm chạp di chuyển ra giữa dòng sông, trong lòng liên tục niệm thần chú. Được rồi, chỉ một chút nữa thôi là tóm được nó.
Cô vươn tay ra...
- Akari, dừng lại!
Giọng nói đó...
Akari đứng sững lại, từ từ quay người, và bắt gặp một khuôn mặt ai đó đang lo lắng.
... Là Youji.
Youji nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Lo lắng?
Nhưng, có một thứ cũng đang rất quan trọng với cô, đang dần trôi ra xa. Akari lại di chuyển ra ngoài một chút, thì bất ngờ, Youji túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại. Bàn tay Akari suýt thì tóm được vật đang trôi lềnh bềnh trên dòng nước, nhưng vì bị cậu giữ lại, cùng với chuyển động mạnh khiến mặt nước xáo động, nó lại trôi ra xa. Akari tức giận, quát lên:
- Cậu đang làm cái gì vậy Yoshida? Mau buông tớ ra!
- Aka... Akari... Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng có làm chuyện dại dột. Mau vào bờ thôi.
- Tớ làm chuyện dại dột gì chứ? Tớ chỉ nhặt trái bóng thôi mà!
- Hả?
- Oái!
Mặt Youji nghệt ra khi nghe câu nói của Akari, chính vì thế mà bàn tay cậu đang nắm cổ tay Akari cũng lỏng ra. Akari đang giằng co với cậu thì bị cậu buông tay, cô mất đà ngã ùm xuống nước.
- Á, tớ xin lỗi Akari!
Cậu hốt hoảng kéo cô lên. Nhưng Akari vừa đứng dậy thì giật tay lại và đẩy cậu ra khiến cậu suýt thì ngã ngửa ra sau. Cô vội đi ra ngoài nhặt quả bóng và đi lên bờ.
- Của em này. - Akari chìa quả bóng trước mặt đám trẻ con đang nhìn cuộc giằng co mà không hiểu có chuyện gì xảy ra. Chúng đang nhìn Youji với ánh mắt quái dị thì nhận thấy quả bóng đang ở trước mặt mình. Đôi mắt đám nhóc sáng rực lên, và đứa đứng đầu nhận lấy quả bóng.
- Onee-san, cảm ơn rất nhiều! - Đám nhóc đồng thanh.
- Không có gì.
Cả đám sau khi cảm ơn thì chạy đi.
Youji đã lên bờ và đi lại gần cô, khuôn mặt hối lỗi.
- Tớ thật sự xin lỗi cậu, Akari. Tớ không cố ý làm cậu ngã đâu.
Akari nghe cậu nói, vô thức nhìn lên người mình. Ướt không chừa một chỗ nào. Cơn tức giận lại nổi lên:
- Tự nhiên cậu lại làm cái gì thế hả? Còn nói vớ vẩn nữa. Cậu mau giải thích đi.
Youji nhìn cô, khuôn mặt méo xệch.
- Xin lỗi mà, tại tớ tưởng cậu muốn tự tử. Mấy hôm rồi cậu hơi lạ...
- Cậu hâm à? Cậu có biết tớ sống như vậy bao lâu rồi không? Năm năm rồi. Nếu tớ có ý định tự tử thì tớ đã tự tử năm năm trước, chứ không phải bây giờ.
- Ơ?
- Yoshida-kun là đồ ngốc!
Khuôn mặt mếu máo của cậu khiến Akari không nhịn được mà thở dài.
- Còn nữa, cậu cũng thôi trưng cái bộ mặt gợi đòn đó đi.
Cả hai lại chìm vào khoảng im lặng. Một lúc sau, Youji đột ngột lên tiếng:
- Akari này... tớ... đã nói chuyện với bà của cậu, và cả lớp trưởng của cậu nữa... Tớ... đã biết mọi chuyện của cậu rồi, Akari.
-... - Akari đứng sững lại. Đôi vai khẽ run rẩy.
- Tớ biết cậu rất khổ sở, nhưng mà cậu có thể... quay về như trước kia, được không?
- Cậu... thì biết cái gì...
Akari nói khẽ. Cô quay mặt về phía Youji vẫn đang ngơ ngác, hét lên:
- YOSHIDA-KUN THÌ BIẾT CÁI GÌ CHỨ?
- Akari...
- Cậu thì làm sao biết được chứ...?
Akari bật khóc nức nở. Đôi vai cô run rẩy vì cố kiềm chế nước mắt, cũng như vì bộ đồ trên người ướt sũng khiến nó trở nên lạnh buốt. Youji bước tới một bước, đặt tay lên vai cô. Akari đưa tay nắm lấy hai bên tay áo cậu, giọng nói đau đớn bị ngắt quãng vì những tiếng nấc nghẹn ngào...
-... Cậu làm sao biết được... tớ đã rất sợ hãi... vì những âm thanh đó cứ vang lên xung quanh tớ. Hằng ngày... Hằng đêm... Lúc tớ thức... Lúc tớ ngủ... Thậm chí cả trong những giấc mơ thì âm thanh đó vẫn bám theo tớ không dứt...
- Tớ xin lỗi, Akari... - Youji nhỏ giọng nói, và từ từ tiến tới ôm lấy cô. Akari vẫn nức nở trong lòng cậu, cả cơ thể vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh, và vì sợ.
- Cậu làm sao biết được... tớ đã phải khổ sở như thế nào để có thể ngủ... Mỗi đêm mưa... tớ đều khóc đến sưng cả mắt... Tớ thậm chí đã từng phải nghỉ học vì không nhìn thấy gì... Yoshida, cậu nói đi, tại sao lại là tớ? Tớ đã mất đi cả gia đình... bây giờ, cuộc sống còn lại của tớ cũng không thể yên ổn ư...?
- Tớ thật sự xin lỗi cậu, Akari. Tớ không thể giúp gì được cho cậu...
Youji khẽ nói. Akari lùi lại, ngồi sụp xuống đất.
Cậu nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình khóc mà không giúp được gì, cũng cảm thấy đau đớn không kém.
- Akari này... - Youji đưa bàn tay ra trước mặt cô. - Tớ biết, tớ không thể hiểu được những nỗi đau mà cậu phải chịu, nhưng mà... cậu có thể để tớ giúp cậu... đưa cậu cùng đi đến thế giới mà cậu đã từng rất hạnh phúc không...?
Akari im lặng. Sau đó cô đứng dậy, quệt nước mắt trên mặt mình, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nói:
- Yoshida-kun, cuộc sống của cậu rất hạnh phúc, nên cậu sẽ không thể giúp tớ được đâu.
Và Akari bỏ chạy.
Youji nhìn vào lòng bàn tay mình, buồn bã.
"Vậy là, cậu vẫn nhất định không muốn nắm lấy tay tớ ư, Akari?"
***
Một thời gian sau...
Akari đã xin phép nghỉ học một thời gian với lí do bị bệnh. Hơn ai hết, cậu hiểu lí do của Akari. Cậu đã rất muốn đến thăm cô, nhưng nghĩ đến sự việc ngày hôm đó, cậu lại không đủ can đảm.
Youji chán nản đi dạo trên đường, đột nhiên, cậu nhìn thấy lớp trưởng - "bạn thân cũ" của Akari chạy ngang qua với gương mặt rạng rỡ, rạng rỡ hơn tất cả những nét mặt mà cậu đã từng thấy ở cô bạn. Có vẻ cô bạn đã nhìn thấy cậu nên quay người lại, hét to:
- Xin chào Yoshida-san. Cảm ơn nhiều nhé!
Rồi lại tiếp tục chạy đi.
Cậu nhìn theo, ngạc nhiên. Hể? Cảm ơn à?
Đi vòng quanh một lúc nữa, Youji chợt nhìn thấy Akari đang đứng trước cổng của một ngôi nhà nhìn vào bên trong sân. Đột nhiên, Akari quay đầu. Nhìn thấy cậu, cô khẽ chào...
- Lâu rồi không gặp, Yoshida-kun.
- À, tớ... cũng vậy. Mà cậu đang làm gì ở đây vậy?
Youji hỏi, Akari lại quay đầu nhìn vào trong sân. Cô khẽ nói:
- Đây là ngôi nhà mà tớ đã từng sống... với ba mẹ tớ. Hôm nay tự nhiên muốn đến thăm nó một chút...
- Cậu có muốn vào trong không? Tớ sẽ xin phép chủ nhà giùm cậu.
Akari hơi mỉm cười và lắc đầu.
- Không cần thiết nữa. Mọi thứ ở đây đã thay đổi mặc dù chủ nhà cũng đã tốt bụng giữ lại cây anh đào lớn trong sân. Nhưng đối với tớ, nơi này đã không còn là ký ức nữa...
-... Hôm nay tớ muốn đến thăm nó một lần cuối... và chào tạm biệt. Sau này tớ sẽ không đến đây nữa...
- Sao... Sao vậy? - Youji hốt hoảng.
- Quá khứ đã qua rồi, có lẽ tớ nên để nó qua đi. Từ bây giờ, tớ sẽ trân trọng hiện tại hơn...
"Phù!" Youji thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn lo cô sẽ chuyển đi đâu đó chứ. Thật may quá!
Akari nhìn biểu cảm của cậu, lại hơi mỉm cười. Đột nhiên cô đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc máy nhỏ. Cô chăm chú nhìn nó, đồng thời cất tiếng:
- Yoshida-kun này, tớ đã nghe thấy một bản nhạc khác.
Và Akari đi tới chỗ cậu, nhẹ nhàng gắn chiếc máy vào tai cậu. Hành động của Akari nhanh đến nỗi cậu không nói được gì.
Đúng là... bài hát này khác thật.
Youji mỉm cười. Bài hát này vẫn hợp với Akari hơn. Akari nhìn cậu, rồi cũng mỉm cười.
- Hay lắm đúng không? Bài hát đó... tớ sáng tác dành riêng cho cậu đấy.
- Hả? Dành riêng cho tớ?
- Đó là quà cảm ơn. Cảm ơn cậu rất nhiều, Yoshida-kun.
- Hể? Sao lại cảm ơn tớ? - Cậu ngạc nhiên cũng giống như lúc cô bạn lớp trưởng kia nói cảm ơn cậu.
Akari đưa hai tay ra sau lưng, nắm lại. Cô nhắm mắt lại một lúc, như chuẩn bị nói gì đó...
- Tớ... đã làm hòa với cậu ấy.
"Họ đã làm hòa rồi? Tốt quá!" Youji nghĩ thầm, và hiểu ra lí do mà cô bạn kia vui tới như vậy, cả lời cảm ơn đó nữa. Cậu chợt thấy vui vẻ.
- Cậu ấy thật sự rất quan tâm đến cậu đấy Akari.
Cô gật đầu:
- Tớ biết mà. Tớ cũng biết, cậu đã rất cố gắng giúp đỡ tớ trong thời gian qua. Cậu ấy đã nói hết tất cả cho tớ. Một lần nữa, cảm ơn cậu.
"Cuối cùng cũng đến lúc rồi..."
Youji nghĩ. Cậu cười, một lần nữa đưa bàn tay mình ra phía cô.
- Vậy thì... Akari, chúng ta cùng nhau đi đến đó nhé?
Đám mây khẽ che đi mặt trời, tạo thành một khoảng tối nơi Akari đang đứng. Nhưng ở chỗ Youji, ánh nắng tỏa ra rực rỡ tựa như thế giới của cậu, cũng như thế giới trước kia của Akari.
-... Được không, Akari?
Akari nâng bàn tay lên, hơi chần chừ như muốn đặt xuống trở lại. Youji vẫn kiên nhẫn đưa bàn tay ra phía cô, chờ đợi.
"Ừm! Vậy thì... cùng đi nhé!"
Akari đưa tay ra. Cánh tay của Akari xuyên qua bóng tối và bừng sáng lên dưới ánh nắng.
Sau ngày hôm đó, mùa mưa của nơi này kết thúc...
... Và mùa mưa của một ai đó cũng vậy...
Hết chương 2
Câu chuyện tiếp theo: Mật mã các con số
Tuy vậy, Akari vẫn luôn mong rằng một lúc nào đó Youji sẽ tìm cô, tiếp tục nghe và nhận xét những bài hát mà cô sáng tác trước khi cô đăng nó lên mạng. Cô vẫn muốn cậu chìa trước mặt cô tấm vé xem phim, hay tươi cười kéo cô đi công viên giải trí lúc cả hai được nghỉ học. Akari đã dần quen với việc Youji luôn bám theo mình, nên cô cảm thấy cô độc khi thiếu mất âm thanh của cậu.
Cô hướng ánh mắt nhìn lên trên, hi vọng sẽ bắt gặp một điều gì đó mà cô luôn chờ đợi, nhưng chỉ thấy một đám trẻ con đang chơi đùa.
- Oái! Ôi!
Akari chợt nghe thấy tiếng lũ trẻ phía trên náo loạn. Cùng lúc ấy, có tiếng một đứa nhóc vang lên:
- Onee-san, bắt nó lại giúp em với!
- Ha... Hả?
...
"Cẩn thận, cẩn thận nào..."
"Cứ đứng yên đó thôi, đừng có trôi ra xa nữa nhé..."
Akari chậm chạp di chuyển ra giữa dòng sông, trong lòng liên tục niệm thần chú. Được rồi, chỉ một chút nữa thôi là tóm được nó.
Cô vươn tay ra...
- Akari, dừng lại!
Giọng nói đó...
Akari đứng sững lại, từ từ quay người, và bắt gặp một khuôn mặt ai đó đang lo lắng.
... Là Youji.
Youji nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Lo lắng?
Nhưng, có một thứ cũng đang rất quan trọng với cô, đang dần trôi ra xa. Akari lại di chuyển ra ngoài một chút, thì bất ngờ, Youji túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại. Bàn tay Akari suýt thì tóm được vật đang trôi lềnh bềnh trên dòng nước, nhưng vì bị cậu giữ lại, cùng với chuyển động mạnh khiến mặt nước xáo động, nó lại trôi ra xa. Akari tức giận, quát lên:
- Cậu đang làm cái gì vậy Yoshida? Mau buông tớ ra!
- Aka... Akari... Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng có làm chuyện dại dột. Mau vào bờ thôi.
- Tớ làm chuyện dại dột gì chứ? Tớ chỉ nhặt trái bóng thôi mà!
- Hả?
- Oái!
Mặt Youji nghệt ra khi nghe câu nói của Akari, chính vì thế mà bàn tay cậu đang nắm cổ tay Akari cũng lỏng ra. Akari đang giằng co với cậu thì bị cậu buông tay, cô mất đà ngã ùm xuống nước.
- Á, tớ xin lỗi Akari!
Cậu hốt hoảng kéo cô lên. Nhưng Akari vừa đứng dậy thì giật tay lại và đẩy cậu ra khiến cậu suýt thì ngã ngửa ra sau. Cô vội đi ra ngoài nhặt quả bóng và đi lên bờ.
- Của em này. - Akari chìa quả bóng trước mặt đám trẻ con đang nhìn cuộc giằng co mà không hiểu có chuyện gì xảy ra. Chúng đang nhìn Youji với ánh mắt quái dị thì nhận thấy quả bóng đang ở trước mặt mình. Đôi mắt đám nhóc sáng rực lên, và đứa đứng đầu nhận lấy quả bóng.
- Onee-san, cảm ơn rất nhiều! - Đám nhóc đồng thanh.
- Không có gì.
Cả đám sau khi cảm ơn thì chạy đi.
Youji đã lên bờ và đi lại gần cô, khuôn mặt hối lỗi.
- Tớ thật sự xin lỗi cậu, Akari. Tớ không cố ý làm cậu ngã đâu.
Akari nghe cậu nói, vô thức nhìn lên người mình. Ướt không chừa một chỗ nào. Cơn tức giận lại nổi lên:
- Tự nhiên cậu lại làm cái gì thế hả? Còn nói vớ vẩn nữa. Cậu mau giải thích đi.
Youji nhìn cô, khuôn mặt méo xệch.
- Xin lỗi mà, tại tớ tưởng cậu muốn tự tử. Mấy hôm rồi cậu hơi lạ...
- Cậu hâm à? Cậu có biết tớ sống như vậy bao lâu rồi không? Năm năm rồi. Nếu tớ có ý định tự tử thì tớ đã tự tử năm năm trước, chứ không phải bây giờ.
- Ơ?
- Yoshida-kun là đồ ngốc!
Khuôn mặt mếu máo của cậu khiến Akari không nhịn được mà thở dài.
- Còn nữa, cậu cũng thôi trưng cái bộ mặt gợi đòn đó đi.
Cả hai lại chìm vào khoảng im lặng. Một lúc sau, Youji đột ngột lên tiếng:
- Akari này... tớ... đã nói chuyện với bà của cậu, và cả lớp trưởng của cậu nữa... Tớ... đã biết mọi chuyện của cậu rồi, Akari.
-... - Akari đứng sững lại. Đôi vai khẽ run rẩy.
- Tớ biết cậu rất khổ sở, nhưng mà cậu có thể... quay về như trước kia, được không?
- Cậu... thì biết cái gì...
Akari nói khẽ. Cô quay mặt về phía Youji vẫn đang ngơ ngác, hét lên:
- YOSHIDA-KUN THÌ BIẾT CÁI GÌ CHỨ?
- Akari...
- Cậu thì làm sao biết được chứ...?
Akari bật khóc nức nở. Đôi vai cô run rẩy vì cố kiềm chế nước mắt, cũng như vì bộ đồ trên người ướt sũng khiến nó trở nên lạnh buốt. Youji bước tới một bước, đặt tay lên vai cô. Akari đưa tay nắm lấy hai bên tay áo cậu, giọng nói đau đớn bị ngắt quãng vì những tiếng nấc nghẹn ngào...
-... Cậu làm sao biết được... tớ đã rất sợ hãi... vì những âm thanh đó cứ vang lên xung quanh tớ. Hằng ngày... Hằng đêm... Lúc tớ thức... Lúc tớ ngủ... Thậm chí cả trong những giấc mơ thì âm thanh đó vẫn bám theo tớ không dứt...
- Tớ xin lỗi, Akari... - Youji nhỏ giọng nói, và từ từ tiến tới ôm lấy cô. Akari vẫn nức nở trong lòng cậu, cả cơ thể vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh, và vì sợ.
- Cậu làm sao biết được... tớ đã phải khổ sở như thế nào để có thể ngủ... Mỗi đêm mưa... tớ đều khóc đến sưng cả mắt... Tớ thậm chí đã từng phải nghỉ học vì không nhìn thấy gì... Yoshida, cậu nói đi, tại sao lại là tớ? Tớ đã mất đi cả gia đình... bây giờ, cuộc sống còn lại của tớ cũng không thể yên ổn ư...?
- Tớ thật sự xin lỗi cậu, Akari. Tớ không thể giúp gì được cho cậu...
Youji khẽ nói. Akari lùi lại, ngồi sụp xuống đất.
Cậu nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt mình khóc mà không giúp được gì, cũng cảm thấy đau đớn không kém.
- Akari này... - Youji đưa bàn tay ra trước mặt cô. - Tớ biết, tớ không thể hiểu được những nỗi đau mà cậu phải chịu, nhưng mà... cậu có thể để tớ giúp cậu... đưa cậu cùng đi đến thế giới mà cậu đã từng rất hạnh phúc không...?
Akari im lặng. Sau đó cô đứng dậy, quệt nước mắt trên mặt mình, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nói:
- Yoshida-kun, cuộc sống của cậu rất hạnh phúc, nên cậu sẽ không thể giúp tớ được đâu.
Và Akari bỏ chạy.
Youji nhìn vào lòng bàn tay mình, buồn bã.
"Vậy là, cậu vẫn nhất định không muốn nắm lấy tay tớ ư, Akari?"
***
Một thời gian sau...
Akari đã xin phép nghỉ học một thời gian với lí do bị bệnh. Hơn ai hết, cậu hiểu lí do của Akari. Cậu đã rất muốn đến thăm cô, nhưng nghĩ đến sự việc ngày hôm đó, cậu lại không đủ can đảm.
Youji chán nản đi dạo trên đường, đột nhiên, cậu nhìn thấy lớp trưởng - "bạn thân cũ" của Akari chạy ngang qua với gương mặt rạng rỡ, rạng rỡ hơn tất cả những nét mặt mà cậu đã từng thấy ở cô bạn. Có vẻ cô bạn đã nhìn thấy cậu nên quay người lại, hét to:
- Xin chào Yoshida-san. Cảm ơn nhiều nhé!
Rồi lại tiếp tục chạy đi.
Cậu nhìn theo, ngạc nhiên. Hể? Cảm ơn à?
Đi vòng quanh một lúc nữa, Youji chợt nhìn thấy Akari đang đứng trước cổng của một ngôi nhà nhìn vào bên trong sân. Đột nhiên, Akari quay đầu. Nhìn thấy cậu, cô khẽ chào...
- Lâu rồi không gặp, Yoshida-kun.
- À, tớ... cũng vậy. Mà cậu đang làm gì ở đây vậy?
Youji hỏi, Akari lại quay đầu nhìn vào trong sân. Cô khẽ nói:
- Đây là ngôi nhà mà tớ đã từng sống... với ba mẹ tớ. Hôm nay tự nhiên muốn đến thăm nó một chút...
- Cậu có muốn vào trong không? Tớ sẽ xin phép chủ nhà giùm cậu.
Akari hơi mỉm cười và lắc đầu.
- Không cần thiết nữa. Mọi thứ ở đây đã thay đổi mặc dù chủ nhà cũng đã tốt bụng giữ lại cây anh đào lớn trong sân. Nhưng đối với tớ, nơi này đã không còn là ký ức nữa...
-... Hôm nay tớ muốn đến thăm nó một lần cuối... và chào tạm biệt. Sau này tớ sẽ không đến đây nữa...
- Sao... Sao vậy? - Youji hốt hoảng.
- Quá khứ đã qua rồi, có lẽ tớ nên để nó qua đi. Từ bây giờ, tớ sẽ trân trọng hiện tại hơn...
"Phù!" Youji thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn lo cô sẽ chuyển đi đâu đó chứ. Thật may quá!
Akari nhìn biểu cảm của cậu, lại hơi mỉm cười. Đột nhiên cô đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc máy nhỏ. Cô chăm chú nhìn nó, đồng thời cất tiếng:
- Yoshida-kun này, tớ đã nghe thấy một bản nhạc khác.
Và Akari đi tới chỗ cậu, nhẹ nhàng gắn chiếc máy vào tai cậu. Hành động của Akari nhanh đến nỗi cậu không nói được gì.
Đúng là... bài hát này khác thật.
Youji mỉm cười. Bài hát này vẫn hợp với Akari hơn. Akari nhìn cậu, rồi cũng mỉm cười.
- Hay lắm đúng không? Bài hát đó... tớ sáng tác dành riêng cho cậu đấy.
- Hả? Dành riêng cho tớ?
- Đó là quà cảm ơn. Cảm ơn cậu rất nhiều, Yoshida-kun.
- Hể? Sao lại cảm ơn tớ? - Cậu ngạc nhiên cũng giống như lúc cô bạn lớp trưởng kia nói cảm ơn cậu.
Akari đưa hai tay ra sau lưng, nắm lại. Cô nhắm mắt lại một lúc, như chuẩn bị nói gì đó...
- Tớ... đã làm hòa với cậu ấy.
"Họ đã làm hòa rồi? Tốt quá!" Youji nghĩ thầm, và hiểu ra lí do mà cô bạn kia vui tới như vậy, cả lời cảm ơn đó nữa. Cậu chợt thấy vui vẻ.
- Cậu ấy thật sự rất quan tâm đến cậu đấy Akari.
Cô gật đầu:
- Tớ biết mà. Tớ cũng biết, cậu đã rất cố gắng giúp đỡ tớ trong thời gian qua. Cậu ấy đã nói hết tất cả cho tớ. Một lần nữa, cảm ơn cậu.
"Cuối cùng cũng đến lúc rồi..."
Youji nghĩ. Cậu cười, một lần nữa đưa bàn tay mình ra phía cô.
- Vậy thì... Akari, chúng ta cùng nhau đi đến đó nhé?
Đám mây khẽ che đi mặt trời, tạo thành một khoảng tối nơi Akari đang đứng. Nhưng ở chỗ Youji, ánh nắng tỏa ra rực rỡ tựa như thế giới của cậu, cũng như thế giới trước kia của Akari.
-... Được không, Akari?
Akari nâng bàn tay lên, hơi chần chừ như muốn đặt xuống trở lại. Youji vẫn kiên nhẫn đưa bàn tay ra phía cô, chờ đợi.
"Ừm! Vậy thì... cùng đi nhé!"
Akari đưa tay ra. Cánh tay của Akari xuyên qua bóng tối và bừng sáng lên dưới ánh nắng.
Sau ngày hôm đó, mùa mưa của nơi này kết thúc...
... Và mùa mưa của một ai đó cũng vậy...
Hết chương 2
Câu chuyện tiếp theo: Mật mã các con số
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook