Thấy Tiểu Cẩn đi vào, A Vi vội vàng đẩy Thần Hiên một cái, để cho hai người tách ra.

"Tiểu Cẩn, hôm nay sao lại trở về?" A Vi khôi phục vẻ mặt như thường, quan tâm hỏi.

Hay lắm, tỷ không muốn hắn trở lại chứ gì?

Tiểu Cẩn phụng phịu đáp: "Ngày mai ở trường được nghỉ." Vừa nói chuyện vừa thở phì phì dậm chân đi vào phòng.

Thấy đệ đệ đến chào hỏi Thần Hiên cũng không thèm nói, A Vi cắn cắn môi: "Hôm nay ăn xong cơm tối thì chúng ta trở về đi."

Càng ở lại không biết Tiểu Cẩn còn càng vô lễ cùng thất thường đến mức nào. Lần trước Thần Hiên ra ngoài, nàng tưởng đâu đã dạy dỗ đứa nhỏ ổn thỏa, nào ngờ lúc này lại biến thành bộ dáng ngỗ nghịch không khác gì, A Vi thật sự lo lắng vô cùng.

Thần Hiên vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: "Hôm nay Tiểu Cẩn cũng đã trở về, không bằng chúng ta ở lại thêm mấy hôm nữa đi. Trong nhà đông đủ, ông nội cũng sẽ bớt suy nghĩ hơn một chút."

"Nhưng mà…" Nàng không thể nói thẳng ra lí do kia, suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Chúng ta cũng không mang theo xiêm y để đổi."

Thần Hiên chỉ y phục vải bố đơn giản trên người mình: "Không phải ta có thể mặc xiêm y của nhạc phụ sao? Mấy bộ y phục hôm nay vừa mới mua cho nàng, giặt qua liền có thể dùng rồi."

Thấy hắn thật sự không ngại, A Vi mới an tâm hơn một chút.

Nàng thấy trong bếp không còn bao nhiêu thức ăn, cơm tối nếu muốn cả nhà được ăn ngon thì chắc chắn sẽ không đủ cho nên liền nói qua với Thần Hiên, tự mình đi mấy thôn hộ xung quanh mua thêm chút nguyên liệu.

Tiễn A Vi ra cửa, lão nhân trong phòng cũng im ắng, Thần Hiên chầm chậm đi tới trước cửa phòng Tiểu Cẩn, vươn tay gõ một cái.

"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm phụng phịu của Tiểu Cẩn.


Đứa nhỏ đang ngồi trước án thư, tưởng tỷ tỷ đến dỗ mình, không nghĩ tới lại là bóng dáng cao lớn này. Hôm nay đối phương có chút khác lạ, qua một lúc lâu sau Tiểu Cẩn mới phát hiện, thì ra là đã đổi xiêm y khác với thường ngày.

Thần Hiên dời ghế, thấy Tiểu Cẩn vùi đầu không để ý tới chính mình cũng không câu nệ: "Nghiên mực lần trước ta nhờ tỷ tỷ đưa cho đệ dùng tốt chứ?"

Hừ, đây là làm quen với ta sao? Tiểu Cẩn tiếp tục vùi đầu chu miệng: "Vô dụng, ta ném đi rồi!" Đồ đắt tiền như vậy, hắn có thấy vô dụng cũng không dám lớn mật đến thế nhưng hắn thích nói như thế, chọc tức chết cái người góa vợ này đi!

Thần Hiên cảm thấy tiểu hài tử bướng bỉnh ngược lại càng thêm đáng yêu, cười cười: "Vậy đệ thích cái gì? Ta mua cho đệ."

Tiểu Cẩn ngẩng đầu, đưa lưỡi trêu chọc: "Ta chẳng cần gì! Thứ ta thích ngươi không mua được đâu!"

"Ồ?" Thần Hiên cố tình nhíu mày, "Còn có thứ ta không mua được sao? Ta không tin."

Tiểu Cẩn cười hắc hắc: "Ta thích bánh trứng tỷ tỷ làm, bên ngoài làm gì có ai bán mà cho ngươi mua, hừ!" Nói xong xong Tiểu Cẩn liền thấy có chút không đúng, người này cùng tỷ tỷ ngày ngày ở chung một chỗ, không chừng ngày nào tỷ tỷ cũng làm bánh trứng cho hắn ăn, thứ này đã sớm không phải là của riêng của Tiểu Cẩn hắn nữa rồi. Nghĩ đến đây, đứa nhỏ có chút buồn bã thở dài…

Thần Hiên liền làm ra bộ dạng hiếu kì vô cùng, hỏi lại: "Bánh trứng ngon lắm sao?"

"Tỷ ấy chưa làm cho ngươi ăn sao?" Tiểu Cẩn kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Thần Hiên tiếc nuối lắc đầu: "Tỷ tỷ của đệ nói thứ này chỉ làm cho một mình đệ ăn, ta đã thử xin vài lần, nàng nhất định không làm cho ta."

Tiểu Cẩn kinh hỉ: "Thật sao?"

Thần Hiên gật đầu: "Không bằng tối nay đệ nhờ tỷ tỷ làm bánh trứng đi, để cho ta có thể thử qua một lần."

"Được!" Tiểu Cẩn không cần nghĩ ngợi đáp ứng lại lập tức lại hối hận: "Nhưng ta không muốn ăn." Ta không ăn thì ngươi cũng không ăn được. Đường đường là người lớn thế mà lại lừa đứa trẻ để được ăn bánh.

Thần Hiên nản lòng thở dài: "Ai! Đệ cùng tỷ tỷ đều khi dễ ta. Ta biết đi đâu mà tìm lại lí lẽ đây."

"Ngươi nói tỷ của ta khi dễ ngươi?" Không thể nào, tỷ tỷ lúc nào cũng bênh cái người này, còn không cho hắn không lễ phép cơ mà.

Thần Hiên ủy khuất gật gật đầu: "Tỷ tỷ của đệ lúc nào cũng đem đệ đặt ở vị trí cao nhất, nói là cả đời ta cũng không thể thay đổi được vị trí này trong lòng nàng. Cái này không nói, chỉ cần ta chọc nàng tức giận, nàng đã phạt ta mặc xiêm y cũ, thay Kiều gia làm việc đây! Nàng sao có thể đối với đệ như vậy?"

Tiểu Cẩn mừng rỡ đến cười không khép miệng, thấy đối phương còn tại khổ sở, lại thu khoái trá, vui vẻ nói: "Ngươi thảm đến thế sao? Được rồi, vậy tối nay ta sẽ nhờ tỷ làm bánh trứng."

A Vi nghe Tiểu Cẩn nói muốn ăn bánh trứng, không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng. Thấy đứa nhỏ đắc ý trừng mắt nhìn Thần Hiên, nàng có chút không rõ, đợi Tiểu Cẩn về phòng liền hỏi: "Vừa rồi đệ ấy nói gì khó nghe rồi đúng không? Chàng đừng để trong lòng."

"Không có, nàng an tâm đi, Tiểu Cẩn không làm khó ta." Thần Hiên thần bí thì thầm bên tai nàng, "Nàng chỉ cần nhớ, cơm tối không cần gắp thức ăn cho ta. Nhất là bánh trứng, ngàn vạn lần đừng thay ta lấy."

A Vi không đoán ra được chuyện gì, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng.

Cơm chiều đông đủ mọi người quanh bàn cơm phong phú hấp dẫn, Kiều lão đầu nói muốn cùng Thần Hiên uống vài chén, cười cười đi vào nhà lấy rượu.

Thần Hiên nhất thời khẩn trương, cẩn thận hỏi A Vi: "Ông nội muốn ta uống rượu, ta có thể uống vài chén không?"

A Vi không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên hỏi ý nàng, mặc dù nàng thật sự không thích hắn uống rượu đến say khướt nhưng cũng không cấm hắn đụng đến men cồn. Lần này thấy hắn chủ động như vậy, đáy lòng nàng cũng có chút cao hứng: "Ông nội cho chàng uống thì chàng cứ uống mấy chén đi. Lão nhân không uống nhiều, cũng sẽ không ép rượu, chính mình tiết chế là được."

Thần Hiên như được đại xá, vội vàng gật đầu.

Tiểu Cẩn nhìn một màn trước mắt, trong lòng cao hứng vô cùng. Cái người góa vợ này quả nhiên sợ tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể quản hắn là thật.

A Vi làm rất nhiều đồ ăn, có món Thần Hiên thích ăn, cũng có món Tiểu Cẩn thích ăn, ông nội không có thứ gì đặc biệt thích, cho nên nàng liền hấp mấy con cá cùng gừng để cho lão nhân nhắm rượu. Nàng cẩn thận gắp cho mỗi người một vài thứ, nhớ đến dặn dò của Thần Hiên, nàng đều chuyển hướng đặt vào chén Tiểu Cẩn.

Đứa nhỏ hớn hở vô cùng, ha ha, cái người kia hoàn toàn không có chút đãi ngộ nào.


Thần Hiên đang cùng Kiều lão đầu chạm cốc, đột nhiên trong chén trước mặt xuất hiện một khối thức ăn, nhìn kĩ liền thấy là một cái bánh trứng vàng ươm. Ngẩng đầu nhìn nắm tay nhỏ vừa rụt lại kia đã chạm vào vẻ mặt dương dương đắc ý của Tiểu Cẩn: "Ta ăn không hết, ngươi giúp ta ăn một cái đi."

Bị hành động của Tiểu Cẩn làm ngạc nhiên, Kiều lão đầu cùng A Vi bất quá cũng không dám hỏi ra, chỉ có Thần Hiên hiểu rõ, chậm rãi gắp cái bánh trứng trong chén nếm qua một ngụm. Vừa nhai vừa nói với Tiểu Cẩn: "Thật cám ơn ngươi. Đúng là mỹ vị khó quên!"

Sau bữa cơm, Thần Hiên giúp A Vi thu dọn, Kiều lão đầu lại băn khoăn, lên tiếng muốn để cho cháu rể nghỉ ngơi, phần còn lại cứ để cho ông làm. Thần Hiên đương nhiên từ chối, còn nói ở nhà gỗ cũng đã làm thành thói quen, trấn an lão nhân không cần để ý. Kiều lão đầu không nghĩ tới Thần Hiên nhìn cao cao tại thượng như vậy thực tế lại là một nam nhân nghĩ cho nương tử như thế. Nhìn đôi phu thê quấn quít ông càng thêm vui mừng, ngồi trong sân nhàn nhã hút thuốc.

A Vi bận rộn đun nước nóng để chuẩn bị cho cả nhà tắm rửa nghỉ ngơi, Thần Hiên ở một bên thu thập rửa sạch chén đũa, lúc quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Cẩn đang đứng ở cửa phòng bếp, ung dung mà nhìn hắn. Thần Hiên cười một cái xem như hỏi thăm.

Đứa nhỏ chép miệng nói: "Nghe nói ngươi đã đậu tú tài?"

Thần Hiên gật đầu: "Đúng vậy."

Tiểu Cẩn khoanh tay, nghiêm nghị nói: "An lão sư có ra vài đầu đề, không biết ngươi có thể giúp ta không?"

"Cứ nói." Thần Hiên xoay người, xếp toàn bộ chén vừa rửa lên kệ, sau đó cùng Tiểu Cẩn đi ra ngoài.

A Vi nhìn một lớn một nhỏ thần thần bí bí cùng nhau rời đi, đáy lòng vô cùng thắc mắc, rốt cuộc là thế nào mà hai người này giống như đã đạt được nhận thức chung, Tiểu Cẩn rốt cuộc cũng không nói năng lỗ mãng nữa rồi…

Thu thập để cho lão nhân tắm rửa cùng nghỉ ngơi ổn thỏa xong xuôi A Vi mới mang nước ấm đi tắm rửa. Lúc ra khỏi phòng tắm, nàng nghe thấy từ trong phòng Tiểu Cẩn truyền ra thanh âm thì thầm của đứa nhỏ cùng Thần Hiên liền tò mò một chút…

Trong phòng, Tiểu Cẩn đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề hóc búa, xem ra ngay cả tài nghệ của An tiên sinh một chút cũng không thể hạ gục được người này. Đứa nhỏ từ không cam lòng đã dần dần chuyển thành bội phục không thôi…

"Được rồi, ngày mai cho đệ hỏi tiếp." Thần Hiên nhìn thấy trời đã khuya liền nói.

Tiểu Cẩn lắc đầu: "Còn mấy vấn đề chưa nói xong." Ôi chao cái người này? Nôn trở về phòng với tỷ tỷ sao? Thả hắn rồi hắn liền chiếm mất tỷ tỷ thì sao?

"Nếu ta trở về muộn, tỷ tỷ của đệ tức giận, ta chắc chắn sẽ bị…" Thần Hiên buồn rầu nói

Tiểu Cẩn tò mò: "Sẽ bị làm sao?"

"Bị đánh đòn không chừng." Thần Hiên quả quyết nói.

"Thật sự? Ngươi thảm như vậy à?" Tiểu Cẩn có chút đồng tình, "Vậy không hỏi ngươi nữa, ngươi mau trở lại phòng đi thôi."

Không thể tưởng tượng được hắn cao lớn như vậy mà lại bị tỷ tỷ khi dễ, xem ra nữ nhân hiền diệu sau khi thành hôn sau đều sẽ biến thành cọp mẹ. Đã thế thì chính hắn về sau cũng không cần cưới vợ.

Thần Hiên tắm rửa xong trở về phòng, liền thấy tiểu nương tử ngồi trên giường trừng mắt nhìn mình.

Ô hay? Hắn lúc nào lại chọc giận nàng rồi à?

Thần Hiên ngồi xuống giường, ôn nhu nắm lấy tay nàng: "Làm sao vậy?"

A Vi cắn môi nói: "Ta khi nào thì đánh chàng? Có chàng dùng gậy bắt nạt ta thì có."

Hắn biết nàng nghe được, vội vàng cười giải thích, "Ta không nói vậy thì đến chừng nào Tiểu Cẩn mới thôi quấn lấy đây?" Lại ngạc nhiên nói, "Ta đánh nàng bao giờ?"

Nàng đưa tay nhéo nhéo hông hắn, cả giận: "Lần trước chàng uống rượu say, chàng quên mất rồi sao? Còn phun trên người ta."

Thần Hiên kinh ngạc bật cười, nguyên lai là tối hôm đó sao? Được rồi, tiểu nương tử của hắn thật sự một chút cũng không biết gì, đến lúc phải dùng đến mấy quyển sách kia rồi.

Hắn lấy quyển sách từ trong ngăn kéo ra, vươn tay nhốt chặt nàng vào lòng, để cho nàng tựa vào lồng ngực hắn mà xem.


Vài trang đầu tiên đều là vẽ nam nữ khỏa thân dây dưa một chỗ cùng nhau hôn môi, cánh tay hữu lực của nam nhân tham lam phủ lên một bên bầu ngực đầy đặn của đối phương, bên dưới hung mãnh bành trướng thật sự rất giống với nơi nào đó của Thần Hiên. Hình ảnh rất thật, hiện rõ từng đường nét, ngay cả biểu tình hưởng thụ si mê cũng thập phần sinh động.

A Vi vội vàng lật qua mấy trang liền đỏ mặt: "Đây là cái gì vậy, chàng nghĩ cái gì mà lại cho ta xem nam nhân khác không mặc xiêm y thế này?" Lại vươn tay muốn gấp sách lại: "Không cho chàng nhìn nữ nhân khác."

Thần Hiên nhìn bộ dáng bảo thủ nhưng lại thập phần đáng yêu kia, nhịn không được cắn một cái lên vành tai nàng: "Sai rồi. Nàng phải nghĩ, nam nhân kia là ta, nữ nhân kia là nàng. Sách này dạy người ta biết thế nào là phu thê, phía sau còn có văn tự đây." Dứt lời hắn liền nắm lấy tay nàng, cùng nàng chậm rãi lật sang từng trang.

A Vi nhìn một chút bỗng nhiên giật mình, nghiêm nghị nói: "Thật muốn để vật to lớn kia đi vào sao? Chàng mua quyển sách này để gạt ta có phải không?" Vừa dài vừa to như vậy làm sao có thể đi vào chứ? Đau chết mất thôi.

"Đương nhiên là muốn đi vào, bằng không chúng ta cũng không phải là phu thê chân chính." Thần Hiên quýnh lên, đem thêm mấy quyển sách khác trong ngăn kéo ra, nhất nhất mở cho nàng xem. Một quyển thì có thể nói hắn lừa nàng, nhưng toàn bộ chỗ sách này đều như thế, sao có thể là lừa người đúng không?

A Vi càng xem, trong lòng càng là sáng tỏ, nguyên lai tối hôm đó cảm nhận được đau nhức, đúng là hắn muốn tiến vào. Sớm biết vậy nàng liền để cho hắn tiến vào, đau ở trong mộng dù sao cũng không phải ăn khổ bằng lúc tỉnh táo.

Sách cũng đã mở hết, lời cũng đã giải thích xong. Hắn nhất định muốn nàng hiểu, tất cả những chuyện hắn đã làm là vì hắn yêu thương nàng chứ không phải giả bệnh để lừa gạt nàng, Thần Hiên còn nghiêm túc nói: "Bằng không đêm nay chúng ta thử xem?"

Kéo tay nàng đặt lên ngực mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô khốc: "Không nhìn của người khác, ta để cho nàng xem, nàng cũng cho ta xem có được không?"

A Vi cắn cắn môi chần chờ một lát, rốt cục nhận mệnh gật gật đầu.

Hắn được cho phép, tim đập như trống chầu, cảm giác hưng phấn quen thuộc ùn ùn kéo tới, ba bước thành hai cởi hết vướng víu trên người. Ôm nàng đặt xuống giường, hắn một bên hôn bờ môi đỏ mọng mềm mại, một bên từ từ tháo gỡ xiêm y của nàng.

Hơi thở nóng ẩm của hắn lướt qua khuôn mặt nàng, trên cổ, trước ngực. . . Mỗi nơi đi qua đều lưu lại một vệt đo đỏ chói mắt trên làn da non mịn… Nhưng bởi vì biết kết quả sẽ phải chịu đau đớn, dồn dập cùng nóng bỏng của hắn càng làm A Vi thấy hoảng hốt vô cùng….

Thần Hiên cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, run lên từng chập, tốc độ của hắn dần dần chậm lại, ôn nhu trằn trọc sưởi ấm cánh môi nhợt nhạt có chút lạnh của nàng. Cánh tay hữu lực chậm rãi vuốt ve, cật lực nhẹ nhàng chuyển tới nơi tư mật mê hồn. làm dịu đi sự yếu đuối của nàng, kiên nhẫn yêu thương nàng, chờ đợi nàng…

Rất lâu sau đó, trên tay hắn cuối cùng cũng ướt đẫm một mảnh, da thịt nõn nà của nàng nóng bỏng ửng hồng, mỗi nơi hắn chạm vào đều như bị lửa hun qua…

Bởi vì hết sức khắc chế, trên trán Thần Hiên cũng đổ một tầng mồ hôi. Hắn thu tay, cầm lấy chính mình, không muốn chờ nữa, nhanh chóng hướng tới cảnh đẹp mê hoặc kia…

Nàng mơ mơ màng màng thở dốc, cẩn thận cảm nhận hắn đang tách hai chân mình ra. A Vi biết thời khắc kia sẽ tới, hắn không phải phát bệnh mà lừa gạt nàng, hắn là trượng phu của nàng, là người nhà của nàng… cho nên nàng nàng cắn răng nhíu mày nhẫn nại, mọi thứ xung quanh như dừng hẳn lại…

Hắn thật sự đã đi vào, thậm chí còn chưa đủ, mỗi lúc một sâu thêm… Nàng… Nàng thật sự chống đỡ không được nữa rồi…

Thần Hiên nín thở ngưng thần một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đôi chân nhỏ bên thân động động dùng sức đạp vào mình. Hắn chỉ mới vào một đoạn ngắn, là đang nhịn đến khó chịu, một cước này cũng không kịp tránh….

Thân mình lập tức không định, ngã lăn xuống đất…

Tiểu Cẩn đang ngủ, bị một tiếng hét thất thanh của tỷ phu cùng thanh hoa huyệt nặng đập mạnh xuống đất làm tỉnh giấc. Gian phòng của tỷ tỷ còn cách phòng hắn một đoạn hành lang dài, cư nhiên có thể nghe được rõ ràng như vậy, có thể thấy được thanh âm này có bao nhiêu tê tâm liệt phế.

Ai! Người kia thật sự là bị đánh đòn vì về phòng muộn rồi!

Tiểu Cẩn có điểm tự trách, quyết định sau này không cần làm khó tỷ phu của mình nữa. Người ta phải chịu đựng tỷ tỷ của hắn khi dễ cũng đã thập phần không dễ chịu rồi…




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương