Anh ngẩng đầu lên nhìn vẻ đắc ý và trêu chọc trên mặt Tiểu Đa, đôi mắt long lanh hút hồn, đôi môi nhỏ hơi cong lên cùng vẻ lanh lợi, tinh nghịch, thế là ý nghĩ muốn đánh bại, muốn chinh phục yêu nữ này lóe lên và mỗi lúc một thêm mãnh liệt trong lòng anh.

Tối hôm nay Phạm Tiểu Đa muốn trút bỏ sự khó chịu trong lòng! Cô trang điểm, thay quần áo, chờ Lý Hoan đi rồi lập tức ra khỏi cửa. Cô hẹn A Tuệ, A Phương đi bar uống rượu.

Ba cô gái tới Starry Sky. Đó là một sàn nhảy disco, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ. Cuối tuần nên người rất đông, ba người ngồi ở quầy, gọi nửa tá Heineken, vừa uống vừa bình phẩm những người đàn ông đó.

A Phương nói: “Cho đến lúc này vẫn chưa thấy ‘sản phẩm xuất sắc nhất’ xuất hiện”.

A Tuệ nói: “Hy vọng rằng cuối tuần gặp may, sẽ không uổng công tới đây”.

Tiểu Đa muốn được thoải mái, ở đây không có ai biết cô, không có ai càu nhàu cô bằng mấy lời nghiêm túc. Ánh đèn nhấp nháy, ánh sáng mờ ảo, chẳng ai nhìn thấy rõ mặt ai. Cho dù cô có nổi loạn, thì ngày hôm sau cô vẫn là Phạm Tiểu Đa nhã nhặn, lễ độ.

Theo tiếng nhạc, trong sàn nhảy đầy ắp những thân hình đang lắc lư, bên cạnh quầy có một chiếc bục cao chừng một mét, Tiểu Đa hỏi A Phương: “Có muốn xem nhảy đẹp không?”.

A Tuệ và A Phương vỗ tay kêu “Được”. Hôm nay Tiểu Đa mặc một chiếc quần bò, bên trên là sơ mi, bên trong là áo hai dây. Cô đặt chai bia xuống, cởi áo sơ mi ra, bước lên bục cao và bắt đầu nhảy.

Khi cô giơ tay lên, để lộ một khoảng da thịt trắng nõn, chiếc quần bò cạp trễ càng làm tôn thân hình yêu kiều. Tiểu Đa không cao nhưng rất cân đối, nhìn từ dưới lên, mái tóc buông xõa càng làm cho cô thêm ma mị, lẳng lơ. Phạm Tiểu Đa nhảy rất máu lửa và mạnh dạn, nếu những người nhà họ Phạm mà nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn đều phải đau tim và sau đó sẽ vô cùng tức giận. Tiểu Đa không quan tâm đến điều đó, thỉnh thoảng cô thấy cần phải phá phách như thế này.

Xung quanh bục vang lên những tiếng huýt sáo, cổ vũ cho màn biểu diễn của cô.

Đột nhiên Phạm Tiểu Đa nghe thấy tiếng cười chế giễu. Trong tiếng nhạc chát chúa, cô vẫn có thể nghe thấy một tiếng cười như vậy! Cô đưa đôi mắt hé một nửa, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.

Ở một chiếc bàn gần đấy, chàng trai mà cô từng hạ giọng đe dọa rằng, từ sau khi nhìn thấy cô, tốt nhất là tránh đi, đang ngồi ở đó. Bên cạnh đối phương còn có hai người khác nữa, ba người, ba khuôn mặt điển trai.

Phạm Tiểu Đa nghĩ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tai họa ở cùng một chỗ.

Chàng trai ấy nâng ly rượu nhìn Tiểu Đa, miệng nhếch nụ cười lười biếng.

Phạm Tiểu Đa chắc chắn, gặp phải đại họa nghìn năm, cô phải thay trời hành đạo thôi.

Cô dừng nhảy, bước xuống khỏi bục, nghe thấy “phựt” một cái, quần bò vướng vào chiếc đinh tròn ở góc bàn, bị rách thành một miếng hình tam giác. Tiểu Đa đưa tay sờ, vếch rách ở chỗ cong của đùi, không ảnh hưởng gì nên cũng chẳng thèm để ý. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chàng trai kia đang nở một nụ cười rất đáng ghét.

Cô chạm vào người của A Tuệ và A Phương, ra hiệu về hướng anh chàng ấy. Mắt hai cô gái sáng bừng, ba người bàn bạc một chút, rồi A Tuệ cầm chai rượu đi tới. Một lát sau, chàng trai ấy cùng với hai người bạn cùng bàn cũng đi tới.

Phạm Tiểu Đa nheo mắt nhìn chàng trai ấy tới tìm chết, nghĩ bụng, rất tốt, ba chọi ba, không bị coi là lấy nhiều địch ít.

Sáu người ghép bàn lại và ngồi xuống, A Tuệ nói: “Chúng ta làm quen nhau nhé. Tôi là A Tuệ, đây là A Phương, Tiểu Đa”.

Ba người kia cũng lên tiếng: “Trương Ngôn, Tiểu Mã, Thần Quang”.

Phạm Tiểu Đa và chàng trai ấy lại nhìn nhau, trong bụng đều nghĩ, nhớ rồi.

A Tuệ hỏi bọn họ: “Chơi trò gì bây giờ? Súc sắc hay là trò đố số[1]?”.

[1] Đố số: Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hòa.

Ba người đàn ông khẽ cười: “Không vấn đề gì. Có quy tắc gì không?”.

Các cô gái chỉ chờ có thế, A Phương nói: “Ba chọi ba, người nào thắng sẽ được đưa ra, vòng đầu tiên chúng tôi ra trước, ai thua sẽ phải uống một ly rượu đầy. Bên chúng tôi thua sẽ uống nửa ly”.

Ba người đàn ông lại cười: “Được, nhường phụ nữ, cứ như thế đi”. Nói rồi, đưa tay vẫy về phía quầy bar, yêu cầu mang hai chai Vodka, rồi hỏi bọn Tiểu Đa xem muốn pha gì.

Tiểu Đa lắc đầu: “Không pha, nguyên chất thôi”.

Câu này của Tiểu Đa vừa nói ra, ba người đàn ông nhướng mày với vẻ ngạc nhiên, Trương Ngôn cười, nói: “Không pha? Như thế mà cũng uống quen?”.

Tiểu Đa cười với vẻ lơi lả: “Pha vào thì có khác gì uống nước lã, còn thú vị gì nữa?”.

Hồi đầu khi Tiểu Đa mới tới làm việc ở ban Quảng cáo, mọi người cùng đi chơi. Giám đốc Lưu trực tiếp phụ trách ban Quảng cáo, giữa chừng nói với Tiểu Đa: “Phạm Tiểu Đa, cô nên biết là muốn ở lại ban Quảng cáo thì đầu tiên phải biết uống rượu, nếu không biết uống rượu thì không ở lại đó lâu được đâu”.

Tiểu Đa mỉm cười, bố cô là người miền Bắc, cô không thừa kế từ ông về hình thức thì thừa kế ông về tửu lượng. Uống nửa lít rượu trắng mà vẫn chẳng có cảm giác gì, phải uống hơn nửa lít một chút mới vừa đủ, nếu uống đến một lít thì hơi chếch choáng, có lần ăn Tết cô cùng các anh uống rượu mạnh, ngủ một đêm tỉnh dậy lại thấy bình thường.

Các đồng nghiệp thấy điệu bộ nhã nhặn của Tiểu Đa, tìm đến rủ cô uống rượu để trêu cô. Nào ngờ, uống cạn rượu rồi mà sắc mặt của cô vẫn không hề thay đổi, trưởng ban Tiêu thấy vậy rất vui, còn nói, ban Quảng cáo đã có một đại tướng.

Có khách đến mời ăn cơm, nếu có ba cô gái bộ phận hậu kỳ đi cùng, thì người uống say chắc chắn sẽ là khách hàng.

Tối nay Tiểu Đa đã bàn với A Phương và A Tuệ, ba người mỗi người có một thế mạnh, cùng đấu rượu, nhất định sẽ thắng. Loại rượu không pha chỉ chuyên dành cho đàn ông.

Tiểu Đa rất vui và cảm thấy cực kỳ phấn khích, bèn nhảy ra đầu tiên: “Ai trong các cô sẽ xuất chiêu trước?”.

A Tuệ lắc súc sắc: “Tôi ra trước”.

Tiểu Mã đã thua khi chưa đầy một phút. Trương Ngôn là người thứ hai, A Phương tiếp tục đánh bại Trương Ngôn sau chừng mười lăm, hai mươi phút. A Tuệ và A Phương kêu ré lên vì đều thắng, bây giờ chỉ chờ Tiểu Đa đánh dấu kết thúc bằng một chiến thắng viên mãn. Tiểu Mã và Trương Ngôn cũng chăm chú nhìn Thần Quang, miệng kêu to, hãy trả thù!

Trong lòng Tiểu Đa thấy rất phấn chấn, cô nhất định phải tiêu diệt cái người có tên là Thần Quang cứ liếc xéo mình này!

Cô từ tốn nói: “Oẳn tù tì, năm thắng ba”.

Thần Quang cười: “Sao phải rắc rối như vậy, chỉ một lần là xác định thắng thua không được à?”.

Đương nhiên là không được, Phạm Tiểu Đa mà chơi oẳn tù tì nhất định phải là năm thắng ba, vì cái chính là thi phản ứng ra nắm tay, một lần thì chưa đủ, vì thế cô lắc đầu: “Tôi ra trước, anh làm theo là được”.

Thần Quang cười, đã hai chín, ba mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn còn chơi trò trẻ con này với một cô gái? Nhưng nhìn thấy ánh mắt thách thức của Phạm Tiểu Đa, anh biết, cô gái này quyết đấu với mình, nhưng vì lúc trước nói rồi, vì thế anh chỉ còn biết chấp nhận.

Rất nhanh, Tiểu Đa ba lần ra lá, Thần Quang cũng ba lần ra lá, ba lần hòa. Chỉ có điều chưa đầy hai mươi phút sau, cuộc chiến đã kết thúc.

Thần Quang có phần không thể tin nổi, bản thân như thể đưa bàn tay xòe ra trước mặt Tiểu Đa, còn cô chỉ việc nhẹ nhàng ra hai ngón tay, “rắc” một tiếng thành cái kéo.

Ba người đàn ông cười đau khổ nâng ly lên chạm rồi cùng uống, mắt nhìn nhau, cùng lấy lại tinh thần, gặp phải ba cô gái không dễ chơi, khiến tính hiếu thắng của họ nổi lên. Thế là trận chiến lại tiếp tục.

Các cô gái cứ chìm đắm trong không khí liên tiếp chiến thắng, thỉnh thoảng rơi vào hoàn cảnh bất lợi lại than thở: “Cuối cùng cũng được uống ly rượu rồi, thấy các anh uống thèm quá”, khiến ba người đàn ông tức tới mức chỉ biết im lặng.

Thần Quang cứ uống hết ly Vodka này đến ly Vodka khác, loại rượu không pha, uống tới khi miệng phát đắng, đầu choáng váng thì nghe thấy Tiểu Đa hạ thấp giọng nói với anh với vẻ dữ dằn: “Tôi đã bảo anh hễ nhìn thấy tôi thì tránh đi cơ mà”.

Anh ngẩng đầu lên nhìn vẻ đắc ý và trêu chọc trên mặt Tiểu Đa, đôi mắt long lanh hút hồn, đôi môi nhỏ hơi cong lên cùng vẻ lanh lợi, tinh nghịch, thế là ý nghĩ muốn đánh bại, muốn chinh phục yêu nữ này lóe lên và mỗi lúc một thêm mãnh liệt trong lòng anh.

Hai chai Vodka được ba người trong bọn Thần Quang uống hết, có gọi nữa có lẽ cũng là ba người bọn họ uống, cứ như vậy sẽ lộ hết cái xấu ra mà thôi. Thần Quang cười, nói: “Hôm nay đến đây thôi, ba chúng tôi bái phục nhận thua. Tuần sau gặp lại nhau vẫn tại đây, được không?”.

A Tuệ và A Phương thích tít cả mắt, ba chàng trai này nhìn có vẻ rất được, hẹn với các anh chàng đẹp trai hẳn sẽ không vô vị. Thế là hai người lập tức nhận lời rồi đưa mắt nhìn Tiểu Đa.

Tiểu Đa hơi do dự, hôm nay anh Sáu không có ở nhà, nên cô mới trốn đi được, lần sau chẳng may anh Sáu biết được thì gay go.

Thần Quang thấy Tiểu Đa có vẻ không muốn lắm, bèn lên tiếng khích cô: “Sao thế, định tránh đi đường khác?”.

Tiểu Đa nhìn Thần Quang, thấy khuôn mặt điển trai của anh lại lộ ra vẻ đáng ghét như lần trước, bèn buột miệng nói: “Anh vẫn chưa uống đủ thì đợi lần sau cố mà uống tiếp nhé”.

Hẹn xong, ba chàng trai ra về.

A Tuệ ré lên: “Đúng là duyên phận, gặp được trai đẹp rồi, tuần sau mình phải trang điểm đẹp hơn mới được”.

A Phương cũng vô cùng phấn chấn. Cô rất có cảm tình với Trương Ngôn.

Phạm Tiểu Đa rất vui, vì cuối cùng cũng trả thù được một phen, khiến cho anh chàng Thần Quang phải chắp tay xin thua, trong lòng cô thấy rất đã. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Mình thấy tuần sau không phạt rượu như thế này nữa, vì bọn họ chắc chắn có chuẩn bị rồi mới đến”.

A Tuệ và A Phương gật đầu, cảm thấy có một tuần để bàn nên cũng không vội. Hôm nay thu hoạch rất lớn.

Phạm Tiểu Đa mua một chiếc kẹo cao su nhai cho hết mùi rượu. Cô thận trọng mở cửa nhà, thấy anh trai vẫn chưa về, bèn đi tắm để khử hết mùi rượu trên người. Nhìn chiếc quần bò bị rách một miếng, Tiểu Đa bèn lấy kéo cắt phăng, biến nó thành một chiếc quần soóc.

Cô nhìn chiếc kéo trong tay, nhớ đến cảnh mình ra kéo cắt bàn tay to của chàng trai Thần Quang nhiều lần trong trò chơi tối nay, không kìm được cất tiếng cười ha hả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương