Gặp Em Dưới Mưa Xuân
-
Chương 9
Răng của Phạm Tiểu Đa không được tốt, hồi còn bé mỗi lần ăn mía, các anh chị đều phải cắn thành miếng nhỏ trước rồi mới đưa cho cô, Tiểu Đa cầm một nắm, nhá ngon lành đến mức nước mía chảy ròng ròng.
Suốt hai ngày liền, Lý Hoan xuất hiện trước cổng đài truyền hình rất đúng giờ để đưa đón Tiểu Đa. Vừa nhìn thấy cậu, cô liền chau mày.
Lý Hoan không hề để ý đến vẻ lạnh nhạt của Tiểu Đa, từ lúc cô lên xe là bắt đầu khua môi múa mép, cứ một mình độc diễn, cho đến khi Phạm Tiểu Đa thở dài mới thôi.
Hôm nay cũng như vậy, Lý Hoan đến đón Tiểu Đa, cô định từ chối, cậu bèn cười hì hì: “Anh Cả, chị Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm, anh Sáu của cô đều đang chờ tôi báo cáo về kết quả bữa cơm ngày hôm nay đấy. Cô giúp tôi hoàn thành việc đó, được không?”.
Tiểu Đa mở to mắt nhìn Lý Hoan, cảm thấy đúng là có vấn đề: “Anh báo cáo thật à? Anh không cảm thấy như vậy rất mệt sao?”.
Lý Hoan đáp với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Lúc đầu thì thấy không quen, nhưng bây giờ cảm thấy tin tức mà họ cung cấp nhanh hơn nhiều so với việc tôi phải tự điều tra”.
Phạm Tiểu Đa không biết mọi người trong nhà đã nói với Lý Hoan những gì, trong mấy ngày ngắn ngủi, đúng là cậu đã nắm được không ít về sở thích của cô. Từ chuyện ăn hải sản mang vỏ về, ăn dưa hấu phải bỏ hết hạt, cắt thành miếng nhỏ, dùng tăm xiên, cho đến chuyện đi chợ hoa và chim để mua hoa, hơn nữa hễ đi là chọn những thứ mà cô thích rồi đòi mua. Tiểu Đa cảm thấy dường như mình có thêm một người anh trai, cho tới khi Lý Hoan cắn mía thành những miếng nhỏ đưa cho cô, cô mới cảm thấy buồn nôn hết mức.
Răng của Phạm Tiểu Đa không được tốt, hồi còn bé mỗi lần ăn mía, các anh chị đều phải cắn thành miếng nhỏ trước rồi mới đưa cho cô, Tiểu Đa cầm một nắm, nhá ngon lành đến mức nước mía chảy ròng ròng. Tuy nhiên, khi chuyện này do Lý Hoan làm thì Tiểu Đa không thể nào ăn được. Các anh chị trong nhà làm giúp cô việc đó, cô cảm thấy rất hạnh phúc, Lý Hoan làm như vậy, trong khi hai người quen biết chưa lâu, cô thực sự vô cùng khó chịu.
Trong bụng Tiểu Đa nghĩ thầm, không thể để Lý Hoan tiếp tục như vậy được. Lúc ăn cơm, Tiểu Đa kêu người phục vụ mang một bắp ngô đến, cô bẻ đoạn hơi già một chút ở phía dưới rồi bắt đầu biểu diễn. Phạm Tiểu Đa cắn một hạt ngô, răng cắn vào nhau, môi trề ra, rồi nhằn lấy nhân bên trong, nhổ vỏ ra ngoài, cô cứ chậm rãi ăn như vậy, từng hạt từng hạt, hệt như ăn hạt dưa, không nói câu nào.
Lý Hoan đã ăn xong trước, thấy Phạm Tiểu Đa gọi ngô, cậu tưởng rằng Tiểu Đa sẽ ăn nhanh thôi, bèn châm điều thuốc hút và chờ. Hút xong điếu thuốc rồi mà nửa bắp ngô trong tay của Tiểu Đa mới ăn được một phần mười, Lý Hoan lại gọi người phục vụ mang nước trà lên. Mãi tới khi nhìn thấy trước mặt Tiểu Đa có một đám vỏ hạt ngô, cậu bắt đầu thấy đau đầu, cậu hiểu Tiểu Đa biết mình không thể ngồi yên một chỗ và nói nhiều, nên đã cố tình kéo dài thời gian để cậu phải ngồi lại. Lý Hoan không chịu thua, cũng ngồi yên chờ cô ăn.
Hai người cứ thi gan như vậy, chẳng ai nói câu gì. Lý Hoan cố khép miệng lại, cậu muốn nói, muốn nói mấy chuyện cười như rõ ràng là cho dù cậu có nói thì Phạm Tiểu Đa cũng là như không nghe thấy gì, thế là Lý Hoan quyết định đọc báo. Trong bụng thầm chửi rằng, sao nhà họ Phạm lại có thể chiều chuộng quá mức một người như thế này.
Chưa bao giờ Lý Hoan đọc báo chăm chú như thế, đến cả mục quảng cáo cũng không bỏ sót một chữ. Lúc đó Phạm Tiểu Đa mới xoa tay nói: “Ăn xong rồi, về thôi”.
Lý Hoan vội thanh toán tiền rồi đưa cô về nhà.
Ra khỏi nhà họ Phạm, Lý Hoan cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa. Cô Phạm Tiểu Đa này không gây gổ, không cãi nhau với cậu, bảo ăn cơm thì ăn cơm, không nói nhiều, ăn xong là về nhà. Có chuyện yêu đương theo kiểu này sao?
Lý Hoan bỗng nhiên nghĩ ra, Phạm Tiểu Đa dùng chiêu này để buộc cậu phải rút lui, cô không hề tỏ ra thông minh trước mặt cậu, cũng không tỏ vẻ lạnh nhạt hay tức giận, những điều này khiến Lý Hoan thấy thật vô vị.
Lý Hoan nghĩ, cô càng như vậy, tôi lại càng không cho cô được như ý, kể từ ngày mai, tôi sẽ đối phó với cô theo cách của tôi. Nghĩ vậy, cậu thấy phấn chấn trở lại, dường như đã nhìn thấy Tiểu Đa bộc lộ bản chất, vứt bỏ bộ mặt nhã nhặn bên ngoài để đối kháng với cậu. Lý Hoan phấn khởi vỗ đét một cái, rồi bất chợ nghe thấy tiếng còi chói tai, giật mình, vội lái xe về nhà chuẩn bị.
Mười giờ trưa ngày thứ Tư.
Có một nhân viên của cửa hàng hoa ôm một bó hồng môn to tướng bước vào ban Quảng cáo và chỉ đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
A Phương và A Tuệ chạy ra còn nhanh hơn cả Tiểu Đa, một lát sau bê bó hoa về phòng. Hai người túm lấy Tiểu Đa, bàn tán: “Không biết có phải là anh chàng đẹp trai hôm đó không? Không lẽ lại quê mùa đến thế? Có ai lại tặng cả một bó hồng môn như thế bao giờ, trông cứ như hoa nhựa ấy. Thô hết mức”.
Tiểu Đa nhìn thấy cũng cười, đám hoa hồng môn này bó lại trông xấu thật. Cô nghĩ thầm, không biết có phải là của Thần Quang không, cố tình tặng loại hoa này để trả thù? Nhưng nghĩ một lúc lại thấy không phải vậy, chẳng phải đã hẹn cuối tuần rồi còn gì?
A Phương lấy ra một tấm thiếp từ trong đám hoa: “Vui vẻ nhé Đa Đa! Ai nhỉ? Sao lại cụt ngủn thế!”.
Phạm Tiểu Đa chợt thấy đầu nhói đau, Lý Hoan! Một lát sau thì cậu gọi đến, nói với cô bằng giọng đầy tình ý: “Thô thì đúng là thô thật, nhưng tôi cam đoan cô sẽ cười khi nhìn thấy nó, và sẽ vui vẻ nhiều nhiều[1]”.
[1] Vui vẻ nhiều nhiều: Âm Hán Việt của nó là Hoan Lạc Đa Đa, đây là cách chơi chữ của Lý Hoan. Tên của Lý Hoan và Tiểu Đa ghép lại thành: Hoan Lạc Đa Đa.
Tiểu Đa nghe mà muốn buồn nôn.
Mười giờ trưa ngày thứ Năm.
Nhân viên của hàng hoa lại ôm đến một bó bách hợp thơm ngát, và cũng lại mời đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
Giữa bó bách hợp cài một tấm thiếp, lời lẽ thẳng thắn hơn hôm trước: “Tôi cảm thấy loài hoa này làm tôn ngoại hình của cô lên, thơm và thuần khiết. Có thích không?”.
Một lát sau cậu lại gọi điện đến: “Tiểu Đa, ngửi thử xem có đúng là bách hợp thơm không?”.
Phạm Tiểu Đa “ừ” một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan nói bằng giọng phấn chấn: “Thơm rồi à? Được lắm, quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước rồi”.
Khi Tiểu Đa hiểu ra, cô tức đến phát run lên.
Mười giờ trưa thứ sáu.
Một bó uất kim hương được mang đến. Phạm Tiểu Đa không thèm để ý.
Khi chuông điện thoại vang lên, cô tắt máy.
Một lát sau, điện thoại ở phòng làm việc vang lên, Tiểu Đa mới nhấc máy. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan lên tiếng xin lỗi: “Phạm Tiểu Đa, đến cả đùa mà cô cũng không biết sao? Hôm nay tôi tặng uất kim hương, tuy màu tím của nó có vẻ hơi trầm, tôi thấy rất tò mò, nếu cô không giả làm cô gái ngoan ngoãn nữa và bộc lộ rõ bản tính của mình thì tôi sẽ không theo đuổi cô nữa”.
Phạm Tiểu Đa không nói được câu gì.
Mười giờ sáng ngày thứ Bảy.
Lý Hoan đích thân ôm hoa bước vào ban Quảng cáo, nhìn thấy ai cũng chào. Anh Nghiêm nhìn thấy Lý Hoan liền cười và nói: “Lý Hoan, đến làm quảng cáo cần gì phải mang hoa”.
Lý Hoan cười hì hì, đáp: “Nhưng tôi mang hoa tặng bạn gái chắc là được chứ?”.
“Người trong ban Quảng cáo của tôi ư? Cậu được đấy, chỉ làm quảng cáo có một lần mà đã yêu được à? Là ai vậy?”
“Phạm Tiểu Đa, tôi gặp người nhà của cô ấy rồi. Nhà cô ấy nhiều quy định lắm. Hôm nay thứ Bảy, mọi người đang chờ cô ấy về để ăn cơm”.
Tiếng hai người nói chuyện mỗi lúc một to. A Tuệ và A Phương nghe thấy, ngạc nhiên hỏi Tiểu Đa: “Cậu và anh ta hẹn hò rồi à? Lần trước chẳng phải là cậu không thèm để ý đến anh ta sao?”.
Phạm Tiểu Đa thấy đau đầu, vội đính chính: “Đấy là do các anh mình giới thiệu, chứ mình đâu có nói là mình đồng ý”. Nói xong, đóng cửa phòng máy lại, sợ Lý Hoan vào rồi tìm cách không chịu ra.
Trong lòng Tiểu Đa vô cùng tức giận, cái gã Lý Hoan này cố tình cho thiên hạ biết chuyện đây mà.
A Phương bắt đầu thấy lo lắng: “Tuần trước chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ cùng đi, Tiểu Đa, liệu cậu có đi được không?”.
Phạm Tiểu Đa cắn môi, nói: “Đi chứ, sao lại không đi? Tớ sẽ cắt đuôi gã Lý Hoan này và đi”.
Đang đau đều để tìm cách thì anh Cả gọi điện tới: “Tiểu Đa, tối nay em và Lý Hoan cùng về ăn cơm nhé”.
Không còn cách nào khác, Tiểu Đa đành nói với anh: “Anh, em không thích cái anh chàng Lý Hoan đó, em không muốn cùng anh ta về ăn cơm đâu”.
Lần này thì Phạm Triết Thiên không chiều theo ý Tiểu Đa: “Lý Hoan rất được, tiếp xúc dần dần sẽ có tình cảm thôi. Nghe nói ngày nào cậu ấy cũng tặng hoa cho em? Tên tiểu tử này trông thế mà rất chu đáo. Nghe lời anh đi, tối cùng về ăn cơm nhé”.
Tiểu Đa không nói câu gì. Phạm Triết Thiên hiểu rằng Tiểu Đa bắt đầu giở thói bướng bỉnh, nên vội vàng sửa: “Hôm nay là sinh nhật chị dâu em, em quên mất à? Nhanh lên nhé”.
Lúc đó Tiểu Đa mới nhớ ra. Cầm túi lên, hẹn giờ với A Phương và A Tuệ xong, bèn đi ra ngoài.
Lên xe rồi, Tiểu Đa vẫn vênh mặt lên không nói năng gì. Lý Hoan lại độc diễn như thường lệ, chẳng cần biết Tiểu Đa có nghe hay không.
Vào đến cửa, Lý Hoan đưa một hộp quà cho chị dâu: “Đây là quà của em và Tiểu Đa tặng chị”.
Chị dâu mở xem, đó là một bộ sản phẩm trang điểm, vì thế rất vui, cứ khen Lý Hoan hiểu biết.
Tiểu Đa thấy thế, trong lòng càng khó chịu, cô thì quên mất, vậy mà tên Lý Hoan này lại lặng lẽ chuẩn bị rồi nói với chị dâu là hai người cùng tặng, không biết là nên cảm ơn cậu vì sự suy nghĩ thấu đáo hay nói rằng cậu là kẻ mưu mẹo.
Chị Dâu rất vui, thế là cả nhà cũng lại xúm vào khen Lý Hoan.
Lúc ăn cơm, Lý Hoan chủ động gắp hai chiếc cánh gà vào bát cho Tiểu Đa, khiến cho chị em phụ nữ nhà họ Phạm đều rất ngưỡng mộ và lại càng tỏ ra ân cần với cậu hơn. Chỉ có điều khi Tiểu Đa gặm cánh gà, thấy nó không còn ngon như trước. Mọi người càng ăn càng vui, còn cô thì càng lúc càng sốt ruột, vì thời gian hẹn với các bạn đã đến gần, nhưng cô không biết nên rút lui thế nào.
Một lát sau, A Tuệ và A Phương gọi điện, Tiểu Đa như tù nhân được đại xá. Cô nghe điện thoại, nói: “Cơ quan có chút việc, một khách hàng quảng cáo ngày mai phải đi, bây giờ đang chờ để ghi quảng cáo. Em phải tới đài đây. Mọi người cứ ăn đi nhé”.
Chị Hai chau mày: “Sao muộn thế này rồi mà còn làm thêm? Lại là cuối tuần nữa chứ. Để chị gọi điện đến cho trưởng ban Tiêu của em, bảo anh ta gọi người khác”.
Tiểu Đa cuống lên, không để chị gọi điện. Cho dù là sự thật, thì việc chị gọi điện tới sẽ khiến cho trưởng ban Tiêu cảm thấy cô lấy chị gái ra để gây áp lực với anh ta, nên cô vội nói: “Để em gọi điện cho A Phương, A Tuệ bảo các cậu ấy giúp vậy”.
Ra đến ngoài ban công rồi, Tiểu Đa mới gọi cho hai người bạn lúc này đang đợi đến phát sốt: “Các cậu cứ đi trước đi, mình nhất định sẽ tới, nhưng muộn một chút”.
Xong việc, lau mồ hôi, Tiểu Đa trở lại bàn tiếp tục ăn.
Mãi đến mười giờ bữa tiệc mới kết thúc. Tiểu Đa không để Lý Hoan đưa về, vì đã có anh Sáu về sùng. Lý Hoan cũng không cố ép, mà chỉ nói một câu trước mặt những người trong nhà họ Phạm: “Có gì sẽ gọi điện sau”.
Suốt hai ngày liền, Lý Hoan xuất hiện trước cổng đài truyền hình rất đúng giờ để đưa đón Tiểu Đa. Vừa nhìn thấy cậu, cô liền chau mày.
Lý Hoan không hề để ý đến vẻ lạnh nhạt của Tiểu Đa, từ lúc cô lên xe là bắt đầu khua môi múa mép, cứ một mình độc diễn, cho đến khi Phạm Tiểu Đa thở dài mới thôi.
Hôm nay cũng như vậy, Lý Hoan đến đón Tiểu Đa, cô định từ chối, cậu bèn cười hì hì: “Anh Cả, chị Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm, anh Sáu của cô đều đang chờ tôi báo cáo về kết quả bữa cơm ngày hôm nay đấy. Cô giúp tôi hoàn thành việc đó, được không?”.
Tiểu Đa mở to mắt nhìn Lý Hoan, cảm thấy đúng là có vấn đề: “Anh báo cáo thật à? Anh không cảm thấy như vậy rất mệt sao?”.
Lý Hoan đáp với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Lúc đầu thì thấy không quen, nhưng bây giờ cảm thấy tin tức mà họ cung cấp nhanh hơn nhiều so với việc tôi phải tự điều tra”.
Phạm Tiểu Đa không biết mọi người trong nhà đã nói với Lý Hoan những gì, trong mấy ngày ngắn ngủi, đúng là cậu đã nắm được không ít về sở thích của cô. Từ chuyện ăn hải sản mang vỏ về, ăn dưa hấu phải bỏ hết hạt, cắt thành miếng nhỏ, dùng tăm xiên, cho đến chuyện đi chợ hoa và chim để mua hoa, hơn nữa hễ đi là chọn những thứ mà cô thích rồi đòi mua. Tiểu Đa cảm thấy dường như mình có thêm một người anh trai, cho tới khi Lý Hoan cắn mía thành những miếng nhỏ đưa cho cô, cô mới cảm thấy buồn nôn hết mức.
Răng của Phạm Tiểu Đa không được tốt, hồi còn bé mỗi lần ăn mía, các anh chị đều phải cắn thành miếng nhỏ trước rồi mới đưa cho cô, Tiểu Đa cầm một nắm, nhá ngon lành đến mức nước mía chảy ròng ròng. Tuy nhiên, khi chuyện này do Lý Hoan làm thì Tiểu Đa không thể nào ăn được. Các anh chị trong nhà làm giúp cô việc đó, cô cảm thấy rất hạnh phúc, Lý Hoan làm như vậy, trong khi hai người quen biết chưa lâu, cô thực sự vô cùng khó chịu.
Trong bụng Tiểu Đa nghĩ thầm, không thể để Lý Hoan tiếp tục như vậy được. Lúc ăn cơm, Tiểu Đa kêu người phục vụ mang một bắp ngô đến, cô bẻ đoạn hơi già một chút ở phía dưới rồi bắt đầu biểu diễn. Phạm Tiểu Đa cắn một hạt ngô, răng cắn vào nhau, môi trề ra, rồi nhằn lấy nhân bên trong, nhổ vỏ ra ngoài, cô cứ chậm rãi ăn như vậy, từng hạt từng hạt, hệt như ăn hạt dưa, không nói câu nào.
Lý Hoan đã ăn xong trước, thấy Phạm Tiểu Đa gọi ngô, cậu tưởng rằng Tiểu Đa sẽ ăn nhanh thôi, bèn châm điều thuốc hút và chờ. Hút xong điếu thuốc rồi mà nửa bắp ngô trong tay của Tiểu Đa mới ăn được một phần mười, Lý Hoan lại gọi người phục vụ mang nước trà lên. Mãi tới khi nhìn thấy trước mặt Tiểu Đa có một đám vỏ hạt ngô, cậu bắt đầu thấy đau đầu, cậu hiểu Tiểu Đa biết mình không thể ngồi yên một chỗ và nói nhiều, nên đã cố tình kéo dài thời gian để cậu phải ngồi lại. Lý Hoan không chịu thua, cũng ngồi yên chờ cô ăn.
Hai người cứ thi gan như vậy, chẳng ai nói câu gì. Lý Hoan cố khép miệng lại, cậu muốn nói, muốn nói mấy chuyện cười như rõ ràng là cho dù cậu có nói thì Phạm Tiểu Đa cũng là như không nghe thấy gì, thế là Lý Hoan quyết định đọc báo. Trong bụng thầm chửi rằng, sao nhà họ Phạm lại có thể chiều chuộng quá mức một người như thế này.
Chưa bao giờ Lý Hoan đọc báo chăm chú như thế, đến cả mục quảng cáo cũng không bỏ sót một chữ. Lúc đó Phạm Tiểu Đa mới xoa tay nói: “Ăn xong rồi, về thôi”.
Lý Hoan vội thanh toán tiền rồi đưa cô về nhà.
Ra khỏi nhà họ Phạm, Lý Hoan cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa. Cô Phạm Tiểu Đa này không gây gổ, không cãi nhau với cậu, bảo ăn cơm thì ăn cơm, không nói nhiều, ăn xong là về nhà. Có chuyện yêu đương theo kiểu này sao?
Lý Hoan bỗng nhiên nghĩ ra, Phạm Tiểu Đa dùng chiêu này để buộc cậu phải rút lui, cô không hề tỏ ra thông minh trước mặt cậu, cũng không tỏ vẻ lạnh nhạt hay tức giận, những điều này khiến Lý Hoan thấy thật vô vị.
Lý Hoan nghĩ, cô càng như vậy, tôi lại càng không cho cô được như ý, kể từ ngày mai, tôi sẽ đối phó với cô theo cách của tôi. Nghĩ vậy, cậu thấy phấn chấn trở lại, dường như đã nhìn thấy Tiểu Đa bộc lộ bản chất, vứt bỏ bộ mặt nhã nhặn bên ngoài để đối kháng với cậu. Lý Hoan phấn khởi vỗ đét một cái, rồi bất chợ nghe thấy tiếng còi chói tai, giật mình, vội lái xe về nhà chuẩn bị.
Mười giờ trưa ngày thứ Tư.
Có một nhân viên của cửa hàng hoa ôm một bó hồng môn to tướng bước vào ban Quảng cáo và chỉ đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
A Phương và A Tuệ chạy ra còn nhanh hơn cả Tiểu Đa, một lát sau bê bó hoa về phòng. Hai người túm lấy Tiểu Đa, bàn tán: “Không biết có phải là anh chàng đẹp trai hôm đó không? Không lẽ lại quê mùa đến thế? Có ai lại tặng cả một bó hồng môn như thế bao giờ, trông cứ như hoa nhựa ấy. Thô hết mức”.
Tiểu Đa nhìn thấy cũng cười, đám hoa hồng môn này bó lại trông xấu thật. Cô nghĩ thầm, không biết có phải là của Thần Quang không, cố tình tặng loại hoa này để trả thù? Nhưng nghĩ một lúc lại thấy không phải vậy, chẳng phải đã hẹn cuối tuần rồi còn gì?
A Phương lấy ra một tấm thiếp từ trong đám hoa: “Vui vẻ nhé Đa Đa! Ai nhỉ? Sao lại cụt ngủn thế!”.
Phạm Tiểu Đa chợt thấy đầu nhói đau, Lý Hoan! Một lát sau thì cậu gọi đến, nói với cô bằng giọng đầy tình ý: “Thô thì đúng là thô thật, nhưng tôi cam đoan cô sẽ cười khi nhìn thấy nó, và sẽ vui vẻ nhiều nhiều[1]”.
[1] Vui vẻ nhiều nhiều: Âm Hán Việt của nó là Hoan Lạc Đa Đa, đây là cách chơi chữ của Lý Hoan. Tên của Lý Hoan và Tiểu Đa ghép lại thành: Hoan Lạc Đa Đa.
Tiểu Đa nghe mà muốn buồn nôn.
Mười giờ trưa ngày thứ Năm.
Nhân viên của hàng hoa lại ôm đến một bó bách hợp thơm ngát, và cũng lại mời đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
Giữa bó bách hợp cài một tấm thiếp, lời lẽ thẳng thắn hơn hôm trước: “Tôi cảm thấy loài hoa này làm tôn ngoại hình của cô lên, thơm và thuần khiết. Có thích không?”.
Một lát sau cậu lại gọi điện đến: “Tiểu Đa, ngửi thử xem có đúng là bách hợp thơm không?”.
Phạm Tiểu Đa “ừ” một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan nói bằng giọng phấn chấn: “Thơm rồi à? Được lắm, quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước rồi”.
Khi Tiểu Đa hiểu ra, cô tức đến phát run lên.
Mười giờ trưa thứ sáu.
Một bó uất kim hương được mang đến. Phạm Tiểu Đa không thèm để ý.
Khi chuông điện thoại vang lên, cô tắt máy.
Một lát sau, điện thoại ở phòng làm việc vang lên, Tiểu Đa mới nhấc máy. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan lên tiếng xin lỗi: “Phạm Tiểu Đa, đến cả đùa mà cô cũng không biết sao? Hôm nay tôi tặng uất kim hương, tuy màu tím của nó có vẻ hơi trầm, tôi thấy rất tò mò, nếu cô không giả làm cô gái ngoan ngoãn nữa và bộc lộ rõ bản tính của mình thì tôi sẽ không theo đuổi cô nữa”.
Phạm Tiểu Đa không nói được câu gì.
Mười giờ sáng ngày thứ Bảy.
Lý Hoan đích thân ôm hoa bước vào ban Quảng cáo, nhìn thấy ai cũng chào. Anh Nghiêm nhìn thấy Lý Hoan liền cười và nói: “Lý Hoan, đến làm quảng cáo cần gì phải mang hoa”.
Lý Hoan cười hì hì, đáp: “Nhưng tôi mang hoa tặng bạn gái chắc là được chứ?”.
“Người trong ban Quảng cáo của tôi ư? Cậu được đấy, chỉ làm quảng cáo có một lần mà đã yêu được à? Là ai vậy?”
“Phạm Tiểu Đa, tôi gặp người nhà của cô ấy rồi. Nhà cô ấy nhiều quy định lắm. Hôm nay thứ Bảy, mọi người đang chờ cô ấy về để ăn cơm”.
Tiếng hai người nói chuyện mỗi lúc một to. A Tuệ và A Phương nghe thấy, ngạc nhiên hỏi Tiểu Đa: “Cậu và anh ta hẹn hò rồi à? Lần trước chẳng phải là cậu không thèm để ý đến anh ta sao?”.
Phạm Tiểu Đa thấy đau đầu, vội đính chính: “Đấy là do các anh mình giới thiệu, chứ mình đâu có nói là mình đồng ý”. Nói xong, đóng cửa phòng máy lại, sợ Lý Hoan vào rồi tìm cách không chịu ra.
Trong lòng Tiểu Đa vô cùng tức giận, cái gã Lý Hoan này cố tình cho thiên hạ biết chuyện đây mà.
A Phương bắt đầu thấy lo lắng: “Tuần trước chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ cùng đi, Tiểu Đa, liệu cậu có đi được không?”.
Phạm Tiểu Đa cắn môi, nói: “Đi chứ, sao lại không đi? Tớ sẽ cắt đuôi gã Lý Hoan này và đi”.
Đang đau đều để tìm cách thì anh Cả gọi điện tới: “Tiểu Đa, tối nay em và Lý Hoan cùng về ăn cơm nhé”.
Không còn cách nào khác, Tiểu Đa đành nói với anh: “Anh, em không thích cái anh chàng Lý Hoan đó, em không muốn cùng anh ta về ăn cơm đâu”.
Lần này thì Phạm Triết Thiên không chiều theo ý Tiểu Đa: “Lý Hoan rất được, tiếp xúc dần dần sẽ có tình cảm thôi. Nghe nói ngày nào cậu ấy cũng tặng hoa cho em? Tên tiểu tử này trông thế mà rất chu đáo. Nghe lời anh đi, tối cùng về ăn cơm nhé”.
Tiểu Đa không nói câu gì. Phạm Triết Thiên hiểu rằng Tiểu Đa bắt đầu giở thói bướng bỉnh, nên vội vàng sửa: “Hôm nay là sinh nhật chị dâu em, em quên mất à? Nhanh lên nhé”.
Lúc đó Tiểu Đa mới nhớ ra. Cầm túi lên, hẹn giờ với A Phương và A Tuệ xong, bèn đi ra ngoài.
Lên xe rồi, Tiểu Đa vẫn vênh mặt lên không nói năng gì. Lý Hoan lại độc diễn như thường lệ, chẳng cần biết Tiểu Đa có nghe hay không.
Vào đến cửa, Lý Hoan đưa một hộp quà cho chị dâu: “Đây là quà của em và Tiểu Đa tặng chị”.
Chị dâu mở xem, đó là một bộ sản phẩm trang điểm, vì thế rất vui, cứ khen Lý Hoan hiểu biết.
Tiểu Đa thấy thế, trong lòng càng khó chịu, cô thì quên mất, vậy mà tên Lý Hoan này lại lặng lẽ chuẩn bị rồi nói với chị dâu là hai người cùng tặng, không biết là nên cảm ơn cậu vì sự suy nghĩ thấu đáo hay nói rằng cậu là kẻ mưu mẹo.
Chị Dâu rất vui, thế là cả nhà cũng lại xúm vào khen Lý Hoan.
Lúc ăn cơm, Lý Hoan chủ động gắp hai chiếc cánh gà vào bát cho Tiểu Đa, khiến cho chị em phụ nữ nhà họ Phạm đều rất ngưỡng mộ và lại càng tỏ ra ân cần với cậu hơn. Chỉ có điều khi Tiểu Đa gặm cánh gà, thấy nó không còn ngon như trước. Mọi người càng ăn càng vui, còn cô thì càng lúc càng sốt ruột, vì thời gian hẹn với các bạn đã đến gần, nhưng cô không biết nên rút lui thế nào.
Một lát sau, A Tuệ và A Phương gọi điện, Tiểu Đa như tù nhân được đại xá. Cô nghe điện thoại, nói: “Cơ quan có chút việc, một khách hàng quảng cáo ngày mai phải đi, bây giờ đang chờ để ghi quảng cáo. Em phải tới đài đây. Mọi người cứ ăn đi nhé”.
Chị Hai chau mày: “Sao muộn thế này rồi mà còn làm thêm? Lại là cuối tuần nữa chứ. Để chị gọi điện đến cho trưởng ban Tiêu của em, bảo anh ta gọi người khác”.
Tiểu Đa cuống lên, không để chị gọi điện. Cho dù là sự thật, thì việc chị gọi điện tới sẽ khiến cho trưởng ban Tiêu cảm thấy cô lấy chị gái ra để gây áp lực với anh ta, nên cô vội nói: “Để em gọi điện cho A Phương, A Tuệ bảo các cậu ấy giúp vậy”.
Ra đến ngoài ban công rồi, Tiểu Đa mới gọi cho hai người bạn lúc này đang đợi đến phát sốt: “Các cậu cứ đi trước đi, mình nhất định sẽ tới, nhưng muộn một chút”.
Xong việc, lau mồ hôi, Tiểu Đa trở lại bàn tiếp tục ăn.
Mãi đến mười giờ bữa tiệc mới kết thúc. Tiểu Đa không để Lý Hoan đưa về, vì đã có anh Sáu về sùng. Lý Hoan cũng không cố ép, mà chỉ nói một câu trước mặt những người trong nhà họ Phạm: “Có gì sẽ gọi điện sau”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook