Em Yêu Anh, Nhưng Em Đã Già Rồi.
-
Chương 7: Xà lão đại
Anh đi làm rồi, tôi chống gậy chầm chậm ra khỏi nhà. Tôi không quen rảnh rỗi, vì những lúc đó tôi thường miên man suy nghĩ nhiều, anh nói tôi nên ra ngoài một chút, tôi nghe theo anh.
Tôi ngồi trong quán cà phê, cầm cái muỗng dài lên khuấy chất lỏng trong ly.
Tôi nhớ ngày xưa lúc anh bận rộn vì luận văn bác sĩ đến sứt đầu mẻ trán, phải ngồi viết suốt đêm dài, từng gói cà phê trong phòng trọ bị anh lần lượt lấy ra. Khi viết mệt quá, anh pha ngay một ly cà phê để uống, vừa ấm thân, lại nâng cao tinh thần. Anh thích uống cà phê đen, vị đắng y như thuốc cổ truyền Trung Quốc. Nhiều lúc pha sữa cho tôi, không cẩn thận pha nhầm thành cà phê, tôi không để ý, uống được một ngụm liền phun ra ngay, toàn bộ đều yên vị trên bản nháp luận văn của anh, mặt mày anh tái mét, cầm mấy tờ giấy ướt sũng lên bắt tôi viết lại tất cả trả cho anh.
Sau này vì dạ dày tôi không tốt, anh pha sữa tôi lại không thích, mới bỏ luôn cà phê để uống sữa cùng tôi. Tôi cười nói vói anh là, nếu như vậy tiết kiệm được một khoản chi tiêu. Anh trợn mắt nhìn tôi nói lại: “Sữa của em còn không tốn tiền sao?”
Tôi nhịn không được bật cười, bỏ vào trong ly thêm hai cục đường.
Nhân viên tiến đến hỏi tôi có cần đổi ly không, tôi lắc đầu, nói cậu ấy mang ra cho tôi ít sữa đặc có đường. Tôi không thích ngược đãi vị giác của mình, vì như thế còn đắng hơn cả cà phê, vẫn là hương thơm nhẹ nhàng của sữa thích hợp với tôi hơn.
Có người bước đến đặt lên bàn một ít sữa, tôi tưởng là nhân viên, nhẹ nói cảm ơn. Nhưng mãi không thấy đi, tôi mới ngẩng đầu lên, hoá ra là cô ấy.
Cô ấy chăm sóc sắc đẹp rất tốt, làn da trắng nõn dường như không có nếp nhăn, năm tháng đã làm cho cô ấy trông có vẻ điềm tĩnh mà so với lúc còn đi học lại có phần xinh đẹp hơn, đương nhiên, là xinh đẹp kiểu khác. Cô ấy mặc một cái váy giống sườn xám, cổ đeo một chuỗi hạt ngọc trai trắng mịn. Có vẻ như cô ấy đã biết cách ăn mặc hơn.
Cô ấy nhìn tôi, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tôi nhất thời hoảng hốt, dường như lại thấy được cô gái ba mươi năm trước đứng trước mặt tôi kiên quyết nói: “Chào anh. Tôi biết anh là ai. Tôi thích anh ấy.”
Tuổi hai mươi đã xa tôi quá rồi, nhưng luôn luôn có một vài thứ không thể quên được.
Sau một thời gian chúng tôi cố gắng che giấu mối quan hệ của chính mình, không ai phát giác ra được chuyện gì cả. Chuyện yêu đương với con trai không giống như với con gái, chúng tôi không giống những cặp tình nhân khác mỗi giờ mỗi phút đều ở cạnh nhau, càng không ở trước mặt người khác chạm tay chạm chân, mà hành động rất ăn ý, hay bị hiểu nhầm thành tình bạn.
Người phát hiện chuyện của chúng tôi đầu tiên là cô ấy, là bạn cùng lớp với anh, cũng là người thầm mến anh.
Anh thật dễ dàng làm cho người ta thích. Vẻ ngoài tuấn lãng, đối xử với ai cũng dịu dàng, trời cho tính tốt, trên người lại có vẻ chững chạc mà nam sinh cùng tuổi không có. Bọn con gái thích anh, là chuyện đương nhiên.
Sau khi tôi tự ý thôi học, cũng không tiếp xúc với bạn học nữa, tất nhiên cũng không thể nói trước khi nghỉ học thì tôi tiếp xúc nhiều với họ. Ở trong trường tôi quen biết rất ít người, ngoại trừ mấy lần cùng chủ nhiệm lớp họp ban cán sự, thì chỉ qua lại với mấy thằng đệ tử xã hội đen. Bạn học của anh, tôi càng không biết nhiều.
Có một lần tôi đến thư viện tìm anh, anh và cô ấy đang ngồi nói chuyện phiếm, khi chúng tôi cùng nhau đứng dậy ra ngoài, cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Không lâu sau cô ấy đến tìm tôi.
Ngay từ đầu tôi đã không nhớ ra cô ấy, đến khi cô ấy mở miệng nói: “Chào anh. Tôi biết anh là ai. Tôi thích anh ấy.”
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, toàn bộ đều không hiểu. Đột nhiên nhớ ra đây chính là cô gái nhìn anh ngưỡng mộ trong thư viện hôm nọ.
Tôi hỏi cô ấy tìm tôi có chuyện gì, nhưng cô ấy lại nói đến chuyện khác.
Cô ấy nói trong lớp có nhiều người thích anh, còn thổ lộ với anh, nói anh sau mỗi lần tụ tập đều đưa bọn con gái về tận ký túc xá, có mấy cô còn tặng quà cho anh nữa. Tôi chau mày nhìn cô ấy hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Cô ấy bỗng nhiên kích động đứng lên, to tiếng nói với tôi: “Anh ấy không giống với anh, anh là đồng tính luyến ái nhưng anh ấy không phải! Anh ấy thích con gái, hồi học trung học cũng từng hẹn hò với con gái, anh ấy không phải là đồng tính luyến ái, anh đừng quấn lấy anh ấy nữa.”
Tôi bực mình nói lại: “Cậu ta thích con gái, nhưng tôi đã từng lên giường với họ.”
Hốc mắt cô ấy đỏ lên, xem ra cô ấy đang cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh không thể làm vậy được.”
Cuối cùng cô ấy nói: “Anh ở bên anh ấy, là hại anh ấy.”
Tôi gạt tàn thuốc, lạnh lùng nói với cô ấy rằng: “Không liên quan tới cô.”
Sau đó tôi đứng dậy đi ra, nghe thấy đằng sau có tiếng khóc nhỏ của cô ấy.
Tôi chợt nhận ra bản thân mình có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, cũng rất khâm phục hành động của cô ấy. Thế nhưng cô ấy quá đề cao mình rồi, cũng giống như những người khác, khoa chân múa tay tự cho mình là đúng, không dám thừa nhận cũng không dám gánh vác hậu quả.
Nhưng mà, những câu nói thẳng thắn kia như ăn vào sâu vào lòng tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi, tôi và anh ở cạnh bên nhau, là tôi hại anh sao.
Tôi không biết.
Một cậu bé chừng hai ba tuổi đi xiên chạy vẹo ùa vào lòng cô ấy, cô ấy giang tay ôm cậu bé, cậu bé vui bẻ hôn lên má cô ấy một cái. Tôi nghĩ cậu bé sẽ gọi cô ấy là mẹ, không ngờ lại gọi là bà.
Cô ấy cười véo mặt cậu nhóc, chỉ vào tôi nói: “Chào ông đi con.”
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn tôi, nói gòn tan: “Con chào ông.”
Tôi giật mình, thì ra đã đến lúc làm ông rồi.
Cô ấy dịu dàng xoa đầu cậu bé, nói nó đi chơi đi. Cậu bé liền vui vẻ chạy ra ngoài.
Xong cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, gọi một ly cà phê đen.
Tôi nhìn cô ấy hoảng hốt, con gái rất ít ai thích uống loại này.
Cô ấy quấy cà phê, thản nhiên nói: “Lúc ấy tôi biết anh ấy thích uống loại này, nên quyết định bản thân phải thích theo, sau lại biết mình không có cơ hội, nhưng thói quen này đã không bỏ được rồi.”
Nghe cô ấy nói thế, trong lòng tôi bỗng thấy lạ lẫm. Dường như bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được là cô ấy thích anh, ít ra cũng từng thích anh thật lòng.
Thấy tôi để gậy chống sang một bên, cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Cơ thể anh không khỏe sao?”
Tôi không quen cô ấy trong những lúc thế này mà còn bình tĩnh được, thậm chí thân mật như bạn bè, chỉ biết gật đầu.
Cô ấy đưa mắt quét tôi từ đầu tới chân rồi nói: “Anh ấy chăm sóc anh thật tốt.”
Tôi không thể tìm ra dù chỉ một chút không cam lòng hay ghen tị trong lời nói của cô ấy, chỉ có thể nói: “Cô xem tôi đứng lên còn không được.”
Cô ấy nở một nụ cười, rạng rỡ nhưng có phần chua xót. Cô ấy nói: “Anh còn nhớ Xà lão đại không?”
Tôi đương nhiên còn nhớ, ba mươi năm trước ở thành phố này hắn đã âm thầm thống trị. Xem như tôi và hắn cũng có quen biết, lúc đó tình cờ giúp hắn tránh một đao, hắn đưa tôi lên làm trợ thủ, nhưng bị tôi từ chối. Hắn là người rất nặng tình nghĩa, chuyện của tôi với tay quản lý kia và chuyện lên báo làm rõ mọi chuyện cũng đều nhờ hắn bận rộn giúp đỡ. Chỉ có điều, tôi và hắn không thân được, vì sau khi rút ra, tôi đã hứa với anh là không qua lại nữa.
Tôi nghĩ đến chuyện cũ, có chút buồn rầu hỏi cô ấy: “Hắn thế nào rồi? Có đến Thượng Hải không?”
Chuyện này là sau khi hắn say rượu thì nói đùa, nhưng cũng là dã tâm của hắn. Hắn vẫn nói là phải làm được chuyện lớn một phen.
Cô ấy đưa ly lên uống một ngụm, nhìnvào tay mình nói: “Hắn chết rồi, là chuyện hơn mười năm trước.”
Tôi kinh ngạc đến nỗi không có phản ứng, cô ấy chỉ vào cậu nhóc đang cố gắng leo lên ghế mà nói: “Đó là cháu hắn.”
Tôi theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang. Nhóc con biết chúng tôi đang nhìn, khoái chí càng cười nhiều hơn. Nó giơ cánh tay nhỏ lên, không ngừng gọi to, bà, bà…
Tôi thu ánh mắt lại, ngập ngừng nói: “Khó trách anh ấy thế nào cũng không hỏi thăm được tin tức của cô, hóa ra cô gả cho Xà lão đại.”
Cô ấy có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy hỏi thăm tôi?”
Tôi gật gật đầu, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy, bỗng nhiên muốn thở dài.
“Hôm đó cô đến tìm tôi, tôi không nói cho anh ấy biết, chắc là anh ấy còn xem cô là bạn bè.”
Cô ấy giật mình trong phút chốc, lại cười, nói: “Như vậy cũng tốt.”
Tiếp đó chúng tôi không nói nữa.
Sau khi về nhà, bỗng nhiên tôi muốn uống rượu. Vì bắt tôi kiêng rượu nên trong nhà trừ thuốc có cồn thì tất cả các loại nước có cồn khác đều bị anh xử lý, tôi vất vả mãi mới lục ra được một bình rượu mơ trong góc tủ đựng chén bát. Đây là rượu mà lần trước đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn kia mang tới, nói là của bên nhà gái tự ủ, đem đến cho chúng tôi uống thử.
Tôi rót ra cái chén nhỏ, chậm rãi uống từng chút một. Bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, rõ ràng vẫn ghi tạc trong lòng những chuyện mà năm đó muốn quên đi. Nhớ tới Xà lão đại, nhớ tới lúc cùng anh em uống rượu với nhau, nhớ trong quán cà phê nọ có những cô gái xinh đẹp uyển chuyển, nhớ đến đứa bé ba bốn tuổi hoạt bát đáng yêu… Cuối cùng, lại phát hiện ra chính mình hóa ra lại không quên được điều gì.
Lúc anh mở cửa vào nhà, tôi vừa uống xong cả bình rượu đó. Anh từ tốn đi đến giật lấy ly rượu cuối cùng của tôi, nhìn thấy bình rỗng, giận dữ hỏi tôi vì sao uống rượu.
Tôi chống bàn đứng lên, trả lời anh cộc lốc: “Rượu có vị sầu ha… Giải sầu lại càng sầu ha…”
Mặt anh vô vọng biến sắc, để chén rượu sang một bên, đỡ tôi vào phòng ngủ, nghe tôi nói nhăng nói cuội.
Anh đặt tôi xuống giường, đắp chăn cho tôi, lắc đầu nói: “Em đó, uống tí đã say.”
Thật ra tôi rất ít khi uống rượu, lúc trước bị tay chân của Xà lão đại uống rượu, không ai uống lại tôi, thậm chí đến khi Xà lão đại cũng gục xuống rồi, tôi vẫn còn hưng trí bừng bừng bóc một bịch đậu phộng ra nhắm rượu. Nhưng mà giờ, ngay cả một bình rượu mơ nhỏ cũng không chống lại được.
Anh lấy khăn lau mặt cho tôi, tôi dễ chịu nói lầm bầm, mắt nhìn thẳng vào anh, đến khi anh tắt đèn chuẩn bị ra ngoài, cũng không nhắm mắt lại được.
Anh thấy tôi không nhắm mắt, đành quay lại mở đèn, ngồi bên giường hỏi làm sao tôi không ngủ.
Tôi nhìn anh nói: “Xà lão đại chết rồi.”
Anh thấy khó hiểu, hỏi Xà lão đại là ai.
Tôi không trả lời, nói tiếp: “Nếu em chết, anh phải làm sao đây?”
Anh thay đổi sắc mặt, kéo chăn lại cho tôi nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Tôi nhắm mắt lại, anh đi tắt đèn, rồi trở lại ngồi bên giường.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe giọng anh vang lên: “Em sẽ khỏe mạnh, anh cũng khỏe mạnh, chúng ta cứ như vậy mà sống thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tôi ngồi trong quán cà phê, cầm cái muỗng dài lên khuấy chất lỏng trong ly.
Tôi nhớ ngày xưa lúc anh bận rộn vì luận văn bác sĩ đến sứt đầu mẻ trán, phải ngồi viết suốt đêm dài, từng gói cà phê trong phòng trọ bị anh lần lượt lấy ra. Khi viết mệt quá, anh pha ngay một ly cà phê để uống, vừa ấm thân, lại nâng cao tinh thần. Anh thích uống cà phê đen, vị đắng y như thuốc cổ truyền Trung Quốc. Nhiều lúc pha sữa cho tôi, không cẩn thận pha nhầm thành cà phê, tôi không để ý, uống được một ngụm liền phun ra ngay, toàn bộ đều yên vị trên bản nháp luận văn của anh, mặt mày anh tái mét, cầm mấy tờ giấy ướt sũng lên bắt tôi viết lại tất cả trả cho anh.
Sau này vì dạ dày tôi không tốt, anh pha sữa tôi lại không thích, mới bỏ luôn cà phê để uống sữa cùng tôi. Tôi cười nói vói anh là, nếu như vậy tiết kiệm được một khoản chi tiêu. Anh trợn mắt nhìn tôi nói lại: “Sữa của em còn không tốn tiền sao?”
Tôi nhịn không được bật cười, bỏ vào trong ly thêm hai cục đường.
Nhân viên tiến đến hỏi tôi có cần đổi ly không, tôi lắc đầu, nói cậu ấy mang ra cho tôi ít sữa đặc có đường. Tôi không thích ngược đãi vị giác của mình, vì như thế còn đắng hơn cả cà phê, vẫn là hương thơm nhẹ nhàng của sữa thích hợp với tôi hơn.
Có người bước đến đặt lên bàn một ít sữa, tôi tưởng là nhân viên, nhẹ nói cảm ơn. Nhưng mãi không thấy đi, tôi mới ngẩng đầu lên, hoá ra là cô ấy.
Cô ấy chăm sóc sắc đẹp rất tốt, làn da trắng nõn dường như không có nếp nhăn, năm tháng đã làm cho cô ấy trông có vẻ điềm tĩnh mà so với lúc còn đi học lại có phần xinh đẹp hơn, đương nhiên, là xinh đẹp kiểu khác. Cô ấy mặc một cái váy giống sườn xám, cổ đeo một chuỗi hạt ngọc trai trắng mịn. Có vẻ như cô ấy đã biết cách ăn mặc hơn.
Cô ấy nhìn tôi, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tôi nhất thời hoảng hốt, dường như lại thấy được cô gái ba mươi năm trước đứng trước mặt tôi kiên quyết nói: “Chào anh. Tôi biết anh là ai. Tôi thích anh ấy.”
Tuổi hai mươi đã xa tôi quá rồi, nhưng luôn luôn có một vài thứ không thể quên được.
Sau một thời gian chúng tôi cố gắng che giấu mối quan hệ của chính mình, không ai phát giác ra được chuyện gì cả. Chuyện yêu đương với con trai không giống như với con gái, chúng tôi không giống những cặp tình nhân khác mỗi giờ mỗi phút đều ở cạnh nhau, càng không ở trước mặt người khác chạm tay chạm chân, mà hành động rất ăn ý, hay bị hiểu nhầm thành tình bạn.
Người phát hiện chuyện của chúng tôi đầu tiên là cô ấy, là bạn cùng lớp với anh, cũng là người thầm mến anh.
Anh thật dễ dàng làm cho người ta thích. Vẻ ngoài tuấn lãng, đối xử với ai cũng dịu dàng, trời cho tính tốt, trên người lại có vẻ chững chạc mà nam sinh cùng tuổi không có. Bọn con gái thích anh, là chuyện đương nhiên.
Sau khi tôi tự ý thôi học, cũng không tiếp xúc với bạn học nữa, tất nhiên cũng không thể nói trước khi nghỉ học thì tôi tiếp xúc nhiều với họ. Ở trong trường tôi quen biết rất ít người, ngoại trừ mấy lần cùng chủ nhiệm lớp họp ban cán sự, thì chỉ qua lại với mấy thằng đệ tử xã hội đen. Bạn học của anh, tôi càng không biết nhiều.
Có một lần tôi đến thư viện tìm anh, anh và cô ấy đang ngồi nói chuyện phiếm, khi chúng tôi cùng nhau đứng dậy ra ngoài, cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Không lâu sau cô ấy đến tìm tôi.
Ngay từ đầu tôi đã không nhớ ra cô ấy, đến khi cô ấy mở miệng nói: “Chào anh. Tôi biết anh là ai. Tôi thích anh ấy.”
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, toàn bộ đều không hiểu. Đột nhiên nhớ ra đây chính là cô gái nhìn anh ngưỡng mộ trong thư viện hôm nọ.
Tôi hỏi cô ấy tìm tôi có chuyện gì, nhưng cô ấy lại nói đến chuyện khác.
Cô ấy nói trong lớp có nhiều người thích anh, còn thổ lộ với anh, nói anh sau mỗi lần tụ tập đều đưa bọn con gái về tận ký túc xá, có mấy cô còn tặng quà cho anh nữa. Tôi chau mày nhìn cô ấy hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Cô ấy bỗng nhiên kích động đứng lên, to tiếng nói với tôi: “Anh ấy không giống với anh, anh là đồng tính luyến ái nhưng anh ấy không phải! Anh ấy thích con gái, hồi học trung học cũng từng hẹn hò với con gái, anh ấy không phải là đồng tính luyến ái, anh đừng quấn lấy anh ấy nữa.”
Tôi bực mình nói lại: “Cậu ta thích con gái, nhưng tôi đã từng lên giường với họ.”
Hốc mắt cô ấy đỏ lên, xem ra cô ấy đang cố gắng giữ bình tĩnh.
“Anh không thể làm vậy được.”
Cuối cùng cô ấy nói: “Anh ở bên anh ấy, là hại anh ấy.”
Tôi gạt tàn thuốc, lạnh lùng nói với cô ấy rằng: “Không liên quan tới cô.”
Sau đó tôi đứng dậy đi ra, nghe thấy đằng sau có tiếng khóc nhỏ của cô ấy.
Tôi chợt nhận ra bản thân mình có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, cũng rất khâm phục hành động của cô ấy. Thế nhưng cô ấy quá đề cao mình rồi, cũng giống như những người khác, khoa chân múa tay tự cho mình là đúng, không dám thừa nhận cũng không dám gánh vác hậu quả.
Nhưng mà, những câu nói thẳng thắn kia như ăn vào sâu vào lòng tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi, tôi và anh ở cạnh bên nhau, là tôi hại anh sao.
Tôi không biết.
Một cậu bé chừng hai ba tuổi đi xiên chạy vẹo ùa vào lòng cô ấy, cô ấy giang tay ôm cậu bé, cậu bé vui bẻ hôn lên má cô ấy một cái. Tôi nghĩ cậu bé sẽ gọi cô ấy là mẹ, không ngờ lại gọi là bà.
Cô ấy cười véo mặt cậu nhóc, chỉ vào tôi nói: “Chào ông đi con.”
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn tôi, nói gòn tan: “Con chào ông.”
Tôi giật mình, thì ra đã đến lúc làm ông rồi.
Cô ấy dịu dàng xoa đầu cậu bé, nói nó đi chơi đi. Cậu bé liền vui vẻ chạy ra ngoài.
Xong cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, gọi một ly cà phê đen.
Tôi nhìn cô ấy hoảng hốt, con gái rất ít ai thích uống loại này.
Cô ấy quấy cà phê, thản nhiên nói: “Lúc ấy tôi biết anh ấy thích uống loại này, nên quyết định bản thân phải thích theo, sau lại biết mình không có cơ hội, nhưng thói quen này đã không bỏ được rồi.”
Nghe cô ấy nói thế, trong lòng tôi bỗng thấy lạ lẫm. Dường như bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được là cô ấy thích anh, ít ra cũng từng thích anh thật lòng.
Thấy tôi để gậy chống sang một bên, cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Cơ thể anh không khỏe sao?”
Tôi không quen cô ấy trong những lúc thế này mà còn bình tĩnh được, thậm chí thân mật như bạn bè, chỉ biết gật đầu.
Cô ấy đưa mắt quét tôi từ đầu tới chân rồi nói: “Anh ấy chăm sóc anh thật tốt.”
Tôi không thể tìm ra dù chỉ một chút không cam lòng hay ghen tị trong lời nói của cô ấy, chỉ có thể nói: “Cô xem tôi đứng lên còn không được.”
Cô ấy nở một nụ cười, rạng rỡ nhưng có phần chua xót. Cô ấy nói: “Anh còn nhớ Xà lão đại không?”
Tôi đương nhiên còn nhớ, ba mươi năm trước ở thành phố này hắn đã âm thầm thống trị. Xem như tôi và hắn cũng có quen biết, lúc đó tình cờ giúp hắn tránh một đao, hắn đưa tôi lên làm trợ thủ, nhưng bị tôi từ chối. Hắn là người rất nặng tình nghĩa, chuyện của tôi với tay quản lý kia và chuyện lên báo làm rõ mọi chuyện cũng đều nhờ hắn bận rộn giúp đỡ. Chỉ có điều, tôi và hắn không thân được, vì sau khi rút ra, tôi đã hứa với anh là không qua lại nữa.
Tôi nghĩ đến chuyện cũ, có chút buồn rầu hỏi cô ấy: “Hắn thế nào rồi? Có đến Thượng Hải không?”
Chuyện này là sau khi hắn say rượu thì nói đùa, nhưng cũng là dã tâm của hắn. Hắn vẫn nói là phải làm được chuyện lớn một phen.
Cô ấy đưa ly lên uống một ngụm, nhìnvào tay mình nói: “Hắn chết rồi, là chuyện hơn mười năm trước.”
Tôi kinh ngạc đến nỗi không có phản ứng, cô ấy chỉ vào cậu nhóc đang cố gắng leo lên ghế mà nói: “Đó là cháu hắn.”
Tôi theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang. Nhóc con biết chúng tôi đang nhìn, khoái chí càng cười nhiều hơn. Nó giơ cánh tay nhỏ lên, không ngừng gọi to, bà, bà…
Tôi thu ánh mắt lại, ngập ngừng nói: “Khó trách anh ấy thế nào cũng không hỏi thăm được tin tức của cô, hóa ra cô gả cho Xà lão đại.”
Cô ấy có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy hỏi thăm tôi?”
Tôi gật gật đầu, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô ấy, bỗng nhiên muốn thở dài.
“Hôm đó cô đến tìm tôi, tôi không nói cho anh ấy biết, chắc là anh ấy còn xem cô là bạn bè.”
Cô ấy giật mình trong phút chốc, lại cười, nói: “Như vậy cũng tốt.”
Tiếp đó chúng tôi không nói nữa.
Sau khi về nhà, bỗng nhiên tôi muốn uống rượu. Vì bắt tôi kiêng rượu nên trong nhà trừ thuốc có cồn thì tất cả các loại nước có cồn khác đều bị anh xử lý, tôi vất vả mãi mới lục ra được một bình rượu mơ trong góc tủ đựng chén bát. Đây là rượu mà lần trước đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn kia mang tới, nói là của bên nhà gái tự ủ, đem đến cho chúng tôi uống thử.
Tôi rót ra cái chén nhỏ, chậm rãi uống từng chút một. Bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, rõ ràng vẫn ghi tạc trong lòng những chuyện mà năm đó muốn quên đi. Nhớ tới Xà lão đại, nhớ tới lúc cùng anh em uống rượu với nhau, nhớ trong quán cà phê nọ có những cô gái xinh đẹp uyển chuyển, nhớ đến đứa bé ba bốn tuổi hoạt bát đáng yêu… Cuối cùng, lại phát hiện ra chính mình hóa ra lại không quên được điều gì.
Lúc anh mở cửa vào nhà, tôi vừa uống xong cả bình rượu đó. Anh từ tốn đi đến giật lấy ly rượu cuối cùng của tôi, nhìn thấy bình rỗng, giận dữ hỏi tôi vì sao uống rượu.
Tôi chống bàn đứng lên, trả lời anh cộc lốc: “Rượu có vị sầu ha… Giải sầu lại càng sầu ha…”
Mặt anh vô vọng biến sắc, để chén rượu sang một bên, đỡ tôi vào phòng ngủ, nghe tôi nói nhăng nói cuội.
Anh đặt tôi xuống giường, đắp chăn cho tôi, lắc đầu nói: “Em đó, uống tí đã say.”
Thật ra tôi rất ít khi uống rượu, lúc trước bị tay chân của Xà lão đại uống rượu, không ai uống lại tôi, thậm chí đến khi Xà lão đại cũng gục xuống rồi, tôi vẫn còn hưng trí bừng bừng bóc một bịch đậu phộng ra nhắm rượu. Nhưng mà giờ, ngay cả một bình rượu mơ nhỏ cũng không chống lại được.
Anh lấy khăn lau mặt cho tôi, tôi dễ chịu nói lầm bầm, mắt nhìn thẳng vào anh, đến khi anh tắt đèn chuẩn bị ra ngoài, cũng không nhắm mắt lại được.
Anh thấy tôi không nhắm mắt, đành quay lại mở đèn, ngồi bên giường hỏi làm sao tôi không ngủ.
Tôi nhìn anh nói: “Xà lão đại chết rồi.”
Anh thấy khó hiểu, hỏi Xà lão đại là ai.
Tôi không trả lời, nói tiếp: “Nếu em chết, anh phải làm sao đây?”
Anh thay đổi sắc mặt, kéo chăn lại cho tôi nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Tôi nhắm mắt lại, anh đi tắt đèn, rồi trở lại ngồi bên giường.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe giọng anh vang lên: “Em sẽ khỏe mạnh, anh cũng khỏe mạnh, chúng ta cứ như vậy mà sống thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook