Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh
-
Chương 138: Cưới ngươi
"Ngài nói cái gì?!"
Đoạn Càn Lân trừng mắt, khó có thể tin mà nhìn Bạch Mạnh.
Hắn rõ ràng đã thổ lộ với Bạch Mạnh, ấy thế mà Bạch Mạnh còn nói muốn làm bằng hữu với hắn, lại còn có phải làm cả đời?!
"Ngài...... ngài đáng ghét!"
Đoạn Càn Lân dùng sức đánh Bạch Mạnh một cái, quay đầu chạy đi.
"Đoạn Càn Lân!"
Bạch Mạnh hoang mang, chờ đến khi đuổi theo đến say hương cư, Đoạn Càn Lân đã chạy xa, không biết tung tích.
Người đi trên đường như nước chảy, Bạch Mạnh đứng giữa đoàn người, cả người có cảm giác buồn bã mất mát.
Hắn có phải đã nói sai gì hay không?
Gãi gãi đầu, hắn không rõ nguyên do.
Nếu không chấp nhận tâm ý của Đoạn Càn Lân cho hắn, như vậy ít nhất tiếp tục làm bằng hữu với Đoạn Càn Lân không tốt sao!
"Chẳng lẽ Đoạn Càn Lân không phải muốn thế này à?"
Lẩm bẩm tự nói, Bạch Mạnh sắc mặt khó coi, tâm phiền ý loạn.
Cùng lúc đó, Đoạn Càn Lân chạy nhanh như sóc, chạy tới trước cửa phủ Trấn Tây tướng quân Tô Khanh Hàn.
Trong phủ, Tô Khanh Hàn vừa mới tỉnh.
Xác thực mà nói, hắn không phải mới vừa tỉnh ngủ, mà là mới vừa rời giường.
"Đoạn Càn Mục, ngươi nhớ kỹ cho ta, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đòi lại uy nghiêm của ta trên giường!"
Tùy tay túm lấy chiếc gối đầu, Tô Khanh Hàn ném vào đầu Đoạn Càn Mục.
"Thật quá mức Hàn Hàn, tối hôm qua rõ là ngươi luôn không chịu buông tha ta, sao bây giờ còn trách ta?"
Vững vàng tiếp được gối đầu, Đoạn Càn Mục đặt gối đầu ở một bên, rót chén nước cho Tô Khanh Hàn.
Nhớ lại tối hôm qua, hắn có chút quá mức.
Ai kêu hắn đã quá lâu không chạm vào Tô Khanh Hàn, mà Tô Khanh Hàn lại mê người như vậy!
Trong đầu không tự chủ được hiện ra dáng vẻ Tô Khanh Hàn tối hôm qua ở trên giường, Đoạn Càn Mục cảm giác thân thể của mình lại đang ngo ngoe rục rịch.
"Không được không được, Hàn Hàn, ngươi không thể lại câu dẫn ta như vậy, ta thật vất vả mới truy được ngươi trở về, nếu tiếp tục kích động ta sợ không kìm lòng nổi."
"Ai câu dẫn ngươi?!"
Tô Khanh Hàn dưới sự tức giận lại tùy tay túm lên một cái gối đầu khác, ném qua Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục không sợ hãi bắt lấy gối đầu, cố ý thị uy với Tô Khanh Hàn, "Có bản lĩnh ngươi ném cái nữa qua đây xem!"
Khẽ cắn môi, Tô Khanh Hàn lúc này trực tiếp xuất chưởng, lòng bàn tay phóng ra nội lực cường đại.
"Không phải chứ?" Đoạn Càn Mục khó khăn lắm mới tránh thoát, ống tay áo to rộng trực tiếp bị đánh ra một cái lỗ thủng lớn, "Hàn Hàn, ngươi đây là muốn mưu sát thân phu sao?"
Ngồi trên giường sửa sang lại vạt áo, Tô Khanh Hàn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, "Ta chưa từng đáp ứng ngươi muốn gả cho ngươi, bây giờ ngươi lại gán cho ta cái danh "thê"?"
"Hả?" Đoạn Càn Mục sửng sốt, chỉ thấy Tô Khanh Hàn giảo hoạt cười.
"Ta phải về Dực Bắc Quốc, có điều không phải trở về gả cho ngươi......" Nhẹ nhàng bâng quơ nói, Tô Khanh Hàn xuống giường, đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, giơ tay nâng cằm Đoạn Càn Mục, "Mà là cưới ngươi."
"...... Ha?!" Đoạn Càn Mục chấn động.
"Như thế nào? Không muốn?" Thu hồi tay, Tô Khanh Hàn cố ý xoay người sang chỗ khác, "Không muốn thì nói luôn, vậy ta đành tiếp tục ở lại Dao Nam Quốc làm Trấn Tây tướng quân......"
"Ta nguyện ý."
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục dang rộng hai tay, từ phía sau Tô Khanh Hàn kéo Tô Khanh Hàn vào trong lòng ngực, "...... Ta nguyện ý."
Bên tai vang lên giọng nói Đoạn Càn Mục gợi cảm, cùng với hơi thở ấm áp, tức khắc Tô Khanh Hàn cảm thấy ngứa lỗ tai, trong lòng cũng ngứa.
"Hàn Hàn mở miệng nói muốn cưới ta, ta sao có thể không muốn!" Giống loài động vật nhỏ cọ tới cọ lui vào vai Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm thấy hạnh phúc và vui sướng từ nội tâm nhanh chóng lộ rõ trên mặt, "Thân là đại hoàng tử Dực Bắc Quốc, ta không cần sính lễ, còn tặng kèm một đống lớn của hồi môn, ngươi xem thế nào?"
Khóe môi cong lên, Tô Khanh Hàn xoay người lại đối diện với Đoạn Càn Mục.
Con ngươi đen đảo qua đảo lại như vô số viên ngôi sao nhỏ vẩy đầy, đôi mắt Tô Khanh Hàn sáng ngời có thần Đoạn Càn Mục nhìn đến say mê.
"Hàn Hàn, ngươi thật đẹp."
"Thiếu miệng lưỡi trơn tru." Tô Khanh Hàn nhéo nhéo chóp mũi Đoạn Càn Mục, "Sính lễ ta cũng có."
"Ồ?" Đoạn Càn Mục có chút tò mò, nhướng mày, "Là cái gì?"
"Cái này." Tô Khanh Hàn vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình, "Thế nào? Sính lễ này rất có thành ý đúng không?"
Đoạn Càn Mục thoáng sửng sốt, chợt cất tiếng cười to, "Ha ha ha, cái sính lễ này được, ta thích."
Nói xong, hắn lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thật mặc kệ là ta cưới ngươi, hay là ngươi cưới ta, dù sao lên trên giường đều bị ta ăn sạch, giống nhau giống nhau."
"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn nhịn không được rống lên.
Tối hôm qua Đoạn Càn Mục tựa như mãnh thú, dường như hận không thể ăn cả xương thịt hắn vào bụng, hắn vốn định đảo khách thành chủ nhưng thất bại, bị Đoạn Càn Mục điên cuồng lăn lộn cả một đêm, hôm nay có thể xuống giường đã may mắn.
"Đừng nóng giận đừng nóng giận." Đoạn Càn Mục trấn an Tô Khanh Hàn, "Ta không phải vì thỏa mãn ngươi sao!"
"Đừng nói giống như ta dục cầu bất mãn." Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt với Đoạn Càn Mục.
"Thế ư?" Đoạn Càn Mục cười xấu xa, "Chẳng lẽ ta nói sai rồi? Tối hôm qua rõ ràng là ngươi......"
Không chờ nói xong, miệng hắn đã bị Tô Khanh Hàn che lại.
"Ngươi lại lắm miệng có tin ngày mai ta thật sẽ không cùng trở về Dực Bắc Quốc với ngươi hay không."
Nhanh như chớp, Tô Khanh Hàn thay đổi sắc mặt, nhìn Đoạn Càn Mục với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục vốn trầm mặc lúc sau lại nhoẻn miệng cười, "Không tin, ta biết ngươi luyến tiếc ta."
"Ngươi......" Mấp máy môi, Tô Khanh Hàn thế nhưng không lời gì để nói.
Nhìn Tô Khanh Hàn đỏ mặt, Đoạn Càn Mục cười đến càng ngày càng xán lạn.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiện tại đã có thể khẳng định Tô Khanh Hàn sẽ không vứt bỏ hắn.
Nắm chặt tay Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn vai sát vai nhau từ trong phòng đi ra ngoài.
Lúc này, bọn họ vừa ngẩng đầu đã thấy Đoạn Càn Lân hấp tấp chạy tới.
"Tô Khanh Hàn!"
Đoạn Càn Lân đột nhiên dừng chân, giơ tay chỉ vào mặt Tô Khanh Hàn, "Cùng ta quyết đấu đi!"
"...... Hả?"
Ong ong đầu, đầu Tô Khanh Hàn đầy dấu chấm hỏi, quay đầu đối diện với Đoạn Càn Mục, chỉ thấy Đoạn Càn Mục xòe hai tay cũng không hiểu gì.
"Ta nói thất đệ, ngươi làm sao vậy?"
"Ta mặc kệ, dù sao tẩu tử* cũng phải quyết đấu với ta!" Đoạn Càn Lân hùng hổ.
*Ai tìm hộ ad từ thay thế với, tẩu tử dùng để chỉ con dâu trong gia đình bình thường thôi, mà Khanh Hàn lại là nam nữa nên ad không biết dùng từ gì cả.
Nhìn bộ dáng Đoạn Càn Lân không giống như đang nói giỡn, Tô Khanh Hàn tiến lên một bước, gật gật đầu, "Được thôi!"
"Hàn Hàn?" Đoạn Càn Mục sửng sốt.
"Hoàng đệ muốn hình thức quyết đấu như thế nào?" chắp tay sau lưng, Tô Khanh Hàn khí định thần nhàn hỏi Đoạn Càn Lân.
Tuy rằng hắn cũng không rõ tại sao Đoạn Càn Lân đột nhiên muốn quyết đấu với hắn, có điều hắn nhìn ra được Đoạn Càn Lân nghiêm túc, hơn nữa tựa hồ có oán khí với hắn.
"Cái này......" Đoạn Càn Lân bị Tô Khanh Hàn hỏi đến bí bách, đôi mắt to đảo qua hai lần, thoáng suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Liền...... Liền so kiếm đi!"
Dứt lời, hắn từ bên hông rút ra trường kiếm.
Dưới ánh mặt trời, thân kiếm sắc bén di chuyển phải chiếu ánh sáng chói mắt.
"Đoạn Càn Lân!"
Đoạn Càn Mục tiến lên một bước, gọi thẳng tên Đoạn Càn Lân, "Ngươi không được quá đáng, đang êm đẹp muốn so kiếm với Hàn Hàn làm cái gì? Hơn nữa chỉ bằng ngươi, sao có thể là đối thủ của Hàn Hàn."
Những lời cuối cùng lập tức kích thích tới Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Lân hét lớn, chỉa kiếm thẳng vào người Tô Khanh Hàn.
"Dựa vào cái gì mà nói ta không thể bằng tẩu ấy! rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt chứ?!"
Đoạn Càn Mục vốn định thay Tô Khanh Hàn đối phó với Đoạn Càn Lân, lại bị Tô Khanh Hàn đẩy qua một bên.
"Đây là chỗ ta quyết đấu."
Trường tụ vung lên, trong vòng gió lạnh nổi lên bốn phía, Tô Khanh Hàn chỉ dựa nội lực đã đánh bay kiếm trong tay Đoạn Càn Lân ra ngoài.
Kiếm xoay vài vòng trong không trung, cuối cùng đáp xuống trong tay Tô Khanh Hàn.
"A......"
Hai mắt Đoạn Càn Lân mở to như viên bi, giây tiếp theo, cả người hắn đã bị Bạch Mạnh ôm lấy.
"...... Ơ?!"
Cái ôm quen thuộc ấm áp làm Đoạn Càn Lân trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, không biết làm sao.
"Khanh Hàn, đệ làm gì vậy?"
Ôm Đoạn Càn Lân lui hai bước, Bạch Mạnh mày kiếm trói chặt.
Hắn vốn định tìm Tô Khanh Hàn xác định lộ tuyến hành quân ngày mai một lát, kết quả mới vừa đi đến sân đã nhìn đến Tô Khanh Hàn một tay cầm kiếm, đứng đối diện là Đoạn Càn Lân.
Tô Khanh Hàn nhìn kiếm trong tay, nhún nhún vai, "Huynh thử đoán xem?"
Bạch Mạnh nhìn Tô Khanh Hàn ánh mắt trở nên càng sắc bén hơn.
Trong hiểu biết của hắn về Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn hẳn sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt Đoạn Càn Lân mới đúng.
Nhưng mà......
"Là ta không tốt."
Lúc này, Đoạn Càn Lân trong lòng ngực phát ra âm thanh, "Là ta chủ động tìm Tô Khanh Hàn khiêu chiến, ta muốn quyết đấu với tẩu."
"...... Ha?" Bạch Mạnh vẻ mặt khó có thể tin.
"Nhưng ngài ôm ta làm gì?" Đoạn Càn Lân một tay Bạch Mạnh đẩy ra, tức giận mà nói: "Ta nói cho ngươi Bạch Mạnh, ta mới không cần làm bằng hữu với ngài!"
Giận dữ ném xuống những lời này, Đoạn Càn Lân lại chạy mất.
"Đoạn Càn Lân......"
Bạch Mạnh vươn tay muốn níu Đoạn Càn Lân, bất đắc dĩ mà thở dài.
Bên cạnh, Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục hai mặt nhìn nhau, hai người vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người cứ như vậy khởi hành, Bạch Mạnh thân là đại tướng quân Dao Nam Quốc, nắm trong tay hai vạn binh mã, cưỡi cao đầu chiến mã đi trước mặt đoàn người.
Tối hôm qua hắn cả một đêm thức trắng, luôn suy nghĩ chuyện Đoạn Càn Lân, có điều sắp lao tới chiến trường, Bạch Mạnh không muốn vì nhi nữ tình trường mà chậm trễ quân quốc đại sự, vì thế vẫn chưa chủ động tìm Đoạn Càn Lân nói chuyện.
Đoạn Càn Lân cũng tùy hứng tránh mặt Bạch Mạnh, cưỡi ngựa đi bên người Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, khồng thèm liếc qua Bạch Mạnh một cái.
Đoạn Càn Thuần tự nhiên đoán được Đoạn Càn Lân bởi vì chuyện gì giận dỗi với Bạch Mạnh, nhưng hắn cũng không thích nhúng tay vào vấn đề tình cảm của người khác, chỉ ở trong lòng chờ đợi Đoạn Càn Lân sớm ngày hòa hảo với Bạch Mạnh, biến khỏi chỗ hắn với Lâm Vân.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn mà lao tới chiến trường, không khí giữa lĩnh quân viên đại tướng xấu hổ, loại xấu hổ này không ngừng ở trên đường, thời điểm dựng trại đóng quân cũng như thế.
Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng hắn có thể trải qua thế giới hai người với Tô Khanh Hàn, nhưng Bạch Mạnh nhưng luôn dính bên người Tô Khanh Hàn.
Mà Đoạn Càn Lân tắc trước sau dính với Đoạn Càn Thuần như hình với bóng, làm cho Đoạn Càn Thuần dở khóc dở cười.
Rốt cuộc, trải qua hơn phân nửa tháng ngày đêm kiêm trình, từ Bạch Mạnh suất lĩnh hai vạn đại quân rốt cuộc cũng đụng phải quân đội Đoạn Càn Hạ.
Lúc này quân đội Đoạn Càn Hạ đang tấn công trước cửa thành đô thành Hàm Phong Dực Bắc Quốc —— một đạo quân cuối cùng của Dực Bắc Quốc, một vạn cấm quân đang liều chết vật lộn.
Thấy thế, Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân lập tức tham chiến, Đoạn Càn Lân tuy rằng chưa từng chân chính nhìn thấy cảnh chiến tranh thảm thiết, nhưng cũng thay áo giáp chạy lên tiền tuyến.
Dưới chỉ huy của Bạch Mạnh hai vạn binh lính và cấm quân bên trong thành phối hợp tác chiến, đại quân Đoạn Càn Hạ bị kẹp ở dưới.
Đại chiến chạm vào là nổ ngay, hai bên đánh đến hừng hực khí thế.
Cùng lúc đó, ngoài hoàng cung Dực Bắc Quốc, trận địa 5000 cấm quân sẵn sàng đón quân địch, dưới trăm dặm không có tiếng nói nào lọt vào.
Phạm phủ.
Phạm Thừa Ngọc thay bộ y phục xinh đẹp nhất sang quý nhất, ngửa đầu ưỡn ngực bước chân thẳng vào hoàng cung.
Trong hôm nay, tất cả dự định của Đoạn Càn Hạ sắp thành hiện thực.
Đó cũng là ước mong của hắn.
Đoạn Càn Lân trừng mắt, khó có thể tin mà nhìn Bạch Mạnh.
Hắn rõ ràng đã thổ lộ với Bạch Mạnh, ấy thế mà Bạch Mạnh còn nói muốn làm bằng hữu với hắn, lại còn có phải làm cả đời?!
"Ngài...... ngài đáng ghét!"
Đoạn Càn Lân dùng sức đánh Bạch Mạnh một cái, quay đầu chạy đi.
"Đoạn Càn Lân!"
Bạch Mạnh hoang mang, chờ đến khi đuổi theo đến say hương cư, Đoạn Càn Lân đã chạy xa, không biết tung tích.
Người đi trên đường như nước chảy, Bạch Mạnh đứng giữa đoàn người, cả người có cảm giác buồn bã mất mát.
Hắn có phải đã nói sai gì hay không?
Gãi gãi đầu, hắn không rõ nguyên do.
Nếu không chấp nhận tâm ý của Đoạn Càn Lân cho hắn, như vậy ít nhất tiếp tục làm bằng hữu với Đoạn Càn Lân không tốt sao!
"Chẳng lẽ Đoạn Càn Lân không phải muốn thế này à?"
Lẩm bẩm tự nói, Bạch Mạnh sắc mặt khó coi, tâm phiền ý loạn.
Cùng lúc đó, Đoạn Càn Lân chạy nhanh như sóc, chạy tới trước cửa phủ Trấn Tây tướng quân Tô Khanh Hàn.
Trong phủ, Tô Khanh Hàn vừa mới tỉnh.
Xác thực mà nói, hắn không phải mới vừa tỉnh ngủ, mà là mới vừa rời giường.
"Đoạn Càn Mục, ngươi nhớ kỹ cho ta, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đòi lại uy nghiêm của ta trên giường!"
Tùy tay túm lấy chiếc gối đầu, Tô Khanh Hàn ném vào đầu Đoạn Càn Mục.
"Thật quá mức Hàn Hàn, tối hôm qua rõ là ngươi luôn không chịu buông tha ta, sao bây giờ còn trách ta?"
Vững vàng tiếp được gối đầu, Đoạn Càn Mục đặt gối đầu ở một bên, rót chén nước cho Tô Khanh Hàn.
Nhớ lại tối hôm qua, hắn có chút quá mức.
Ai kêu hắn đã quá lâu không chạm vào Tô Khanh Hàn, mà Tô Khanh Hàn lại mê người như vậy!
Trong đầu không tự chủ được hiện ra dáng vẻ Tô Khanh Hàn tối hôm qua ở trên giường, Đoạn Càn Mục cảm giác thân thể của mình lại đang ngo ngoe rục rịch.
"Không được không được, Hàn Hàn, ngươi không thể lại câu dẫn ta như vậy, ta thật vất vả mới truy được ngươi trở về, nếu tiếp tục kích động ta sợ không kìm lòng nổi."
"Ai câu dẫn ngươi?!"
Tô Khanh Hàn dưới sự tức giận lại tùy tay túm lên một cái gối đầu khác, ném qua Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục không sợ hãi bắt lấy gối đầu, cố ý thị uy với Tô Khanh Hàn, "Có bản lĩnh ngươi ném cái nữa qua đây xem!"
Khẽ cắn môi, Tô Khanh Hàn lúc này trực tiếp xuất chưởng, lòng bàn tay phóng ra nội lực cường đại.
"Không phải chứ?" Đoạn Càn Mục khó khăn lắm mới tránh thoát, ống tay áo to rộng trực tiếp bị đánh ra một cái lỗ thủng lớn, "Hàn Hàn, ngươi đây là muốn mưu sát thân phu sao?"
Ngồi trên giường sửa sang lại vạt áo, Tô Khanh Hàn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, "Ta chưa từng đáp ứng ngươi muốn gả cho ngươi, bây giờ ngươi lại gán cho ta cái danh "thê"?"
"Hả?" Đoạn Càn Mục sửng sốt, chỉ thấy Tô Khanh Hàn giảo hoạt cười.
"Ta phải về Dực Bắc Quốc, có điều không phải trở về gả cho ngươi......" Nhẹ nhàng bâng quơ nói, Tô Khanh Hàn xuống giường, đi đến trước mặt Đoạn Càn Mục, giơ tay nâng cằm Đoạn Càn Mục, "Mà là cưới ngươi."
"...... Ha?!" Đoạn Càn Mục chấn động.
"Như thế nào? Không muốn?" Thu hồi tay, Tô Khanh Hàn cố ý xoay người sang chỗ khác, "Không muốn thì nói luôn, vậy ta đành tiếp tục ở lại Dao Nam Quốc làm Trấn Tây tướng quân......"
"Ta nguyện ý."
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục dang rộng hai tay, từ phía sau Tô Khanh Hàn kéo Tô Khanh Hàn vào trong lòng ngực, "...... Ta nguyện ý."
Bên tai vang lên giọng nói Đoạn Càn Mục gợi cảm, cùng với hơi thở ấm áp, tức khắc Tô Khanh Hàn cảm thấy ngứa lỗ tai, trong lòng cũng ngứa.
"Hàn Hàn mở miệng nói muốn cưới ta, ta sao có thể không muốn!" Giống loài động vật nhỏ cọ tới cọ lui vào vai Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm thấy hạnh phúc và vui sướng từ nội tâm nhanh chóng lộ rõ trên mặt, "Thân là đại hoàng tử Dực Bắc Quốc, ta không cần sính lễ, còn tặng kèm một đống lớn của hồi môn, ngươi xem thế nào?"
Khóe môi cong lên, Tô Khanh Hàn xoay người lại đối diện với Đoạn Càn Mục.
Con ngươi đen đảo qua đảo lại như vô số viên ngôi sao nhỏ vẩy đầy, đôi mắt Tô Khanh Hàn sáng ngời có thần Đoạn Càn Mục nhìn đến say mê.
"Hàn Hàn, ngươi thật đẹp."
"Thiếu miệng lưỡi trơn tru." Tô Khanh Hàn nhéo nhéo chóp mũi Đoạn Càn Mục, "Sính lễ ta cũng có."
"Ồ?" Đoạn Càn Mục có chút tò mò, nhướng mày, "Là cái gì?"
"Cái này." Tô Khanh Hàn vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình, "Thế nào? Sính lễ này rất có thành ý đúng không?"
Đoạn Càn Mục thoáng sửng sốt, chợt cất tiếng cười to, "Ha ha ha, cái sính lễ này được, ta thích."
Nói xong, hắn lại nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thật mặc kệ là ta cưới ngươi, hay là ngươi cưới ta, dù sao lên trên giường đều bị ta ăn sạch, giống nhau giống nhau."
"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn nhịn không được rống lên.
Tối hôm qua Đoạn Càn Mục tựa như mãnh thú, dường như hận không thể ăn cả xương thịt hắn vào bụng, hắn vốn định đảo khách thành chủ nhưng thất bại, bị Đoạn Càn Mục điên cuồng lăn lộn cả một đêm, hôm nay có thể xuống giường đã may mắn.
"Đừng nóng giận đừng nóng giận." Đoạn Càn Mục trấn an Tô Khanh Hàn, "Ta không phải vì thỏa mãn ngươi sao!"
"Đừng nói giống như ta dục cầu bất mãn." Tô Khanh Hàn trợn trắng mắt với Đoạn Càn Mục.
"Thế ư?" Đoạn Càn Mục cười xấu xa, "Chẳng lẽ ta nói sai rồi? Tối hôm qua rõ ràng là ngươi......"
Không chờ nói xong, miệng hắn đã bị Tô Khanh Hàn che lại.
"Ngươi lại lắm miệng có tin ngày mai ta thật sẽ không cùng trở về Dực Bắc Quốc với ngươi hay không."
Nhanh như chớp, Tô Khanh Hàn thay đổi sắc mặt, nhìn Đoạn Càn Mục với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng mà Đoạn Càn Mục vốn trầm mặc lúc sau lại nhoẻn miệng cười, "Không tin, ta biết ngươi luyến tiếc ta."
"Ngươi......" Mấp máy môi, Tô Khanh Hàn thế nhưng không lời gì để nói.
Nhìn Tô Khanh Hàn đỏ mặt, Đoạn Càn Mục cười đến càng ngày càng xán lạn.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiện tại đã có thể khẳng định Tô Khanh Hàn sẽ không vứt bỏ hắn.
Nắm chặt tay Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn vai sát vai nhau từ trong phòng đi ra ngoài.
Lúc này, bọn họ vừa ngẩng đầu đã thấy Đoạn Càn Lân hấp tấp chạy tới.
"Tô Khanh Hàn!"
Đoạn Càn Lân đột nhiên dừng chân, giơ tay chỉ vào mặt Tô Khanh Hàn, "Cùng ta quyết đấu đi!"
"...... Hả?"
Ong ong đầu, đầu Tô Khanh Hàn đầy dấu chấm hỏi, quay đầu đối diện với Đoạn Càn Mục, chỉ thấy Đoạn Càn Mục xòe hai tay cũng không hiểu gì.
"Ta nói thất đệ, ngươi làm sao vậy?"
"Ta mặc kệ, dù sao tẩu tử* cũng phải quyết đấu với ta!" Đoạn Càn Lân hùng hổ.
*Ai tìm hộ ad từ thay thế với, tẩu tử dùng để chỉ con dâu trong gia đình bình thường thôi, mà Khanh Hàn lại là nam nữa nên ad không biết dùng từ gì cả.
Nhìn bộ dáng Đoạn Càn Lân không giống như đang nói giỡn, Tô Khanh Hàn tiến lên một bước, gật gật đầu, "Được thôi!"
"Hàn Hàn?" Đoạn Càn Mục sửng sốt.
"Hoàng đệ muốn hình thức quyết đấu như thế nào?" chắp tay sau lưng, Tô Khanh Hàn khí định thần nhàn hỏi Đoạn Càn Lân.
Tuy rằng hắn cũng không rõ tại sao Đoạn Càn Lân đột nhiên muốn quyết đấu với hắn, có điều hắn nhìn ra được Đoạn Càn Lân nghiêm túc, hơn nữa tựa hồ có oán khí với hắn.
"Cái này......" Đoạn Càn Lân bị Tô Khanh Hàn hỏi đến bí bách, đôi mắt to đảo qua hai lần, thoáng suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Liền...... Liền so kiếm đi!"
Dứt lời, hắn từ bên hông rút ra trường kiếm.
Dưới ánh mặt trời, thân kiếm sắc bén di chuyển phải chiếu ánh sáng chói mắt.
"Đoạn Càn Lân!"
Đoạn Càn Mục tiến lên một bước, gọi thẳng tên Đoạn Càn Lân, "Ngươi không được quá đáng, đang êm đẹp muốn so kiếm với Hàn Hàn làm cái gì? Hơn nữa chỉ bằng ngươi, sao có thể là đối thủ của Hàn Hàn."
Những lời cuối cùng lập tức kích thích tới Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Lân hét lớn, chỉa kiếm thẳng vào người Tô Khanh Hàn.
"Dựa vào cái gì mà nói ta không thể bằng tẩu ấy! rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt chứ?!"
Đoạn Càn Mục vốn định thay Tô Khanh Hàn đối phó với Đoạn Càn Lân, lại bị Tô Khanh Hàn đẩy qua một bên.
"Đây là chỗ ta quyết đấu."
Trường tụ vung lên, trong vòng gió lạnh nổi lên bốn phía, Tô Khanh Hàn chỉ dựa nội lực đã đánh bay kiếm trong tay Đoạn Càn Lân ra ngoài.
Kiếm xoay vài vòng trong không trung, cuối cùng đáp xuống trong tay Tô Khanh Hàn.
"A......"
Hai mắt Đoạn Càn Lân mở to như viên bi, giây tiếp theo, cả người hắn đã bị Bạch Mạnh ôm lấy.
"...... Ơ?!"
Cái ôm quen thuộc ấm áp làm Đoạn Càn Lân trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, không biết làm sao.
"Khanh Hàn, đệ làm gì vậy?"
Ôm Đoạn Càn Lân lui hai bước, Bạch Mạnh mày kiếm trói chặt.
Hắn vốn định tìm Tô Khanh Hàn xác định lộ tuyến hành quân ngày mai một lát, kết quả mới vừa đi đến sân đã nhìn đến Tô Khanh Hàn một tay cầm kiếm, đứng đối diện là Đoạn Càn Lân.
Tô Khanh Hàn nhìn kiếm trong tay, nhún nhún vai, "Huynh thử đoán xem?"
Bạch Mạnh nhìn Tô Khanh Hàn ánh mắt trở nên càng sắc bén hơn.
Trong hiểu biết của hắn về Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn hẳn sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt Đoạn Càn Lân mới đúng.
Nhưng mà......
"Là ta không tốt."
Lúc này, Đoạn Càn Lân trong lòng ngực phát ra âm thanh, "Là ta chủ động tìm Tô Khanh Hàn khiêu chiến, ta muốn quyết đấu với tẩu."
"...... Ha?" Bạch Mạnh vẻ mặt khó có thể tin.
"Nhưng ngài ôm ta làm gì?" Đoạn Càn Lân một tay Bạch Mạnh đẩy ra, tức giận mà nói: "Ta nói cho ngươi Bạch Mạnh, ta mới không cần làm bằng hữu với ngài!"
Giận dữ ném xuống những lời này, Đoạn Càn Lân lại chạy mất.
"Đoạn Càn Lân......"
Bạch Mạnh vươn tay muốn níu Đoạn Càn Lân, bất đắc dĩ mà thở dài.
Bên cạnh, Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục hai mặt nhìn nhau, hai người vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người cứ như vậy khởi hành, Bạch Mạnh thân là đại tướng quân Dao Nam Quốc, nắm trong tay hai vạn binh mã, cưỡi cao đầu chiến mã đi trước mặt đoàn người.
Tối hôm qua hắn cả một đêm thức trắng, luôn suy nghĩ chuyện Đoạn Càn Lân, có điều sắp lao tới chiến trường, Bạch Mạnh không muốn vì nhi nữ tình trường mà chậm trễ quân quốc đại sự, vì thế vẫn chưa chủ động tìm Đoạn Càn Lân nói chuyện.
Đoạn Càn Lân cũng tùy hứng tránh mặt Bạch Mạnh, cưỡi ngựa đi bên người Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, khồng thèm liếc qua Bạch Mạnh một cái.
Đoạn Càn Thuần tự nhiên đoán được Đoạn Càn Lân bởi vì chuyện gì giận dỗi với Bạch Mạnh, nhưng hắn cũng không thích nhúng tay vào vấn đề tình cảm của người khác, chỉ ở trong lòng chờ đợi Đoạn Càn Lân sớm ngày hòa hảo với Bạch Mạnh, biến khỏi chỗ hắn với Lâm Vân.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn mà lao tới chiến trường, không khí giữa lĩnh quân viên đại tướng xấu hổ, loại xấu hổ này không ngừng ở trên đường, thời điểm dựng trại đóng quân cũng như thế.
Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng hắn có thể trải qua thế giới hai người với Tô Khanh Hàn, nhưng Bạch Mạnh nhưng luôn dính bên người Tô Khanh Hàn.
Mà Đoạn Càn Lân tắc trước sau dính với Đoạn Càn Thuần như hình với bóng, làm cho Đoạn Càn Thuần dở khóc dở cười.
Rốt cuộc, trải qua hơn phân nửa tháng ngày đêm kiêm trình, từ Bạch Mạnh suất lĩnh hai vạn đại quân rốt cuộc cũng đụng phải quân đội Đoạn Càn Hạ.
Lúc này quân đội Đoạn Càn Hạ đang tấn công trước cửa thành đô thành Hàm Phong Dực Bắc Quốc —— một đạo quân cuối cùng của Dực Bắc Quốc, một vạn cấm quân đang liều chết vật lộn.
Thấy thế, Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân lập tức tham chiến, Đoạn Càn Lân tuy rằng chưa từng chân chính nhìn thấy cảnh chiến tranh thảm thiết, nhưng cũng thay áo giáp chạy lên tiền tuyến.
Dưới chỉ huy của Bạch Mạnh hai vạn binh lính và cấm quân bên trong thành phối hợp tác chiến, đại quân Đoạn Càn Hạ bị kẹp ở dưới.
Đại chiến chạm vào là nổ ngay, hai bên đánh đến hừng hực khí thế.
Cùng lúc đó, ngoài hoàng cung Dực Bắc Quốc, trận địa 5000 cấm quân sẵn sàng đón quân địch, dưới trăm dặm không có tiếng nói nào lọt vào.
Phạm phủ.
Phạm Thừa Ngọc thay bộ y phục xinh đẹp nhất sang quý nhất, ngửa đầu ưỡn ngực bước chân thẳng vào hoàng cung.
Trong hôm nay, tất cả dự định của Đoạn Càn Hạ sắp thành hiện thực.
Đó cũng là ước mong của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook