Ban đầu khi Hầu phu nhân vừa nghe thấy con dâu nói, “Ngươi không cần nói nữa, giờ ta không muốn nghe” thì hơi sững sờ. Bà cho rằng trải qua chuyện này, cuối trong lòng con dâu đã thấy ghét bỏ, bất mãn. 

Thế nhưng sau đó bà đã nghe thấy gì?

Con dâu muốn đút Chương Nhi uống thuốc? Trong giây lát ấy, khoé miệng Hầu phu nhân giật giật, vẻ mặt có phần kỳ lạ. Người trẻ tuổi bây giờ đều nói chuyện dễ gây hiểu nhầm như vậy sao?

“Không cần ngươi!” Lúc này, một giọng nói đầy chán ghét đột ngột vang lên, là Hạ Văn Cảnh. Vừa rồi hắn bị Hầu gia bắt đến bên cạnh ông, lúc này hắn vội bước tới tách Vu Hàn Châu ra: “Ta đút ca ca ta uống.”

Để cho nữ nhân đó đút ca ca uống thuốc, hắn ta không yên tâm! 

Hầu phu nhân nghe thấy vậy thì khoé mắt giật giật, bà ngẩng đầu lên giáo huấn Tiểu nhi tử: “Sao lại nói kiểu đó với tẩu tử con hả? Còn không mau xin lỗi?

Hạ Văn Cảnh hừ lạnh một cái rồi quay đầu đi, sau đó hắn ta cúi xuống nhìn Hạ Văn Chương, nói: “Ca, lát nữa đệ đút huynh uống thuốc.”

Hắn cảm thấy Vu Hàn Châu gả vào nhà hắn ta là có ý đồ xấu. Lần này ca ca bệnh nặng như vậy còn không phải là vì nàng sao? Cho dù không phải nàng cố ý giở trò đi chăng nữa, nhưng nếu như ca ca không về nhà mẹ đẻ cùng với nàng thì cũng sẽ không đến mức này.

Nói tới nói lui, tất cả đều là lỗi của nàng hết! Nàng còn muốn đút ca ca uống thuốc? Hạ Văn Cảnh còn lâu mới chịu.

“Khụ!” Hạ Văn Chương rủ mắt xuống, vất vả nói: “Không cần mọi người. Gọi Thuý Châu, để nàng ta đút cho ta là được.” 

Bàn tay đang giấu dưới chăn dần siết chặt lại.

Sao Văn Cảnh lại, lại…

Vừa rồi Nhan Nhan nói muốn đút hắn uống thuốc. Tuy rằng hắn rất ngại, nhưng nếu như, nếu như nàng muốn đút hắn bằng được, thì hắn cũng sẽ chịu.

Hắn bị bệnh, được tức phụ đút uống thuốc thì có làm sao?

Thế nhưng Hạ Văn Cảnh nói như vậy khiến hắn không tiện nói: “Không, không cần đệ, để tẩu tử đệ làm là được rồi.”

Hầu phu nhân hiểu Đại nhi tử của mình nhất, lúc này bà cũng vừa tức giận vừa buồn cười, bà ngẩng lên nhìn Tiểu nhi tử một cái, đây là đứa ngốc, có nói nó cũng không hiểu.

Hầu phu nhân đứng lên, nói: “Ở đây có Nhan Nhi chăm sóc Chương Nhi là đủ rồi. Nhiều người vây ở đây như vậy, khó tránh khỏi làm phiền Chương nhi nghỉ ngơi.”

“Ta buồn ngủ rồi.” Hầu phu nhân ngáp một cái rồi đi tới bên cạnh Hầu gia, đồng thời còn quay đầu lại liếc Tiểu nhi tử một cái: “Đi thôi, ở đây có đại tẩu con, có Thường đại phu, còn có cả Thuý Châu chăm sóc nữa là đủ rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, nếu không Chương Nhi sẽ lại áy náy trong lòng.”

Hạ Văn Chương rất cảm kích nhìn mẫu thân. Đúng vậy, mỗi lần kinh động đến bọn họ hắn đều thấy áy náy vô cùng.

Hạ Văn Cảnh còn muốn nói gì đó thì bị Hầu phu nhân túm đi: “Không phải ngày mai con phải đi học sao? Nếu nghỉ ngơi không đủ lại ngủ gật trước mặt tiên sinh thì sao? Mau về đi, con tay chân vụng về, Chương Nhi không cần con chăm sóc.”

Hầu phu nhân không kéo được Tiểu nhi tử ương bướng như bò của mình, nhưng Hầu gia cũng cùng suy nghĩ với bà, ông ngầm giúp bà một tay, thoáng cái đã kéo được Hạ Văn Cảnh rời đi.

“Con không yên tâm!” Hạ Văn Cảnh bị đẩy ra ngoài viện vẫn còn ấm ức nói: “Con muốn chăm sóc ca ca!”

Hầu phu nhân dỗ hắn: “Được rồi được rồi, tuy rằng tẩu tử con còn trẻ, nhưng vẫn còn có Thường đại phu ở đây, còn có Thuý Châu, đều là những người đã hầu hạ ca ca con lâu năm, con không yên tâm cái gì?”

Lúc sau không biết Hầu phu nhân lại nói gì đó mà Hạ Văn Cảnh không lên tiếng nữa. Theo Vu Hàn Châu nghĩ, trừ khi hắn ta nói ra chuyện lúc đó, nếu không thì Hầu phu nhân sẽ không đứng về phía hắn ta.

Thế nhưng hắn lại không thể nói. Trừ khi bắt được chứng cứ thực sự chứng minh được nàng gả tới đây có mưu đồ bất chính, nếu không chuyện này vạch trần ra thì sẽ là một cái sọt lớn.

Hầu phu nhân vừa đi thì đám đầy tớ đi theo cũng rời đi, Trường Thanh viện khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chỉ còn lại tiếng sắc thuốc sôi sùng sục của Thường đại phu cùng với tiếng làm việc nhẹ tay nhẹ chân của đám nha hoàn. 

Hạ Văn Chương nằm trên giường, ngay cả tiếng hô hấp của bản thân cũng có thể nghe thấy. Hắn nhìn Vu Hàn Châu đứng ở trước giường, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động: “Nàng, nàng ngồi xuống đây đi.”

Lúc nói chuyện hắn còn cố gắng nằm dịch người vào trong, muốn để ra một khoảng trống ở bên giường. Vu Hàn Châu đè hắn lại, nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nàng tuỳ ý ngồi xuống rồi mới nhìn hắn: “Vất vả lắm mới ấm lên được, ngươi dịch sang bên cạnh sẽ lại bị lạnh mất.”

Giờ đây hắn bị bệnh, đang là lúc yếu ớt.

Hạ Văn Chương thấy nàng cẩn thận như vậy thì trong lòng lập tức như có một dòng nước ấm chảy qua, lồng ng,ực hắn nóng lên rồi lại hơi nghẹn ngào. Hắn sững người nhìn nàng, sau đó lại rủ mắt xuống ngay lập tức rồi nói: “Ta làm liên lụy tới nàng rồi.”

Hắn liên lụy tới phụ thân, mẫu thân cùng với đệ đệ thì thôi đi, ít ra bọn họ là thân nhân máu mủ với hắn. Thế nhưng nàng, nàng vừa mới gả cho hắn, còn chưa kịp hưởng được thứ tốt gì đã bị hắn làm liên lụy.

“Ừm.” Vu Hàn Châu để một tay xuống ván giường chống lấy cằm, gật gật đầu.

Đúng là nàng bị hắn làm liên lụy. Nhưng thế thì làm sao? Sức khỏe hắn vốn không tốt, nàng sớm đã biết, cũng đã chấp nhận điều này.

Trên đời này không có chuyện gì là mười phân vẹn mười, Hạ Văn Chương có chỗ tốt mà người khác không có, nếu nàng đã muốn hưởng thụ những chỗ tốt này thì tất nhiên phải chấp nhận chỗ không tốt của hắn.

“Nàng, nàng thế là có ý gì?” Hạ Văn Chương không ngờ nàng lại phản ứng bình thản như vậy, không khỏi lấy làm lạ.

Nàng hoặc là nói “Không có không có, ngươi không liên lụy đến ta.”.

Hoặc là nói “Không sao không sao, chúng ta là phu thê, đây là chuyện ta nên làm.”

Nhưng “ừm” một tiếng như vậy là có ý gì?

Vu Hàn Châu đang muốn nói gì đó thì đúng lúc Thường đại phu sắc thuốc xong, nàng thấy vậy thì đứng lên ngay, nói với hắn: “Uống thuốc trước đã. Uống thuốc xong rồi chúng ta từ từ nói.”

Thúy Châu bưng thuốc tới, một nha hoàn khác đồng thời tới đỡ Hạ Văn Chương ngồi dậy.

Ổn định vị trí xong, Thúy Châu nói: “Đại gia, nô tỳ đút người uống thuốc.”

Hạ Văn Chương cụp mắt xuống: “Ừ.”

“Để ta.” Nhưng Vu Hàn Châu lại nhận lấy chén thuốc. Nàng đã nói trước mặt Hầu phu nhân là muốn đút hắn uống thuốc, thì chắc chắn nói được làm được, nếu không sẽ không khỏi tạo ra hình tượng là người chỉ biết nói suông.

Nàng vừa ngồi xuống cạnh giường, múc một thìa thuốc rồi ngẩng đầu lên, đang định đút cho Hạ Văn Chương thì đụng phải đôi mắt long lanh như có hàng ngàn ngôi sao sáng của hắn.

Nàng sững sờ: “Sao thế?”

Ánh mắt Hạ Văn Chương khẽ lay động, bay sang bên cạnh rồi lại bay về vị trí cũ, dừng lại trên chén thuốc một chút rồi lại rời đi: “Để Thúy Châu đút đi.”

“Sao vậy?” Vu Hàn Châu ngạc nhiên, cho rằng Hạ Văn Chương ngại nàng không có kinh nghiệm, nàng ngừng lại một chút rồi nói rằng: “Vậy ngươi uống một ngụm thôi. Ta đã múc ra rồi, ngươi uống một ngụm rồi ta sẽ đưa chén thuốc cho Thúy Châu.”

Như vậy cũng coi như là nàng đã đút rồi. Hầu phu nhân sau khi biết cũng không thể nói gì được nàng.

Hạ Văn Chương nghe thấy câu này thì lại rủ mắt xuống.

Sao nàng không kiên trì tiếp nữa?

Vừa rồi hắn nói ít hơn một câu thì thế sao?

Hắn nhìn thìa thuốc trước mặt, không nỡ ngậm lấy, nhưng lại không thể không ngậm lấy.

Nước thuốc bình thường đắng vô cùng nhưng lúc này không biết vì sao mà vào trong miệng hắn lại bỗng ngọt ngào như mật.

Hắn lưu luyến không nỡ nuốt xuống, ngẩng mặt lên ngó nàng nhưng cuối cùng câu “nàng đút ta tiếp đi” cũng không nói ra khỏi miệng.

Mà Vu Hàn Châu đã đưa chén thuốc cho Thúy Châu, đứng dậy đi ra ngoài.

Thường đại phu vẫn chưa ra về, nhìn thấy cảnh tượng này thì cười lạnh lùng một tiếng, sau đó nói: “Lát nữa uống thuốc xong thì nghỉ ngơi luôn đi.”

Nói xong câu đó thì vung tay đi mất.

Thúy Châu nhận lấy chén thuốc rồi quỳ trên bục thềm, bắt đầu kiên nhẫn đút từng thìa từng thìa cho hắn.

Vu Hàn Châu nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt khẽ động. May mắn thân phận mà nàng xuyên qua là quý tộc, nếu như bảo nàng phải như Thúy Châu, vừa phải đối diện với sự uy nghiêm của Hầu phu nhân vừa phải vâng lời Hạ Văn Chương, còn phải kính cẩn nghe theo Hầu phu nhân một cách hèn mọn như vậy, nàng không làm được. 

Hạ Văn Chương được Thúy Châu đút uống thuốc, hắn cau mày uống từng ngụm thuốc đắng, gian nan vô cùng.

Cuối cùng cũng uống thuốc xong, Thúy Châu thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đứng lên nói: “Đại gia còn gì căn dặn không ạ?”

“Không còn, ngươi lui xuống đi.” Hạ Văn Chương nói.

Thúy Châu lại hỏi Vu Hàn Châu: “Nãi nãi có gì căn dặn không ạ?”

“Không có.” Vu Hàn Châu khua tay bảo nàng ta lui xuống, đến khi cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại thì nàng mới cởi giày lên giường.

Nghe ý của Thường đại phu thì có thể đoán được hắn uống thuốc xong là sẽ không sao nữa, có thể ngủ được rồi.

Có điều muốn hắn ngủ cũng không thể nhanh như vậy được. Nhớ tới chủ đề còn đang dang dở vừa rồi, nàng dựa vào đầu giường rồi ôm một nhúm chăn vào trong lòng mình, rồi mới hỏi hắn: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

Lúc này Hạ Văn Chương mới nhớ ra trước khi uống thuốc hình như nàng có gì muốn nói, hắn gật đầu: “Được.”

Vu Hàn Châu hỏi: “Trước đó ngươi khó chịu, sao không gọi ta dậy?”

“Ta…”

Vu Hàn Châu lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn muốn nói nhưng không nói lên lời, nàng lại hỏi: “Ngươi sợ làm phiền ta, sợ làm liên lụy tới ta có đúng không?”

Hạ Văn Chương mím môi, cúi đầu xuống.

“Vậy ngươi có biết vì sao ta gả cho ngươi không?” Vu Hàn Châu hỏi hắn. 

Hạ Văn Chương sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Đối với vấn đề của nàng, hắn hơi kháng cự. Thật ra hắn không hề muốn biết vì sao nàng lại gả cho hắn.

Tóm lại không phải là bởi vì nàng thích hắn nên mới gả cho hắn. Mà những lý do khác, hắn đều không muốn nghe.

“Thật ra ta đã hối hận.” Vu Hàn Châu nhìn ra sự chống cự nơi đáy mắt hắn, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng nàng đã chú ý thấy, thế là nàng lướt qua không nhắc tới nó, chỉ nói lời tiếp theo: “Đó là một quyết định không lý trí, thế nên sau đó ta đã hối hận rồi, chỉ là lúc ta hối hận thì đã quá muộn.”

Hạ Văn Chương sững sốt, hắn mím chặt môi, cụp mắt xuống.

“Nhưng là người thì phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm.” Vu Hàn Châu tiếp tục nói: “Nếu như sự việc đã không cách nào thay đổi được nữa, vậy thì ta chấp nhận. Đã gả cho ngươi thì chính là thê tử của ngươi.”

“Ngươi là người tốt.” Nàng nhìn hắn, nói ra lời từ tận đáy lòng mình: “Ta rất tôn trọng ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể sống tốt hơn chút, lâu hơn chút. Trước đây ngươi từng nói rằng chúng ta là bằng hữu, ta ghi nhớ ở trong lòng.”

“Trong lòng ta, bằng hữu chính là phải giúp đỡ lẫn nhau. Lúc ta không ổn, ngươi giúp đỡ ta. Lúc ngươi khó khăn, ta chăm sóc ngươi.”

Hạ Văn Chương nghe đến đây thì trong lòng vô cùng chấn động, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Gương mặt thiếu nữ xinh xắn cùng với mái tóc đen nhánh mượt mà xõa xuống bả vai, lúc này biểu cảm trên gương mặt nàng nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi đồng tử đen như mực nhìn hắn, nói: “Nhưng ta không ngờ rằng cái mà ngươi gọi là bằng hữu lại là như vậy, vừa có chuyện gì là muốn đẩy ta ra ngay, sợ liên lụy đến ta. Sớm biết như thế ta sẽ không làm bằng hữu với ngươi.”

Như vậy không phải là bằng hữu, hắn nghĩ như vậy thì cũng không xứng làm bằng hữu của nàng.

“Không phải ta—” Hạ Văn Chương nóng nảy, muốn giải thích với nàng: “Ta, ta muốn làm bằng hữu của nàng, ta chỉ là, chỉ là—”

“Chỉ là không muốn liên lụy tới ta?” Vu Hàn Châu nhíu mày, nói tiếp nửa câu sau vẫn chưa kịp ra khỏi miệng của hắn: “Nhưng nếu ta không bị ngươi liên lụy, thì sau này làm sao có thể hưởng thụ điều tốt từ ngươi? Chỉ chiếm tiện nghi mà không bỏ ra thì sao có thể gọi là bằng hữu? Đó là tiểu nhân.”

Hạ Văn Chương hoảng hốt, trong lòng hắn chấn động cực kỳ, lắc đầu nói: “Không, nàng không phải là tiểu nhân, sao nàng lại là tiểu nhân được?”

Hơn nữa: “Ta, ta có thể cho nàng được điều gì tốt chứ?” Trong mắt hắn lộ ra vẻ thống khổ: “Những mảnh điền sản, thư họa đó sao? So với danh dự của nàng chúng có là gì?”

Vu Hàn Châu nghe hắn nói như vậy cũng không nóng giận, gương mặt nàng trầm tĩnh, tỉ mỉ tranh luận với hắn: “Không phải như ngươi nói.”

“Nếu như ta chăm sóc tốt cho ngươi, đến khi ngươi đi, thì người ngoài sẽ khen ngợi ta, nói ta có tình có nghĩa. Không chỉ không tổn hại đến danh dự của ta mà ngược lại còn ca tụng ta. Bên cạnh đó, ngươi có thể cho ta rất nhiều lợi ích, nhưng không phải là ruộng đất hay thư họa, những thứ đó ta có, phụ thân ta, mẫu thân ta cũng có thể cho ta rất nhiều.”

“Cái ngươi có thể cho ta là thứ khác.”

Nàng chớp mắt với hắn: “Ta gả cho ngươi, có thể được ngủ nướng, đúng không? Không cần phải đi thỉnh an mỗi ngày, đúng không? Mẫu thân sẽ không trách ta hay đặt ra các quy tắc cho ta, đúng không? Ngươi cũng sẽ không có thông phòng, lại càng sẽ không nạp thiếp, đúng không?”

Trên mặt nàng hơi lộ ra ý cười: “Gả cho ngươi, ta sống rất thoải mái.”

Hạ Văn Chương phảng phất như nghe thấy tiếng ầm ầm, như thể thế giới này vừa mở ra trước mặt hắn một cánh cửa lớn mới tinh, bụi bặm mù mịt bay lên rồi lại rơi xuống.

Những phiền muộn tích tụ đầy trong lòng hắn toàn bộ đã bị phá vỡ, hắn lẩm bẩm: “Hóa ra còn có thể nghĩ như vậy sao?”

Hóa ra, gả cho hắn thật sự có điều tốt sao?

Không, không phải. Rất nhanh sau đó Hạ Văn Chương lại lắc đầu.

Nàng nghĩ như vậy chỉ là vì không có được điều tốt chân chính, ví dụ như tình yêu thương của trượng phu, ví dụ như vinh hoa phú quý, thế nên nàng mới chú ý những điều nhỏ nhặt như vậy, rồi từ đó tự khuyên bản thân rằng như vậy rất tốt.

Cũng giống như lúc đầu nàng hối hận, chỉ là không có cách nào thay đổi nên mới không thể không chấp nhận.

Nàng nói những lời này cũng chỉ vì để an ủi hắn.

Nàng là một cô nương tốt, vì muốn hắn dễ chịu hơn mà phải vắt não nghĩ ra những lời như vậy để khiến hắn nhẹ lòng.

“Mỗi từ mỗi chữ ta vừa nói đều là thật lòng.” Vu Hàn Châu nhìn ra hắn không tin, nàng vươn tay ra bắt lấy cánh tay của hắn, đến khi hắn nhìn nàng rồi mới thả lỏng tay ra, nghiêm túc nhìn hắn rồi nói: “Ta gả cho ngươi, thật ra có hơi khó xử. Ngươi không tin ta, Nhị gia cũng không tin ta. Những lời ta nói là muốn ít nhất có một người chịu tin tưởng ta.”

“Ngươi tin tưởng ta, không hoài nghi ta, vậy thì những ngày tháng sau này của ta mới tốt được.” Nàng dừng lại một chút: “Ngươi cũng sẽ sống tốt. Ngươi không cần luôn phải đề phòng ta, thời thời khắc khắc phòng bị ta, như vậy cũng sẽ khiến ngươi thoải mái hơn rất nhiều.”

Nàng nói nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, rốt cuộc Hạ Văn Chương cũng tin rồi.

Chủ yếu là bởi vì, điều này có thể giải thích rõ ràng rằng tại sao trước kia nàng lại có dáng vẻ điên cuồng không lý trí, mà bây giờ lại có thể hài lòng với hiện tại, thậm chí còn an phận thủ thường, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Là bởi vì nàng đã thông suốt, không làm loạn nữa.

Hắn nhìn đôi mắt tĩnh lặng của nàng, tự đáy lòng dâng lên sự kính phục. Sự kính phục này không phải bởi nàng đã tỉnh táo lại mà là kính phục nàng trong thời gian ngắn như vậy đã đưa ra những sắp xếp đầy sáng suốt đến thế. 

Nhận mệnh, an phận thủ thường, không oán trời trách đất, hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất đối với nàng. Mà đồng thời hắn lại thương xót nàng vô cùng, thương nàng hối hận quá muộn, không thể không gả cho người như hắn.

Thế nhưng, khóe miệng hắn lại không nhịn được mà cong lên. Khi phát giác ra được điều ấy thì hắn lại nỗ lực ép khóe miệng xuống. Như thế thật sự là quá u ám và đê tiện, sao hắn có thể vui mừng vì chuyện này chứ? Thế nhưng dù có cố gắng ép xuống thế nào thì khóe miệng cũng không vẫn cong lên như cũ.

“Ngươi hãy thoải mái đi.” Vu Hàn Châu thấy hắn đã cởi mở rồi, cuối cùng cũng có thể thở phào, người bị bệnh kiêng kỵ nhất là có muộn phiền tích tụ trong lòng, nàng vươn tay ra nhẹ vỗ vai hắn: “Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đến những chuyện vớ vẫn nữa.”

Hạ Văn Chương mím môi, không dám nhìn nàng, hắn rũ mắt xuống đáp: “Ừm.”

Thời gian đã khuya lắm rồi, mà Hạ Văn Chương cũng đã uống thuốc được một lúc, lúc này thuốc bắt đầu nổi lên tác dụng, mí mắt hắn dần nặng trĩu.

“Ngủ ngon.” Vu Hàn Châu nói.

“Ngủ ngon.” Hạ Văn Chương đáp lại.

Hai người từ cuộn lại, người trước người sau chui vào trong chăn rồi nằm xuống. Nhắm mắt lại, hai hơi thở dài ngắn khác nhau hòa quyện vào cùng nhau, rồi dần dần trở nên đều đặn dài lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương